Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-686
CHƯƠNG 686
Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa liền hít một hơi lạnh: “Nghiêm trọng thế sao?”
Tống Thanh gật đầu, tiếp tục nói: “Tiểu Xuân xuất thân từ y học thế gia, người trong nhà đều theo ngành y. Có lẽ do gia tộc cậu ấy quá rực rỡ đi, nên mới bị người khác ganh tỵ, trong một lần trị liệu, chết hết mấy người. Người nhà bệnh nhân cứ bám riết không tha, nhất định muốn họ đền mạng. Sau khi Nhật Dương biết được chuyện này, liền phái người đi điều tra đầu đuôi ngọn nguồn sự việc, trả lại sự trong sạch cho cả gia tộc. Không những thoát khỏi món nợ khổng lồ, cũng thoát được việc ngồi tù. Hai người nói xem, Tiểu Xuân đối với Hà gia sao có thể hai lòng được?”
Lưu Nghĩa ôm lấy cánh tay nói: “Nhưng Tiểu Xuân đêm nay thật sự rất lạ! Đột nhiên mua một đống thuốc, sau đó lại phát cho từng người một súng gây mê. Đây hoàn toàn không phải tác phong trước đây của cậu ta!”
Từ Vân Khê cũng nói theo: “Đúng thế, tuy rằng ta với cậu ấy giao thiệp không nhiều, nhưng cũng nhiều năm như thế. Tối nay thật sự có chút khác thường!”
Tống Thanh cười, nói: “Nếu cậu ấy không nói, có lẽ là có sự lắng lo của mình. Chúng ta chỉ cần biết cậu ấy không có ác ý với mình là được! Được rồi, không sớm nữa, chúng ta ngủ thôi!”
Ba người không nói chuyện nữa, cùng quay người vào phòng ngủ đi ngủ.
Đêm càng ngày càng tối.
Tuyết rơi im lặng hơn rồi.
Tuyết lớn phiêu phiêu, lặng lẽ mà bao trùm cả thế giới.
Đông bắc tuy sẽ rơi tuyết, cũng sẽ có bão tuyết, nhưng cũng không có xuống lớn như lần này.
Một giấc tỉnh dậy, Tống Thanh tuy nhiên bị lạnh cóng nên mới dậy.
Tống Thanh mơ hồ mà ngồi dậy, cánh tay lộ ở ngoài, tuy nhiên lạnh băng.
Đây là sao thế?
Nhiệt độ sao lại thấp như thế?
Tống Thanh vừa cử động, Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa cũng tỉnh dậy.
“Ôi trời, sao lạnh thế này.” Lưu Nghĩa không kiềm được mở miệng nói: “Tối qua lò sưởi không phải vẫn ổn sao?”
Từ Vân Khê không kiềm được mà quấn lấy chăn cuộn tròn: “Chẳng lẽ lò sưởi hỏng rồi?”
“Con đi xem thử.” Lưu Nghĩa liền nhanh chóng mặc xong quần áo, chạy đến xem điều khiển của máy điều hòa, nói: “Máy điều hòa hỏng rồi, sàn nhà cũng không phải ấm lắm.”
Tống Thanh cũng mặc xong quần áo, bởi vì quá lạnh, nên mặc hẳn quần áo được dùng ở đông bắc vào người.
Từ Vân Khê thì thảm rồi.
Bà ấy là từ miền nam qua, trên người không mấy chiếc quần áo.
Sau khi Tống Thanh thấy vậy, rất kiên quyết đem áo bông của mình ép Từ Vân Khê mặc vào.
“Mặc vào mập lắm, ta không mặc!” Từ Vân Khê vẫn còn đang do dự giữa vấn đề đẹp và nhiệt độ, Tống Thanh không quan tâm gì hết cứ mặc lên cho Từ Vân Khê.
“Được rồi, mẹ nuôi! Lúc này thì đừng có so đo đẹp hay không nữa!” Tống Thanh nói: “Nếu không cha nuôi mà thấy, lại cải nhau với người mà xem!”
“Ta sợ ông ấy sao?” Từ Vân Khê trừng mắt.
“Con sợ, được chưa?” Tống Thanh giọng không vui lắm trả lời nói: “Con lần này qua đây mục đích vì cái gì?’
Từ Vân Khê bật cười ra tiếng: “Ta lại không phải Tiểu Duệ Tiểu Hà, cần con mặc quần áo cho ta!”
“Nhưng mẹ nuôi trong lòng con, cũng như Tiểu Duệ Tiểu Hà vậy, đều cần con yêu thương cần con chăm sóc!” Tống Thanh giúp Từ Vân Khê cài chiếc cúc cuối cùng, kéo Từ Vân Khê đến trước gương xem: “Xem, làm gì có thảm như người nói thế kia? Các cô gái xinh đẹp ở đông bắc, ai nấy đều xinh đẹp tinh tế! Mẹ mặc lên chiếc này, một chút cũng không kém họ!”
“Chính là miệng con ngọt!” Từ Vân Khê nhìn chiếc áo bông lớn trên người mình, không phải loại mà thấy được trên thị trường, mà là được cắt may tinh tế, có lẽ đây là sản phẩm của s.a, do đó mà người yêu cái như Từ Vân Khê cuối cùng cũng chấp nhận.
Lưu Nghĩa kéo rèm cửa ra, liền oa lên một tiếng.
Nghe giọng Lưu Nghĩa, Tống Thanh và Từ Vân Khê đều nhìn sang, vừa nhìn cũng kêu oa một tiếng.
Chỉ thấy, ngoài cửa một lớp trắng tinh.
Tuyết phủ tuy nhiên đã cao bằng nửa thân người, dày chất đống bên ngoài cửa kính.
Như thế nhìn sang, cứ như người trong nhà như ở dưới mặt đất vậy.
Giờ đây, trên bầu trời vẫn đang rơi tuyết.
Cũng không biết đến khi nào mới ngừng.
Tống Thanh lo lắng, cứ rơi như vậy, một ngày sau, người trong nhà đều bị vùi trong tuyết.
Khó trách máy điều hòa ngừng hoạt động, có lẽ ở đâu đó đã xảy ra sự cố chăng?
Ngoài cửa lần nữa vang lên tiếng gõ cửa.
Lưu Nghĩa đi qua mở cửa, Tiểu Hạ đứng ở ngoài cũng mặc rất dày.
Tiểu Hạ xách theo một thùng giữ nhiệt lớn, đưa cho Lưu Nghĩa, nói: “Bữa sáng hôm nay đều được đưa qua như thế. Tuy rằng đơn điệu một chút, nhưng cũng có cái ăn.”
Lưu Nghĩa nhìn lấy những phòng khác, không kiềm được hỏi: “Những người khác thì sao?”
Tiểu Hạ nhỏ giọng nói: “Tối qua tuyết rơi quá lớn, nghe nói có người đột nhiên nổi điên chạy ra ngoài, thì khônn trở lại nữa. Tổng tài và Vũ thiếu gia đi nghe ngóng tin tức rồi.”
Lưu Nghĩa lại hỏi: “Hôm qua không phải nói là cậu đi điều tra cái chết của người phụ nữ đó sao? Có manh mối gì không?”
Ánh mắt Tiểu Hạ nhấp nháy, không trả lời, chỉ là nói: “Tuyết hôm nay nhất thời không ngừng được, các cô đừng đi đâu cả.”
Lưu Nghĩa biết Tiểu Hạ không muốn trả lời, do đó gật đầu nói: “Biết rồi, yên tâm đi.”
Tiểu Hạ gật đầu, quay người bỏ đi.
Lưu Nghĩa xách thùng giữ nhiệt đặt trên bàn ở phòng khách, cứ nhìn tuyết bên ngoài kia như đang nghĩ gì đó.
Xem ra, thật sự là xảy ra chuyện rồi.
Tống Thanh cùng Từ Vân Khê đi qua, thấy Lưu Nghĩa với bộ dạng như đang suy nghĩ, không kiềm được hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không sao.” Lưu Nghĩa lắc đầu, nói: “Ăn cơm nào. Hôm nay tất cả mọi người đều không ra khỏi phòng được, đều ở trong phòng dùng bữa.”
Tống Thanh bật cười: “Tuyết lớn thế này, thực sự không ra ngoài được. Có lẽ dáng người thấp thấp, vừa ra ngoài liền bị tuyết vùi lắp mất.”
Một câu bị tuyết vùi lắp, liền chạm vào dây thần kinh của Lưu Nghĩa.
Vùi lắp.
Tại sao cái thị trấn suối nước nóng tổng thể nhìn lại, sao mà giống một ngôi mộ thế?
Chẳng lẽ nói, người đứng sau bức màn kia, là xây một ngôi mộ sao?
Hắn ta muốn mai táng ai?
Cấu tạo của hai dãy nhà nghĩ là hình bán nguyệt, kiến trúc cơ sở hạ tầng phục vụ giải trí trước kia là một đường thẳng.
Kiến trúc này nếu mà đứng trên cao nhìn xuống thật sự rất giống ngôi mộ!
Người xây nên thị trấn suối nước nóng này, làm sao có thể thiết sót như thế được chứ?
Hay là nói, hắn ta xây thị trấn suối nước nóng này, thực ra là để mai táng!
Vừa nghĩ đến ý nghĩ này, mắt Lưu Nghĩa liền nhấp nháy.
Tống Thanh thấy sắc mặt Lưu Nghĩa không đúng lắm, nghĩ một lúc, không nói gì, im lặng dùng xong bữa sáng.
Từ Vân Khê tuy rằng không thể đến phòng thể hình chạy bộ, nhưng có thế ở trong phòng luyện yoga kéo giãn cơ.
Nhân lúc Từ Vân Khê đang tập thể thao, Tống Thanh đi tìm Hà Nhật Dương.
Vừa vào cửa, liền thấy Hà Nhật Dương đang nhỏ giọng nói gì đó với Tiểu Xuân.
Sắc mặt Tiểu Xuân vẫn như thường, hình như không có gì thay đổi.
Thấy Tống Thanh đi qua, Tiểu Xuân liền lùi về sau một bước.
Hà Nhật Dương cũng không tiếp tục nói, cười với Tống Thanh nói: “Sao em lại qua đây?”
Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa liền hít một hơi lạnh: “Nghiêm trọng thế sao?”
Tống Thanh gật đầu, tiếp tục nói: “Tiểu Xuân xuất thân từ y học thế gia, người trong nhà đều theo ngành y. Có lẽ do gia tộc cậu ấy quá rực rỡ đi, nên mới bị người khác ganh tỵ, trong một lần trị liệu, chết hết mấy người. Người nhà bệnh nhân cứ bám riết không tha, nhất định muốn họ đền mạng. Sau khi Nhật Dương biết được chuyện này, liền phái người đi điều tra đầu đuôi ngọn nguồn sự việc, trả lại sự trong sạch cho cả gia tộc. Không những thoát khỏi món nợ khổng lồ, cũng thoát được việc ngồi tù. Hai người nói xem, Tiểu Xuân đối với Hà gia sao có thể hai lòng được?”
Lưu Nghĩa ôm lấy cánh tay nói: “Nhưng Tiểu Xuân đêm nay thật sự rất lạ! Đột nhiên mua một đống thuốc, sau đó lại phát cho từng người một súng gây mê. Đây hoàn toàn không phải tác phong trước đây của cậu ta!”
Từ Vân Khê cũng nói theo: “Đúng thế, tuy rằng ta với cậu ấy giao thiệp không nhiều, nhưng cũng nhiều năm như thế. Tối nay thật sự có chút khác thường!”
Tống Thanh cười, nói: “Nếu cậu ấy không nói, có lẽ là có sự lắng lo của mình. Chúng ta chỉ cần biết cậu ấy không có ác ý với mình là được! Được rồi, không sớm nữa, chúng ta ngủ thôi!”
Ba người không nói chuyện nữa, cùng quay người vào phòng ngủ đi ngủ.
Đêm càng ngày càng tối.
Tuyết rơi im lặng hơn rồi.
Tuyết lớn phiêu phiêu, lặng lẽ mà bao trùm cả thế giới.
Đông bắc tuy sẽ rơi tuyết, cũng sẽ có bão tuyết, nhưng cũng không có xuống lớn như lần này.
Một giấc tỉnh dậy, Tống Thanh tuy nhiên bị lạnh cóng nên mới dậy.
Tống Thanh mơ hồ mà ngồi dậy, cánh tay lộ ở ngoài, tuy nhiên lạnh băng.
Đây là sao thế?
Nhiệt độ sao lại thấp như thế?
Tống Thanh vừa cử động, Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa cũng tỉnh dậy.
“Ôi trời, sao lạnh thế này.” Lưu Nghĩa không kiềm được mở miệng nói: “Tối qua lò sưởi không phải vẫn ổn sao?”
Từ Vân Khê không kiềm được mà quấn lấy chăn cuộn tròn: “Chẳng lẽ lò sưởi hỏng rồi?”
“Con đi xem thử.” Lưu Nghĩa liền nhanh chóng mặc xong quần áo, chạy đến xem điều khiển của máy điều hòa, nói: “Máy điều hòa hỏng rồi, sàn nhà cũng không phải ấm lắm.”
Tống Thanh cũng mặc xong quần áo, bởi vì quá lạnh, nên mặc hẳn quần áo được dùng ở đông bắc vào người.
Từ Vân Khê thì thảm rồi.
Bà ấy là từ miền nam qua, trên người không mấy chiếc quần áo.
Sau khi Tống Thanh thấy vậy, rất kiên quyết đem áo bông của mình ép Từ Vân Khê mặc vào.
“Mặc vào mập lắm, ta không mặc!” Từ Vân Khê vẫn còn đang do dự giữa vấn đề đẹp và nhiệt độ, Tống Thanh không quan tâm gì hết cứ mặc lên cho Từ Vân Khê.
“Được rồi, mẹ nuôi! Lúc này thì đừng có so đo đẹp hay không nữa!” Tống Thanh nói: “Nếu không cha nuôi mà thấy, lại cải nhau với người mà xem!”
“Ta sợ ông ấy sao?” Từ Vân Khê trừng mắt.
“Con sợ, được chưa?” Tống Thanh giọng không vui lắm trả lời nói: “Con lần này qua đây mục đích vì cái gì?’
Từ Vân Khê bật cười ra tiếng: “Ta lại không phải Tiểu Duệ Tiểu Hà, cần con mặc quần áo cho ta!”
“Nhưng mẹ nuôi trong lòng con, cũng như Tiểu Duệ Tiểu Hà vậy, đều cần con yêu thương cần con chăm sóc!” Tống Thanh giúp Từ Vân Khê cài chiếc cúc cuối cùng, kéo Từ Vân Khê đến trước gương xem: “Xem, làm gì có thảm như người nói thế kia? Các cô gái xinh đẹp ở đông bắc, ai nấy đều xinh đẹp tinh tế! Mẹ mặc lên chiếc này, một chút cũng không kém họ!”
“Chính là miệng con ngọt!” Từ Vân Khê nhìn chiếc áo bông lớn trên người mình, không phải loại mà thấy được trên thị trường, mà là được cắt may tinh tế, có lẽ đây là sản phẩm của s.a, do đó mà người yêu cái như Từ Vân Khê cuối cùng cũng chấp nhận.
Lưu Nghĩa kéo rèm cửa ra, liền oa lên một tiếng.
Nghe giọng Lưu Nghĩa, Tống Thanh và Từ Vân Khê đều nhìn sang, vừa nhìn cũng kêu oa một tiếng.
Chỉ thấy, ngoài cửa một lớp trắng tinh.
Tuyết phủ tuy nhiên đã cao bằng nửa thân người, dày chất đống bên ngoài cửa kính.
Như thế nhìn sang, cứ như người trong nhà như ở dưới mặt đất vậy.
Giờ đây, trên bầu trời vẫn đang rơi tuyết.
Cũng không biết đến khi nào mới ngừng.
Tống Thanh lo lắng, cứ rơi như vậy, một ngày sau, người trong nhà đều bị vùi trong tuyết.
Khó trách máy điều hòa ngừng hoạt động, có lẽ ở đâu đó đã xảy ra sự cố chăng?
Ngoài cửa lần nữa vang lên tiếng gõ cửa.
Lưu Nghĩa đi qua mở cửa, Tiểu Hạ đứng ở ngoài cũng mặc rất dày.
Tiểu Hạ xách theo một thùng giữ nhiệt lớn, đưa cho Lưu Nghĩa, nói: “Bữa sáng hôm nay đều được đưa qua như thế. Tuy rằng đơn điệu một chút, nhưng cũng có cái ăn.”
Lưu Nghĩa nhìn lấy những phòng khác, không kiềm được hỏi: “Những người khác thì sao?”
Tiểu Hạ nhỏ giọng nói: “Tối qua tuyết rơi quá lớn, nghe nói có người đột nhiên nổi điên chạy ra ngoài, thì khônn trở lại nữa. Tổng tài và Vũ thiếu gia đi nghe ngóng tin tức rồi.”
Lưu Nghĩa lại hỏi: “Hôm qua không phải nói là cậu đi điều tra cái chết của người phụ nữ đó sao? Có manh mối gì không?”
Ánh mắt Tiểu Hạ nhấp nháy, không trả lời, chỉ là nói: “Tuyết hôm nay nhất thời không ngừng được, các cô đừng đi đâu cả.”
Lưu Nghĩa biết Tiểu Hạ không muốn trả lời, do đó gật đầu nói: “Biết rồi, yên tâm đi.”
Tiểu Hạ gật đầu, quay người bỏ đi.
Lưu Nghĩa xách thùng giữ nhiệt đặt trên bàn ở phòng khách, cứ nhìn tuyết bên ngoài kia như đang nghĩ gì đó.
Xem ra, thật sự là xảy ra chuyện rồi.
Tống Thanh cùng Từ Vân Khê đi qua, thấy Lưu Nghĩa với bộ dạng như đang suy nghĩ, không kiềm được hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không sao.” Lưu Nghĩa lắc đầu, nói: “Ăn cơm nào. Hôm nay tất cả mọi người đều không ra khỏi phòng được, đều ở trong phòng dùng bữa.”
Tống Thanh bật cười: “Tuyết lớn thế này, thực sự không ra ngoài được. Có lẽ dáng người thấp thấp, vừa ra ngoài liền bị tuyết vùi lắp mất.”
Một câu bị tuyết vùi lắp, liền chạm vào dây thần kinh của Lưu Nghĩa.
Vùi lắp.
Tại sao cái thị trấn suối nước nóng tổng thể nhìn lại, sao mà giống một ngôi mộ thế?
Chẳng lẽ nói, người đứng sau bức màn kia, là xây một ngôi mộ sao?
Hắn ta muốn mai táng ai?
Cấu tạo của hai dãy nhà nghĩ là hình bán nguyệt, kiến trúc cơ sở hạ tầng phục vụ giải trí trước kia là một đường thẳng.
Kiến trúc này nếu mà đứng trên cao nhìn xuống thật sự rất giống ngôi mộ!
Người xây nên thị trấn suối nước nóng này, làm sao có thể thiết sót như thế được chứ?
Hay là nói, hắn ta xây thị trấn suối nước nóng này, thực ra là để mai táng!
Vừa nghĩ đến ý nghĩ này, mắt Lưu Nghĩa liền nhấp nháy.
Tống Thanh thấy sắc mặt Lưu Nghĩa không đúng lắm, nghĩ một lúc, không nói gì, im lặng dùng xong bữa sáng.
Từ Vân Khê tuy rằng không thể đến phòng thể hình chạy bộ, nhưng có thế ở trong phòng luyện yoga kéo giãn cơ.
Nhân lúc Từ Vân Khê đang tập thể thao, Tống Thanh đi tìm Hà Nhật Dương.
Vừa vào cửa, liền thấy Hà Nhật Dương đang nhỏ giọng nói gì đó với Tiểu Xuân.
Sắc mặt Tiểu Xuân vẫn như thường, hình như không có gì thay đổi.
Thấy Tống Thanh đi qua, Tiểu Xuân liền lùi về sau một bước.
Hà Nhật Dương cũng không tiếp tục nói, cười với Tống Thanh nói: “Sao em lại qua đây?”