Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-660
CHƯƠNG 660
Tống Linh và Tống Thanh thể hiện rõ ràng là không thích Nhạc Linh.
Không nói đến chuyện khác, chỉ nhằm vào việc Nhạc Linh công kích Tống Tử Dao tại cửa hàng đồ dùng sơ sinh, họ đã không thích Nhạc Linh rồi!
Một người con gái có thể không xinh, có thể không cao, có thể không gầy, nhưng không thể không hiền lành.
Những lời nói chua ngoa đanh đá đó, tuyệt đối không thể nói ra từ miệng một người con gái thùy mị nết na.
Tống Linh và Tống Thanh tuyệt đối không thể đứng nhìn mẹ mình, nhảy vào cái hang lửa Nhạc gia này được!
Cho nên, Tống Linh nghe Nhạc Linh nói như vậy, lập tức trả lời: “thực ra nếu chị Nhạc kiên quyết muốn mời, em làm em trai, cũng không đành tranh giành công lao với chị.”
Nhạc Linh lập tức bị sặc.
Cuối cùng Tống Tử Dao cũng không thể đứng nhìn được nữa, bà đứng dậy nói: “xin lỗi, tự nhiên em nhớ ra em phải về dọn đồ cho mẹ, lão Nhạc, em và các con đi về trước đây, hẹn dịp khác chúng ta ngồi với nhau!”
Tống Linh và Tống Thanh cũng đứng dậy, nói với ông chủ Nhạc: “chú Nhạc, xin lỗi, nhà cháu có việc, hôm nay không thể ngồi chung vui với chú, hôm khác nhất định sẽ bù lại! Tạm biệt chú!”
Sắc mặt của ông chủ Nhạc cũng không tốt gì, nhưng Nhạc Linh đã làm hỏng chuyện rồi, ông còn có thể nói gì nữa?
Ông đành đứng dậy, cứ thế nhìn Tống Tử Dao.
Thấy Tống Tử Dao không nói gì khác, ông mới lên tiếng: “thế cũng được, lúc nào có thời gian thì gặp nhau, gặp lúc nào cũng như nhau thôi mà!”
Tống Linh và Tống Thanh dẫn Tống Tử Dao nhanh chóng rời đi.
Xuống đến tầng dưới, Tống Linh nhíu mày: “mẹ, con và Tiểu Thanh không phản đối mẹ tái hôn. Nhưng, đối tượng kết hôn, không thể là chú Nhạc.’
Tống Tử Dao không lên tiếng, coi như là im lặng tán thành.
Tống Tử Dao thấy hơi đau đầu: “được rồi, chuyện này nói sau đi!”
Nói xong câu này, Tống Tử Dao bỏ đi ra ngoài trước.
Nhìn bóng dáng Tống Tử Dao, Tống Thanh cảm thấy bất lực, cô nhìn Tống Linh nói: “xem ra, mẹ rất có cảm tình với chú Nhạc này. Chúng ta phản đối kịch liệt như vậy, trong lòng mẹ có buồn không? Dù sao, chúng ta đều bận như vậy. Người có thể luôn bên cạnh mẹ, nhất định sẽ là người bạn đời của mẹ thôi!”
Ánh mắt Tống Linh nhìn ra ngoài kia, anh thấy thân hình hơi gầy gò của Tống Tử Dao đứng dưới ánh nắng, trông bà yếu ớt và cô đơn đến thế.Mắt Tống Linh thoáng qua một nỗi buồn: “nhưng mà, chúng ta không thể cứ thế đứng nhìn mẹ nhảy vào hang lửa được! Tên Nhạc Linh kia không đơn giản, mẹ gả qua đó, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện vặt mà không thể nói rõ được. Biết đâu, còn làm liên lụy đến em nữa.”
“Em không sợ bị liên lụy, em chỉ sợ mẹ không vui thôi.” Tống Thanh thở dài một cái: “quả thật, không có chuyện nào là thuận lợi cả!”
Chuyện rắc rối của Hà gia còn chưa giải quyết xong, bên này lại lòi ra thêm mấy rắc rối nữa.
Rắc rối chồng lên rắc rối, những ngày tháng này phải sống sao đây?
Tống Linh ôm lấy Tống Thanh, nói: “em đừng lo, mọi việc sẽ tốt lên thôi.”
Sau khi ba người rời đi, Tống Thanh thấy sắc mặt Tống Tử Dao rõ ràng không ổn, vừa định mở lời xin lỗi mẹ.
Tống Tử Dao đã nói trước: “mẹ biết các con định nói gì. Đúng thật, mẹ và lão Nhạc không hợp nhau.”
Những lời Tống Thanh và Tống Linh muốn nói, cứ thế giữ nguyên trong cổ họng.
Tống Tử Dao tiếp tục nói: “Vân Khê đã nhắc nhở mẹ từ lâu rồi. Nói ba đứa con Nhạc gia không đơn giản, mới đầu mẹ chỉ nghĩ là nhiều chuyện, không ngờ lại đến mức như vậy.”
Tống Thanh ôm lấy cánh tay Tống Tử Dao, đung đưa tay bà nói: “mẹ, chúng ta không tức! Nhất định chúng ta sẽ tìm được người tốt hơn!”
Tống Linh cũng nói: “mẹ, con xin lỗi! Vừa rồi con đã không kìm được tính nóng nẩy! Khi ở cửa hàng đồ sơ sinh, con đã rất tức rồi. Nếu cô ta xin lỗi mẹ, con sẽ tha thứ cho cô ta! Nhưng không ngờ tới, cô ta giả vờ không nhận ra chúng ta, thế này thì đáng ghét quá! Nói chuyện và làm việc, không qua bộ não, nếu mẹ gả qua đó, chắc chắn sẽ chịu ấm ức đấy.”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Tống Tử Dao ngắt lời của Tống Linh: “chúng ta về nhà thôi.”
Chờ sau khi Tống Tử Dao dẫn Tống Linh và Tống Thanh rời đi, Nhạc Linh lập tức rỏ ta không vui, nói với ông chủ Nhạc: “bố, ý họ như vậy là sao đây? Cố tình chèn ép con.”
Mặt ông chủ Nhạc gần như muốn sôi lên: “ Linh Linh, vì sao họ lại nhằm vào con? Có phải con đã gặp họ không? Có phải con đã xảy ra xung đột với họ không?”
Ông chủ Nhạc quá hiểu tính con gái mình rồi.
Bao nhiêu năm, ông đã chiều quá hóa hư.
Tính cách người Tống gia như thế nào, ông biết chứ.
Người Tống gia từ trên xuống dưới, tuy mỗi người một tính cách, nhưng tổng thể mà nói, đều là không gây sự!
Nếu nói một con người có thể khiến Tống Linh và Tống Thanh lần đầu gặp đã gây sự, là tuyệt đối không thể nào!
Cứ cho là tính Tống Linh thẳng thắn, ông không rõ lắm, nhưng danh tiếng của Tống Thanh thì quá rõ.
Không ít người khi nhắc đến nhị thiếu phu nhân Hà gia, đều dơ ngón tay cái ra khen đúng là hình tượng mẫu mực của người con gái!
Cho nên, chỉ có một lời giải thích.
Chắc chắn trước đấy Nhạc Linh đã gặp họ, và còn xảy ra chuyện gì đó!
Nhạc Linh nghe ông chủ Nhạc chất vấn cô, trong lòng hơi đuối lý.
Nhạc Linh không dám thừa nhận, đành gân cổ lên nói: “con làm sao biết được? Họ chỉ là nhìn con ngứa mắt thôi! Đúng thế còn gì! Họ gọi bao nhiêu đồ ăn như vậy, có ăn được hết không? Con chỉ nói một câu là gọi chồng con đến, mà họ chèn ép con như vậy! xem ra, người Tống gia cũng không phải tốt đẹp gì!”
Đúng lúc này, điện thoại của ông chủ Nhạc reo lên.
Ông nhìn vào điện thoại, là đứa con gái khác của ông gọi đến.
Ông lại càng thêm tức hơn.
Ông nói với Nhạc Linh: “em gái con gọi đến, cũng là vì chuyện này chứ?”
Nhạc Linh không lên tiếng, coi như là thừa nhận.
“Được được được, các con muốn ép cho bố chết đúng không?” ông chủ Nhạc nói xong câu này, liền nghe điện thoại: “alo, chuyện gì đấy?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng Nhạc Mỹ con gái thứ hai của ông: “bố, nghe nói hôm nay bố gặp người của Tống gia? Thế nào rồi? Họ có hài lòng về bố không? Chị con nói rồi, bố ăn chắc đến 90% rồi! Bố, bố biết đấy, công việc con đang làm bây giờ, không tốt chút nào. Con không muốn làm công chức ở một thị xã nữa, con muốn lên thành phố lớn phát triển! Chỗ đó mới nhiều cơ hội! Bố bảo Hà gia và Tống gia chạy cửa giúp bố đi! có quan hệ thông gia này, là con có thể lên thành phố H kiếm ăn rồi!”
Ông chủ Nhạc nghe xong những lời nói của Nhạc Mỹ, trong lòng buồn rầu chán nản.
Ông chủ Nhạc thở dài một tiếng, nói: “lúc đó chính con nói ở thị xã có cơ hội phát triển, bố đã mất mấy trăm triệu lo lót cho con, mới đưa con vào đấy được! Với lại đừng nhìn đây là thị xã, nhưng kinh tế phát triển không kém gì các thành phố tuyến 3 tuyến 4 đâu! Con cứ làm.”
“Bố, có phải bố đã quên những lời mẹ nói lúc lâm chung không?” Nhạc Mỹ đột nhiên cắt ngang lời ông chủ Nhạc, giọng cô trở nên chua ngoa đanh đá: “con chỉ muốn đổi chỗ làm thôi sao lại khó khăn đến thế? Bố còn chưa kết hôn với Tống Tử Dao đâu, đã bênh bà ta như vậy rồi! Chờ sau khi bố chết đi, con xem bố còn mặt mũi gặp mẹ con ở dưới đất không!”
Nhạc Mỹ nói xong câu này, cạch một tiếng cúp luôn điện thoại.
Tống Linh và Tống Thanh thể hiện rõ ràng là không thích Nhạc Linh.
Không nói đến chuyện khác, chỉ nhằm vào việc Nhạc Linh công kích Tống Tử Dao tại cửa hàng đồ dùng sơ sinh, họ đã không thích Nhạc Linh rồi!
Một người con gái có thể không xinh, có thể không cao, có thể không gầy, nhưng không thể không hiền lành.
Những lời nói chua ngoa đanh đá đó, tuyệt đối không thể nói ra từ miệng một người con gái thùy mị nết na.
Tống Linh và Tống Thanh tuyệt đối không thể đứng nhìn mẹ mình, nhảy vào cái hang lửa Nhạc gia này được!
Cho nên, Tống Linh nghe Nhạc Linh nói như vậy, lập tức trả lời: “thực ra nếu chị Nhạc kiên quyết muốn mời, em làm em trai, cũng không đành tranh giành công lao với chị.”
Nhạc Linh lập tức bị sặc.
Cuối cùng Tống Tử Dao cũng không thể đứng nhìn được nữa, bà đứng dậy nói: “xin lỗi, tự nhiên em nhớ ra em phải về dọn đồ cho mẹ, lão Nhạc, em và các con đi về trước đây, hẹn dịp khác chúng ta ngồi với nhau!”
Tống Linh và Tống Thanh cũng đứng dậy, nói với ông chủ Nhạc: “chú Nhạc, xin lỗi, nhà cháu có việc, hôm nay không thể ngồi chung vui với chú, hôm khác nhất định sẽ bù lại! Tạm biệt chú!”
Sắc mặt của ông chủ Nhạc cũng không tốt gì, nhưng Nhạc Linh đã làm hỏng chuyện rồi, ông còn có thể nói gì nữa?
Ông đành đứng dậy, cứ thế nhìn Tống Tử Dao.
Thấy Tống Tử Dao không nói gì khác, ông mới lên tiếng: “thế cũng được, lúc nào có thời gian thì gặp nhau, gặp lúc nào cũng như nhau thôi mà!”
Tống Linh và Tống Thanh dẫn Tống Tử Dao nhanh chóng rời đi.
Xuống đến tầng dưới, Tống Linh nhíu mày: “mẹ, con và Tiểu Thanh không phản đối mẹ tái hôn. Nhưng, đối tượng kết hôn, không thể là chú Nhạc.’
Tống Tử Dao không lên tiếng, coi như là im lặng tán thành.
Tống Tử Dao thấy hơi đau đầu: “được rồi, chuyện này nói sau đi!”
Nói xong câu này, Tống Tử Dao bỏ đi ra ngoài trước.
Nhìn bóng dáng Tống Tử Dao, Tống Thanh cảm thấy bất lực, cô nhìn Tống Linh nói: “xem ra, mẹ rất có cảm tình với chú Nhạc này. Chúng ta phản đối kịch liệt như vậy, trong lòng mẹ có buồn không? Dù sao, chúng ta đều bận như vậy. Người có thể luôn bên cạnh mẹ, nhất định sẽ là người bạn đời của mẹ thôi!”
Ánh mắt Tống Linh nhìn ra ngoài kia, anh thấy thân hình hơi gầy gò của Tống Tử Dao đứng dưới ánh nắng, trông bà yếu ớt và cô đơn đến thế.Mắt Tống Linh thoáng qua một nỗi buồn: “nhưng mà, chúng ta không thể cứ thế đứng nhìn mẹ nhảy vào hang lửa được! Tên Nhạc Linh kia không đơn giản, mẹ gả qua đó, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện vặt mà không thể nói rõ được. Biết đâu, còn làm liên lụy đến em nữa.”
“Em không sợ bị liên lụy, em chỉ sợ mẹ không vui thôi.” Tống Thanh thở dài một cái: “quả thật, không có chuyện nào là thuận lợi cả!”
Chuyện rắc rối của Hà gia còn chưa giải quyết xong, bên này lại lòi ra thêm mấy rắc rối nữa.
Rắc rối chồng lên rắc rối, những ngày tháng này phải sống sao đây?
Tống Linh ôm lấy Tống Thanh, nói: “em đừng lo, mọi việc sẽ tốt lên thôi.”
Sau khi ba người rời đi, Tống Thanh thấy sắc mặt Tống Tử Dao rõ ràng không ổn, vừa định mở lời xin lỗi mẹ.
Tống Tử Dao đã nói trước: “mẹ biết các con định nói gì. Đúng thật, mẹ và lão Nhạc không hợp nhau.”
Những lời Tống Thanh và Tống Linh muốn nói, cứ thế giữ nguyên trong cổ họng.
Tống Tử Dao tiếp tục nói: “Vân Khê đã nhắc nhở mẹ từ lâu rồi. Nói ba đứa con Nhạc gia không đơn giản, mới đầu mẹ chỉ nghĩ là nhiều chuyện, không ngờ lại đến mức như vậy.”
Tống Thanh ôm lấy cánh tay Tống Tử Dao, đung đưa tay bà nói: “mẹ, chúng ta không tức! Nhất định chúng ta sẽ tìm được người tốt hơn!”
Tống Linh cũng nói: “mẹ, con xin lỗi! Vừa rồi con đã không kìm được tính nóng nẩy! Khi ở cửa hàng đồ sơ sinh, con đã rất tức rồi. Nếu cô ta xin lỗi mẹ, con sẽ tha thứ cho cô ta! Nhưng không ngờ tới, cô ta giả vờ không nhận ra chúng ta, thế này thì đáng ghét quá! Nói chuyện và làm việc, không qua bộ não, nếu mẹ gả qua đó, chắc chắn sẽ chịu ấm ức đấy.”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Tống Tử Dao ngắt lời của Tống Linh: “chúng ta về nhà thôi.”
Chờ sau khi Tống Tử Dao dẫn Tống Linh và Tống Thanh rời đi, Nhạc Linh lập tức rỏ ta không vui, nói với ông chủ Nhạc: “bố, ý họ như vậy là sao đây? Cố tình chèn ép con.”
Mặt ông chủ Nhạc gần như muốn sôi lên: “ Linh Linh, vì sao họ lại nhằm vào con? Có phải con đã gặp họ không? Có phải con đã xảy ra xung đột với họ không?”
Ông chủ Nhạc quá hiểu tính con gái mình rồi.
Bao nhiêu năm, ông đã chiều quá hóa hư.
Tính cách người Tống gia như thế nào, ông biết chứ.
Người Tống gia từ trên xuống dưới, tuy mỗi người một tính cách, nhưng tổng thể mà nói, đều là không gây sự!
Nếu nói một con người có thể khiến Tống Linh và Tống Thanh lần đầu gặp đã gây sự, là tuyệt đối không thể nào!
Cứ cho là tính Tống Linh thẳng thắn, ông không rõ lắm, nhưng danh tiếng của Tống Thanh thì quá rõ.
Không ít người khi nhắc đến nhị thiếu phu nhân Hà gia, đều dơ ngón tay cái ra khen đúng là hình tượng mẫu mực của người con gái!
Cho nên, chỉ có một lời giải thích.
Chắc chắn trước đấy Nhạc Linh đã gặp họ, và còn xảy ra chuyện gì đó!
Nhạc Linh nghe ông chủ Nhạc chất vấn cô, trong lòng hơi đuối lý.
Nhạc Linh không dám thừa nhận, đành gân cổ lên nói: “con làm sao biết được? Họ chỉ là nhìn con ngứa mắt thôi! Đúng thế còn gì! Họ gọi bao nhiêu đồ ăn như vậy, có ăn được hết không? Con chỉ nói một câu là gọi chồng con đến, mà họ chèn ép con như vậy! xem ra, người Tống gia cũng không phải tốt đẹp gì!”
Đúng lúc này, điện thoại của ông chủ Nhạc reo lên.
Ông nhìn vào điện thoại, là đứa con gái khác của ông gọi đến.
Ông lại càng thêm tức hơn.
Ông nói với Nhạc Linh: “em gái con gọi đến, cũng là vì chuyện này chứ?”
Nhạc Linh không lên tiếng, coi như là thừa nhận.
“Được được được, các con muốn ép cho bố chết đúng không?” ông chủ Nhạc nói xong câu này, liền nghe điện thoại: “alo, chuyện gì đấy?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng Nhạc Mỹ con gái thứ hai của ông: “bố, nghe nói hôm nay bố gặp người của Tống gia? Thế nào rồi? Họ có hài lòng về bố không? Chị con nói rồi, bố ăn chắc đến 90% rồi! Bố, bố biết đấy, công việc con đang làm bây giờ, không tốt chút nào. Con không muốn làm công chức ở một thị xã nữa, con muốn lên thành phố lớn phát triển! Chỗ đó mới nhiều cơ hội! Bố bảo Hà gia và Tống gia chạy cửa giúp bố đi! có quan hệ thông gia này, là con có thể lên thành phố H kiếm ăn rồi!”
Ông chủ Nhạc nghe xong những lời nói của Nhạc Mỹ, trong lòng buồn rầu chán nản.
Ông chủ Nhạc thở dài một tiếng, nói: “lúc đó chính con nói ở thị xã có cơ hội phát triển, bố đã mất mấy trăm triệu lo lót cho con, mới đưa con vào đấy được! Với lại đừng nhìn đây là thị xã, nhưng kinh tế phát triển không kém gì các thành phố tuyến 3 tuyến 4 đâu! Con cứ làm.”
“Bố, có phải bố đã quên những lời mẹ nói lúc lâm chung không?” Nhạc Mỹ đột nhiên cắt ngang lời ông chủ Nhạc, giọng cô trở nên chua ngoa đanh đá: “con chỉ muốn đổi chỗ làm thôi sao lại khó khăn đến thế? Bố còn chưa kết hôn với Tống Tử Dao đâu, đã bênh bà ta như vậy rồi! Chờ sau khi bố chết đi, con xem bố còn mặt mũi gặp mẹ con ở dưới đất không!”
Nhạc Mỹ nói xong câu này, cạch một tiếng cúp luôn điện thoại.