Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 64: BỊ NGƯỜI THEO ĐUỔI CŨNG KHÁ PHIỀN PHỨC ĐÓ
Vừa xuống thang máy, Dư Bảo nói: “Cô ở đây chờ tôi một chút, tôi lái xe đến.”
Không đợi Tống Thanh trả lời, Dư Bảo đã xoay người rời đi.
Tống Thanh rất muốn nói, chỗ ăn cơm cách nơi này rất gần, đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút, hoàn toàn không cần đi xe.
Hơn nữa chỗ đậu xe ở đây thật sự rất đông.
Một lúc sau, một chiếc xe BMW màu trắng chậm rãi dừng trước mặt Tống Thanh.
Tống Thanh kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Dư Bảo ở trên xe giải thích nói: “Xe cũ mà thôi, ha ha, không đắt chút nào. Lúc tôi tốt nghiệp đại học thì người nhà đã mua cho đó.”
Lúc này Tống Thanh mới gật đầu, mở cửa tay lái phụ của xe ra.
Đồ vật bên trong xe của Dư Bảo cũng tương đối xa hoa.
Tống Thanh không bình luận gì về chuyện này, dù sao sở thích của mỗi người đều không giống nhau.
Không thể bắt mọi người đều phải giống như Hà Nhật Dương.
Trên đường đi, Dư Bảo liên mồm khoe khoang kể lể, tỏ ra mình hài hước.
Nhưng hắn không biết, trong mắt Tống Thanh, ngây thơ như vậy quả thật vô cùng buồn cười.
Hài hước thật sự là phải xuất phát từ nội tâm.
Không phải là clip ngắn trích dẫn trên mạng.
Thật vất vả mới đến chỗ ăn cơm, Tống Thanh khẽ nhắc nhở hắn một câu: “Ở đây hơi ồn ào, chúng ta nhanh lên ăn đi...”
Dư Bảo dùng biểu cảm trải đời nói: “Ôi dào! Chúng ta có thể chọn chỗ tốt hơn để ăn cơm mà. Ở đây chỉ là một quá cơm có giá tương đối ổn định mà thôi, không phù hợp phong cách của tôi lắm. Đi, tôi mời cô đi ăn cơm Âu.”
Tống Thanh khẽ gật đầu: “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước rồi nói sau. Tôi hơi đói.”
Tống Thanh bước vào, Dư Bảo cũng đành phải theo sau.
Tống Thanh chọn món ăn rất nhanh, Dư Bảo không biết ăn món gì nên chỉ có thể chọn đồ ăn giống Tống Thanh.
Dư Bảo muốn tỏ ra đàn ông một chút, nhưng Tống Thanh lại không cho hắn cơ hội.
Thật nực cười!
Mỗi ngày cô đều đối mặt với hai người đàn ông xuất sắc, nhan sắc cũng không hề tầm thường, sao lại không bị mê hoặc nhỉ?
Dư Bảo đã nhiều lần ám chỉ cho Tống Thanh biết hắn xuất thân con nhà giàu, quen biết rất nhiều người trong giới thượng lưu.
Nhưng ngay khi Dư Bảo cho rằng Tống Thanh sẽ giống như những người con gái khác, thì Tống Thanh lại chỉ bình tĩnh nói một câu: “Tôi ăn no rồi. Còn có chút chuyện phải làm, xin lỗi, tôi về trước nhé!”
Tống Thanh vẫy tay gọi phục vụ tới, trực tiếp lấy tiền ra đặt lên bàn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Dư Bảo đợi một hồi lâu, nhưng không đợi được sự nịnh nọt hay khen ngợi của Tống Thanh, ngược lại, đối phương còn trực tiếp phủi tay áo rời đi.
Chuyện này khiến cho Dư Bảo không thể nào chấp nhận nổi.
Hắn đã điều tra rất cẩn thận, Tống Thanh chỉ là một cô gái nhà nghèo mà thôi.
Từ khi cô chuyển vào cao ốc cũng chưa từng mua quần áo hay túi xách hàng hiệu.
Dạng con gái như vậy, không phải là thường hám hư vinh sao?
Hắn đã ám chỉ rõ ràng như vậy, sao cô lại lại thờ ơ chứ?
Chẳng lẽ đang dùng cách lạt mềm buộc chặt?
Dư Bảo nhanh chóng đuổi theo: “Này, chờ tôi một chút!”
Mãi mới về được tới nhà, cuối cùng cũng thoát khỏi tên hàng xóm quá mức nhiệt tình kia.
Chờ Tống Thanh về đến nhà thì đã có điện, xem đồng hồ cũng đã qua mấy tiếng rồi, anh trai cũng nên trở về rồi chứ.
Tống Thanh nhanh chóng lấy nguyên liệu nấu ăn ra bắt đầu chuẩn bị.
Ba tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tống Thanh vội ra mở cửa, nhưng chỉ thấy một mình Tống Linh.
Tống Thanh nhanh chóng ôm Tống Linh: “Anh trai thật giỏi, có thể một mình đi lên đây!”
Tống Linh nghe được lời khen của Tống Thanh, vui vẻ cúi đầu hôn vào trán Tống Thanh: “Chú Lê nói, Thanh Thanh thích anh tự mình đi lên tầng.”
Tống Thanh lập tức mỉm cười đáp: “Đúng vậy! Anh trai càng khỏe mạnh, Tống Thanh càng vui vẻ!”
Lúc này, Lê Huy cũng từ thang máy đi tới, mang theo hai bao lớn.
Tống Thanh tò mò nhìn sang: “Chú Lê, đây là gì vậy?”
“Là thứ Tống Linh đòi mang về.” Lê Huy cầm theo hai bao đồ đi vào trong.
Tống Thanh cũng nắm tay Tống Linh bước vào trong nhà.
Một màn này đều bị Dư Bảo nhìn thấy.
Dư Bảo kinh ngạc nhìn Tống Thanh nắm tay một người đàn ông đẹp trai đi vào trong nhà, sau đó nhanh chóng gọi điện cho Phương Khanh Hân: “Cô Phương, sao cô không nói cho tôi biết bên cạnh Tống Thanh còn có một tên đàn ông yêu nghiệt như vậy chứ?”
Phương Khanh Hân đang đi spa, nghe được lời của Dư Bảo, nhíu mày nói: “Cậu nói gì?”
“Cô Phương, tôi tận mắt nhìn thấy Tống Thanh cầm tay một người đàn ông vào trong nhà! Người đàn ông kia vô cùng đẹp trai! Cô Phương! Cô Phương!” Dư Bảo gọi mãi nhưng trong điện thoại không có âm thanh đáp lại, điều này khiến hắn có chút bất an.
Rất lâu sau, âm thanh của Phương Khanh Hân mới truyền tới: “Cậu xác định người đàn ông kia không phải Hà Nhật Dương chứ?”
“Cô Phương, cô đừng nói đùa, tôi có nhận nhầm ai cũng không dám nhận nhầm Tổng giám đốc Hà đâu!” Dư Bảo vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa nói.
“Được, tôi biết rồi. Tiếp tục tiến hành theo kế hoạch.” Phương Khanh Hân tắt điện thoại, nghĩ mãi cũng thấy không thích hợp.
Tống Thanh này đúng là lòng tham vô đáy!
Bên người đã có đàn ông rồi còn không biết điểm dừng, lại cố tình quấn lấy Hà Nhật Dương!
Nếu như Hà Nhật Dương biết tin này thì hắn có tiếp tục che chở cho Tống Thanh không nhỉ?
Ha ha! Tống Thanh! Cô chết chắc rồi!
Hà Nhật Dương là người có bệnh sạch sẽ!
Nếu như hắn biết bên cạnh cô có người đàn ông khác...
Cô hãy đợi bị hắn xử đi!
Phương Khanh Hân lập tức nhắn tin cho Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, Anh có biết bên cạnh người con gái kia có một anh chàng đẹp trai không? Tôi tận mắt nhìn thấy rồi, không thua kém anh một chút nào!”
Tin nhắn vừa gửi đi, Phương Khanh Hân nhếch miệng cười, ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo.
Cô muốn nhìn thấy cảnh Hà Nhật Dương nổi giận, sau đó đuổi Tống Thanh đi!
Sau đó cô có thể xử lí Tống Thanh không biết trời cao đất rộng kia rồi!
Trên thế giới này, không ai có thể cướp đi thứ thuộc về Phương Khanh Hân cô mà vẫn nguyên vẹn trở về!
Quả nhiên Hà Nhật Dương nhanh chóng nhắn tin lại: “Nhìn thấy ở đâu?”
Phương Khanh Hân mỉm cười, nhanh chóng gõ một hàng chữ trên điện thoại: “Bọn họ đang ở cùng nhau tại cao ốc quốc tế Thái Hào.”
Không đợi Tống Thanh trả lời, Dư Bảo đã xoay người rời đi.
Tống Thanh rất muốn nói, chỗ ăn cơm cách nơi này rất gần, đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút, hoàn toàn không cần đi xe.
Hơn nữa chỗ đậu xe ở đây thật sự rất đông.
Một lúc sau, một chiếc xe BMW màu trắng chậm rãi dừng trước mặt Tống Thanh.
Tống Thanh kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Dư Bảo ở trên xe giải thích nói: “Xe cũ mà thôi, ha ha, không đắt chút nào. Lúc tôi tốt nghiệp đại học thì người nhà đã mua cho đó.”
Lúc này Tống Thanh mới gật đầu, mở cửa tay lái phụ của xe ra.
Đồ vật bên trong xe của Dư Bảo cũng tương đối xa hoa.
Tống Thanh không bình luận gì về chuyện này, dù sao sở thích của mỗi người đều không giống nhau.
Không thể bắt mọi người đều phải giống như Hà Nhật Dương.
Trên đường đi, Dư Bảo liên mồm khoe khoang kể lể, tỏ ra mình hài hước.
Nhưng hắn không biết, trong mắt Tống Thanh, ngây thơ như vậy quả thật vô cùng buồn cười.
Hài hước thật sự là phải xuất phát từ nội tâm.
Không phải là clip ngắn trích dẫn trên mạng.
Thật vất vả mới đến chỗ ăn cơm, Tống Thanh khẽ nhắc nhở hắn một câu: “Ở đây hơi ồn ào, chúng ta nhanh lên ăn đi...”
Dư Bảo dùng biểu cảm trải đời nói: “Ôi dào! Chúng ta có thể chọn chỗ tốt hơn để ăn cơm mà. Ở đây chỉ là một quá cơm có giá tương đối ổn định mà thôi, không phù hợp phong cách của tôi lắm. Đi, tôi mời cô đi ăn cơm Âu.”
Tống Thanh khẽ gật đầu: “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước rồi nói sau. Tôi hơi đói.”
Tống Thanh bước vào, Dư Bảo cũng đành phải theo sau.
Tống Thanh chọn món ăn rất nhanh, Dư Bảo không biết ăn món gì nên chỉ có thể chọn đồ ăn giống Tống Thanh.
Dư Bảo muốn tỏ ra đàn ông một chút, nhưng Tống Thanh lại không cho hắn cơ hội.
Thật nực cười!
Mỗi ngày cô đều đối mặt với hai người đàn ông xuất sắc, nhan sắc cũng không hề tầm thường, sao lại không bị mê hoặc nhỉ?
Dư Bảo đã nhiều lần ám chỉ cho Tống Thanh biết hắn xuất thân con nhà giàu, quen biết rất nhiều người trong giới thượng lưu.
Nhưng ngay khi Dư Bảo cho rằng Tống Thanh sẽ giống như những người con gái khác, thì Tống Thanh lại chỉ bình tĩnh nói một câu: “Tôi ăn no rồi. Còn có chút chuyện phải làm, xin lỗi, tôi về trước nhé!”
Tống Thanh vẫy tay gọi phục vụ tới, trực tiếp lấy tiền ra đặt lên bàn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Dư Bảo đợi một hồi lâu, nhưng không đợi được sự nịnh nọt hay khen ngợi của Tống Thanh, ngược lại, đối phương còn trực tiếp phủi tay áo rời đi.
Chuyện này khiến cho Dư Bảo không thể nào chấp nhận nổi.
Hắn đã điều tra rất cẩn thận, Tống Thanh chỉ là một cô gái nhà nghèo mà thôi.
Từ khi cô chuyển vào cao ốc cũng chưa từng mua quần áo hay túi xách hàng hiệu.
Dạng con gái như vậy, không phải là thường hám hư vinh sao?
Hắn đã ám chỉ rõ ràng như vậy, sao cô lại lại thờ ơ chứ?
Chẳng lẽ đang dùng cách lạt mềm buộc chặt?
Dư Bảo nhanh chóng đuổi theo: “Này, chờ tôi một chút!”
Mãi mới về được tới nhà, cuối cùng cũng thoát khỏi tên hàng xóm quá mức nhiệt tình kia.
Chờ Tống Thanh về đến nhà thì đã có điện, xem đồng hồ cũng đã qua mấy tiếng rồi, anh trai cũng nên trở về rồi chứ.
Tống Thanh nhanh chóng lấy nguyên liệu nấu ăn ra bắt đầu chuẩn bị.
Ba tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tống Thanh vội ra mở cửa, nhưng chỉ thấy một mình Tống Linh.
Tống Thanh nhanh chóng ôm Tống Linh: “Anh trai thật giỏi, có thể một mình đi lên đây!”
Tống Linh nghe được lời khen của Tống Thanh, vui vẻ cúi đầu hôn vào trán Tống Thanh: “Chú Lê nói, Thanh Thanh thích anh tự mình đi lên tầng.”
Tống Thanh lập tức mỉm cười đáp: “Đúng vậy! Anh trai càng khỏe mạnh, Tống Thanh càng vui vẻ!”
Lúc này, Lê Huy cũng từ thang máy đi tới, mang theo hai bao lớn.
Tống Thanh tò mò nhìn sang: “Chú Lê, đây là gì vậy?”
“Là thứ Tống Linh đòi mang về.” Lê Huy cầm theo hai bao đồ đi vào trong.
Tống Thanh cũng nắm tay Tống Linh bước vào trong nhà.
Một màn này đều bị Dư Bảo nhìn thấy.
Dư Bảo kinh ngạc nhìn Tống Thanh nắm tay một người đàn ông đẹp trai đi vào trong nhà, sau đó nhanh chóng gọi điện cho Phương Khanh Hân: “Cô Phương, sao cô không nói cho tôi biết bên cạnh Tống Thanh còn có một tên đàn ông yêu nghiệt như vậy chứ?”
Phương Khanh Hân đang đi spa, nghe được lời của Dư Bảo, nhíu mày nói: “Cậu nói gì?”
“Cô Phương, tôi tận mắt nhìn thấy Tống Thanh cầm tay một người đàn ông vào trong nhà! Người đàn ông kia vô cùng đẹp trai! Cô Phương! Cô Phương!” Dư Bảo gọi mãi nhưng trong điện thoại không có âm thanh đáp lại, điều này khiến hắn có chút bất an.
Rất lâu sau, âm thanh của Phương Khanh Hân mới truyền tới: “Cậu xác định người đàn ông kia không phải Hà Nhật Dương chứ?”
“Cô Phương, cô đừng nói đùa, tôi có nhận nhầm ai cũng không dám nhận nhầm Tổng giám đốc Hà đâu!” Dư Bảo vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa nói.
“Được, tôi biết rồi. Tiếp tục tiến hành theo kế hoạch.” Phương Khanh Hân tắt điện thoại, nghĩ mãi cũng thấy không thích hợp.
Tống Thanh này đúng là lòng tham vô đáy!
Bên người đã có đàn ông rồi còn không biết điểm dừng, lại cố tình quấn lấy Hà Nhật Dương!
Nếu như Hà Nhật Dương biết tin này thì hắn có tiếp tục che chở cho Tống Thanh không nhỉ?
Ha ha! Tống Thanh! Cô chết chắc rồi!
Hà Nhật Dương là người có bệnh sạch sẽ!
Nếu như hắn biết bên cạnh cô có người đàn ông khác...
Cô hãy đợi bị hắn xử đi!
Phương Khanh Hân lập tức nhắn tin cho Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, Anh có biết bên cạnh người con gái kia có một anh chàng đẹp trai không? Tôi tận mắt nhìn thấy rồi, không thua kém anh một chút nào!”
Tin nhắn vừa gửi đi, Phương Khanh Hân nhếch miệng cười, ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo.
Cô muốn nhìn thấy cảnh Hà Nhật Dương nổi giận, sau đó đuổi Tống Thanh đi!
Sau đó cô có thể xử lí Tống Thanh không biết trời cao đất rộng kia rồi!
Trên thế giới này, không ai có thể cướp đi thứ thuộc về Phương Khanh Hân cô mà vẫn nguyên vẹn trở về!
Quả nhiên Hà Nhật Dương nhanh chóng nhắn tin lại: “Nhìn thấy ở đâu?”
Phương Khanh Hân mỉm cười, nhanh chóng gõ một hàng chữ trên điện thoại: “Bọn họ đang ở cùng nhau tại cao ốc quốc tế Thái Hào.”