Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 63: CÓ NGƯỜI THEO ĐUỔI TỐNG THANH
Hà Nhật Dương bất giác nhớ đến dáng vẻ cô nằm trên chiếc giường mềm mại lười biếng ngủ say.
Nhớ đến xúc cảm khi hắn đưa tay nắm vòng eo tinh tế của cô.
Còn có xúc cảm mềm mại khi hắn xoa đầu cô...
Người phụ nữ này rõ ràng không có gì xuất sắc, nhưng dường như để lại ấn tượng vô hình trong đầu óc hắn.
Nếu như nói hắn ngày từ đầu nhìn nhiều cô một chút là bởi vì cô cũng cơ duyên xảo hợp có vết bớt giống hình dáng ngọn lửa trên xương quai xanh.
Như vậy hiện tại đã quen mang cô đi theo bên mình bởi vì cô khác với những người phụ nữ khác, sẽ không nịnh bợ ton hót hắn, cũng không lộ ánh mắt chiếm hữu, kinh diễm khiến người khác phải buồn nôn.
Cô giống như một làm gió, một làn gió nhẹ, thảnh thơi tự nhiên.
Lúc cần cô, cô sẽ nỗ lực chăm chỉ hết sức để làm việc.
Lúc không cần cô, cô sẽ chủ động biến mất không tìm thấy bóng dáng.
Ở cùng với cô, không có bất kì gánh nặng nào.
Ngược lại rất vui vẻ thoải mái.
Thật là đáng tiếc!
Nếu như lấy được người vợ là cô, hoặc bản thân sẽ không lưu tâm mà cùng cô sinh một đứa con...
Sáng sớm, Tống Thanh trở về biệt thự dạo một vòng.
Cô biết ở đây nhất định có người theo dõi, cho dù cô có bận rộn thì thỉnh thoảng vẫn dành thời gian đến đây dạo một vòng.
Cô đóng gói thức ăn trong tủ lạnh mang đi, những gì tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.
Tống Thanh còn chưa đến sảnh tòa cao ốc, một người xông ra từ tòa cao ốc, lập tức va vào người Tống Thanh, khiến đồ của cô rơi tung tóe trên mặt đất.
“A, xin lỗi, cô không sao chứ?” Đôi phương nhìn thấy đã va phải cô, lập tức xin lỗi, đồng thời còn cúi xuống giúp cô nhặt đồ lên.
“Không sao.” Tống Thanh cũng cúi xuống nhặt đồ.
Đột nhiên hai người họ đồng thời chạm vào một quyển sách.
Đối phương nhất thời kinh ngạc kêu lên: “Ấy? Cô thích 007? Thật khéo, tôi cũng thích.”
Tống Thanh nhặt cuốn sách lên, gật đầu cười lịch sự.
Tống Thanh hiện tại mới để ý đối phương là một người đàn ông không quá cao nhưng nhìn rất vừa mắt, tuổi tác tầm 24 25 tuổi, gần với tuổi mình.
“Cô sống ở đây sao?” Tầm mắt đối phương rơi trên mặt Tống Thanh, đáy mắt mang theo sự kinh diễm.
“Đúng vậy, cảm ơn.” Tống Thanh gật gật đầu với đối phương, ôm đống đồ quay người rời đi.
Chờ Tống Thanh đi khỏi, người đàn ông này lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Cô Phương, tôi đã gặp người phụ nữ đó, tôi nhất định sẽ khiến cô ta yêu tôi! Được, được, cô yên tâm.”
Gọi điện thoại xong, người đàn ông nhìn bóng lưng Tống Thanh, cười đầy ý tứ sâu xa.
Tống Thanh trở về nhà, Tống Linh đã cùng Lê Huy đi khám bác sĩ rồi, Tống Thanh vén tay áo lên, quét dọn trong ngoài nhà một lượt.
Cô định đi mua một ít thức ăn, hôm nay nhất định phải làm một bữa cơm thịnh soạn cho anh trai ăn.
Vừa ra khỏi thang máy, Tống Thanh vẫn chưa bước đến cửa, ngẩng đầu lại vô tình gặp người đàn ông vô tình va vào mình ban nãy.
Tống Thanh chỉ hướng đối phương gật đầu, không có ý định chào hỏi.
Không nghĩ rằng đối phương lại mở miệng chào hỏi: “Cô ra ngoài sao? Thật trùng hợp.”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cô đi đâu vậy? Để tôi đưa cô đi?” Người đàn ông nhìn thấy cô cảnh giác, lập tức nói: “A, cô đừng hiểu lầm. Lúc nãy tôi không may va phải cô cho nên muốn xin lỗi. Đây là thẻ căn cước và bằng lái xe của tôi, tôi không phải là người xấu.”
Nhìn đối phương lôi ra thẻ căn cước và bằng lái xe, Tống Thanh cảm thấy bản thân quá đa nghi, nhất thời ngại ngùng cười: “Không có gì, tôi không có, anh đừng để tâm.”
“Thực ra tôi cũng ở trong tòa cao ốc này. Chúng ta đều là hàng xóm, tôi không muốn có bât cứ sự hiểu lầm nào.: Người đàn ông xoa xoa tay: “Tôi tên là Dư Bảo, năm nay 25 tuổi, nghề nghiệp là... quản lý tài sản.”
Sắc mặt Tống Thanh hòa dịu đi, trả lời: “Tôi tên Tống Thanh, là stylist.”
“Về sau chúng ta là hàng xóm, nhờ cô chỉ giáo nhiều hơn.” Dư Bảo cười vô cùng xán lạn nói với Tống Thanh.
“Khách khí rồi.” Tống Thanh cũng không muốn mất thời gian, gật gật đầu rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Thanh, Dư Bảo vuốt cằm lẩm bẩm: “Tiểu nha đầu độ cảnh giác cao phết. Nhưng mà không sao, tiểu gia ta loại phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua? Chỉ cần ta ra tay, không tin cô có thể thoái khỏi!”
Tống Thanh từ au khi chuyển đến tòa cao ốc này, cô thường chỉ cùng hàng xóm gật đầu qua lại, rất ít khi nói chuyện.
Cô luôn cảm thây người hàng xóm mới đến này có chút không đúng.
Hình như hơi nhiệt tình quá đà.
Bản thân vẫn nên giữ khoảng cách với anh ta thì hơn.
Đáng tiếc ông trời không chịu lòng người.
Tống Thanh vừa mua thức ăn trở về, còn chưa kịp thay quần áo nấu cơm thì nhà đột nhiên bị mất điện!
Tống Thanh biểu lộ khuôn mặt thất bại gọi điện thoại cho quản lý tòa nhà, quản lý nói tiền điện nhà cô xuất hiện điều bất thường, cho nên tạm ngừng điện, đợi kiểm tra rõ vấn đề lại phục hồi đường dây.
Tống Thanh không làm thế nào được, chỉ đành ra ngoài ăn.
Cô vừa bước ra khỏi cửa, cánh cửa sát vách cũng được mở ra.
Dư Bảo nhô đầu ra, bộ mặt tỏ ra bất ngờ nhìn cô: “Ấy? Cô cũng ở tầng này sao? Thật là trùng hợp!”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cô định đi đâu vậy? Tôi vừa nghe nói đường dây điện của tòa cao ốc có vấn đề, cả tòa nhà đều bị cắt điện, tôi đang nghĩ không biết đi đâu ăn cơm. Ở gần đây cũng không biết chỗ nào ăn.” Dư Bảo lộ ra khuôn mặt phiền não: “Tôi vừa mới đến thành phố H không lâu, đối với đường xá ở đây tôi cũng không rõ chút nào.”
Tống Thanh chỉ sang tòa nhà ngay cạnh đó: “Bên đó có rât nhiều nhà hàng, nếu như kinh tế anh cho phép, ăn cả tháng ở đó cũng không thành vấn đề.”
“Vậy sao? Thật là cảm ơn cô! Cô cũng đi ăn cơm sao? Nếu đã trùng hợp như vậy, tôi mời cô ăn có được không? Dư Bảo nhiệt tình nói.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Tống Thanh lịch sự từ chối.
Khuôn mặt Dư Bảo lộ ra sự thất bại ngượng ngùng: “Tôi biết đều do tôi không đủ tốt mới khiến cho người khác ghét bỏ. Tôi thực sự chỉ muốn tạo quan hệ tốt với hàng xóm, không nghĩ rằng lại trở thành như vậy... Trước đây cũng như vậy, đều là lỗi của tôi...”
Tống Thanh hút sâu một hơi, người hàng xóm này thật nhiều lời!
Nhìn thấy Dư Bảo hổ thẹn, cô không thể không hoài nghi về cuộc đời. Tống Thanh nhất thời cảm thấy đau đầu, da đầu như căng ra: “Được rồi được rồi, tôi thu hồi những lời vừa nói ra. Hay là tôi mời anh đi, mức sinh hoạt phí của thành phố này rất cao. Anh vừa đến sẽ không quen, không nên tiêu quá đà.”
“Thật sao? Cô thật tốt! Cảm ơn cô, tôi mời cô ăn cơm! Dư Bảo lập tức đẩy cánh cửa đóng vào, vui vẻ đứng cạnh Tống Thanh chuẩn bị rời đi.
Tống Thanh nghẹn lời.
Cảm giác hắn ăn mặc chỉnh tề như có sự chuẩn bị từ sớm.
Thôi kệ, bản thân đã đồng ý mời hắn ăn cơm, vậy cùng đi vậy.
Coi như giữ gìn mối quan hệ hàng xóm tốt đẹp.
Nhớ đến xúc cảm khi hắn đưa tay nắm vòng eo tinh tế của cô.
Còn có xúc cảm mềm mại khi hắn xoa đầu cô...
Người phụ nữ này rõ ràng không có gì xuất sắc, nhưng dường như để lại ấn tượng vô hình trong đầu óc hắn.
Nếu như nói hắn ngày từ đầu nhìn nhiều cô một chút là bởi vì cô cũng cơ duyên xảo hợp có vết bớt giống hình dáng ngọn lửa trên xương quai xanh.
Như vậy hiện tại đã quen mang cô đi theo bên mình bởi vì cô khác với những người phụ nữ khác, sẽ không nịnh bợ ton hót hắn, cũng không lộ ánh mắt chiếm hữu, kinh diễm khiến người khác phải buồn nôn.
Cô giống như một làm gió, một làn gió nhẹ, thảnh thơi tự nhiên.
Lúc cần cô, cô sẽ nỗ lực chăm chỉ hết sức để làm việc.
Lúc không cần cô, cô sẽ chủ động biến mất không tìm thấy bóng dáng.
Ở cùng với cô, không có bất kì gánh nặng nào.
Ngược lại rất vui vẻ thoải mái.
Thật là đáng tiếc!
Nếu như lấy được người vợ là cô, hoặc bản thân sẽ không lưu tâm mà cùng cô sinh một đứa con...
Sáng sớm, Tống Thanh trở về biệt thự dạo một vòng.
Cô biết ở đây nhất định có người theo dõi, cho dù cô có bận rộn thì thỉnh thoảng vẫn dành thời gian đến đây dạo một vòng.
Cô đóng gói thức ăn trong tủ lạnh mang đi, những gì tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.
Tống Thanh còn chưa đến sảnh tòa cao ốc, một người xông ra từ tòa cao ốc, lập tức va vào người Tống Thanh, khiến đồ của cô rơi tung tóe trên mặt đất.
“A, xin lỗi, cô không sao chứ?” Đôi phương nhìn thấy đã va phải cô, lập tức xin lỗi, đồng thời còn cúi xuống giúp cô nhặt đồ lên.
“Không sao.” Tống Thanh cũng cúi xuống nhặt đồ.
Đột nhiên hai người họ đồng thời chạm vào một quyển sách.
Đối phương nhất thời kinh ngạc kêu lên: “Ấy? Cô thích 007? Thật khéo, tôi cũng thích.”
Tống Thanh nhặt cuốn sách lên, gật đầu cười lịch sự.
Tống Thanh hiện tại mới để ý đối phương là một người đàn ông không quá cao nhưng nhìn rất vừa mắt, tuổi tác tầm 24 25 tuổi, gần với tuổi mình.
“Cô sống ở đây sao?” Tầm mắt đối phương rơi trên mặt Tống Thanh, đáy mắt mang theo sự kinh diễm.
“Đúng vậy, cảm ơn.” Tống Thanh gật gật đầu với đối phương, ôm đống đồ quay người rời đi.
Chờ Tống Thanh đi khỏi, người đàn ông này lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Cô Phương, tôi đã gặp người phụ nữ đó, tôi nhất định sẽ khiến cô ta yêu tôi! Được, được, cô yên tâm.”
Gọi điện thoại xong, người đàn ông nhìn bóng lưng Tống Thanh, cười đầy ý tứ sâu xa.
Tống Thanh trở về nhà, Tống Linh đã cùng Lê Huy đi khám bác sĩ rồi, Tống Thanh vén tay áo lên, quét dọn trong ngoài nhà một lượt.
Cô định đi mua một ít thức ăn, hôm nay nhất định phải làm một bữa cơm thịnh soạn cho anh trai ăn.
Vừa ra khỏi thang máy, Tống Thanh vẫn chưa bước đến cửa, ngẩng đầu lại vô tình gặp người đàn ông vô tình va vào mình ban nãy.
Tống Thanh chỉ hướng đối phương gật đầu, không có ý định chào hỏi.
Không nghĩ rằng đối phương lại mở miệng chào hỏi: “Cô ra ngoài sao? Thật trùng hợp.”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cô đi đâu vậy? Để tôi đưa cô đi?” Người đàn ông nhìn thấy cô cảnh giác, lập tức nói: “A, cô đừng hiểu lầm. Lúc nãy tôi không may va phải cô cho nên muốn xin lỗi. Đây là thẻ căn cước và bằng lái xe của tôi, tôi không phải là người xấu.”
Nhìn đối phương lôi ra thẻ căn cước và bằng lái xe, Tống Thanh cảm thấy bản thân quá đa nghi, nhất thời ngại ngùng cười: “Không có gì, tôi không có, anh đừng để tâm.”
“Thực ra tôi cũng ở trong tòa cao ốc này. Chúng ta đều là hàng xóm, tôi không muốn có bât cứ sự hiểu lầm nào.: Người đàn ông xoa xoa tay: “Tôi tên là Dư Bảo, năm nay 25 tuổi, nghề nghiệp là... quản lý tài sản.”
Sắc mặt Tống Thanh hòa dịu đi, trả lời: “Tôi tên Tống Thanh, là stylist.”
“Về sau chúng ta là hàng xóm, nhờ cô chỉ giáo nhiều hơn.” Dư Bảo cười vô cùng xán lạn nói với Tống Thanh.
“Khách khí rồi.” Tống Thanh cũng không muốn mất thời gian, gật gật đầu rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Thanh, Dư Bảo vuốt cằm lẩm bẩm: “Tiểu nha đầu độ cảnh giác cao phết. Nhưng mà không sao, tiểu gia ta loại phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua? Chỉ cần ta ra tay, không tin cô có thể thoái khỏi!”
Tống Thanh từ au khi chuyển đến tòa cao ốc này, cô thường chỉ cùng hàng xóm gật đầu qua lại, rất ít khi nói chuyện.
Cô luôn cảm thây người hàng xóm mới đến này có chút không đúng.
Hình như hơi nhiệt tình quá đà.
Bản thân vẫn nên giữ khoảng cách với anh ta thì hơn.
Đáng tiếc ông trời không chịu lòng người.
Tống Thanh vừa mua thức ăn trở về, còn chưa kịp thay quần áo nấu cơm thì nhà đột nhiên bị mất điện!
Tống Thanh biểu lộ khuôn mặt thất bại gọi điện thoại cho quản lý tòa nhà, quản lý nói tiền điện nhà cô xuất hiện điều bất thường, cho nên tạm ngừng điện, đợi kiểm tra rõ vấn đề lại phục hồi đường dây.
Tống Thanh không làm thế nào được, chỉ đành ra ngoài ăn.
Cô vừa bước ra khỏi cửa, cánh cửa sát vách cũng được mở ra.
Dư Bảo nhô đầu ra, bộ mặt tỏ ra bất ngờ nhìn cô: “Ấy? Cô cũng ở tầng này sao? Thật là trùng hợp!”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cô định đi đâu vậy? Tôi vừa nghe nói đường dây điện của tòa cao ốc có vấn đề, cả tòa nhà đều bị cắt điện, tôi đang nghĩ không biết đi đâu ăn cơm. Ở gần đây cũng không biết chỗ nào ăn.” Dư Bảo lộ ra khuôn mặt phiền não: “Tôi vừa mới đến thành phố H không lâu, đối với đường xá ở đây tôi cũng không rõ chút nào.”
Tống Thanh chỉ sang tòa nhà ngay cạnh đó: “Bên đó có rât nhiều nhà hàng, nếu như kinh tế anh cho phép, ăn cả tháng ở đó cũng không thành vấn đề.”
“Vậy sao? Thật là cảm ơn cô! Cô cũng đi ăn cơm sao? Nếu đã trùng hợp như vậy, tôi mời cô ăn có được không? Dư Bảo nhiệt tình nói.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Tống Thanh lịch sự từ chối.
Khuôn mặt Dư Bảo lộ ra sự thất bại ngượng ngùng: “Tôi biết đều do tôi không đủ tốt mới khiến cho người khác ghét bỏ. Tôi thực sự chỉ muốn tạo quan hệ tốt với hàng xóm, không nghĩ rằng lại trở thành như vậy... Trước đây cũng như vậy, đều là lỗi của tôi...”
Tống Thanh hút sâu một hơi, người hàng xóm này thật nhiều lời!
Nhìn thấy Dư Bảo hổ thẹn, cô không thể không hoài nghi về cuộc đời. Tống Thanh nhất thời cảm thấy đau đầu, da đầu như căng ra: “Được rồi được rồi, tôi thu hồi những lời vừa nói ra. Hay là tôi mời anh đi, mức sinh hoạt phí của thành phố này rất cao. Anh vừa đến sẽ không quen, không nên tiêu quá đà.”
“Thật sao? Cô thật tốt! Cảm ơn cô, tôi mời cô ăn cơm! Dư Bảo lập tức đẩy cánh cửa đóng vào, vui vẻ đứng cạnh Tống Thanh chuẩn bị rời đi.
Tống Thanh nghẹn lời.
Cảm giác hắn ăn mặc chỉnh tề như có sự chuẩn bị từ sớm.
Thôi kệ, bản thân đã đồng ý mời hắn ăn cơm, vậy cùng đi vậy.
Coi như giữ gìn mối quan hệ hàng xóm tốt đẹp.