Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-631
CHƯƠNG 631
Nàng dâu mà người khác mua về, ngày đầu tiên không vừa khóc vừa gào thì sẽ tuyệt thực nhịn ăn nhịn uống, đều phải đánh một trận tơi bời mới chịu sống cho tử tế.
Nàng dâu mà hắn mua về, ngày đầu tiên ăn no uống say ngoan ngoãn vô cùng, dáng vẻ quyết tâm phải ở lại. Điều này khiến Tro Đen rất vừa lòng!
Bởi thế cho nên yêu cầu có thật nhiều đồ ăn của Tống Thanh cũng được đáp ứng.
Tống Thanh gặm một miếng, nói với Tro Đen: “Sắc trời không cũng đã tối, anh nghỉ sớm một chút đi. Sáng mai tôi dậy nấu cơm cho anh.”
“Ôi!” Tro Đen nghe vậy càng thêm vui vẻ. Nàng dâu này tốt quá đi mất, còn chủ động muốn nấu cơm.
Lúc Tro Đen đi ra muốn khóa cửa lại, Tống Thanh lập tức nói: “Đừng khóa cửa, buổi sáng tôi còn phải dậy sớm nấu cơm cho mọi người mà! Trở thành con dâu của nhà mình, đương nhiên phải dậy thật sớm nấu cơm hiếu kính cha mẹ chồng.”
Tro Đen lại càng vui hơn.
Nàng dâu hiểu chuyện quá ha!
Không giống với vợ nhà khác lấy về, còn phải hầu ăn hầu uống cẩn thận!
Nàng dâu này hiểu chuyện như thế, biết chủ động nấu cơm chăm sóc người khác!
Hơn năm mươi triệu này rất đáng giá!
Tro Đen rời đi trong sung sướng.
Nhưng mà, tuy rằng cửa trong không khóa nhưng cửa ngoài thì khóa rồi.
Tống Thanh mang ba chiếc bánh đậu mà Tro Đen mang tới cất đi cẩn thận.
Do dự một chút, cô xé rách quần áo mặc bên trong của mình, làm thành một cái gói đơn giản, giấu kỹ mấy chiếc bánh đậu đi rồi đeo lên người.
Quần áo của người phụ nữ mập thật sự rất rộng, trên người có giấu đồ vật cũng không nhìn ra.
Cuộc trốn chạy ngày mai cần rất nhiều sức lực, Tống Thanh không hề chần chừ, dứt khoát tắt đèn đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, Tống Thanh dùng đồ vật cài trong cửa lại.
Nếu có người đi vào, cô sẽ giật mình tỉnh dậy.
Mới chớp mắt một cái trời đã hửng sáng.
Quả nhiên, Tống Thanh dậy rất sớm, chủ động giúp đỡ chuyện cơm nước.
Bà cụ nhìn Tống Thanh nhanh nhẹn như thế, quan trọng là thấy được cô đã chấp nhận ở lại, ý cười hằn lên nếp nhăn trên khuôn mặt càng sâu thêm.
Tiếng gọi mẹ chồng làm thế nào Tống Thanh cũng không kêu ra được, chỉ có thể thẹn thùng nói: “Cháu tới giúp nấu cơm.”
Bà cụ nói: “Con mang cái bánh đậu ở trong giỏ trúc tới hâm nóng lên một chút, mẹ đi lấy rơm củi.”
“Vâng.” Tống Thanh lập tức đồng ý.
Bà cụ liền xoay người đi lấy củi.
Thừa dịp phòng bếp không có ai, Tống Thanh vội vàng cầm lấy mấy cái bánh đậu nhét vào bên trong quần áo.
Rồi sau mới làm bộ ngoan ngoãn đặt mấy cái bánh đậu còn lại vào trong nồi.
Bà cụ tới nhóm lửa, Tống Thanh vội tới tranh làm: “Để cháu để cháu. Sau này cháu là người trong nhà rồi, mấy việc đơn giản này để cháu làm.”
Bà cụ càng thêm vừa ý!
Tuy rằng Tống Thanh không biết làm, nhưng luôn rất cố gắng.
Bà cụ cũng chẳng hề tức giận, tự tay dạy Tống Thanh phải làm sao để nhóm lửa.
Năng lực học hỏi của Tống Thanh vẫn rất cao, một lúc sau đã nắm được bí quyết. Cô quạt gió không ngừng, lửa trong lò cũng càng ngày càng lớn.
Cứ đốt cứ đốt, củi lửa không đủ dùng nữa.
Tống Thanh lập tức đứng dậy nói: “Cháu đi lấy rơm củi, chỗ nào là của nhà chúng ta?”
Bà cụ đang thái rau, chỉ vào một đống củi trước cửa phía xa nói: “Chỗ kia kìa. Đừng đi xa đấy.”
“Cháu biết rồi.” Cuối cùng Tống Thanh cũng đợi được cơ hội này.
Chỉ cần bước ra khỏi cửa lớn thì chuyện còn lại dễ xử lý!
Tống Thanh xoay người bước ra phía ngoài sân.
Lúc này, ông cụ vừa hay từ bên ngoài trở về. Khi thấy Tống Thanh đi ra ngoài, ông nhất thời nhìn cô cảnh giác.
Tống Thanh lập tức giải thích: “Cháu đi lấy rơm củi để nấu cơm, thiếu một ít nữa là đủ rồi.”
Ông ngó ngó bà cụ ở bên trong, lúc này mới gật đầu, tiếp tục đi vào.
Sau lưng Tống Thanh đổ một tầng mồ hồi lạnh.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.
Thiếu chút nữa thì...
Đống củi ở ngay ngoài cửa, vài bước là tới.
Nếu có hành động gì, người trong sân đều có thể nhìn thấy.
Tống Thanh làm bộ như đang nhặt củi, ngồi xổm xuống, lo lắng nghĩ biện pháp.
Đây là cơ hội khó có được.
Mình không chỉ bị bọn buôn người bán tới đây, mình tới còn tới để tìm con và những người khác nữa!
Tuyệt đối không thể ở nơi này lãng phí thời gian!
Nhưng mà, nếu bây giờ mình bỏ chạy, nhất định sẽ bị phát hiện.
Bị người trong thôn bắt trở về, dù mình có nói lời hay thế nào đi nữa, bọn họ vẫn sẽ không tin không nghe!
Làm sao đây?
Nên làm sao đây!
Vào lúc Tống Thanh đang lo tới vã mồ hôi trán, thì một cơ hội cứ thế yên lặng đặt trước mặt cô.
Một người phụ nữ vàng vọt gầy đét nhà bên vội vội vàng vàng chạy tới.
Lúc đi tới cửa, còn đặc biệt liếc Tống Thanh một cái rồi mới vào trong.
Vừa vào cửa là bắt đầu gào khóc: “Bà nó ơi, con dâu nhà ông Mạc đầu thôn sinh con mất máu cả đêm rồi, bà mau tới xem thử đi! Còn không nhanh thì nguy hiểm lắm!”
Bà cụ vừa nghe vậy lập tức buông con dao trong tay xuống, tùy tiện lau qua quýt vài cái lên vạt áo phía sau, cởi tạp dề xuống nói: “Còn ngây người làm gì? Đi đi đi! Mau lên!”
Thì ra bà cụ này là người chuyên phụ trách việc đỡ đẻ trong thôn.
Chẳng trách lúc lấy ra năm mươi triệu đồng lại có thể thoải mái như vậy.
Tống Thanh lập tức đứng lên.
Bà cụ nhìn Tống Thanh nói: “Con nấu cơm trước đi, chăm lo cơm nước cho mọi người. Hôm nay mẹ không về đâu!”
Tống Thanh lập tức gật đầu: “Biết rồi ạ!”
Tống Thanh ôm lấy chồng củi trên mặt đất làm bộ như đi vào trong cửa.
Nhìn thấy Tống Thanh không bỏ chạy, bấy giờ bà cụ mới yên tâm.
Đương nhiên, bà cụ cũng cho rằng dù Tống Thanh có chạy cũng chạy không thoát, sớm muộn gì cũng bị bắt về thôi.
Bởi vậy, bà cùng người phụ nữ vàng vọt gầy đét kia quay người bước đi.
Lúc này, trong thôn có không ít người đi tới nhà ông Mạc đầu thôn hóng chuyện.
Tống Thanh nghe cuộc nói chuyện của bọn họ thì biết được trong thôn có người sinh em bé, nhưng lăn lộn cả một đêm vẫn khó sinh, phỏng chừng nguy hiểm tới tính mạng.
Tống Thanh do dự một chút, cuối cùng quyết định mặc kệ.
Thứ nhất, cô không phải là bác sĩ, đi rồi cũng không giúp gì được.
Thứ hai, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, tuyệt đối không thể lãng phí thời gian ở nơi này.
Thế nên Tống Thanh nhân lúc không có ai chú ý, dứt khoát bỏ đống củi trong tay xuống, vừa xoay người liền điên cuồng chạy về chỗ đất trống phía sau phòng.
Nghỉ ngơi một buổi tối, cơm nước ăn ngày hôm qua cũng đã tiêu hóa hết.
Tống Thanh ôm chiếc bánh đậu quấn trên bụng chạy đi như bay. Tống Thanh cảm thấy tốc độ của cô đã có thể so sánh với Usain Bolt[1] rồi!
Trước khi Tống Thanh chạy trốn cũng phân biệt phương hướng một chút.
Cô không thể xác định được đường ra là ở nơi nào, cho nên chỉ có thể lựa chọn một con đường núi gập ghềnh để đi.
Bởi vì những nơi như thế này khó để lại dấu vết nhất.
Cũng thuận tiện cho việc ẩn thân.
Cô đã tính toán rồi, số thức ăn mà cô trộm đi đủ để cô ăn tiết kiệm trong ba bốn ngày.
Ba bốn ngày sau, cô sẽ từ từ tìm biện pháp khác.
Có lẽ mấy người nhóm Nhật Dương đã tìm tới rồi cũng nên.
Tống Thanh ôm suy nghĩ này, liền chạy như điên lên một ngọn núi vô cùng dốc.
Trên suốt chặng đường, Tống Thanh bị trượt ngã lộn nhào mấy vòng.
Cô cũng bất chấp đau đớn trên cơ thể, bò dậy tiếp tục chạy.
Mãi đến khi cả người đã chạy tới không còn chút sức lực nào nữa, cô mới dựa vào một gốc cây thở hổn hển.
Tống Thanh không có đồng hồ, chỉ có thể tính thời gian một chút, ước chừng cô đã chạy được hơn nửa tiếng rồi, hẳn là đã bị phát hiện.
Trong đầu Tống Thanh nhanh chóng tính toán, đoán thử hướng suy nghĩ của đám người kia, xem bọn họ sẽ dùng cách thức nào để truy tìm mình.
Trước giờ Tống Thanh chưa từng cảm thấy não mình hoạt động tốt như vậy.
Giống như một cái máy tính load với tốc độ cao, không ngừng phân tích từng khả năng một.
(1) Usain Bolt: Vận động viên điền kinh
Nàng dâu mà người khác mua về, ngày đầu tiên không vừa khóc vừa gào thì sẽ tuyệt thực nhịn ăn nhịn uống, đều phải đánh một trận tơi bời mới chịu sống cho tử tế.
Nàng dâu mà hắn mua về, ngày đầu tiên ăn no uống say ngoan ngoãn vô cùng, dáng vẻ quyết tâm phải ở lại. Điều này khiến Tro Đen rất vừa lòng!
Bởi thế cho nên yêu cầu có thật nhiều đồ ăn của Tống Thanh cũng được đáp ứng.
Tống Thanh gặm một miếng, nói với Tro Đen: “Sắc trời không cũng đã tối, anh nghỉ sớm một chút đi. Sáng mai tôi dậy nấu cơm cho anh.”
“Ôi!” Tro Đen nghe vậy càng thêm vui vẻ. Nàng dâu này tốt quá đi mất, còn chủ động muốn nấu cơm.
Lúc Tro Đen đi ra muốn khóa cửa lại, Tống Thanh lập tức nói: “Đừng khóa cửa, buổi sáng tôi còn phải dậy sớm nấu cơm cho mọi người mà! Trở thành con dâu của nhà mình, đương nhiên phải dậy thật sớm nấu cơm hiếu kính cha mẹ chồng.”
Tro Đen lại càng vui hơn.
Nàng dâu hiểu chuyện quá ha!
Không giống với vợ nhà khác lấy về, còn phải hầu ăn hầu uống cẩn thận!
Nàng dâu này hiểu chuyện như thế, biết chủ động nấu cơm chăm sóc người khác!
Hơn năm mươi triệu này rất đáng giá!
Tro Đen rời đi trong sung sướng.
Nhưng mà, tuy rằng cửa trong không khóa nhưng cửa ngoài thì khóa rồi.
Tống Thanh mang ba chiếc bánh đậu mà Tro Đen mang tới cất đi cẩn thận.
Do dự một chút, cô xé rách quần áo mặc bên trong của mình, làm thành một cái gói đơn giản, giấu kỹ mấy chiếc bánh đậu đi rồi đeo lên người.
Quần áo của người phụ nữ mập thật sự rất rộng, trên người có giấu đồ vật cũng không nhìn ra.
Cuộc trốn chạy ngày mai cần rất nhiều sức lực, Tống Thanh không hề chần chừ, dứt khoát tắt đèn đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, Tống Thanh dùng đồ vật cài trong cửa lại.
Nếu có người đi vào, cô sẽ giật mình tỉnh dậy.
Mới chớp mắt một cái trời đã hửng sáng.
Quả nhiên, Tống Thanh dậy rất sớm, chủ động giúp đỡ chuyện cơm nước.
Bà cụ nhìn Tống Thanh nhanh nhẹn như thế, quan trọng là thấy được cô đã chấp nhận ở lại, ý cười hằn lên nếp nhăn trên khuôn mặt càng sâu thêm.
Tiếng gọi mẹ chồng làm thế nào Tống Thanh cũng không kêu ra được, chỉ có thể thẹn thùng nói: “Cháu tới giúp nấu cơm.”
Bà cụ nói: “Con mang cái bánh đậu ở trong giỏ trúc tới hâm nóng lên một chút, mẹ đi lấy rơm củi.”
“Vâng.” Tống Thanh lập tức đồng ý.
Bà cụ liền xoay người đi lấy củi.
Thừa dịp phòng bếp không có ai, Tống Thanh vội vàng cầm lấy mấy cái bánh đậu nhét vào bên trong quần áo.
Rồi sau mới làm bộ ngoan ngoãn đặt mấy cái bánh đậu còn lại vào trong nồi.
Bà cụ tới nhóm lửa, Tống Thanh vội tới tranh làm: “Để cháu để cháu. Sau này cháu là người trong nhà rồi, mấy việc đơn giản này để cháu làm.”
Bà cụ càng thêm vừa ý!
Tuy rằng Tống Thanh không biết làm, nhưng luôn rất cố gắng.
Bà cụ cũng chẳng hề tức giận, tự tay dạy Tống Thanh phải làm sao để nhóm lửa.
Năng lực học hỏi của Tống Thanh vẫn rất cao, một lúc sau đã nắm được bí quyết. Cô quạt gió không ngừng, lửa trong lò cũng càng ngày càng lớn.
Cứ đốt cứ đốt, củi lửa không đủ dùng nữa.
Tống Thanh lập tức đứng dậy nói: “Cháu đi lấy rơm củi, chỗ nào là của nhà chúng ta?”
Bà cụ đang thái rau, chỉ vào một đống củi trước cửa phía xa nói: “Chỗ kia kìa. Đừng đi xa đấy.”
“Cháu biết rồi.” Cuối cùng Tống Thanh cũng đợi được cơ hội này.
Chỉ cần bước ra khỏi cửa lớn thì chuyện còn lại dễ xử lý!
Tống Thanh xoay người bước ra phía ngoài sân.
Lúc này, ông cụ vừa hay từ bên ngoài trở về. Khi thấy Tống Thanh đi ra ngoài, ông nhất thời nhìn cô cảnh giác.
Tống Thanh lập tức giải thích: “Cháu đi lấy rơm củi để nấu cơm, thiếu một ít nữa là đủ rồi.”
Ông ngó ngó bà cụ ở bên trong, lúc này mới gật đầu, tiếp tục đi vào.
Sau lưng Tống Thanh đổ một tầng mồ hồi lạnh.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.
Thiếu chút nữa thì...
Đống củi ở ngay ngoài cửa, vài bước là tới.
Nếu có hành động gì, người trong sân đều có thể nhìn thấy.
Tống Thanh làm bộ như đang nhặt củi, ngồi xổm xuống, lo lắng nghĩ biện pháp.
Đây là cơ hội khó có được.
Mình không chỉ bị bọn buôn người bán tới đây, mình tới còn tới để tìm con và những người khác nữa!
Tuyệt đối không thể ở nơi này lãng phí thời gian!
Nhưng mà, nếu bây giờ mình bỏ chạy, nhất định sẽ bị phát hiện.
Bị người trong thôn bắt trở về, dù mình có nói lời hay thế nào đi nữa, bọn họ vẫn sẽ không tin không nghe!
Làm sao đây?
Nên làm sao đây!
Vào lúc Tống Thanh đang lo tới vã mồ hôi trán, thì một cơ hội cứ thế yên lặng đặt trước mặt cô.
Một người phụ nữ vàng vọt gầy đét nhà bên vội vội vàng vàng chạy tới.
Lúc đi tới cửa, còn đặc biệt liếc Tống Thanh một cái rồi mới vào trong.
Vừa vào cửa là bắt đầu gào khóc: “Bà nó ơi, con dâu nhà ông Mạc đầu thôn sinh con mất máu cả đêm rồi, bà mau tới xem thử đi! Còn không nhanh thì nguy hiểm lắm!”
Bà cụ vừa nghe vậy lập tức buông con dao trong tay xuống, tùy tiện lau qua quýt vài cái lên vạt áo phía sau, cởi tạp dề xuống nói: “Còn ngây người làm gì? Đi đi đi! Mau lên!”
Thì ra bà cụ này là người chuyên phụ trách việc đỡ đẻ trong thôn.
Chẳng trách lúc lấy ra năm mươi triệu đồng lại có thể thoải mái như vậy.
Tống Thanh lập tức đứng lên.
Bà cụ nhìn Tống Thanh nói: “Con nấu cơm trước đi, chăm lo cơm nước cho mọi người. Hôm nay mẹ không về đâu!”
Tống Thanh lập tức gật đầu: “Biết rồi ạ!”
Tống Thanh ôm lấy chồng củi trên mặt đất làm bộ như đi vào trong cửa.
Nhìn thấy Tống Thanh không bỏ chạy, bấy giờ bà cụ mới yên tâm.
Đương nhiên, bà cụ cũng cho rằng dù Tống Thanh có chạy cũng chạy không thoát, sớm muộn gì cũng bị bắt về thôi.
Bởi vậy, bà cùng người phụ nữ vàng vọt gầy đét kia quay người bước đi.
Lúc này, trong thôn có không ít người đi tới nhà ông Mạc đầu thôn hóng chuyện.
Tống Thanh nghe cuộc nói chuyện của bọn họ thì biết được trong thôn có người sinh em bé, nhưng lăn lộn cả một đêm vẫn khó sinh, phỏng chừng nguy hiểm tới tính mạng.
Tống Thanh do dự một chút, cuối cùng quyết định mặc kệ.
Thứ nhất, cô không phải là bác sĩ, đi rồi cũng không giúp gì được.
Thứ hai, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, tuyệt đối không thể lãng phí thời gian ở nơi này.
Thế nên Tống Thanh nhân lúc không có ai chú ý, dứt khoát bỏ đống củi trong tay xuống, vừa xoay người liền điên cuồng chạy về chỗ đất trống phía sau phòng.
Nghỉ ngơi một buổi tối, cơm nước ăn ngày hôm qua cũng đã tiêu hóa hết.
Tống Thanh ôm chiếc bánh đậu quấn trên bụng chạy đi như bay. Tống Thanh cảm thấy tốc độ của cô đã có thể so sánh với Usain Bolt[1] rồi!
Trước khi Tống Thanh chạy trốn cũng phân biệt phương hướng một chút.
Cô không thể xác định được đường ra là ở nơi nào, cho nên chỉ có thể lựa chọn một con đường núi gập ghềnh để đi.
Bởi vì những nơi như thế này khó để lại dấu vết nhất.
Cũng thuận tiện cho việc ẩn thân.
Cô đã tính toán rồi, số thức ăn mà cô trộm đi đủ để cô ăn tiết kiệm trong ba bốn ngày.
Ba bốn ngày sau, cô sẽ từ từ tìm biện pháp khác.
Có lẽ mấy người nhóm Nhật Dương đã tìm tới rồi cũng nên.
Tống Thanh ôm suy nghĩ này, liền chạy như điên lên một ngọn núi vô cùng dốc.
Trên suốt chặng đường, Tống Thanh bị trượt ngã lộn nhào mấy vòng.
Cô cũng bất chấp đau đớn trên cơ thể, bò dậy tiếp tục chạy.
Mãi đến khi cả người đã chạy tới không còn chút sức lực nào nữa, cô mới dựa vào một gốc cây thở hổn hển.
Tống Thanh không có đồng hồ, chỉ có thể tính thời gian một chút, ước chừng cô đã chạy được hơn nửa tiếng rồi, hẳn là đã bị phát hiện.
Trong đầu Tống Thanh nhanh chóng tính toán, đoán thử hướng suy nghĩ của đám người kia, xem bọn họ sẽ dùng cách thức nào để truy tìm mình.
Trước giờ Tống Thanh chưa từng cảm thấy não mình hoạt động tốt như vậy.
Giống như một cái máy tính load với tốc độ cao, không ngừng phân tích từng khả năng một.
(1) Usain Bolt: Vận động viên điền kinh