Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-628
CHƯƠNG 628
Hà Nhật Dương gọi cho Phương mạn luân ngay: “Đã tìm được Tiểu Thanh rồi, cô ấy đã mượn điện thoại người khác để gọi cho tôi, nhưng điện thoại tắt máy rồi! Tôi cho anh số điện thoại, có thể phân tích và tim ra địa chỉ cụ thể không?”
“Không thành vấn đề, nhắn số cho tôi đi!” Phương mạn luân trả lời ngay: “Nửa tiếng.”
Hà Nhật Dương nhanh chóng nhắn số qua cho Phương mạn luân.
Ngay lúc này thì có ân oán gì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của bọn họ!
Hà Nhật Dương gọi điện thoại xong, lại gọi tiếp cho Hà Quốc Tường bọn họ, nói cho họ biết, Tống Thanh vừa gọi về, tạm thời xác nhận bình an, và để cho đám người đi tìm kiếm, tập trung truy tìm ở các thôn làng vùng lân cận.
Sau khi Hà Nhật Dương gọi hết các cuộc gọi cần thiết, anh bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, không ngồi yên được.
Ngay lúc này, Bà cụ Hà được Hòa quản gia dìu vào, nhìn thấy vẻ sốt ruột của Hà Nhật Dương, bà không nhịn được đã thở một hơi, nói: “Nếu lo lắng thì cứ đi đi.”
“Bà nội!” Hà Nhật Dương không kiềm được đã kêu lên.
“Được rồi, đừng giấu nội nữa. Mấy chuyện này, không giấu được đâu.” Bà cụ Hà ung dung nói: “Cả đời này nội đã trải qua rất nhiều sóng gió, không có yếu ớt như vậy đâu. Con đi đi!”
“Bà nội, sao bà biết được chứ? Không có lệnh của con, không ai dám nói ra hết mà.” Hà Nhật Dương bất ngờ và hỏi ngay.
“Đừng quên trong nhà này, nội vẫn là người có tiếng nói nhất nhé.” Bà cụ Hà mỉm cười: “Bà sẽ giúp con giấu chuyện này với gia đình họ Tống, đi đi, hãy đưa họ trở về một cách an toàn!”
“Dạ! Bà nội!” Hà Nhật Dương cuối cùng cũng được tự do, vui đến gần như phát điên lên và chạy thẳng ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng của Hà Nhật Dương, Bà cụ Hà thở nhẹ, nói với Hòa quản gia: “Cô nói xem, tại sao mỗi lần đến sinh nhật tôi là lại có chuyện xảy ra vậy?”
Hòa quản gia nhất thời không biết nói gì, một hồi lâu mới trả lời: “Lão phu nhân, bà đừng lo lắng quá.”
“Tôi không lo mới là lạ. Nhưng tôi không thể rối. Tôi mà rối, thì đám nhỏ sẽ rối theo. Sau khi Tiểu Thanh gặp chuyện, điều đầu tiên nó nghĩ tới, vẫn là giấu tôi và Bạ cụ Tống.” Bà cụ Hà nói: “Lòng hiếu thảo của con bé, tôi không thể làm phụ lòng nó. Cho nên tôi sẽ cố cầm cự, đợi chúng nó quay về!”
“Bà có thể nghĩ thông suốt là mừng quá rồi.’Hòa quản gia thở một hơi nhẹ, nói: “Lão phu nhân, cũng không còn sớm, chúng ta nên đi ngủ sớm thôi.
Bà cụ Hà gật đầu, quay lưng từ từ rời khỏi.
Tống Thanh hỏi với vẻ mặt sốt ruột: “Có thể nói tôi biết chỗ nào có dây sạc pin, có thể sạc chút pin được không ạ?”
Người đàn bà mập mạp lắc mông rồi nói: “Ôi trời, tôi đã mất dây sạc của mình rồi! Không sao, đợi ngày mai chồng tôi về, tôi lấy dây sạc pin của anh ấy về rồi sạc sau! Cũng không còn sớm, tôi nghĩ chắc cô cũng không có chỗ để đi, cứ ở lại chỗ của tôi đi.”
Tống Thanh vội vàng cám ơn: “Cám ơn cám ơn, vẫn còn nhiều người tốt thật, cám ơn chị nhiều!”
“Tôi nhỏ hơn cô hai tuổi lận đó!” Người đàn bà mập mạp đó có vẻ không vui: “Tôi mới hai mươi lăm tuổi! Cô gọi ai là chị thế?”
“Ơ? Tôi xin lỗi! Em gái! Tôi thật không biết nhìn! Đừng trách tôi nhé.” Tống Thanh vội vàng xin lỗi: “Tối nay làm phiền cô rồi!”
“Được rồi, cô cứ ở trong nhà này đi. Lát nữa nhà tôi sẽ có khách, cô giúp tôi tiếp đãi họ nhé, có vấn đề gì không?” Người đán bà mập mạp không kiềm chế được đưa tay lên bóp vào eo và mông của Tống Thanh.
Êm tay quá, đã thật đấy!
Xem ra có thể bán được giá tốt!
Tống Thanh bất thình lình bị bóp vào người, cô liền né người ra.
“Ơ, dạ.” Tống Thanh choáng váng trả lời
Đến khi trời tối, nhà của người đàn bà mập mạp đó quả nhiên có một đám người ghé thăm, Tống Thanh làm như lời hứa, ra ngoài phụ tiếp đãi khách.
Nhưng mà kỳ lạ thật, đám người đó cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Thanh, nhìn từ trên xuống dưới làm cô nổi cả da gà.
Một bà già có bắp tay như thân cây già và gương mặt đầy vết nhăn đã kéo lấy tay Tống Thanh, không ngừng xoa mui bàn tay của Tống Thanh: “Ôi, cô bé này đã trưởng thành chưa vậy? Sao da dẻ ngon lành thế này!”
Tống Thanh nhìn đám người trong nhà vẻ mặt ngại ngùng: “Con đã hai mươi bảy tuổi rồi, bà ơi, bà uống nước đi.”
Tống Thanh mượn cớ đưa trà mới có thể rút tay ra.
Người khen Tống Thanh thì nhiều vô số, nhưng chưa bao giờ khiến người ta phải khó chịu đến vậy.
Người ta khen gì thì khen, sẽ động tay động chân như vậy.
Mấy người này, nhìn ánh mặt bọn họ, giống như đang xem biểu diễn vậy, nhìn đến nỗi Tống Thanh cảm thấy rất không tự nhiên.
Người đàn bà mập cười thật tươi đi vào, nhìn mặt Tống Thanh có chút kháng cự, liền nói: “Ôi, mọi người đừng làm chị gái của tôi sợ! Dù sao người ta cũng đến từ thánh phố lớn mà! Đi đi đi, ăn cơm đi! Đến nhà tôi thì đừng khách sáo nhé!”
Người đàn bà mập mạp kéo Tống Thanh rời khỏi, hạ giọng nói: “Cô cũng đừng để tâm nhé! Chỗ chúng tôi nhỏ, chưa gặp qua người đẹp sắc sảo như cô, cho nên nhìn thấy cô, mới như thế đó.”
“À, không sao.” Tống Thanh chỉ có thể lắc đầu trả lời: “Tôi không ra đó chung vui đâu, tôi về phòng nghỉ ngơi đây.”
“Đừng vậy chứ! Cô đã vào nhà tôi thì là khách của tôi, làm sao có thể để cô đói được chứ? Đi đi đi, ăn cơm nào!” Người đàn bà mập mạp không nói gì thêm và lôi Tống Thanh ra ngoài kia.
Tống Thanh thật sự nói không lại, chỉ có thể cùng họ đi xuống dưới.
Trong vườn có để vài cái bàn, quả thật trên đó đã bày rất nhiều thức ăn.
Những món này trong mắt Tống Thanh, đích thực là dở đến không thể nào chê được hơn, nhưng ở chỗ này thỉ như vậy đã là tốt lắm rồi.
Người đàn bà mập mạp kéo Tống Thanh ngồi xuống, liên tục gắp thức ăn cho Tống Thanh, nói: “Ăn đi ăn đi, đừng khách sáo nha!”
Tống Thanh nhìn miếng lạp xưởng đầy dầu mỡ vẫn chưa kịp làm chín, có chút kháng cự: “Tôi thích ăn chay hơn, không ăn thịt gì mấy. Cám ơn!”
Nghe Tống Thanh nói vậy, những người ngồi đối diện, đột nhiên vui hẳn lên.
Tống Thanh cũng không biết tại sao bọn họ đột nhiên lại vui như thế.
Người đàn bà mập mạp cười ha hả rồi nói: “Ăn chay tốt, ăn chay tốt! Người thành phố nào cũng ăn chay!”
Đối diện là một người đàn ông đen đen xấu xấu và lùn lùn, đột nhiên cười hi hí, cười đến Tống Thanh nổi hết da gà.
Tống Thanh dù sao cũng có vẻ đẹp tiêu chuẩn.
Không phải cô ấy muốn kỳ thị người khác, mà đối phương thật sự xấu đến mức không nhìn nổi.
Một người có đen cũng không sao, lùn cũng không sao, nhưng phải giữ vệ sinh sạch sẻ cho bản thân chứ?
Đúng không? Sạch sẽ gọn gàng, như Thổ Hành Tôn còn theo đuổi được nữ thần mà!
Nhưng với hàm răng của người này, cả hàm đều vàng hết, làm cho Tống Thanh vốn đã không muốn ăn thì giờ lại càng cảm thấy không muốn ăn hơn nữa.
Bây giờ Tống Thanh làm gì có hứng ăn gì nữa chứ?
Cô ấy chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hà Nhật Dương, sau đó nhanh chóng tìm những ngưởi khác!
Nhưng mà, cứ bị những việc này làm cản trở!
“Ăn đi ăn đi!” Tất cả những người ngồi trong bàn đều thúc Tống Thanh, Tống Thanh không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm đũa lên, miễn cưỡng ăn hai miếng.
Nhìn một người trắng trẻo xinh đẹp như Tống Thanh, ngay cả ăn cơm cũng xinh đẹp như thế, người đàn ông đen lùn và xấu kia càng thích hơn.
Tống Thanh cảm thấy ngạc nhiên, tại sao đám người trong vườn đếu đang nhìn mình thế này?
Hà Nhật Dương gọi cho Phương mạn luân ngay: “Đã tìm được Tiểu Thanh rồi, cô ấy đã mượn điện thoại người khác để gọi cho tôi, nhưng điện thoại tắt máy rồi! Tôi cho anh số điện thoại, có thể phân tích và tim ra địa chỉ cụ thể không?”
“Không thành vấn đề, nhắn số cho tôi đi!” Phương mạn luân trả lời ngay: “Nửa tiếng.”
Hà Nhật Dương nhanh chóng nhắn số qua cho Phương mạn luân.
Ngay lúc này thì có ân oán gì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của bọn họ!
Hà Nhật Dương gọi điện thoại xong, lại gọi tiếp cho Hà Quốc Tường bọn họ, nói cho họ biết, Tống Thanh vừa gọi về, tạm thời xác nhận bình an, và để cho đám người đi tìm kiếm, tập trung truy tìm ở các thôn làng vùng lân cận.
Sau khi Hà Nhật Dương gọi hết các cuộc gọi cần thiết, anh bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, không ngồi yên được.
Ngay lúc này, Bà cụ Hà được Hòa quản gia dìu vào, nhìn thấy vẻ sốt ruột của Hà Nhật Dương, bà không nhịn được đã thở một hơi, nói: “Nếu lo lắng thì cứ đi đi.”
“Bà nội!” Hà Nhật Dương không kiềm được đã kêu lên.
“Được rồi, đừng giấu nội nữa. Mấy chuyện này, không giấu được đâu.” Bà cụ Hà ung dung nói: “Cả đời này nội đã trải qua rất nhiều sóng gió, không có yếu ớt như vậy đâu. Con đi đi!”
“Bà nội, sao bà biết được chứ? Không có lệnh của con, không ai dám nói ra hết mà.” Hà Nhật Dương bất ngờ và hỏi ngay.
“Đừng quên trong nhà này, nội vẫn là người có tiếng nói nhất nhé.” Bà cụ Hà mỉm cười: “Bà sẽ giúp con giấu chuyện này với gia đình họ Tống, đi đi, hãy đưa họ trở về một cách an toàn!”
“Dạ! Bà nội!” Hà Nhật Dương cuối cùng cũng được tự do, vui đến gần như phát điên lên và chạy thẳng ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng của Hà Nhật Dương, Bà cụ Hà thở nhẹ, nói với Hòa quản gia: “Cô nói xem, tại sao mỗi lần đến sinh nhật tôi là lại có chuyện xảy ra vậy?”
Hòa quản gia nhất thời không biết nói gì, một hồi lâu mới trả lời: “Lão phu nhân, bà đừng lo lắng quá.”
“Tôi không lo mới là lạ. Nhưng tôi không thể rối. Tôi mà rối, thì đám nhỏ sẽ rối theo. Sau khi Tiểu Thanh gặp chuyện, điều đầu tiên nó nghĩ tới, vẫn là giấu tôi và Bạ cụ Tống.” Bà cụ Hà nói: “Lòng hiếu thảo của con bé, tôi không thể làm phụ lòng nó. Cho nên tôi sẽ cố cầm cự, đợi chúng nó quay về!”
“Bà có thể nghĩ thông suốt là mừng quá rồi.’Hòa quản gia thở một hơi nhẹ, nói: “Lão phu nhân, cũng không còn sớm, chúng ta nên đi ngủ sớm thôi.
Bà cụ Hà gật đầu, quay lưng từ từ rời khỏi.
Tống Thanh hỏi với vẻ mặt sốt ruột: “Có thể nói tôi biết chỗ nào có dây sạc pin, có thể sạc chút pin được không ạ?”
Người đàn bà mập mạp lắc mông rồi nói: “Ôi trời, tôi đã mất dây sạc của mình rồi! Không sao, đợi ngày mai chồng tôi về, tôi lấy dây sạc pin của anh ấy về rồi sạc sau! Cũng không còn sớm, tôi nghĩ chắc cô cũng không có chỗ để đi, cứ ở lại chỗ của tôi đi.”
Tống Thanh vội vàng cám ơn: “Cám ơn cám ơn, vẫn còn nhiều người tốt thật, cám ơn chị nhiều!”
“Tôi nhỏ hơn cô hai tuổi lận đó!” Người đàn bà mập mạp đó có vẻ không vui: “Tôi mới hai mươi lăm tuổi! Cô gọi ai là chị thế?”
“Ơ? Tôi xin lỗi! Em gái! Tôi thật không biết nhìn! Đừng trách tôi nhé.” Tống Thanh vội vàng xin lỗi: “Tối nay làm phiền cô rồi!”
“Được rồi, cô cứ ở trong nhà này đi. Lát nữa nhà tôi sẽ có khách, cô giúp tôi tiếp đãi họ nhé, có vấn đề gì không?” Người đán bà mập mạp không kiềm chế được đưa tay lên bóp vào eo và mông của Tống Thanh.
Êm tay quá, đã thật đấy!
Xem ra có thể bán được giá tốt!
Tống Thanh bất thình lình bị bóp vào người, cô liền né người ra.
“Ơ, dạ.” Tống Thanh choáng váng trả lời
Đến khi trời tối, nhà của người đàn bà mập mạp đó quả nhiên có một đám người ghé thăm, Tống Thanh làm như lời hứa, ra ngoài phụ tiếp đãi khách.
Nhưng mà kỳ lạ thật, đám người đó cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Thanh, nhìn từ trên xuống dưới làm cô nổi cả da gà.
Một bà già có bắp tay như thân cây già và gương mặt đầy vết nhăn đã kéo lấy tay Tống Thanh, không ngừng xoa mui bàn tay của Tống Thanh: “Ôi, cô bé này đã trưởng thành chưa vậy? Sao da dẻ ngon lành thế này!”
Tống Thanh nhìn đám người trong nhà vẻ mặt ngại ngùng: “Con đã hai mươi bảy tuổi rồi, bà ơi, bà uống nước đi.”
Tống Thanh mượn cớ đưa trà mới có thể rút tay ra.
Người khen Tống Thanh thì nhiều vô số, nhưng chưa bao giờ khiến người ta phải khó chịu đến vậy.
Người ta khen gì thì khen, sẽ động tay động chân như vậy.
Mấy người này, nhìn ánh mặt bọn họ, giống như đang xem biểu diễn vậy, nhìn đến nỗi Tống Thanh cảm thấy rất không tự nhiên.
Người đàn bà mập cười thật tươi đi vào, nhìn mặt Tống Thanh có chút kháng cự, liền nói: “Ôi, mọi người đừng làm chị gái của tôi sợ! Dù sao người ta cũng đến từ thánh phố lớn mà! Đi đi đi, ăn cơm đi! Đến nhà tôi thì đừng khách sáo nhé!”
Người đàn bà mập mạp kéo Tống Thanh rời khỏi, hạ giọng nói: “Cô cũng đừng để tâm nhé! Chỗ chúng tôi nhỏ, chưa gặp qua người đẹp sắc sảo như cô, cho nên nhìn thấy cô, mới như thế đó.”
“À, không sao.” Tống Thanh chỉ có thể lắc đầu trả lời: “Tôi không ra đó chung vui đâu, tôi về phòng nghỉ ngơi đây.”
“Đừng vậy chứ! Cô đã vào nhà tôi thì là khách của tôi, làm sao có thể để cô đói được chứ? Đi đi đi, ăn cơm nào!” Người đàn bà mập mạp không nói gì thêm và lôi Tống Thanh ra ngoài kia.
Tống Thanh thật sự nói không lại, chỉ có thể cùng họ đi xuống dưới.
Trong vườn có để vài cái bàn, quả thật trên đó đã bày rất nhiều thức ăn.
Những món này trong mắt Tống Thanh, đích thực là dở đến không thể nào chê được hơn, nhưng ở chỗ này thỉ như vậy đã là tốt lắm rồi.
Người đàn bà mập mạp kéo Tống Thanh ngồi xuống, liên tục gắp thức ăn cho Tống Thanh, nói: “Ăn đi ăn đi, đừng khách sáo nha!”
Tống Thanh nhìn miếng lạp xưởng đầy dầu mỡ vẫn chưa kịp làm chín, có chút kháng cự: “Tôi thích ăn chay hơn, không ăn thịt gì mấy. Cám ơn!”
Nghe Tống Thanh nói vậy, những người ngồi đối diện, đột nhiên vui hẳn lên.
Tống Thanh cũng không biết tại sao bọn họ đột nhiên lại vui như thế.
Người đàn bà mập mạp cười ha hả rồi nói: “Ăn chay tốt, ăn chay tốt! Người thành phố nào cũng ăn chay!”
Đối diện là một người đàn ông đen đen xấu xấu và lùn lùn, đột nhiên cười hi hí, cười đến Tống Thanh nổi hết da gà.
Tống Thanh dù sao cũng có vẻ đẹp tiêu chuẩn.
Không phải cô ấy muốn kỳ thị người khác, mà đối phương thật sự xấu đến mức không nhìn nổi.
Một người có đen cũng không sao, lùn cũng không sao, nhưng phải giữ vệ sinh sạch sẻ cho bản thân chứ?
Đúng không? Sạch sẽ gọn gàng, như Thổ Hành Tôn còn theo đuổi được nữ thần mà!
Nhưng với hàm răng của người này, cả hàm đều vàng hết, làm cho Tống Thanh vốn đã không muốn ăn thì giờ lại càng cảm thấy không muốn ăn hơn nữa.
Bây giờ Tống Thanh làm gì có hứng ăn gì nữa chứ?
Cô ấy chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hà Nhật Dương, sau đó nhanh chóng tìm những ngưởi khác!
Nhưng mà, cứ bị những việc này làm cản trở!
“Ăn đi ăn đi!” Tất cả những người ngồi trong bàn đều thúc Tống Thanh, Tống Thanh không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm đũa lên, miễn cưỡng ăn hai miếng.
Nhìn một người trắng trẻo xinh đẹp như Tống Thanh, ngay cả ăn cơm cũng xinh đẹp như thế, người đàn ông đen lùn và xấu kia càng thích hơn.
Tống Thanh cảm thấy ngạc nhiên, tại sao đám người trong vườn đếu đang nhìn mình thế này?