Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-625
CHƯƠNG 625
Gương mặt bé nhỏ của Tống Hà bỗng nhiên biến sắc: “Mami! Cậu cậu!”
“Bây giờ đã biết cháu gây họa lớn rồi chứ?” Sùng Minh nhìn thấy đôi mắt to tròn của Tống Hà đang rưng rưng nước mắt, cầm lòng không đậu nói rằng: “Ăn xong rồi đi. Ở đây rất hoang vắng, chúng ta cần phải đi khỏi nơi đây mới được. Chú đi gấp quá, nên không có mang theo thiết bị khác, điện thoại đã bị nước trôi mất rồi, không liên lạc được bên ngoài, chúng ta đành phải đi bộ, rời khỏi nơi đây, rồi cùng thế giới bên ngoài để nối liên lạc lại!”
“Mợ ơi. mami và cậu cậu sẽ không sao chứ?” Tống Hà nước mắt liền rơi xuống: “Tiểu Hà thật vô dụng! Tiểu Hà luôn làm liên lụy đến mami!”
Sùng Minh khô khan nói rằng: “Không đâu. Họ không sao đâu. Bởi vì, chú không cho phép!”
Tống Hà vừa khóc lóc vừa ăn đồ, càng khóc càng ăn.
Sùng Minh cũng không nói gì, mặc cả Tống Hà ăn ngấu nghiến hết cá nướng.
Đem món cá còn dư bao bọc kỹ, một tay ôm lấy Tống Hà, Sùng Minh bắt đầu xuôi theo dòng nước chảy xuống phía dưới hạ lưu đi bộ.
Tống Hà ôm cổ Sùng Minh, khóc không thành tiếng.
Tuy khóc không ra tiếng, nhưng thân thể nhỏ bé đều đang run rẩy, Sùng Minh sao lại không biết được?
“Mợ.” Tống Hà cuối cùng cũng mở miệng:”Mợ biết tại sao con không thích ông ấy không?”
Sùng Minh trả lời ấp úng: “Không thích là bình thường, chú cũng không thích anh ta! Chú chỉ dùng miệng trêu ghẹo anh ta một lần, thì bị truy sát tới ba lần.”
Tống Hà nói tiếp: “Nếu như không phải ông ấy, mami sẽ không sống khổ sở. Nếu như ông ấy yêu mami thật sự, tại sao phải khiến mami chịu khổ? tại sao phải khiến mami chịu uất ức? Con vô số lần thấy mami vì quá mệt quá bận, đang viết một hồi thì ngủ gục. Mami là người rất kiên cường, tuy cậu cậu và lão lão nói cho tiền mami, nhưng mami đều không cần. Một thân một mình kiếm tiền nuôi con và anh trai. Mợ ơi, con rất là thương mami!”
Sùng Minh nói ừ một tiếng, chủ đề này, anh ấy không biết tiếp như thế nào.
Anh ấy không có gia đình.
Không, Cái gia đình của anh ấy đều bị chính tay anh ấy giết chết hết.
Cho nên anh ấy không có cách nào cảm nhận được tình cảm đến từ người thân mình.
“Nếu họ yêu nhau thật sự, Tại sao ông ấy có tiền có thế, lại phải cho mami chịu khổ và vất vả? Mami tại sao lại phải quay về ông ấy? Là vì chúng con ư? Nếu như mami là vì con và anh trai, thì con thà không có người daddy này.” Tống Hà càng lúc càng khóc dữ dội: “Con vì tốt cho mami cơ, nhưng mà mami tại sao lại lừa dối con! Có phải do mami không thương con nữa không?”
“Chú nghĩ có lẽ là ngược lại?” Sùng Minh trả lời với giọng do dự.
Kêu một người ngu về chuyện tình cảm trả lời những câu hỏi như thế này, sao có thể trả lời ra được!
Cho nên, Tống Hà hoàn toàn đang tự mình trút giận, Sùng Minh im lặng ôm lấy cô bé gấp rút đi đường.
Nhưng mà, Tống Hà dường như bây giờ không cần người nào an ủi và dỗ dành mình cả, chỉ cần có người lắng nghe cô bé khóc lóc là được rồi.
Ái, cô bé nhỏ đúng là mít ướt.
Điểm này rất giống với Tống Thanh.
“Mợ ơi, con không muốn mami vì con và anh trai mà uất ức mình sống với người mình không thích.” Tống Hà nghẹn ngào nói rằng: “Như vậy, con với anh trai sẽ cẩm thấy rất tội lỗi cơ.”
“A, cháu nghĩ nhiều rồi.” Sùng Minh chắc như đinh đóng cột nói rằng.
Điểm này, anh ấy cũng biết rõ!
Tống Thanh và Hà Nhật Dương cặp với nhau, tuyệt đối là để rải cẩu lương cho người ta.
Người khác miễn cường, còn họ thì chẳng có miễn cưỡng! Ngày ngày show tình cảm rải cẩu lương rải tới không tiết tiền vậy!
“Mợ, mợ có hiểu tâm trạng con không?” Tống Hà nức nở hỏi.
“Không hiểu.” Sùng Minh cứng rắn trả lời.
Tống Hà càng thương tâm hơn, òa lên một tiếng khóc lớn, ôm cổ Sùng Minh khóc lóc tới phải nói là rất thảm thương.
Sùng Minh một tay ôm Tống Hà sải bước đi phía dưới, lỗ tai toàn là tiếng òa khóc của của cô bé, nghe tới huyệt thái dương của Sùng Minh như đang tiếng trống gõ vào vậy.
Chỉ có là Tống Hà.
Nếu đổi ngược lại là phụ nữ nào khác dám khóc thử coi?
Anh ấy sẽ vặn cổ đối phương nát vụn vào bất cứ lúc nào?
Nhưng, đây là Tống Hà, cho nên anh ấy phải nhịn!
Một người chưa từng dỗ dành con nít như Sùng Minh, đành phải nén chịu, và không an ủi Tống Hà.
Cuối cùng Tống Hà cũng nhịn không nổi, nâng gò má Sùng Minh lên nói: “Mợ, con đã khóc lóc thảm thương như vậy, sao mợ không có tí gì dỗ dành con vậy?”
Sùng Minh mang theo vẻ mặt không hiểu: “Chú đâu có làm con khóc, là con tự khóc đó thôi! Sao lại phải kêu chú dỗ dành con!”
Tống Hà đau lòng rồi, tại sao Mợ không tâm lý vậy?
Miệng của ba nuôi ngọt muốn chết?
Nịnh nọt mẹ nuôi tới muốn bay bổng luôn?
Huhuhu, sao miệng của mợ lại ngu như vậy?
Sùng Minh đột nhiên cảm thấy mình yêu Tống Linh là một sự lựa chọn rất đúng đắn!
Chí ít Tống Linh không khóc lóc ngu ngốc như vậy!
Phụ nữ thật phiền phức!
Động một chút là khóc, khóc cái gì? Có gì để khóc chứ?
Bạn xem đi, cô bé này mới có ba tuổi rưỡi, lại thích khóc lóc như vậy! Trưởng thành rồi chắc còn tệ hơn nữa?
Rốt cuộc là loại đàn ông như thế nào, mới chịu đựng được con nhỏ ồn ào như vậy?
Sùng Minh bị tiếng khóc của Tống Hà giày vò đau đớn, đành vỗ vỗ đôi mông nhỏ của Tống Hà với động tác cứng ngắc: “Được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa!”
Tống Hà càng khóc to hơn!
Sùng Minh không biết nói sao, anh ấy đã dỗ cô bé rồi, mà sao lại khóc nữa!
“Mợ dùng sức đánh mông con quá, có phải do người không thích con không?” Tống Hà khóc lóc hỏi.
Cái quái gì đây!
AAA, con gái thiệt là phiền mà!
Mình đang dỗ con bé mà lại bị nói là đang đánh mông con bé!
Ờ, nhưng mà, mông cô bé này rất thú vị!
Tống Hà nói tiếp: “Mợ, ở đây chỉ có hai mình tương thân lẫn nhau, nên mợ không được không thích con!”
“Được.” Sùng Minh khô khan trả lời.
Quả nhiên không có kinh nghiệm tiếp xúc với phụ nữ á!
Sùng Minh ôm Tống Hà đi khoảng một tiếng sau, cuối cùng cũng đi tới một khu vực bằng phẳng.
Thời điểm này cũng tới buổi tối, từ xa có làn khói đang bốc lên.
Chỗ nào có khói bốc là chỗ đó có người ở, trái tim của Sùng Minh cuối cùng cũng yên tâm một chút.
Sùng Minh vỗ vỗ lưng Tống Hà, nói rằng: “Cô bé, Chúng ta tìm được dân cư rồi! Chúng ta ở đây nghỉ ngơi, sau đó tìm người gọi điện thoại để báo bình an.”
Tống Hà khóc xong, hai đôi mắt đỏ đỏ, bĩu môi nói: “Con là Tống Hà, con không phải là cô bé!”
“Được rồi, Tống Hà. Nghe đây, một lát chúng ta đi qua đó tìm người cứu giúp. Cháu thích khóc như vậy, thế một lát nhờ cháu đi mượn điện thoại. Hiểu chưa?” Sùng Minh bảo.
Kêu anh ấy đi cầu người, anh ấy không thể nào làm được!
Anh ấy thường ngày đánh tới đối phương cầu tha thứ, muốn anh ấy hạ mình đi cầu xin chỉ có một người, đó là Tống Linh.
Mà, hiện giờ Tống Linh không ở đây, cho nên anh ấy sẽ không đi cầu xin người ta.
Tống Hà phình phình má nói: “Mợ ơi, tại sao kêu con đi?”
“Vì cháu biết khóc đó!” Sùng Minh trả lời với vẻ mặt đương nhiên.
Nếu như đổi thành người khác, sẽ nói đại loại là do cháu dễ thương nè, cháu xinh xắn nè, cháu biết nói chuyện nè, miệng cháu ngọt nè.
Nhưng mà Sùng Minh chỉ ngay thẳng nói cháu biết khóc.
Tống Hà từ nhỏ đến lớn đều được vô số anh chàng đẹp trai theo đuổi.
Cho dù là đại soái ca hay tiểu soái ca, ai ai cũng đều vây quanh cô bé?
Đột nhiên gặp được một người khác lạ như mợ mình, Tống Hà bày tỏ rất mới lạ.
Gương mặt bé nhỏ của Tống Hà bỗng nhiên biến sắc: “Mami! Cậu cậu!”
“Bây giờ đã biết cháu gây họa lớn rồi chứ?” Sùng Minh nhìn thấy đôi mắt to tròn của Tống Hà đang rưng rưng nước mắt, cầm lòng không đậu nói rằng: “Ăn xong rồi đi. Ở đây rất hoang vắng, chúng ta cần phải đi khỏi nơi đây mới được. Chú đi gấp quá, nên không có mang theo thiết bị khác, điện thoại đã bị nước trôi mất rồi, không liên lạc được bên ngoài, chúng ta đành phải đi bộ, rời khỏi nơi đây, rồi cùng thế giới bên ngoài để nối liên lạc lại!”
“Mợ ơi. mami và cậu cậu sẽ không sao chứ?” Tống Hà nước mắt liền rơi xuống: “Tiểu Hà thật vô dụng! Tiểu Hà luôn làm liên lụy đến mami!”
Sùng Minh khô khan nói rằng: “Không đâu. Họ không sao đâu. Bởi vì, chú không cho phép!”
Tống Hà vừa khóc lóc vừa ăn đồ, càng khóc càng ăn.
Sùng Minh cũng không nói gì, mặc cả Tống Hà ăn ngấu nghiến hết cá nướng.
Đem món cá còn dư bao bọc kỹ, một tay ôm lấy Tống Hà, Sùng Minh bắt đầu xuôi theo dòng nước chảy xuống phía dưới hạ lưu đi bộ.
Tống Hà ôm cổ Sùng Minh, khóc không thành tiếng.
Tuy khóc không ra tiếng, nhưng thân thể nhỏ bé đều đang run rẩy, Sùng Minh sao lại không biết được?
“Mợ.” Tống Hà cuối cùng cũng mở miệng:”Mợ biết tại sao con không thích ông ấy không?”
Sùng Minh trả lời ấp úng: “Không thích là bình thường, chú cũng không thích anh ta! Chú chỉ dùng miệng trêu ghẹo anh ta một lần, thì bị truy sát tới ba lần.”
Tống Hà nói tiếp: “Nếu như không phải ông ấy, mami sẽ không sống khổ sở. Nếu như ông ấy yêu mami thật sự, tại sao phải khiến mami chịu khổ? tại sao phải khiến mami chịu uất ức? Con vô số lần thấy mami vì quá mệt quá bận, đang viết một hồi thì ngủ gục. Mami là người rất kiên cường, tuy cậu cậu và lão lão nói cho tiền mami, nhưng mami đều không cần. Một thân một mình kiếm tiền nuôi con và anh trai. Mợ ơi, con rất là thương mami!”
Sùng Minh nói ừ một tiếng, chủ đề này, anh ấy không biết tiếp như thế nào.
Anh ấy không có gia đình.
Không, Cái gia đình của anh ấy đều bị chính tay anh ấy giết chết hết.
Cho nên anh ấy không có cách nào cảm nhận được tình cảm đến từ người thân mình.
“Nếu họ yêu nhau thật sự, Tại sao ông ấy có tiền có thế, lại phải cho mami chịu khổ và vất vả? Mami tại sao lại phải quay về ông ấy? Là vì chúng con ư? Nếu như mami là vì con và anh trai, thì con thà không có người daddy này.” Tống Hà càng lúc càng khóc dữ dội: “Con vì tốt cho mami cơ, nhưng mà mami tại sao lại lừa dối con! Có phải do mami không thương con nữa không?”
“Chú nghĩ có lẽ là ngược lại?” Sùng Minh trả lời với giọng do dự.
Kêu một người ngu về chuyện tình cảm trả lời những câu hỏi như thế này, sao có thể trả lời ra được!
Cho nên, Tống Hà hoàn toàn đang tự mình trút giận, Sùng Minh im lặng ôm lấy cô bé gấp rút đi đường.
Nhưng mà, Tống Hà dường như bây giờ không cần người nào an ủi và dỗ dành mình cả, chỉ cần có người lắng nghe cô bé khóc lóc là được rồi.
Ái, cô bé nhỏ đúng là mít ướt.
Điểm này rất giống với Tống Thanh.
“Mợ ơi, con không muốn mami vì con và anh trai mà uất ức mình sống với người mình không thích.” Tống Hà nghẹn ngào nói rằng: “Như vậy, con với anh trai sẽ cẩm thấy rất tội lỗi cơ.”
“A, cháu nghĩ nhiều rồi.” Sùng Minh chắc như đinh đóng cột nói rằng.
Điểm này, anh ấy cũng biết rõ!
Tống Thanh và Hà Nhật Dương cặp với nhau, tuyệt đối là để rải cẩu lương cho người ta.
Người khác miễn cường, còn họ thì chẳng có miễn cưỡng! Ngày ngày show tình cảm rải cẩu lương rải tới không tiết tiền vậy!
“Mợ, mợ có hiểu tâm trạng con không?” Tống Hà nức nở hỏi.
“Không hiểu.” Sùng Minh cứng rắn trả lời.
Tống Hà càng thương tâm hơn, òa lên một tiếng khóc lớn, ôm cổ Sùng Minh khóc lóc tới phải nói là rất thảm thương.
Sùng Minh một tay ôm Tống Hà sải bước đi phía dưới, lỗ tai toàn là tiếng òa khóc của của cô bé, nghe tới huyệt thái dương của Sùng Minh như đang tiếng trống gõ vào vậy.
Chỉ có là Tống Hà.
Nếu đổi ngược lại là phụ nữ nào khác dám khóc thử coi?
Anh ấy sẽ vặn cổ đối phương nát vụn vào bất cứ lúc nào?
Nhưng, đây là Tống Hà, cho nên anh ấy phải nhịn!
Một người chưa từng dỗ dành con nít như Sùng Minh, đành phải nén chịu, và không an ủi Tống Hà.
Cuối cùng Tống Hà cũng nhịn không nổi, nâng gò má Sùng Minh lên nói: “Mợ, con đã khóc lóc thảm thương như vậy, sao mợ không có tí gì dỗ dành con vậy?”
Sùng Minh mang theo vẻ mặt không hiểu: “Chú đâu có làm con khóc, là con tự khóc đó thôi! Sao lại phải kêu chú dỗ dành con!”
Tống Hà đau lòng rồi, tại sao Mợ không tâm lý vậy?
Miệng của ba nuôi ngọt muốn chết?
Nịnh nọt mẹ nuôi tới muốn bay bổng luôn?
Huhuhu, sao miệng của mợ lại ngu như vậy?
Sùng Minh đột nhiên cảm thấy mình yêu Tống Linh là một sự lựa chọn rất đúng đắn!
Chí ít Tống Linh không khóc lóc ngu ngốc như vậy!
Phụ nữ thật phiền phức!
Động một chút là khóc, khóc cái gì? Có gì để khóc chứ?
Bạn xem đi, cô bé này mới có ba tuổi rưỡi, lại thích khóc lóc như vậy! Trưởng thành rồi chắc còn tệ hơn nữa?
Rốt cuộc là loại đàn ông như thế nào, mới chịu đựng được con nhỏ ồn ào như vậy?
Sùng Minh bị tiếng khóc của Tống Hà giày vò đau đớn, đành vỗ vỗ đôi mông nhỏ của Tống Hà với động tác cứng ngắc: “Được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa!”
Tống Hà càng khóc to hơn!
Sùng Minh không biết nói sao, anh ấy đã dỗ cô bé rồi, mà sao lại khóc nữa!
“Mợ dùng sức đánh mông con quá, có phải do người không thích con không?” Tống Hà khóc lóc hỏi.
Cái quái gì đây!
AAA, con gái thiệt là phiền mà!
Mình đang dỗ con bé mà lại bị nói là đang đánh mông con bé!
Ờ, nhưng mà, mông cô bé này rất thú vị!
Tống Hà nói tiếp: “Mợ, ở đây chỉ có hai mình tương thân lẫn nhau, nên mợ không được không thích con!”
“Được.” Sùng Minh khô khan trả lời.
Quả nhiên không có kinh nghiệm tiếp xúc với phụ nữ á!
Sùng Minh ôm Tống Hà đi khoảng một tiếng sau, cuối cùng cũng đi tới một khu vực bằng phẳng.
Thời điểm này cũng tới buổi tối, từ xa có làn khói đang bốc lên.
Chỗ nào có khói bốc là chỗ đó có người ở, trái tim của Sùng Minh cuối cùng cũng yên tâm một chút.
Sùng Minh vỗ vỗ lưng Tống Hà, nói rằng: “Cô bé, Chúng ta tìm được dân cư rồi! Chúng ta ở đây nghỉ ngơi, sau đó tìm người gọi điện thoại để báo bình an.”
Tống Hà khóc xong, hai đôi mắt đỏ đỏ, bĩu môi nói: “Con là Tống Hà, con không phải là cô bé!”
“Được rồi, Tống Hà. Nghe đây, một lát chúng ta đi qua đó tìm người cứu giúp. Cháu thích khóc như vậy, thế một lát nhờ cháu đi mượn điện thoại. Hiểu chưa?” Sùng Minh bảo.
Kêu anh ấy đi cầu người, anh ấy không thể nào làm được!
Anh ấy thường ngày đánh tới đối phương cầu tha thứ, muốn anh ấy hạ mình đi cầu xin chỉ có một người, đó là Tống Linh.
Mà, hiện giờ Tống Linh không ở đây, cho nên anh ấy sẽ không đi cầu xin người ta.
Tống Hà phình phình má nói: “Mợ ơi, tại sao kêu con đi?”
“Vì cháu biết khóc đó!” Sùng Minh trả lời với vẻ mặt đương nhiên.
Nếu như đổi thành người khác, sẽ nói đại loại là do cháu dễ thương nè, cháu xinh xắn nè, cháu biết nói chuyện nè, miệng cháu ngọt nè.
Nhưng mà Sùng Minh chỉ ngay thẳng nói cháu biết khóc.
Tống Hà từ nhỏ đến lớn đều được vô số anh chàng đẹp trai theo đuổi.
Cho dù là đại soái ca hay tiểu soái ca, ai ai cũng đều vây quanh cô bé?
Đột nhiên gặp được một người khác lạ như mợ mình, Tống Hà bày tỏ rất mới lạ.