Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 60: CÔ ẤY LÀ NGƯỜI CỦA TÔI
Trong lòng Tống Thanh có chút vui mừng
Chiếc Koenigsegg là chiếc xe đua linh hồn của các loại xe đua.
Tăng tốc hay gì đó, quả thật không gì có thể sánh bằng được.
Trước kia có hàng trăm chiếc xe đua, nhưng không chỉ riêng cô, ngay đến Tống ngọc nhan cũng không cách nào sờ đến được.
Bây giờ cơ hội đang đặt ngay trước mặt cô, Tống Thanh quả nhiên không kiềm nén được nữa, cô đi đến ghế lái, điều chỉnh chiếc ghế, nhanh chóng nổ máy lên.
Lúc đầu, tay lái của Tống Thanh rất gò bó, cô không dám thả lỏng bất cứ một giây nào cả.
Sau khi ra khỏi cửa lớn, Hà Nhật Dương mới ung dung nói: “Con đường này xe rất ít, cô có thể tăng tốc tùy ý.”
Tống Thanh nghe thấy sự động viên của Hà Nhật Dương, liền đạp mạnh chân ga.
Một giây sau, cảm giác bắn về phía trước khiến Tống Thanh suýt chút nữa phải hét toáng lên.
Chiếc Koenigsegg quả nhiên tăng tốc rất nhanh!
Chỉ trong chốc lát, thì đã tăng lên đến hai trăm mấy cây số/giờ rồi.
Tống Thanh kích động cầm lấy ga lăng, cứ tung hoành ngang dọc trên con đường này.
Hà Nhật Dương ngồi trên ghế phụ, khẽ cười và lắc đầu.
Tốc độ này mà cô ấy có thể vui mừng đến như vậy ư?
“Hay là chạy mấy vòng trên con đường này đi?” Hà Nhật Dương ung dung đề nghị.
Tống Thanh suýt chút nữa mở miệng nói được, nhưng sau khi lí trí trở lại, thì cô vẫn không quên mình đang ra ngoài để ăn cơm với Hà Nhật Dương, chứ không phải để chạy thử chiếc xe này.
“Hay là ăn đồ trước đi.” Tống Thanh nhìn con đường phía trước, bất đắc dĩ giảm tốc độ lại, tiến vào dòng xe trên đường.
“Cô muốn ăn gì?” Hà Nhật Dương cũng không phản đối.
“Ơ, sao cũng được.” Tống Thanh lén lút nhìn Hà Nhật Dương một cái: “Tôi đi theo anh mà.”
Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn điện thoại của mình, tìm thấy một nhà hàng gần đó.
Từ vị trí này của cô nhìn qua, quả nhiên chỉ với một nửa khuôn mặt của hắn cũng rất xứng với danh hiệu nam thần
“Ồ, vậy thì chỗ này đi.” Hà Nhật Dương ngay lập tức quyết định ngay, sau đó đưa điện thoại cho Tống Thanh: “nghe nói nhà hàng này mới khai trương, hay là đi ăn thử đi?”
Tống Thanh gật đầu. đi theo chỉ thị trên bản đồ, lái đến trước cửa nhà hàng trong chốc lát.
Chiếc Koenigsegg vừa mới dừng lại, liền thu hút hết ánh mắt của rất nhiều người.
Quan trọng là chiếc Koenigsegg này là phiên bản giới hạn, những chiếc xe thấy được trên thị trường hoàn toàn không thể so bì với nó được.
Ngoại hình láng mượt màu xám, quả nhiên là vũ khí cuối cùng có thể tiêu diệt hết những chiếc xe xung quanh trong giây lát.
Những người tại đó đang chuẩn bị chụp lén thì Lý Xuân bọn họ đã xuống xe và dắt theo vệ sĩ đứng cách ly trước mặt mọi người.
Lúc Hà Nhật Dương xuống xe, những người xung quanh liền ồ lên kinh ngạc, còn những người phụ nữ càng kích động hơn nữa, thậm chí hét to lên.
Tống Thanh không muốn bị những người đó vây quanh trong thời gian dài, cô nhanh chóng xuống xe, đi kế bên Hà Nhật Dương.
Người chủ nhà hàng đã sớm nhận được thông báo, liền dẫn theo một số người quản lí chờ đợi trước cửa nhà hàng, cười tươi để nịnh hót Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc Hà, bàn tại lầu hai đã chuẩn bị xong rồi.”
Hà Nhật Dương gật đầu, bước những bước đi lớn về phía trước.
Tống Thanh đi theo sau Hà Nhật Dương, đón nhận lấy sự nịnh hót của người chủ nhà hàng, cô chợt cảm thấy giả tạo vô cùng.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng kéo ghế ra cho Tống Thanh và Hà Nhật Dương, đợi Tống Thanh ngồi xuống mới từ từ đẩy ghế vào cho cô.
“Đem hết một số món đặc sắc của các ngươi lên đây.” Hà Nhật Dương liếc Tống Thanh một cái, lúc nãy hắn đã nghe thấy tiếng trống bụng của Tống Thanh trên xe rồi, lập tức nói: “Phải đem lên thật nhanh.”
Khuôn mặt Tống Thanh ửng đỏ lên.
Thật mất mặt.
Ngủ hết nguyên ngày, cũng không hề ăn qua gì, không đói sao được chứ?
Đây là một nhà hàng Ý, cho nên tốc độ lên dĩa rất nhanh.
Tống Thanh thật sự đói rồi, cho nên không hề khách sáo với Hà Nhật Dương, lập tức cầm đũa lên ăn ngay.
Còn chưa ăn được hai miếng, thì phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc: “Còn tưởng tại sao chủ nhà hàng không cho em lên đây, thì ra là anh đang ở trên này.”
Chiếc nĩa trên tay Tống Thanh khựng lại, những món ăn ngon lành trong miệng đã mất đi mùi vị tươi ngon của nó.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh một cái, ngước đầu nhìn lại: “Cô Phương cũng có hứng thú đến đây dùng bữa sao?”
Phương Khanh Hân mang đôi giày cao gót đi về phía họ tựa như một con chim công cao ngạo vậy, ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào Tống Thanh.
Tống Thanh bất chợt muốn đứng dậy, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng thì ngón tay của Hà Nhật Dương đã ấn xuống bàn tay cô.
Tống Thanh kinh ngạc ngước đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhìn xuống, nụ cười bên khóe miệng của hắn vẫn cứ hoàn hảo như vậy.
Hiển nhiên hắn không định nể mặt Phương Khanh Hân chút nào cả.
Tống Thanh vô cùng hồi hộp.
Ý của Hà Nhật Dương là gì?
Tuy cô đã từng đắc tội với Phương Khanh Hân, nên cô không sợ đắc tội thêm một lần nữa, nhưng nếu muốn bảo vệ Hà Nhật Dương, thì cô cũng không đủ sức lực làm việc đó.
Ánh mắt của Phương Khanh Hân cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay Hà Nhật Dương đang nắm lấy tay của Tống Thanh, ngoài mặt thì cô luôn nở nụ cười, nhưng những lời nói của cô ta thì cứ như đang căm giận đến tận xương tủy.
“Nghe nói nhà hàng vừa mới khai trương, cho nên em mới muốn thưởng thức thử. Căn phòng tại lầu hai, trước giờ vẫn chưa từng đón khách bên ngoài nào cả, là một căn phòng yên tĩnh nhất. Em vốn dĩ muốn dùng bữa một cách yên tĩnh, không ngờ Nhật Dương anh đã đến đây rồi, có phải chúng ta rất tâm đầu ý hợp với nhau không?” Ngoài mặt của Phương Khanh Hân vẫn cứ là sắc mặt của một thục nữ dịu dàng hiền lành.
Chỉ là ánh mắt như nuốt sống người khác của cô, thật khiến người khác không cách nào ngó lơ được.
Phương Khanh Hân đứng thẳng trước mặt Tống Thanh, cao ngạo nói: “Cô Tống, chỗ này là nơi mà cô có thể đặt chân đến sao? Cô có thể tránh xa ra không?”
Tống Thanh lại muốn đứng dậy, nhưng sức mạnh trên bàn tay lại ấn xuống mạnh hơn nữa.
Hà Nhật Dương cứ thản nhiên kiềm chế Tống Thanh như vậy, hắn ung dung nhìn Phương Khanh Hân nói: “Thật xin lỗi, tối nay ta chỉ muốn dùng bữa với Thanh Thanh mà thôi.”
Thanh Thanh ư? Gọi cô ta thân mật như vậy ư?
Mới mấy ngày thôi mà?
Tên tiểu tiện nhân này!
Thật sự đã khiến Hà Nhật Dương phải nhìn cô ta với ánh mắt khác hay sao?
Phương Khanh Hân bị Hà Nhật Dương làm mất mặt, cô không chịu nỗi nữa, bèn lớn giọng kích động nói: “Nhật Dương, ý của anh là gì? Anh đang vì một nhà tạo mẫu nhỏ bé mà làm giá với em sao?”
“Cô Phương, tuy Nhà họ Hà và Nhà họ Phương có hợp tác với nhau, nhưng Nhà họ Phương không phải đối tác duy nhất.” Giọng nói của Hà Nhật Dương dịu nhẹ, nhưng lại mang một khí thế oai nghiêm không cách nào kháng cự lại được: “Nếu Cô Phương kiên trì phá vỡ hợp tác của hai bên, thì tôi nghĩ sẽ rất tiếc cho cô.”
“Anh dám uy hiếp tôi ư?” Đôi mắt của Phương Khanh Hân trợn tròn ra.
“Đúng vậy!” Hà Nhật Dương nhếch mắt lên, sự oai nghiêm khắp người của hắn được giải phóng ra: “Những việc trước kia, tôi sẽ không tính toán. Bắt đầu từ giây phút này trở đi, Tống Thanh là người của tôi, việc đi và ở của cô ấy, sẽ do tôi quyết định.”
“Anh...” Phương Khanh Hân tức giận run lên. cô ta không dám làm gì Hà Nhật Dương, bèn xoay lưng nhìn Tống Thanh, cơ bắp trên mặt cô cứ run lên không ngừng: “Được được được, Tống Thanh cô hãy nghe đây, bây giờ Hà Nhật Dương bảo vệ cô thì tôi không làm gì được cô, nhưng chỉ cần cô rời khỏi anh ấy nửa bước...”
“Cô Phương có thể rời khỏi được chưa? Xin lỗi, tôi đã bao hết nguyên lầu hai rồi.” Hạ Nhât Ninh đuổi khách không hề nể mặt chút nào: “Lý Xuân, tiễn khách.”
Lý Xuân lập tức tiến về phía trước một bước, khẽ hành lễ với Phương Khanh Hân, sau đó giơ tay mới Phương Khanh Hân rời khỏi: “Cô Phương, xin mời.”
Phương Khanh Hân tức giận run hết cả người.
Cô ta căm phẫn nhìn Tống Thanh một cái, xoay người lại, đôi giày cao gót dưới chân cứ giẫm bình bịch trên sàn.
Chiếc Koenigsegg là chiếc xe đua linh hồn của các loại xe đua.
Tăng tốc hay gì đó, quả thật không gì có thể sánh bằng được.
Trước kia có hàng trăm chiếc xe đua, nhưng không chỉ riêng cô, ngay đến Tống ngọc nhan cũng không cách nào sờ đến được.
Bây giờ cơ hội đang đặt ngay trước mặt cô, Tống Thanh quả nhiên không kiềm nén được nữa, cô đi đến ghế lái, điều chỉnh chiếc ghế, nhanh chóng nổ máy lên.
Lúc đầu, tay lái của Tống Thanh rất gò bó, cô không dám thả lỏng bất cứ một giây nào cả.
Sau khi ra khỏi cửa lớn, Hà Nhật Dương mới ung dung nói: “Con đường này xe rất ít, cô có thể tăng tốc tùy ý.”
Tống Thanh nghe thấy sự động viên của Hà Nhật Dương, liền đạp mạnh chân ga.
Một giây sau, cảm giác bắn về phía trước khiến Tống Thanh suýt chút nữa phải hét toáng lên.
Chiếc Koenigsegg quả nhiên tăng tốc rất nhanh!
Chỉ trong chốc lát, thì đã tăng lên đến hai trăm mấy cây số/giờ rồi.
Tống Thanh kích động cầm lấy ga lăng, cứ tung hoành ngang dọc trên con đường này.
Hà Nhật Dương ngồi trên ghế phụ, khẽ cười và lắc đầu.
Tốc độ này mà cô ấy có thể vui mừng đến như vậy ư?
“Hay là chạy mấy vòng trên con đường này đi?” Hà Nhật Dương ung dung đề nghị.
Tống Thanh suýt chút nữa mở miệng nói được, nhưng sau khi lí trí trở lại, thì cô vẫn không quên mình đang ra ngoài để ăn cơm với Hà Nhật Dương, chứ không phải để chạy thử chiếc xe này.
“Hay là ăn đồ trước đi.” Tống Thanh nhìn con đường phía trước, bất đắc dĩ giảm tốc độ lại, tiến vào dòng xe trên đường.
“Cô muốn ăn gì?” Hà Nhật Dương cũng không phản đối.
“Ơ, sao cũng được.” Tống Thanh lén lút nhìn Hà Nhật Dương một cái: “Tôi đi theo anh mà.”
Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn điện thoại của mình, tìm thấy một nhà hàng gần đó.
Từ vị trí này của cô nhìn qua, quả nhiên chỉ với một nửa khuôn mặt của hắn cũng rất xứng với danh hiệu nam thần
“Ồ, vậy thì chỗ này đi.” Hà Nhật Dương ngay lập tức quyết định ngay, sau đó đưa điện thoại cho Tống Thanh: “nghe nói nhà hàng này mới khai trương, hay là đi ăn thử đi?”
Tống Thanh gật đầu. đi theo chỉ thị trên bản đồ, lái đến trước cửa nhà hàng trong chốc lát.
Chiếc Koenigsegg vừa mới dừng lại, liền thu hút hết ánh mắt của rất nhiều người.
Quan trọng là chiếc Koenigsegg này là phiên bản giới hạn, những chiếc xe thấy được trên thị trường hoàn toàn không thể so bì với nó được.
Ngoại hình láng mượt màu xám, quả nhiên là vũ khí cuối cùng có thể tiêu diệt hết những chiếc xe xung quanh trong giây lát.
Những người tại đó đang chuẩn bị chụp lén thì Lý Xuân bọn họ đã xuống xe và dắt theo vệ sĩ đứng cách ly trước mặt mọi người.
Lúc Hà Nhật Dương xuống xe, những người xung quanh liền ồ lên kinh ngạc, còn những người phụ nữ càng kích động hơn nữa, thậm chí hét to lên.
Tống Thanh không muốn bị những người đó vây quanh trong thời gian dài, cô nhanh chóng xuống xe, đi kế bên Hà Nhật Dương.
Người chủ nhà hàng đã sớm nhận được thông báo, liền dẫn theo một số người quản lí chờ đợi trước cửa nhà hàng, cười tươi để nịnh hót Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc Hà, bàn tại lầu hai đã chuẩn bị xong rồi.”
Hà Nhật Dương gật đầu, bước những bước đi lớn về phía trước.
Tống Thanh đi theo sau Hà Nhật Dương, đón nhận lấy sự nịnh hót của người chủ nhà hàng, cô chợt cảm thấy giả tạo vô cùng.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng kéo ghế ra cho Tống Thanh và Hà Nhật Dương, đợi Tống Thanh ngồi xuống mới từ từ đẩy ghế vào cho cô.
“Đem hết một số món đặc sắc của các ngươi lên đây.” Hà Nhật Dương liếc Tống Thanh một cái, lúc nãy hắn đã nghe thấy tiếng trống bụng của Tống Thanh trên xe rồi, lập tức nói: “Phải đem lên thật nhanh.”
Khuôn mặt Tống Thanh ửng đỏ lên.
Thật mất mặt.
Ngủ hết nguyên ngày, cũng không hề ăn qua gì, không đói sao được chứ?
Đây là một nhà hàng Ý, cho nên tốc độ lên dĩa rất nhanh.
Tống Thanh thật sự đói rồi, cho nên không hề khách sáo với Hà Nhật Dương, lập tức cầm đũa lên ăn ngay.
Còn chưa ăn được hai miếng, thì phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc: “Còn tưởng tại sao chủ nhà hàng không cho em lên đây, thì ra là anh đang ở trên này.”
Chiếc nĩa trên tay Tống Thanh khựng lại, những món ăn ngon lành trong miệng đã mất đi mùi vị tươi ngon của nó.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh một cái, ngước đầu nhìn lại: “Cô Phương cũng có hứng thú đến đây dùng bữa sao?”
Phương Khanh Hân mang đôi giày cao gót đi về phía họ tựa như một con chim công cao ngạo vậy, ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào Tống Thanh.
Tống Thanh bất chợt muốn đứng dậy, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng thì ngón tay của Hà Nhật Dương đã ấn xuống bàn tay cô.
Tống Thanh kinh ngạc ngước đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhìn xuống, nụ cười bên khóe miệng của hắn vẫn cứ hoàn hảo như vậy.
Hiển nhiên hắn không định nể mặt Phương Khanh Hân chút nào cả.
Tống Thanh vô cùng hồi hộp.
Ý của Hà Nhật Dương là gì?
Tuy cô đã từng đắc tội với Phương Khanh Hân, nên cô không sợ đắc tội thêm một lần nữa, nhưng nếu muốn bảo vệ Hà Nhật Dương, thì cô cũng không đủ sức lực làm việc đó.
Ánh mắt của Phương Khanh Hân cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay Hà Nhật Dương đang nắm lấy tay của Tống Thanh, ngoài mặt thì cô luôn nở nụ cười, nhưng những lời nói của cô ta thì cứ như đang căm giận đến tận xương tủy.
“Nghe nói nhà hàng vừa mới khai trương, cho nên em mới muốn thưởng thức thử. Căn phòng tại lầu hai, trước giờ vẫn chưa từng đón khách bên ngoài nào cả, là một căn phòng yên tĩnh nhất. Em vốn dĩ muốn dùng bữa một cách yên tĩnh, không ngờ Nhật Dương anh đã đến đây rồi, có phải chúng ta rất tâm đầu ý hợp với nhau không?” Ngoài mặt của Phương Khanh Hân vẫn cứ là sắc mặt của một thục nữ dịu dàng hiền lành.
Chỉ là ánh mắt như nuốt sống người khác của cô, thật khiến người khác không cách nào ngó lơ được.
Phương Khanh Hân đứng thẳng trước mặt Tống Thanh, cao ngạo nói: “Cô Tống, chỗ này là nơi mà cô có thể đặt chân đến sao? Cô có thể tránh xa ra không?”
Tống Thanh lại muốn đứng dậy, nhưng sức mạnh trên bàn tay lại ấn xuống mạnh hơn nữa.
Hà Nhật Dương cứ thản nhiên kiềm chế Tống Thanh như vậy, hắn ung dung nhìn Phương Khanh Hân nói: “Thật xin lỗi, tối nay ta chỉ muốn dùng bữa với Thanh Thanh mà thôi.”
Thanh Thanh ư? Gọi cô ta thân mật như vậy ư?
Mới mấy ngày thôi mà?
Tên tiểu tiện nhân này!
Thật sự đã khiến Hà Nhật Dương phải nhìn cô ta với ánh mắt khác hay sao?
Phương Khanh Hân bị Hà Nhật Dương làm mất mặt, cô không chịu nỗi nữa, bèn lớn giọng kích động nói: “Nhật Dương, ý của anh là gì? Anh đang vì một nhà tạo mẫu nhỏ bé mà làm giá với em sao?”
“Cô Phương, tuy Nhà họ Hà và Nhà họ Phương có hợp tác với nhau, nhưng Nhà họ Phương không phải đối tác duy nhất.” Giọng nói của Hà Nhật Dương dịu nhẹ, nhưng lại mang một khí thế oai nghiêm không cách nào kháng cự lại được: “Nếu Cô Phương kiên trì phá vỡ hợp tác của hai bên, thì tôi nghĩ sẽ rất tiếc cho cô.”
“Anh dám uy hiếp tôi ư?” Đôi mắt của Phương Khanh Hân trợn tròn ra.
“Đúng vậy!” Hà Nhật Dương nhếch mắt lên, sự oai nghiêm khắp người của hắn được giải phóng ra: “Những việc trước kia, tôi sẽ không tính toán. Bắt đầu từ giây phút này trở đi, Tống Thanh là người của tôi, việc đi và ở của cô ấy, sẽ do tôi quyết định.”
“Anh...” Phương Khanh Hân tức giận run lên. cô ta không dám làm gì Hà Nhật Dương, bèn xoay lưng nhìn Tống Thanh, cơ bắp trên mặt cô cứ run lên không ngừng: “Được được được, Tống Thanh cô hãy nghe đây, bây giờ Hà Nhật Dương bảo vệ cô thì tôi không làm gì được cô, nhưng chỉ cần cô rời khỏi anh ấy nửa bước...”
“Cô Phương có thể rời khỏi được chưa? Xin lỗi, tôi đã bao hết nguyên lầu hai rồi.” Hạ Nhât Ninh đuổi khách không hề nể mặt chút nào: “Lý Xuân, tiễn khách.”
Lý Xuân lập tức tiến về phía trước một bước, khẽ hành lễ với Phương Khanh Hân, sau đó giơ tay mới Phương Khanh Hân rời khỏi: “Cô Phương, xin mời.”
Phương Khanh Hân tức giận run hết cả người.
Cô ta căm phẫn nhìn Tống Thanh một cái, xoay người lại, đôi giày cao gót dưới chân cứ giẫm bình bịch trên sàn.