Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 57: TỔNG GIÁM ĐỐC HÀ THẤY BỊ ĐE DỌA
Lý Xuân và Tiểu Hà được lệnh đến thủy cung, đem con cá nhiệt đới được gửi nuôi trong đó về Trang Viên. nhưng không ngờ lại gặp Tống Thanh tại đây.
Họ nhìn thấy Tống Thanh đang nắm lấy tay một người đàn ông vô cùng bảnh bao cao ráo.
Nét đẹp của người đàn ông này quả thật rất rung động lòng người.
Lý Xuân cảm thấy tổng giám đốc nhà mình đã rất bảnh bao rồi, nhưng lại không ngờ trên đời này, lại có một sự tồn tại có thể sánh ngang với nét đẹp của tổng giám đốc nhà mình.
Tổng giám đốc nhà anh là một chiếc máy chế tạo hoocmon nam di động.
Nhưng người đàn ông này lại đẹp trai đến nỗi không ai có thể tiến gần được, nam nữ khó phân.
Tiểu Hà lập tức rút điện thoại ra, chụp liên tục mấy tấm hình: “Ồ, chuyện mới lạ như vậy thì nhất định phải báo cáo với tổng giám đốc mới được.:
Lý Xuân còn chưa kịp cản trở, thì Tiểu Hà đã gửi mấy tấm hình đó cho Hà Nhật Dương rồi.
Tống Thanh trong hình đang ngước đầu lên cười với người đàn ông đó.
Lý Xuân và Tiểu Hà chưa từng thấy qua Tống Thanh nở nụ cười ngọt ngào như vậy bao giờ.
Đó là nụ cười vui vẻ và hạnh phúc xuất phát từ đáy lòng, không cách nào giả tạo được.
Người đàn ông đẹp như bước ra từ tranh vẽ cúi đầu nhìn Tống Thanh, sau đó lại ngước đầu lên phủi mấy cọng tóc rối bên tai giùm Tống Thanh.
Ánh mắt trìu mến ấy còn chứa đựng sự lưu luyến vô cùng mãnh liệt.
Cảnh tượng này quả thật rất chướng mắt,
Những tấm hình nhanh chóng được gửi đến điện thoại của Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương lúc đầu chỉ lướt mắt qua một cái, nhưng sau khi lướt qua thì mới phát hiện điều đặc biệt trong đó và lại xem lại lần nữa, cơ thể của hắn ngưng đọng lại trong chốc lát...
Người đàn ông này là ai?
Đáng chết thật!
Tại sao người phụ nữ lại cười dâm đãng như vậy?
Sao họ lại còn có thể nắm tay nhau nữa chứ?
Hà Nhật Dương đột nhiên cảm thấy tấm hình này vô cùng chướng mắt!
Chẳng trách Tống Thanh nói, hắn là người đàn ông đẹp trai thứ hai mà cô ấy từng gặp!
Thứ hai con khỉ!
Có khi nào hắn chịu làm người thứ hai chứ?
Hắn luôn luôn là thứ nhất!
Tổng giám đốc Hà rất bực bội! Vô cùng bực bội!
Lúc này Tống Thanh không hề biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Cô ấy nắm tay anh mình, hướng dẫn anh ấy cách phân biệt từng động vật trong nước.
Không ngờ trí nhớ của Tống Linh vô cùng tốt, chỉ cần Tống Thanh nói qua một lần thì Tống Linh đều không bao giờ quên.
Tống Thanh vui mừng nhón chân lên, sau đó hôn một cái lên mặt Tống Linh: “Anh thật giỏi! Thanh Thanh thích anh nhất!”
Tống Linh được Tống Thanh động viên, chợt vui vẻ cười lên, sau đó lại cúi đầu hôn một cái lên trán Tống Thanh: “Anh cũng thích Thanh Thanh nhất.”
Lý Xuân và Tiểu Hà đang ở đằng xa kia, âm thầm theo dõi hai người này theo lệnh của tổng giám đốc, chụp lại hết tất cả những hành động của họ.
Khi cảnh tượng này được gửi đến điện thoại của Hà Nhật Dương, hắn tức giận liếc mắt một cái.
Đúng là... tức hộc máu mà!
Hèn gì cô ấy cứ luôn né tránh hắn...
Thì ra do bên cạnh cô ấy đã có một người có vẻ đẹp sánh ngang với hắn!
Không được, hắn đường đường là tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị, người thừa kế của Nhà họ Hà, hắn sao lại có thể chịu thua người khác được?
Dù thua về vẻ đẹp cũng không được!
Tống Thanh đang nắm lấy tay của Tống Linh đi một cách chậm rãi, nhưng điện thoại của cô chợt run lên.
Tống Thanh ngây người ra khi nhìn thấy số điện thoại trên đó, đây là... đây là... điện thoại của Hà Nhật Dương ư?
Hắn không phải đã từng nói hôm nay cô được nghỉ phép sao?
Cô đã hứa sẽ ở bên cạnh để chơi đùa nguyên ngày cùng anh trai rồi...
Hay là, giả vờ không nghe thấy điện thoại reo?
Tống Thanh nhìn xung quanh, lén lút bỏ điện thoại vào lại túi xách, sau đó chỉnh chế độ im lặng, giả vờ không nghe thấy.
Cô không biết nhất cử nhất động của cô đã bị Tiểu Hà phát trực tiếp cho Hà Nhật Dương thấy hết rồi.
Nhìn thấy Tống Thanh giả vờ không nghe thấy, Hà Nhật Dương chợt cảm thấy lòng tự tôn của mình bị thách thức.
Tống Thanh còn chưa kịp đặt điện thoại vào chỗ cũ thì một tin nhắn được gửi đến điện thoại của cô: “Ngay bây giờ, lập tức, đến Trang viên Cảnh Hoa! Đến trễ sẽ phạt một tỷ rưỡi!”
Tống Thanh trợn tròn mắt ra!
Thật là quá đáng mà!
Rõ ràng đã nói được nghỉ mà!
Tống Thanh bực bội bắt máy lên: “Alo...”
Hà Nhật Dương khẽ ho một cái, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Lập tức tới Trang viên Cảnh Hoa ngay, nếu không tới trong vòng nửa tiếng, phạt một tỷ rưỡi!”
Tống Thanh bất lực nói: “Tổng giám đốc Hà, tôi bây giờ còn đang ở bên ngoài, tôi phải về nhà lấy đồ trước, sau đó mới bắt xe qua được, chắc chắn không cách nào đến được trong vòng nửa tiếng đâu!”
“Để Lý Xuân đến đón cô! Cậu ta nhất định đang ở gần đó!” Hà Nhật Dương không hề do dự ra lệnh cho cô.
Gần đó ư? Sao hắn lại khẳng định Lý Xuân đang ở xung quanh cô chứ?
Tống Thanh nhìn xung quanh, khiến Lý Xuân và Tiểu Hà đang quay lén kia sợ hãi đến nỗi phải dính chặt vô tường ngay lập tức, không dám động đậy gì nữa.
“Một tiếng sau, một tiếng sau tôi sẽ xuất hiện đúng giờ.” Tống Thanh không nhìn thấy kẻ khả nghi nào cả, sau đó lại nói: “Tôi phải về nhà trước.”
“Được.” Hà Nhật Dương nói xong liền gác máy ngay lập tức.
Dám nói bổn thiếu gia là người đẹp trai thứ hai ư?
Hừ, để xem bổn thiếu gia trừng trị cô như thế nào!
Tống Thanh bất đắc dĩ phải dỗ Tống Linh và đưa anh về nhà, sau đó mới nhanh chóng mang theo hộp công cụ vội vàng đi tới Cảng Hòa Trang Viên.
Tống Thanh mở miệng chào hỏi khi bước vào cửa, nhưng rốt cuộc lại không có ai màng đến cô.
Trong nhà vắng tanh, không có bóng dáng một người nào cả.
Tống Thanh tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy ai.
Vốn dĩ nơi này là nơi ở thường xuyên của Hà Nhật Dương, nhưng bây giờ lại không có ai cả.
Rốt cuộc là như thế nào?
Vội vã kêu cô đến, sau đó lại không có ai trong nhà ư?
Tống Thanh ném hộp công cụ trong tay lên ghế sô-pha, vừa tính ngồi xuống, thì chợt nhớ ra, liền ngước đầu nhìn về phía phòng ngủ của Hà Nhật Dương.
Chẳng lẽ, hắn đang ở trong phòng ngủ ư?
Tống Thanh do dự một hồi, nhưng vẫn quyết định tới phòng ngủ xem thử.
Cô đứng trước cửa gõ nhẹ mấy cái: “Tổng giám đốc Hà, anh đang ở trong phòng sao?”
Bên trong không có động tĩnh gì cả, Tống Thanh vừa dự định xoay lưng rời khỏi, nhưng lại đột nhiên phát hiện cửa phòng không hề đóng!
Hả? Cửa phòng không đóng ư?
Mỗi khi Hà Nhật Dương không ở trong phòng, thì dường như cửa phòng lúc nào cũng đóng lại cả...
Rốt cuộc có ở trong phòng hay không chứ?
Trong lòng cô có một giọng nói cứ thúc đầy Tống Thanh đẩy cửa vào xem.
Tống Thanh do dự rất lâu, cuối cùng cũng không cách nào chống chọi được với sự thôi miên của giọng nói trong lòng mình, cô nâng tay lên từ từ đẩy cửa phòng ta...
Cửa phòng vừa mở ra, đôi mắt của Tống Thanh suýt chút nữa thì rơi xuống đất!
Cô chỉ nhìn thấy Hà Nhật Dương đang cầm một cuốn sách trong tay, nằm trên một chiếc ghế sô-pha Châu Âu màu tím đậm, ba chiếc cúc áo được mở ra trên chiếc áo sơ-mi màu tím nhạt trên người hắn, trông có chút rối loạn, làn da được lộ ra trên cổ áo, phảng phất dáng vẻ vừa mới tắm táp xong.
Chiếc quần đen gọn gàng, tràn đầy sự kích thích từ thị giác trông mê hoặc vô cùng.
Mái tóc đen ngắn do vừa mới gội đầu xong, cứ áp sát vào khuôn mặt đẹp đẽ khêu gợi đó của hắn.
Đôi mắt hắn nhìn về phía cô xuyên qua mấy lọn tóc.
Khóe mắt chỉ nhếch lên một cái, nhưng cũng tràn đầy sức hấp dẫn và mê hoặc.
Khóe miệng nhoẻn lên, góc độ vô cùng hoàn hảo.
Hắn cười như không cười vậy.
Đôi môi khẽ mở ra, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại nuốt vào trong.
Tống Thanh chỉ cảm thấy mũi của mình nóng lên, một luồng máu nóng đang tập trung vào chóp mũi.
Tên yêu nghiệt chết tiệt này, hắn cố tình ngồi như vậy, rốt cuộc muốn mê hoặc ai chứ?
Tống Thanh nén sự bực tức nói: “Tổng giám đốc Hà, hôm nay anh kêu tôi tới đây có việc gì vậy?”
Hà Nhật Dương dường như vẫn không vừa ý với sự gợi cảm và mê hoặc của mình, giọng nói của hắn quả thật có thể giết chết hết mọi sinh vật giống cái trên thế gian này: “Không có gì cả, tôi chỉ đột nhiên xem được một cuốn sách mỹ thuật, muốn bàn luận với cô mà thôi.”
Họ nhìn thấy Tống Thanh đang nắm lấy tay một người đàn ông vô cùng bảnh bao cao ráo.
Nét đẹp của người đàn ông này quả thật rất rung động lòng người.
Lý Xuân cảm thấy tổng giám đốc nhà mình đã rất bảnh bao rồi, nhưng lại không ngờ trên đời này, lại có một sự tồn tại có thể sánh ngang với nét đẹp của tổng giám đốc nhà mình.
Tổng giám đốc nhà anh là một chiếc máy chế tạo hoocmon nam di động.
Nhưng người đàn ông này lại đẹp trai đến nỗi không ai có thể tiến gần được, nam nữ khó phân.
Tiểu Hà lập tức rút điện thoại ra, chụp liên tục mấy tấm hình: “Ồ, chuyện mới lạ như vậy thì nhất định phải báo cáo với tổng giám đốc mới được.:
Lý Xuân còn chưa kịp cản trở, thì Tiểu Hà đã gửi mấy tấm hình đó cho Hà Nhật Dương rồi.
Tống Thanh trong hình đang ngước đầu lên cười với người đàn ông đó.
Lý Xuân và Tiểu Hà chưa từng thấy qua Tống Thanh nở nụ cười ngọt ngào như vậy bao giờ.
Đó là nụ cười vui vẻ và hạnh phúc xuất phát từ đáy lòng, không cách nào giả tạo được.
Người đàn ông đẹp như bước ra từ tranh vẽ cúi đầu nhìn Tống Thanh, sau đó lại ngước đầu lên phủi mấy cọng tóc rối bên tai giùm Tống Thanh.
Ánh mắt trìu mến ấy còn chứa đựng sự lưu luyến vô cùng mãnh liệt.
Cảnh tượng này quả thật rất chướng mắt,
Những tấm hình nhanh chóng được gửi đến điện thoại của Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương lúc đầu chỉ lướt mắt qua một cái, nhưng sau khi lướt qua thì mới phát hiện điều đặc biệt trong đó và lại xem lại lần nữa, cơ thể của hắn ngưng đọng lại trong chốc lát...
Người đàn ông này là ai?
Đáng chết thật!
Tại sao người phụ nữ lại cười dâm đãng như vậy?
Sao họ lại còn có thể nắm tay nhau nữa chứ?
Hà Nhật Dương đột nhiên cảm thấy tấm hình này vô cùng chướng mắt!
Chẳng trách Tống Thanh nói, hắn là người đàn ông đẹp trai thứ hai mà cô ấy từng gặp!
Thứ hai con khỉ!
Có khi nào hắn chịu làm người thứ hai chứ?
Hắn luôn luôn là thứ nhất!
Tổng giám đốc Hà rất bực bội! Vô cùng bực bội!
Lúc này Tống Thanh không hề biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Cô ấy nắm tay anh mình, hướng dẫn anh ấy cách phân biệt từng động vật trong nước.
Không ngờ trí nhớ của Tống Linh vô cùng tốt, chỉ cần Tống Thanh nói qua một lần thì Tống Linh đều không bao giờ quên.
Tống Thanh vui mừng nhón chân lên, sau đó hôn một cái lên mặt Tống Linh: “Anh thật giỏi! Thanh Thanh thích anh nhất!”
Tống Linh được Tống Thanh động viên, chợt vui vẻ cười lên, sau đó lại cúi đầu hôn một cái lên trán Tống Thanh: “Anh cũng thích Thanh Thanh nhất.”
Lý Xuân và Tiểu Hà đang ở đằng xa kia, âm thầm theo dõi hai người này theo lệnh của tổng giám đốc, chụp lại hết tất cả những hành động của họ.
Khi cảnh tượng này được gửi đến điện thoại của Hà Nhật Dương, hắn tức giận liếc mắt một cái.
Đúng là... tức hộc máu mà!
Hèn gì cô ấy cứ luôn né tránh hắn...
Thì ra do bên cạnh cô ấy đã có một người có vẻ đẹp sánh ngang với hắn!
Không được, hắn đường đường là tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị, người thừa kế của Nhà họ Hà, hắn sao lại có thể chịu thua người khác được?
Dù thua về vẻ đẹp cũng không được!
Tống Thanh đang nắm lấy tay của Tống Linh đi một cách chậm rãi, nhưng điện thoại của cô chợt run lên.
Tống Thanh ngây người ra khi nhìn thấy số điện thoại trên đó, đây là... đây là... điện thoại của Hà Nhật Dương ư?
Hắn không phải đã từng nói hôm nay cô được nghỉ phép sao?
Cô đã hứa sẽ ở bên cạnh để chơi đùa nguyên ngày cùng anh trai rồi...
Hay là, giả vờ không nghe thấy điện thoại reo?
Tống Thanh nhìn xung quanh, lén lút bỏ điện thoại vào lại túi xách, sau đó chỉnh chế độ im lặng, giả vờ không nghe thấy.
Cô không biết nhất cử nhất động của cô đã bị Tiểu Hà phát trực tiếp cho Hà Nhật Dương thấy hết rồi.
Nhìn thấy Tống Thanh giả vờ không nghe thấy, Hà Nhật Dương chợt cảm thấy lòng tự tôn của mình bị thách thức.
Tống Thanh còn chưa kịp đặt điện thoại vào chỗ cũ thì một tin nhắn được gửi đến điện thoại của cô: “Ngay bây giờ, lập tức, đến Trang viên Cảnh Hoa! Đến trễ sẽ phạt một tỷ rưỡi!”
Tống Thanh trợn tròn mắt ra!
Thật là quá đáng mà!
Rõ ràng đã nói được nghỉ mà!
Tống Thanh bực bội bắt máy lên: “Alo...”
Hà Nhật Dương khẽ ho một cái, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Lập tức tới Trang viên Cảnh Hoa ngay, nếu không tới trong vòng nửa tiếng, phạt một tỷ rưỡi!”
Tống Thanh bất lực nói: “Tổng giám đốc Hà, tôi bây giờ còn đang ở bên ngoài, tôi phải về nhà lấy đồ trước, sau đó mới bắt xe qua được, chắc chắn không cách nào đến được trong vòng nửa tiếng đâu!”
“Để Lý Xuân đến đón cô! Cậu ta nhất định đang ở gần đó!” Hà Nhật Dương không hề do dự ra lệnh cho cô.
Gần đó ư? Sao hắn lại khẳng định Lý Xuân đang ở xung quanh cô chứ?
Tống Thanh nhìn xung quanh, khiến Lý Xuân và Tiểu Hà đang quay lén kia sợ hãi đến nỗi phải dính chặt vô tường ngay lập tức, không dám động đậy gì nữa.
“Một tiếng sau, một tiếng sau tôi sẽ xuất hiện đúng giờ.” Tống Thanh không nhìn thấy kẻ khả nghi nào cả, sau đó lại nói: “Tôi phải về nhà trước.”
“Được.” Hà Nhật Dương nói xong liền gác máy ngay lập tức.
Dám nói bổn thiếu gia là người đẹp trai thứ hai ư?
Hừ, để xem bổn thiếu gia trừng trị cô như thế nào!
Tống Thanh bất đắc dĩ phải dỗ Tống Linh và đưa anh về nhà, sau đó mới nhanh chóng mang theo hộp công cụ vội vàng đi tới Cảng Hòa Trang Viên.
Tống Thanh mở miệng chào hỏi khi bước vào cửa, nhưng rốt cuộc lại không có ai màng đến cô.
Trong nhà vắng tanh, không có bóng dáng một người nào cả.
Tống Thanh tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy ai.
Vốn dĩ nơi này là nơi ở thường xuyên của Hà Nhật Dương, nhưng bây giờ lại không có ai cả.
Rốt cuộc là như thế nào?
Vội vã kêu cô đến, sau đó lại không có ai trong nhà ư?
Tống Thanh ném hộp công cụ trong tay lên ghế sô-pha, vừa tính ngồi xuống, thì chợt nhớ ra, liền ngước đầu nhìn về phía phòng ngủ của Hà Nhật Dương.
Chẳng lẽ, hắn đang ở trong phòng ngủ ư?
Tống Thanh do dự một hồi, nhưng vẫn quyết định tới phòng ngủ xem thử.
Cô đứng trước cửa gõ nhẹ mấy cái: “Tổng giám đốc Hà, anh đang ở trong phòng sao?”
Bên trong không có động tĩnh gì cả, Tống Thanh vừa dự định xoay lưng rời khỏi, nhưng lại đột nhiên phát hiện cửa phòng không hề đóng!
Hả? Cửa phòng không đóng ư?
Mỗi khi Hà Nhật Dương không ở trong phòng, thì dường như cửa phòng lúc nào cũng đóng lại cả...
Rốt cuộc có ở trong phòng hay không chứ?
Trong lòng cô có một giọng nói cứ thúc đầy Tống Thanh đẩy cửa vào xem.
Tống Thanh do dự rất lâu, cuối cùng cũng không cách nào chống chọi được với sự thôi miên của giọng nói trong lòng mình, cô nâng tay lên từ từ đẩy cửa phòng ta...
Cửa phòng vừa mở ra, đôi mắt của Tống Thanh suýt chút nữa thì rơi xuống đất!
Cô chỉ nhìn thấy Hà Nhật Dương đang cầm một cuốn sách trong tay, nằm trên một chiếc ghế sô-pha Châu Âu màu tím đậm, ba chiếc cúc áo được mở ra trên chiếc áo sơ-mi màu tím nhạt trên người hắn, trông có chút rối loạn, làn da được lộ ra trên cổ áo, phảng phất dáng vẻ vừa mới tắm táp xong.
Chiếc quần đen gọn gàng, tràn đầy sự kích thích từ thị giác trông mê hoặc vô cùng.
Mái tóc đen ngắn do vừa mới gội đầu xong, cứ áp sát vào khuôn mặt đẹp đẽ khêu gợi đó của hắn.
Đôi mắt hắn nhìn về phía cô xuyên qua mấy lọn tóc.
Khóe mắt chỉ nhếch lên một cái, nhưng cũng tràn đầy sức hấp dẫn và mê hoặc.
Khóe miệng nhoẻn lên, góc độ vô cùng hoàn hảo.
Hắn cười như không cười vậy.
Đôi môi khẽ mở ra, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại nuốt vào trong.
Tống Thanh chỉ cảm thấy mũi của mình nóng lên, một luồng máu nóng đang tập trung vào chóp mũi.
Tên yêu nghiệt chết tiệt này, hắn cố tình ngồi như vậy, rốt cuộc muốn mê hoặc ai chứ?
Tống Thanh nén sự bực tức nói: “Tổng giám đốc Hà, hôm nay anh kêu tôi tới đây có việc gì vậy?”
Hà Nhật Dương dường như vẫn không vừa ý với sự gợi cảm và mê hoặc của mình, giọng nói của hắn quả thật có thể giết chết hết mọi sinh vật giống cái trên thế gian này: “Không có gì cả, tôi chỉ đột nhiên xem được một cuốn sách mỹ thuật, muốn bàn luận với cô mà thôi.”