Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-517
CHƯƠNG 517
Mấy ông chủ sáp đến nhau vui tươi hớn hở mà pha trà, tiểu Xuân mấy người bọn họ ở trước cửa ra vào chuyên phụ trách bán trà và thu tiền.Ella cùng Mạc đại ca trông coi một cái bếp lò, Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương trông coi một cái, Vũ Ngọc Bình cùng Lưu Nghĩa trông coi một cái, Phan Thịnh Phan Ly trông coi một cái.Bốn cái bếp lò rất hài hòa.A, nếu hỏi Tống Linh cùng Sùng Minh đang làm gì?
Bọn họ đương nhiên phải chịu trách nhiệm xách nước a!
Pha trà là phải dùng nước đấy!
Vì nước trà có chất lượng cao, hai người bọn họ đi tới đi lui mà xách nước rồi!
Mọi người ở Mạc gia trấn như nhìn kẻ bệnh tâm thần mà nhìn đám người này.Việc nặng nhọc rẻ mạt như vậy, đám người này lại làm được hăng hái như thế.Ella một bên chậm rãi pha trà, một bên cùng Mạc đại ca phổ biến kiến thức của nước trà.Đây là lợi ích của giáo sư bậc cao a!
"Đừng nhìn phần lớn người của chúng ta bây giờ uống trà đều là dùng nước ngâm trà, thật ta ở thời Đường Tống, nước trà chỉ dùng phương thức nấu để hoàn thành đấy." Ella chậm rãi mà nói: "Thật ra ở lúc đó, văn minh của Trung Quốc đã là vô cùng phát triển rồi. Đối với nghiên cứu lá trà, cũng không kém hơn mọi người của bây giờ. Cái nồi này của chúng ta, chính là dùng tay nghề của triều Đường để nấu đấy. Trước tiên đem lá trà nghiền thành mảnh vụn, chế thành viên trà, lúc dùng để uống thì đem trà giầm nát, cho vào hành, gừng, vỏ quýt, bạc hà, táo cùng muối các loại gia vị này cùng pha nấu. Đến lúc đó anh nếm thử mùi vị có phải có cái gì đó khác nhau không.”
Mại đại ca cười mà gật gật đầu: "Được.”
Tống Thanh ở bên cạnh lắc lắc ngón tay mà nói: "Nồi này của con thì?”
Ella giải thích: "Nồi kia của con là đã bớt những phối liệu này rồi, xem thử xem, sau khi bớt đi những phối liệu khác nhau, mùi vị sẽ có cái gì không giống.”
Lưu Nghĩa cũng nhịn không được nữa mà hỏi: "Cô, lúc cô làm khảo cổ cũng có nghiên cứu những thứ này sao?”
"Đương nhiên sẽ nghiên cứu a!" Ella trả lời nói: "Đây cũng là một bộ phận của khảo cổ a!”
"Cô giỏi quá!" Vũ Ngọc Bình xen vào nói: "Trước kia lúc chúng ta uống trà, chỉ là uống thành phẩm, cụ thể là như thế nào làm ra đấy, thật đúng là không có kỹ càng mà nghiên cứu qua.”
Những người khác đều gật đầu phụ họa: "Đúng vậy a đúng vậy a.”
Phan Thịnh Phan Ly nói: "Chúng ta càng bớt việc rồi, phần lớn đều là ngâm trà đấy, rất ít khi uống pha trà. Chúng ta lại không chơi giới phong tục xưa, vì vậy cực ít khi nghiên cứu cái này.”
Mạc đại ca cũng nhịn không được nữa mà nói: "Lúc ở nước ngoài, ở đâu có thời gian làm cái này? Chúng ta rất ít khi uống trà, ngược lại là uống không ít rượu.”
"Uống rượu nhiều là tổn hại sức khỏe." Ella sâu sắc nhìn thoáng qua Mạc đại ca.Mạc đại ca lập tức nói: "Vì vậy bây giờ mới bắt đầu uống trà a!”
Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.Thông quá tiếp xức cả nửa ngày, ella cùng Mạc đại ca thật sự là càng ngày càng ăn ý rồi.Lý Hà từ cửa ra vào chạy vào, nói: "Đã nấu xong chưa? Bên ngoài đều đã bán hết rồi! Oa, chúng ta có phải định giá quá thấp rồi không, bán được rất nhiều, trong chốc lát đều bán hết rồi!”
Lưu Nghĩa tò mò hỏi: "Cô định giá bao nhiêu tiền tiền a?”
"5 nghìn một ly, 10 nghìn ba ly!" Lý Hà giơ lên ba đầu ngón tay trả lời.Vũ Ngọc Bình xém chút nữa cười phun ra rồi: "Lá trà này của chúng ta là loại trà tốt thượng đẳng a! Anh lại mới bán 5 nghìn một ly! Lá trà vụn cũng mua không được được không! Hèn chi bán được tốt như vậy!”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên: "Tiêu rồi tiêu rồi, lần này là làm một mua bán lỗ vốn rồi!”
Ella nói: "Được rồi, nồi này của tôi đã có thể mang đi rồi.”
Sau khi ella nói xong, đứng lên chuẩn bị mang ra khỏi bếp lò.Mạc đại ca tay mắt lanh lẹ lập tức giữ lấy ella: "Để tôi! Cái này có chút nóng, cẩn thận làm phỏng mình đấy.”
Khóe mắt của ella hiện lên một ý cười: "Được, anh cẩn thận một chút.”
Sức lực của Mạc đại ca lớn, dịch chuyển khỏi bếp lò, trực tiếp đem nồi nước trà này đều mang ra ngoài.Lý Hà ở bên cạnh nhịn không được nói: "Mạc đại ca, các ngài dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tôi đi chuẩn bị làm chút khoai lang, các ngài vừa pha trà vừa nướng khoai không?”
Mạc đại ca liếc nhìn anh: "Là cậu muốn ăn khoai nướng chăng?”
Lý Hà cười hí hí, xoa xoa tay nói: "Ngài biết thì biết, đừng nói ra a!”
Vũ Ngọc Bình nói "Lý Hà, đừng che giấu nữa, cái thuộc tính tham ăn của cậu, cả thế giới cũng biết đấy!”
Lý Hà gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Tôi thích ăn như vậy, có thể nào sẽ là độc thân cả đời không?”
Hà Nhật Dương ung dung mà trả lời: "Xem biểu hiện của ngươi. Nếu như biểu hiện đạt yêu cầu, thì cho ngươi một khách sạn, cho ngươi ăn cả đời.”
"Thật ư?" Hai mắt của Lý Hà tỏa sáng: "Năm sao ư?”
"Sáu sao!" Hà Nhật Dương nhấn mạnh."Được rồi!" Lý Hà thật vui vẻ chạy ra ngoài rồi.Nhìn thấy một bộ dạng khôi hài của Lý Hà, Tống Thanh cũng nhịn không được nữa nói: "Thật không biết người cô gái như thế nào, mới có thể đuổi kịp tính cách hoạt bát của anh ấy a.”
Phan Thịnh Phan Ly nói: "Cái này đơn giản! Chỉ cần cậu ấy có khách sạn sáu sao, những cô gái của công ty chúng tôi, đứng xếp hàng cho cậu ấy chọn!”
Lưu Nghĩa gật gật đầu: "Cái này có thể có! Gái đẹp bên kia có nhiều, tướng mạo của Lý Hà không tầm thường, đúng là có thể tìm được cô gái xinh đẹp.”
Vũ Ngọc Bình lập tức nhìn thoáng qua Lưu Nghĩa: "Anh tướng mạo cũng không tầm thường.”
"Anh là muốn nói, bước tiếp theo anh sẽ đối với nữ minh tinh ra tay, mà không phải là hot girl ở trên mạng rồi?" Lưu Nghĩa chậm rãi hỏi lại."Không, kiểu tướng mạo không tầm thường này của anh, thì thích hợp với người cô gái như em ghép thành đôi đấy." Vũ Ngọc Bình nói khoác mà không biết ngượng mà trả lời.Đám người ở xung quanh, đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về Vũ Ngọc Bình!
"Này này này, các người làm gì đều như vậy mà nhìn tôi!" Vũ Ngọc Bình một vẻ lẽ thẳng khí hùng mà nói: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
"Da mặt quá dày, là một loại bệnh. Phải được điều trị!" Phan Thịnh Phan Ly nói lời thành khẩn mà đâm dao.Vũ Ngọc Bình hung hãn trừng một cái bạn xấu: "Đi đi đi! Cái này gọi là tự tin! Hai người theo chủ nghĩa không hôn nhân này là sẽ không hiểu được sự vĩ đại của tình yêu chúng tôi đấy!”
"Tôi có bạn trai rồi, không có cách nào cùng với tình yêu của anh mà vĩ đại." Lưu Nghĩa cũng không chút khách khí nào cho Vũ Ngọc Bình đâm thêm một nhát dao."Chỉ cần chưa có kết hôn, anh vẫn còn có cơ hội!" Vũ Ngọc Bình hừ một tiếng: "Chỉ cần cái cuốc khua được tốt, không có góc tường nào là đào không được! Ài ài ài ài, em làm gì đánh anh thế?”
Lúc Lưu Nghĩa vung tay, Vũ Ngọc Bình vù vù liền tháo chạy mất rồi.Hai người em đuổi anh chạy, trong nháy mắt ở trong sân làm ầm cả lên.Ella cảm khái nói: "Trẻ tuổi thật tốt a! Chính là có sức sống!”
Mạc đại ca cười nhìn xem ella nói: "Cô cũng rất trẻ tuổi a! Cô thoạt nhìn qua, là vẫn còn trẻ đẹp xinh như vậy!”
Ella nghe thấy lời khen ngợi của Mạc đại ca, trên mặt chợt đỏ lên: "Tôi cũng sắp là người năm mươi tuổi rồi.”
"Sức sống cùng tuổi không có liên quan. Dựa theo lô-gích này, khảo cổ là chuyện của người trẻ tuổi mới có thể lực làm đấy, cô lại vui vẻ chịu đựng hơn nữa toàn lực ứng phó. Cô như vậy, không phải là không tràn trề sức sống đấy sao?" Mạc đại ca không cho là đúng mà nói: "Cũng không phải chỉ có yêu đương mới có thể chứng minh sự tồn tại của sức sống. Bất kỳ một chuyện nào chăm chú chuyên tâm, đều là đáng khen ngợi là sức sống đấy.”
Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương, cùng với Phan Thịnh Phan Ly đồng thời cho Mạc đại ca vỗ tay.Tống Thanh nói: "Mạc đại ca nói rất hay! Quả thực có thể so sánh với giáo sư trong đại học!”
Hà Nhật Dương cũng cùng theo nói: "Mạc đại ca là anh hùng không có huân chương, cô là học giả nội ngoại kiêm tu, hai người đều rất hoàn mỹ!”
Phan Thịnh Phan Ly đồng thời nói: "Hai người là vô cùng xứng đôi!”
Nghe lấy lời nói của bọn hậu bối, mặt của Mạc đại ca cùng ella, đồng thời đỏ lên một hồi.Ella lập tức đứng lên, nói: "Tôi đi xem thử xem, người đưa nước sao còn chưa tới đây!”
Nói xong câu đó, ella cúi đầu liền chạy mất rồi.Tống Thanh khẽ giọng nói với Hà Nhật Dương: "Cô ngượng ngùng rồi!”
Hà Nhật Dương chỉ cười không nói mà gật đầu.Về phần hai vị đưa nước kia, lúc này đang tranh chấp rốt cuộc là phải múc nước như thế nào.Sùng Minh sức lực lớn, phụ trách múc nước.Tống Linh cũng muốn múc nước, nhưng mà bị cự tuyệt một cách vô tình.Sùng Minh nhìn lấy thân thể của Tống Linh, yếu ớt mà nói: "Không phải tôi xem thường anh, anh thật sự xách không nổi! Đây là cần kỹ xảo đấy! Đây không phải là đầu óc đủ thông minh, Hacker kỹ thuật tốt là có thể hoàn thành đấy!”
Tống Linh còn vẫn không tin tà, một phát giật lấy thùng nước ở trong tay của Sùng Minh: "Tôi không tin! Tôi thử xem!”
Tống Linh đem thùng nước một lần nữa ném vào trong giếng, quơ quơ một hồi, thùng nước chính là lơ lửng ở trên mặt nước mà không chìm xuống được.Mặc kệ Tống Linh quơ như thế nào cũng không chìm xuống được.Sùng Minh cười đến sắp co rút rồi, đứng ở sau lưng Tống Linh, đem Tống Linh ôm vào trong lồng ngực của mình, hai tay nắm lấy tay của Tống Linh, nói: "Nào, để tôi dạy cho anh. Múc nước thật sự là cần có kỹ xảo đấy.”
Ella vừa mới đi tới, liền thấy được như thế. Ừm, hình ảnh trong sạch không dính bụi trần."Thật có lỗi, tôi cái gì cũng không nhìn thấy." Ella lập tức nói: "Tôi chỉ là đến xem thử nước đã múc lên được chưa. Nếu như còn chưa có múc lên, vậy tôi một lát lại tới nữa.”
Ella nói xong liền xoay người rời đi."Không đúng, không đúng a! Cô! Không phải như cô nghĩ đâu!" Tống Linh kêu thảm một tiếng.Ella đã chạy trốn rồi.Sùng Minh cười một cách ác ý mà nói: "Làm sao bây giờ? Tất cả mọi người hình như ngấm ngầm đồng ý chúng ta đến với nhau rồi.”
Tống Linh lập tức đứng ngay người lại, đẩy ra Sùng Minh: "Mơ tưởng! Tôi đối với đàn ông không có hứng thú!”
Sùng Minh cười ha hả lui về phía sau một bước, nói: "Trước mắt, anh hình như đối với phụ nữ cũng không có hứng thú.”
"Đó là chuyện của bản thân tôi." Tống Linh nói xong câu đó, tiếp tục đi múc nước.Sùng Minh thì như vậy đứng ngay tại chỗ, khoanh tay xem Tống Linh cố chấp mà múc nước.Tống Linh quơ quơ cả buổi, cuối cùng cũng quơ lên được nửa thùng nước.Anh vừa định nhấc lên, Sùng Minh giành trước một bước, một phát cướp lấy thùng nước, xách lấy thì bước nhanh rời đi rồi.Tống Linh nhìn lấy bóng lưng của Sùng Minh, trong phút chốc, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.Hà Nhật Dương đem nước trà ở trong nồi giao cho Lý Hà, Tống Thanh duỗi dài cổ mà xem: "Cô sao còn chưa trở về? Ồ? Cô sao cùng Sùng Minh đi tới?”
"Xem ra, cũng có người ngượng ngùng rồi." Hà Nhật Dương thuận miệng trả lời.Lúc này, một đứa bé chạy tới, nhìn thấy mọi người ở trong sân, cuối cùng chọn trúng Hà Nhật Dương nói: "Tộc trưởng kêu con đến nói cho các anh chị biết, đêm nay cảnh khu du lịch sẽ tổ chức một hội lửa trại. Sẽ có hoạt động ca hát khiêu vũ ăn thịt nướng, các anh chị có muốn tham gia không?”
Cảnh khu làm hoạt động như vậy, là chuyện quen lắm rồi.Những người thường xuyên đi du lịch, cũng biết điểm này đấy.Nhưng mà, nhiều người đốt đống lửa ăn đồ khiêu vũ ca hát, Tống Thanh vẫn là lần đầu tiên gặp phải.Tống Thanh lập tức tràn ngập sự mong chờ nhìn lấy Hà Nhật Dương.Hà Nhật Dương lập tức liền hiểu ý của Tống Thanh, nói: "Được, chúng ta sẽ tham gia đấy.”
Đứa trẻ đã nhận được câu trả lời của Hà Nhật Dương, vui vui vẻ vẻ tung tăng vui mừng mà chạy mất rồi.Lúc này, Vũ Ngọc Bình cùng Lưu Nghĩa cũng đã trở về, nói: "Oa, chúng ta lần này tới đây, thật đúng là kỳ nghỉ danh xứng với thực rồi.”
Mấy ông chủ sáp đến nhau vui tươi hớn hở mà pha trà, tiểu Xuân mấy người bọn họ ở trước cửa ra vào chuyên phụ trách bán trà và thu tiền.Ella cùng Mạc đại ca trông coi một cái bếp lò, Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương trông coi một cái, Vũ Ngọc Bình cùng Lưu Nghĩa trông coi một cái, Phan Thịnh Phan Ly trông coi một cái.Bốn cái bếp lò rất hài hòa.A, nếu hỏi Tống Linh cùng Sùng Minh đang làm gì?
Bọn họ đương nhiên phải chịu trách nhiệm xách nước a!
Pha trà là phải dùng nước đấy!
Vì nước trà có chất lượng cao, hai người bọn họ đi tới đi lui mà xách nước rồi!
Mọi người ở Mạc gia trấn như nhìn kẻ bệnh tâm thần mà nhìn đám người này.Việc nặng nhọc rẻ mạt như vậy, đám người này lại làm được hăng hái như thế.Ella một bên chậm rãi pha trà, một bên cùng Mạc đại ca phổ biến kiến thức của nước trà.Đây là lợi ích của giáo sư bậc cao a!
"Đừng nhìn phần lớn người của chúng ta bây giờ uống trà đều là dùng nước ngâm trà, thật ta ở thời Đường Tống, nước trà chỉ dùng phương thức nấu để hoàn thành đấy." Ella chậm rãi mà nói: "Thật ra ở lúc đó, văn minh của Trung Quốc đã là vô cùng phát triển rồi. Đối với nghiên cứu lá trà, cũng không kém hơn mọi người của bây giờ. Cái nồi này của chúng ta, chính là dùng tay nghề của triều Đường để nấu đấy. Trước tiên đem lá trà nghiền thành mảnh vụn, chế thành viên trà, lúc dùng để uống thì đem trà giầm nát, cho vào hành, gừng, vỏ quýt, bạc hà, táo cùng muối các loại gia vị này cùng pha nấu. Đến lúc đó anh nếm thử mùi vị có phải có cái gì đó khác nhau không.”
Mại đại ca cười mà gật gật đầu: "Được.”
Tống Thanh ở bên cạnh lắc lắc ngón tay mà nói: "Nồi này của con thì?”
Ella giải thích: "Nồi kia của con là đã bớt những phối liệu này rồi, xem thử xem, sau khi bớt đi những phối liệu khác nhau, mùi vị sẽ có cái gì không giống.”
Lưu Nghĩa cũng nhịn không được nữa mà hỏi: "Cô, lúc cô làm khảo cổ cũng có nghiên cứu những thứ này sao?”
"Đương nhiên sẽ nghiên cứu a!" Ella trả lời nói: "Đây cũng là một bộ phận của khảo cổ a!”
"Cô giỏi quá!" Vũ Ngọc Bình xen vào nói: "Trước kia lúc chúng ta uống trà, chỉ là uống thành phẩm, cụ thể là như thế nào làm ra đấy, thật đúng là không có kỹ càng mà nghiên cứu qua.”
Những người khác đều gật đầu phụ họa: "Đúng vậy a đúng vậy a.”
Phan Thịnh Phan Ly nói: "Chúng ta càng bớt việc rồi, phần lớn đều là ngâm trà đấy, rất ít khi uống pha trà. Chúng ta lại không chơi giới phong tục xưa, vì vậy cực ít khi nghiên cứu cái này.”
Mạc đại ca cũng nhịn không được nữa mà nói: "Lúc ở nước ngoài, ở đâu có thời gian làm cái này? Chúng ta rất ít khi uống trà, ngược lại là uống không ít rượu.”
"Uống rượu nhiều là tổn hại sức khỏe." Ella sâu sắc nhìn thoáng qua Mạc đại ca.Mạc đại ca lập tức nói: "Vì vậy bây giờ mới bắt đầu uống trà a!”
Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.Thông quá tiếp xức cả nửa ngày, ella cùng Mạc đại ca thật sự là càng ngày càng ăn ý rồi.Lý Hà từ cửa ra vào chạy vào, nói: "Đã nấu xong chưa? Bên ngoài đều đã bán hết rồi! Oa, chúng ta có phải định giá quá thấp rồi không, bán được rất nhiều, trong chốc lát đều bán hết rồi!”
Lưu Nghĩa tò mò hỏi: "Cô định giá bao nhiêu tiền tiền a?”
"5 nghìn một ly, 10 nghìn ba ly!" Lý Hà giơ lên ba đầu ngón tay trả lời.Vũ Ngọc Bình xém chút nữa cười phun ra rồi: "Lá trà này của chúng ta là loại trà tốt thượng đẳng a! Anh lại mới bán 5 nghìn một ly! Lá trà vụn cũng mua không được được không! Hèn chi bán được tốt như vậy!”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên: "Tiêu rồi tiêu rồi, lần này là làm một mua bán lỗ vốn rồi!”
Ella nói: "Được rồi, nồi này của tôi đã có thể mang đi rồi.”
Sau khi ella nói xong, đứng lên chuẩn bị mang ra khỏi bếp lò.Mạc đại ca tay mắt lanh lẹ lập tức giữ lấy ella: "Để tôi! Cái này có chút nóng, cẩn thận làm phỏng mình đấy.”
Khóe mắt của ella hiện lên một ý cười: "Được, anh cẩn thận một chút.”
Sức lực của Mạc đại ca lớn, dịch chuyển khỏi bếp lò, trực tiếp đem nồi nước trà này đều mang ra ngoài.Lý Hà ở bên cạnh nhịn không được nói: "Mạc đại ca, các ngài dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tôi đi chuẩn bị làm chút khoai lang, các ngài vừa pha trà vừa nướng khoai không?”
Mạc đại ca liếc nhìn anh: "Là cậu muốn ăn khoai nướng chăng?”
Lý Hà cười hí hí, xoa xoa tay nói: "Ngài biết thì biết, đừng nói ra a!”
Vũ Ngọc Bình nói "Lý Hà, đừng che giấu nữa, cái thuộc tính tham ăn của cậu, cả thế giới cũng biết đấy!”
Lý Hà gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Tôi thích ăn như vậy, có thể nào sẽ là độc thân cả đời không?”
Hà Nhật Dương ung dung mà trả lời: "Xem biểu hiện của ngươi. Nếu như biểu hiện đạt yêu cầu, thì cho ngươi một khách sạn, cho ngươi ăn cả đời.”
"Thật ư?" Hai mắt của Lý Hà tỏa sáng: "Năm sao ư?”
"Sáu sao!" Hà Nhật Dương nhấn mạnh."Được rồi!" Lý Hà thật vui vẻ chạy ra ngoài rồi.Nhìn thấy một bộ dạng khôi hài của Lý Hà, Tống Thanh cũng nhịn không được nữa nói: "Thật không biết người cô gái như thế nào, mới có thể đuổi kịp tính cách hoạt bát của anh ấy a.”
Phan Thịnh Phan Ly nói: "Cái này đơn giản! Chỉ cần cậu ấy có khách sạn sáu sao, những cô gái của công ty chúng tôi, đứng xếp hàng cho cậu ấy chọn!”
Lưu Nghĩa gật gật đầu: "Cái này có thể có! Gái đẹp bên kia có nhiều, tướng mạo của Lý Hà không tầm thường, đúng là có thể tìm được cô gái xinh đẹp.”
Vũ Ngọc Bình lập tức nhìn thoáng qua Lưu Nghĩa: "Anh tướng mạo cũng không tầm thường.”
"Anh là muốn nói, bước tiếp theo anh sẽ đối với nữ minh tinh ra tay, mà không phải là hot girl ở trên mạng rồi?" Lưu Nghĩa chậm rãi hỏi lại."Không, kiểu tướng mạo không tầm thường này của anh, thì thích hợp với người cô gái như em ghép thành đôi đấy." Vũ Ngọc Bình nói khoác mà không biết ngượng mà trả lời.Đám người ở xung quanh, đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về Vũ Ngọc Bình!
"Này này này, các người làm gì đều như vậy mà nhìn tôi!" Vũ Ngọc Bình một vẻ lẽ thẳng khí hùng mà nói: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
"Da mặt quá dày, là một loại bệnh. Phải được điều trị!" Phan Thịnh Phan Ly nói lời thành khẩn mà đâm dao.Vũ Ngọc Bình hung hãn trừng một cái bạn xấu: "Đi đi đi! Cái này gọi là tự tin! Hai người theo chủ nghĩa không hôn nhân này là sẽ không hiểu được sự vĩ đại của tình yêu chúng tôi đấy!”
"Tôi có bạn trai rồi, không có cách nào cùng với tình yêu của anh mà vĩ đại." Lưu Nghĩa cũng không chút khách khí nào cho Vũ Ngọc Bình đâm thêm một nhát dao."Chỉ cần chưa có kết hôn, anh vẫn còn có cơ hội!" Vũ Ngọc Bình hừ một tiếng: "Chỉ cần cái cuốc khua được tốt, không có góc tường nào là đào không được! Ài ài ài ài, em làm gì đánh anh thế?”
Lúc Lưu Nghĩa vung tay, Vũ Ngọc Bình vù vù liền tháo chạy mất rồi.Hai người em đuổi anh chạy, trong nháy mắt ở trong sân làm ầm cả lên.Ella cảm khái nói: "Trẻ tuổi thật tốt a! Chính là có sức sống!”
Mạc đại ca cười nhìn xem ella nói: "Cô cũng rất trẻ tuổi a! Cô thoạt nhìn qua, là vẫn còn trẻ đẹp xinh như vậy!”
Ella nghe thấy lời khen ngợi của Mạc đại ca, trên mặt chợt đỏ lên: "Tôi cũng sắp là người năm mươi tuổi rồi.”
"Sức sống cùng tuổi không có liên quan. Dựa theo lô-gích này, khảo cổ là chuyện của người trẻ tuổi mới có thể lực làm đấy, cô lại vui vẻ chịu đựng hơn nữa toàn lực ứng phó. Cô như vậy, không phải là không tràn trề sức sống đấy sao?" Mạc đại ca không cho là đúng mà nói: "Cũng không phải chỉ có yêu đương mới có thể chứng minh sự tồn tại của sức sống. Bất kỳ một chuyện nào chăm chú chuyên tâm, đều là đáng khen ngợi là sức sống đấy.”
Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương, cùng với Phan Thịnh Phan Ly đồng thời cho Mạc đại ca vỗ tay.Tống Thanh nói: "Mạc đại ca nói rất hay! Quả thực có thể so sánh với giáo sư trong đại học!”
Hà Nhật Dương cũng cùng theo nói: "Mạc đại ca là anh hùng không có huân chương, cô là học giả nội ngoại kiêm tu, hai người đều rất hoàn mỹ!”
Phan Thịnh Phan Ly đồng thời nói: "Hai người là vô cùng xứng đôi!”
Nghe lấy lời nói của bọn hậu bối, mặt của Mạc đại ca cùng ella, đồng thời đỏ lên một hồi.Ella lập tức đứng lên, nói: "Tôi đi xem thử xem, người đưa nước sao còn chưa tới đây!”
Nói xong câu đó, ella cúi đầu liền chạy mất rồi.Tống Thanh khẽ giọng nói với Hà Nhật Dương: "Cô ngượng ngùng rồi!”
Hà Nhật Dương chỉ cười không nói mà gật đầu.Về phần hai vị đưa nước kia, lúc này đang tranh chấp rốt cuộc là phải múc nước như thế nào.Sùng Minh sức lực lớn, phụ trách múc nước.Tống Linh cũng muốn múc nước, nhưng mà bị cự tuyệt một cách vô tình.Sùng Minh nhìn lấy thân thể của Tống Linh, yếu ớt mà nói: "Không phải tôi xem thường anh, anh thật sự xách không nổi! Đây là cần kỹ xảo đấy! Đây không phải là đầu óc đủ thông minh, Hacker kỹ thuật tốt là có thể hoàn thành đấy!”
Tống Linh còn vẫn không tin tà, một phát giật lấy thùng nước ở trong tay của Sùng Minh: "Tôi không tin! Tôi thử xem!”
Tống Linh đem thùng nước một lần nữa ném vào trong giếng, quơ quơ một hồi, thùng nước chính là lơ lửng ở trên mặt nước mà không chìm xuống được.Mặc kệ Tống Linh quơ như thế nào cũng không chìm xuống được.Sùng Minh cười đến sắp co rút rồi, đứng ở sau lưng Tống Linh, đem Tống Linh ôm vào trong lồng ngực của mình, hai tay nắm lấy tay của Tống Linh, nói: "Nào, để tôi dạy cho anh. Múc nước thật sự là cần có kỹ xảo đấy.”
Ella vừa mới đi tới, liền thấy được như thế. Ừm, hình ảnh trong sạch không dính bụi trần."Thật có lỗi, tôi cái gì cũng không nhìn thấy." Ella lập tức nói: "Tôi chỉ là đến xem thử nước đã múc lên được chưa. Nếu như còn chưa có múc lên, vậy tôi một lát lại tới nữa.”
Ella nói xong liền xoay người rời đi."Không đúng, không đúng a! Cô! Không phải như cô nghĩ đâu!" Tống Linh kêu thảm một tiếng.Ella đã chạy trốn rồi.Sùng Minh cười một cách ác ý mà nói: "Làm sao bây giờ? Tất cả mọi người hình như ngấm ngầm đồng ý chúng ta đến với nhau rồi.”
Tống Linh lập tức đứng ngay người lại, đẩy ra Sùng Minh: "Mơ tưởng! Tôi đối với đàn ông không có hứng thú!”
Sùng Minh cười ha hả lui về phía sau một bước, nói: "Trước mắt, anh hình như đối với phụ nữ cũng không có hứng thú.”
"Đó là chuyện của bản thân tôi." Tống Linh nói xong câu đó, tiếp tục đi múc nước.Sùng Minh thì như vậy đứng ngay tại chỗ, khoanh tay xem Tống Linh cố chấp mà múc nước.Tống Linh quơ quơ cả buổi, cuối cùng cũng quơ lên được nửa thùng nước.Anh vừa định nhấc lên, Sùng Minh giành trước một bước, một phát cướp lấy thùng nước, xách lấy thì bước nhanh rời đi rồi.Tống Linh nhìn lấy bóng lưng của Sùng Minh, trong phút chốc, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.Hà Nhật Dương đem nước trà ở trong nồi giao cho Lý Hà, Tống Thanh duỗi dài cổ mà xem: "Cô sao còn chưa trở về? Ồ? Cô sao cùng Sùng Minh đi tới?”
"Xem ra, cũng có người ngượng ngùng rồi." Hà Nhật Dương thuận miệng trả lời.Lúc này, một đứa bé chạy tới, nhìn thấy mọi người ở trong sân, cuối cùng chọn trúng Hà Nhật Dương nói: "Tộc trưởng kêu con đến nói cho các anh chị biết, đêm nay cảnh khu du lịch sẽ tổ chức một hội lửa trại. Sẽ có hoạt động ca hát khiêu vũ ăn thịt nướng, các anh chị có muốn tham gia không?”
Cảnh khu làm hoạt động như vậy, là chuyện quen lắm rồi.Những người thường xuyên đi du lịch, cũng biết điểm này đấy.Nhưng mà, nhiều người đốt đống lửa ăn đồ khiêu vũ ca hát, Tống Thanh vẫn là lần đầu tiên gặp phải.Tống Thanh lập tức tràn ngập sự mong chờ nhìn lấy Hà Nhật Dương.Hà Nhật Dương lập tức liền hiểu ý của Tống Thanh, nói: "Được, chúng ta sẽ tham gia đấy.”
Đứa trẻ đã nhận được câu trả lời của Hà Nhật Dương, vui vui vẻ vẻ tung tăng vui mừng mà chạy mất rồi.Lúc này, Vũ Ngọc Bình cùng Lưu Nghĩa cũng đã trở về, nói: "Oa, chúng ta lần này tới đây, thật đúng là kỳ nghỉ danh xứng với thực rồi.”