Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-495
CHƯƠNG 495:
“Lời anh lừa mẹ anh em cũng tin được sao?” Trịnh Bảo đẩy cái hộp về: “Cả đời này có lẽ anh không kết hôn nữa. Với tình trạng như anh thì không có người phụ nữ nào bằng lòng theo anh đâu. Anh ngay cả thân phận chính thức cũng không có. Bố anh bảo anh hồi phục hộ tịch, anh lừa ông bây giờ anh đã có dự định định cư ở nước ngoài rồi nên hộ tịch trong nước với anh cũng là không có tác dụng gì. Cho nên người ở lậu như anh mang theo thứ này cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Lưu Nghĩa cau mày nhìn Trịnh Bảo.
Nhưng Tống Thanh lại liên tục lắc đầu: “Nói thế nào cũng không được.”
“Đã là đồ mẹ anh cho em vậy thì em cứ nhận lấy đi. Đợi đến khi anh thật sự tìm được một nửa còn lại em hãy trả lại cho anh.” Trịnh Bảo kiên trì nói: “Anh ngày nào cũng sống cảnh rất nguy hiểm, anh mang thứ này trên người cũng không an toàn. Em hãy coi như bảo quản thay anh đi.”
“Nhưng...” Tống Thanh vẫn đang do dự.
Trịnh Bảo tiếp tục nói: “Có lẽ em không rõ nhưng cô Lưu chắc là biết, lần này anh đi vào sẽ không ra được nữa. Nếu anh tùy tiện rửa tay bằng chậu vàng thì kết cục của anh chỉ có con đường chết thôi. **oss của anh không phải người tốt đâu.”
Trịnh Bảo tự cười nhạo mình: “Cho dù bây giờ ông ta gỡ bỏ camera giám sát anh thì anh vẫn phải làm việc cho ông ta như cũ. Vì dù sao thì chỉ có ông ta mới có thể cho anh thuốc có độ tinh khiết cao như vậy. Thanh Thanh, anh không quay đầu được nữa.”
Lưu Nghĩa gật đầu, tỏ ý đồng ý.
Tống Thanh không nói gì.
Lưu Nghĩa giải thích thay cho Trịnh Bảo: “Quả thật là thuốc của anh ta có độ thuần khiết quá cao rồi. Thanh Thanh, việc này chúng ta thực sự lực bất tòng tâm rồi.”
Lúc này Tống Thanh mới không cam tâm gật đầu: “Vậy còn cơ thể của anh?”
“Tạm thời không chết được, cũng sẽ không xuất hiện quá nhiều vấn đề quá lớn.” Trịnh Bảo tự cười nhạo mình: “Anh vốn đã là người chết rồi, trộm được vài năm vài tháng cũng nên tự thấy hài lòng rồi.”
Được thôi, Tống Thanh bất lực thở ra: “Bao giờ thì anh và dì chú đi?”
“Ngày mai đi. Dù sao thì sức khỏe của mẹ anh...” Trịnh Bảo cười khổ: “Có thể đi được bao nhiêu thì đi.”
Tống Thanh gật đầu.
Sau khi tạm biệt Trịnh Bảo, Tống Thanh giơ ngọc bội làm từ ngọc lục bảo lên, u buồn nói với Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa cậu nói xem mình đeo thứ này lên người thật sự không sao chứ?”
“Vậy thì có liên quan gì?” Cứ coi như là đồ lưu niệm bề trên để lại cho bề dưới thôi!”
Lưu Nghĩa thu lại ngọc bội giúp Tống Thanh sau đó nhét vào trong lòng Tống Thanh: “Chẳng phải cậu luôn đối xử với bà ấy như mẹ cậu sao?” Cho dù là mẹ nuôi, cho cậu chút đồ cũng không trái với lệ thường. Đồ mẹ tớ cho cậu đều cười ha ha và nhận lấy đấy thôi!”
“Chuyện đó khác! Đồ mẹ tớ cho cậu, cậu cũng nhận mà!” Tống Thanh đáp lại.
“Vậy thì đúng rồi còn gì?” Lưu Nghĩa không để tâm nói: “Cầm lấy đi! Tương lai tìm được rồi hãy nói! Trả lại cho anh ta là được mà!”
Lúc này Tống Thanh mới thở dài nói: “Chỉ có thể như vậy thôi! Việc của bên này đã kết thúc rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi. Không ngờ lần này ra ngoài lại xảy ra nhiều việc như vậy. Tớ có cảm giác như đang nằm mơ vậy.”
“Mình cũng thấy như thế.”Lưu Nghĩa cười nói, cô vươn tay ra kéo lấy tay Tống Thanh: “Đi, đi uống trà chiều! Ăn cơm trưa rồi vẫn chưa thấy no.”
Tống Thanh lập tức cười: “Được, tớ mời.”
Hai người cười nói rời khỏi chỗ đó.
Ở bên khác, Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình cùng nhau đi kết thúc công việc.
Bởi vì Phương Mạn Luân hoàn toàn không làm ầm lên cho nên việc được xử lý thuận lợi khác thường.
Họ nói với bên ngoài xảy ra nổ khí gas, xung quanh cũng không có người, vì vậy hoàn toàn không có nhân chứng.
Sau khi xử lý xong việc có người nói với Vũ Ngọc Bình là Phương Khanh Hân bị ông chủ họ Ngô xâm phạm.
Khi Vũ Ngọc Bình nghe thấy tin này trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp.
“Cô ấy đang ở đâu?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Ở bên ngoài.”Đối phương nói với anh: “Cô ấy nói, nếu anh còn chịu gặp cô ấy thì hãy ra cổng lớn.”
Vũ Ngọc Bình không nói thêm lời nào liền xông thẳng ra ngoài.
Vừa đến cổng lớn đã nhìn thấy Phương Khanh Hân choàng một cái khăn choàng in hoa che hết toàn thân, dáng vẻ hơi giống với con gái Hồi giáo.
Vũ Ngọc Bình không nhịn được nói: “Khanh Hân.”
Ánh mắt Phương Khanh Hân trốn tránh: “Anh còn chịu ra ngoài gặp em, em rất bất ngờ.”
“Xin lỗi, là anh không bảo vệ được em.” Vũ Ngọc Bình tự trách mình: “Anh cứ tưởng lời em nói lúc trước chỉ là nói chơi thôi. Không ngờ Phương Mạn Luân lại thật sự làm như vậy.”
Phương Khanh Hân nước mắt rưng rưng nhìn Vũ Ngọc Bình: “Bây giờ em thật sự không còn gì nữa rồi. Nhà họ Phương trải qua lần thiệt hại nặng nề này e rằng khó chuyển mình được. Còn em cũng đã bị hủy hoại rồi, không còn đường quay về nữa.”
Phương Khanh Hân nói đến đây đã khóc thành tiếng rồi.
Vũ Ngọc Bình nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Phương Khanh Hân lập tức càng thêm mềm lòng.
Phương Khanh Hân lập tức sà vào lòng Vũ Ngọc Bình khóc thút thút: “Ngọc Bìnhanh có vì chê em dơ bẩn mà không quan tâm em đến nữa không?”
“Sao lại thế đươc? Em cũng bị ép buộc mà.” Vũ Ngọc Bình vô thức vỗ vỗ lưng Phương Khanh Hân để an ủi cô: “Được rồi, tất cả đều đã qua rồi. Phương Mạn Luân chắc sẽ không làm gì em nữa đâu.”
Phương Khanh Hân đột nhiên ôm chặt lấy eo của Vũ Ngọc Bình, khóc càng to hơn.
Vũ Ngọc Bình tuy là thánh tình, là ông chồng quốc dân nhưng trước đây những hotgirl trên mạng đó không cần anh dỗ dành mà toàn là dỗ dành anh!
Bây giờ nhìn thấy Phương Khanh Hân khóc thành như vậy Vũ Ngọc Bình cũng đau lòng nhưng lại hơi vụng về nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Còn khóc nữa là không đẹp nữa đâu.”
Vũ Ngọc Bình nói như vậy càng làm Phương Khanh Hân khóc dữ dội hơn.
Vũ Ngọc Bình quả thực không còn cách nào bèn nói: “Em có đói không? Anh đưa em đi ăn đồ ngon được không?”
Lời vừa nói ra bụng của Phương Khanh Hân liền kêu lên ọc ọc.
Cũng phải, buổi sáng từ sau khi cô bị bắt cóc cho đến khi bị dày vò đến bây giờ vẫn chưa được ăn cơm!
Không đói mới lạ đấy.
“Được rồi, lau nước mắt đi, không có gì to tát đâu.” Vũ Ngọc Bình an ủi Phương Khanh Hân: “Chỉ cần em một ngày là đại tiểu thư của Nhà họ Phương thì không có ai dám coi thường em. Đi, ăn no đã rồi nghĩ cách sau.”
Nghe thấy lời nói của Vũ Ngọc Bình lúc này Phương Khanh Hân mới cười lên: “Ngọc Bìnhbây giờ người em có thể dựa vào thật sự chỉ có mình anh thôi! Anh sẽ không bỏ mặc em đấy chứ?”
“Em nói gì vậy? Sao anh lại mặc kệ em được?” Vũ Ngọc Bình nói: “Chúng ta là bạn bè mà, sao anh có thể bỏ mặc em được?”
“Vậy anh không sợ Lưu Nghĩa giận sao?” Phương Khanh Hân rưng rưng nước mắt nhìn anh.
“Giải thích rõ với cô ấy là được, Tiểu Nghĩa không phải người vô lý như vậy.” Vũ Ngọc Bình do dự một lát, không chắc chắn nói: “Chắc là sẽ như vậy.”
Phương Khanh Hân cúi đầu, mắt cô sáng lên, dường như đang tính toán gì đó.
Hai người lái xe rời đi, tùy tiện tìm một chỗ uống trà chiều.
Thật trùng hợp, quán trà họ chọn và quán Tống Nhất và Lưu Nghĩa chọn lại là một chỗ.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa gọi một bàn đồ ăn, Lưu Nghĩa ăn nhiều và nhanh.
Tống Thanh không đói lắm nên chỉ ăn cùng với Lưu Nghĩa một chút.
Hai người đang ăn thì nhìn thấy Vũ Ngọc Bình đưa Phương Khanh Hân vào ăn cơm.
Vì vị trí của Tống Thanh và Lưu Nghĩa ở trong góc nên họ có thể nhìn bên ngoài từ cửa sổ nhưng người bên ngoài lại không phát hiện ra họ.
Khi Tống Thanh và Lưu Nghĩa nhìn thấy tay Phương Khanh Hân dường như đang khoác lên người Vũ Ngọc Bình, hai người cười nói đi vào, động tác của Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng lúc dừng lại.
Tống Thanh nói ngay: “Chắc là tình cờ gặp nhau thôi? Có cần gọi họ lại cùng ăn không?”
“Gọi gì mà gọi.” Lưu Nghĩa nói nhàn nhạt: “Chúng mình đừng làm phiền họ ăn cơm nữa. Chúng mình ăn của chúng mình là được.”
Lưu Nghĩa cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng biểu cảm trên mặt cô rõ ràng là đang lo lắng.
Tống Thanh giương mắt nhìn tên ngốc Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân như một cặp tình nhân ngồi trong gian phòng đối diện.
Nhưng quán trà này rất yên tĩnh nên họ có thể láng máng nghe thấy cuộc đối thoại bên cạnh.
Tống Thanh chỉ nghe thấy Phương Khanh Hân nói với Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, vẫn là anh đối xử tốt với em nhất. Em cứ tưởng xảy ra việc như vậy anh sẽ không quan tâm đến em nữa.”
“Sao lại thế được?” Vũ Ngọc Bình trả lời: “Anh nói rồi, việc này không liên quan đến em, em cũng là nạn nhân mà! Anh không có lý gì phân biệt đối xử với nạn nhân cả?”
Tống Thanh nghe thấy câu nói này, cô không nhịn được liền hỏi Lưu Nghĩa: “Phương Khanh Hân làm sao?”
Lưu Nghĩa ăn xong miếng cuối cùng rồi nói: “Cô ta bị đánh thuốc mê rồi đưa cho một ông già, khi mình đến cứu thì không kịp nữa cô ta đã bị làm nhục rồi.”
“Tống Thanh lập tức bịt miệng mình lại, kinh hoàng nói: “Sao lại thế? Lẽ nào sư huynh không quan tâm sao?”
“Việc này thì cậu phải đi hỏi sư huynh của cậu rồi. Nhưng thời gian này chắc cậu không gặp được anh ta nữa đâu.” Lưu Nghĩa lấy khăn giấy lau miệng khinh bỉ nói: “Sau này cậu phải giữ khoảng cách với Phương Mạn Luân, đừng quá thân thiết với anh ta. Người đàn ông này không tốt đẹp gì đâu! Người ta đều nói Sùng Minh xấu, mình thấy người đàn ông này còn xấu hơn Sùng Minh!”
“Có phải sư huynh làm việc gì có lỗi với cậu không?” Tống Thanh nói.
Lưu Nghĩa tức giận nhìn Tống Thanh, lấy tay cốc vào trán của cô: “Là việc có lỗi với cậu! Được rồi, không nói việc này nữa. Cậu không biết cũng tốt, nếu không cậu lại tự trách đau buồn! Ăn no chưa? No rồi thì chúng ta đi!”
Tống Thanh còn chưa trả lời thì đã nghe thấy giọng một người đàn ông bất ngờ kêu lên: “Tiểu Nghĩa em cũng ở đây à? Hai ngày nay em đi đâu? Tại sao anh nhắn tin cho em, em cũng không trả lời?”
Lưu Nghĩa vừa ngẩng đầu đã bịt miệng đối phương lại sau đó kéo vào, ép người đó ngồi vào vị trí.
Đối phương ngây người, Tống Thanh ngây người.
“Không có gì, để tớ giới thiệu. Đây là sư huynh của tớ Trần Chí Khuê, là tuyển thủ đấm bốc nam hạng 80kg. Đây là chị em của em Tống Thanh.” Lưu Nghĩa thấp giọng giới thiệu.
Tống Thanh nhanh chóng bắt tay đối phương: “Xin chào, anh cứ gọi tôi là Thanh Thanh là được.”
Trần Chí Khuê cẩn thận nắm lấy ngón tay của Tống Thanh, anh sợ sẽ làm mĩ nhân xinh đẹp này bị thương: “Chào cô, gọi tôi là Đại Khuê là được.”
Trần Chí Khuê cao lớn thô kệch và Tống Thanh xinh xắn lanh lợi đứng cùng nhau, khung cảnh đó quả thật là...
Lưu Nghĩa thấp giọng nói: “Mình nói với Vũ Ngọc Bình, sư huynh mình là bạn trai tớ nhưng hình như anh ta không tin. Lần này đã trùng hợp như vậy, vậy cứ để anh ta hoàn toàn từ bỏ đi. Nếu anh ta đã không thể từ bỏ Phương Khanh Hân như thế, vậy hãy tác thành cho họ đi. Lưu Nghĩa mình không muốn trở thành vật thay thế của bất cứ ai.”
Trần Chí Khuê kích động gật đầu: “Tiểu Nghĩa nếu em thật sự bằng lòng ở bên anh, anh sẽ đối xử tối với em.”
“Lời anh lừa mẹ anh em cũng tin được sao?” Trịnh Bảo đẩy cái hộp về: “Cả đời này có lẽ anh không kết hôn nữa. Với tình trạng như anh thì không có người phụ nữ nào bằng lòng theo anh đâu. Anh ngay cả thân phận chính thức cũng không có. Bố anh bảo anh hồi phục hộ tịch, anh lừa ông bây giờ anh đã có dự định định cư ở nước ngoài rồi nên hộ tịch trong nước với anh cũng là không có tác dụng gì. Cho nên người ở lậu như anh mang theo thứ này cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Lưu Nghĩa cau mày nhìn Trịnh Bảo.
Nhưng Tống Thanh lại liên tục lắc đầu: “Nói thế nào cũng không được.”
“Đã là đồ mẹ anh cho em vậy thì em cứ nhận lấy đi. Đợi đến khi anh thật sự tìm được một nửa còn lại em hãy trả lại cho anh.” Trịnh Bảo kiên trì nói: “Anh ngày nào cũng sống cảnh rất nguy hiểm, anh mang thứ này trên người cũng không an toàn. Em hãy coi như bảo quản thay anh đi.”
“Nhưng...” Tống Thanh vẫn đang do dự.
Trịnh Bảo tiếp tục nói: “Có lẽ em không rõ nhưng cô Lưu chắc là biết, lần này anh đi vào sẽ không ra được nữa. Nếu anh tùy tiện rửa tay bằng chậu vàng thì kết cục của anh chỉ có con đường chết thôi. **oss của anh không phải người tốt đâu.”
Trịnh Bảo tự cười nhạo mình: “Cho dù bây giờ ông ta gỡ bỏ camera giám sát anh thì anh vẫn phải làm việc cho ông ta như cũ. Vì dù sao thì chỉ có ông ta mới có thể cho anh thuốc có độ tinh khiết cao như vậy. Thanh Thanh, anh không quay đầu được nữa.”
Lưu Nghĩa gật đầu, tỏ ý đồng ý.
Tống Thanh không nói gì.
Lưu Nghĩa giải thích thay cho Trịnh Bảo: “Quả thật là thuốc của anh ta có độ thuần khiết quá cao rồi. Thanh Thanh, việc này chúng ta thực sự lực bất tòng tâm rồi.”
Lúc này Tống Thanh mới không cam tâm gật đầu: “Vậy còn cơ thể của anh?”
“Tạm thời không chết được, cũng sẽ không xuất hiện quá nhiều vấn đề quá lớn.” Trịnh Bảo tự cười nhạo mình: “Anh vốn đã là người chết rồi, trộm được vài năm vài tháng cũng nên tự thấy hài lòng rồi.”
Được thôi, Tống Thanh bất lực thở ra: “Bao giờ thì anh và dì chú đi?”
“Ngày mai đi. Dù sao thì sức khỏe của mẹ anh...” Trịnh Bảo cười khổ: “Có thể đi được bao nhiêu thì đi.”
Tống Thanh gật đầu.
Sau khi tạm biệt Trịnh Bảo, Tống Thanh giơ ngọc bội làm từ ngọc lục bảo lên, u buồn nói với Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa cậu nói xem mình đeo thứ này lên người thật sự không sao chứ?”
“Vậy thì có liên quan gì?” Cứ coi như là đồ lưu niệm bề trên để lại cho bề dưới thôi!”
Lưu Nghĩa thu lại ngọc bội giúp Tống Thanh sau đó nhét vào trong lòng Tống Thanh: “Chẳng phải cậu luôn đối xử với bà ấy như mẹ cậu sao?” Cho dù là mẹ nuôi, cho cậu chút đồ cũng không trái với lệ thường. Đồ mẹ tớ cho cậu đều cười ha ha và nhận lấy đấy thôi!”
“Chuyện đó khác! Đồ mẹ tớ cho cậu, cậu cũng nhận mà!” Tống Thanh đáp lại.
“Vậy thì đúng rồi còn gì?” Lưu Nghĩa không để tâm nói: “Cầm lấy đi! Tương lai tìm được rồi hãy nói! Trả lại cho anh ta là được mà!”
Lúc này Tống Thanh mới thở dài nói: “Chỉ có thể như vậy thôi! Việc của bên này đã kết thúc rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi. Không ngờ lần này ra ngoài lại xảy ra nhiều việc như vậy. Tớ có cảm giác như đang nằm mơ vậy.”
“Mình cũng thấy như thế.”Lưu Nghĩa cười nói, cô vươn tay ra kéo lấy tay Tống Thanh: “Đi, đi uống trà chiều! Ăn cơm trưa rồi vẫn chưa thấy no.”
Tống Thanh lập tức cười: “Được, tớ mời.”
Hai người cười nói rời khỏi chỗ đó.
Ở bên khác, Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình cùng nhau đi kết thúc công việc.
Bởi vì Phương Mạn Luân hoàn toàn không làm ầm lên cho nên việc được xử lý thuận lợi khác thường.
Họ nói với bên ngoài xảy ra nổ khí gas, xung quanh cũng không có người, vì vậy hoàn toàn không có nhân chứng.
Sau khi xử lý xong việc có người nói với Vũ Ngọc Bình là Phương Khanh Hân bị ông chủ họ Ngô xâm phạm.
Khi Vũ Ngọc Bình nghe thấy tin này trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp.
“Cô ấy đang ở đâu?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Ở bên ngoài.”Đối phương nói với anh: “Cô ấy nói, nếu anh còn chịu gặp cô ấy thì hãy ra cổng lớn.”
Vũ Ngọc Bình không nói thêm lời nào liền xông thẳng ra ngoài.
Vừa đến cổng lớn đã nhìn thấy Phương Khanh Hân choàng một cái khăn choàng in hoa che hết toàn thân, dáng vẻ hơi giống với con gái Hồi giáo.
Vũ Ngọc Bình không nhịn được nói: “Khanh Hân.”
Ánh mắt Phương Khanh Hân trốn tránh: “Anh còn chịu ra ngoài gặp em, em rất bất ngờ.”
“Xin lỗi, là anh không bảo vệ được em.” Vũ Ngọc Bình tự trách mình: “Anh cứ tưởng lời em nói lúc trước chỉ là nói chơi thôi. Không ngờ Phương Mạn Luân lại thật sự làm như vậy.”
Phương Khanh Hân nước mắt rưng rưng nhìn Vũ Ngọc Bình: “Bây giờ em thật sự không còn gì nữa rồi. Nhà họ Phương trải qua lần thiệt hại nặng nề này e rằng khó chuyển mình được. Còn em cũng đã bị hủy hoại rồi, không còn đường quay về nữa.”
Phương Khanh Hân nói đến đây đã khóc thành tiếng rồi.
Vũ Ngọc Bình nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Phương Khanh Hân lập tức càng thêm mềm lòng.
Phương Khanh Hân lập tức sà vào lòng Vũ Ngọc Bình khóc thút thút: “Ngọc Bìnhanh có vì chê em dơ bẩn mà không quan tâm em đến nữa không?”
“Sao lại thế đươc? Em cũng bị ép buộc mà.” Vũ Ngọc Bình vô thức vỗ vỗ lưng Phương Khanh Hân để an ủi cô: “Được rồi, tất cả đều đã qua rồi. Phương Mạn Luân chắc sẽ không làm gì em nữa đâu.”
Phương Khanh Hân đột nhiên ôm chặt lấy eo của Vũ Ngọc Bình, khóc càng to hơn.
Vũ Ngọc Bình tuy là thánh tình, là ông chồng quốc dân nhưng trước đây những hotgirl trên mạng đó không cần anh dỗ dành mà toàn là dỗ dành anh!
Bây giờ nhìn thấy Phương Khanh Hân khóc thành như vậy Vũ Ngọc Bình cũng đau lòng nhưng lại hơi vụng về nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Còn khóc nữa là không đẹp nữa đâu.”
Vũ Ngọc Bình nói như vậy càng làm Phương Khanh Hân khóc dữ dội hơn.
Vũ Ngọc Bình quả thực không còn cách nào bèn nói: “Em có đói không? Anh đưa em đi ăn đồ ngon được không?”
Lời vừa nói ra bụng của Phương Khanh Hân liền kêu lên ọc ọc.
Cũng phải, buổi sáng từ sau khi cô bị bắt cóc cho đến khi bị dày vò đến bây giờ vẫn chưa được ăn cơm!
Không đói mới lạ đấy.
“Được rồi, lau nước mắt đi, không có gì to tát đâu.” Vũ Ngọc Bình an ủi Phương Khanh Hân: “Chỉ cần em một ngày là đại tiểu thư của Nhà họ Phương thì không có ai dám coi thường em. Đi, ăn no đã rồi nghĩ cách sau.”
Nghe thấy lời nói của Vũ Ngọc Bình lúc này Phương Khanh Hân mới cười lên: “Ngọc Bìnhbây giờ người em có thể dựa vào thật sự chỉ có mình anh thôi! Anh sẽ không bỏ mặc em đấy chứ?”
“Em nói gì vậy? Sao anh lại mặc kệ em được?” Vũ Ngọc Bình nói: “Chúng ta là bạn bè mà, sao anh có thể bỏ mặc em được?”
“Vậy anh không sợ Lưu Nghĩa giận sao?” Phương Khanh Hân rưng rưng nước mắt nhìn anh.
“Giải thích rõ với cô ấy là được, Tiểu Nghĩa không phải người vô lý như vậy.” Vũ Ngọc Bình do dự một lát, không chắc chắn nói: “Chắc là sẽ như vậy.”
Phương Khanh Hân cúi đầu, mắt cô sáng lên, dường như đang tính toán gì đó.
Hai người lái xe rời đi, tùy tiện tìm một chỗ uống trà chiều.
Thật trùng hợp, quán trà họ chọn và quán Tống Nhất và Lưu Nghĩa chọn lại là một chỗ.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa gọi một bàn đồ ăn, Lưu Nghĩa ăn nhiều và nhanh.
Tống Thanh không đói lắm nên chỉ ăn cùng với Lưu Nghĩa một chút.
Hai người đang ăn thì nhìn thấy Vũ Ngọc Bình đưa Phương Khanh Hân vào ăn cơm.
Vì vị trí của Tống Thanh và Lưu Nghĩa ở trong góc nên họ có thể nhìn bên ngoài từ cửa sổ nhưng người bên ngoài lại không phát hiện ra họ.
Khi Tống Thanh và Lưu Nghĩa nhìn thấy tay Phương Khanh Hân dường như đang khoác lên người Vũ Ngọc Bình, hai người cười nói đi vào, động tác của Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng lúc dừng lại.
Tống Thanh nói ngay: “Chắc là tình cờ gặp nhau thôi? Có cần gọi họ lại cùng ăn không?”
“Gọi gì mà gọi.” Lưu Nghĩa nói nhàn nhạt: “Chúng mình đừng làm phiền họ ăn cơm nữa. Chúng mình ăn của chúng mình là được.”
Lưu Nghĩa cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng biểu cảm trên mặt cô rõ ràng là đang lo lắng.
Tống Thanh giương mắt nhìn tên ngốc Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân như một cặp tình nhân ngồi trong gian phòng đối diện.
Nhưng quán trà này rất yên tĩnh nên họ có thể láng máng nghe thấy cuộc đối thoại bên cạnh.
Tống Thanh chỉ nghe thấy Phương Khanh Hân nói với Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, vẫn là anh đối xử tốt với em nhất. Em cứ tưởng xảy ra việc như vậy anh sẽ không quan tâm đến em nữa.”
“Sao lại thế được?” Vũ Ngọc Bình trả lời: “Anh nói rồi, việc này không liên quan đến em, em cũng là nạn nhân mà! Anh không có lý gì phân biệt đối xử với nạn nhân cả?”
Tống Thanh nghe thấy câu nói này, cô không nhịn được liền hỏi Lưu Nghĩa: “Phương Khanh Hân làm sao?”
Lưu Nghĩa ăn xong miếng cuối cùng rồi nói: “Cô ta bị đánh thuốc mê rồi đưa cho một ông già, khi mình đến cứu thì không kịp nữa cô ta đã bị làm nhục rồi.”
“Tống Thanh lập tức bịt miệng mình lại, kinh hoàng nói: “Sao lại thế? Lẽ nào sư huynh không quan tâm sao?”
“Việc này thì cậu phải đi hỏi sư huynh của cậu rồi. Nhưng thời gian này chắc cậu không gặp được anh ta nữa đâu.” Lưu Nghĩa lấy khăn giấy lau miệng khinh bỉ nói: “Sau này cậu phải giữ khoảng cách với Phương Mạn Luân, đừng quá thân thiết với anh ta. Người đàn ông này không tốt đẹp gì đâu! Người ta đều nói Sùng Minh xấu, mình thấy người đàn ông này còn xấu hơn Sùng Minh!”
“Có phải sư huynh làm việc gì có lỗi với cậu không?” Tống Thanh nói.
Lưu Nghĩa tức giận nhìn Tống Thanh, lấy tay cốc vào trán của cô: “Là việc có lỗi với cậu! Được rồi, không nói việc này nữa. Cậu không biết cũng tốt, nếu không cậu lại tự trách đau buồn! Ăn no chưa? No rồi thì chúng ta đi!”
Tống Thanh còn chưa trả lời thì đã nghe thấy giọng một người đàn ông bất ngờ kêu lên: “Tiểu Nghĩa em cũng ở đây à? Hai ngày nay em đi đâu? Tại sao anh nhắn tin cho em, em cũng không trả lời?”
Lưu Nghĩa vừa ngẩng đầu đã bịt miệng đối phương lại sau đó kéo vào, ép người đó ngồi vào vị trí.
Đối phương ngây người, Tống Thanh ngây người.
“Không có gì, để tớ giới thiệu. Đây là sư huynh của tớ Trần Chí Khuê, là tuyển thủ đấm bốc nam hạng 80kg. Đây là chị em của em Tống Thanh.” Lưu Nghĩa thấp giọng giới thiệu.
Tống Thanh nhanh chóng bắt tay đối phương: “Xin chào, anh cứ gọi tôi là Thanh Thanh là được.”
Trần Chí Khuê cẩn thận nắm lấy ngón tay của Tống Thanh, anh sợ sẽ làm mĩ nhân xinh đẹp này bị thương: “Chào cô, gọi tôi là Đại Khuê là được.”
Trần Chí Khuê cao lớn thô kệch và Tống Thanh xinh xắn lanh lợi đứng cùng nhau, khung cảnh đó quả thật là...
Lưu Nghĩa thấp giọng nói: “Mình nói với Vũ Ngọc Bình, sư huynh mình là bạn trai tớ nhưng hình như anh ta không tin. Lần này đã trùng hợp như vậy, vậy cứ để anh ta hoàn toàn từ bỏ đi. Nếu anh ta đã không thể từ bỏ Phương Khanh Hân như thế, vậy hãy tác thành cho họ đi. Lưu Nghĩa mình không muốn trở thành vật thay thế của bất cứ ai.”
Trần Chí Khuê kích động gật đầu: “Tiểu Nghĩa nếu em thật sự bằng lòng ở bên anh, anh sẽ đối xử tối với em.”