Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-486
CHƯƠNG 486:
Phan Ly nói: “Lúc chúng tôi tới, Tống Linh đã đi tìm Nhật Dương rồi. Nếu không xảy ra chuyện gì đột xuất, chắc lát nữa anh sẽ gặp được Tống Linh thôi.”
Ánh mắt gian tà của Sùng Minh khẽ nhếch: “Hửm?”
“Ngài Sùng Minh, mặc dù trước đây anh và Nhật Dương có xảy ra chút hiểu lầm. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của 4 năm trước. Chắc Ngài Sùng Minh cũng không muốn Tống Linh biết chuyện 4 năm trước anh từng trêu ghẹo Nhật Dương sau đó bị người của cậu ấy đuổi giết khắp thế giới đâu nhỉ?” Phan Thịnh Phan Ly nói thẳng.
Quả nhiên, khuôn mặt Sùng Minh sa sầm.
“Chuyện như vậy, mọi người quên đi là tốt nhất. Nếu không sao có thể làm người nhà được chứ? Nhật Dương và Tống Thanh là vợ chồng hợp pháp. Hơn nữa, hai người đã quay về bên nhau. Trên thế giới này, có lẽ chẳng ai có thể chia cắt được bọn họ. Như vậy Ngài Sùng Minh còn thích Tống Linh không?” Phan Thịnh Phan Ly hỏi.
“Đúng là gian xảo!” Sùng Minh hừ lạnh: “Chỉ có vài câu đã muốn tôi quên đi mọi ân oán sao?”
Phan Ly nói: “Không quên đi thì có thể làm gì khác? Ngài Sùng Minh nghĩ có thể chống lại chúng tôi? Hay là nghĩ rằng sau khi may mắn giết chết Nhật Dương, anh còn có thể chung sống hòa bình với người nhà họ Tống? Anh đừng quên, cha ruột của thế hệ tiếp theo nhà họ Tống chính là Hà Nhật Dương đấy!”
Phan Thịnh cũng nói: “Chúng tôi không hề có ý ép tiên sinh. Làm ăn mà, hai bên đều phải tình nguyện. Ngài Sùng Minh hợp tác với Phương Mạn Luân thì được gọi là hợp tác, chẳng lẽ hợp tác với chúng tôi lại không phải sao?
Phan Ly tiếp lời: “Số vốn trong tay chúng tôi chắc chắn nhiều hơn nhà họ Phương, khả năng nhập hàng và tiêu thụ hàng của chúng tôi vượt xa họ. Có Hà Nhật Dương ở đây chắc chắn có thể kéo quan hệ với mọi gia tộc giàu có trên thế giới. Tuy nhà họ Phương cũng không tồi nhưng nếu xét về các mối quan hệ thì còn kém xa chúng tôi. Điểm này chắc Ngài Sùng Minh không phủ nhận chứ?”
“Còn một điều nữa, chúng tôi làm ăn trong sạch nên sẽ an toàn hơn.” Phan Thịnh tiếp tục nói: “Chúng tôi có thể hợp tác làm ăn với nhà nước, nộp một mức thuế nhất định. Hơn nữa không chỉ hợp tác với một mà là mấy chục nhà nước.”
“Đồng thời, chúng tôi cũng giữ kín an toàn thông tin của Ngài Sùng Minh. Chúng tôi sẽ nói với bên ngoài là mua vào với giá đắt, mọi người tuyệt đối không biết chúng tôi mua từ tay Ngài Sùng Minh.” Phan Ly nói thêm: “Tuy xã hội đen muốn làm gì thì làm nhưng dù sao người Ngài Sùng Minh quan tâm lại đi theo con đường trong sạch. Thế nên đi giữa hai con đường là an toàn nhất. Ngài Sùng Minh thấy thế nào?”
“Xem ra mấy người đều có chuẩn bị kỹ càng nhỉ.” Sùng Minh cười nói: “Làm tôi khó từ chối quá.”
Phan Thịnh, Phan Ly cười cười: “Chúng tôi chỉ cho Ngài Sùng Minh thêm một cơ hội lựa chọn, Ngài Sùng Minh có thể cân nhắc kỹ lợi hại rồi quyết định sau.”
“Được. Tôi sẽ cân nhắc.” Sùng Minh gật đầu.
“Vậy chúng tôi không quấy rầy Ngài Sùng Minh nữa”. Phan Thịnh, Phan Ly đứng dậy tạm biệt: “Chúng ta sẽ đợi tin tức tốt của Ngài Sùng Minh.”
Phan Thịnh, Phan Ly rời đi chưa được bao lâu, Phương Mạn Luân đã đã tới.
Sùng Minh cười: “Hà Nhật Dương lợi hại thật, nắm giữ lịch trình của Phương Mạn Luân vô cùng chuẩn xác.”
Nói xong câu này, Sùng Minh nói với đàn em: “Để cậu ta vào đi.”
Tốn một chút công sức, Phương Mạn Luân đã đưa người đi vào.
Phương Mạn Luân vừa vào cửa, đã nở nụ cười tươi rói, chủ động tiến lên chào hỏi: “Thời gian ưu đãi cho Ngài Sùng Minh thật, bao năm không gặp mà thần thái vẫn như xưa.”
Sùng Minh cười ha ha, bắt tay Phương Mạn Luân: “Cậu Phương thật biết cách nói chuyện. Mời ngồi.”
Hai người cùng ngồi xuống.
Sùng Minh biết còn cố hỏi: “Cậu Phương lặn lội tới đây, có phải có chuyện quan trọng muốn tìm tôi không?
Phương Mạn Luân cười cười, đưa quà cho Sùng Minh: “Đến vội quá, chưa kịp chuẩn bị quà gì. Đây là một chút lòng thành, mong anh đừng chê.”
Sùng Minh quét mắt, dù chưa bóc ra cũng biết bên trong là đồ uống có lợi cho hắn.
Đến mức này rồi, tin tức và đường tắt là hai thứ đáng tiền nhất.
Bởi vì đối với bọn họ, tiền chỉ là một con số không hơn không kém.
“Cậu Phương cần gì khách sáo như vậy?” Sùng Minh giữ nguyên nụ cười bên môi, nhưng cũng không nhận phần quà này.
“Chỉ là một chút lòng thành thôi.” Phương Mạn Luân chậm rãi nói: “Ý của tôi, Ngài Sùng Minh không biết toàn bộ nhưng chắc cũng đoán được phần nào chứ nhỉ? Nghe nói Ngài Sùng Minh muốn bán một số đồ cổ lấy tiền, vừa hay trong tay tôi cũng có một ít vốn, có thể mua lô hàng này. Giá cả có thể thương lượng, nguồn tiêu thụ tôi đã tính toán xong. Không ít nhà giàu ở khu vực Trung Đông có hứng thú với nó. Nếu qua tay tôi, hàng chắc chắn sẽ rửa rất sạch.”
Sùng Minh bật cười.
Xem ra bọn họ nắm bắt thông tin rất nhanh.
Hắn vừa truyền tin ra ngoài, muốn bán ra, Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân đã biết ngay lập tức.
Phải biết rằng, mấy người trong xã hội đen còn chưa biết gì đâu.
Nhìn thấy nụ cười của Sùng Minh, trong lòng Phương Mạn Luân bỗng có dự cảm không tốt.
“Ngài Sùng Minh vì sao lại cười như vậy?” Phương Mạn Luân hỏi: “Tôi đã nói sai chuyện gì à?”
“Không, tôi chỉ khá bất ngờ, thông tin của Phương thiếu gia thật nhạy bén.” Sùng Minh gật đầu: “Tôi mới truyền tin này ra ngoài không lâu, pt đã nắm rõ như vậy. Xem ra, cần phải đánh giá lại thực lực mạng lưới tin tức của nhà họ Phương rồi.”
Nhận được ánh mắt sâu xa của Sùng Minh, Phương Mạn Luân không biến sắc mặt trả lời: “Đâu có đâu có, là Ngài Sùng Minh có ý muốn tôi biết thôi. Nếu Ngài Sùng Minh không ở trong nước, muốn tìm anh chắc chắn khó hơn lên trời.”
Nghe Phương Mạn Luân lấy lòng, Sùng Minh dứt khoát nói: “Cũng không giấu gì Cậu Phương, người xem trọng lô hàng này không ít. Nếu muốn bán đi, đương nhiên phải tìm đối tượng hợp tác phù hợp. Còn về người này ấy à…”
Sùng Minh nói đến đó chợt ngừng lại.
Phương Mạn Luân bèn thông minh tiếp lời: “Chuyện tiền nong anh cứ yên tâm, tôi đã tập trung đủ vốn, ít nhất cũng mua được một nửa. Mặt khác, Ngài Sùng Minh cũng biết quan hệ giữa tôi và Châu Âu đấy, việc rửa hàng không thành vấn đề.”
Lúc này, có người vội vàng chạy vào, nói vào tai Sùng Minh mấy câu.
Sùng Minh lập tức nói: “Xin lỗi, có một cuộc điện thoại rất quan trọng, xin phép.”
Phương Mạn Luân gật đầu, nói: “Anh cứ tự nhiên.”
Am xoay người, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng Sùng Minh, ánh mắt Phương Mạn Luân tối sầm.
Tin tức bị lộ?
Sao có thể chứ?
Rõ ràng anh đã giải quyết hết đám đàn em của Phan Thịnh, Phan Ly rồi mà!
Đối phương muốn lần theo dấu vết tới đây không phải chuyện dễ dàng gì!
Vậy rốt cuộc sơ sót chỗ nào chứ?
Lây thực lực của nhà họ Phạm, muốn đấu với nhà họ Phạm, không dễ dàng thế đâu.
Chắc chắn nhà họ Phạm sẽ không chơi trò “cá chết lưới rách” đâu nhỉ.
Nhưng, người “bắt bài” này có thể là ai?
Sau khi bỏ lại Phương Mạn Luân, Sùng Minh vội vàng đi tới căn phòng bên cạnh, đưa tay nhận điện thoại.
Là Tống Linh gọi tới.
“Honey, cuối cùng em cũng chịu gọi điện cho anh rồi? Nhớ anh phải không?” Sùng Minh ngả ngớn trêu đùa Tống Linh.
Tống Linh không có phản ứng gì, bình tĩnh hỏi: “Có phải Phương Mạn Luân tới tìm anh không? Bàn chuyện mua lại đám đồ cổ phi pháp đó?”
Sùng Minh hơi ngạc nhiên, Phan Thịnh, Phan Ly đã đoán đúng.
Xem ra, Hà Nhật Dương đã tự mình ra tay!
“Đúng vậy.” Sùng Minh trả lời: “Sao thế? Em có hứng thú với chuyện này?”
“Có thể dành cơ hội cho Hà Nhật Dương không?” Tống Linh hỏi: “Tôi vốn không nên nhúng tay vào chuyện này. Nhưng tôi gần gũi với anh lâu ngày, anh năm của tôi cũng đoán ra chuyện gì. Anh năm không tìm tôi nói chuyện là do ở trong nước anh rất an phận. Nhưng nếu đám đồ cổ trong tay anh bị bán ra bên ngoài, anh năm chắc chắn sẽ gây áp lực rất lớn. Nếu anh chỉ muốn kiếm tiền mà không phải câi gì khác, không bằng nhường chút lợi lộc này cho Hà Nhật Dương. Cậu ta dù gì cũng là em rể của tôi.”
Sùng Minh nhớ tới lời Hà Nhật Dương nói, nếu có cơ hội hợp tác, có lẽ bọn họ sẽ trở thành người nhà chân chính.
Hà Nhật Dương này thật gian xảo!
Chỉ một lời hứa nhẹ nhàng đã đè bẹp Phương Mạn Luân.
Biết rõ Sùng Minh cũng quan tâm điểm này!
Nắm được điểm yếu của hắn!
“Nếu honey đã mở lời, anh có thể nói không sao?” Giọng Sùng Minh tràn ngập ý cười: “Em giúp Hà Nhật Dương như vậy, không sợ anh ghen sao?”
“Anh không tự tin vào bản thân à?” Tống Linh hỏi lại.
“Hahahahahahahaha.” Sùng Minh cười lớn: “Nói hay lắm! Có phải chỉ cần anh dễ với Hà Nhật Dương, em sẽ đồng ý ở bên anh?”
“Anh muốn trở thành người nhà họ Tống?” Tống Linh tránh né trả lời.
“Chỉ cần em chịu gả cho anh, mang họ gì đâu có quan trọng! Anh theo họ em!” Sùng Minh tùy ý nói.
Dù sao anh cũng chưa từng nhận người cha đó!
“Tôi là đàn ông, gả thế nào được?” Tống Linh bình tĩnh nói.
“Vậy để anh gả cho em!” Sùng Minh lớn tiếng nói: “Anh không để ý đâu!”
“Nhưng tôi để ý!” Tống Linh thở dài: “Tôi là con nối dõi của nhà họ Tống, anh có thể sinh con chứ?”
“Thụ tinh ống nghiệm một đứa là được chứ gì?” Sùng Minh chẳng buồn để ý: “Nếu không thì tìm một người phụ nữ sinh thay, sinh xong anh giết chết cô ta là được!”
Nói chuyện với những người không biết nhìn hoàn cảnh như thế này đúng là rất khó khăn.
Tống Linh không còn gì để nói.
Một lúc sau, anh mới mở miệng: “Được rồi, không nói nữa. Anh làm việc của anh đi. Đợi có kết quả thì nói với tôi một tiếng.”
“Đợi đã. Anh đặc biệt tới đây tìm em, em không định gặp anh sao?” Mặt Sùng Minh lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Tôi đang bàn việc.” Tống Linh bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ anh lại muốn xông vào phòng họp của tôi?”
“Không dám, không dám. Anh chỉ muốn gặp em, cùng nhau ăn bữa cơm thôi.” Ngón tay Sùng Minh nghịch vòng tay Tống Linh để quên ở chỗ anh, vòng tay này trở thành đồ vật yêu thích của Sùng Minh, lúc nhớ Tống Linh hắn đều lấy ra ngắm.
“Ừm, đợi anh hết bận đã.” Tống Linh không từ chối thẳng.
Khóe miệng Sùng Minh hiện lên ý cười: “Anh hiểu ý em rồi. Yên tâm, anh sẽ làm em hài lòng. Ngoan.”
Cúp điện thoại, Sùng Minh chơi đùa vòng tay thêm một lúc rồi nói với đàn em: “Bản lĩnh của Hà Nhật Dương cũng lớn thật! Có thể khiến Tống Linh chủ động tìm tới mình còn chịu ăn cơm với mình. Xem ra, phải nói chuyện rõ ràng với Hà Nhật Dương mới được.”
Phan Ly nói: “Lúc chúng tôi tới, Tống Linh đã đi tìm Nhật Dương rồi. Nếu không xảy ra chuyện gì đột xuất, chắc lát nữa anh sẽ gặp được Tống Linh thôi.”
Ánh mắt gian tà của Sùng Minh khẽ nhếch: “Hửm?”
“Ngài Sùng Minh, mặc dù trước đây anh và Nhật Dương có xảy ra chút hiểu lầm. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của 4 năm trước. Chắc Ngài Sùng Minh cũng không muốn Tống Linh biết chuyện 4 năm trước anh từng trêu ghẹo Nhật Dương sau đó bị người của cậu ấy đuổi giết khắp thế giới đâu nhỉ?” Phan Thịnh Phan Ly nói thẳng.
Quả nhiên, khuôn mặt Sùng Minh sa sầm.
“Chuyện như vậy, mọi người quên đi là tốt nhất. Nếu không sao có thể làm người nhà được chứ? Nhật Dương và Tống Thanh là vợ chồng hợp pháp. Hơn nữa, hai người đã quay về bên nhau. Trên thế giới này, có lẽ chẳng ai có thể chia cắt được bọn họ. Như vậy Ngài Sùng Minh còn thích Tống Linh không?” Phan Thịnh Phan Ly hỏi.
“Đúng là gian xảo!” Sùng Minh hừ lạnh: “Chỉ có vài câu đã muốn tôi quên đi mọi ân oán sao?”
Phan Ly nói: “Không quên đi thì có thể làm gì khác? Ngài Sùng Minh nghĩ có thể chống lại chúng tôi? Hay là nghĩ rằng sau khi may mắn giết chết Nhật Dương, anh còn có thể chung sống hòa bình với người nhà họ Tống? Anh đừng quên, cha ruột của thế hệ tiếp theo nhà họ Tống chính là Hà Nhật Dương đấy!”
Phan Thịnh cũng nói: “Chúng tôi không hề có ý ép tiên sinh. Làm ăn mà, hai bên đều phải tình nguyện. Ngài Sùng Minh hợp tác với Phương Mạn Luân thì được gọi là hợp tác, chẳng lẽ hợp tác với chúng tôi lại không phải sao?
Phan Ly tiếp lời: “Số vốn trong tay chúng tôi chắc chắn nhiều hơn nhà họ Phương, khả năng nhập hàng và tiêu thụ hàng của chúng tôi vượt xa họ. Có Hà Nhật Dương ở đây chắc chắn có thể kéo quan hệ với mọi gia tộc giàu có trên thế giới. Tuy nhà họ Phương cũng không tồi nhưng nếu xét về các mối quan hệ thì còn kém xa chúng tôi. Điểm này chắc Ngài Sùng Minh không phủ nhận chứ?”
“Còn một điều nữa, chúng tôi làm ăn trong sạch nên sẽ an toàn hơn.” Phan Thịnh tiếp tục nói: “Chúng tôi có thể hợp tác làm ăn với nhà nước, nộp một mức thuế nhất định. Hơn nữa không chỉ hợp tác với một mà là mấy chục nhà nước.”
“Đồng thời, chúng tôi cũng giữ kín an toàn thông tin của Ngài Sùng Minh. Chúng tôi sẽ nói với bên ngoài là mua vào với giá đắt, mọi người tuyệt đối không biết chúng tôi mua từ tay Ngài Sùng Minh.” Phan Ly nói thêm: “Tuy xã hội đen muốn làm gì thì làm nhưng dù sao người Ngài Sùng Minh quan tâm lại đi theo con đường trong sạch. Thế nên đi giữa hai con đường là an toàn nhất. Ngài Sùng Minh thấy thế nào?”
“Xem ra mấy người đều có chuẩn bị kỹ càng nhỉ.” Sùng Minh cười nói: “Làm tôi khó từ chối quá.”
Phan Thịnh, Phan Ly cười cười: “Chúng tôi chỉ cho Ngài Sùng Minh thêm một cơ hội lựa chọn, Ngài Sùng Minh có thể cân nhắc kỹ lợi hại rồi quyết định sau.”
“Được. Tôi sẽ cân nhắc.” Sùng Minh gật đầu.
“Vậy chúng tôi không quấy rầy Ngài Sùng Minh nữa”. Phan Thịnh, Phan Ly đứng dậy tạm biệt: “Chúng ta sẽ đợi tin tức tốt của Ngài Sùng Minh.”
Phan Thịnh, Phan Ly rời đi chưa được bao lâu, Phương Mạn Luân đã đã tới.
Sùng Minh cười: “Hà Nhật Dương lợi hại thật, nắm giữ lịch trình của Phương Mạn Luân vô cùng chuẩn xác.”
Nói xong câu này, Sùng Minh nói với đàn em: “Để cậu ta vào đi.”
Tốn một chút công sức, Phương Mạn Luân đã đưa người đi vào.
Phương Mạn Luân vừa vào cửa, đã nở nụ cười tươi rói, chủ động tiến lên chào hỏi: “Thời gian ưu đãi cho Ngài Sùng Minh thật, bao năm không gặp mà thần thái vẫn như xưa.”
Sùng Minh cười ha ha, bắt tay Phương Mạn Luân: “Cậu Phương thật biết cách nói chuyện. Mời ngồi.”
Hai người cùng ngồi xuống.
Sùng Minh biết còn cố hỏi: “Cậu Phương lặn lội tới đây, có phải có chuyện quan trọng muốn tìm tôi không?
Phương Mạn Luân cười cười, đưa quà cho Sùng Minh: “Đến vội quá, chưa kịp chuẩn bị quà gì. Đây là một chút lòng thành, mong anh đừng chê.”
Sùng Minh quét mắt, dù chưa bóc ra cũng biết bên trong là đồ uống có lợi cho hắn.
Đến mức này rồi, tin tức và đường tắt là hai thứ đáng tiền nhất.
Bởi vì đối với bọn họ, tiền chỉ là một con số không hơn không kém.
“Cậu Phương cần gì khách sáo như vậy?” Sùng Minh giữ nguyên nụ cười bên môi, nhưng cũng không nhận phần quà này.
“Chỉ là một chút lòng thành thôi.” Phương Mạn Luân chậm rãi nói: “Ý của tôi, Ngài Sùng Minh không biết toàn bộ nhưng chắc cũng đoán được phần nào chứ nhỉ? Nghe nói Ngài Sùng Minh muốn bán một số đồ cổ lấy tiền, vừa hay trong tay tôi cũng có một ít vốn, có thể mua lô hàng này. Giá cả có thể thương lượng, nguồn tiêu thụ tôi đã tính toán xong. Không ít nhà giàu ở khu vực Trung Đông có hứng thú với nó. Nếu qua tay tôi, hàng chắc chắn sẽ rửa rất sạch.”
Sùng Minh bật cười.
Xem ra bọn họ nắm bắt thông tin rất nhanh.
Hắn vừa truyền tin ra ngoài, muốn bán ra, Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân đã biết ngay lập tức.
Phải biết rằng, mấy người trong xã hội đen còn chưa biết gì đâu.
Nhìn thấy nụ cười của Sùng Minh, trong lòng Phương Mạn Luân bỗng có dự cảm không tốt.
“Ngài Sùng Minh vì sao lại cười như vậy?” Phương Mạn Luân hỏi: “Tôi đã nói sai chuyện gì à?”
“Không, tôi chỉ khá bất ngờ, thông tin của Phương thiếu gia thật nhạy bén.” Sùng Minh gật đầu: “Tôi mới truyền tin này ra ngoài không lâu, pt đã nắm rõ như vậy. Xem ra, cần phải đánh giá lại thực lực mạng lưới tin tức của nhà họ Phương rồi.”
Nhận được ánh mắt sâu xa của Sùng Minh, Phương Mạn Luân không biến sắc mặt trả lời: “Đâu có đâu có, là Ngài Sùng Minh có ý muốn tôi biết thôi. Nếu Ngài Sùng Minh không ở trong nước, muốn tìm anh chắc chắn khó hơn lên trời.”
Nghe Phương Mạn Luân lấy lòng, Sùng Minh dứt khoát nói: “Cũng không giấu gì Cậu Phương, người xem trọng lô hàng này không ít. Nếu muốn bán đi, đương nhiên phải tìm đối tượng hợp tác phù hợp. Còn về người này ấy à…”
Sùng Minh nói đến đó chợt ngừng lại.
Phương Mạn Luân bèn thông minh tiếp lời: “Chuyện tiền nong anh cứ yên tâm, tôi đã tập trung đủ vốn, ít nhất cũng mua được một nửa. Mặt khác, Ngài Sùng Minh cũng biết quan hệ giữa tôi và Châu Âu đấy, việc rửa hàng không thành vấn đề.”
Lúc này, có người vội vàng chạy vào, nói vào tai Sùng Minh mấy câu.
Sùng Minh lập tức nói: “Xin lỗi, có một cuộc điện thoại rất quan trọng, xin phép.”
Phương Mạn Luân gật đầu, nói: “Anh cứ tự nhiên.”
Am xoay người, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng Sùng Minh, ánh mắt Phương Mạn Luân tối sầm.
Tin tức bị lộ?
Sao có thể chứ?
Rõ ràng anh đã giải quyết hết đám đàn em của Phan Thịnh, Phan Ly rồi mà!
Đối phương muốn lần theo dấu vết tới đây không phải chuyện dễ dàng gì!
Vậy rốt cuộc sơ sót chỗ nào chứ?
Lây thực lực của nhà họ Phạm, muốn đấu với nhà họ Phạm, không dễ dàng thế đâu.
Chắc chắn nhà họ Phạm sẽ không chơi trò “cá chết lưới rách” đâu nhỉ.
Nhưng, người “bắt bài” này có thể là ai?
Sau khi bỏ lại Phương Mạn Luân, Sùng Minh vội vàng đi tới căn phòng bên cạnh, đưa tay nhận điện thoại.
Là Tống Linh gọi tới.
“Honey, cuối cùng em cũng chịu gọi điện cho anh rồi? Nhớ anh phải không?” Sùng Minh ngả ngớn trêu đùa Tống Linh.
Tống Linh không có phản ứng gì, bình tĩnh hỏi: “Có phải Phương Mạn Luân tới tìm anh không? Bàn chuyện mua lại đám đồ cổ phi pháp đó?”
Sùng Minh hơi ngạc nhiên, Phan Thịnh, Phan Ly đã đoán đúng.
Xem ra, Hà Nhật Dương đã tự mình ra tay!
“Đúng vậy.” Sùng Minh trả lời: “Sao thế? Em có hứng thú với chuyện này?”
“Có thể dành cơ hội cho Hà Nhật Dương không?” Tống Linh hỏi: “Tôi vốn không nên nhúng tay vào chuyện này. Nhưng tôi gần gũi với anh lâu ngày, anh năm của tôi cũng đoán ra chuyện gì. Anh năm không tìm tôi nói chuyện là do ở trong nước anh rất an phận. Nhưng nếu đám đồ cổ trong tay anh bị bán ra bên ngoài, anh năm chắc chắn sẽ gây áp lực rất lớn. Nếu anh chỉ muốn kiếm tiền mà không phải câi gì khác, không bằng nhường chút lợi lộc này cho Hà Nhật Dương. Cậu ta dù gì cũng là em rể của tôi.”
Sùng Minh nhớ tới lời Hà Nhật Dương nói, nếu có cơ hội hợp tác, có lẽ bọn họ sẽ trở thành người nhà chân chính.
Hà Nhật Dương này thật gian xảo!
Chỉ một lời hứa nhẹ nhàng đã đè bẹp Phương Mạn Luân.
Biết rõ Sùng Minh cũng quan tâm điểm này!
Nắm được điểm yếu của hắn!
“Nếu honey đã mở lời, anh có thể nói không sao?” Giọng Sùng Minh tràn ngập ý cười: “Em giúp Hà Nhật Dương như vậy, không sợ anh ghen sao?”
“Anh không tự tin vào bản thân à?” Tống Linh hỏi lại.
“Hahahahahahahaha.” Sùng Minh cười lớn: “Nói hay lắm! Có phải chỉ cần anh dễ với Hà Nhật Dương, em sẽ đồng ý ở bên anh?”
“Anh muốn trở thành người nhà họ Tống?” Tống Linh tránh né trả lời.
“Chỉ cần em chịu gả cho anh, mang họ gì đâu có quan trọng! Anh theo họ em!” Sùng Minh tùy ý nói.
Dù sao anh cũng chưa từng nhận người cha đó!
“Tôi là đàn ông, gả thế nào được?” Tống Linh bình tĩnh nói.
“Vậy để anh gả cho em!” Sùng Minh lớn tiếng nói: “Anh không để ý đâu!”
“Nhưng tôi để ý!” Tống Linh thở dài: “Tôi là con nối dõi của nhà họ Tống, anh có thể sinh con chứ?”
“Thụ tinh ống nghiệm một đứa là được chứ gì?” Sùng Minh chẳng buồn để ý: “Nếu không thì tìm một người phụ nữ sinh thay, sinh xong anh giết chết cô ta là được!”
Nói chuyện với những người không biết nhìn hoàn cảnh như thế này đúng là rất khó khăn.
Tống Linh không còn gì để nói.
Một lúc sau, anh mới mở miệng: “Được rồi, không nói nữa. Anh làm việc của anh đi. Đợi có kết quả thì nói với tôi một tiếng.”
“Đợi đã. Anh đặc biệt tới đây tìm em, em không định gặp anh sao?” Mặt Sùng Minh lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Tôi đang bàn việc.” Tống Linh bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ anh lại muốn xông vào phòng họp của tôi?”
“Không dám, không dám. Anh chỉ muốn gặp em, cùng nhau ăn bữa cơm thôi.” Ngón tay Sùng Minh nghịch vòng tay Tống Linh để quên ở chỗ anh, vòng tay này trở thành đồ vật yêu thích của Sùng Minh, lúc nhớ Tống Linh hắn đều lấy ra ngắm.
“Ừm, đợi anh hết bận đã.” Tống Linh không từ chối thẳng.
Khóe miệng Sùng Minh hiện lên ý cười: “Anh hiểu ý em rồi. Yên tâm, anh sẽ làm em hài lòng. Ngoan.”
Cúp điện thoại, Sùng Minh chơi đùa vòng tay thêm một lúc rồi nói với đàn em: “Bản lĩnh của Hà Nhật Dương cũng lớn thật! Có thể khiến Tống Linh chủ động tìm tới mình còn chịu ăn cơm với mình. Xem ra, phải nói chuyện rõ ràng với Hà Nhật Dương mới được.”