Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-471
CHƯƠNG 471:
Phương Mạn Luân đích thực biết Vũ Ngọc Bình đang giấu Phương Khanh Hân, nếu không thì đâu có cho người theo dõi Vũ Ngọc Bình.
Nhưng, Phương Mạn Luân không có đuổi cùng giết tận Phương Khanh Hân.
Nếu anh ta thật sự muốn đuổi cùng giết tận thì đã không theo dõi một cách nhẹ nhàng vậy rồi.
Cho nên, Phương Khanh Hân vì muốn tự bảo vệ mình, đã không ngừng nói xấu Phương Mạn Luân.
Và thật ra Vũ Ngọc Bình cũng biết tính khí con người Phương Mạn Luân như thế nào, nên đã tin lời cô ta.
Lưu Nghĩa đã gọi mấy lần cho Vũ Ngọc Bình, mà không gọi được, nên cũng đã cho chuyện này sang một bên.
Khi quay người định quay về, vừa ngẩng đầu đã thấy Hà Nhật Dương đang nhìn và đi về phía mình.
Lưu Nghĩa chớp mắt nhìn Hà Nhật Dương, đối với việc Hà Nhật Dương đến đây, cô không hề cảm thấy kỳ lạ.
Không tới mới là lạ đó.
“Tiểu Nghĩa, có thời gian không?” Hà Nhật Dương đứng ngay trước mặt Lưu Nghĩa: “Tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
“Qua đây.” Lưu Nghĩa hất đầu, ra dấu cho Hà Nhật Dương đi theo mình: “Qua đây nói chuyện.”
Hà Nhật Dương và Lưu Nghĩa quay người đi đến một góc yên tĩnh.
Chỗ này rất ít người qua lại, là một bãi đậu xe nhỏ, cho một số xe điện, xe đạp và các thể loại xe trợ lực đậu ở đó.
Lưu Nghĩa đứng dựa vào một chiếc xe máy, nói: “Anh tìm tôi, là vì chuyện Thanh Thanh đúng không? Có phải anh đã nhớ lạ chuyện gì không?”
Hà Nhật Dương gượng cười: “Đúng rồi, trực giác của cô quả đúng là đáng sợ thật. Lúc trước, Ngọc Bìnhnói vậy, tôi cũng không tin, giờ thì không tin cũng không được.”
“Trực giác của võ sĩ cũng chuẩn lắm đó.” Lưu Nghĩa nhếch miệng hỏi: “Là chuyện của khi nào?”
“Khi tôi đến thành phố w, một phần trí nhớ của tôi đã bắt đầu được mở khóa . Sau đó, dùng phương pháp khác để khơi dậy trí nhớ, cuối cùng đã nhớ lại mọi chuyện.” Khi Hạ Nhật Nhinh đối mặt Lưu Nghĩa, anh khá nhẹ nhàng.
Đây là em vợ mà, đâu có đắc tội được!
“Vậy lúc đó hai người đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trí nhớ lại bị phong tỏa?” Lưu Nghĩa chủ động hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tôi không biết.” Hà Nhật Dương lắc đầu, nói: “Lúc đó tôi chỉ cảm thấy không còn gì phải hối tiếc, không suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn nối tiếp bước chân của Thanh Thanh thôi. Sau khi tôi nhảy xuống dưới, nhanh chóng mất đi tri giác. Đợi đến khi tôi tỉnh lại, đã ra khỏi khu vực lăng mộ rồi, và tôi cũng đã mất đi trí nhớ của một năm vừa qua. Nhưng, trong lúc tôi hôn mê, tôi có nghe một người nói với mình, đây là kiếp nạn nhất định phải vượt qua. Chỉ có vượt qua kiếp nạn này thì mới có thể sống trọn đời với nhau.
“Được rồi, nể mặt anh chịu nói sự thật, tôi sẽ nói cho anh biết sơ về tình hình hiện tại. Anh tự cân nhắc xem sao nhé.” Tính cách Lưu Nghĩa lúc nào cũng rất dứt khoát, không thích lằng nhằng, nói một cách thẳng thắng: “Thanh Thanh nói với tôi, trong lòng cô ấy không có Trịnh Bảo. Cô ấy sẽ không hàn gắn tình cảm với Trịnh Bảo.”
Mắt Hà Nhật Dương sáng hẳn lên!
Anh ấy biết chắc Thanh Thanh của anh ấy sẽ không làm vậy mà!
“Nhưng mà, Tôi cũng phải nói với anh. Tình trạng của mẹ Trịnh Bảo không được tốt cho lắm. Với tính cách của Thanh Thanh, sẽ tuyệt đối không ngồi yên mà nhìn. Nói cách khác, những ngày tháng tiếp theo của bọn họ, sẽ thường xuyên gặp nhau đó. Còn việc họ có nảy sinh tình cảm hay không, có nối lại tình xưa hay không, quả thật rất khó nói. Dù sao, Thanh Thanh cũng không nhớ những gì anh và cô ấy đã trải qua. Và còn một chuyện tôi cần phải nói anh biết. Thanh Thanh không biết nghe ai nói về chuyện trước kia của hai người, khi ở thành phố w, cô ấy đã hỏi tôi. Tôi không còn cách nào khác đành phải kể hết những gì tôi biết cho cô ấy nghe. Nói cách khác, hiện giờ cô ấy đã biết mẹ anh là hung thủ giết chết ba nuôi của tôi rồi.”
Lời nói của Lưu Nghĩa ngắn gọn vậy đó, chỉ với mấy câu thôi đã tóm tắt được hết mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua một cách rõ ràng.
“Thanh Thanh nhìn nhận tôi như thế nào?” Hà Nhật Dương cũng rất trực tiếp.
“Rất mâu thuẫn, rất mơ hồ. Có thể nói là một mớ hỗn độn.” Lưu Nghĩa trả lời: “Cô ấy có cách nhìn rất tốt về anh, nhưng vẫn chưa nhiều như lúc còn yêu nhau. Cô ấy sẽ đấu tranh sẽ rất rối, nhưng vẫn chưa tới mức đòi sống đòi chết đâu. Nói cách khác, hoàn cảnh của anh và Trịnh Bảo lúc này không có gì khác nhau. Hai người đối với cô ấy mà nói, đều là người yêu cũ. Chỉ khác là, Trịnh Bảo có thể dùng lá bài đồng cảm, còn anh, lá bài cha con cũng không đánh ra được. Nếu hai đứa nhỏ đều yêu thích anh, thì may ra cơ hội thắng của anh sẽ cao hơn một tí.”
Mắt Hà Nhật Dương sáng hơn nữa.
Lưu Nghĩa đúng là thần giúp đỡ!
“另外再提醒你一句。展博的父母是非常喜欢小七的,而且小七也很尊重他们。刚刚展博找小七谈话,如果我没猜错的话,应该是想跟小七复合。”刘义踢了踢脚下的机车,说道:“你来找我之前,已经调查过展博的情况了吧?以你的手段和渠道,应该知道展博现在的情况。所以,在这个事情上,我还是偏向你的。”
“Ngoài ra nhắc anh thêm một câu. Ba mẹ của Trịnh Bảo rất mến Thanh Thanh. và Thanh Thanh cũng rất tôn trọng bọn họ. Vừa nãy Trịnh Bảo tìm Thanh Thanh nói chuyện, nếu tôi đoán không sai, chắc là muốn tái hợp với Thanh Thanh.” Lưu Nghĩa đá nhẹ vào xe máy, nói: “Trước khi anh đến tìm tôi, đã điều tra tình trạng của Trịnh Bảo chưa? Với thủ đoạn và mối quan hệ của anh, thì chắc biết tình trạng hiện giờ của Trịnh Bảo. Cho nên, với tình hình này mà nói, tôi vẫn đang đứng về phía anh đó.”
“Cám ơn.” Hà Nhật Dương nhìn Lưu Nghĩa vẻ cảm kích.
“Không cần phải nói cám ơn tôi. Tôi từng thấy cô ấy khóc đau khóc đớn vì anh, và cũng từng thấy cô vì bị anh tổn thương mà đau đến không sống nổi. Nhưng tôi lại chưa thấy Thanh Thanh đau thương vì Trịnh Bảo. Và thêm một lý do nữa là, hiện giờ Trịnh Bảo không có chứng minh thư, là một người dân đen, anh ta không thể cho Thanh Thanh một tương lai. Và anh ấy đang bị nghiện thuốc, đối với con của Thanh Thanh là một điều không tốt. Cho nên, tôi mới đứng về phía anh. Nhưng phải làm thế nào thì phải coi bản thân anh rồi.”
Lưu Nghĩa ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương, nói: “Thiết nghĩ, trong lòng anh đã tính toán xong hết rồi há.”
Hà Nhật Dương gật đầu.
“Vậy được rồi, tôi cũng phải quay về đây.” Lưu Nghĩa đứng thẳng lên, đột nhiên hỏi: “Vũ Ngọc Bình, không đi chung với anh sao?”
“Anh ấy nói sẽ tới sau, anh ấy không liên lạc với cô à?” Hà Nhật Dương hỏi ngược lại.
Lưu Nghĩa lắc đầu, cười: “Chắc anh ấy có việc khác quan trọng hơn.”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa quay người đưa tay chào và rời khỏi.
Hà Nhật Dương nhìn bóng dáng Lưu Nghĩa rời khỏi, hơi nhíu mày, quay đầu hòi Lý Xuân đứng ở gần đó: “Ngọc Bìnhđi đâu rồi?”
Lý Xuân gượng cười: “Anh ấy đột ngột nhận được điện thoại ở sân bay, sau đó lại đổi chuyến bay khác. Người của Phương Mạn Luân đi theo. Đoán chắc có liên quan đến Phương Khanh Hân.”
Chân mày Hà Nhật Dương hơi nhăn lại: “Cái thằng này, mất trí rồi à! Tôi đã dạy cho bài học còn chưa đủ sao?”
Lý Xuân không nói gì, chỉ nhắc Hà Nhật Dương: “Tổng tài, Phương Mạn Luân đã chạy tới đây. Nhưng có lẽ anh ta phát hiện ra có điều gì đó không ổn nên không trực tiếp xuất hiện.”
“Xem ra anh ta cũng biết được chuyện của Trịnh Bảo rồi. Thú vị rồi đấy.” Hà Nhật Dương hơi nhíu mày, nói với vẻ đắc ý: “Cho dù là Trịnh Bảo, hay là Phương Mạn Luân thì đã sao nào. Người phụ nữ của Hà Nhật Dương, làm gì đến lượt bọn họ chạm tay vào chứ? Chứng cứ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Xem ra, đến lúc phải nói chuyện với Thanh Thanh rồi!”
“Tất cả đã đâu vào đó rồi ạ.” Lý Xuân trả lời với nụ cười trên miệng.
Tổng tài, cố lên!
Đánh bại tất cả kẻ thứ ba!
Chúng tôi ủng hộ anh!
Hà Nhật Dương bấm ngay số của Tống Thanh, đường dây nhanh chóng được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng của Tống Thanh ở đầu dây kia vang lên: “Alo?”
“Thanh Thanh, có tiện ra ngoài chút không?” Hà Nhật Dương nói nhỏ nhẹ: “Anh có chuyện rất quan trọng cần nói với em.”
“Bây giờ hả?” Tống Thanh hơi do dự.
“Ừ, giờ này, đúng lúc mời em ăn cơm luôn.”Hà Nhật Dương đưa tay lên nhìn đồng hồ, kim giờ đang chỉ năm giờ rưỡi chiều. Quả thật là đến giờ ăn cơm chiều rồi.
“Được thôi, em đi tìm anh chỗ nào?” Tống Thanh trả lời dứt khoát.
“Anh đợi em dưới cổng chính bệnh viện.” Hà Nhật Dương nói: “Anh đang ở trước cổng bệnh viện rồi.”
“Được, em sẽ xuống ngay.” Tống Thanh tắt máy.
Trịnh Bảo nghe được đoạn hội thoại của Tống Thanh từ đầu đến cuối, khi nghe Tống Thanh phải ra ngoài, ánh mắt toát lên vẻ bực tức, nhưng chỉ vài giây là biến mất.
Trịnh Bảo hiện giờ đã không còn là Trịnh Bảo ngáy xưa nữa.
Trịnh Bảo ngày xưa là một cậu thanh niên tích cực, vui vẻ và luôn tràn đầy ánh hào quang.
Còn Trịnh Bảo hiện giờ, chỉ là một tên nghiện.
Anh ấy có thủ đoạn có tính toán, và cũng có tâm kế của mình.
Anh ta chỉ không muốn dùng chúng trước mặt Tống Thanh, chứ không có nghĩa anh ta không như vậy.
Mỗi một người xấu, thật ra cũng có mặt tốt của họ.
Đó chính là anh ấy không muốn làm tổn thương.
Bây giờ Trịnh Bảo chính là như vậy.
Anh ấy có thể vượt biên từ nước ngoài trở về một cách thuận lợi, thì làm sao anh ấy là một người đơn giản được?
Nhìn Tống Thanh ngắt máy, Trịnh Bảo chủ động nói: “Em có việc bận thì cứ đi đi. Chỗ này có anh, không sao đâu.”
Tống Thanh vẻ mặt e ngại: “Vậy em đi trước. Còn việc chúng ta phải đóng kịch thế nào, đợi em về rồi nói được không?”
Trịnh Bảo đưa tay lên vuốt nhẹ đỉnh đầu Tống Thanh: “Được, em nói gì anh cũng đồng ý hết.”
Tống Thanh gật gật, đứng dậy và rời khỏi.
Trịnh Bảo nhìn bóng dáng Tống Thanh, thở một hơi mạnh.
Không phải anh ấy không muốn cai nghiện, mà thật sự là vì không thể làm được.
Tại vì, anh ấy thật sự không thể từ bỏ được.
Rất nhiều chuyện, không phải anh ta muốn là có thể làm được.
Anh ta còn chưa lo được cho bản thân nữa mà.
Tống Thanh nhanh chóng ra đến cửa bệnh viện, một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc rất đẹp và rất bắt mắt.
Đành chịu, thành phố này chỉ là một thành phố hạng ba, loại xe Lamborghini không phải thường xuyên được nhìn thấy.
Cho nên, chưa gì ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều người đứng xem.
Hà Nhật Dương đứng ngay trước xe, dựa vào vị trí cửa xe.
Anh chỉ đứng đó một chút, mà đã nhanh chóng làm cho bao người khác phải ganh tị.
Người đứng xem càng ngày càng nhiều, nhưng không ai dám chụp hình.
Vì ánh mắt và vẻ mặt của anh ấy quá lạnh lùng.
Chỉ cần anh liếc mắt một cái, người mà bị anh nhìn phải, sẽ không cảm thấy vinh hạnh, mà chỉ cảm thấy áp lực nặng như quả núi đang đè lên người mình.
Đây gọi là khí chất.
Khí chất của đế vương.
Tống Thanh vừa xuất hiện ở cửa bệnh viện, người xem xung quanh mới cảm thấy áp lực trên người được giảm xuống.
Và quay lại nhìn, vẻ mặt khôi ngôi tuấn tú, khí chất đế vương kia, trong chốc lát như đang nở hoa, đã quay trở về nhân gian từ địa ngục.
“Xin lỗi, để anh đợi lâu.” Tống Thanh nói.
Hà Nhật Dương hơi nhướng mày: “Đâu có, đâu có lâu. Có đợi cả đời cũng không thấy lâu.”
Tống Thanh vẻ bối rối, cắn môi nói: “Đi đâu đây?”
“Lên xe trước đi.” Hà Nhật Dương đích thân mở cửa xe cho Tống Thanh.
Tống Thanh ngoan ngoãn bước lên xe, Hà Nhật Dương vẻ mặt rạng rỡ.
Những người xung quanh nhìn thấy đế vương lạnh lùng nở nụ cười, nhẹ nhàng hít một hơi mạnh.
Trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩa: “Yêu nghiệt! Yêu Nghiệt lớn thiệt lớn!
Hà Nhật Dương không quan tâm sự đánh giá của người khác, nhanh chóng bước qua vị trí tay lái, đưa Tống Thanh rời khỏi cổng bệnh viện ngay.
Sau khi bọn họ rời khỏi, bóng dáng của Trịnh Bảo xuất hiện trong đám đông, đã âm thầm quan sát trong vài phút, đứng dựa vào tường, hút một điếu thuốc.
Anh ấy đã theo đến đây rồi.
Vậy chuyện tiếp theo sau đây, vẫn sẽ thuận lợi chứ?
Phương Mạn Luân đích thực biết Vũ Ngọc Bình đang giấu Phương Khanh Hân, nếu không thì đâu có cho người theo dõi Vũ Ngọc Bình.
Nhưng, Phương Mạn Luân không có đuổi cùng giết tận Phương Khanh Hân.
Nếu anh ta thật sự muốn đuổi cùng giết tận thì đã không theo dõi một cách nhẹ nhàng vậy rồi.
Cho nên, Phương Khanh Hân vì muốn tự bảo vệ mình, đã không ngừng nói xấu Phương Mạn Luân.
Và thật ra Vũ Ngọc Bình cũng biết tính khí con người Phương Mạn Luân như thế nào, nên đã tin lời cô ta.
Lưu Nghĩa đã gọi mấy lần cho Vũ Ngọc Bình, mà không gọi được, nên cũng đã cho chuyện này sang một bên.
Khi quay người định quay về, vừa ngẩng đầu đã thấy Hà Nhật Dương đang nhìn và đi về phía mình.
Lưu Nghĩa chớp mắt nhìn Hà Nhật Dương, đối với việc Hà Nhật Dương đến đây, cô không hề cảm thấy kỳ lạ.
Không tới mới là lạ đó.
“Tiểu Nghĩa, có thời gian không?” Hà Nhật Dương đứng ngay trước mặt Lưu Nghĩa: “Tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
“Qua đây.” Lưu Nghĩa hất đầu, ra dấu cho Hà Nhật Dương đi theo mình: “Qua đây nói chuyện.”
Hà Nhật Dương và Lưu Nghĩa quay người đi đến một góc yên tĩnh.
Chỗ này rất ít người qua lại, là một bãi đậu xe nhỏ, cho một số xe điện, xe đạp và các thể loại xe trợ lực đậu ở đó.
Lưu Nghĩa đứng dựa vào một chiếc xe máy, nói: “Anh tìm tôi, là vì chuyện Thanh Thanh đúng không? Có phải anh đã nhớ lạ chuyện gì không?”
Hà Nhật Dương gượng cười: “Đúng rồi, trực giác của cô quả đúng là đáng sợ thật. Lúc trước, Ngọc Bìnhnói vậy, tôi cũng không tin, giờ thì không tin cũng không được.”
“Trực giác của võ sĩ cũng chuẩn lắm đó.” Lưu Nghĩa nhếch miệng hỏi: “Là chuyện của khi nào?”
“Khi tôi đến thành phố w, một phần trí nhớ của tôi đã bắt đầu được mở khóa . Sau đó, dùng phương pháp khác để khơi dậy trí nhớ, cuối cùng đã nhớ lại mọi chuyện.” Khi Hạ Nhật Nhinh đối mặt Lưu Nghĩa, anh khá nhẹ nhàng.
Đây là em vợ mà, đâu có đắc tội được!
“Vậy lúc đó hai người đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trí nhớ lại bị phong tỏa?” Lưu Nghĩa chủ động hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tôi không biết.” Hà Nhật Dương lắc đầu, nói: “Lúc đó tôi chỉ cảm thấy không còn gì phải hối tiếc, không suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn nối tiếp bước chân của Thanh Thanh thôi. Sau khi tôi nhảy xuống dưới, nhanh chóng mất đi tri giác. Đợi đến khi tôi tỉnh lại, đã ra khỏi khu vực lăng mộ rồi, và tôi cũng đã mất đi trí nhớ của một năm vừa qua. Nhưng, trong lúc tôi hôn mê, tôi có nghe một người nói với mình, đây là kiếp nạn nhất định phải vượt qua. Chỉ có vượt qua kiếp nạn này thì mới có thể sống trọn đời với nhau.
“Được rồi, nể mặt anh chịu nói sự thật, tôi sẽ nói cho anh biết sơ về tình hình hiện tại. Anh tự cân nhắc xem sao nhé.” Tính cách Lưu Nghĩa lúc nào cũng rất dứt khoát, không thích lằng nhằng, nói một cách thẳng thắng: “Thanh Thanh nói với tôi, trong lòng cô ấy không có Trịnh Bảo. Cô ấy sẽ không hàn gắn tình cảm với Trịnh Bảo.”
Mắt Hà Nhật Dương sáng hẳn lên!
Anh ấy biết chắc Thanh Thanh của anh ấy sẽ không làm vậy mà!
“Nhưng mà, Tôi cũng phải nói với anh. Tình trạng của mẹ Trịnh Bảo không được tốt cho lắm. Với tính cách của Thanh Thanh, sẽ tuyệt đối không ngồi yên mà nhìn. Nói cách khác, những ngày tháng tiếp theo của bọn họ, sẽ thường xuyên gặp nhau đó. Còn việc họ có nảy sinh tình cảm hay không, có nối lại tình xưa hay không, quả thật rất khó nói. Dù sao, Thanh Thanh cũng không nhớ những gì anh và cô ấy đã trải qua. Và còn một chuyện tôi cần phải nói anh biết. Thanh Thanh không biết nghe ai nói về chuyện trước kia của hai người, khi ở thành phố w, cô ấy đã hỏi tôi. Tôi không còn cách nào khác đành phải kể hết những gì tôi biết cho cô ấy nghe. Nói cách khác, hiện giờ cô ấy đã biết mẹ anh là hung thủ giết chết ba nuôi của tôi rồi.”
Lời nói của Lưu Nghĩa ngắn gọn vậy đó, chỉ với mấy câu thôi đã tóm tắt được hết mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua một cách rõ ràng.
“Thanh Thanh nhìn nhận tôi như thế nào?” Hà Nhật Dương cũng rất trực tiếp.
“Rất mâu thuẫn, rất mơ hồ. Có thể nói là một mớ hỗn độn.” Lưu Nghĩa trả lời: “Cô ấy có cách nhìn rất tốt về anh, nhưng vẫn chưa nhiều như lúc còn yêu nhau. Cô ấy sẽ đấu tranh sẽ rất rối, nhưng vẫn chưa tới mức đòi sống đòi chết đâu. Nói cách khác, hoàn cảnh của anh và Trịnh Bảo lúc này không có gì khác nhau. Hai người đối với cô ấy mà nói, đều là người yêu cũ. Chỉ khác là, Trịnh Bảo có thể dùng lá bài đồng cảm, còn anh, lá bài cha con cũng không đánh ra được. Nếu hai đứa nhỏ đều yêu thích anh, thì may ra cơ hội thắng của anh sẽ cao hơn một tí.”
Mắt Hà Nhật Dương sáng hơn nữa.
Lưu Nghĩa đúng là thần giúp đỡ!
“另外再提醒你一句。展博的父母是非常喜欢小七的,而且小七也很尊重他们。刚刚展博找小七谈话,如果我没猜错的话,应该是想跟小七复合。”刘义踢了踢脚下的机车,说道:“你来找我之前,已经调查过展博的情况了吧?以你的手段和渠道,应该知道展博现在的情况。所以,在这个事情上,我还是偏向你的。”
“Ngoài ra nhắc anh thêm một câu. Ba mẹ của Trịnh Bảo rất mến Thanh Thanh. và Thanh Thanh cũng rất tôn trọng bọn họ. Vừa nãy Trịnh Bảo tìm Thanh Thanh nói chuyện, nếu tôi đoán không sai, chắc là muốn tái hợp với Thanh Thanh.” Lưu Nghĩa đá nhẹ vào xe máy, nói: “Trước khi anh đến tìm tôi, đã điều tra tình trạng của Trịnh Bảo chưa? Với thủ đoạn và mối quan hệ của anh, thì chắc biết tình trạng hiện giờ của Trịnh Bảo. Cho nên, với tình hình này mà nói, tôi vẫn đang đứng về phía anh đó.”
“Cám ơn.” Hà Nhật Dương nhìn Lưu Nghĩa vẻ cảm kích.
“Không cần phải nói cám ơn tôi. Tôi từng thấy cô ấy khóc đau khóc đớn vì anh, và cũng từng thấy cô vì bị anh tổn thương mà đau đến không sống nổi. Nhưng tôi lại chưa thấy Thanh Thanh đau thương vì Trịnh Bảo. Và thêm một lý do nữa là, hiện giờ Trịnh Bảo không có chứng minh thư, là một người dân đen, anh ta không thể cho Thanh Thanh một tương lai. Và anh ấy đang bị nghiện thuốc, đối với con của Thanh Thanh là một điều không tốt. Cho nên, tôi mới đứng về phía anh. Nhưng phải làm thế nào thì phải coi bản thân anh rồi.”
Lưu Nghĩa ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương, nói: “Thiết nghĩ, trong lòng anh đã tính toán xong hết rồi há.”
Hà Nhật Dương gật đầu.
“Vậy được rồi, tôi cũng phải quay về đây.” Lưu Nghĩa đứng thẳng lên, đột nhiên hỏi: “Vũ Ngọc Bình, không đi chung với anh sao?”
“Anh ấy nói sẽ tới sau, anh ấy không liên lạc với cô à?” Hà Nhật Dương hỏi ngược lại.
Lưu Nghĩa lắc đầu, cười: “Chắc anh ấy có việc khác quan trọng hơn.”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa quay người đưa tay chào và rời khỏi.
Hà Nhật Dương nhìn bóng dáng Lưu Nghĩa rời khỏi, hơi nhíu mày, quay đầu hòi Lý Xuân đứng ở gần đó: “Ngọc Bìnhđi đâu rồi?”
Lý Xuân gượng cười: “Anh ấy đột ngột nhận được điện thoại ở sân bay, sau đó lại đổi chuyến bay khác. Người của Phương Mạn Luân đi theo. Đoán chắc có liên quan đến Phương Khanh Hân.”
Chân mày Hà Nhật Dương hơi nhăn lại: “Cái thằng này, mất trí rồi à! Tôi đã dạy cho bài học còn chưa đủ sao?”
Lý Xuân không nói gì, chỉ nhắc Hà Nhật Dương: “Tổng tài, Phương Mạn Luân đã chạy tới đây. Nhưng có lẽ anh ta phát hiện ra có điều gì đó không ổn nên không trực tiếp xuất hiện.”
“Xem ra anh ta cũng biết được chuyện của Trịnh Bảo rồi. Thú vị rồi đấy.” Hà Nhật Dương hơi nhíu mày, nói với vẻ đắc ý: “Cho dù là Trịnh Bảo, hay là Phương Mạn Luân thì đã sao nào. Người phụ nữ của Hà Nhật Dương, làm gì đến lượt bọn họ chạm tay vào chứ? Chứng cứ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Xem ra, đến lúc phải nói chuyện với Thanh Thanh rồi!”
“Tất cả đã đâu vào đó rồi ạ.” Lý Xuân trả lời với nụ cười trên miệng.
Tổng tài, cố lên!
Đánh bại tất cả kẻ thứ ba!
Chúng tôi ủng hộ anh!
Hà Nhật Dương bấm ngay số của Tống Thanh, đường dây nhanh chóng được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng của Tống Thanh ở đầu dây kia vang lên: “Alo?”
“Thanh Thanh, có tiện ra ngoài chút không?” Hà Nhật Dương nói nhỏ nhẹ: “Anh có chuyện rất quan trọng cần nói với em.”
“Bây giờ hả?” Tống Thanh hơi do dự.
“Ừ, giờ này, đúng lúc mời em ăn cơm luôn.”Hà Nhật Dương đưa tay lên nhìn đồng hồ, kim giờ đang chỉ năm giờ rưỡi chiều. Quả thật là đến giờ ăn cơm chiều rồi.
“Được thôi, em đi tìm anh chỗ nào?” Tống Thanh trả lời dứt khoát.
“Anh đợi em dưới cổng chính bệnh viện.” Hà Nhật Dương nói: “Anh đang ở trước cổng bệnh viện rồi.”
“Được, em sẽ xuống ngay.” Tống Thanh tắt máy.
Trịnh Bảo nghe được đoạn hội thoại của Tống Thanh từ đầu đến cuối, khi nghe Tống Thanh phải ra ngoài, ánh mắt toát lên vẻ bực tức, nhưng chỉ vài giây là biến mất.
Trịnh Bảo hiện giờ đã không còn là Trịnh Bảo ngáy xưa nữa.
Trịnh Bảo ngày xưa là một cậu thanh niên tích cực, vui vẻ và luôn tràn đầy ánh hào quang.
Còn Trịnh Bảo hiện giờ, chỉ là một tên nghiện.
Anh ấy có thủ đoạn có tính toán, và cũng có tâm kế của mình.
Anh ta chỉ không muốn dùng chúng trước mặt Tống Thanh, chứ không có nghĩa anh ta không như vậy.
Mỗi một người xấu, thật ra cũng có mặt tốt của họ.
Đó chính là anh ấy không muốn làm tổn thương.
Bây giờ Trịnh Bảo chính là như vậy.
Anh ấy có thể vượt biên từ nước ngoài trở về một cách thuận lợi, thì làm sao anh ấy là một người đơn giản được?
Nhìn Tống Thanh ngắt máy, Trịnh Bảo chủ động nói: “Em có việc bận thì cứ đi đi. Chỗ này có anh, không sao đâu.”
Tống Thanh vẻ mặt e ngại: “Vậy em đi trước. Còn việc chúng ta phải đóng kịch thế nào, đợi em về rồi nói được không?”
Trịnh Bảo đưa tay lên vuốt nhẹ đỉnh đầu Tống Thanh: “Được, em nói gì anh cũng đồng ý hết.”
Tống Thanh gật gật, đứng dậy và rời khỏi.
Trịnh Bảo nhìn bóng dáng Tống Thanh, thở một hơi mạnh.
Không phải anh ấy không muốn cai nghiện, mà thật sự là vì không thể làm được.
Tại vì, anh ấy thật sự không thể từ bỏ được.
Rất nhiều chuyện, không phải anh ta muốn là có thể làm được.
Anh ta còn chưa lo được cho bản thân nữa mà.
Tống Thanh nhanh chóng ra đến cửa bệnh viện, một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc rất đẹp và rất bắt mắt.
Đành chịu, thành phố này chỉ là một thành phố hạng ba, loại xe Lamborghini không phải thường xuyên được nhìn thấy.
Cho nên, chưa gì ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều người đứng xem.
Hà Nhật Dương đứng ngay trước xe, dựa vào vị trí cửa xe.
Anh chỉ đứng đó một chút, mà đã nhanh chóng làm cho bao người khác phải ganh tị.
Người đứng xem càng ngày càng nhiều, nhưng không ai dám chụp hình.
Vì ánh mắt và vẻ mặt của anh ấy quá lạnh lùng.
Chỉ cần anh liếc mắt một cái, người mà bị anh nhìn phải, sẽ không cảm thấy vinh hạnh, mà chỉ cảm thấy áp lực nặng như quả núi đang đè lên người mình.
Đây gọi là khí chất.
Khí chất của đế vương.
Tống Thanh vừa xuất hiện ở cửa bệnh viện, người xem xung quanh mới cảm thấy áp lực trên người được giảm xuống.
Và quay lại nhìn, vẻ mặt khôi ngôi tuấn tú, khí chất đế vương kia, trong chốc lát như đang nở hoa, đã quay trở về nhân gian từ địa ngục.
“Xin lỗi, để anh đợi lâu.” Tống Thanh nói.
Hà Nhật Dương hơi nhướng mày: “Đâu có, đâu có lâu. Có đợi cả đời cũng không thấy lâu.”
Tống Thanh vẻ bối rối, cắn môi nói: “Đi đâu đây?”
“Lên xe trước đi.” Hà Nhật Dương đích thân mở cửa xe cho Tống Thanh.
Tống Thanh ngoan ngoãn bước lên xe, Hà Nhật Dương vẻ mặt rạng rỡ.
Những người xung quanh nhìn thấy đế vương lạnh lùng nở nụ cười, nhẹ nhàng hít một hơi mạnh.
Trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩa: “Yêu nghiệt! Yêu Nghiệt lớn thiệt lớn!
Hà Nhật Dương không quan tâm sự đánh giá của người khác, nhanh chóng bước qua vị trí tay lái, đưa Tống Thanh rời khỏi cổng bệnh viện ngay.
Sau khi bọn họ rời khỏi, bóng dáng của Trịnh Bảo xuất hiện trong đám đông, đã âm thầm quan sát trong vài phút, đứng dựa vào tường, hút một điếu thuốc.
Anh ấy đã theo đến đây rồi.
Vậy chuyện tiếp theo sau đây, vẫn sẽ thuận lợi chứ?