Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 45: NÓI CHUYỆN ĐÊM KHUYA
Hà Nhật Dương nhìn thấy quần áo trên người mình vô cùng bừa bộn, mới lắc đầu một cách bất lực, sau đó cởi xuống và vứt vào sọt rác.
Tống Thanh đi ra từ phòng tắm, vội vã mặc áo ngủ lên người, cô nằm trên ghế sô-pha, kéo tấm thảm che hết từ đầu tới chân.
Hà Nhật Dương vừa tắm xong đi ra ngoài, đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này.
Hắn cũng không hề nói thêm gì, đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Tống Thanh lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, kéo tấm thảm ra khỏi đầu.
Phù, suýt chút nữa thì ngộp chết rồi.
Tống Thanh lập tức ngồi thẳng lên ghế sô-pha, vứt tấm thảm qua một bên, đi chân không trên sàn nhà để rót cho mình một ly nước, sau khi uống một hơi hết ly đó, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bầu trời bên ngoài đầy sao, Tống Thanh bỏ ly xuống, đi đến bên cạnh cửa sổ, cô cứ ôm lấy đầu gối dựa người vào tường ngơ ngác nhìn vào bầu trời đầy sao.
Một ngôi sao chổi lướt qua trên trời, Tống Thanh vừa thò tay sờ vào vết bớt hình ngọn lửa ở giữa xương quai xanh của cô, vừa nhớ về người bạn thời thơ ấu của mình.
Người đó rõ ràng đã hứa với cô, sẽ nói cho cô biết anh ấy là ai.
Tiếc rằng...
“Anh ơi, anh đã từng nói qua khi sao chổi lướt qua bầu trời, thì lúc ấy anh sẽ tìm được em. Nhưng bây giờ chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, nhưng lại không biết tung tích của nhau, có lẽ suốt đời này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa rồi.” Tống Thanh buồn bã lẩm bẩm một mình: “Em thật có lỗi với anh, không phải em cố tình thất hứa không đi gặp anh. Chỉ và... mẹ của em phải tái giá rồi, nên em và anh trai của em phải đi theo bà. Xin lỗi anh, em thật sự không phải cố ý đâu.”
Tống Thanh ôm lấy đầu gối, cứ suy nghĩ say sưa như vậy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, thì đèn tường sau lưng cô mới bị bật lên.
Tống Thanh đột nhiên xoay đầu lại,
Nhìn thấy Hà Nhật Dương vẫn chưa ngủ và đang cầm lấy ly nước đi về phía cô.
“Có phải tôi quấy rầy đến anh rồi không?” Tống Thanh lập tức hối lỗi.
Hà Nhật Dương lắc đầu: “Không phải, đột nhiên tôi ngủ không được mà thôi. Sao cô cũng chưa ngủ vậy?”
“Tôi không buồn ngủ.” Tống Thanh trả lời.
“Vậy sao?” Hà Nhật Dương cũng ngồi xuống tấm thảm bên cạnh cửa sổ, nhìn Tống Thanh mặc chiếc áo ngủ hình con thỏ trắng, trông ngoan ngoãn đến nỗi hắn phải cười lên.
Lúc này Tống Thanh đã không còn bộ dạng điêu luyện tinh ranh của ban ngày nữa, mái tóc dài hơi rối của cô đang ôm sát khuôn mặt, trông cô càng ngày càng yên lặng hơn.
Hà Nhật Dương uống một ngụm nước, cũng nhìn ra bầu trời đầy sao theo cô.
Không khí ở Hải Phòng rất tốt, không bị những ngành công nghiệp nặng làm ô nhiễm.
Cho nên ngắm nhìn bầu trời đêm tại đây, là một sự hưởng thụ không tồi chút nào.
Bởi vì xảy ra chuyện lúc nãy, nên Tống Thanh cảm thấy không biết nên đối diện với vị đế vương này như thế nào nữa.
Cô không hề muốn Hà Nhật Dương nghĩ rằng cô muốn bám dính lấy hắn!
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh không nói tiếng nào, bèn tìm một đề tài để phá tan sự gượng gạo của hai người: “Cô có biết người ngày mai tôi phải gặp là ai không?”
Tống Thanh lắc đầu.
“Là một người bạn của cha tôi.” Hà Nhật Dương chủ động giải thích: “Cô có biết cha tôi là ai không?”
Tống Thanh hoang mang và tiếp tục lắc đầu.
Nhưng Hà Nhật Dương lại cười khẽ lên: “Cũng đúng, cô vốn không hề quan tâm đến tôi.”
Tống Thanh gãi đầu một cách ngại ngùng.
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Vị tiền bối này đã từng là ân sư khai sáng cho tôi. Sau này ông ấy đã về hưu, nên mới tới đây ẩn cư. Nơi ẩn thân tốt nhất là trong triều, tốt nhì là trong thành thị, tốt ba là nơi hoang dã. Tuy nói như vậy, nhưng nơi tốt nhất và tốt nhì cũng thật sự quá vất vả rồi.”
Tống Thanh dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cô cắt ngang lời của hắn và nói: “Cho nên, ông ta mới định cư trong miền quê của thành phố Hải Phòng này ư?”
Hà Nhật Dương khẽ cười một cái: “Đúng vậy. Nên ông ấy mới xây một căn nhà nhỏ ngay tại vùng ngoại ô của nơi này, sau đó sống một cuộc sống thanh thản. Cô cảm thấy cuộc sống như vậy có tốt không?”
“Rất tốt.” Tống Thanh trả lời: “Chỉ có người thật sự đã nghĩ thông suốt, thì mới hiểu được, nếu cứ quá hấp tấp và vội vàng, thì sẽ sống rất mệt mỏi.Trong lúc về già, để tránh khỏi những hiểm nguy thì lui về ở ẩn cũng thuộc một loại triết học đối nhân xử thế. Tuy tôi không biết vị tiền bối mà anh nói là ai, nhưng nếu đó là ân sư khai sáng cho anh, thì chắc chắn đó là một nhân vật có thể hô phong hoán vũ một thời. Hiện giờ có được khí phách và tầm nhìn như vậy, thì nhất định không phải là một người tầm thường.”
Nghe thấy Tống Thanh nói như vậy, khiến Hà Nhật Dương lần đầu tiên nảy ra hứng thú muốn trò chuyện nhiều hơn: “Ồ? Cô không hề biết ông ấy là ai, nhưng đã có thể cho rằng ông ấy không phải là một người tầm thường rồi sao?”
“Rất đơn giản mà.” Tống Thanh trả lời một cách đương nhiên: “Rất nhiều người, thật sự không thể nào lui về phía hậu trường được. Nếu ông ấy gần bằng tuổi cha của anh, thì chắc năm nay cũng đã trên dưới sáu mươi mấy tuổi rồi. Bây giờ đã không còn như trước, nếu sáu mươi mấy tuổi, thì vẫn còn là một lứa tuổi vô cùng khỏe khoắn thời nay.”
Hà Nhật Dương đột nhiên cười lên, đôi mắt của hắn nhíu lên: “Nhận thức của cô quả thật hoàn toàn khác với người khác.”
Tống Thanh có chút khó xử gãi vào đầu của mình: “Có phải tôi đã nói sai gì hay không?”
“Không có, cô nói hay lắm.” Hà Nhật Dương khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Vậy cô cảm thấy tôi như thế nào?”
“Hả?” Tống Thanh vô cùng hoang mang, không hiểu ý của Hà Nhật Dương là gì.
Cô cảm thấy tôi có nên lui về ở ẩn không? Dù sao thì, tôi cũng đã đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp rồi.” Hà Nhật Dương cười mà như không cười nhìn Tống Thanh.
“A... chuyện này tôi không nói chắc được đâu.” Tống Thanh trả lời thẳng thắn: “Tôi chỉ là một nhà tạo mẫu nho nhỏ mà thôi.”
“Được rồi, không làm phiền cô nữa, đi ngủ sớm đi. Sáng mai còn phải dậy sớm nữa.”
Hà Nhật Dương nói xong câu này, bèn đứng dậy rời khỏi.
Nhìn thấy bóng lưng đang xa dần của Hà Nhật Dương, Tống Thanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ ơi, đối mặt với vị đế vương này, quả nhiên cô cũng vẫn cảm thấy rất hồi hộp.
Cô nhìn vào đồng hồ, quả nhiên không còn sớm nữa rồi.
Xem ra nghỉ ngơi không được bao lâu thì phải thức dậy, Tống Thanh không dám lề mề thêm nữa, liền nằm xuống ghế sô-pha ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi trời sáng, Tống Thanh nghe thấy tiếng kéo rèm cửa sổ, cô cứ mơ tưởng rằng mình đang ngủ trong nhà của minh, chịu không được nói: “Đừng phá nữa, em còn buồn ngủ lắm...”
Cánh tay đang kéo rèm kia chợt khựng lại.
Hà Nhật Dương lần đầu tiên nghe thấy tiếng thì thầm của con gái trong mơ, giọng nói hoàn toàn khác với lúc bình thường.
Vừa ngọt ngào vừa ủ rũ...
Hà Nhật Dương khẽ ho một cái nói: “Đến giờ dậy rồi, nếu không sẽ trễ giờ mất!”
Nghe thấy giọng nói của Hà Nhật Dương, Tống Thanh vẫn còn đang ngáy ngủ bèn mở to mắt lên ngay!
Sau khi chớp mắt không ngừng, thì bộ não đang mê ngủ đó của cô mới dần tỉnh táo lên được!
Đây không phải là nhà của mình!
Tống Thanh hốt hoảng ngồi hẳn lên trên ghế sô-pha, xoay đầu qua, chết tôi rồi, Hà Nhật Dương đã chuẩn bị xong hết từ sớm rồi ư!
Aaaa, có phải mình lại ngủ lố giờ nữa rồi không?
Tống Thanh không dám ngủ nướng nữa, nhanh chóng nhảy dựng lên, chạy như bay về phía toilet: “Tôi sẽ xong ngay!”
Nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của Tống Thanh, Hà Nhật Dương bèn chịu không nổi nữa và cười khẽ lên.
Vừa đúng lúc Lý Xuân gõ cửa đi vào, nhìn thấy hết nụ cười của tổng giám đốc, khiến Lý Xuân ngơ ngác hết một hồi.
Trước kia tổng giám đốc chưa hề cười dễ dàng như thế được.
Nhưng dạo gần đây, xác suất tổng giám đốc nở nụ cười dường như càng ngày càng nhiều rồi...
Tống Thanh đi ra từ phòng tắm, vội vã mặc áo ngủ lên người, cô nằm trên ghế sô-pha, kéo tấm thảm che hết từ đầu tới chân.
Hà Nhật Dương vừa tắm xong đi ra ngoài, đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này.
Hắn cũng không hề nói thêm gì, đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Tống Thanh lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, kéo tấm thảm ra khỏi đầu.
Phù, suýt chút nữa thì ngộp chết rồi.
Tống Thanh lập tức ngồi thẳng lên ghế sô-pha, vứt tấm thảm qua một bên, đi chân không trên sàn nhà để rót cho mình một ly nước, sau khi uống một hơi hết ly đó, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bầu trời bên ngoài đầy sao, Tống Thanh bỏ ly xuống, đi đến bên cạnh cửa sổ, cô cứ ôm lấy đầu gối dựa người vào tường ngơ ngác nhìn vào bầu trời đầy sao.
Một ngôi sao chổi lướt qua trên trời, Tống Thanh vừa thò tay sờ vào vết bớt hình ngọn lửa ở giữa xương quai xanh của cô, vừa nhớ về người bạn thời thơ ấu của mình.
Người đó rõ ràng đã hứa với cô, sẽ nói cho cô biết anh ấy là ai.
Tiếc rằng...
“Anh ơi, anh đã từng nói qua khi sao chổi lướt qua bầu trời, thì lúc ấy anh sẽ tìm được em. Nhưng bây giờ chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, nhưng lại không biết tung tích của nhau, có lẽ suốt đời này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa rồi.” Tống Thanh buồn bã lẩm bẩm một mình: “Em thật có lỗi với anh, không phải em cố tình thất hứa không đi gặp anh. Chỉ và... mẹ của em phải tái giá rồi, nên em và anh trai của em phải đi theo bà. Xin lỗi anh, em thật sự không phải cố ý đâu.”
Tống Thanh ôm lấy đầu gối, cứ suy nghĩ say sưa như vậy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, thì đèn tường sau lưng cô mới bị bật lên.
Tống Thanh đột nhiên xoay đầu lại,
Nhìn thấy Hà Nhật Dương vẫn chưa ngủ và đang cầm lấy ly nước đi về phía cô.
“Có phải tôi quấy rầy đến anh rồi không?” Tống Thanh lập tức hối lỗi.
Hà Nhật Dương lắc đầu: “Không phải, đột nhiên tôi ngủ không được mà thôi. Sao cô cũng chưa ngủ vậy?”
“Tôi không buồn ngủ.” Tống Thanh trả lời.
“Vậy sao?” Hà Nhật Dương cũng ngồi xuống tấm thảm bên cạnh cửa sổ, nhìn Tống Thanh mặc chiếc áo ngủ hình con thỏ trắng, trông ngoan ngoãn đến nỗi hắn phải cười lên.
Lúc này Tống Thanh đã không còn bộ dạng điêu luyện tinh ranh của ban ngày nữa, mái tóc dài hơi rối của cô đang ôm sát khuôn mặt, trông cô càng ngày càng yên lặng hơn.
Hà Nhật Dương uống một ngụm nước, cũng nhìn ra bầu trời đầy sao theo cô.
Không khí ở Hải Phòng rất tốt, không bị những ngành công nghiệp nặng làm ô nhiễm.
Cho nên ngắm nhìn bầu trời đêm tại đây, là một sự hưởng thụ không tồi chút nào.
Bởi vì xảy ra chuyện lúc nãy, nên Tống Thanh cảm thấy không biết nên đối diện với vị đế vương này như thế nào nữa.
Cô không hề muốn Hà Nhật Dương nghĩ rằng cô muốn bám dính lấy hắn!
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh không nói tiếng nào, bèn tìm một đề tài để phá tan sự gượng gạo của hai người: “Cô có biết người ngày mai tôi phải gặp là ai không?”
Tống Thanh lắc đầu.
“Là một người bạn của cha tôi.” Hà Nhật Dương chủ động giải thích: “Cô có biết cha tôi là ai không?”
Tống Thanh hoang mang và tiếp tục lắc đầu.
Nhưng Hà Nhật Dương lại cười khẽ lên: “Cũng đúng, cô vốn không hề quan tâm đến tôi.”
Tống Thanh gãi đầu một cách ngại ngùng.
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Vị tiền bối này đã từng là ân sư khai sáng cho tôi. Sau này ông ấy đã về hưu, nên mới tới đây ẩn cư. Nơi ẩn thân tốt nhất là trong triều, tốt nhì là trong thành thị, tốt ba là nơi hoang dã. Tuy nói như vậy, nhưng nơi tốt nhất và tốt nhì cũng thật sự quá vất vả rồi.”
Tống Thanh dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cô cắt ngang lời của hắn và nói: “Cho nên, ông ta mới định cư trong miền quê của thành phố Hải Phòng này ư?”
Hà Nhật Dương khẽ cười một cái: “Đúng vậy. Nên ông ấy mới xây một căn nhà nhỏ ngay tại vùng ngoại ô của nơi này, sau đó sống một cuộc sống thanh thản. Cô cảm thấy cuộc sống như vậy có tốt không?”
“Rất tốt.” Tống Thanh trả lời: “Chỉ có người thật sự đã nghĩ thông suốt, thì mới hiểu được, nếu cứ quá hấp tấp và vội vàng, thì sẽ sống rất mệt mỏi.Trong lúc về già, để tránh khỏi những hiểm nguy thì lui về ở ẩn cũng thuộc một loại triết học đối nhân xử thế. Tuy tôi không biết vị tiền bối mà anh nói là ai, nhưng nếu đó là ân sư khai sáng cho anh, thì chắc chắn đó là một nhân vật có thể hô phong hoán vũ một thời. Hiện giờ có được khí phách và tầm nhìn như vậy, thì nhất định không phải là một người tầm thường.”
Nghe thấy Tống Thanh nói như vậy, khiến Hà Nhật Dương lần đầu tiên nảy ra hứng thú muốn trò chuyện nhiều hơn: “Ồ? Cô không hề biết ông ấy là ai, nhưng đã có thể cho rằng ông ấy không phải là một người tầm thường rồi sao?”
“Rất đơn giản mà.” Tống Thanh trả lời một cách đương nhiên: “Rất nhiều người, thật sự không thể nào lui về phía hậu trường được. Nếu ông ấy gần bằng tuổi cha của anh, thì chắc năm nay cũng đã trên dưới sáu mươi mấy tuổi rồi. Bây giờ đã không còn như trước, nếu sáu mươi mấy tuổi, thì vẫn còn là một lứa tuổi vô cùng khỏe khoắn thời nay.”
Hà Nhật Dương đột nhiên cười lên, đôi mắt của hắn nhíu lên: “Nhận thức của cô quả thật hoàn toàn khác với người khác.”
Tống Thanh có chút khó xử gãi vào đầu của mình: “Có phải tôi đã nói sai gì hay không?”
“Không có, cô nói hay lắm.” Hà Nhật Dương khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Vậy cô cảm thấy tôi như thế nào?”
“Hả?” Tống Thanh vô cùng hoang mang, không hiểu ý của Hà Nhật Dương là gì.
Cô cảm thấy tôi có nên lui về ở ẩn không? Dù sao thì, tôi cũng đã đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp rồi.” Hà Nhật Dương cười mà như không cười nhìn Tống Thanh.
“A... chuyện này tôi không nói chắc được đâu.” Tống Thanh trả lời thẳng thắn: “Tôi chỉ là một nhà tạo mẫu nho nhỏ mà thôi.”
“Được rồi, không làm phiền cô nữa, đi ngủ sớm đi. Sáng mai còn phải dậy sớm nữa.”
Hà Nhật Dương nói xong câu này, bèn đứng dậy rời khỏi.
Nhìn thấy bóng lưng đang xa dần của Hà Nhật Dương, Tống Thanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ ơi, đối mặt với vị đế vương này, quả nhiên cô cũng vẫn cảm thấy rất hồi hộp.
Cô nhìn vào đồng hồ, quả nhiên không còn sớm nữa rồi.
Xem ra nghỉ ngơi không được bao lâu thì phải thức dậy, Tống Thanh không dám lề mề thêm nữa, liền nằm xuống ghế sô-pha ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi trời sáng, Tống Thanh nghe thấy tiếng kéo rèm cửa sổ, cô cứ mơ tưởng rằng mình đang ngủ trong nhà của minh, chịu không được nói: “Đừng phá nữa, em còn buồn ngủ lắm...”
Cánh tay đang kéo rèm kia chợt khựng lại.
Hà Nhật Dương lần đầu tiên nghe thấy tiếng thì thầm của con gái trong mơ, giọng nói hoàn toàn khác với lúc bình thường.
Vừa ngọt ngào vừa ủ rũ...
Hà Nhật Dương khẽ ho một cái nói: “Đến giờ dậy rồi, nếu không sẽ trễ giờ mất!”
Nghe thấy giọng nói của Hà Nhật Dương, Tống Thanh vẫn còn đang ngáy ngủ bèn mở to mắt lên ngay!
Sau khi chớp mắt không ngừng, thì bộ não đang mê ngủ đó của cô mới dần tỉnh táo lên được!
Đây không phải là nhà của mình!
Tống Thanh hốt hoảng ngồi hẳn lên trên ghế sô-pha, xoay đầu qua, chết tôi rồi, Hà Nhật Dương đã chuẩn bị xong hết từ sớm rồi ư!
Aaaa, có phải mình lại ngủ lố giờ nữa rồi không?
Tống Thanh không dám ngủ nướng nữa, nhanh chóng nhảy dựng lên, chạy như bay về phía toilet: “Tôi sẽ xong ngay!”
Nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của Tống Thanh, Hà Nhật Dương bèn chịu không nổi nữa và cười khẽ lên.
Vừa đúng lúc Lý Xuân gõ cửa đi vào, nhìn thấy hết nụ cười của tổng giám đốc, khiến Lý Xuân ngơ ngác hết một hồi.
Trước kia tổng giám đốc chưa hề cười dễ dàng như thế được.
Nhưng dạo gần đây, xác suất tổng giám đốc nở nụ cười dường như càng ngày càng nhiều rồi...