Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-446
CHƯƠNG 446:
Tống Thanh đẩy cửa ra, cô vui vẻ đi về phía bể bơi ngoài trời.
Cô bơi ở khu nước cạn một lúc sau đó mới đi về phía khu nước sâu.
Hà Nhật Dương đang chơi game, vừa ngẩng đầu thì liền nhìn thấy Tống Thanh đang bơi trong bể bơi ngoài cửa sổ.
Ngón tay thon dài dừng lại, hắn mỉm cười nhìn bóng người bên ngoài.
Bảo bối nhỏ, lát nữa nhìn thấy tôi, em sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?
Sau khi bơi được một lúc, Tống Thanh bò lên khỏi mặt nước, cô nằm lên chiếc ghế tựa, phơi nắng một cách thoải mái.
Tống Thanh không hề biết rằng căn phòng bên cạnh đã có người đến ở, cô chỉ chú ý đến sự thoái mái của bản thân nên cứ nằm duỗi thẳng người trên ghế như thế.
Từ góc độ này, Hà Nhật Dương có thể vừa vặn nhìn thấy rõ ràng từng biểu cảm lười biếng của cô.
Hà Nhật Dương khẽ nở nụ cười, hắn bưng cốc cà phê lên, vừa nhấm nháp cà phê, vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Tống Thanh nằm phơi nắng, cô cứ nằm như thế đến lúc ngủ quên mất.
Hà Nhật Dương đặt cốc cà phê xuống rồi đẩy cửa đi ra ngoài, hắn nhặt chiếc khăn ở dưới đất lên nhẹ nhàng phủ kín người cô.
Khuôn mặt ngủ yên của Tống Thanh trông rất điềm tĩnh.
Hà Nhật Dương nhìn đến mức trái tim rung động, cổ họng khô khốc.
Nhìn đôi môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào của cô, không hiểu sao Hà Nhật Dương lại muốn nếm thử xem mùi vị thế nào.
Yết hầu của Hà Nhật Dương nhanh chóng chuyển động, hắn nhẹ nhàng chạm vào gò má của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò mà ấm áp, nhẵn mịn của Tống Thanh, khát vọng dưới đáy lòng hắn ngày càng mãnh liệt!
Hà Nhật Dương chậm rãi cúi người xuống, hắn từ từ tới gần!
Đôi môi anh đào gần ngay trước mắt.
Hà Nhật Dương cẩn thận hôn lên môi Tống Thanh.
Lúc hai bờ môi chạm vào nhau, trong đầu Hà Nhật Dương lại xuất hiện một đoạn hình ảnh.
“Thanh Thanh, cả cuộc đời này anh sẽ không phụ lòng em. Chỉ cần em tin tưởng anh thôi! Đại đế có thể thành lập một đế quốc vì thiếu nữ, anh bằng lòng dùng cả giang sơn để tỏ lòng thành, anh sẽ bảo vệ em cả cuộc đời này.”
“Thanh Thanh, anh đã tìm em suốt mười tám năm. Cuối cùng, hôm nay anh cũng tìm được em rồi, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa!”
“Thanh Thanh, đừng đi mà.”
Lúc Hà Nhật Dương nhìn thấy rõ ràng những hình ảnh trong đầu thì cả người hắn như thể bị sét đánh!
Hắn và Tống Thanh
Lại đúng là vợ chồng!
Nhưng mà vì sao cả hắn và Tống Thanh đều mất đi ký ức!
Vì sao!
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn Tống Thanh, cô vẫn còn đang ngủ say.
Thế nhưng, lúc nhìn về phía Tống Thanh một lần nữa, đáy mắt hắn đã hiện lên một thứ tình cảm không thể nói nên lời.
“Thì ra ký ức mà anh đã mất đi chính là em.” Hà Nhật Dương lẩm bẩm: “Thanh Thanh. Thì ra anh đã từng yêu em như thế. Vậy còn em thì sao? Em cũng từng yêu anh sâu sắc như thế đúng không? Vì vậy mà chúng ta mới quên đi đối phương?”
Hà Nhật Dương chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, hắn cứ lặng lẽ ở bên Tống Thanh như thế.
Tống Thanh ngủ rất bình thản, hắn cũng yên tĩnh ngồi ở bên.
Lưu Nghĩa đứng ở trong phòng nhìn Hà Nhật Dương và Tống Thanh, viền mắt cô hơi hơi ẩm ướt.
Đặt điện thoại xuống, ngừng phát sóng trực tiếp.
Vành mắt của Vũ Ngọc Bình cùng với Phan Thịnh và Phan Ly cũng đỏ lên.
Năm tháng tĩnh lặng, âm thầm ở bên.
Chỉ mong bọn họ có thể nhớ lại nhau sớm hơn một chút.
Tống Thanh ngủ rất lâu, cô ngủ mãi đến khi mặt trời lặn mới thong thả tỉnh dậy.
Vừa mở mắt thì liền nhìn thấy khuôn mặt bán nước hại dân của Hà Nhật Dương.
Tống Thanh chớp chớp mắt, cô lẩm bẩm: “Hả, mình lại nằm mơ rồi! Mình lại mơ thấy Hà Nhật Dương rồi!”
Nghe thấy những lời này của Tống Thanh, Hà Nhật Dương liền mỉm cười, sau đó hắn nhìn Tống Thanh một cách dịu dàng.
Tống Thanh nhắm mắt lại lẩm nhẩm một, hai, ba, bốn, năm, sau đó mở mắt ra!
Quỷ thần ơi!
Sao Hà Nhật Dương vẫn còn ở đây!
Sao mình lại không thể tỉnh khỏi giấc mộng này thế nhỉ?
Tống Thanh lập tức bưng kín mắt của mình, cô lẩm bẩm: “Không được mơ thấy Hà Nhật Dương nữa! Không được mơ thấy! Không được, không được!”
Sau khi im lặng mấy giây, Tống Thanh vội vàng bỏ tay xuống, cô mở mắt ra, vẫn là Hà Nhật Dương!
Tống Thanh hoảng sợ nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương lại nhìn Tống Thanh một cách rất bình tĩnh.
Thì ra người phụ nữ của hắn lúc ngốc nghếch cũng đáng yêu đến vậy.
Cũng may Tiểu Hà không giống cô.
Chỉ không biết Tiểu Duệ giống ai nhỉ?
Tống Thanh suy nghĩ một lúc, sau đó cô run rẩy giơ tay lên chạm vào Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương cứ ngồi yên lặng ở đó, mặc Tống Thanh chạm vào.
Ngón tay của Tống Thanh chạm vào gương mặt Hà Nhật Dương.
Cảm giác rất thật, cô không nhịn được mà bóp thêm một cái.
Ngay sau đó, cả người Tống Thanh cứng lại.
Quỷ thần ơi!
Tiêu đời rồi!
Không phải nằm mơ mà đúng là Hà Nhật Dương thật!
Tống Thanh gào lên một tiếng, cô lập tức ngồi dậy, định chạy trốn như một đứa trẻ theo phản xạ.
Không ngờ rằng cô đứng không vững nên cả người ngã nhào về phía Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương thuận thế đón lấy Tống Thanh, sau đó cả hai nằm xuống đất, hắn ôm lấy eo cô.
Khóe miệng Hà Nhật Dương nhếch lên, hắn cười biếng nhác rồi nói: “Thấy anh tới nên em vội vã lao vào vòng tay anh đến thế à? Mặc dù anh không để ý đến chuyện ở đây hơi lạnh, nhưng mà nơi đó quả thực hơi cứng.”
Gương mặt Tống Thanh đỏ rần rần cả lên.
Lúc này cô đang nằm trên người Hà Nhật Dương, cơ thể của hai người dính chặt vào nhau.
“Em...em xin lỗi.” Tống Thanh rất áy náy: “Em không ngờ rằng anh lại ở đây. Em…em.”
Tống Thanh luống cuống định đứng dậy, nhưng bàn tay đặt ở eo cô lại không chịu buông ra, vì vậy Tống Thanh lại ngã vào lồng ngực hắn thêm lần nữa.
“Sao thế?” Hà Nhật Dương như cười như không nhìn Tống Thanh: “Em không thích tư thế này à.Vậy tư thế này thì sao?”
Hà Nhật Dương trở mình, sau đó đè Tống Thanh xuống dưới.
Bàn tay to lớn của Hà Nhật Dương đỡ lấy eo Tống Thanh, kéo cô sát vào người mình, tư thế của hai người lúc này ám muội và nóng bỏng vô cùng.
Bộ đồ bơi mà Tống Thanh mặc là một bộ bikini hai mảnh, hai người dính sát vào nhau trong tư thế nóng bỏng như vậy đúng là vô cùng kích thích thị giác!
Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ xấu hổ của Tống Thanh, Hà Nhật Dương cảm thấy đáy lòng mình vui như nở hoa.
Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?
Hắn thực sự rất thích cảm giác này!
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Tống Thanh, hắn thực sự rất muốn bộc phát thú tính!
Phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn.
Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.
Hà Nhật Dương chậm rãi buông eo Tống Thanh ra, sau đó nằm trên mặt đất cùng Tống Thanh.
Tống Thanh ngồi dậy một cách bất an, cô vội vàng nhặt chiếc khăn tắm ở dưới đất đắp lên người, cô lo lắng nói: “Sao, sao anh lại ở đây?”
Hà Nhật Dương không trả lời câu hỏi này mà lại nhàn nhã gối đầu lên cánh tay, hắn ngắm hoàng hôn mà nói: “Em có muốn nằm xuống cùng ngắm hoàng hôn không?”
“Hả?” Tống Thanh sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Hà Nhật Dương.
Hoàng hôn đúng là rất đẹp.
Đẹp đến nao lòng.
“Em xem đi, ngắm hoàng hôn từ góc độ này thực sự rất đẹp.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của Tống Thanh lóe lên, sau khi khẳng định được Hà Nhật Dương quả thực chỉ đang ngắm hoàng hôn, đáy lòng cô cũng có một tia chờ mong và ngọt ngào nho nhỏ.
Tống Thanh lại chầm chậm nằm xuống đất, cô nằm sóng vai bên cạnh Hà Nhật Dương, hai người cứ thế ngắm nhìn ánh nắng phía cuối chân trời dần dần mờ hẳn đi.
Hà Nhật Dương từ từ nắm lấy tay Tống Thanh.
Tống Thanh muốn né tránh theo phản xạ, nhưng Hà Nhật Dương nắm rất chặt nên Tống Thanh không thể thoát được.
Tống Thanh chỉ vùng vẫy một chút rồi cũng nhanh chóng cho qua.
Thực ra trong lòng Tống Thanh không hề bài xích cái nắm tay của Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh không vùng vẫy nữa thì lại càng siết chặt hơn.
Cả hai người họ đều không nói gì mà chỉ nằm ở đó ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng đang dần biến mất một cách đầy hy vọng.
Đáy lòng cả hai người đều nổi lên một câu nói: Nắm tay trăm năm, cùng sống cùng chết.
“Quả thực chỉ muốn nằm như thế này mãi.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói: “Đây là lần đầu tiên có người ngắm hoàng hôn cùng với anh theo cách này.”
“Em cũng thế.” Tống Thanh trả lời: “Đây là lần đầu tiên em nằm trên sàn bể bơi để ngắm hoàng hôn.”
Hai người cùng nhìn nhau, sau đó lại cùng bật cười.
Hà Nhật Dương không muốn buông tay ra.
Nhưng mặt trời đã xuống núi rồi, thì thế mà nhiệt độ đã giảm xuống.
Hắn thương Tống Thanh.
Hà Nhật Dương đứng dậy kéo Tống Thanh lên, hắn quấn kỹ chiếc khăn quanh người cô rồi nói: “Em đi thay đồ đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi. Hôm nay là ngày phát sóng bản tin cho nên công ty game sẽ tổ chức tiệc Buffet. Nếu như em không muốn đi thì có thể gọi đồ ăn về phòng.”
Tống Thanh gật đầu.
Hà Nhật Dương vội vàng nói: “Em có muốn ăn cơm cùng anh không?”
Tống Thanh cắn môi nhìn Hà Nhật Dương, gương mặt vẫn đỏ ửng lên.
“Em đi thay quần áo đi, lúc em đến nơi thì có lẽ mọi thứ cũng được chuẩn bị xong rồi.” Hà Nhật Dương không để Tống Thanh do dự nữa mà quyết định thay cô.
Lúc này, Tống Thanh mới lấy lại tinh thần, nếu như cô đi ăn cùng Hà Nhật Dương, vậy thì Tiểu Nghĩa sẽ thế nào?
Tống Thanh về phòng, cô phát hiện ra Lưu Nghĩa đã để lại cho cô một mảnh giấy, trong đó viết rằng Lưu Nghĩa đã ra ngoài chơi, bảo cô tự ăn cơm một mình.
Nếu như Lưu Nghĩa không ở nhà thì cô có nên sang phòng bên cạnh ăn cơm không nhỉ?
À, đúng rồi, Hà Nhật Dương vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô nhỉ?
Sao hắn lại ở đây chứ?
Khách sạn này đã được công ty trò chơi điện tử bao hết rồi mà!
À, đúng rồi, hắn bảo hắn cũng chơi game này mà.
Chẳng nhẽ hắn lại là game thủ tự bỏ tiền đến chơi à?
Ồ, cũng không phải không có khả năng này!
Tống Thanh nhanh chóng thay quần áo, lúc đang suy nghĩ xem có nên mặt dày đi ăn chực hay không thì Lý Xuân đã đích thân tới mời.
“Tiểu thư Tống Thanh, bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi. Tổng giám đốc mời cô đến dùng bữa ạ.” Lý Xuân cười một cách khả ái rồi nói.
“Vậy thật ngại quá!” Tống Thanh thực sự cảm thấy rất ngại.
“Ở bên ngoài thì đương nhiên chúng ta phải chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau rồi.” Lý Xuân trừng mắt nói mò, hắn cười tủm tỉm nói: “Huống chi chúng ta đều quen biết nhau mà! Dĩ nhiên là việc nên làm rồi!”
Tống Thanh cắn môi nói: “Được, vậy nếu từ chối thì bất kính quá.”
Tống Thanh đặt điện thoại lên bàn, cô chỉ cầm lấy thẻ mở phòng rồi đi sang căn phòng bên cạnh.
Tống Thanh không biết rằng, cô vừa mới khóa cửa thì Phương Mạn Luân gọi điện đến.
Đáng tiếc là Tống Thanh không nghe thấy!
Vừa bước vào phòng Hà Nhật Dương thì Tống Thanh liền phát hiện ra phòng của hắn giống như chốn bồng lai vậy!
Xem ra, căn phòng của hắn là căn phòng tốt nhất ở khách sạn này.
Một căn hộ nhỏ hoàn chỉnh.
Có phòng ngủ, phòng làm việc và phòng khách.
Còn có một phòng ăn tinh tế nho nhỏ.
Ngoài ra còn có một gian phòng thay quần áo rất lớn.
Ở bên trong khách sạn còn có một không gian lớn như thế này, đây nhất định là căn phòng xa hoa nhất.
Đoán chừng bể bơi ngoài trời kia cũng được bố trí cho căn phòng này, người ở phòng bên là Tống Thanh chỉ được hưởng ké một chút mà thôi.
Hà Nhật Dương cũng đã thay quần áo rồi.
Màu nâu chắc là màu mà Hà Nhật Dương thích nhất.
Hà Nhật Dương cũng không thể nói rõ được vì sao hắn lại thích màu nâu.
Chỉ cảm thấy rằng ở chỗ sâu nhất trong ký ức có một người đã từng nói với hắn rằng, hắn hợp với màu nâu nhất.
Vì vậy mà nhiều năm qua, quần áo mặc ở nhà của hắn chủ yếu đều là màu nâu.
Vừa hay, bộ quần áo mặc ở nhà tối nay của Tống Thanh cũng là màu nâu.
Tống Thanh đẩy cửa ra, cô vui vẻ đi về phía bể bơi ngoài trời.
Cô bơi ở khu nước cạn một lúc sau đó mới đi về phía khu nước sâu.
Hà Nhật Dương đang chơi game, vừa ngẩng đầu thì liền nhìn thấy Tống Thanh đang bơi trong bể bơi ngoài cửa sổ.
Ngón tay thon dài dừng lại, hắn mỉm cười nhìn bóng người bên ngoài.
Bảo bối nhỏ, lát nữa nhìn thấy tôi, em sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?
Sau khi bơi được một lúc, Tống Thanh bò lên khỏi mặt nước, cô nằm lên chiếc ghế tựa, phơi nắng một cách thoải mái.
Tống Thanh không hề biết rằng căn phòng bên cạnh đã có người đến ở, cô chỉ chú ý đến sự thoái mái của bản thân nên cứ nằm duỗi thẳng người trên ghế như thế.
Từ góc độ này, Hà Nhật Dương có thể vừa vặn nhìn thấy rõ ràng từng biểu cảm lười biếng của cô.
Hà Nhật Dương khẽ nở nụ cười, hắn bưng cốc cà phê lên, vừa nhấm nháp cà phê, vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Tống Thanh nằm phơi nắng, cô cứ nằm như thế đến lúc ngủ quên mất.
Hà Nhật Dương đặt cốc cà phê xuống rồi đẩy cửa đi ra ngoài, hắn nhặt chiếc khăn ở dưới đất lên nhẹ nhàng phủ kín người cô.
Khuôn mặt ngủ yên của Tống Thanh trông rất điềm tĩnh.
Hà Nhật Dương nhìn đến mức trái tim rung động, cổ họng khô khốc.
Nhìn đôi môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào của cô, không hiểu sao Hà Nhật Dương lại muốn nếm thử xem mùi vị thế nào.
Yết hầu của Hà Nhật Dương nhanh chóng chuyển động, hắn nhẹ nhàng chạm vào gò má của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò mà ấm áp, nhẵn mịn của Tống Thanh, khát vọng dưới đáy lòng hắn ngày càng mãnh liệt!
Hà Nhật Dương chậm rãi cúi người xuống, hắn từ từ tới gần!
Đôi môi anh đào gần ngay trước mắt.
Hà Nhật Dương cẩn thận hôn lên môi Tống Thanh.
Lúc hai bờ môi chạm vào nhau, trong đầu Hà Nhật Dương lại xuất hiện một đoạn hình ảnh.
“Thanh Thanh, cả cuộc đời này anh sẽ không phụ lòng em. Chỉ cần em tin tưởng anh thôi! Đại đế có thể thành lập một đế quốc vì thiếu nữ, anh bằng lòng dùng cả giang sơn để tỏ lòng thành, anh sẽ bảo vệ em cả cuộc đời này.”
“Thanh Thanh, anh đã tìm em suốt mười tám năm. Cuối cùng, hôm nay anh cũng tìm được em rồi, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa!”
“Thanh Thanh, đừng đi mà.”
Lúc Hà Nhật Dương nhìn thấy rõ ràng những hình ảnh trong đầu thì cả người hắn như thể bị sét đánh!
Hắn và Tống Thanh
Lại đúng là vợ chồng!
Nhưng mà vì sao cả hắn và Tống Thanh đều mất đi ký ức!
Vì sao!
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn Tống Thanh, cô vẫn còn đang ngủ say.
Thế nhưng, lúc nhìn về phía Tống Thanh một lần nữa, đáy mắt hắn đã hiện lên một thứ tình cảm không thể nói nên lời.
“Thì ra ký ức mà anh đã mất đi chính là em.” Hà Nhật Dương lẩm bẩm: “Thanh Thanh. Thì ra anh đã từng yêu em như thế. Vậy còn em thì sao? Em cũng từng yêu anh sâu sắc như thế đúng không? Vì vậy mà chúng ta mới quên đi đối phương?”
Hà Nhật Dương chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, hắn cứ lặng lẽ ở bên Tống Thanh như thế.
Tống Thanh ngủ rất bình thản, hắn cũng yên tĩnh ngồi ở bên.
Lưu Nghĩa đứng ở trong phòng nhìn Hà Nhật Dương và Tống Thanh, viền mắt cô hơi hơi ẩm ướt.
Đặt điện thoại xuống, ngừng phát sóng trực tiếp.
Vành mắt của Vũ Ngọc Bình cùng với Phan Thịnh và Phan Ly cũng đỏ lên.
Năm tháng tĩnh lặng, âm thầm ở bên.
Chỉ mong bọn họ có thể nhớ lại nhau sớm hơn một chút.
Tống Thanh ngủ rất lâu, cô ngủ mãi đến khi mặt trời lặn mới thong thả tỉnh dậy.
Vừa mở mắt thì liền nhìn thấy khuôn mặt bán nước hại dân của Hà Nhật Dương.
Tống Thanh chớp chớp mắt, cô lẩm bẩm: “Hả, mình lại nằm mơ rồi! Mình lại mơ thấy Hà Nhật Dương rồi!”
Nghe thấy những lời này của Tống Thanh, Hà Nhật Dương liền mỉm cười, sau đó hắn nhìn Tống Thanh một cách dịu dàng.
Tống Thanh nhắm mắt lại lẩm nhẩm một, hai, ba, bốn, năm, sau đó mở mắt ra!
Quỷ thần ơi!
Sao Hà Nhật Dương vẫn còn ở đây!
Sao mình lại không thể tỉnh khỏi giấc mộng này thế nhỉ?
Tống Thanh lập tức bưng kín mắt của mình, cô lẩm bẩm: “Không được mơ thấy Hà Nhật Dương nữa! Không được mơ thấy! Không được, không được!”
Sau khi im lặng mấy giây, Tống Thanh vội vàng bỏ tay xuống, cô mở mắt ra, vẫn là Hà Nhật Dương!
Tống Thanh hoảng sợ nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương lại nhìn Tống Thanh một cách rất bình tĩnh.
Thì ra người phụ nữ của hắn lúc ngốc nghếch cũng đáng yêu đến vậy.
Cũng may Tiểu Hà không giống cô.
Chỉ không biết Tiểu Duệ giống ai nhỉ?
Tống Thanh suy nghĩ một lúc, sau đó cô run rẩy giơ tay lên chạm vào Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương cứ ngồi yên lặng ở đó, mặc Tống Thanh chạm vào.
Ngón tay của Tống Thanh chạm vào gương mặt Hà Nhật Dương.
Cảm giác rất thật, cô không nhịn được mà bóp thêm một cái.
Ngay sau đó, cả người Tống Thanh cứng lại.
Quỷ thần ơi!
Tiêu đời rồi!
Không phải nằm mơ mà đúng là Hà Nhật Dương thật!
Tống Thanh gào lên một tiếng, cô lập tức ngồi dậy, định chạy trốn như một đứa trẻ theo phản xạ.
Không ngờ rằng cô đứng không vững nên cả người ngã nhào về phía Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương thuận thế đón lấy Tống Thanh, sau đó cả hai nằm xuống đất, hắn ôm lấy eo cô.
Khóe miệng Hà Nhật Dương nhếch lên, hắn cười biếng nhác rồi nói: “Thấy anh tới nên em vội vã lao vào vòng tay anh đến thế à? Mặc dù anh không để ý đến chuyện ở đây hơi lạnh, nhưng mà nơi đó quả thực hơi cứng.”
Gương mặt Tống Thanh đỏ rần rần cả lên.
Lúc này cô đang nằm trên người Hà Nhật Dương, cơ thể của hai người dính chặt vào nhau.
“Em...em xin lỗi.” Tống Thanh rất áy náy: “Em không ngờ rằng anh lại ở đây. Em…em.”
Tống Thanh luống cuống định đứng dậy, nhưng bàn tay đặt ở eo cô lại không chịu buông ra, vì vậy Tống Thanh lại ngã vào lồng ngực hắn thêm lần nữa.
“Sao thế?” Hà Nhật Dương như cười như không nhìn Tống Thanh: “Em không thích tư thế này à.Vậy tư thế này thì sao?”
Hà Nhật Dương trở mình, sau đó đè Tống Thanh xuống dưới.
Bàn tay to lớn của Hà Nhật Dương đỡ lấy eo Tống Thanh, kéo cô sát vào người mình, tư thế của hai người lúc này ám muội và nóng bỏng vô cùng.
Bộ đồ bơi mà Tống Thanh mặc là một bộ bikini hai mảnh, hai người dính sát vào nhau trong tư thế nóng bỏng như vậy đúng là vô cùng kích thích thị giác!
Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ xấu hổ của Tống Thanh, Hà Nhật Dương cảm thấy đáy lòng mình vui như nở hoa.
Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?
Hắn thực sự rất thích cảm giác này!
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Tống Thanh, hắn thực sự rất muốn bộc phát thú tính!
Phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn.
Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.
Hà Nhật Dương chậm rãi buông eo Tống Thanh ra, sau đó nằm trên mặt đất cùng Tống Thanh.
Tống Thanh ngồi dậy một cách bất an, cô vội vàng nhặt chiếc khăn tắm ở dưới đất đắp lên người, cô lo lắng nói: “Sao, sao anh lại ở đây?”
Hà Nhật Dương không trả lời câu hỏi này mà lại nhàn nhã gối đầu lên cánh tay, hắn ngắm hoàng hôn mà nói: “Em có muốn nằm xuống cùng ngắm hoàng hôn không?”
“Hả?” Tống Thanh sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Hà Nhật Dương.
Hoàng hôn đúng là rất đẹp.
Đẹp đến nao lòng.
“Em xem đi, ngắm hoàng hôn từ góc độ này thực sự rất đẹp.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của Tống Thanh lóe lên, sau khi khẳng định được Hà Nhật Dương quả thực chỉ đang ngắm hoàng hôn, đáy lòng cô cũng có một tia chờ mong và ngọt ngào nho nhỏ.
Tống Thanh lại chầm chậm nằm xuống đất, cô nằm sóng vai bên cạnh Hà Nhật Dương, hai người cứ thế ngắm nhìn ánh nắng phía cuối chân trời dần dần mờ hẳn đi.
Hà Nhật Dương từ từ nắm lấy tay Tống Thanh.
Tống Thanh muốn né tránh theo phản xạ, nhưng Hà Nhật Dương nắm rất chặt nên Tống Thanh không thể thoát được.
Tống Thanh chỉ vùng vẫy một chút rồi cũng nhanh chóng cho qua.
Thực ra trong lòng Tống Thanh không hề bài xích cái nắm tay của Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh không vùng vẫy nữa thì lại càng siết chặt hơn.
Cả hai người họ đều không nói gì mà chỉ nằm ở đó ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng đang dần biến mất một cách đầy hy vọng.
Đáy lòng cả hai người đều nổi lên một câu nói: Nắm tay trăm năm, cùng sống cùng chết.
“Quả thực chỉ muốn nằm như thế này mãi.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói: “Đây là lần đầu tiên có người ngắm hoàng hôn cùng với anh theo cách này.”
“Em cũng thế.” Tống Thanh trả lời: “Đây là lần đầu tiên em nằm trên sàn bể bơi để ngắm hoàng hôn.”
Hai người cùng nhìn nhau, sau đó lại cùng bật cười.
Hà Nhật Dương không muốn buông tay ra.
Nhưng mặt trời đã xuống núi rồi, thì thế mà nhiệt độ đã giảm xuống.
Hắn thương Tống Thanh.
Hà Nhật Dương đứng dậy kéo Tống Thanh lên, hắn quấn kỹ chiếc khăn quanh người cô rồi nói: “Em đi thay đồ đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi. Hôm nay là ngày phát sóng bản tin cho nên công ty game sẽ tổ chức tiệc Buffet. Nếu như em không muốn đi thì có thể gọi đồ ăn về phòng.”
Tống Thanh gật đầu.
Hà Nhật Dương vội vàng nói: “Em có muốn ăn cơm cùng anh không?”
Tống Thanh cắn môi nhìn Hà Nhật Dương, gương mặt vẫn đỏ ửng lên.
“Em đi thay quần áo đi, lúc em đến nơi thì có lẽ mọi thứ cũng được chuẩn bị xong rồi.” Hà Nhật Dương không để Tống Thanh do dự nữa mà quyết định thay cô.
Lúc này, Tống Thanh mới lấy lại tinh thần, nếu như cô đi ăn cùng Hà Nhật Dương, vậy thì Tiểu Nghĩa sẽ thế nào?
Tống Thanh về phòng, cô phát hiện ra Lưu Nghĩa đã để lại cho cô một mảnh giấy, trong đó viết rằng Lưu Nghĩa đã ra ngoài chơi, bảo cô tự ăn cơm một mình.
Nếu như Lưu Nghĩa không ở nhà thì cô có nên sang phòng bên cạnh ăn cơm không nhỉ?
À, đúng rồi, Hà Nhật Dương vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô nhỉ?
Sao hắn lại ở đây chứ?
Khách sạn này đã được công ty trò chơi điện tử bao hết rồi mà!
À, đúng rồi, hắn bảo hắn cũng chơi game này mà.
Chẳng nhẽ hắn lại là game thủ tự bỏ tiền đến chơi à?
Ồ, cũng không phải không có khả năng này!
Tống Thanh nhanh chóng thay quần áo, lúc đang suy nghĩ xem có nên mặt dày đi ăn chực hay không thì Lý Xuân đã đích thân tới mời.
“Tiểu thư Tống Thanh, bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi. Tổng giám đốc mời cô đến dùng bữa ạ.” Lý Xuân cười một cách khả ái rồi nói.
“Vậy thật ngại quá!” Tống Thanh thực sự cảm thấy rất ngại.
“Ở bên ngoài thì đương nhiên chúng ta phải chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau rồi.” Lý Xuân trừng mắt nói mò, hắn cười tủm tỉm nói: “Huống chi chúng ta đều quen biết nhau mà! Dĩ nhiên là việc nên làm rồi!”
Tống Thanh cắn môi nói: “Được, vậy nếu từ chối thì bất kính quá.”
Tống Thanh đặt điện thoại lên bàn, cô chỉ cầm lấy thẻ mở phòng rồi đi sang căn phòng bên cạnh.
Tống Thanh không biết rằng, cô vừa mới khóa cửa thì Phương Mạn Luân gọi điện đến.
Đáng tiếc là Tống Thanh không nghe thấy!
Vừa bước vào phòng Hà Nhật Dương thì Tống Thanh liền phát hiện ra phòng của hắn giống như chốn bồng lai vậy!
Xem ra, căn phòng của hắn là căn phòng tốt nhất ở khách sạn này.
Một căn hộ nhỏ hoàn chỉnh.
Có phòng ngủ, phòng làm việc và phòng khách.
Còn có một phòng ăn tinh tế nho nhỏ.
Ngoài ra còn có một gian phòng thay quần áo rất lớn.
Ở bên trong khách sạn còn có một không gian lớn như thế này, đây nhất định là căn phòng xa hoa nhất.
Đoán chừng bể bơi ngoài trời kia cũng được bố trí cho căn phòng này, người ở phòng bên là Tống Thanh chỉ được hưởng ké một chút mà thôi.
Hà Nhật Dương cũng đã thay quần áo rồi.
Màu nâu chắc là màu mà Hà Nhật Dương thích nhất.
Hà Nhật Dương cũng không thể nói rõ được vì sao hắn lại thích màu nâu.
Chỉ cảm thấy rằng ở chỗ sâu nhất trong ký ức có một người đã từng nói với hắn rằng, hắn hợp với màu nâu nhất.
Vì vậy mà nhiều năm qua, quần áo mặc ở nhà của hắn chủ yếu đều là màu nâu.
Vừa hay, bộ quần áo mặc ở nhà tối nay của Tống Thanh cũng là màu nâu.