Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-440
CHƯƠNG 440:
Phương Khanh Hân thật sự là sợ Hà Nhật Dương rồi.
Nghe Hà Nhật Dương nói như thế, liền không dám lên tiếng, hồi lâu mới nhút nhát nói: “Giừ cũng không sớm nữa, em không đi nữa?”
Hà Nhật Dương không quan tâm cô ấy, Vũ Ngọc Bình không nỡ, nói: “Cũng tốt, tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai tìm gặp người phụ trách của họ sau khi bàn xong thì giao cho người khác làm là được.”
Tống Thanh nhìn thời gian nói: “Giờ thì chúng ta đi đi. Lát nữa tôi còn phải cuộc điện thoại.”
Hà Nhật Dương liền hiểu ý của Tống Thanh, nói: “Đi thôi, gần đây có cái khách sạn, là sản nghiệp của Ngọc Bình. Đến địa bàn của Ngọc Bình, thì đừng bao giờ khách sáo với cậu ta!”
Vũ Ngọc Bình liền cười ha ha: “Đúng thế, đến địa bàn của tớ, đừng khách sáo với tớ, tớ không thích đâu đấy!”
Mấy người hi hi ha ha chuẩn bị lên xe, Phương Khanh Hân liền chiếm vị trí ghế phụ cạnh Vũ Ngọc Bình, nói với Lưu Nghĩa: “Cậu với Tống Thanh cùng chiếc xe không vấn đề chứ?”
Lưu Nghĩa là người không thích sự giả vờ, chỉ im lặng gật đầu.
Hà Nhật Dương cũng lái xe qua, thấy Phương Khanh Hân không đeo bám lấy anh ấy, anh ấy mừng còn không kịp, sao mà chủ động đi mời gọi Phương Khanh Hân được?
Cho nên, trong tình huống mọi ngời có mặt đều không ý kiến, Phương Khanh Hân cứ thế mặt dày mà ngồi chung với Vũ Ngọc Bình.
Miệng Vũ Ngọc Bình bổng thấy đắng, ngẩng đầu nhìn Lưu Nghĩa. Lưu Nghĩa đã cùng với Tống Thanh trở về lại xe.
Hà Nhật Dương cười với Vũ Ngọc Bình, cũng quay người lên xe.
Ba chiếc xe nhanh chóng đến điểm đến.
Các trợ lý của Hà Nhật Dương, tự động biến mất, không đi quấy rối hạnh phúc của chủ tịch và thiếu phu nhân.
Khi đặt phòng, Phương Khanh Hân tinh mắt, thấy Vũ Ngọc Bình chọn phòng 2136, cô ấy liền chọn phòng đối diện.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương chọn trúng phòng 2043 và 2042.
Lưu Nghĩa ở đối diện phòng của Tống Thanh phòng 2014.
Như thế, Tống Thanh, Hà Nhật Dương và Lưu Nghĩa cùng ở chung tầng 20, Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân cùng ở tầng 21.
Sắc mặt Vũ Ngọc Bình có phần khó coi.
Cậu ấy vốn dĩ muốn ở cùng đối diện phòng với Lưu Nghĩa, như vậy ban đêm mới tiện giao lưu tình cảm.
Bây giờ phòng đối diện bị Phương Khanh Hân giành mất, Vũ Ngọc Bình liền muốn đổi phòng.
Phương Khanh Hân liền đoán được tâm tư của Vũ Ngọc Bình, nói: “Ngọc Bình, em ở đối diện anh, có phải anh rất không vui? Nếu không, em dứt khoát đi vậy, chứ không ở đây bị người ta chê bai.”
Nói dứt lời, Phương Khanh Hân liền tỏ ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp, u buồn nhìn lấy Lưu Nghĩa, hình như Lưu Nghĩa ăn hiếp cô ấy vậy.
Lưu Nghĩa vốn dĩ là với bộ dạng đàn ông, bị Phương Khanh Hân nhìn với ánh mắt như thế, nhìn trong mắt người khác hàm ý rất khác nhau.
Lưu Nghĩa không thích gây thêm chuyện, liền nói: “Bỏ đi, nếu đã đến rồi, đêm khuya một mình đi về không an toàn. Cứ ở lại đi.”
Có câu nói này của Lưu Nghĩa, Tống Thanh cũng không nói gì.
Cô ấy thấy Lưu Nghĩa tuy rằng trên miệng nói không sao, nhưng cũng có thể đoán được trong lòng Lưu Nghĩa không thoải mái.
Mọi người đều là con gái, lại là chị em, tâm ý tương thông, có gì là không hiểu?
Tống Thanh liền cười nói: “Ngọc Bình, cậu làm gì tốn nhiều tiền như thế? Tôi và Tiểu Nghĩa đều ở chung với nhau, tôi vẫn cứ ở chung phòng với Tiểu Nghĩa là được. Phòng kế bên để cho cậu là được chứ gì.”
Tống Thanh nói thế, thì tương đương bốn người cùng ở chung lầu 20, chỉ có Phương Khanh Hân ở lầu 21.
Vũ Ngọc Bình liền vui vẻ gật đầu: “Được đấy.”
Lưu Nghĩa cũng không nhịn được cười, đưa tay kéo Tống Thanh, lắc một lúc.
Vẫn là chị em mình tốt nhất!
Hiểu lòng mình nhất!
Tống Thanh cũng nhéo lấy lòng bàn tay Lưu Nghĩa, hai đứa con gái nhìn nhau cười.
Hà Nhật Dương mỉm cười, đưa tay lên sờ đầu Tống Thanh.
Vẻ ăn ý ngọt ngào của bốn người thực sự lóe sáng mắt người nhìn!
Phương Khanh Hân không ngờ đến sẽ trở thành thế này, sắc mặt liền trở nên khó cói.
Chính lúc này đây, một giọng nói quen thuộc từ nơi xa nhỏ nhẹ vang lên: “Hà tổng? Văn thiếu? Thật là trùng hợp!”
Mọi người đều quay người lại, Phương Mạn Luân dẫn người đi về hướng này.
Tống Thanh liền mở to mắt: “Sư huynh? Sao anh lại ở đây?”
Hôm nay nổi cơn gió nào thế?
Sao đều đến đây cả?
Phương Mạn Luân cười nói “Thật trùng hợp, anh đến đây bàn chuyện làm ăn. Trời có phần tối, không kịp đi về, nên muốn ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai mới đi về. Chỉ là không ngờ lại gặp mấy người ở đây.”
Nói xong câu này, ánh mắt Phương Mạn Luân lướt qua Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân liền cúi đầu, không dám chạm vào ánh mắt của Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân liền nhìn Hà Nhật Dương: “Hà tổng cũng đến để bàn công chuyện?”
Khóe miệng Hà Nhật Dương lạnh lùng nhếch lên: “Không, tôi đến tìm Thanh Thanh! Cô ấy đồng ý hôm nay bên cạnh tôi.”
Tống Thanh trừng mắt, cô ấy khi nào thì đồng ý?
Sắc mặt Phương Mạn Luân có chút khó coi, nói: “Thế sao?”
Tống Thanh như ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Tự nhiên cô ấy chính là thiên vị Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh phối hợp diễn với anh ấy, mắt phượng liền hiện rõ ý cười nồng thắm.
“vừa lúc, trên lầu có một phòng trống, để cho Cậu Phương vừa đủ.” Lưu Nghĩa nói: “Như thế cũng không lãng phí không gian. Thanh Thanh, đi nào, đi xem phòng của chúng ta!”
Lưu Nghĩa kéo lấy Tống Thanh liền đi đến phòng mình.
Bốn người ở đó, đều nhìn chằm chằm đối phương, lịch sự chào tạm biệt.
Phương Mạn Luân và Phương Khanh Hân đi thang bộ, chưa đến lâu trên kia, khi ở giữa cầu thang, Phương Mạn Luân liền dừng lại: “Chuyện gì đang xảy ra?”
Khẩu khí Phương Mạn Luân se lạnh.
Anh ấy hôm nay phát hiện, quan hệ của Hà Nhật Dương và Tống Thanh hình như càng thân mật hơn!
Đây quả không bình thường!
Tại sao lại phát triển nhanh như thê?
Đây mới mấy hôm?
Hầu như mỗi ngày đều xảy ra thay đổi!
Phương Khanh Hân cắn lấy môi nói: “Anh, họ vốn dĩ là vợ chồng, sự hiểu nhau trong họ chắc chắc tồn tại. Cho dù giờ họ đã quên nhau, nhưng dấu tích và thói quen cuộc sống khi xưa, vẫn có thể gọi dậy tiềm thức của họ. Anh, không phải anh đã nói, đàn ông một khi động lòng chính là ngốc, sẽ thua một cách gọn gàng sao? Tại sao anh vẫn cứ cố chấp với Tống Thanh thế? Phụ nữ tốt hơn cô ấy không phải rất nhiều sao?”
“Đó là chuyện của anh.” Ánh mắt Phương Mạn Luân ảm đạm.
“Nghe nói Triệu Văn Văn đang theo đuổi anh, đối với anh mà nói, Nhà họ Phương và em, chỉ là đá đệm của anh. Hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là điều kiện để anh trèo cao. Tống Thanh căn bản không thể đem đến lợi ích gì cho anh, thậm chí còn đem đến rất nhiều phiền phức cho anh. So với Tống Thanh, Triệu Văn Văn càng thích hợp với anh. Không phải sao?” Phương Khanh Hân vẫn có ý đồ thuyết phục Phương Mạn Luân.
“Em tính nói với tôi là em không muốn làm nữa đúng không?” Phương Mạn Luân hoàn toàn không bị lay động, ánh mắt lạnh băng nhìn Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân run rẩy: “Không phải. Em không nói như thế.”
“Phương Khanh Hân, em cũng biết em chỉ là con cờ của tôi, cho nên thân là con cờ thì phải có ý thức của con cờ. Chủ nhân nghĩ như thế nào, em không cần biết, em chỉ cần làm theo lời của chủ nhân là đúng rồi.” Phương Mạn Luân lạnh băng nói.
“Anh, anh thật sự máu lạnh như vậy sao? trong tim anh trong mắt anh, Nhà họ Phương và em, thật sự chỉ là con cờ sao?” Phương Khanh Hân không cam tâm cực, đặc biệt chính mắt nhìn thấy Tống Linh cưng chiều Tống Thanh ra sao, cô ấy thật sự ngưỡng mộ ghen tỵ đến cực điểm được không?
Cô ấy từng nghi ngờ Phương Mạn Luân có phải huyết mạch của Nhà họ Phương?
Nếu không, tại sao có thể đối với gia tộc của mình máu lạnh như thế?
“Máu lạnh sao? Tôi đã cho các người những gì các người muốn. Tôi máu lạnh chỗ nào?” Phương Mạn Luân chế giễu nhìn lấy Phương Khanh Hân: “Ông nội muốn Nhà họ Phương đi đến đỉnh cao, tôi đã làm được, bây giờ Nhà họ Phương hơn hẳn bất cứ lúc nào so với trước đây. Bố mẹ muốn có được sự giàu có bất tận, tôi cũng đã làm được, bây giờ Nhà họ Phương dù cho không làm gì cả, ăn uống mấy kiếp cũng đủ. Em thích Hà Nhật Dương, muốn gả cho Hà Nhật Dương, bây giờ tôi đang cố hết sức sắp xếp em đến bên cậu ấy, làm sao? em chưa hài lòng sao?”
“Em...” Phương Khanh Hân bổng nhiên cảm thấy mình nghèo vốn từ.
“các người còn muốn như thế nào?” Phương Mạn Luân cười chế giễu: “Nhà họ Phương chính là đức tính này. Lòng tham không đáy. Từ nhỏ cho tới lớn đều như thế. Chỉ thấy kết quả, không hỏi quá trình. Đây chính là điều mà Nhà họ Phương dạy cho tôi. Bây giờ tôi làm vậy có sai sao?”
Ánh mắt Phương Khanh Hân nhấp nháy nhìn Phương Mạn Luân.
Đúng thế, đây chính là cách dạy dỗ của Nhà họ Phương.
Chỉ xem kết quả, không hỏi quá trình.
Bao gồm cả Phương Khanh Hân cô ấy cũng như thế, cho nên cô ấy không có tư cách chỉ trích.
“Đã hiểu. Nhưng, anh, nếu như em không thể cùng Hà Nhật Dương bên nhau...” Lời của Phương Khanh Hân bị cắt ngang.
“Không có nếu như!” Phương Mạn Luân nham hiểm nói: “Em nhất định phải gả cho Hà Nhật Dương! Tính nhẫn nại của tôi có hạn! Em đã hỏi qua tôi mấy lần rồi, không cần biết hỏi bao nhiêu lần, đáp án vẫn như nhau! Tôi cho em một kỳ hạn, nếu như Hà Nhật Dương và Tống Thanh vẫn ở bên nhau, thì em chuẩn bị tắm sạch sẽ nằm trên giường khách hàng đi!”
Để lại câu đó, Phương Mạn Luân quay người bỏ đi, bước ra hai bước, đột nhiên dừng lại, nói: “Quên nhắc nhở em nữa. Qua mấy ngày chính là ngày họp mặt ofline của game, em sắp xếp một lát, đến lúc đó đừng lỡ cơ hội.”
“Anh tính...” Phương Khanh Hân hình như hiểu ý của anh ấy.
“Đây là cơ hội rất tốt.” Phương Mạn Luân nắm lấy nắm đắm nói: “Đến lúc đó người đông hơi rối, là cơ hội tốt nhất để em ra tay. Phương Khanh Hân, tôi nhắc nhở em, đây là cơ hội cuối cùng của em!”
Phương Khanh Hân đau khổ nhắm lấy mắt: “Em hiểu.”
Nhìn bóng lưng rời khỏi của Phương Mạn Luân, Phương Khanh Hân liền bất lực dựa vào tường.
Cô ấy hình như có thể dự đoán được kết cục của cô ấy rồi.
Chia cách Hà Nhật Dương và Tống Thanh?
Khi xưa cô ấy làm không được, bây giờ làm sao mà làm được?
Phương Mạn Luân không phải chỉ trút giận là xong.
Chẳng lẽ cô ấy không có được Hà Nhật Dương, cả Vũ Ngọc Bình cũng không được sao?
Mắt Phương Khanh Hân liền mở to ra, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Nếu sớm muộn bị hủy, thế thì chi bằng hủy Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa trước!
Phương Mạn Luân, anh dựa vào cái gì mà cho rằng, tôi nhất định sẽ nghe theo anh?
Hừ hừ, chúng ta chờ mà xem!
Phương Khanh Hân có chủ ý, liền từ từ quay người rời khỏi.
Sau khi cả hai người rời khỏi, thân hình Lý Hạ liền biến mất.
Không cần biết họ làm gì, chỉ cần muốn gây bất lợi với thiếu phu nhân, thì phải qua cửa của họ đã!
Tống Thanh và Lưu Nghĩa vào phòng, Lưu Nghĩa liền nói: “Thanh Thanh, cậu tránh xa Phương Khanh Hân ra. Cô ấy không phải người tốt.”
Phương Khanh Hân thật sự là sợ Hà Nhật Dương rồi.
Nghe Hà Nhật Dương nói như thế, liền không dám lên tiếng, hồi lâu mới nhút nhát nói: “Giừ cũng không sớm nữa, em không đi nữa?”
Hà Nhật Dương không quan tâm cô ấy, Vũ Ngọc Bình không nỡ, nói: “Cũng tốt, tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai tìm gặp người phụ trách của họ sau khi bàn xong thì giao cho người khác làm là được.”
Tống Thanh nhìn thời gian nói: “Giờ thì chúng ta đi đi. Lát nữa tôi còn phải cuộc điện thoại.”
Hà Nhật Dương liền hiểu ý của Tống Thanh, nói: “Đi thôi, gần đây có cái khách sạn, là sản nghiệp của Ngọc Bình. Đến địa bàn của Ngọc Bình, thì đừng bao giờ khách sáo với cậu ta!”
Vũ Ngọc Bình liền cười ha ha: “Đúng thế, đến địa bàn của tớ, đừng khách sáo với tớ, tớ không thích đâu đấy!”
Mấy người hi hi ha ha chuẩn bị lên xe, Phương Khanh Hân liền chiếm vị trí ghế phụ cạnh Vũ Ngọc Bình, nói với Lưu Nghĩa: “Cậu với Tống Thanh cùng chiếc xe không vấn đề chứ?”
Lưu Nghĩa là người không thích sự giả vờ, chỉ im lặng gật đầu.
Hà Nhật Dương cũng lái xe qua, thấy Phương Khanh Hân không đeo bám lấy anh ấy, anh ấy mừng còn không kịp, sao mà chủ động đi mời gọi Phương Khanh Hân được?
Cho nên, trong tình huống mọi ngời có mặt đều không ý kiến, Phương Khanh Hân cứ thế mặt dày mà ngồi chung với Vũ Ngọc Bình.
Miệng Vũ Ngọc Bình bổng thấy đắng, ngẩng đầu nhìn Lưu Nghĩa. Lưu Nghĩa đã cùng với Tống Thanh trở về lại xe.
Hà Nhật Dương cười với Vũ Ngọc Bình, cũng quay người lên xe.
Ba chiếc xe nhanh chóng đến điểm đến.
Các trợ lý của Hà Nhật Dương, tự động biến mất, không đi quấy rối hạnh phúc của chủ tịch và thiếu phu nhân.
Khi đặt phòng, Phương Khanh Hân tinh mắt, thấy Vũ Ngọc Bình chọn phòng 2136, cô ấy liền chọn phòng đối diện.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương chọn trúng phòng 2043 và 2042.
Lưu Nghĩa ở đối diện phòng của Tống Thanh phòng 2014.
Như thế, Tống Thanh, Hà Nhật Dương và Lưu Nghĩa cùng ở chung tầng 20, Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân cùng ở tầng 21.
Sắc mặt Vũ Ngọc Bình có phần khó coi.
Cậu ấy vốn dĩ muốn ở cùng đối diện phòng với Lưu Nghĩa, như vậy ban đêm mới tiện giao lưu tình cảm.
Bây giờ phòng đối diện bị Phương Khanh Hân giành mất, Vũ Ngọc Bình liền muốn đổi phòng.
Phương Khanh Hân liền đoán được tâm tư của Vũ Ngọc Bình, nói: “Ngọc Bình, em ở đối diện anh, có phải anh rất không vui? Nếu không, em dứt khoát đi vậy, chứ không ở đây bị người ta chê bai.”
Nói dứt lời, Phương Khanh Hân liền tỏ ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp, u buồn nhìn lấy Lưu Nghĩa, hình như Lưu Nghĩa ăn hiếp cô ấy vậy.
Lưu Nghĩa vốn dĩ là với bộ dạng đàn ông, bị Phương Khanh Hân nhìn với ánh mắt như thế, nhìn trong mắt người khác hàm ý rất khác nhau.
Lưu Nghĩa không thích gây thêm chuyện, liền nói: “Bỏ đi, nếu đã đến rồi, đêm khuya một mình đi về không an toàn. Cứ ở lại đi.”
Có câu nói này của Lưu Nghĩa, Tống Thanh cũng không nói gì.
Cô ấy thấy Lưu Nghĩa tuy rằng trên miệng nói không sao, nhưng cũng có thể đoán được trong lòng Lưu Nghĩa không thoải mái.
Mọi người đều là con gái, lại là chị em, tâm ý tương thông, có gì là không hiểu?
Tống Thanh liền cười nói: “Ngọc Bình, cậu làm gì tốn nhiều tiền như thế? Tôi và Tiểu Nghĩa đều ở chung với nhau, tôi vẫn cứ ở chung phòng với Tiểu Nghĩa là được. Phòng kế bên để cho cậu là được chứ gì.”
Tống Thanh nói thế, thì tương đương bốn người cùng ở chung lầu 20, chỉ có Phương Khanh Hân ở lầu 21.
Vũ Ngọc Bình liền vui vẻ gật đầu: “Được đấy.”
Lưu Nghĩa cũng không nhịn được cười, đưa tay kéo Tống Thanh, lắc một lúc.
Vẫn là chị em mình tốt nhất!
Hiểu lòng mình nhất!
Tống Thanh cũng nhéo lấy lòng bàn tay Lưu Nghĩa, hai đứa con gái nhìn nhau cười.
Hà Nhật Dương mỉm cười, đưa tay lên sờ đầu Tống Thanh.
Vẻ ăn ý ngọt ngào của bốn người thực sự lóe sáng mắt người nhìn!
Phương Khanh Hân không ngờ đến sẽ trở thành thế này, sắc mặt liền trở nên khó cói.
Chính lúc này đây, một giọng nói quen thuộc từ nơi xa nhỏ nhẹ vang lên: “Hà tổng? Văn thiếu? Thật là trùng hợp!”
Mọi người đều quay người lại, Phương Mạn Luân dẫn người đi về hướng này.
Tống Thanh liền mở to mắt: “Sư huynh? Sao anh lại ở đây?”
Hôm nay nổi cơn gió nào thế?
Sao đều đến đây cả?
Phương Mạn Luân cười nói “Thật trùng hợp, anh đến đây bàn chuyện làm ăn. Trời có phần tối, không kịp đi về, nên muốn ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai mới đi về. Chỉ là không ngờ lại gặp mấy người ở đây.”
Nói xong câu này, ánh mắt Phương Mạn Luân lướt qua Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân liền cúi đầu, không dám chạm vào ánh mắt của Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân liền nhìn Hà Nhật Dương: “Hà tổng cũng đến để bàn công chuyện?”
Khóe miệng Hà Nhật Dương lạnh lùng nhếch lên: “Không, tôi đến tìm Thanh Thanh! Cô ấy đồng ý hôm nay bên cạnh tôi.”
Tống Thanh trừng mắt, cô ấy khi nào thì đồng ý?
Sắc mặt Phương Mạn Luân có chút khó coi, nói: “Thế sao?”
Tống Thanh như ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Tự nhiên cô ấy chính là thiên vị Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh phối hợp diễn với anh ấy, mắt phượng liền hiện rõ ý cười nồng thắm.
“vừa lúc, trên lầu có một phòng trống, để cho Cậu Phương vừa đủ.” Lưu Nghĩa nói: “Như thế cũng không lãng phí không gian. Thanh Thanh, đi nào, đi xem phòng của chúng ta!”
Lưu Nghĩa kéo lấy Tống Thanh liền đi đến phòng mình.
Bốn người ở đó, đều nhìn chằm chằm đối phương, lịch sự chào tạm biệt.
Phương Mạn Luân và Phương Khanh Hân đi thang bộ, chưa đến lâu trên kia, khi ở giữa cầu thang, Phương Mạn Luân liền dừng lại: “Chuyện gì đang xảy ra?”
Khẩu khí Phương Mạn Luân se lạnh.
Anh ấy hôm nay phát hiện, quan hệ của Hà Nhật Dương và Tống Thanh hình như càng thân mật hơn!
Đây quả không bình thường!
Tại sao lại phát triển nhanh như thê?
Đây mới mấy hôm?
Hầu như mỗi ngày đều xảy ra thay đổi!
Phương Khanh Hân cắn lấy môi nói: “Anh, họ vốn dĩ là vợ chồng, sự hiểu nhau trong họ chắc chắc tồn tại. Cho dù giờ họ đã quên nhau, nhưng dấu tích và thói quen cuộc sống khi xưa, vẫn có thể gọi dậy tiềm thức của họ. Anh, không phải anh đã nói, đàn ông một khi động lòng chính là ngốc, sẽ thua một cách gọn gàng sao? Tại sao anh vẫn cứ cố chấp với Tống Thanh thế? Phụ nữ tốt hơn cô ấy không phải rất nhiều sao?”
“Đó là chuyện của anh.” Ánh mắt Phương Mạn Luân ảm đạm.
“Nghe nói Triệu Văn Văn đang theo đuổi anh, đối với anh mà nói, Nhà họ Phương và em, chỉ là đá đệm của anh. Hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là điều kiện để anh trèo cao. Tống Thanh căn bản không thể đem đến lợi ích gì cho anh, thậm chí còn đem đến rất nhiều phiền phức cho anh. So với Tống Thanh, Triệu Văn Văn càng thích hợp với anh. Không phải sao?” Phương Khanh Hân vẫn có ý đồ thuyết phục Phương Mạn Luân.
“Em tính nói với tôi là em không muốn làm nữa đúng không?” Phương Mạn Luân hoàn toàn không bị lay động, ánh mắt lạnh băng nhìn Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân run rẩy: “Không phải. Em không nói như thế.”
“Phương Khanh Hân, em cũng biết em chỉ là con cờ của tôi, cho nên thân là con cờ thì phải có ý thức của con cờ. Chủ nhân nghĩ như thế nào, em không cần biết, em chỉ cần làm theo lời của chủ nhân là đúng rồi.” Phương Mạn Luân lạnh băng nói.
“Anh, anh thật sự máu lạnh như vậy sao? trong tim anh trong mắt anh, Nhà họ Phương và em, thật sự chỉ là con cờ sao?” Phương Khanh Hân không cam tâm cực, đặc biệt chính mắt nhìn thấy Tống Linh cưng chiều Tống Thanh ra sao, cô ấy thật sự ngưỡng mộ ghen tỵ đến cực điểm được không?
Cô ấy từng nghi ngờ Phương Mạn Luân có phải huyết mạch của Nhà họ Phương?
Nếu không, tại sao có thể đối với gia tộc của mình máu lạnh như thế?
“Máu lạnh sao? Tôi đã cho các người những gì các người muốn. Tôi máu lạnh chỗ nào?” Phương Mạn Luân chế giễu nhìn lấy Phương Khanh Hân: “Ông nội muốn Nhà họ Phương đi đến đỉnh cao, tôi đã làm được, bây giờ Nhà họ Phương hơn hẳn bất cứ lúc nào so với trước đây. Bố mẹ muốn có được sự giàu có bất tận, tôi cũng đã làm được, bây giờ Nhà họ Phương dù cho không làm gì cả, ăn uống mấy kiếp cũng đủ. Em thích Hà Nhật Dương, muốn gả cho Hà Nhật Dương, bây giờ tôi đang cố hết sức sắp xếp em đến bên cậu ấy, làm sao? em chưa hài lòng sao?”
“Em...” Phương Khanh Hân bổng nhiên cảm thấy mình nghèo vốn từ.
“các người còn muốn như thế nào?” Phương Mạn Luân cười chế giễu: “Nhà họ Phương chính là đức tính này. Lòng tham không đáy. Từ nhỏ cho tới lớn đều như thế. Chỉ thấy kết quả, không hỏi quá trình. Đây chính là điều mà Nhà họ Phương dạy cho tôi. Bây giờ tôi làm vậy có sai sao?”
Ánh mắt Phương Khanh Hân nhấp nháy nhìn Phương Mạn Luân.
Đúng thế, đây chính là cách dạy dỗ của Nhà họ Phương.
Chỉ xem kết quả, không hỏi quá trình.
Bao gồm cả Phương Khanh Hân cô ấy cũng như thế, cho nên cô ấy không có tư cách chỉ trích.
“Đã hiểu. Nhưng, anh, nếu như em không thể cùng Hà Nhật Dương bên nhau...” Lời của Phương Khanh Hân bị cắt ngang.
“Không có nếu như!” Phương Mạn Luân nham hiểm nói: “Em nhất định phải gả cho Hà Nhật Dương! Tính nhẫn nại của tôi có hạn! Em đã hỏi qua tôi mấy lần rồi, không cần biết hỏi bao nhiêu lần, đáp án vẫn như nhau! Tôi cho em một kỳ hạn, nếu như Hà Nhật Dương và Tống Thanh vẫn ở bên nhau, thì em chuẩn bị tắm sạch sẽ nằm trên giường khách hàng đi!”
Để lại câu đó, Phương Mạn Luân quay người bỏ đi, bước ra hai bước, đột nhiên dừng lại, nói: “Quên nhắc nhở em nữa. Qua mấy ngày chính là ngày họp mặt ofline của game, em sắp xếp một lát, đến lúc đó đừng lỡ cơ hội.”
“Anh tính...” Phương Khanh Hân hình như hiểu ý của anh ấy.
“Đây là cơ hội rất tốt.” Phương Mạn Luân nắm lấy nắm đắm nói: “Đến lúc đó người đông hơi rối, là cơ hội tốt nhất để em ra tay. Phương Khanh Hân, tôi nhắc nhở em, đây là cơ hội cuối cùng của em!”
Phương Khanh Hân đau khổ nhắm lấy mắt: “Em hiểu.”
Nhìn bóng lưng rời khỏi của Phương Mạn Luân, Phương Khanh Hân liền bất lực dựa vào tường.
Cô ấy hình như có thể dự đoán được kết cục của cô ấy rồi.
Chia cách Hà Nhật Dương và Tống Thanh?
Khi xưa cô ấy làm không được, bây giờ làm sao mà làm được?
Phương Mạn Luân không phải chỉ trút giận là xong.
Chẳng lẽ cô ấy không có được Hà Nhật Dương, cả Vũ Ngọc Bình cũng không được sao?
Mắt Phương Khanh Hân liền mở to ra, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Nếu sớm muộn bị hủy, thế thì chi bằng hủy Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa trước!
Phương Mạn Luân, anh dựa vào cái gì mà cho rằng, tôi nhất định sẽ nghe theo anh?
Hừ hừ, chúng ta chờ mà xem!
Phương Khanh Hân có chủ ý, liền từ từ quay người rời khỏi.
Sau khi cả hai người rời khỏi, thân hình Lý Hạ liền biến mất.
Không cần biết họ làm gì, chỉ cần muốn gây bất lợi với thiếu phu nhân, thì phải qua cửa của họ đã!
Tống Thanh và Lưu Nghĩa vào phòng, Lưu Nghĩa liền nói: “Thanh Thanh, cậu tránh xa Phương Khanh Hân ra. Cô ấy không phải người tốt.”