Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-436
CHƯƠNG 436:
Tống Thanh chưa nói gì, cửa phòng liền bị Lưu Nghĩa đẩy ra: “Cha, câu nói này của cha là ý gì? Không muốn tái hôn với mẹ nữa chứ gì? Nếu như vậy thì con không cần phí sức nghĩ cách tái hợp! Thanh Thanh, chúng ta đi!”
Lưu Nghĩa nói xong câu này thì qua kéo tay Tống Thanh.
Tống Thanh kéo ngược lại tay Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, bạn đừng hấp tấp quá. Nhất định không phải như vậy đâu, bạn hãy nghe lời giải thích của cha nuôi đi!”
Lưu Vân nhìn thấy Lưu Nghĩa, ngọn lửa liền nổi lên: “Không cần lời giải thích. Chính là ý như vậy đấy.”
Lưu Nghĩa nhìn phía ba mình: “Thế người đàn bà giới thiệu đó là ai?”
“Tôn Dương Dương.” Lưu Vân trả lời ngay.
Lưu Nghĩa vẻ mặt liền biến sắc: “Ông còn dám nói năm đó ông không có quan hệ gì với cô ta! Thanh Thanh, không cần hỏi gì thêm nữa, chúng ta đi”
Lưu Nghĩa không còn muốn nghe lời giải thích của Lưu Vân nữa, kéo Tống Thanh đi ra phía ngoài.
“Lưu Nghĩa, tôi là cha của con!” Lưu Vân tức giận gào thét lên.
“Tôi không có người cha như ông! Ông đã phản bội mẹ” Lưu Nghĩa cũng giận dữ thét lên: “Tôi vốn đầu tưởng cả hai người là trong sạch, kết quả, ông lại dùng hiện thực đó tát vào mặt tôi!”
“Thằng con khốn nạn!” Lưu Vân ngay tức thì xông tới Lưu Nghĩa giơ tay mình lên.
Tống Thanh liền thấy không hay, ngay tức khắc xông tới trước mặt Lưu Nghĩa để che chở Lưu Nghĩa, không cho Lưu Vân đánh cô ấy: “Tiểu Nghĩa bạn đi trước đi! Cha nuôi! Rốt cuộc chuyện này là sao!”
“Chuyện này sao ư? Thanh Thanh, bạn còn nhớ câu nói mẹ mình nói qua không, trước đây ba mẹ mình ly hôn là vì cái gì? Là vì cái người tên Tôn Dương Dương! Bà ta đã mua xiêm y tặng cho cha mình. Thế là cha mình nhận lấy và để vào trong tủ áo. Bây giờ nghĩ lại, trước đó chỉ sợ không phải là hiểu lầm, chỉ sợ là thật lòng muốn ly hôn với mẹ mình thôi!” Lưu Nghĩa trong lúc cơn thịnh nộ đã buột miệng nói ra.
Lưu Vân vốn muốn dạy dỗ con gái mình, nhưng gặp Tống Thanh lại ở trước mặt ngăn cản không cho, ông ấy không dám đụng đến một ngón tay nào của Tống Thanh.
Một cô bé nũng nĩu như vậy không bì kịp với da dày thịt thô như Lưu Nghĩa, ngộ nhỡ bị thương ở đâu thì không tốt lắm!
Thế là, Lưu Vân dưới cơn thịnh nộ, liền đập bể hết toàn bộ bàn ghế trong phòng.
Sự nổi quạu của Lưu Vân lại lần nữa kích thích Lưu Nghĩa nổi giận.
Nhìn hai người họ gần sắp xông tay áo lên đánh, Tống Thanh đành nói với Lưu Vân: “Cha nuôi, con sẽ quay lại kiếm người, con và Tiểu Nghĩa đi về trước!”
Tống Thanh vừa hô to vừa dùng sức đẩy Lưu Nghĩa ra ngoài.
Dùng hết sức trâu của mình, cuối cùng cũng kéo được Lưu Nghĩa ra khỏi khách sạn.
Đưa Lưu Nghĩa vào trong xe, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lưu Nghĩa, Tống Thanh liền hỏi: “Có chuyện gì từ từ nói, rốt cuộc chuyện như thế nào?”
“Thanh Thanh, bạn cũng là phụ nữ, bạn có tùy tiện tặng cho đàn ông nào cái xiêm y không?” Lưu Nghĩa hỏi ngược lại Tống Thanh.
Tống Thanh lắc đầu: “Đương nhiên không rồi. Đồ vật này đâu thể nào tùy tiện tặng được?”
“Đúng vậy đó.” Lưu Nghĩa thả lỏng tay, nói: “Thế nhưng mụ Tôn Dương Dương đó lại tặng, mà cha mình còn nhận lấy nữa chứ! Đây là mấu chót! Khi đó, mẹ mình từ vùng khác trở về, phát hiện được cái xiêm y từ trong tủ áo, cái bao bì của xiêm y lại còn được tháo ra nữa! Thanh Thanh, nếu như là bạn, bạn có nghĩ nhiều không?”
Tống Thanh chần chừ một hồi: “Có lẽ cũng có?”
“Đúng vậy, bất kỳ người nào cũng sẽ nghĩ nhiều.” Lưu Nghĩa giận dữ nói: “Cho nên mẹ mới với cha mình cãi nhau một trận.”
Tống Thanh chau mày hỏi: “Cha nuôi không giải thích?”
“Có! Ông ấy chỉ nói, Tôn Dương Dương đó là thuộc hạ ông ấy, hai người họ chẳng có mối quan hệ gì, chỉ đơn giản vậy thôi. Nhưng mà bạn sẽ tin không?” Lưu Nghĩa tiếp tục hỏi.
Tống Thanh lắc đầu.
Gặp chuyện như vậy, bất kỳ người phụ nữ chắc cũng sẽ nghi ngờ?
Lời giải thích này rất miễn cưỡng.
“Mẹ mình lúc đó có yêu cầu đòi Tôn Dương Dương đó rời khỏi cha mình, nhưng cha mình lại từ chối. Cho nên, mẹ mình trong lúc tức giận mới đề nghị ly hôn.” Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “Cha mình, là người ngọng nghịu, không biết ăn nói. Mình luôn cảm thấy ở giữa họ có một sự hiểu lầm, cho nên mình cũng đã tìm cha mình, nói rằng đòi bắt Tôn Dương Dương rời khỏi. Thế mà cha mình lại đuổi mình đi khỏi, nói là tuyệt đối không thể nào làm như vậy được.”
“Tại sao chứ?” Tống Thanh chau mày hỏi: “Không lý nào vậy!”
“Cha mình nói, Tôn Dương Dương đó đã theo ông ấy nhiều năm, từ lúc bắt đầu đánh giang sơn hai người đã chung tay dốc sức làm, bây giờ cùng với ông ấy làm doanh nghiệp, ông ấy không thể vong ơn bội nghĩa! Nhưng mà Tôn Dương Dương đó lòng dạ hiểm ác khó lường! bà ta đã bốn mươi tuổi đầu rồi, mà chưa từng có cuộc hôn nhân! chẳng phải là nhằm vào cha mình sao?” Lưu Nghĩa tức tới nghiến răng: “Thanh Thanh, bạn nói, mình sao không bực tức được? Cha mình muốn đền ơn Tôn Dương Dương có rất nhiều cách, cho tiền cho danh lợi cũng đều được, nhưng tại sao nhất định phải dắt bên cạnh chứ? Bây giờ tốt rồi, không biết người nào không biết điều lại dám giới thiệu Tôn Dương Dương cho cha mình! Đúng là tự tìm đấy! Không được, mình phải tìm người đó, mình nhất định phải đi hỏi rõ người đó!”
Tống Thanh kéo chặt Lưu Nghĩa, nói: “Bạn hãy bình tĩnh trước đã! Đối phương chỉ là giới thiệu thôi, cha nuôi đâu có nhận lời đâu!”
Lưu Nghĩa cười lạnh lùng: “Đây với việc nhận lời có gì khác nhau đâu?”
“Bạn coi bạn đi, tính khí bạn giống như cha nuôi vậy! không hổ danh cha con! Được rồi, bạn ngồi ở đây đi, đâu cũng không được đi! Mình chạy đi hỏi thử!” Tống Thanh giữ chặt Lưu Nghĩa: “Đừng có chạy lung tung, Mình không thuộc đường ở đây, bạn mà đi rồi, ngộ nhỡ có bọn lưu manh ăn hiếp mình thì sao?” Tống Thanh dặn dò xong, liền xuống xe, chạy về căn phòng lần nữa.
Trong phòng đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, dĩ nhiên là công lao của thuộc hạ Lưu Vân.
“Cha nuôi.” Tống Thanh trở về phòng, thì ngồi đối diện với Lưu Vân: “Cha nuôi cứ nói chuyện với con, người có dự định ra sao? Con cũng là con gái của người? Nói chuyện với con gái không cần nặng lời! Người cứ trực tiếp nói kế hoạch của người!”
Lưu Vân thật sự rất thương cô con gái nhỏ này.
Nói chuyện luôn luôn dịu dàng, không luống cuống, và nói ngọt.
Chẳng trách Từ Vân Khê yêu mến vậy, ông ấy cũng rất thương yêu!
Không giống Lưu Nghĩa, chưa được hai ba câu là đã muốn đánh lộn!
Đánh lộn thiệt đó!
Hai người đều có sức mạnh, thường ngày đánh nhau một trận!
“Thanh Thanh, con nói, cha nuôi phải làm sao đây? Tôn Dương Dương tuổi còn trẻ thì đã theo cha rồi. Con cũng biết rõ, Cha lúc trước là người giang hồ. Không phải là một người tốt và lịch sự. Người ta đã cùng chung với cha đánh thiên hạ. Bây giờ sự nghiệp cha thành công rồi, chẳng lẽ lại dứt bỏ và đá người ta ra? Vậy thì Lưu Vân này còn mặt mũi nào mà đi lại trong giang hồ?” Lưu Vân kể khổ cho Tống Thanh: “Tôn Dương Dương tin tưởng cha, cha cũng tin tưởng cô ấy, chỉ đơn giản như vậy! Thuộc hạ bao nhiêu rồi, cũng có chút tình cảm với nhau, huống chi lại ăn ý! Cũng đều do hai mẹ con họ nghĩ nhiều thôi.”
Tống Thanh cười lên bảo: “Thế dì Tôn tại sao đến giờ chưa có chồng? Dì ấy thích người?”
“Việc này Cha không biết?” Lưu Vân người đọng lại.
“Cha nuôi, tuy rằng người thô kệch một chút, nhưng không hề ngốc. Một người phụ nữ đối với người có cảm tình không, người chắc cũng cảm nhận được. Con hỏi thử người lại. Nếu mẹ nuôi bên cạnh có một trợ lý nam rất tốt, vẫn chưa kết hôn, đối với mẹ nuôi săn sóc ân cần. Trong lúc người không có ở nhà, trợ lý nam này kề cận chăm sóc, bưng trà rót nước, đấm lưng xoa bóp, mua cái này mua cái nọ, thậm chí kể cả xiêm y của mẹ nuôi cũng giặt dùm.” Tống Thanh nói một câu, sắc mặt Lưu Vân liền chuyển sang đen sạm.
Tống Thanh liền dừng lại câu chuyện, hỏi: “Cha nuôi sẽ nghĩ sao? Nếu như người yêu cầu mẹ nuôi từ chức trợ lý nam này, mẹ nuôi lại nói, trợ lý nam này đã theo bên cạnh bà ấy từ lúc bà ấy chưa nổi danh. Hai bên cũng có chút tình cảm, và cũng ăn ý, không muốn làm người vong ơn bội nghĩa. Trong lòng người nghĩ sao?”
Sắc mặt Lưu Vân lại càng đen sạm hơn.
“Con người, thường là như vậy. Chỉ đứng ở lập trường mình nghĩ vấn đề, mà xem nhẹ đến nhu cầu của đối phương. Mẹ nuôi lúc đó tại sao tức giận, chẳng phải là do thiếu thốn cảm giác an toàn ư? Cha nuôi tuy rằng đối với tình cảm rất chung tình, nhưng chuyện tình cảm, không phải nói ra là được, mà còn phải thể hiện ra nữa! Dì Tôn có ơn đối với người, người đền đáp cô ấy là đúng. Con cũng tán thành. Nhưng mà cảm kích người ta có rất nhiều cách, không phải cứ dắt bên cạnh mình mới được! Người có từng nghĩ qua, chính là do thái độ úp úp mở mở của người, mới khiến cho dì Tôn có sự hiểu lầm? Nếu không thì, sao hiện giờ lại có người đột ngột giới thiệu dì Tôn cho người cơ chứ?”
“Con chưa từng gặp dì Tôn, con sẽ không có sự đánh giá gì với dì Tôn. Nhưng bất kỳ một người nào, cho dù là đàn ông hay là phụ nữ, đều dồn hết toàn bộ tâm huyết và chú tâm sự nghiệp trong vòng mấy mươi năm nay. Người như vậy rất đáng kính trọng.” Tống Thanh tiếp tục nói: “Dì Tôn ở bên cạnh cha mấy mươi năm vẫn như một, có thể thấy được là một người có tính cách dứt khoát. Con thà tin tưởng, dì ấy là một người phụ nữ có nội tâm phong phú, cao ngạo và đáng quý. Chứ không giống như những người ở chốn chợ, chỉ thấy được lợi ích trước mặt. Cho nên, cha nuôi cũng nên tự kiểm điểm thái độ của mình, có phải đã làm cho dì Tôn hiểu sai?”
Những câu nói này của Tống Thanh, hợp tình hợp lý, vô cùng tinh tế.
Cho dù là người bướng bỉnh như Lưu Vân khi nghe được cùng phải gật đầu khen ngợi: “Cũng là Thanh Thanh con đây tốt hơn, không giống Lưu Nghĩa, chỉ biết dùng đánh đấm.”
“Đó là do Tiểu Nghĩa giống cha! Chẳng phải có câu con gái theo cha sao. Muốn Tiểu Nghĩa trở nên tốt thì cha phải làm tấm gương tốt! Hiện giờ Tiểu Nghĩa đã hai mươi mấy tuổi rồi, Cha cũng phải suy nghĩ cho tương lai cô ấy chứ? Còn người, nên sửa chút tính khí nóng nảy, đừng có hở một chút là tức giận, không tốt cho sức khỏe! Cha dù khoẻ mạnh, nhưng cũng là người năm mươi tới sáu mươi tuổi đầu rồi. Cho dù người không để tâm tới sức khoẻ của mình, cũng phải suy nghĩ cho mấy tiểu bối tụi con chứ! Tuy cha thường ngày cãi nhau với Lưu Nghĩa, nhưng nếu cha mà có mệnh hệ gì, Lưu Nghĩa tuyệt đối lo lắng tới khóc nức nở, cha có tin không?”
Lưu Vân cười lên: “Đứa bé này.”
Và trong lúc này, bên ngoài lại có một tiếng vỗ tay: “Bập bập bập——đúng là rất hay! thật sự khâm phục! Nhà họ Tống đích thực đã sinh ra một nhân tài.”
Tống Thanh nhìn sang phía tiếng nói vang lên, chỉ thấy một phụ nữ cực kỳ giỏi giang từ bên ngoài đi vào.
“Thanh Thanh, cô ấy là Tôn Dương Dương.” Lưu Vân liền giới thiệu.
Tống Thanh mau chóng đứng dậy: “Chào Dì Tôn, con tên Tống Thanh.”
Tôn Dương Dương gật đầu, và nhìn sang Lưu Vân, nói: “Lão đại, lại đem phiền phức cho anh rồi. Người đó không biết nội tình cho nên mới làm như vậy. Nãy em về nhà đã giáo huấn người đó một trận rồi, người đó sẽ không tái phạm nữa!”
Lưu Vân vẩy vẩy tay: “Đều là chuyện nhỏ, không cần đâu.”
Tôn Dương Dương cười nhẹ, quay đầu nhìn về Tống Thanh: “Cô Tống không ngại nói chuyện một tí chứ?”
Tống Thanh chưa nói gì, cửa phòng liền bị Lưu Nghĩa đẩy ra: “Cha, câu nói này của cha là ý gì? Không muốn tái hôn với mẹ nữa chứ gì? Nếu như vậy thì con không cần phí sức nghĩ cách tái hợp! Thanh Thanh, chúng ta đi!”
Lưu Nghĩa nói xong câu này thì qua kéo tay Tống Thanh.
Tống Thanh kéo ngược lại tay Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, bạn đừng hấp tấp quá. Nhất định không phải như vậy đâu, bạn hãy nghe lời giải thích của cha nuôi đi!”
Lưu Vân nhìn thấy Lưu Nghĩa, ngọn lửa liền nổi lên: “Không cần lời giải thích. Chính là ý như vậy đấy.”
Lưu Nghĩa nhìn phía ba mình: “Thế người đàn bà giới thiệu đó là ai?”
“Tôn Dương Dương.” Lưu Vân trả lời ngay.
Lưu Nghĩa vẻ mặt liền biến sắc: “Ông còn dám nói năm đó ông không có quan hệ gì với cô ta! Thanh Thanh, không cần hỏi gì thêm nữa, chúng ta đi”
Lưu Nghĩa không còn muốn nghe lời giải thích của Lưu Vân nữa, kéo Tống Thanh đi ra phía ngoài.
“Lưu Nghĩa, tôi là cha của con!” Lưu Vân tức giận gào thét lên.
“Tôi không có người cha như ông! Ông đã phản bội mẹ” Lưu Nghĩa cũng giận dữ thét lên: “Tôi vốn đầu tưởng cả hai người là trong sạch, kết quả, ông lại dùng hiện thực đó tát vào mặt tôi!”
“Thằng con khốn nạn!” Lưu Vân ngay tức thì xông tới Lưu Nghĩa giơ tay mình lên.
Tống Thanh liền thấy không hay, ngay tức khắc xông tới trước mặt Lưu Nghĩa để che chở Lưu Nghĩa, không cho Lưu Vân đánh cô ấy: “Tiểu Nghĩa bạn đi trước đi! Cha nuôi! Rốt cuộc chuyện này là sao!”
“Chuyện này sao ư? Thanh Thanh, bạn còn nhớ câu nói mẹ mình nói qua không, trước đây ba mẹ mình ly hôn là vì cái gì? Là vì cái người tên Tôn Dương Dương! Bà ta đã mua xiêm y tặng cho cha mình. Thế là cha mình nhận lấy và để vào trong tủ áo. Bây giờ nghĩ lại, trước đó chỉ sợ không phải là hiểu lầm, chỉ sợ là thật lòng muốn ly hôn với mẹ mình thôi!” Lưu Nghĩa trong lúc cơn thịnh nộ đã buột miệng nói ra.
Lưu Vân vốn muốn dạy dỗ con gái mình, nhưng gặp Tống Thanh lại ở trước mặt ngăn cản không cho, ông ấy không dám đụng đến một ngón tay nào của Tống Thanh.
Một cô bé nũng nĩu như vậy không bì kịp với da dày thịt thô như Lưu Nghĩa, ngộ nhỡ bị thương ở đâu thì không tốt lắm!
Thế là, Lưu Vân dưới cơn thịnh nộ, liền đập bể hết toàn bộ bàn ghế trong phòng.
Sự nổi quạu của Lưu Vân lại lần nữa kích thích Lưu Nghĩa nổi giận.
Nhìn hai người họ gần sắp xông tay áo lên đánh, Tống Thanh đành nói với Lưu Vân: “Cha nuôi, con sẽ quay lại kiếm người, con và Tiểu Nghĩa đi về trước!”
Tống Thanh vừa hô to vừa dùng sức đẩy Lưu Nghĩa ra ngoài.
Dùng hết sức trâu của mình, cuối cùng cũng kéo được Lưu Nghĩa ra khỏi khách sạn.
Đưa Lưu Nghĩa vào trong xe, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lưu Nghĩa, Tống Thanh liền hỏi: “Có chuyện gì từ từ nói, rốt cuộc chuyện như thế nào?”
“Thanh Thanh, bạn cũng là phụ nữ, bạn có tùy tiện tặng cho đàn ông nào cái xiêm y không?” Lưu Nghĩa hỏi ngược lại Tống Thanh.
Tống Thanh lắc đầu: “Đương nhiên không rồi. Đồ vật này đâu thể nào tùy tiện tặng được?”
“Đúng vậy đó.” Lưu Nghĩa thả lỏng tay, nói: “Thế nhưng mụ Tôn Dương Dương đó lại tặng, mà cha mình còn nhận lấy nữa chứ! Đây là mấu chót! Khi đó, mẹ mình từ vùng khác trở về, phát hiện được cái xiêm y từ trong tủ áo, cái bao bì của xiêm y lại còn được tháo ra nữa! Thanh Thanh, nếu như là bạn, bạn có nghĩ nhiều không?”
Tống Thanh chần chừ một hồi: “Có lẽ cũng có?”
“Đúng vậy, bất kỳ người nào cũng sẽ nghĩ nhiều.” Lưu Nghĩa giận dữ nói: “Cho nên mẹ mới với cha mình cãi nhau một trận.”
Tống Thanh chau mày hỏi: “Cha nuôi không giải thích?”
“Có! Ông ấy chỉ nói, Tôn Dương Dương đó là thuộc hạ ông ấy, hai người họ chẳng có mối quan hệ gì, chỉ đơn giản vậy thôi. Nhưng mà bạn sẽ tin không?” Lưu Nghĩa tiếp tục hỏi.
Tống Thanh lắc đầu.
Gặp chuyện như vậy, bất kỳ người phụ nữ chắc cũng sẽ nghi ngờ?
Lời giải thích này rất miễn cưỡng.
“Mẹ mình lúc đó có yêu cầu đòi Tôn Dương Dương đó rời khỏi cha mình, nhưng cha mình lại từ chối. Cho nên, mẹ mình trong lúc tức giận mới đề nghị ly hôn.” Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “Cha mình, là người ngọng nghịu, không biết ăn nói. Mình luôn cảm thấy ở giữa họ có một sự hiểu lầm, cho nên mình cũng đã tìm cha mình, nói rằng đòi bắt Tôn Dương Dương rời khỏi. Thế mà cha mình lại đuổi mình đi khỏi, nói là tuyệt đối không thể nào làm như vậy được.”
“Tại sao chứ?” Tống Thanh chau mày hỏi: “Không lý nào vậy!”
“Cha mình nói, Tôn Dương Dương đó đã theo ông ấy nhiều năm, từ lúc bắt đầu đánh giang sơn hai người đã chung tay dốc sức làm, bây giờ cùng với ông ấy làm doanh nghiệp, ông ấy không thể vong ơn bội nghĩa! Nhưng mà Tôn Dương Dương đó lòng dạ hiểm ác khó lường! bà ta đã bốn mươi tuổi đầu rồi, mà chưa từng có cuộc hôn nhân! chẳng phải là nhằm vào cha mình sao?” Lưu Nghĩa tức tới nghiến răng: “Thanh Thanh, bạn nói, mình sao không bực tức được? Cha mình muốn đền ơn Tôn Dương Dương có rất nhiều cách, cho tiền cho danh lợi cũng đều được, nhưng tại sao nhất định phải dắt bên cạnh chứ? Bây giờ tốt rồi, không biết người nào không biết điều lại dám giới thiệu Tôn Dương Dương cho cha mình! Đúng là tự tìm đấy! Không được, mình phải tìm người đó, mình nhất định phải đi hỏi rõ người đó!”
Tống Thanh kéo chặt Lưu Nghĩa, nói: “Bạn hãy bình tĩnh trước đã! Đối phương chỉ là giới thiệu thôi, cha nuôi đâu có nhận lời đâu!”
Lưu Nghĩa cười lạnh lùng: “Đây với việc nhận lời có gì khác nhau đâu?”
“Bạn coi bạn đi, tính khí bạn giống như cha nuôi vậy! không hổ danh cha con! Được rồi, bạn ngồi ở đây đi, đâu cũng không được đi! Mình chạy đi hỏi thử!” Tống Thanh giữ chặt Lưu Nghĩa: “Đừng có chạy lung tung, Mình không thuộc đường ở đây, bạn mà đi rồi, ngộ nhỡ có bọn lưu manh ăn hiếp mình thì sao?” Tống Thanh dặn dò xong, liền xuống xe, chạy về căn phòng lần nữa.
Trong phòng đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, dĩ nhiên là công lao của thuộc hạ Lưu Vân.
“Cha nuôi.” Tống Thanh trở về phòng, thì ngồi đối diện với Lưu Vân: “Cha nuôi cứ nói chuyện với con, người có dự định ra sao? Con cũng là con gái của người? Nói chuyện với con gái không cần nặng lời! Người cứ trực tiếp nói kế hoạch của người!”
Lưu Vân thật sự rất thương cô con gái nhỏ này.
Nói chuyện luôn luôn dịu dàng, không luống cuống, và nói ngọt.
Chẳng trách Từ Vân Khê yêu mến vậy, ông ấy cũng rất thương yêu!
Không giống Lưu Nghĩa, chưa được hai ba câu là đã muốn đánh lộn!
Đánh lộn thiệt đó!
Hai người đều có sức mạnh, thường ngày đánh nhau một trận!
“Thanh Thanh, con nói, cha nuôi phải làm sao đây? Tôn Dương Dương tuổi còn trẻ thì đã theo cha rồi. Con cũng biết rõ, Cha lúc trước là người giang hồ. Không phải là một người tốt và lịch sự. Người ta đã cùng chung với cha đánh thiên hạ. Bây giờ sự nghiệp cha thành công rồi, chẳng lẽ lại dứt bỏ và đá người ta ra? Vậy thì Lưu Vân này còn mặt mũi nào mà đi lại trong giang hồ?” Lưu Vân kể khổ cho Tống Thanh: “Tôn Dương Dương tin tưởng cha, cha cũng tin tưởng cô ấy, chỉ đơn giản như vậy! Thuộc hạ bao nhiêu rồi, cũng có chút tình cảm với nhau, huống chi lại ăn ý! Cũng đều do hai mẹ con họ nghĩ nhiều thôi.”
Tống Thanh cười lên bảo: “Thế dì Tôn tại sao đến giờ chưa có chồng? Dì ấy thích người?”
“Việc này Cha không biết?” Lưu Vân người đọng lại.
“Cha nuôi, tuy rằng người thô kệch một chút, nhưng không hề ngốc. Một người phụ nữ đối với người có cảm tình không, người chắc cũng cảm nhận được. Con hỏi thử người lại. Nếu mẹ nuôi bên cạnh có một trợ lý nam rất tốt, vẫn chưa kết hôn, đối với mẹ nuôi săn sóc ân cần. Trong lúc người không có ở nhà, trợ lý nam này kề cận chăm sóc, bưng trà rót nước, đấm lưng xoa bóp, mua cái này mua cái nọ, thậm chí kể cả xiêm y của mẹ nuôi cũng giặt dùm.” Tống Thanh nói một câu, sắc mặt Lưu Vân liền chuyển sang đen sạm.
Tống Thanh liền dừng lại câu chuyện, hỏi: “Cha nuôi sẽ nghĩ sao? Nếu như người yêu cầu mẹ nuôi từ chức trợ lý nam này, mẹ nuôi lại nói, trợ lý nam này đã theo bên cạnh bà ấy từ lúc bà ấy chưa nổi danh. Hai bên cũng có chút tình cảm, và cũng ăn ý, không muốn làm người vong ơn bội nghĩa. Trong lòng người nghĩ sao?”
Sắc mặt Lưu Vân lại càng đen sạm hơn.
“Con người, thường là như vậy. Chỉ đứng ở lập trường mình nghĩ vấn đề, mà xem nhẹ đến nhu cầu của đối phương. Mẹ nuôi lúc đó tại sao tức giận, chẳng phải là do thiếu thốn cảm giác an toàn ư? Cha nuôi tuy rằng đối với tình cảm rất chung tình, nhưng chuyện tình cảm, không phải nói ra là được, mà còn phải thể hiện ra nữa! Dì Tôn có ơn đối với người, người đền đáp cô ấy là đúng. Con cũng tán thành. Nhưng mà cảm kích người ta có rất nhiều cách, không phải cứ dắt bên cạnh mình mới được! Người có từng nghĩ qua, chính là do thái độ úp úp mở mở của người, mới khiến cho dì Tôn có sự hiểu lầm? Nếu không thì, sao hiện giờ lại có người đột ngột giới thiệu dì Tôn cho người cơ chứ?”
“Con chưa từng gặp dì Tôn, con sẽ không có sự đánh giá gì với dì Tôn. Nhưng bất kỳ một người nào, cho dù là đàn ông hay là phụ nữ, đều dồn hết toàn bộ tâm huyết và chú tâm sự nghiệp trong vòng mấy mươi năm nay. Người như vậy rất đáng kính trọng.” Tống Thanh tiếp tục nói: “Dì Tôn ở bên cạnh cha mấy mươi năm vẫn như một, có thể thấy được là một người có tính cách dứt khoát. Con thà tin tưởng, dì ấy là một người phụ nữ có nội tâm phong phú, cao ngạo và đáng quý. Chứ không giống như những người ở chốn chợ, chỉ thấy được lợi ích trước mặt. Cho nên, cha nuôi cũng nên tự kiểm điểm thái độ của mình, có phải đã làm cho dì Tôn hiểu sai?”
Những câu nói này của Tống Thanh, hợp tình hợp lý, vô cùng tinh tế.
Cho dù là người bướng bỉnh như Lưu Vân khi nghe được cùng phải gật đầu khen ngợi: “Cũng là Thanh Thanh con đây tốt hơn, không giống Lưu Nghĩa, chỉ biết dùng đánh đấm.”
“Đó là do Tiểu Nghĩa giống cha! Chẳng phải có câu con gái theo cha sao. Muốn Tiểu Nghĩa trở nên tốt thì cha phải làm tấm gương tốt! Hiện giờ Tiểu Nghĩa đã hai mươi mấy tuổi rồi, Cha cũng phải suy nghĩ cho tương lai cô ấy chứ? Còn người, nên sửa chút tính khí nóng nảy, đừng có hở một chút là tức giận, không tốt cho sức khỏe! Cha dù khoẻ mạnh, nhưng cũng là người năm mươi tới sáu mươi tuổi đầu rồi. Cho dù người không để tâm tới sức khoẻ của mình, cũng phải suy nghĩ cho mấy tiểu bối tụi con chứ! Tuy cha thường ngày cãi nhau với Lưu Nghĩa, nhưng nếu cha mà có mệnh hệ gì, Lưu Nghĩa tuyệt đối lo lắng tới khóc nức nở, cha có tin không?”
Lưu Vân cười lên: “Đứa bé này.”
Và trong lúc này, bên ngoài lại có một tiếng vỗ tay: “Bập bập bập——đúng là rất hay! thật sự khâm phục! Nhà họ Tống đích thực đã sinh ra một nhân tài.”
Tống Thanh nhìn sang phía tiếng nói vang lên, chỉ thấy một phụ nữ cực kỳ giỏi giang từ bên ngoài đi vào.
“Thanh Thanh, cô ấy là Tôn Dương Dương.” Lưu Vân liền giới thiệu.
Tống Thanh mau chóng đứng dậy: “Chào Dì Tôn, con tên Tống Thanh.”
Tôn Dương Dương gật đầu, và nhìn sang Lưu Vân, nói: “Lão đại, lại đem phiền phức cho anh rồi. Người đó không biết nội tình cho nên mới làm như vậy. Nãy em về nhà đã giáo huấn người đó một trận rồi, người đó sẽ không tái phạm nữa!”
Lưu Vân vẩy vẩy tay: “Đều là chuyện nhỏ, không cần đâu.”
Tôn Dương Dương cười nhẹ, quay đầu nhìn về Tống Thanh: “Cô Tống không ngại nói chuyện một tí chứ?”