Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-430
CHƯƠNG 430:
Lễ ra mắt S.A của Tống Thanh thành công như mong đợi.
Cho dù là vì khả năng tạo hình của Tống Thanh xuất sắc hay là thiết kế tài hoa, đều nhận được sự tán thành của mọi người.
Làm sản phẩm, kiêng kỵ nhất đó chính là nghìn cái như một.
Cho dù là sản phẩm đầu, giữa hay cuối, bây giờ đều nhấn mạnh sự độc đáo và cá tính.
Vì vậy, điểm này trong sản phẩm của Tống Thanh vẫn rất được công nhận.
Ở một nơi có được nhiều sự ủng hộ như vậy, muốn không dốc sức ư?
Ha ha ha.
Sau khi kết thúc lễ ra mắt, chính là tiệc ăn mừng.
Tiệc ăn mừng này cũng có thể lý giải là để tiếp diễn lễ ra mắt.
Dù sao thì Tống Thanh đều vì những người này, vì thế cần phải tiến một bước để giao lưu, thể hiện ưu điểm của mình.
Cho nên tiệc ăn mừng này, Tống Thanh cũng không dám làm qua loa.
Phương Khanh Hân vẫn cứng đầu bước tới phía Hà Nhật Dương dưới ánh nhìn giết người của Phương Mạn Luân: “Hà tổng.”
Hà Nhật Dương chỉ liếc nhìn cô một cái, không có ý định nói chuyện với cô: “Có việc gì, tôi rất bận.”
Phương Khanh Hân nói: “Em có chuyện muốn bàn với anh.”
“Nói” Hà Nhật Dương trả lời dứt khoát gọn gàng.
Nhiều năm về trước, chuyện Phương Khanh Hân theo đuổi Hà Nhật Dương cả thế giới này đều biết.
Trước đây, Hà Nhật Dương còn khách sáo xã giao chút ít.
Bốn năm nay, xã giao càng ít hơn rồi.
“Là thế này.” Phương Khanh Hân lén lút liếc nhìn Phương Mạn Luân đáng đứng phía xa, tiếp tục cứng đầu nói: “Nghe nói Hà tổng có ý mở rộng nghiệp vụ xung quanh làng nghỉ mát Nam Sơn, rất trùng hợp, Nhà họ Phương cũng có mong muốn này. Không biết có thể hợp tác không? Xung quanh Nhà họ Phương có một mảnh đất không tồi, có thể làm nhà đầu tư.”
Hà Nhật Dương nghiêm túc nhìn Phương Khanh Hân.
Lúc trước những việc như thế này đều do Phương Mạn Luân đứng ra đàm phán, tại sao bây giờ lại biến thành Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Hà Nhật Dương, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, nói: “Hà tổng, anh không cần phải nhìn em với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Em sắp ba mươi tuổi rồi, tiếp quản sự nghiệp thì có gì lạ chứ? Cô Tống cũng đã có được thương hiệu của mình, em chỉ là thay anh trai làm việc mà thôi.”
Nghe Phương Khanh Hân giải thích như vậy, Hà Nhật Dương lại gật đầu.
Hình như bây giờ Phương Khanh Hân đã bình tĩnh nhiều rồi, không còn điên cuồng theo đuổi như mấy năm trước nữa. Cũng khiến Hà Nhật Dương bớt cảnh giác hơn nhiều.
“Cô có thể đại diện cho Nhà họ Phương đàm phán với tôi?” Hà Nhật Dương chau mày nhìn Phương Khanh Hân.
“Sao lại không được? Dù gì thì em cũng là đại tiểu thư của Nhà họ Phương. Tuy rằng cuối cùng thì Nhà họ Phương cũng sẽ là của anh trai nhưng mà em cũng phải vì của hồi môn của mình mà cố gắng chứ!” Phương Khanh Hân trả lời: “Bốn năm nay em ở bên ngoài học hành, vẫn là học quản lý doanh nghiệp. Sau này anh trai cũng sẽ cho em một phần công ty làm của hồi môn. Em phải chuẩn bị việc này cho tốt. Cho dù sau này gả cho người đàn ông khác, em cũng cần cố gắng đúng không?”
Ánh mắt Hà Nhật Dương liếc qua cô, cầm ly rượu lên: “Được, vậy tôi thử nghe phương án hợp tác của cô xem sao.”
“Vậy, Hà tổng, mời đi bên này.” Phương Khanh Hân thấy đã thuyết phục được Hà Nhật Dương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thừa nhận bây giờ cô nhìn thấy Hà Nhật Dương vẫn còn động lòng, nhưng cô đã có thể bình tĩnh để xử lý giữa rung động và sự sinh tồn rồi.
Trước sự sinh tồn, tất cả những rung động đều có thể kìm nén được.
Chờ đến lúc cô đứng trên đỉnh cao, sẽ cướp đoạt lại tất cả những gì mình muốn.
Giống như Phương Mạn Luân vậy!
Chỉ có đứng trên vị trí cao nhất mới có thể tranh đoạt tất cả những gì mình muốn.
Đây là Phương Mạn Luân dùng hành động dạy cô.
Vì thế, Phương Khanh Hân chọn cách ngấm ngầm chịu đựng.
Đây cũng là chỗ mà Phương Khanh Hân thông minh hơn Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam một lòng một dạ muốn giành lấy Hà Nhật Dương, phải chị mấy lần thiệt thòi nhưng vẫn không thông minh lên, chỉ muốn tiêu diệt Tống Thanh. Cô cho rằng chỉ cần tiêu diệt Tống Thanh, Hà Nhật Dương sẽ là của cô.
Mặc dù lúc đầu Phương Khanh Hân cũng nghĩ như vậy
Nhưng hiện thực lại giáng cho cô một cái tát.
Thất bại của Thôi Nguyệt Lam, hành động của Phương Mạn Luân.
Hai người này đã dạy cho Phương Khanh Hân rất nhiều.
Cũng đã khiến cho đại tiểu thư đã từng không coi ai ra gì bỗng hiểu ra cần phải kiềm chế tính khí của mình, học được cách che giấu tâm tình của bản thân.
Không thể không nói, sự biến hóa và che giấu thành công tính cách thật sự trong nhiều năm của Phương Mạn Luân ảnh hưởng rất lớn đến Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân còn có một mặt mạnh hơn Thôi Nguyệt Lam rất nhiều.
Đó chính là Phương Khanh Hân thật sự là người hiểu biết.
Là đại tiểu thư của Nhà họ Phương, được giáo dục từ nhỏ đến lớn chắc chắn không thể rơi xuống.
Hơn nữa gia đình có điều kiện để cho cô học hỏi thực tiễn.
Tuy Thôi Nguyệt Lam có tiền nhưng Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều không phải là người kinh doanh thực nghiệp, vì vậy Thôi Nguyệt Lam chỉ có tính khí của một đại tiểu thư nhưng lại không có bản lĩnh của đại tiểu thư.
Trong phương diện này Phương Khanh Hân đích thực càng dễ khiến đàn ông công nhận.
Sau khi Hà Nhật Dương và Phương Khanh Hân ngồi xuống, Phương Khanh Hân bàn về việc hợp tác, trên cơ bản không có quá nhiều lỗi, Hà Nhật Dương cũng đồng ý cùng cô bàn tiếp.
Phương Khanh Hân nói: “Hà tổng đã có được Nam Sơn, vì vậy, nếu như hoàn toàn liên kết được Nam Sơn và thành phố, tất phải đi qua nơi này. Mà vừa hay đất đai nơi đây thuộc phạm vi nắm giữ của Nhà họ Phương, không biết Hà tổng định làm như thế nào? Trung tâm nghỉ ngơi giải trí? Hay là thành phố trò chơi? Hay là cái gì khác? Đây là bản kế hoạch của Nhà họ Phương, hi vọng có thể giúp ích cho Hà tổng.”
Phương Khanh Hân đưa bản kế hoạch qua, dáng vẻ như đang giải quyết việc chung.
Hà Nhật Dương nhận lấy bản kế hoạch, tùy tiện lật qua lật lại, thuận miệng hỏi: “Đây là bản kế hoạch do cô làm?”
Phương Khanh Hân trả lời: “Đúng vậy.”
Hà Nhật Dương nhìn thoáng qua Phương Khanh Hân đầy bất ngờ. Hắn nói: “Không nghĩ ra
Cô Phương vài năm ra ngoài đọc sách, cũng thu hoạch được ít nhiều cho mình.”
Phương Khanh Hân cắn nhẹ môi.
Cô của ngày trước quả thật có chút dốt nát kém cỏi, cũng không có nền tảng.
Nhưng bốn năm nay, cô thông minh ra rồi.
Cho nên, cô thật sự đã dốc hết sức lực học hỏi những thứ này.
Chỉ có thể nói, thời gian thực có thể thay đổi một vài sự việc và cũng thay đổi được một vài người.
Có người học được thông minh, có người tiếp tục nằm mộng làm kẻ ngu ngốc.
Rõ ràng Phương Khanh Hân thuộc kiểu phía trước.
Bởi vậy, sau khi Phương Khanh Hân nghe được Hà Nhật Dương khích lệ, cô chỉ mỉm cười.
Lúc này Vũ Ngọc Bình đi tới, lập tức ngồi bên cạnh Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương hỏi: “Cậu không đi với Tiểu Nghĩa và mẹ vợ tương lai đi, sao lại tới đây?”
“Bị đuổi về.” Vẻ mặt Vũ Ngọc Bình ấm ức: “Tiểu Nghĩa nói họ muốn yên tĩnh trò chuyện với nhau, người ngoài như tôi không tiện nghe.”
Khi Phương Khanh Hân nhìn thấy Vũ Ngọc Bình, ánh mắt hơi lóe sáng.
Vũ Ngọc Bình nhìn Phương Khanh Hân nói: “Các cậu ở trong này làm gì? Nói chuyện gì thế?”
Vũ Ngọc Bình nhìn bản kế hoạch trong tay Hà Nhật Dương, biểu cảm trên mặt cũng có chút ngoài ý muốn.
Khi trước Phương Khanh Hân tìm Hà Nhật Dương, không dính lấy làm phiền thì sẽ bày đủ kiểu tỏ tình khác người.
Hắn thật không ngờ sẽ có một ngày Phương Khanh Hân tới bàn chuyện công việc với Hà Nhật Dương.
Quả nhiên Phương Khanh Hân nói: “Muốn hợp tác với Hà tổng về chuyện của Nam Sơn. Sao nào? Anh cũng có hứng thú?”
“Nam Sơn…” Vũ Ngọc Bình nhíu mày, thốt lên: “Nam Sơn không phải là làng du lịch sao? Làng du lịch của Nhà họ Hà ở đó còn đang nằm trong tay Thanh Thanh.”
Ánh mắt Hà Nhật Dương sáng lên.
Làng du lịch của Nhà họ Hà ở Nam Sơn đang nằm trong tay Tống Thanh?
Nói như vậy, ngay từ trước bọn họ đã có không ít quan hệ nhỉ?
Vì sao Hà Nhật Dương lại không biết làng du lịch Nam Sơn đang dùng danh nghĩa của Tống Thanh?
Chuyện này cũng không thể trách hắn.
Dù sao cũng chỉ là một làng du dịch nhỏ, mà sản nghiệp của Nhà họ Hà quả thực nhiều không kết xiết. Hắn đường đường là tổng giám đốc làm sao lại để ý chuyện nho nhỏ về mấy bất động sản chứ?
Lý Xuân không nói thì hắn chẳng biết được chuyện gì.
Vừa nghĩ tới quá khứ của mình có liên hệ với Tống Thanh, niềm vui không tên từ đáy lòng Hà Nhật Dương cứ vậy dâng lên.
“Đúng vậy, lúc này đang bàn tới chuyện hợp tác dưới núi. Đỉnh núi đã khai phá xong rồi, chỉ có thể khai phá chân núi thôi.” Phương Khanh Hân tiếp tục nói: “Đi từ nội thành tới Nam Sơn mất hai giờ đồng hồ. Thật ra khoảng cách ấy vừa hay có thể làm được việc khác. Chuyện này đối với vấn đề khai phá Nam Sơn mà nói, cũng sẽ mang tới hai lần lợi ích, còn có thể mở rộng hướng giải trí của thành phố.”
Lắng nghe lời nói của Phương Khanh Hân, Vũ Ngọc Bình cũng hiện nét bất ngờ trên khuôn mặt.
Hắn không ngờ tới Phương Khanh Hân có thể nói ra những lời này.
Đương nhiên, những lời này có một phần là Phương Mạn Luân dạy cho cô từ trước. Sau đó, Phương Khanh Hân thêm lý giải của mình vào đó, chỉnh sửa một phen.
Nhưng mà, những câu nói ấy đã đủ để nâng cao địa vị của cô rồi.
Hà Nhật Dương giao văn kiện trong tay cho Vũ Ngọc Bình. Hắn nói với Phương Khanh Hân: “Nếu Nhà họ Phương đã có thành ý này, sao tôi có thể dễ dàng từ chối chứ? Phương án này khi về tôi sẽ nghiêm túc xem xét.”
“Được, vậy hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.” Phương Khanh Hân lập tức đứng lên. Cô cũng không ham chiến, cũng hoàn toàn không còn dáng vẻ mê đắm Hà Nhật Dương như lúc trước.
Đối với biểu hiện này của cô, Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình đều rất bất ngờ.
“Vậy hai anh nói chuyện, tôi về trước.” Phương Khanh Hân hơi gật đầu, xoay người đi thẳng.
Vũ Ngọc Bình nhìn bóng lưng của Phương Khanh Hân, nói với Hà Nhật Dương: “Anh giai ơi giỏi ghê ta! Trước đây không phải cô ấy dính chặt lấy cậu sao? Sao cái dáng vẻ lúc này lại chẳng hứng thú gì với cậu với thế? Chơi trò lạt mềm buộc chặt à? Để cho cậu cảm thấy hứng thú với cô ấy, để cậu quay lại theo đuổi cô ấy?”
Khóe miệng Hà Nhật Dương cong cong: “Cậu cảm thấy lạt mềm buộc chặt có tác dụng với tôi?”
Vũ Ngọc Bình lắc đầu: “Cái này thì không biết.”
“Tôi lại nghe nói, mấy ngày nay cô ấy siêng năng liên lạc với cậu lắm?” Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhíu lại, nói với Vũ Ngọc Bình: “Sẽ không phải bỗng nhiên phát hiện chỗ tốt của cậu, tính quay đầu muốn ở cạnh cậu chứ?”
Vũ Ngọc Bình lập tức nhìn đông ngó tây đầy căng thẳng, thấp giọng nói: “Anh giai ơi, lời này không thể tùy tiện nói! Lúc này, thái độ của Tiểu Nghĩa với tôi không nóng chẳng lạnh. Nếu để cho cô ấy biết thì tôi thảm rồi đó!”
“Ồ?” Hà Nhật Dương nhíu mày, cười nói: “Vậy được, không nhắc tới chuyện của các cậu nữa. Tôi có việc muốn hỏi cậu đây.”
“Chỉ cần đừng nói chuyện này, cứ tùy ý hỏi.” Vũ Ngọc Bình thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nhưng mà Tiểu Nghĩa là người con gái khó theo đuổi nhất thế giới đấy! Tôi theo đuổi nhiều phụ nữ như vậy rồi, chưa từng phải cẩn thận từng chút như vậy. Tuy vậy, tất cả đều đáng giá! Cô ấy không giống những người bình thường khác!”
Hà Nhật Dương không để ý tới biểu cảm mê đắm trên mặt Vũ Ngọc Bình, dứt khoát hỏi thẳng: “Vừa rồi cậu nói, làng du lịch của Nhà họ Hà ở Nam Sơn đang dùng danh nghĩa của Tống Thanh? Thế nhưng tôi lại không có chút ký ức nào về việc này? Vậy, vì sao làng du lịch ấy lại dùng danh nghĩa của Tống Thanh? Và cả chuyện trước kia tôi và Tống Thanh có quen biết hay không? Vì sao tất cả mọi người đều không chịu nói cho tôi biết việc này?”
Lễ ra mắt S.A của Tống Thanh thành công như mong đợi.
Cho dù là vì khả năng tạo hình của Tống Thanh xuất sắc hay là thiết kế tài hoa, đều nhận được sự tán thành của mọi người.
Làm sản phẩm, kiêng kỵ nhất đó chính là nghìn cái như một.
Cho dù là sản phẩm đầu, giữa hay cuối, bây giờ đều nhấn mạnh sự độc đáo và cá tính.
Vì vậy, điểm này trong sản phẩm của Tống Thanh vẫn rất được công nhận.
Ở một nơi có được nhiều sự ủng hộ như vậy, muốn không dốc sức ư?
Ha ha ha.
Sau khi kết thúc lễ ra mắt, chính là tiệc ăn mừng.
Tiệc ăn mừng này cũng có thể lý giải là để tiếp diễn lễ ra mắt.
Dù sao thì Tống Thanh đều vì những người này, vì thế cần phải tiến một bước để giao lưu, thể hiện ưu điểm của mình.
Cho nên tiệc ăn mừng này, Tống Thanh cũng không dám làm qua loa.
Phương Khanh Hân vẫn cứng đầu bước tới phía Hà Nhật Dương dưới ánh nhìn giết người của Phương Mạn Luân: “Hà tổng.”
Hà Nhật Dương chỉ liếc nhìn cô một cái, không có ý định nói chuyện với cô: “Có việc gì, tôi rất bận.”
Phương Khanh Hân nói: “Em có chuyện muốn bàn với anh.”
“Nói” Hà Nhật Dương trả lời dứt khoát gọn gàng.
Nhiều năm về trước, chuyện Phương Khanh Hân theo đuổi Hà Nhật Dương cả thế giới này đều biết.
Trước đây, Hà Nhật Dương còn khách sáo xã giao chút ít.
Bốn năm nay, xã giao càng ít hơn rồi.
“Là thế này.” Phương Khanh Hân lén lút liếc nhìn Phương Mạn Luân đáng đứng phía xa, tiếp tục cứng đầu nói: “Nghe nói Hà tổng có ý mở rộng nghiệp vụ xung quanh làng nghỉ mát Nam Sơn, rất trùng hợp, Nhà họ Phương cũng có mong muốn này. Không biết có thể hợp tác không? Xung quanh Nhà họ Phương có một mảnh đất không tồi, có thể làm nhà đầu tư.”
Hà Nhật Dương nghiêm túc nhìn Phương Khanh Hân.
Lúc trước những việc như thế này đều do Phương Mạn Luân đứng ra đàm phán, tại sao bây giờ lại biến thành Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Hà Nhật Dương, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, nói: “Hà tổng, anh không cần phải nhìn em với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Em sắp ba mươi tuổi rồi, tiếp quản sự nghiệp thì có gì lạ chứ? Cô Tống cũng đã có được thương hiệu của mình, em chỉ là thay anh trai làm việc mà thôi.”
Nghe Phương Khanh Hân giải thích như vậy, Hà Nhật Dương lại gật đầu.
Hình như bây giờ Phương Khanh Hân đã bình tĩnh nhiều rồi, không còn điên cuồng theo đuổi như mấy năm trước nữa. Cũng khiến Hà Nhật Dương bớt cảnh giác hơn nhiều.
“Cô có thể đại diện cho Nhà họ Phương đàm phán với tôi?” Hà Nhật Dương chau mày nhìn Phương Khanh Hân.
“Sao lại không được? Dù gì thì em cũng là đại tiểu thư của Nhà họ Phương. Tuy rằng cuối cùng thì Nhà họ Phương cũng sẽ là của anh trai nhưng mà em cũng phải vì của hồi môn của mình mà cố gắng chứ!” Phương Khanh Hân trả lời: “Bốn năm nay em ở bên ngoài học hành, vẫn là học quản lý doanh nghiệp. Sau này anh trai cũng sẽ cho em một phần công ty làm của hồi môn. Em phải chuẩn bị việc này cho tốt. Cho dù sau này gả cho người đàn ông khác, em cũng cần cố gắng đúng không?”
Ánh mắt Hà Nhật Dương liếc qua cô, cầm ly rượu lên: “Được, vậy tôi thử nghe phương án hợp tác của cô xem sao.”
“Vậy, Hà tổng, mời đi bên này.” Phương Khanh Hân thấy đã thuyết phục được Hà Nhật Dương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thừa nhận bây giờ cô nhìn thấy Hà Nhật Dương vẫn còn động lòng, nhưng cô đã có thể bình tĩnh để xử lý giữa rung động và sự sinh tồn rồi.
Trước sự sinh tồn, tất cả những rung động đều có thể kìm nén được.
Chờ đến lúc cô đứng trên đỉnh cao, sẽ cướp đoạt lại tất cả những gì mình muốn.
Giống như Phương Mạn Luân vậy!
Chỉ có đứng trên vị trí cao nhất mới có thể tranh đoạt tất cả những gì mình muốn.
Đây là Phương Mạn Luân dùng hành động dạy cô.
Vì thế, Phương Khanh Hân chọn cách ngấm ngầm chịu đựng.
Đây cũng là chỗ mà Phương Khanh Hân thông minh hơn Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam một lòng một dạ muốn giành lấy Hà Nhật Dương, phải chị mấy lần thiệt thòi nhưng vẫn không thông minh lên, chỉ muốn tiêu diệt Tống Thanh. Cô cho rằng chỉ cần tiêu diệt Tống Thanh, Hà Nhật Dương sẽ là của cô.
Mặc dù lúc đầu Phương Khanh Hân cũng nghĩ như vậy
Nhưng hiện thực lại giáng cho cô một cái tát.
Thất bại của Thôi Nguyệt Lam, hành động của Phương Mạn Luân.
Hai người này đã dạy cho Phương Khanh Hân rất nhiều.
Cũng đã khiến cho đại tiểu thư đã từng không coi ai ra gì bỗng hiểu ra cần phải kiềm chế tính khí của mình, học được cách che giấu tâm tình của bản thân.
Không thể không nói, sự biến hóa và che giấu thành công tính cách thật sự trong nhiều năm của Phương Mạn Luân ảnh hưởng rất lớn đến Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân còn có một mặt mạnh hơn Thôi Nguyệt Lam rất nhiều.
Đó chính là Phương Khanh Hân thật sự là người hiểu biết.
Là đại tiểu thư của Nhà họ Phương, được giáo dục từ nhỏ đến lớn chắc chắn không thể rơi xuống.
Hơn nữa gia đình có điều kiện để cho cô học hỏi thực tiễn.
Tuy Thôi Nguyệt Lam có tiền nhưng Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều không phải là người kinh doanh thực nghiệp, vì vậy Thôi Nguyệt Lam chỉ có tính khí của một đại tiểu thư nhưng lại không có bản lĩnh của đại tiểu thư.
Trong phương diện này Phương Khanh Hân đích thực càng dễ khiến đàn ông công nhận.
Sau khi Hà Nhật Dương và Phương Khanh Hân ngồi xuống, Phương Khanh Hân bàn về việc hợp tác, trên cơ bản không có quá nhiều lỗi, Hà Nhật Dương cũng đồng ý cùng cô bàn tiếp.
Phương Khanh Hân nói: “Hà tổng đã có được Nam Sơn, vì vậy, nếu như hoàn toàn liên kết được Nam Sơn và thành phố, tất phải đi qua nơi này. Mà vừa hay đất đai nơi đây thuộc phạm vi nắm giữ của Nhà họ Phương, không biết Hà tổng định làm như thế nào? Trung tâm nghỉ ngơi giải trí? Hay là thành phố trò chơi? Hay là cái gì khác? Đây là bản kế hoạch của Nhà họ Phương, hi vọng có thể giúp ích cho Hà tổng.”
Phương Khanh Hân đưa bản kế hoạch qua, dáng vẻ như đang giải quyết việc chung.
Hà Nhật Dương nhận lấy bản kế hoạch, tùy tiện lật qua lật lại, thuận miệng hỏi: “Đây là bản kế hoạch do cô làm?”
Phương Khanh Hân trả lời: “Đúng vậy.”
Hà Nhật Dương nhìn thoáng qua Phương Khanh Hân đầy bất ngờ. Hắn nói: “Không nghĩ ra
Cô Phương vài năm ra ngoài đọc sách, cũng thu hoạch được ít nhiều cho mình.”
Phương Khanh Hân cắn nhẹ môi.
Cô của ngày trước quả thật có chút dốt nát kém cỏi, cũng không có nền tảng.
Nhưng bốn năm nay, cô thông minh ra rồi.
Cho nên, cô thật sự đã dốc hết sức lực học hỏi những thứ này.
Chỉ có thể nói, thời gian thực có thể thay đổi một vài sự việc và cũng thay đổi được một vài người.
Có người học được thông minh, có người tiếp tục nằm mộng làm kẻ ngu ngốc.
Rõ ràng Phương Khanh Hân thuộc kiểu phía trước.
Bởi vậy, sau khi Phương Khanh Hân nghe được Hà Nhật Dương khích lệ, cô chỉ mỉm cười.
Lúc này Vũ Ngọc Bình đi tới, lập tức ngồi bên cạnh Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương hỏi: “Cậu không đi với Tiểu Nghĩa và mẹ vợ tương lai đi, sao lại tới đây?”
“Bị đuổi về.” Vẻ mặt Vũ Ngọc Bình ấm ức: “Tiểu Nghĩa nói họ muốn yên tĩnh trò chuyện với nhau, người ngoài như tôi không tiện nghe.”
Khi Phương Khanh Hân nhìn thấy Vũ Ngọc Bình, ánh mắt hơi lóe sáng.
Vũ Ngọc Bình nhìn Phương Khanh Hân nói: “Các cậu ở trong này làm gì? Nói chuyện gì thế?”
Vũ Ngọc Bình nhìn bản kế hoạch trong tay Hà Nhật Dương, biểu cảm trên mặt cũng có chút ngoài ý muốn.
Khi trước Phương Khanh Hân tìm Hà Nhật Dương, không dính lấy làm phiền thì sẽ bày đủ kiểu tỏ tình khác người.
Hắn thật không ngờ sẽ có một ngày Phương Khanh Hân tới bàn chuyện công việc với Hà Nhật Dương.
Quả nhiên Phương Khanh Hân nói: “Muốn hợp tác với Hà tổng về chuyện của Nam Sơn. Sao nào? Anh cũng có hứng thú?”
“Nam Sơn…” Vũ Ngọc Bình nhíu mày, thốt lên: “Nam Sơn không phải là làng du lịch sao? Làng du lịch của Nhà họ Hà ở đó còn đang nằm trong tay Thanh Thanh.”
Ánh mắt Hà Nhật Dương sáng lên.
Làng du lịch của Nhà họ Hà ở Nam Sơn đang nằm trong tay Tống Thanh?
Nói như vậy, ngay từ trước bọn họ đã có không ít quan hệ nhỉ?
Vì sao Hà Nhật Dương lại không biết làng du lịch Nam Sơn đang dùng danh nghĩa của Tống Thanh?
Chuyện này cũng không thể trách hắn.
Dù sao cũng chỉ là một làng du dịch nhỏ, mà sản nghiệp của Nhà họ Hà quả thực nhiều không kết xiết. Hắn đường đường là tổng giám đốc làm sao lại để ý chuyện nho nhỏ về mấy bất động sản chứ?
Lý Xuân không nói thì hắn chẳng biết được chuyện gì.
Vừa nghĩ tới quá khứ của mình có liên hệ với Tống Thanh, niềm vui không tên từ đáy lòng Hà Nhật Dương cứ vậy dâng lên.
“Đúng vậy, lúc này đang bàn tới chuyện hợp tác dưới núi. Đỉnh núi đã khai phá xong rồi, chỉ có thể khai phá chân núi thôi.” Phương Khanh Hân tiếp tục nói: “Đi từ nội thành tới Nam Sơn mất hai giờ đồng hồ. Thật ra khoảng cách ấy vừa hay có thể làm được việc khác. Chuyện này đối với vấn đề khai phá Nam Sơn mà nói, cũng sẽ mang tới hai lần lợi ích, còn có thể mở rộng hướng giải trí của thành phố.”
Lắng nghe lời nói của Phương Khanh Hân, Vũ Ngọc Bình cũng hiện nét bất ngờ trên khuôn mặt.
Hắn không ngờ tới Phương Khanh Hân có thể nói ra những lời này.
Đương nhiên, những lời này có một phần là Phương Mạn Luân dạy cho cô từ trước. Sau đó, Phương Khanh Hân thêm lý giải của mình vào đó, chỉnh sửa một phen.
Nhưng mà, những câu nói ấy đã đủ để nâng cao địa vị của cô rồi.
Hà Nhật Dương giao văn kiện trong tay cho Vũ Ngọc Bình. Hắn nói với Phương Khanh Hân: “Nếu Nhà họ Phương đã có thành ý này, sao tôi có thể dễ dàng từ chối chứ? Phương án này khi về tôi sẽ nghiêm túc xem xét.”
“Được, vậy hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.” Phương Khanh Hân lập tức đứng lên. Cô cũng không ham chiến, cũng hoàn toàn không còn dáng vẻ mê đắm Hà Nhật Dương như lúc trước.
Đối với biểu hiện này của cô, Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình đều rất bất ngờ.
“Vậy hai anh nói chuyện, tôi về trước.” Phương Khanh Hân hơi gật đầu, xoay người đi thẳng.
Vũ Ngọc Bình nhìn bóng lưng của Phương Khanh Hân, nói với Hà Nhật Dương: “Anh giai ơi giỏi ghê ta! Trước đây không phải cô ấy dính chặt lấy cậu sao? Sao cái dáng vẻ lúc này lại chẳng hứng thú gì với cậu với thế? Chơi trò lạt mềm buộc chặt à? Để cho cậu cảm thấy hứng thú với cô ấy, để cậu quay lại theo đuổi cô ấy?”
Khóe miệng Hà Nhật Dương cong cong: “Cậu cảm thấy lạt mềm buộc chặt có tác dụng với tôi?”
Vũ Ngọc Bình lắc đầu: “Cái này thì không biết.”
“Tôi lại nghe nói, mấy ngày nay cô ấy siêng năng liên lạc với cậu lắm?” Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhíu lại, nói với Vũ Ngọc Bình: “Sẽ không phải bỗng nhiên phát hiện chỗ tốt của cậu, tính quay đầu muốn ở cạnh cậu chứ?”
Vũ Ngọc Bình lập tức nhìn đông ngó tây đầy căng thẳng, thấp giọng nói: “Anh giai ơi, lời này không thể tùy tiện nói! Lúc này, thái độ của Tiểu Nghĩa với tôi không nóng chẳng lạnh. Nếu để cho cô ấy biết thì tôi thảm rồi đó!”
“Ồ?” Hà Nhật Dương nhíu mày, cười nói: “Vậy được, không nhắc tới chuyện của các cậu nữa. Tôi có việc muốn hỏi cậu đây.”
“Chỉ cần đừng nói chuyện này, cứ tùy ý hỏi.” Vũ Ngọc Bình thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nhưng mà Tiểu Nghĩa là người con gái khó theo đuổi nhất thế giới đấy! Tôi theo đuổi nhiều phụ nữ như vậy rồi, chưa từng phải cẩn thận từng chút như vậy. Tuy vậy, tất cả đều đáng giá! Cô ấy không giống những người bình thường khác!”
Hà Nhật Dương không để ý tới biểu cảm mê đắm trên mặt Vũ Ngọc Bình, dứt khoát hỏi thẳng: “Vừa rồi cậu nói, làng du lịch của Nhà họ Hà ở Nam Sơn đang dùng danh nghĩa của Tống Thanh? Thế nhưng tôi lại không có chút ký ức nào về việc này? Vậy, vì sao làng du lịch ấy lại dùng danh nghĩa của Tống Thanh? Và cả chuyện trước kia tôi và Tống Thanh có quen biết hay không? Vì sao tất cả mọi người đều không chịu nói cho tôi biết việc này?”