Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-423
CHƯƠNG 423:
Tống Thanh nói: “May mắn là rất đẹp mắt đấy!”
Hà Nhật Dương chớp chớp mắt nói: “Đi thôi, anh dẫn em đến một nơi.”
Hà Nhật Dương nói xong lại nắm lấy cổ tay của Tống Thanh đi ra ngoài.
“Chờ một chút đã, tôi còn phải giám sát bọn họ lắp đặt thiết bị mà.” Tống Thanh vội vàng nói.
“Đã có Lý Xuân, Lý Hạ để ý rồi thì em còn đứng ở đây làm gì? Ngay cả sàn catwalk của tập đoàn tài chính Hà thị bọn họ cũng đã nghiên cứu qua rồi, bọn họ còn biết nhiều hơn em.” Hà Nhật Dương bá đạo trả lời sau đó không nghe Tống Thanh nói gì nữa mà kéo cô rời khỏi đó.
Lý Xuân và Lý Hạ quả nhiên chấp nhận số mệnh làm việc thay cho Tống Thanh. Ôi, không chỉ thay Tống Thanh làm việc, bọn họ còn tự mình dẫn theo đội thi công thiết lập hoàn chỉnh toàn bộ hiện trường dựa theo bản thiết kế của Tống Thanh.
Thậm chí ngay cả những thiếu sót mà Tống Thanh không nghĩ cũng được hai người bổ sung thêm.
Có hai trợ lý hàng đầu đứng ở đó thì còn ai dám lười biếng nữa?
Bởi vậy, công việc đáng lẽ phải làm trong hai ngày lại được hoàn tất chỉ trong có một ngày.
Sau khi Hà Nhật Dương lôi kéo Tống Thanh rời khỏi đó thì trực tiếp đẩy cô vào trong xe, lái xe tới một cửa hàng hoa lớn gần đó, hắn dẫn cô vào bên trong, quan sát rất lâu mới chỉ vào chỗ hoa sơn trà bên cạnh Tống Thanh nói: “Cái này thích hợp với em!”
“Vì sao chứ?” Tống Thanh không nhịn được hỏi.
Cô lại không cảm thấy mình thích hợp với loài hoa này.
“Anh nói hợp là hợp.” Hà Nhật Dương lạnh lùng trả lời.
Tống Thanh ngây người, lúc này mà cô còn không biết Hà Nhật Dương đang giận dỗi thì cô là kẻ ngốc rồi.
Lại nói, mấy ngày nay cô cũng không có trêu chọc gì Hà Nhật Dương mà? Tại sao hắn ta lại tức giận chứ?
Hà Nhật Dương sẽ không nói cho Tống Thanh biết mình đã ở đó đợi Tống Thanh suốt một giờ!
Hắn còn chưa ăn cơm trưa mà không ngờ cô lại đi ăn cơm trưa với Phương Mạn Luân, còn cười cười nói nói nữa chứ!
Cho nên hắn phải tức giận rồi!
Lại còn tặng hoa!
Thật là khó coi!
“Anh.” Tống Thanh đang do dự định nói gì đó thì nghe bụng của Hà Nhật Dương kêu lên ọc ọc.
Tống Thanh lập tức hiểu ra, nói: “Anh còn ăn cơm sao?”
“Chưa.” Hà Nhật Dương lạnh lùng trả lời.
Tống Thanh bình tĩnh: “Vậy, tôi mời anh uống trà trưa nhé?”
Lúc này Hà Nhật Dương mới hài lòng nói: “Được.”
Tống Thanh không nhịn được lại mỉm cười.
Người này thật đúng là kiêu ngạo. Tại sao trước đây mình lại không phát hiện nhỉ?
Nhìn thấy được Tống Thanh cười, Hà Nhật Dương cũng không nhịn được, mỉm cười theo.
Cho dù Hà tổng hắn chưa bao giờ chờ người khác mà ngày hôm nay phải đợi mất một giờ, đợi tới đầy một bụng tức giận, nhưng vừa nghe được cô nói muốn mời hắn đi uống trà trưa thì tất cả tức giận đều biến đi mất.
“Chúng ta đi thôi.” Tống Thanh chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.” Hà Nhật Dương nói với chủ cửa hàng bán hoa: “Cho tôi một bó hoa sơn trà, hơn nữa còn phải là loại này đấy.”
Chủ cửa hàng bán hoa vui mừng bó một bó hoa to đưa cho Hà Nhật Dương: “Cậu thanh niên, dỗ cho bạn gái vui thì có rất nhiều cách. Con gái đều thích mấy thứ đẹp mắt! Anh đây truyền thụ kinh nghiệm miễn phí cho cậu, điều kiện của cậu tốt như vậy, dáng vẻ lại đẹp trai như vậy thì không nên lãng phí.”
Hà Nhật Dương nhăn mày: “Ông chủ rất có kinh nghiệm sao?”
“Đương nhiên! Anh đây nhờ vậy mới theo đuổi được vợ của mình đấy!” Ông chủ cửa hàng hoa trả lời một cách nghiêm túc: “Cậu đẹp trai như vậy vô cùng có lợi thế!”
Hà Nhật Dương chớp chớp mắt, cuối cùng lại không giải thích về sự thật Tống Thanh không phải là bạn gái của mình.
Giờ phút này, Hà Nhật Dương đột nhiên cảm giác nếu như cần phải tìm một người để sống chung hết quãng đời còn lại thì Tống Thanh cũng không tệ.
Người phụ nữ này và cô gái trong trò chơi đều giống nhau, cả hai luôn mang đến cho mình một loại cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Càng tiếp xúc thì mình càng muốn tìm hiểu kỹ hơn về đối phương.
Không biết giữa hai người này có liên hệ gì hay không?
Thật kỳ quái, vì sao mình càng nhìn càng cảm thấy Tống Thanh và cô gái chơi game kia lại giống nhau chứ?
Không chỉ mặt giống nhau mà phần nhiều chính là khí chất và cảm giác.
Chẳng lẽ các hai người họ là cùng một người sao?
Hà Nhật Dương luôn cảm giác mình hình như đã chạm vào điều gì đó.
Hà Nhật Dương đưa bó hoa sơn trà cho Tống Thanh, giả vờ lơ đãng hỏi: “Em có chơi game không?”
“Tôi có chơi.” Tống Thanh không hiểu gì nhưng vẫn trả lời.
Vấn đề này có liên quan tới việc uống trà trưa sao?
“Em chơi trò gì vậy?” Hà Nhật Dương tiếp tục giả vờ không để ý hỏi: “Đời Như Ảo Mộng à?”
“Đúng vậy, thật kỳ quái, sao anh biết tôi chơi trò này chứ?” Vẻ mặt Tống Thanh ngỡ ngàng.
Hà Nhật Dương không nói gì thêm, chẳng qua chỉ gật đầu và nói: “Đi thôi, chúng ta đi uống trà trưa nào.”
Tối khi về đến nhà, Hà Nhật Dương không để ý tới chuyện ăn uống mà sai Tiểu Đông đi làm việc trước: “Chờ cái người ‘Tôi Là Thanh Thanh’ lên mạng thì anh lập tức đi điều tra IP của cô ấy cho tôi.”
Tiểu Đông cảm thấy kỳ quái hỏi: “Chủ tịch, sao cậu lại phải gấp như vậy?”
Trước đây hắn chưa từng thấy chủ tịch nóng vội như vậy.
Lý Xuân đứng bên cạnh lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Tiểu Đông.
Còn cần phải nói nữa sao?
Ngày hôm nay chủ tịch không phải bị một bó hoa Tulip kích thích à?
Ban đầu chủ tịch vốn không quan tâm, nhưng không ngờ Phương Mạn Luân với một bó hoa Tulip lại trực tiếp đạt được hiệu quả!
Hà Nhật Dương cuối cùng đã không thể bình tĩnh được nữa!
Quả nhiên, lát sau Tống Thanh lên mạng, Tiểu Đông vội vàng tấn công vào tường lửa của Tống Thanh.
Bởi vì tường lửa của Tống Thanh là do Tống Linh đặc biệt thiết lập ra, cho nên Tiểu Đông phải tốn chút thời gian mới nhìn thấy IP của Tống Thanh.
Khi Tiểu Đông giao địa chỉ IP cho Hà Nhật Dương, mắt phượng của hắn lập tức sáng lên!
Hóa ra cô ấy thật sự chính là cô gái chơi game kia!
Đúng rồi, cô ấy hình như còn không nhận ra mình chính là Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng.
Như vậy thì buổi gặp mặt offline tiếp theo sẽ rất thú vị đây.
Lý Xuân và Lý Hạ lại buồn bực.
Lúc đó hai người tốn bao nhiêu công sức mới dụ dỗ được chủ tịch bắt đầu chơi trò chơi này.
Kết quả chủ tịch và thiếu phu nhân lần nào cũng bỏ qua nhau.
Khi bọn họ thật vất vả mới gặp nhau ở trong trò chơi thì cả hai đều không nhận ra nhau!
Bọn họ thật sự rất muốn lật bàn rồi!
Bản thân là trợ lý mà phải quan tâm đến mức này, bọn họ có thể làm được dễ dàng sao?
Bây giờ hai người đã kết hôn trong trò chơi rồi, vì sao còn chưa liên tưởng đến hiện thực chứ?
Ngày hôm nay quả thực phải cảm ơn bó hoa của Phương Mạn Luân!
Nếu như không phải nhờ bó hoa này, thật không biết chủ tịch còn muốn dây dưa tới mức nào nữa!
Tuy nhiên, bây giờ nhìn lại hình như bọn họ có trò hay để xem rồi!
Lý Xuân và Lý Hạ ngầm trao đổi bằng ánh mắt, Lý Xuân nói: “Chủ tịch, trang web Đời Như Ảo Mộng đã chính thức gửi thư mời đến mời cậu tham buổi gặp mặt offline. Cậu có đi hay không ạ?”
Hà Nhật Dương ngẩng đầu, mắt phượng nhìn qua Lý Xuân: “Cậu đã nói như vậy, tôi có thể nói không đi sao?”
Lý Xuân vui mừng kêu lên: “Vậy tôi sẽ trả lời bọn họ.”
Lý Xuân vội vàng kéo Lý Hạ rời đi, Lý Hạ vừa đi vừa nói thầm: “Tôi vẫn không hiểu.”
“Sau này anh sẽ hiểu rõ!” Lý Xuân bất đắc dĩ nói: “Anh không nên làm lỡ thời gian chủ tịch và thiếu phu nhân chơi trò chơi!”
Hà Nhật Dương nhìn thấy được biểu tượng nhân vật của Tống Thanh sáng lên thì vội chạy tới, đưa cho Tống Thanh một bó hoa.
Tống Thanh nhìn bó hoa này lại cảm thấy choáng váng.
Ngày hôm nay là ngày gì vậy?
Vì sao người trên toàn thế giới đều tặng hoa cho mình như vậy chứ?
Hơn nữa, vì sao Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng cũng tặng mình hoa sơn trà hả?
Chẳng lẽ mình và hoa sơn trà có duyên như vậy sao?
Tống Thanh nhìn hoa sơn trà vừa được cắm vào trong lọ, hỏi Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng: “Vì sao anh cũng muốn tặng em hoa sơn trà?”
“Bởi vì anh cảm thấy nó thích hợp với em. Sao vậy? Ngày hôm nay còn có người khác tặng hoa cho em sao?” Hà Nhật Dương hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” Tống Thanh trả lời: “Một người đàn ông rất kỳ lạ đã tặng em một bó hoa to.”
Người đàn ông rất kỳ lạ.
Hà Nhật Dương nhíu mày vì rất không hài lòng với đánh giá này!
“Kỳ lạ như thế nào?” Hà Nhật Dương cố gắng kìm chế, hỏi.
“Em luôn cảm thấy anh ta là lạ. Rõ ràng anh ta rất ghét em nhưng thời gian gần đây lại giống như không phải là quá ghét.” Tống Thanh cũng nói không thể nói rõ được cảm giác của mình nên chỉ có thể tổng kết một câu: “Dù sao cũng rất kỳ lạ.”
“Có lẽ là do anh ta thích em thì sao?” Hà Nhật Dương cố nén cười, gõ xuống hàng chữ này.
“Anh đừng đùa nữa!” Tống Thanh trả lời ngay: “Làm sao có thể như vậy được? Anh ta giống như một vị đế vương ở tít trên cao! Dáng vẻ lại đẹp trai như vậy. Em đã là mẹ của hai đứa trẻ! Bọn em không hợp nhau.”
Hà Nhật Dương lập tức nhíu mày: “Làm sao em biết là hai người không hợp? Có thể anh ta căn bản cũng không ngại làm ba dượng thì sao?”
Tống Thanh ngẩn người.
Thật kỳ quái, ngày hôm nay Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng cũng trở nên kỳ quái, hơn nữa còn nói rất nhiều.
Điều này không giống với phong cách của hắn ta?
Trước đây hắn ta đều rất lạnh lùng cao ngạo và hiếm khi nói chuyện với mình!
Sau khi Hà Nhật Dương nói ra câu nói kia thì trái tim chợt đập rất nhanh.
Khi hắn biết Tống Thanh chính là người vợ trong trò chơi của mình, hắn tự nhiên có cảm giác vui mừng!
Đây là cái quỷ gì vậy?
Tại sao hắn lại có tâm trạng như vậy hả?
Thật giống như hắn đang vội vàng theo đuổi người phụ nữ này vậy.
Được rồi, hắn thừa nhận, hắn quả thật có vội vàng.
Lúc này, Tống Thanh đột nhiên nói: “Em không nói chuyện với anh được nữa, em muốn đi ngâm suối nước nóng đây! Cả ngày hôm nay mệt chết đi được!”
Ngâm suối nước nóng sao?
Hà Nhật Dương đột nhiên nhớ tới bí quyết mà ông chủ cửa hàng hoa đã chỉ cho mình.
Hắn có nên hi sinh mỹ sắc một chút hay không nhỉ?
Tròng mắt của Hà Nhật Dương xoay chuyển, lập tức nói với quản gia: “Dọn sạch suối nước nóng bên kia, không để cho bất kỳ người nào tới quấy rầy.”
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia lập tức rời đi,
Hà Nhật Dương bỏ lại con chuột và bàn phím, trước khi Tống Thanh chạy tới thì hắn đã nhảy vào trong nước rồi.
Suối nước nóng này rất lớn, hơn nữa còn có hòn giả sơn chắn phía trước, ở trong bóng tối căn bản sẽ không nhìn thấy được bên trong có người hay không.
Hà Nhật Dương đang băn khoăn suy nghĩ xem lát nữa mình có nên hiến thân hay không?
Ôi, vẫn là không nên làm đi.
Người kia rất dễ xấu hổ.
Nếu mình quá chủ động thì không chừng sẽ dọa cho cô ấy chạy mất!
Vẫn nên để cô ấy tiếp tục từ từ thích ứng với sự tồn tại của mình, sau đó ở trong buổi gặp mặt offline, mình sẽ cho cô một sự bất ngờ là được!
Cả ngày hôm nay, Tống Thanh thật sự mệt muốn chết, cho nên cô muốn đi tới suối nước nóng ngâm mình một chút cho đỡ mệt.
Bây giờ đã gần chín giờ rồi.
Nói vậy hẳn người trong trang viên Cảnh Hoa bên kia cũng đã nghỉ ngơi, hắn ta sẽ không tới đây đúng không?
A, nhân lúc hắn ta không có ở đây thì cô phải cố gắng thả lỏng một chút mới được!
Tống Thanh mang theo cái giỏ đi tới.
Ở đây chỉ có ánh đèn đường màu cam mờ tỏ, thật sự không thể nhìn thấy quá rõ ràng.
Sau khi Tống Thanh xác định xung quanh không có ai thì mới cởi áo choàng tắm ra, chậm rãi đi xuống nước, thoải mái dựa vào thành bể, hưởng thụ cảm giác thư giãn hiếm có này.
Cách đó không xa chợt có tiếng nước ào ào vang lên.
Tống Thanh lập tức ngồi thẳng đậy.
Tiếng nước sao?
Chẳng lẽ bên kia lại có người à?
Không thể nào.
Trời ạ, mình chỉ muốn ngâm nước nóng thư giãn một chút nên không có mặc gì cả.
Tống Thanh nói: “May mắn là rất đẹp mắt đấy!”
Hà Nhật Dương chớp chớp mắt nói: “Đi thôi, anh dẫn em đến một nơi.”
Hà Nhật Dương nói xong lại nắm lấy cổ tay của Tống Thanh đi ra ngoài.
“Chờ một chút đã, tôi còn phải giám sát bọn họ lắp đặt thiết bị mà.” Tống Thanh vội vàng nói.
“Đã có Lý Xuân, Lý Hạ để ý rồi thì em còn đứng ở đây làm gì? Ngay cả sàn catwalk của tập đoàn tài chính Hà thị bọn họ cũng đã nghiên cứu qua rồi, bọn họ còn biết nhiều hơn em.” Hà Nhật Dương bá đạo trả lời sau đó không nghe Tống Thanh nói gì nữa mà kéo cô rời khỏi đó.
Lý Xuân và Lý Hạ quả nhiên chấp nhận số mệnh làm việc thay cho Tống Thanh. Ôi, không chỉ thay Tống Thanh làm việc, bọn họ còn tự mình dẫn theo đội thi công thiết lập hoàn chỉnh toàn bộ hiện trường dựa theo bản thiết kế của Tống Thanh.
Thậm chí ngay cả những thiếu sót mà Tống Thanh không nghĩ cũng được hai người bổ sung thêm.
Có hai trợ lý hàng đầu đứng ở đó thì còn ai dám lười biếng nữa?
Bởi vậy, công việc đáng lẽ phải làm trong hai ngày lại được hoàn tất chỉ trong có một ngày.
Sau khi Hà Nhật Dương lôi kéo Tống Thanh rời khỏi đó thì trực tiếp đẩy cô vào trong xe, lái xe tới một cửa hàng hoa lớn gần đó, hắn dẫn cô vào bên trong, quan sát rất lâu mới chỉ vào chỗ hoa sơn trà bên cạnh Tống Thanh nói: “Cái này thích hợp với em!”
“Vì sao chứ?” Tống Thanh không nhịn được hỏi.
Cô lại không cảm thấy mình thích hợp với loài hoa này.
“Anh nói hợp là hợp.” Hà Nhật Dương lạnh lùng trả lời.
Tống Thanh ngây người, lúc này mà cô còn không biết Hà Nhật Dương đang giận dỗi thì cô là kẻ ngốc rồi.
Lại nói, mấy ngày nay cô cũng không có trêu chọc gì Hà Nhật Dương mà? Tại sao hắn ta lại tức giận chứ?
Hà Nhật Dương sẽ không nói cho Tống Thanh biết mình đã ở đó đợi Tống Thanh suốt một giờ!
Hắn còn chưa ăn cơm trưa mà không ngờ cô lại đi ăn cơm trưa với Phương Mạn Luân, còn cười cười nói nói nữa chứ!
Cho nên hắn phải tức giận rồi!
Lại còn tặng hoa!
Thật là khó coi!
“Anh.” Tống Thanh đang do dự định nói gì đó thì nghe bụng của Hà Nhật Dương kêu lên ọc ọc.
Tống Thanh lập tức hiểu ra, nói: “Anh còn ăn cơm sao?”
“Chưa.” Hà Nhật Dương lạnh lùng trả lời.
Tống Thanh bình tĩnh: “Vậy, tôi mời anh uống trà trưa nhé?”
Lúc này Hà Nhật Dương mới hài lòng nói: “Được.”
Tống Thanh không nhịn được lại mỉm cười.
Người này thật đúng là kiêu ngạo. Tại sao trước đây mình lại không phát hiện nhỉ?
Nhìn thấy được Tống Thanh cười, Hà Nhật Dương cũng không nhịn được, mỉm cười theo.
Cho dù Hà tổng hắn chưa bao giờ chờ người khác mà ngày hôm nay phải đợi mất một giờ, đợi tới đầy một bụng tức giận, nhưng vừa nghe được cô nói muốn mời hắn đi uống trà trưa thì tất cả tức giận đều biến đi mất.
“Chúng ta đi thôi.” Tống Thanh chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.” Hà Nhật Dương nói với chủ cửa hàng bán hoa: “Cho tôi một bó hoa sơn trà, hơn nữa còn phải là loại này đấy.”
Chủ cửa hàng bán hoa vui mừng bó một bó hoa to đưa cho Hà Nhật Dương: “Cậu thanh niên, dỗ cho bạn gái vui thì có rất nhiều cách. Con gái đều thích mấy thứ đẹp mắt! Anh đây truyền thụ kinh nghiệm miễn phí cho cậu, điều kiện của cậu tốt như vậy, dáng vẻ lại đẹp trai như vậy thì không nên lãng phí.”
Hà Nhật Dương nhăn mày: “Ông chủ rất có kinh nghiệm sao?”
“Đương nhiên! Anh đây nhờ vậy mới theo đuổi được vợ của mình đấy!” Ông chủ cửa hàng hoa trả lời một cách nghiêm túc: “Cậu đẹp trai như vậy vô cùng có lợi thế!”
Hà Nhật Dương chớp chớp mắt, cuối cùng lại không giải thích về sự thật Tống Thanh không phải là bạn gái của mình.
Giờ phút này, Hà Nhật Dương đột nhiên cảm giác nếu như cần phải tìm một người để sống chung hết quãng đời còn lại thì Tống Thanh cũng không tệ.
Người phụ nữ này và cô gái trong trò chơi đều giống nhau, cả hai luôn mang đến cho mình một loại cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Càng tiếp xúc thì mình càng muốn tìm hiểu kỹ hơn về đối phương.
Không biết giữa hai người này có liên hệ gì hay không?
Thật kỳ quái, vì sao mình càng nhìn càng cảm thấy Tống Thanh và cô gái chơi game kia lại giống nhau chứ?
Không chỉ mặt giống nhau mà phần nhiều chính là khí chất và cảm giác.
Chẳng lẽ các hai người họ là cùng một người sao?
Hà Nhật Dương luôn cảm giác mình hình như đã chạm vào điều gì đó.
Hà Nhật Dương đưa bó hoa sơn trà cho Tống Thanh, giả vờ lơ đãng hỏi: “Em có chơi game không?”
“Tôi có chơi.” Tống Thanh không hiểu gì nhưng vẫn trả lời.
Vấn đề này có liên quan tới việc uống trà trưa sao?
“Em chơi trò gì vậy?” Hà Nhật Dương tiếp tục giả vờ không để ý hỏi: “Đời Như Ảo Mộng à?”
“Đúng vậy, thật kỳ quái, sao anh biết tôi chơi trò này chứ?” Vẻ mặt Tống Thanh ngỡ ngàng.
Hà Nhật Dương không nói gì thêm, chẳng qua chỉ gật đầu và nói: “Đi thôi, chúng ta đi uống trà trưa nào.”
Tối khi về đến nhà, Hà Nhật Dương không để ý tới chuyện ăn uống mà sai Tiểu Đông đi làm việc trước: “Chờ cái người ‘Tôi Là Thanh Thanh’ lên mạng thì anh lập tức đi điều tra IP của cô ấy cho tôi.”
Tiểu Đông cảm thấy kỳ quái hỏi: “Chủ tịch, sao cậu lại phải gấp như vậy?”
Trước đây hắn chưa từng thấy chủ tịch nóng vội như vậy.
Lý Xuân đứng bên cạnh lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Tiểu Đông.
Còn cần phải nói nữa sao?
Ngày hôm nay chủ tịch không phải bị một bó hoa Tulip kích thích à?
Ban đầu chủ tịch vốn không quan tâm, nhưng không ngờ Phương Mạn Luân với một bó hoa Tulip lại trực tiếp đạt được hiệu quả!
Hà Nhật Dương cuối cùng đã không thể bình tĩnh được nữa!
Quả nhiên, lát sau Tống Thanh lên mạng, Tiểu Đông vội vàng tấn công vào tường lửa của Tống Thanh.
Bởi vì tường lửa của Tống Thanh là do Tống Linh đặc biệt thiết lập ra, cho nên Tiểu Đông phải tốn chút thời gian mới nhìn thấy IP của Tống Thanh.
Khi Tiểu Đông giao địa chỉ IP cho Hà Nhật Dương, mắt phượng của hắn lập tức sáng lên!
Hóa ra cô ấy thật sự chính là cô gái chơi game kia!
Đúng rồi, cô ấy hình như còn không nhận ra mình chính là Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng.
Như vậy thì buổi gặp mặt offline tiếp theo sẽ rất thú vị đây.
Lý Xuân và Lý Hạ lại buồn bực.
Lúc đó hai người tốn bao nhiêu công sức mới dụ dỗ được chủ tịch bắt đầu chơi trò chơi này.
Kết quả chủ tịch và thiếu phu nhân lần nào cũng bỏ qua nhau.
Khi bọn họ thật vất vả mới gặp nhau ở trong trò chơi thì cả hai đều không nhận ra nhau!
Bọn họ thật sự rất muốn lật bàn rồi!
Bản thân là trợ lý mà phải quan tâm đến mức này, bọn họ có thể làm được dễ dàng sao?
Bây giờ hai người đã kết hôn trong trò chơi rồi, vì sao còn chưa liên tưởng đến hiện thực chứ?
Ngày hôm nay quả thực phải cảm ơn bó hoa của Phương Mạn Luân!
Nếu như không phải nhờ bó hoa này, thật không biết chủ tịch còn muốn dây dưa tới mức nào nữa!
Tuy nhiên, bây giờ nhìn lại hình như bọn họ có trò hay để xem rồi!
Lý Xuân và Lý Hạ ngầm trao đổi bằng ánh mắt, Lý Xuân nói: “Chủ tịch, trang web Đời Như Ảo Mộng đã chính thức gửi thư mời đến mời cậu tham buổi gặp mặt offline. Cậu có đi hay không ạ?”
Hà Nhật Dương ngẩng đầu, mắt phượng nhìn qua Lý Xuân: “Cậu đã nói như vậy, tôi có thể nói không đi sao?”
Lý Xuân vui mừng kêu lên: “Vậy tôi sẽ trả lời bọn họ.”
Lý Xuân vội vàng kéo Lý Hạ rời đi, Lý Hạ vừa đi vừa nói thầm: “Tôi vẫn không hiểu.”
“Sau này anh sẽ hiểu rõ!” Lý Xuân bất đắc dĩ nói: “Anh không nên làm lỡ thời gian chủ tịch và thiếu phu nhân chơi trò chơi!”
Hà Nhật Dương nhìn thấy được biểu tượng nhân vật của Tống Thanh sáng lên thì vội chạy tới, đưa cho Tống Thanh một bó hoa.
Tống Thanh nhìn bó hoa này lại cảm thấy choáng váng.
Ngày hôm nay là ngày gì vậy?
Vì sao người trên toàn thế giới đều tặng hoa cho mình như vậy chứ?
Hơn nữa, vì sao Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng cũng tặng mình hoa sơn trà hả?
Chẳng lẽ mình và hoa sơn trà có duyên như vậy sao?
Tống Thanh nhìn hoa sơn trà vừa được cắm vào trong lọ, hỏi Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng: “Vì sao anh cũng muốn tặng em hoa sơn trà?”
“Bởi vì anh cảm thấy nó thích hợp với em. Sao vậy? Ngày hôm nay còn có người khác tặng hoa cho em sao?” Hà Nhật Dương hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” Tống Thanh trả lời: “Một người đàn ông rất kỳ lạ đã tặng em một bó hoa to.”
Người đàn ông rất kỳ lạ.
Hà Nhật Dương nhíu mày vì rất không hài lòng với đánh giá này!
“Kỳ lạ như thế nào?” Hà Nhật Dương cố gắng kìm chế, hỏi.
“Em luôn cảm thấy anh ta là lạ. Rõ ràng anh ta rất ghét em nhưng thời gian gần đây lại giống như không phải là quá ghét.” Tống Thanh cũng nói không thể nói rõ được cảm giác của mình nên chỉ có thể tổng kết một câu: “Dù sao cũng rất kỳ lạ.”
“Có lẽ là do anh ta thích em thì sao?” Hà Nhật Dương cố nén cười, gõ xuống hàng chữ này.
“Anh đừng đùa nữa!” Tống Thanh trả lời ngay: “Làm sao có thể như vậy được? Anh ta giống như một vị đế vương ở tít trên cao! Dáng vẻ lại đẹp trai như vậy. Em đã là mẹ của hai đứa trẻ! Bọn em không hợp nhau.”
Hà Nhật Dương lập tức nhíu mày: “Làm sao em biết là hai người không hợp? Có thể anh ta căn bản cũng không ngại làm ba dượng thì sao?”
Tống Thanh ngẩn người.
Thật kỳ quái, ngày hôm nay Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng cũng trở nên kỳ quái, hơn nữa còn nói rất nhiều.
Điều này không giống với phong cách của hắn ta?
Trước đây hắn ta đều rất lạnh lùng cao ngạo và hiếm khi nói chuyện với mình!
Sau khi Hà Nhật Dương nói ra câu nói kia thì trái tim chợt đập rất nhanh.
Khi hắn biết Tống Thanh chính là người vợ trong trò chơi của mình, hắn tự nhiên có cảm giác vui mừng!
Đây là cái quỷ gì vậy?
Tại sao hắn lại có tâm trạng như vậy hả?
Thật giống như hắn đang vội vàng theo đuổi người phụ nữ này vậy.
Được rồi, hắn thừa nhận, hắn quả thật có vội vàng.
Lúc này, Tống Thanh đột nhiên nói: “Em không nói chuyện với anh được nữa, em muốn đi ngâm suối nước nóng đây! Cả ngày hôm nay mệt chết đi được!”
Ngâm suối nước nóng sao?
Hà Nhật Dương đột nhiên nhớ tới bí quyết mà ông chủ cửa hàng hoa đã chỉ cho mình.
Hắn có nên hi sinh mỹ sắc một chút hay không nhỉ?
Tròng mắt của Hà Nhật Dương xoay chuyển, lập tức nói với quản gia: “Dọn sạch suối nước nóng bên kia, không để cho bất kỳ người nào tới quấy rầy.”
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia lập tức rời đi,
Hà Nhật Dương bỏ lại con chuột và bàn phím, trước khi Tống Thanh chạy tới thì hắn đã nhảy vào trong nước rồi.
Suối nước nóng này rất lớn, hơn nữa còn có hòn giả sơn chắn phía trước, ở trong bóng tối căn bản sẽ không nhìn thấy được bên trong có người hay không.
Hà Nhật Dương đang băn khoăn suy nghĩ xem lát nữa mình có nên hiến thân hay không?
Ôi, vẫn là không nên làm đi.
Người kia rất dễ xấu hổ.
Nếu mình quá chủ động thì không chừng sẽ dọa cho cô ấy chạy mất!
Vẫn nên để cô ấy tiếp tục từ từ thích ứng với sự tồn tại của mình, sau đó ở trong buổi gặp mặt offline, mình sẽ cho cô một sự bất ngờ là được!
Cả ngày hôm nay, Tống Thanh thật sự mệt muốn chết, cho nên cô muốn đi tới suối nước nóng ngâm mình một chút cho đỡ mệt.
Bây giờ đã gần chín giờ rồi.
Nói vậy hẳn người trong trang viên Cảnh Hoa bên kia cũng đã nghỉ ngơi, hắn ta sẽ không tới đây đúng không?
A, nhân lúc hắn ta không có ở đây thì cô phải cố gắng thả lỏng một chút mới được!
Tống Thanh mang theo cái giỏ đi tới.
Ở đây chỉ có ánh đèn đường màu cam mờ tỏ, thật sự không thể nhìn thấy quá rõ ràng.
Sau khi Tống Thanh xác định xung quanh không có ai thì mới cởi áo choàng tắm ra, chậm rãi đi xuống nước, thoải mái dựa vào thành bể, hưởng thụ cảm giác thư giãn hiếm có này.
Cách đó không xa chợt có tiếng nước ào ào vang lên.
Tống Thanh lập tức ngồi thẳng đậy.
Tiếng nước sao?
Chẳng lẽ bên kia lại có người à?
Không thể nào.
Trời ạ, mình chỉ muốn ngâm nước nóng thư giãn một chút nên không có mặc gì cả.