Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-422
CHƯƠNG 422
Triệu Văn Văn tuy xuất thân hào môn, nhưng hào môn ở Nước T thì nhiều vô kể.
Có tỉnh nào mà không có vài hào môn chứ?
Còn chưa tính những thành phố lớn nữa.
Làm quan viên cũng không bằng người dẫn đầu bây giờ
Ở tỉnh Tỉnh H, người thật sự có tiếng nói chính là Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân.
Đừng thấy Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly cũng ở tỉnh Tỉnh H vậy chứ, nguồn gốc của họ không phải ở đây.
Cho nên, hai người nắm đầu nơi này là Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân.
Thân phận những người khác tuy rất đáng chú ý nhưng không phải là người nắm đầu.
Cho nên, Triệu Văn Văn muốn gặp Phương Mạn Luân, thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Lý do Triệu Văn Văn đồng ý với Từ Vân Khê đến giúp Tống Thanh dễ dàng như vậy, phải chăng cũng vì muốn nhờ vào giao tình của Tống Thanh?
Mối quan hệ thân thiết của Phương Mạn Luân và Tống Thanh, cũng đâu có gì bí mật.
Triệu Văn Văn nói thế với Tống Thanh, một là vì lợi dụng giao tình, hai là vì muốn biết mối quan hệ giữa Tống Thanh và Phương Mạn Luân.
Bây giờ xem ra, giữa bọn họ thật sự không có gì.
Triệu Văn Văn thấy Tống Thanh nhiệt tình giúp đỡ cho buổi gặp mặt, cuồi cùng trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau khi Phương Mạn Luân ngắt máy, liền quay sang nói với trợ lý: “Cuộc họp hai giờ trưa nay dời lại ba giờ đi.”
“Dạ, Phương tổng.” Trợ lý trả lời ngay.
Theo Phương Mạn Luân bao nhiêu năm nay, trợ lý hiểu rất rõ tính cách của Phương Mạn Luân.
Chỉ cần là việc liên quan đến Tống Thanh,thì những việc khác sẽ được đẩy lùi về sau.
Phương Mạn Luân ngay lập tức nhận lấy áo khoác và chìa khóa của thư ký đưa qua, nói: “Hôm nay mọi người không cần đi theo tôi, ba giờ tôi sẽ quay về họp.
Phương Mạn Luân lái xe qua đó, trên đường ghé ngang tiệm hoa, đã vào mua một bó tulip.
Anh ấy đã bỏ lỡ buổi hôn lễ trên game, cho nên, quyết tâm không thể bỏ lỡ cô ấy trong đời thực.
Anh ấy âm thầm hạ quyết tâm.
Lần này, nhất định phài vượt mặt Hà Nhật Dương, cưới Tống Thanh về!
Tống Thanh đã đặt xong nhà hàng, và nhắn tin địa điểm cho Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân đến rất nhanh, từ lúc ngắt máy, cho đến lúc xuất hiện cũng chưa tới nửa tiếng đồng hồ.
Ít khi thấy anh ấy vội vã như thế.
Phương Mạn Luân cầm bó hoa tươi xuất hiện trước mặt Tống Thanh, khi nhìn thấy Triệu Văn Văn, ánh mắt của anh có vẻ khá bất ngờ.
Anh ta không ngờ trưa nay lại có người ngoài.
“Có bạn à? Anh đến có vẻ không tiện nhỉ?” Phương Mạn Luân hỏi theo phản xạ.
Tống Thanh liền đứng dậy giới thiệu: “Không đâu không đâu, tôi xin giới thiệu, đây là Phương Mạn Luân, sư Huynh của tôi. Còn đây là Triệu Văn Văn, hoàng hậu sân khấu t, và cũng là người mẫu chính của buổi trình diễn thời trang của em.””
Phương Mạn Luân liền cười thật tươi: “Rất vui được gặp cô, cô Triệu!”
Phương Mạn Luân đưa tay ra bắt tay với Triệu Văn văn, Triệu Văn Văn nói: “Phương thiếu gia, chúng ta chẳng phải đã gặp nhau một lần rồi sao.”
“Ôi?” Phương Mạn Luân bất ngờ nhìn cô ấy: “Thật sao?”
“Lúc ở bên Đức, tôi trình diễn ở Berlin, tôi bất cẩn đã va vào người anh, còn làm đổ cà phê trên tay lên người anh. Anh không những không trách tôi, mà còn nói đồ của tôi bị dơ rồi, anh đã lấy áo khoác của mình che cho tôi. Lúc đó tôi đang rất vội, nên chưa kịp nói lời cám ơn anh. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.”
Phương Mạn Luân thật sự không nhớ chuyện cỏn con này.
Bên ngoài anh ấy luôn giữ hình tượng quý ông khiêm tốn.
Cho dù là đối với ai, thì cũng vẻ mặt đầy ánh hào quang đó, và đặc biệt rất ga lăng với nữ giới.
Lúc đó anh làm vậy với Triệu Văn Văn, chỉ là một hành động đáng phải làm thôi, chứ không phải vì muốn tán tỉnh cô ấy. Cho nên, anh ấy không hề nhớ Triệu Văn Văn.
Nói thật. Với thân phận và địa vị của Phương Mạn Luân, thì người mẫu xung quanh anh ấy nhiều vô số kể.
Không phải cứ là người mẫu là sẽ thu hút được người khác.
Nước T có dân số bao nhiêu chứ!
Người mẫu có bao nhiêu người chứ!
Cho dù Triệu Văn Văn là hoàng hậu sân khấu t thì đã sao?
Phương Mạn Luân không hề quan tâm đến điều này.
Điều khiến anh ấy quan tâm chính là Tống Thanh.
Nghe Triệu Văn Văn nói thế, Phương Mạn Luân liền nói: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.”
Nói xong câu này, Phương Mạn Luân thả tay ra, rồi quay qua tặng cho Tống Thanh bó tulip trên tay: “Lúc đang trên đường đi, vô tình thấy hoa chỗ này nở rất đẹp.”
“Cám ơn sư Huynh.” Tống Thanh cười vui vẻ nhận lấy nó.
Tống Thanh để bó tulip sang một bên, đẩy Phương Mạn Luân qua ngồi kế Triệu Văn Văn, nói: “Sư Huynh, em chưa ăn qua nhà hàng này. Lát nữa đừng khách sáo nhé, em mời.”
Phương Mạn Luân liền cười: “Được rồi, sư muội mời cơm, làm sư Huynh đây đương nhiên không thể khách sáo rồi.”
Tống Thanh quay đầu hỏi Triệu Văn Văn: “Văn Văn muốn ăn gì? Có món gì không ăn được không? Cô là người mẫu, có phải thường xuyên phải ăn kiêng không?”
“Không có, không có kiêng gì hết. Tuy tôi là người mẫu, nhưng không kén ăn, ngày nào tôi cũng đến phòng tập bốn tiếng để tập luyện.” Triệu Văn Văn cười và trả lời.
“Ôi! Lợi hại quá!” Tống Thanh giơ ngón cái lên: “Tôi rất nể phục những người như cô.”
Phương Mạn Luân là một người rất là thông minh.
Chỉ cần vài ba câu là đoán được ý đồ của Tống Thanh.
Tống Thanh cứ khen ngợi Triệu Văn Văn, là vì muốn khen cho Phương Mạn Luân nghe.
Triệu Văn Văn cũng hiểu ý của Tống Thanh, cho nên cũng phối hợp ăn ý.
Phương Mạn Luân có vẻ khó chịu, nhưng anh không thể hiện điều đó trên mặt.
Ba người vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Sau khi ăn xong, mọi người khách sáo để lại phương thức liên lạc của nhau.
Tống Thanh vừa định để Phương Mạn Luân đưa Triệu Văn Văn về, thì Phương Mạn Luân nói: “Phải rồi, Thanh Thanh, anh có việc này rất quan trọng cần nói với em.”
Triệu Văn Văn vừa nghe, đã nói ngay: “Thế hai người trò truyện đi, tôi đúng lúc có việc, phải đi trước đây.”
Tống Thanh chỉ có thể gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối tiễn Triệu Văn Văn rời khỏi.
Phương Mạn Luân ngồi đối diện Tống Thanh, duỗi chân ra, bắt đầu nói mấy câu lạnh nhạt: “Sư muội sợ anh cô độc một mình suốt đời, nên mới hối hả làm mai cho anh phải không?”
Tống Thanh nghe Phương Mạn Luân nói với vẻ không vui, bèn nói: “Tại em cảm thấy hai người rất hợp.”
“Em thấy vậy à?” Phương Mạn Luân nói vẻ trêu chọc: “Anh cũng thấy hai chúng ta hợp nhau đó, có phải em sẽ lấy anh không?”
Tống Thanh: “Em xin lỗi.”
Với tính cách ngày xưa của Phương Mạn Luân, chắc chắn sẽ lời to tiếng lớn chửi cho một trận.
Nhưng người đối diện là Tống Thanh, anh có giận cỡ nào cũng không nỡ to tiếng, chỉ có thể nói: “Sau này chuyện của anh, đừng nhúng tay vào nữa nhé.”
“Em xin lỗi.” Tống Thanh cảm thấy thất vọng vô cùng.
Cảm giác làm ơn mắc oán, quả thật rất là khó chịu!
Phương Mạn Luân giơ tay, búng mạnh vào đầu Tống Thanh: “Sau này phải rút kinh nghiệm nhé, đừng làm mai bậy bạ!”
Tống Thanh ôm lấy trán: “Em cảm thấy Triệu Văn Văn đó cũng tốt mà! Anh không thích sao?”
“Không thích.” Phương Mạn Luân trả lời.
“Vậy anh thích thể loại người thế nào?” Tống Thanh vẫn thấy không phục.
“Kiểu của em đó.” Phương Mạn Luân trả lời vẻ nghiêm túc.
Tống Thanh đơ ra, nói: “sư Huynh anh đúng là người tốt, đến lúc này vẫn còn an ủi em như thế.”
Phương Mạn Luân nhìn chẳm chằm cô ấy với vẻ không vui: “Anh mới không thèm an ủi em!”
“Em biết là anh đang an ủi em mà, em đã có hai đứa con rồi, anh còn nói những lời này, không phải an ủi em chứ gì?” Vẻ mặt Tống Thanh kiểu em biết chắc anh có ý này mà, anh không cần giải thích, rồi nói: “Thật sự em cảm thấy anh và Triệu Văn Văn khá là hợp nhau đó, cô ấy cũng xuất thân từ hào môn, không cần lo lắng về sự khác nhau về quan điểm sống. Vả lại, tuy em cũng mới quen biết không bao lâu, nhưng cô gái mà lâu rồi không có lời đồn xấu nào hết, thì chắc chắn là tốt rồi.”
“Anh cũng thật sự thấy em tốt mà! Em xem, chúng ta là sư Huynh muội, quan hệ gần gũi hơn một số người. Vả lại nhiều năm qua, anh cũng là người chứng kiến sự trưởng thành của hai đứa con em, quan hệ của chúng với anh cũng rất thân thuộc. Em xem, nhà họ Tống cũng là gia đình danh giá, nhà họ Phương của anh cũng chỉ miễn cưỡng xứng đáng được với em. Cho nên, sư muội, hay là em lấy anh đi được không?” Phương Mạn Luân trả lời.
“Tống Thanh vỗ nhẹ vào miệng: “Em sai rồi, em không dám làm mai bậy bạ nữa.”
“Em đó” Phương Mạn Luân lắc đầu không nói gì: “Người mẫu của em có đủ hết chưa?”
“Dạ, cũng gần rồi anh.” Mấy bữa nay chắc cũng đủ hết rồi.” Tống Thanh suy nghĩ rồi nói: “Nắm chắc át chủ bài trong tay rồi thì những người khác không đáng để lo.”
“Trên tay anh có vài cô người mẫu, tuy không sánh bằng Triệu Văn Văn, nhưng cũng có chút tên tuổi. Có cần anh đưa qua cho em không?” Phương Mạn Luân hỏi.
Tống Thanh lắc tay: “Không cần phiền phức đâu, Phan Thịnh Phan Ly đã kiếm cho em nhiều người mẫu đẹp từ công ty rồi. Nguồn lực của họ nhiều, dùng của họ là đủ rồi. Hôm nay mẹ nuôi đã giúp em mời Triệu Văn Văn, là em đã yên tâm dược một nửa rồi. Giờ thì chỉ chờ đến ngày trỉnh diễn thôi. Chỉ cần không có sai sót, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Được thôi.” Phương Mạn Luân có vẻ hơi thất vọng: “Còn về phía khách hàng, anh đã giúp em phát hết thư mời ra rồi, nể mặt của anh, bọn họ nhất định sẽ đến!”
Tống Thanh làm vẻ mặt hài hước: “Cũng may có mọi người giúp đỡ. Nếu không chương trình s.a đầu tiên của em, có người đến xem hay không cũng là một vấn đề.”
“Đừng nói vậy chứ. Đối với anh mà nói, việc giúp em là chuyện đương nhiên. Chúng ta là người một nhà mà.” Phương Mạn Luân nói.
“Ừm.” Tống Thanh nhìn thời gian và nói: “Ôi, hai giờ mấy rồi, có phải chiều nay anh còn có việc không, em không phiền anh nữa. Cũng tới giờ em phải quay về rồi, em phải giám sát bên thi công, nếu không sẽ dễ có sai sót lắm.”
“Được rồi, em đi làm đi.” Phương Mạn Luân nhìn mặt Tống Thanh vẻ không nỡ, nói: “Đừng vất vả quá, cần giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng nhé.”
Tống Thanh gật đầu, mang theo bó tulip rời khỏi.
Về đến khu vực sự kiện, Tống Thanh vừa bước vào cửa đã thấy người mà không bao giờ nghĩ là sẽ đến.
Tống Thanh bất ngờ: “Hà Nhật Dương? Sao anh lại đến đây?”
Hà Nhật Dương đang ngồi liền đứng bật dậy, trả lời từ tốn: “Đi ngang.”
Lý Xuân và Lý Hạ cùng nhau ho nhẹ một tiếng.
Người đi ngang này có vẻ cũng kiên nhân lắm, ngồi đợi suốt một tiếng đồng hồ.
Tống Thanh cười: “Chỗ này hơi lộn xộn, anh đừng chê nhé.”
“Không cò gì, chuyện cười thì đợi đến ngày trình diễn rồi hãy cười.” Hà Nhật Dương tặc lưỡi rồi nói: “Tôi chỉ muốn nhìn xem, s.a mà cô muốn cạnh tranh với tập đoàn Hà thị chúng tôi, rốt cuộc chuẩn bị thế nào rồi.”
Tống Thanh bị anh ta nói sốc, không biết phải nói gì cho phải.
Hà Nhật Dương chuyển ánh mắt dến bó hoa tulip trên tay Tống Thanh, rồi hỏi: “Ai tặng hoa cho cô vậy?”
“Sư Huynh của tôi.” Tống Thanh trả lời qua loa.
“Xấu thật đấy.” Hà Nhật Dương vừa nghe được do Phương Mạn Luân tặng, liền ra vẻ không vui: “Cô không hợp với hoa tulip.”
Triệu Văn Văn tuy xuất thân hào môn, nhưng hào môn ở Nước T thì nhiều vô kể.
Có tỉnh nào mà không có vài hào môn chứ?
Còn chưa tính những thành phố lớn nữa.
Làm quan viên cũng không bằng người dẫn đầu bây giờ
Ở tỉnh Tỉnh H, người thật sự có tiếng nói chính là Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân.
Đừng thấy Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly cũng ở tỉnh Tỉnh H vậy chứ, nguồn gốc của họ không phải ở đây.
Cho nên, hai người nắm đầu nơi này là Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân.
Thân phận những người khác tuy rất đáng chú ý nhưng không phải là người nắm đầu.
Cho nên, Triệu Văn Văn muốn gặp Phương Mạn Luân, thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Lý do Triệu Văn Văn đồng ý với Từ Vân Khê đến giúp Tống Thanh dễ dàng như vậy, phải chăng cũng vì muốn nhờ vào giao tình của Tống Thanh?
Mối quan hệ thân thiết của Phương Mạn Luân và Tống Thanh, cũng đâu có gì bí mật.
Triệu Văn Văn nói thế với Tống Thanh, một là vì lợi dụng giao tình, hai là vì muốn biết mối quan hệ giữa Tống Thanh và Phương Mạn Luân.
Bây giờ xem ra, giữa bọn họ thật sự không có gì.
Triệu Văn Văn thấy Tống Thanh nhiệt tình giúp đỡ cho buổi gặp mặt, cuồi cùng trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau khi Phương Mạn Luân ngắt máy, liền quay sang nói với trợ lý: “Cuộc họp hai giờ trưa nay dời lại ba giờ đi.”
“Dạ, Phương tổng.” Trợ lý trả lời ngay.
Theo Phương Mạn Luân bao nhiêu năm nay, trợ lý hiểu rất rõ tính cách của Phương Mạn Luân.
Chỉ cần là việc liên quan đến Tống Thanh,thì những việc khác sẽ được đẩy lùi về sau.
Phương Mạn Luân ngay lập tức nhận lấy áo khoác và chìa khóa của thư ký đưa qua, nói: “Hôm nay mọi người không cần đi theo tôi, ba giờ tôi sẽ quay về họp.
Phương Mạn Luân lái xe qua đó, trên đường ghé ngang tiệm hoa, đã vào mua một bó tulip.
Anh ấy đã bỏ lỡ buổi hôn lễ trên game, cho nên, quyết tâm không thể bỏ lỡ cô ấy trong đời thực.
Anh ấy âm thầm hạ quyết tâm.
Lần này, nhất định phài vượt mặt Hà Nhật Dương, cưới Tống Thanh về!
Tống Thanh đã đặt xong nhà hàng, và nhắn tin địa điểm cho Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân đến rất nhanh, từ lúc ngắt máy, cho đến lúc xuất hiện cũng chưa tới nửa tiếng đồng hồ.
Ít khi thấy anh ấy vội vã như thế.
Phương Mạn Luân cầm bó hoa tươi xuất hiện trước mặt Tống Thanh, khi nhìn thấy Triệu Văn Văn, ánh mắt của anh có vẻ khá bất ngờ.
Anh ta không ngờ trưa nay lại có người ngoài.
“Có bạn à? Anh đến có vẻ không tiện nhỉ?” Phương Mạn Luân hỏi theo phản xạ.
Tống Thanh liền đứng dậy giới thiệu: “Không đâu không đâu, tôi xin giới thiệu, đây là Phương Mạn Luân, sư Huynh của tôi. Còn đây là Triệu Văn Văn, hoàng hậu sân khấu t, và cũng là người mẫu chính của buổi trình diễn thời trang của em.””
Phương Mạn Luân liền cười thật tươi: “Rất vui được gặp cô, cô Triệu!”
Phương Mạn Luân đưa tay ra bắt tay với Triệu Văn văn, Triệu Văn Văn nói: “Phương thiếu gia, chúng ta chẳng phải đã gặp nhau một lần rồi sao.”
“Ôi?” Phương Mạn Luân bất ngờ nhìn cô ấy: “Thật sao?”
“Lúc ở bên Đức, tôi trình diễn ở Berlin, tôi bất cẩn đã va vào người anh, còn làm đổ cà phê trên tay lên người anh. Anh không những không trách tôi, mà còn nói đồ của tôi bị dơ rồi, anh đã lấy áo khoác của mình che cho tôi. Lúc đó tôi đang rất vội, nên chưa kịp nói lời cám ơn anh. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.”
Phương Mạn Luân thật sự không nhớ chuyện cỏn con này.
Bên ngoài anh ấy luôn giữ hình tượng quý ông khiêm tốn.
Cho dù là đối với ai, thì cũng vẻ mặt đầy ánh hào quang đó, và đặc biệt rất ga lăng với nữ giới.
Lúc đó anh làm vậy với Triệu Văn Văn, chỉ là một hành động đáng phải làm thôi, chứ không phải vì muốn tán tỉnh cô ấy. Cho nên, anh ấy không hề nhớ Triệu Văn Văn.
Nói thật. Với thân phận và địa vị của Phương Mạn Luân, thì người mẫu xung quanh anh ấy nhiều vô số kể.
Không phải cứ là người mẫu là sẽ thu hút được người khác.
Nước T có dân số bao nhiêu chứ!
Người mẫu có bao nhiêu người chứ!
Cho dù Triệu Văn Văn là hoàng hậu sân khấu t thì đã sao?
Phương Mạn Luân không hề quan tâm đến điều này.
Điều khiến anh ấy quan tâm chính là Tống Thanh.
Nghe Triệu Văn Văn nói thế, Phương Mạn Luân liền nói: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.”
Nói xong câu này, Phương Mạn Luân thả tay ra, rồi quay qua tặng cho Tống Thanh bó tulip trên tay: “Lúc đang trên đường đi, vô tình thấy hoa chỗ này nở rất đẹp.”
“Cám ơn sư Huynh.” Tống Thanh cười vui vẻ nhận lấy nó.
Tống Thanh để bó tulip sang một bên, đẩy Phương Mạn Luân qua ngồi kế Triệu Văn Văn, nói: “Sư Huynh, em chưa ăn qua nhà hàng này. Lát nữa đừng khách sáo nhé, em mời.”
Phương Mạn Luân liền cười: “Được rồi, sư muội mời cơm, làm sư Huynh đây đương nhiên không thể khách sáo rồi.”
Tống Thanh quay đầu hỏi Triệu Văn Văn: “Văn Văn muốn ăn gì? Có món gì không ăn được không? Cô là người mẫu, có phải thường xuyên phải ăn kiêng không?”
“Không có, không có kiêng gì hết. Tuy tôi là người mẫu, nhưng không kén ăn, ngày nào tôi cũng đến phòng tập bốn tiếng để tập luyện.” Triệu Văn Văn cười và trả lời.
“Ôi! Lợi hại quá!” Tống Thanh giơ ngón cái lên: “Tôi rất nể phục những người như cô.”
Phương Mạn Luân là một người rất là thông minh.
Chỉ cần vài ba câu là đoán được ý đồ của Tống Thanh.
Tống Thanh cứ khen ngợi Triệu Văn Văn, là vì muốn khen cho Phương Mạn Luân nghe.
Triệu Văn Văn cũng hiểu ý của Tống Thanh, cho nên cũng phối hợp ăn ý.
Phương Mạn Luân có vẻ khó chịu, nhưng anh không thể hiện điều đó trên mặt.
Ba người vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Sau khi ăn xong, mọi người khách sáo để lại phương thức liên lạc của nhau.
Tống Thanh vừa định để Phương Mạn Luân đưa Triệu Văn Văn về, thì Phương Mạn Luân nói: “Phải rồi, Thanh Thanh, anh có việc này rất quan trọng cần nói với em.”
Triệu Văn Văn vừa nghe, đã nói ngay: “Thế hai người trò truyện đi, tôi đúng lúc có việc, phải đi trước đây.”
Tống Thanh chỉ có thể gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối tiễn Triệu Văn Văn rời khỏi.
Phương Mạn Luân ngồi đối diện Tống Thanh, duỗi chân ra, bắt đầu nói mấy câu lạnh nhạt: “Sư muội sợ anh cô độc một mình suốt đời, nên mới hối hả làm mai cho anh phải không?”
Tống Thanh nghe Phương Mạn Luân nói với vẻ không vui, bèn nói: “Tại em cảm thấy hai người rất hợp.”
“Em thấy vậy à?” Phương Mạn Luân nói vẻ trêu chọc: “Anh cũng thấy hai chúng ta hợp nhau đó, có phải em sẽ lấy anh không?”
Tống Thanh: “Em xin lỗi.”
Với tính cách ngày xưa của Phương Mạn Luân, chắc chắn sẽ lời to tiếng lớn chửi cho một trận.
Nhưng người đối diện là Tống Thanh, anh có giận cỡ nào cũng không nỡ to tiếng, chỉ có thể nói: “Sau này chuyện của anh, đừng nhúng tay vào nữa nhé.”
“Em xin lỗi.” Tống Thanh cảm thấy thất vọng vô cùng.
Cảm giác làm ơn mắc oán, quả thật rất là khó chịu!
Phương Mạn Luân giơ tay, búng mạnh vào đầu Tống Thanh: “Sau này phải rút kinh nghiệm nhé, đừng làm mai bậy bạ!”
Tống Thanh ôm lấy trán: “Em cảm thấy Triệu Văn Văn đó cũng tốt mà! Anh không thích sao?”
“Không thích.” Phương Mạn Luân trả lời.
“Vậy anh thích thể loại người thế nào?” Tống Thanh vẫn thấy không phục.
“Kiểu của em đó.” Phương Mạn Luân trả lời vẻ nghiêm túc.
Tống Thanh đơ ra, nói: “sư Huynh anh đúng là người tốt, đến lúc này vẫn còn an ủi em như thế.”
Phương Mạn Luân nhìn chẳm chằm cô ấy với vẻ không vui: “Anh mới không thèm an ủi em!”
“Em biết là anh đang an ủi em mà, em đã có hai đứa con rồi, anh còn nói những lời này, không phải an ủi em chứ gì?” Vẻ mặt Tống Thanh kiểu em biết chắc anh có ý này mà, anh không cần giải thích, rồi nói: “Thật sự em cảm thấy anh và Triệu Văn Văn khá là hợp nhau đó, cô ấy cũng xuất thân từ hào môn, không cần lo lắng về sự khác nhau về quan điểm sống. Vả lại, tuy em cũng mới quen biết không bao lâu, nhưng cô gái mà lâu rồi không có lời đồn xấu nào hết, thì chắc chắn là tốt rồi.”
“Anh cũng thật sự thấy em tốt mà! Em xem, chúng ta là sư Huynh muội, quan hệ gần gũi hơn một số người. Vả lại nhiều năm qua, anh cũng là người chứng kiến sự trưởng thành của hai đứa con em, quan hệ của chúng với anh cũng rất thân thuộc. Em xem, nhà họ Tống cũng là gia đình danh giá, nhà họ Phương của anh cũng chỉ miễn cưỡng xứng đáng được với em. Cho nên, sư muội, hay là em lấy anh đi được không?” Phương Mạn Luân trả lời.
“Tống Thanh vỗ nhẹ vào miệng: “Em sai rồi, em không dám làm mai bậy bạ nữa.”
“Em đó” Phương Mạn Luân lắc đầu không nói gì: “Người mẫu của em có đủ hết chưa?”
“Dạ, cũng gần rồi anh.” Mấy bữa nay chắc cũng đủ hết rồi.” Tống Thanh suy nghĩ rồi nói: “Nắm chắc át chủ bài trong tay rồi thì những người khác không đáng để lo.”
“Trên tay anh có vài cô người mẫu, tuy không sánh bằng Triệu Văn Văn, nhưng cũng có chút tên tuổi. Có cần anh đưa qua cho em không?” Phương Mạn Luân hỏi.
Tống Thanh lắc tay: “Không cần phiền phức đâu, Phan Thịnh Phan Ly đã kiếm cho em nhiều người mẫu đẹp từ công ty rồi. Nguồn lực của họ nhiều, dùng của họ là đủ rồi. Hôm nay mẹ nuôi đã giúp em mời Triệu Văn Văn, là em đã yên tâm dược một nửa rồi. Giờ thì chỉ chờ đến ngày trỉnh diễn thôi. Chỉ cần không có sai sót, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Được thôi.” Phương Mạn Luân có vẻ hơi thất vọng: “Còn về phía khách hàng, anh đã giúp em phát hết thư mời ra rồi, nể mặt của anh, bọn họ nhất định sẽ đến!”
Tống Thanh làm vẻ mặt hài hước: “Cũng may có mọi người giúp đỡ. Nếu không chương trình s.a đầu tiên của em, có người đến xem hay không cũng là một vấn đề.”
“Đừng nói vậy chứ. Đối với anh mà nói, việc giúp em là chuyện đương nhiên. Chúng ta là người một nhà mà.” Phương Mạn Luân nói.
“Ừm.” Tống Thanh nhìn thời gian và nói: “Ôi, hai giờ mấy rồi, có phải chiều nay anh còn có việc không, em không phiền anh nữa. Cũng tới giờ em phải quay về rồi, em phải giám sát bên thi công, nếu không sẽ dễ có sai sót lắm.”
“Được rồi, em đi làm đi.” Phương Mạn Luân nhìn mặt Tống Thanh vẻ không nỡ, nói: “Đừng vất vả quá, cần giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng nhé.”
Tống Thanh gật đầu, mang theo bó tulip rời khỏi.
Về đến khu vực sự kiện, Tống Thanh vừa bước vào cửa đã thấy người mà không bao giờ nghĩ là sẽ đến.
Tống Thanh bất ngờ: “Hà Nhật Dương? Sao anh lại đến đây?”
Hà Nhật Dương đang ngồi liền đứng bật dậy, trả lời từ tốn: “Đi ngang.”
Lý Xuân và Lý Hạ cùng nhau ho nhẹ một tiếng.
Người đi ngang này có vẻ cũng kiên nhân lắm, ngồi đợi suốt một tiếng đồng hồ.
Tống Thanh cười: “Chỗ này hơi lộn xộn, anh đừng chê nhé.”
“Không cò gì, chuyện cười thì đợi đến ngày trình diễn rồi hãy cười.” Hà Nhật Dương tặc lưỡi rồi nói: “Tôi chỉ muốn nhìn xem, s.a mà cô muốn cạnh tranh với tập đoàn Hà thị chúng tôi, rốt cuộc chuẩn bị thế nào rồi.”
Tống Thanh bị anh ta nói sốc, không biết phải nói gì cho phải.
Hà Nhật Dương chuyển ánh mắt dến bó hoa tulip trên tay Tống Thanh, rồi hỏi: “Ai tặng hoa cho cô vậy?”
“Sư Huynh của tôi.” Tống Thanh trả lời qua loa.
“Xấu thật đấy.” Hà Nhật Dương vừa nghe được do Phương Mạn Luân tặng, liền ra vẻ không vui: “Cô không hợp với hoa tulip.”