Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-414
CHƯƠNG 414:
Trong nháy mắt, Tống Thanh bị câu hỏi này chặn lại.
Cô cũng muốn hỏi vấn đề này.
Nếu một người đàn ông cái gì cũng có thể đáp ứng cho một người phụ nữ, thì người đàn ông đó thích người phụ nữ đó sao?
Có lẽ là thế?
Bởi vì không có đạo lý.
Thế giới này, không có chuyện vô duyên vô cớ mà đối tốt với người khác, cũng không có chuyện không oán không hận mà đối xử không tốt với ai.
Một người đối tốt với một người khác, tóm lại là có cảm tình.
Cũng như chính mình đối tốt với Lưu Nghĩa, là bởi vì cô ấy là chị em kết nghĩa của mình, là bạn của mình, là người nhà, là tri kỷ.
Bản thân mình sẽ không đối xử chân thành như thế với người con gái nào khác.
Có lẽ, đây là khác biệt.
Tống Thanh thở dài một tiếng: “Có lẽ vậy. Nếu Trịnh Bảo còn sống, tớ nghĩ, tớ sẽ không chấp nhận người con trai khác. Chỉ vì anh ấy đã mất, tớ mới buông bỏ quá khứ.”
Đúng vậy, trí nhớ của Tống Thanh bị gián đoạn, chính là bắt đầu từ lúc Trịnh Bảo gặp chuyện.
Lúc Tống Thanh vừa mới tỉnh lại, một thời gian cô đã không thể chấp nhận được sự thật này.
Nhưng vì đứa trẻ trong bụng, cô đã gắng gượng lại.
Nhưng gắng gượng là một chuyện, về mặt tình cảm lại là chuyện khác.
Lưu Nghĩa nghe Tống Thanh nói như vậy, liền lập tức xoay người lại ôm lấy Tống Thanh: “Thanh Thanh, tớ nên làm gì bây giờ?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lần này Tống Thanh thật sự lo sợ, vội vàng vỗ vỗ vào bả vai của Lưu Nghĩa: “Có chuyện gì thì nói với tớ, đừng một mình kìm nén khó chịu trong lòng.”
“Thanh Thanh, cậu biết không? Vũ Ngọc Bình lúc còn rất nhỏ đã thích Phương Khanh Hân. Hắn từng thổ lộ với Phương Khanh Hân nhưng bị từ chối. Nhiều năm như vậy, Phương Khanh Hân cùng Vũ Ngọc Bình vẫn chơi với nhau như bạn bè. Nhưng cậu biết đấy, cái loại tình bạn không thuần túy này. Phương Khanh Hân nhờ Vũ Ngọc Bình chuyện gì, Vũ Ngọc Bình liền nghĩ cách giúp cô ta.” Lưu Nghĩa thấp giọng nói: “Vậy mà mấy hôm trước, Vũ Ngọc Bình lại tỏ tình với tớ.”
“Aha!” Tống Thanh rơi vào trạng thái kinh ngạc đến ngây người.
Tin tức này quá kinh khủng.
Thật là không ngờ.
Bọn họ lại có thể vừa lòng nhau?
“Vậy cậu cũng thích Vũ Ngọc Bình?” Tống Thanh hỏi thăm dò.
“Tớ cũng không biết. Từ trước đến nay tớ chưa yêu bao giờ, cũng không biết thế nào gọi là yêu đương.” Lưu Nghĩa thấp giọng nói: “Tớ chỉ cảm thấy có chút mất mát. Phương Khanh Hân kia tới rồi, Vũ Ngọc Bình chắc sẽ quên những lời nói với tớ trước đó, tiếp tục xoay về phía Phương Khanh Hân, cứ thế vây quanh cô ta? Dù sao, nhiều năm như vậy, hắn cũng quen rồi.”
“Cũng không phải là cối xay gió, xoay cái quái gì mà xoay.” Tống Thanh liếc mắt một cái: “Tớ thấy, rõ ràng là xuân tình nảy nở.”
“Không có.” Lưu Nghĩa, tai đỏ lên, giải thích: “Tớ chỉ cảm thấy mới lạ mà thôi.”
“Vậy, có muốn tớ đi hỏi Vũ Ngọc Bình giúp không?” Tống Thanh hỏi: “Tớ hỏi chắc hắn sẽ nói thật cũng nên?”
“Đừng, tuyệt đối không cần.” Lưu Nghĩa liền nắm lấy bả vai Tống Thanh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tớ không nghĩ như thế. Thanh Thanh, không được.”
“Được rồi.” Tống Thanh thở dài: “Cậu cũng nên suy nghĩ kỹ về trái tim của cậu đi. Nếu các cậu thật sự có ý với nhau, vậy sự tồn tại của Phương Khanh Hân, cậu có thể không cần để ý tới. Ai chả có thời tuổi trẻ bồng bột? Lúc cậu còn đi học chẳng phải cũng thích những minh tinh tiểu thịt tươi sao? Hiện tại, mọi người đã đến cái tuổi này rồi, chắc chắn sẽ không giống với hồi còn trẻ nữa.”
“Tớ biết.” Lưu Nghĩa lại ôm lấy Tống Thanh, đặt cằm lên đỉnh đầu Tống Thanh: “Có cậu bên cạnh thật tốt. Còn có người để có thể nói ra những lời trong lòng.”
“Nói thừa.” Tống Thanh nhéo Lưu Nghĩa một cái: “Chúng ta là quan hệ gì chứ.”
Lưu Nghĩa nói cho Tống Thanh tâm sự của mình, trong người thoải mái không ít.
Sau khi làm xong bữa sáng, Phương Mạn Luân quả nhiên tỏ vẻ đang gấp, không ăn bữa sáng.
Thế là, Lưu Nghĩa bưng ra một tô cháo lớn, một bát dưa muối lớn cùng một đĩa cơm cuộn trứng lớn.
Tống Thanh ở phía sau ôm một vỉ bánh bao vừa mới hấp, đi theo sau Lưu Nghĩa.
Phương Khanh Hân nhìn thấy một bàn thức ăn, sắc mặt có chút khó coi, nhịn không được, nói: “Mấy người ăn những cái này sao?”
Phan Thịnh Phan Ly nói: “Đúng vậy, có cái này mà ăn là tốt rồi! Đây là thành quả bận rộn cả buổi sáng của Thanh Thanh và Tiểu Nghĩa đấy.”
Sau khi nghe thấy, Phương Mạn Luân lập tức tươi cười nói: “Rất tốt rất tốt. Tự trải nghiệm cuộc sống mà. Người của thôn Tân Thủ, làm sao biết ăn thịt cá? Đó đều là đãi ngộ mà kì sau đi thành chủ mới có.”
Hà Nhật Dương cùng Vũ Ngọc Bình vừa nói chuyện vừa từ bên ngoài đi vào.
Phương Khanh Hân nhìn thấy họ, ngay lập tức im lặng.
Cô ta vừa định gọi Hà Nhật Dương một tiếng, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vũ Ngọc Bình cũng không nhìn cô ta, mà là lướt qua đỉnh đầu cô ta, nhìn Lưu Nghĩa phía sau.
Trong lòng Phương Khanh Hân càng cảm thấy không thoải mái.
Phương Khanh Hân lập tức đi tới bên cạnh Vũ Ngọc Bình, chủ động kéo cánh tay Vũ Ngọc Bình, nói: “Ngọc Bình, các anh đến rồi, sao không nói với em một tiếng. Đây là có ý muốn bài ngoại (*) ư? Trước kia các anh đâu có như vậy. Thế nào? Bởi vì em đang đi học nên không quan tâm đến em sao?”
Trước kia Phương Khanh Hân quả thật là chơi cùng với bọn họ.
Nếu không thì bốn năm trước, lúc Tống Thanh vừa mới gặp Hà Nhật Dương, bọn họ cũng sẽ không gọi Phương Khanh Hân đi chơi cùng.
Có điều, mấy năm nay, sau khi mọi người tách ra, cũng dần dần trở nên lạnh nhạt.
Thương trường, không phải luôn luôn thân mật đến mức không thể tách rời.
Huống chi, Phương Mạn Luân cùng Hà Nhật Dương hiện tại như gươm với súng, hục hoặc với nhau, Phan Thịnh Phan Ly và những người khác cũng đều tự động giữ khoảng cách nhất định với Phương Mạn Luân.
Có điều Phương Khanh Hân nếu đã nói như vậy thì cũng nên nể mặt một chút.
Vũ Ngọc Bình thuận miệng trả lời: “Em không phải bận sao?”
Phương Khanh Hân lập tức nói: “Em đã chấm dứt việc học mà quay lại đây rồi, vậy sau này đừng việc gì cũng trốn tránh em.”
“Được.” Vũ Ngọc Bình thuận miệng trả lời.
Ngón tay đang xếp bát của Lưu Nghĩa dừng lại một chút, lập tức lại tiếp tục xếp như không có việc gì.
Tống Thanh múc cháo vào trong bát, đau lòng nhìn Lưu Nghĩa.
Cái đứa đần độn này, rõ ràng là động tâm, lại còn mạnh miệng.
Có điều, thái độ của Vũ Ngọc Bình cũng rất quan trọng.
Nếu hắn vẫn cứ công tử đào hoa như vậy mà làm người chồng quốc dân, thì chính mình cũng không tán thành cho bọn họ đến với nhau.
Đừng nghĩ Tiểu Nghĩa là người tùy tiện, cẩu thả, ở khía cạnh tình cảm, kì thực cô ấy không có cảm giác an toàn.
Lúc cô còn nhỏ, cha mẹ đã ly hôn, cô không nói nhưng sự việc này có sự ảnh hưởng rất lớn đối với cô.
Cho nên, hai mươi mấy tuổi cô vẫn chưa yêu ai bao giờ.
“Không sao cả.” Lưu Nghĩa ngược lại lại an ủi Tống Thanh: “Người như tớ, trên thế giới không mấy đàn ông sẽ thích đâu. Nhưng tớ không muốn vì người khác mà khiến mình tủi thân. Bố mẹ sinh tớ ra, nuôi tớ lớn đến thế này, không phải vì muốn tớ chịu ủy khuất.”
“Tiểu Nghĩa.” Tống Thanh đứng tại chỗ nhìn Lưu Nghĩa, nói: “Sự việc có lẽ không phải như cậu nghĩ đâu. Bọn họ chỉ hàn huyên một cách đơn thuần mà thôi. Nói cho hình thức thế thôi.”
“Được rồi, đừng khuyên tớ nữa. Cậu vẫn nên dàn xếp chuyện của mình trước đi. Tiểu Hòa mỗi ngày đều nhắc đến việc muốn tìm một người cha dượng đáng tin cậy. Cậu cũng đừng khiến cho Tiểu Hòa thất vọng.” Lưu Nghĩa ra vẻ kiên định nói với Tống Thanh: “Cha ruột cũng được, cha dượng cũng được, tóm lại, cậu trước tiên phải thỏa mãn nguyện vọng của Tiểu Hòa.”
Tống Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đừng nói nữa. Nhà người ta thì đều là cha mẹ ép buộc tìm bạn đời, nhà của chúng tớ thì lại là con gái đi ép buộc. Nó thật là có ý chí mãnh liệt đối với cha dượng mà.”
“Ừ hừ.” Lưu Nghĩa khiêu mi.
“Vẫn là Tiểu Duệ nhà ta tốt, chưa bao giờ muốn có cha dượng.” Tống Thanh tiếp tục nói.
“Đó là bởi vì nó biết, muốn cũng không có.” Lưu Nghĩa tiếp tục đả kích Tống Thanh: “Hiện tại cũng chỉ có con gái cậu mới chưa chịu từ bỏ việc tiến hành cải tạo cậu thôi.”
“Đi đi đi, tớ thê thảm như vậy sao?” Tống Thanh nhất thời nở nụ cười.
Bị làm gián đoạn như vậy, vẻ mặt Lưu Nghĩa cuối cùng bình thường trở lại.
Mọi người đều ngồi xuống, ngồi chật khít một bàn.
Ăn cơm như vậy, kỳ thực ngay từ đầu mọi người đều không quen.
Nhưng chơi ở đây hai ngày, những người khác đều thích ứng được rồi.
Phương Mạn Luân cùng Phương Khanh Hân vừa tới, quả thật cần phải thích ứng ngay lập tức.
Phương Mạn Luân vẫn là đỡ hơn một chút, luôn có một tư thái khiêm tốn, khoan dung độ lượng.
Phương Khanh Hân thì có chút không chịu đựng được.
“Ngọc Bình, anh ngồi cạnh em đi.” Phương Khanh Hân nói với Vũ Ngọc Bình: “Em rất lo rằng khi ăn đồ ăn sẽ dính lên người.”
“Vậy thì đeo cái tạp dề vào đi, không thì giống như trẻ con, mang cái yếm ăn vậy.” Vũ Ngọc Bình sau đó trêu chọc.
“Đáng ghét. Anh cứ luôn bắt nạt em như vậy.” Phương Khanh Hân lập tức hờn dỗi, đập Vũ Ngọc Bình một cái.
Đây là thói quen của Vũ Ngọc Bình.
Hắn trước kia luôn có kiểu trêu chọc như vậy.
Nếu đối tượng trêu chọc không phải là Phương Khanh Hân, Lưu Nghĩa có lẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng nếu đối tượng trêu chọc là Phương Khanh Hân, bọn họ cứ người qua người lại, giống như đang liếc mắt đưa tình.
Sắc mặt Lưu Nghĩa lại trầm xuống.
Ánh mắt của Phan Thịnh Phan Ly rất sắc bén, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Ngọc Bình, cậu ngồi cạnh Tiểu Nghĩa đi. Để cho con gái xới cơm giúp, cậu không biết ngượng sao?”
Vũ Ngọc Bình vừa định qua đó, Phương Khanh Hân lập tức ngồi giữa Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình, sau đó hỏi Lưu Nghĩa với vẻ mặt vô tội: “Tôi ngồi ở đây không sao chứ? Kỳ thực vài năm trước tôi đã nói với cô, cô thật sự rất đẹp trai. Nếu cô là con trai, tôi chắc chắn đã thích cô rồi. Có điều, nghe nói có rất nhiều bạn nữ đẹp trai giống như cô.”
“Khanh Hân.” Phương Mạn Luân lập tức mở miệng chặn Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân lập tức không nói.
Lưu Nghĩa bỗng nhiên không muốn ăn nữa, sau khi vội vàng ăn một bát cháo, nói: “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”
Tống Thanh vừa thấy Lưu Nghĩa không ăn nữa, cũng lập tức bỏ đũa xuống nói: “Tôi cũng ăn no rồi. Tôi cùng Tiểu Nghĩa đi dạo một chút để tiêu hóa thức ăn.”
Trên bàn, hai người con gái đáng ghét đi rồi, trong lòng Phương Khanh Hân rất đắc ý.
Hiện tại, người con trai mà cô ta thích với người con trai trước đây thích cô ta đều ở đây.
Hà Nhật Dương cũng bỏ đũa xuống, nói: “Buổi sáng tôi cũng không đói lắm, mọi người ăn từ từ.”
Nói xong, Hà Nhật Dương cũng rời khỏi bàn ăn.
Phan Thịnh Phan Ly quăng ánh mắt về phía Vũ Ngọc Bình, Vũ Ngọc Bình lập tức nói: “Ôi, tới giờ giao nhận nhiệm vụ với NPC rồi, mọi người cứ ăn đi nhé. Đừng khách khí, tôi đi nhận nhiệm vụ trước đây. Mọi người không biết chứ, chúng tôi mấy ngày nay đều là dựa vào thân phận trong game mà sống đó.”
Nói xong, ba người khẩn cấp rời khỏi bàn ăn.
Một bàn ăn vốn chật khít, nháy mắt liền trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hai anh em Phương Mạn Luân và Phương Khanh Hân.
***
Trong nháy mắt, Tống Thanh bị câu hỏi này chặn lại.
Cô cũng muốn hỏi vấn đề này.
Nếu một người đàn ông cái gì cũng có thể đáp ứng cho một người phụ nữ, thì người đàn ông đó thích người phụ nữ đó sao?
Có lẽ là thế?
Bởi vì không có đạo lý.
Thế giới này, không có chuyện vô duyên vô cớ mà đối tốt với người khác, cũng không có chuyện không oán không hận mà đối xử không tốt với ai.
Một người đối tốt với một người khác, tóm lại là có cảm tình.
Cũng như chính mình đối tốt với Lưu Nghĩa, là bởi vì cô ấy là chị em kết nghĩa của mình, là bạn của mình, là người nhà, là tri kỷ.
Bản thân mình sẽ không đối xử chân thành như thế với người con gái nào khác.
Có lẽ, đây là khác biệt.
Tống Thanh thở dài một tiếng: “Có lẽ vậy. Nếu Trịnh Bảo còn sống, tớ nghĩ, tớ sẽ không chấp nhận người con trai khác. Chỉ vì anh ấy đã mất, tớ mới buông bỏ quá khứ.”
Đúng vậy, trí nhớ của Tống Thanh bị gián đoạn, chính là bắt đầu từ lúc Trịnh Bảo gặp chuyện.
Lúc Tống Thanh vừa mới tỉnh lại, một thời gian cô đã không thể chấp nhận được sự thật này.
Nhưng vì đứa trẻ trong bụng, cô đã gắng gượng lại.
Nhưng gắng gượng là một chuyện, về mặt tình cảm lại là chuyện khác.
Lưu Nghĩa nghe Tống Thanh nói như vậy, liền lập tức xoay người lại ôm lấy Tống Thanh: “Thanh Thanh, tớ nên làm gì bây giờ?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lần này Tống Thanh thật sự lo sợ, vội vàng vỗ vỗ vào bả vai của Lưu Nghĩa: “Có chuyện gì thì nói với tớ, đừng một mình kìm nén khó chịu trong lòng.”
“Thanh Thanh, cậu biết không? Vũ Ngọc Bình lúc còn rất nhỏ đã thích Phương Khanh Hân. Hắn từng thổ lộ với Phương Khanh Hân nhưng bị từ chối. Nhiều năm như vậy, Phương Khanh Hân cùng Vũ Ngọc Bình vẫn chơi với nhau như bạn bè. Nhưng cậu biết đấy, cái loại tình bạn không thuần túy này. Phương Khanh Hân nhờ Vũ Ngọc Bình chuyện gì, Vũ Ngọc Bình liền nghĩ cách giúp cô ta.” Lưu Nghĩa thấp giọng nói: “Vậy mà mấy hôm trước, Vũ Ngọc Bình lại tỏ tình với tớ.”
“Aha!” Tống Thanh rơi vào trạng thái kinh ngạc đến ngây người.
Tin tức này quá kinh khủng.
Thật là không ngờ.
Bọn họ lại có thể vừa lòng nhau?
“Vậy cậu cũng thích Vũ Ngọc Bình?” Tống Thanh hỏi thăm dò.
“Tớ cũng không biết. Từ trước đến nay tớ chưa yêu bao giờ, cũng không biết thế nào gọi là yêu đương.” Lưu Nghĩa thấp giọng nói: “Tớ chỉ cảm thấy có chút mất mát. Phương Khanh Hân kia tới rồi, Vũ Ngọc Bình chắc sẽ quên những lời nói với tớ trước đó, tiếp tục xoay về phía Phương Khanh Hân, cứ thế vây quanh cô ta? Dù sao, nhiều năm như vậy, hắn cũng quen rồi.”
“Cũng không phải là cối xay gió, xoay cái quái gì mà xoay.” Tống Thanh liếc mắt một cái: “Tớ thấy, rõ ràng là xuân tình nảy nở.”
“Không có.” Lưu Nghĩa, tai đỏ lên, giải thích: “Tớ chỉ cảm thấy mới lạ mà thôi.”
“Vậy, có muốn tớ đi hỏi Vũ Ngọc Bình giúp không?” Tống Thanh hỏi: “Tớ hỏi chắc hắn sẽ nói thật cũng nên?”
“Đừng, tuyệt đối không cần.” Lưu Nghĩa liền nắm lấy bả vai Tống Thanh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tớ không nghĩ như thế. Thanh Thanh, không được.”
“Được rồi.” Tống Thanh thở dài: “Cậu cũng nên suy nghĩ kỹ về trái tim của cậu đi. Nếu các cậu thật sự có ý với nhau, vậy sự tồn tại của Phương Khanh Hân, cậu có thể không cần để ý tới. Ai chả có thời tuổi trẻ bồng bột? Lúc cậu còn đi học chẳng phải cũng thích những minh tinh tiểu thịt tươi sao? Hiện tại, mọi người đã đến cái tuổi này rồi, chắc chắn sẽ không giống với hồi còn trẻ nữa.”
“Tớ biết.” Lưu Nghĩa lại ôm lấy Tống Thanh, đặt cằm lên đỉnh đầu Tống Thanh: “Có cậu bên cạnh thật tốt. Còn có người để có thể nói ra những lời trong lòng.”
“Nói thừa.” Tống Thanh nhéo Lưu Nghĩa một cái: “Chúng ta là quan hệ gì chứ.”
Lưu Nghĩa nói cho Tống Thanh tâm sự của mình, trong người thoải mái không ít.
Sau khi làm xong bữa sáng, Phương Mạn Luân quả nhiên tỏ vẻ đang gấp, không ăn bữa sáng.
Thế là, Lưu Nghĩa bưng ra một tô cháo lớn, một bát dưa muối lớn cùng một đĩa cơm cuộn trứng lớn.
Tống Thanh ở phía sau ôm một vỉ bánh bao vừa mới hấp, đi theo sau Lưu Nghĩa.
Phương Khanh Hân nhìn thấy một bàn thức ăn, sắc mặt có chút khó coi, nhịn không được, nói: “Mấy người ăn những cái này sao?”
Phan Thịnh Phan Ly nói: “Đúng vậy, có cái này mà ăn là tốt rồi! Đây là thành quả bận rộn cả buổi sáng của Thanh Thanh và Tiểu Nghĩa đấy.”
Sau khi nghe thấy, Phương Mạn Luân lập tức tươi cười nói: “Rất tốt rất tốt. Tự trải nghiệm cuộc sống mà. Người của thôn Tân Thủ, làm sao biết ăn thịt cá? Đó đều là đãi ngộ mà kì sau đi thành chủ mới có.”
Hà Nhật Dương cùng Vũ Ngọc Bình vừa nói chuyện vừa từ bên ngoài đi vào.
Phương Khanh Hân nhìn thấy họ, ngay lập tức im lặng.
Cô ta vừa định gọi Hà Nhật Dương một tiếng, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vũ Ngọc Bình cũng không nhìn cô ta, mà là lướt qua đỉnh đầu cô ta, nhìn Lưu Nghĩa phía sau.
Trong lòng Phương Khanh Hân càng cảm thấy không thoải mái.
Phương Khanh Hân lập tức đi tới bên cạnh Vũ Ngọc Bình, chủ động kéo cánh tay Vũ Ngọc Bình, nói: “Ngọc Bình, các anh đến rồi, sao không nói với em một tiếng. Đây là có ý muốn bài ngoại (*) ư? Trước kia các anh đâu có như vậy. Thế nào? Bởi vì em đang đi học nên không quan tâm đến em sao?”
Trước kia Phương Khanh Hân quả thật là chơi cùng với bọn họ.
Nếu không thì bốn năm trước, lúc Tống Thanh vừa mới gặp Hà Nhật Dương, bọn họ cũng sẽ không gọi Phương Khanh Hân đi chơi cùng.
Có điều, mấy năm nay, sau khi mọi người tách ra, cũng dần dần trở nên lạnh nhạt.
Thương trường, không phải luôn luôn thân mật đến mức không thể tách rời.
Huống chi, Phương Mạn Luân cùng Hà Nhật Dương hiện tại như gươm với súng, hục hoặc với nhau, Phan Thịnh Phan Ly và những người khác cũng đều tự động giữ khoảng cách nhất định với Phương Mạn Luân.
Có điều Phương Khanh Hân nếu đã nói như vậy thì cũng nên nể mặt một chút.
Vũ Ngọc Bình thuận miệng trả lời: “Em không phải bận sao?”
Phương Khanh Hân lập tức nói: “Em đã chấm dứt việc học mà quay lại đây rồi, vậy sau này đừng việc gì cũng trốn tránh em.”
“Được.” Vũ Ngọc Bình thuận miệng trả lời.
Ngón tay đang xếp bát của Lưu Nghĩa dừng lại một chút, lập tức lại tiếp tục xếp như không có việc gì.
Tống Thanh múc cháo vào trong bát, đau lòng nhìn Lưu Nghĩa.
Cái đứa đần độn này, rõ ràng là động tâm, lại còn mạnh miệng.
Có điều, thái độ của Vũ Ngọc Bình cũng rất quan trọng.
Nếu hắn vẫn cứ công tử đào hoa như vậy mà làm người chồng quốc dân, thì chính mình cũng không tán thành cho bọn họ đến với nhau.
Đừng nghĩ Tiểu Nghĩa là người tùy tiện, cẩu thả, ở khía cạnh tình cảm, kì thực cô ấy không có cảm giác an toàn.
Lúc cô còn nhỏ, cha mẹ đã ly hôn, cô không nói nhưng sự việc này có sự ảnh hưởng rất lớn đối với cô.
Cho nên, hai mươi mấy tuổi cô vẫn chưa yêu ai bao giờ.
“Không sao cả.” Lưu Nghĩa ngược lại lại an ủi Tống Thanh: “Người như tớ, trên thế giới không mấy đàn ông sẽ thích đâu. Nhưng tớ không muốn vì người khác mà khiến mình tủi thân. Bố mẹ sinh tớ ra, nuôi tớ lớn đến thế này, không phải vì muốn tớ chịu ủy khuất.”
“Tiểu Nghĩa.” Tống Thanh đứng tại chỗ nhìn Lưu Nghĩa, nói: “Sự việc có lẽ không phải như cậu nghĩ đâu. Bọn họ chỉ hàn huyên một cách đơn thuần mà thôi. Nói cho hình thức thế thôi.”
“Được rồi, đừng khuyên tớ nữa. Cậu vẫn nên dàn xếp chuyện của mình trước đi. Tiểu Hòa mỗi ngày đều nhắc đến việc muốn tìm một người cha dượng đáng tin cậy. Cậu cũng đừng khiến cho Tiểu Hòa thất vọng.” Lưu Nghĩa ra vẻ kiên định nói với Tống Thanh: “Cha ruột cũng được, cha dượng cũng được, tóm lại, cậu trước tiên phải thỏa mãn nguyện vọng của Tiểu Hòa.”
Tống Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đừng nói nữa. Nhà người ta thì đều là cha mẹ ép buộc tìm bạn đời, nhà của chúng tớ thì lại là con gái đi ép buộc. Nó thật là có ý chí mãnh liệt đối với cha dượng mà.”
“Ừ hừ.” Lưu Nghĩa khiêu mi.
“Vẫn là Tiểu Duệ nhà ta tốt, chưa bao giờ muốn có cha dượng.” Tống Thanh tiếp tục nói.
“Đó là bởi vì nó biết, muốn cũng không có.” Lưu Nghĩa tiếp tục đả kích Tống Thanh: “Hiện tại cũng chỉ có con gái cậu mới chưa chịu từ bỏ việc tiến hành cải tạo cậu thôi.”
“Đi đi đi, tớ thê thảm như vậy sao?” Tống Thanh nhất thời nở nụ cười.
Bị làm gián đoạn như vậy, vẻ mặt Lưu Nghĩa cuối cùng bình thường trở lại.
Mọi người đều ngồi xuống, ngồi chật khít một bàn.
Ăn cơm như vậy, kỳ thực ngay từ đầu mọi người đều không quen.
Nhưng chơi ở đây hai ngày, những người khác đều thích ứng được rồi.
Phương Mạn Luân cùng Phương Khanh Hân vừa tới, quả thật cần phải thích ứng ngay lập tức.
Phương Mạn Luân vẫn là đỡ hơn một chút, luôn có một tư thái khiêm tốn, khoan dung độ lượng.
Phương Khanh Hân thì có chút không chịu đựng được.
“Ngọc Bình, anh ngồi cạnh em đi.” Phương Khanh Hân nói với Vũ Ngọc Bình: “Em rất lo rằng khi ăn đồ ăn sẽ dính lên người.”
“Vậy thì đeo cái tạp dề vào đi, không thì giống như trẻ con, mang cái yếm ăn vậy.” Vũ Ngọc Bình sau đó trêu chọc.
“Đáng ghét. Anh cứ luôn bắt nạt em như vậy.” Phương Khanh Hân lập tức hờn dỗi, đập Vũ Ngọc Bình một cái.
Đây là thói quen của Vũ Ngọc Bình.
Hắn trước kia luôn có kiểu trêu chọc như vậy.
Nếu đối tượng trêu chọc không phải là Phương Khanh Hân, Lưu Nghĩa có lẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng nếu đối tượng trêu chọc là Phương Khanh Hân, bọn họ cứ người qua người lại, giống như đang liếc mắt đưa tình.
Sắc mặt Lưu Nghĩa lại trầm xuống.
Ánh mắt của Phan Thịnh Phan Ly rất sắc bén, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Ngọc Bình, cậu ngồi cạnh Tiểu Nghĩa đi. Để cho con gái xới cơm giúp, cậu không biết ngượng sao?”
Vũ Ngọc Bình vừa định qua đó, Phương Khanh Hân lập tức ngồi giữa Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình, sau đó hỏi Lưu Nghĩa với vẻ mặt vô tội: “Tôi ngồi ở đây không sao chứ? Kỳ thực vài năm trước tôi đã nói với cô, cô thật sự rất đẹp trai. Nếu cô là con trai, tôi chắc chắn đã thích cô rồi. Có điều, nghe nói có rất nhiều bạn nữ đẹp trai giống như cô.”
“Khanh Hân.” Phương Mạn Luân lập tức mở miệng chặn Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân lập tức không nói.
Lưu Nghĩa bỗng nhiên không muốn ăn nữa, sau khi vội vàng ăn một bát cháo, nói: “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”
Tống Thanh vừa thấy Lưu Nghĩa không ăn nữa, cũng lập tức bỏ đũa xuống nói: “Tôi cũng ăn no rồi. Tôi cùng Tiểu Nghĩa đi dạo một chút để tiêu hóa thức ăn.”
Trên bàn, hai người con gái đáng ghét đi rồi, trong lòng Phương Khanh Hân rất đắc ý.
Hiện tại, người con trai mà cô ta thích với người con trai trước đây thích cô ta đều ở đây.
Hà Nhật Dương cũng bỏ đũa xuống, nói: “Buổi sáng tôi cũng không đói lắm, mọi người ăn từ từ.”
Nói xong, Hà Nhật Dương cũng rời khỏi bàn ăn.
Phan Thịnh Phan Ly quăng ánh mắt về phía Vũ Ngọc Bình, Vũ Ngọc Bình lập tức nói: “Ôi, tới giờ giao nhận nhiệm vụ với NPC rồi, mọi người cứ ăn đi nhé. Đừng khách khí, tôi đi nhận nhiệm vụ trước đây. Mọi người không biết chứ, chúng tôi mấy ngày nay đều là dựa vào thân phận trong game mà sống đó.”
Nói xong, ba người khẩn cấp rời khỏi bàn ăn.
Một bàn ăn vốn chật khít, nháy mắt liền trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hai anh em Phương Mạn Luân và Phương Khanh Hân.
***