Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-406
CHƯƠNG 406:
Vũ Ngọc Bình thấy Lưu Nghĩa định quay người rời đi, hắn liền đưa tay tóm lấy cổ tay Lưu Nghĩa, kiên định nói: “Anh sẽ không từ bỏ đâu. Mặc dù anh vẫn chưa đánh thắng được em, mặc dù anh vẫn chưa mạnh bằng em. Nhưng Tiểu Nghĩa, anh sẽ dùng cách của riêng mình để bảo vệ em. Dù có kiên cường hơn nữa thì em cũng chỉ là một cô gái. Không biết anh đoán có đúng không. Trước đây em không có như vậy, có lẽ em thích trang điểm kiểu phi giới tính, nhưng trước đây em không muốn mạnh mẽ như vậy. Chắc là sau khi ba mẹ em li hôn, em mới dần biến thành như vậy. Anh biết, đây là cách biểu hiện của những người thiếu cảm giác an toàn.”
“Em giống Thanh Thanh, đều không có nhiều cảm giác an toàn. Chỉ là Thanh Thanh chọn cách để bản thân chịu ấm ức, làm hài lòng người khác, khiến người ta hài lòng để tránh nguy hiểm. Còn em, em dùng cách mặc kệ đời, không màng đến cảm xúc, nếu em không yêu ai thì em sẽ không chịu tổn thương. Nhưng Tiểu Nghĩa, em cũng thấy mà, tình yêu là chuyện rất đẹp. Mặc dù Nhật Dương và Thanh Thanh luôn khiến người ta lo lắng nhưng em không thể phủ nhận, lúc họ thể hiện tình cảm với nhau, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.”
“Bây giờ em từ chối anh, anh có thể hiểu. Nhưng anh sẽ không từ bỏ. Vũ Ngọc Bình anh là kiểu người càng gặp chuyện khó càng muốn làm bằng được. Anh thừa nhận, trước đây anh rất lăng nhăng, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ. Nhưng nói câu này có thể em sẽ muốn đánh anh, đó chỉ là chơi bời, không hề thật lòng. Em thì khác, anh không muốn chơi đùa nữa, anh muốn một lòng một dạ bảo vệ em. Anh cũng biết em khác với những cô gái khác, anh không bận tâm. Có đẹp mấy thì cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Anh thích tâm hồn của em, bất khuất, mạnh mẽ, dũng cảm, kiên trinh, rộng lượng. Những điều này người phụ nữ khác không có. Đây là điểm mà anh thích nhất ở em.”
“Kể cả Thanh Thanh, cô ấy cũng không bằng em. Trong mắt người đời, Thanh Thanh hoàn mỹ. Nhưng trong mắt anh, em mới hoàn hảo nhất. Thực ra, anh đã muốn nói cho em nghe những lời này từ mấy năm trước rồi, nhưng chưa kịp mở lời thì Thanh Thanh và Nhật Dương đã xảy ra chuyện rồi. Thấy em đau lòng tuyệt vọng đến vậy, anh đành giấu những lời này trong lòng, không dám nói ra.”
“Hôm nay anh lấy hết dũng khí để nói ra lòng mình cho em nghe. Anh đã đoán ra được em sẽ từ chối. Nhưng anh không từ bỏ đâu. Anh sẽ dùng hành động chứng minh quyết tâm của mình. Dù có giống Nhật Dương, đương đầu với cả thế giới, anh cũng sẽ giành lấy bầu trời xanh thẳm cho em. Anh là đàn ông, Tiểu Nghĩa, lời anh nói ra chắc như đinh đóng cột. Đời này không đổi.” Vũ Ngọc Bình nói liền một mạch những lời này.
Lưu Nghĩa nghe lời tỏ tình của Vũ Ngọc Bình, vành tai bỗng ửng đỏ, từ chối nói: “Nói xong chưa? Vậy thì tôi về nhà đây. Thanh Thanh đang đợi tôi ở nhà.”
Vũ Ngọc Bình lại thở dài một tiếng.
Lúc trước tán tỉnh phụ nữ, hắn chỉ cần nói hai ba câu đã khiến đối phương cảm động muốn khóc nức nở rồi.
Kết quả gặp phải Lưu Nghĩa, đúng là người hành tinh chết mà!
Được rồi, chắc là gặp phải khăc tinh mà.
Ai kêu hắn có sở thích lạ đến vậy chứ?
Vũ Ngọc Bình nói: “Được rồi, hôm nay mọi người chuyển nhà, nghỉ sớm đi. Ngày mai anh hẹn Phan Thịnh, Phan Ly đi ngắm hoa, chúng ta cùng đi nhé! Nhật Dương cũng đến đó!”
Lưu Nghĩa vẫn đang do dự.
Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói: “Dù em không để tâm đến anh thì em cũng không thể trơ mắt nhìn Thanh Thanh và Nhật Dương không thể gặp nhau chứ? Anh đã hỏi thăm Lý Xuân rồi, lúc đó Thanh Thanh rơi xuống vách núi, Nhật Dương cũng không màng mà nhảy xuống theo. Họ may mắn thoát chết, chẳng qua đến khi tìm thấy thì đều mất trí nhớ. Không ai biết họ xảy ra chuyện gì ở dưới đó. Nhưng có nói gì đi nữa thì tình yêu cảm động trời đất như vậy, cứ vậy mà bỏ lỡ, em không thấy tiếc sao? Lẽ nào em không thương Thanh Thanh sao?”
Câu cuối cùng chính thức khiến Lưu Nghĩa cảm động.
“Được rồi, vậy thì cho họ cơ hội đi, Nếu lúc mất đi trí nhớ mà Thanh Thanh vẫn yêu Hà Nhật Dương, tôi sẽ không ngăn cản.” Lưu Nghĩa gật đầu nói: “Ngày mai đi đâu ngắm hoa?”
“Sáng mai tám giờ, anh đến đón em.” Vũ Ngọc Bình lập tức đáp lại.
“Được, vậy tôi đi trước đây.” Lưu Nghĩa thâm trầm nhìn Vũ Ngọc Bình, quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng bảnh bao rời đi của Lưu Nghĩa, nghĩ đến cô đã đồng ý lời mời đầu tiên của hắn, Vũ Ngọc Bình vui đến nỗi nhảy cẩng cả lên.
Mặc dù đây là lần đầu chính thức hẹn hò nhưng vẫn phải đem thêm một đống bóng đèn.
Có điều chỉ cần Lưu Nghĩa đến, coi đám bóng đèn kia như vô hình là được rồi.
Trên đường đi về, Lưu Nghĩa nhớ lại những lời Vũ Ngọc Bình vừa nói, vành tai không kìm được mà nóng lên.
Trước nay chưa có người đàn ông nào nói với cô nhưng lời này.
Trước giờ chưa từng có.
Người đàn ông khác chỉ coi cô là anh em, đối đãi như đàn ông, chứ không coi cô là con gái.
Cô không biết làm nũng như những cô gái khác, nhưng cô cũng là con gái đích thật mà!
Dù cô thích đấm bốc, thích bạo lực, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật cô là con gái mà!
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu cô nghe thấy những lời tỏ tình này, đúng là khiến người ta ngượng ngùng mà.
Lưu Nghĩa dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn đám người đông đúc xung quanh.
Những cặp đôi trẻ tuổi đang nắm tay thân mật đi qua đi lại.
Những gương mặt lạ lẫm, nhưng đều có hạnh phúc của riêng mình.
Hạnh phúc là gì?
Là điều ai cũng muốn có ư?
Là có người ở bên ư?
Là không cô đơn ư?
Hạnh phúc phải trải qua nhiều sóng gió mới đạt được sao?
Nhìn Thanh Thanh và Hà Nhật Dương xem, đã mất đi lòng tin vào tình yêu. Nhưng nghĩ đến họ từng yêu nhau say đắm, nghĩ cho đối phương, thậm chí không màng thân mình chỉ mong sống chết có nhau, bản thân lại tin vào tình yêu.
Sống cùng nhà, chết cùng mộ.
Nói thì dễ nhưng làm mới khó.
Nếu kiếp này có thể tìm được một người như vậy cho mình, nguyện cùng mình làm hoàn thành sáu chữ kia thì dù có nguy hiểm cũng muốn mở lòng nếm trải thử nhỉ?
Mặc dù nói nếu không yêu sẽ không bị tổn thương.
Nhưng nếu không yêu thì cả đời cũng không nếm được vị ngọt của nó.
Đời cũng chẳng sống qua được trăm năm, năm tháng vội vã, cũng chẳng để lại vết tích nào trên thế gian này.
Nếu không nếm trải thử, đến khi già, mình thật sự không hối hận và nuối tiếc ư?
Sống nhạt nhẽo cũng là một kiếp, sống huy hoàng cũng là một kiếp.
Nếu đã phải sống cuộc đời này, vậy thì sao mình không dũng cảm đi nếm trải nhỉ!
Lưu Nghĩa liền nắm chặt tay.
Nếu Vũ Ngọc Bình thực sự hiểu được những gì mình từng trải, hay là mình buông tay thử chấp nhận nhỉ!
Thắng thua ở trời, không việc gì phải lo nghĩ nhiều.
Lưu Nghĩa rảo bước rời đi, bước đi vững trãi, mạnh mẽ vô cùng.
Giống hệt nhân phẩm của cô.
Lúc Lưu Nghĩa quay về, Tống Thanh cũng mới về chưa lâu.
Lưu Nghĩa ngồi lên sofa, nói: “Thanh Thanh, ngày mai tớ dẫn cậu đi ngắm hoa nhé.”
“Hả?” Tống Thanh vừa quay về từ trang viên Cảnh Hoa, mặt vẫn còn nóng bừng.
Ở cùng người đàn ông kia, đúng là khiêu chiến sự nhẫn lại của bản thân mà.
Luôn cảm thấy hôm nay hắn là lạ.
Thấy biểu cảm của Tống Thanh có chút hoang mang, Lưu Nghĩa liền ngờ vực hỏi: “Thanh Thanh, cậu sao vậy? Cậu có nghe thấy những gì tớ vừa nói với cậu không?”
“Hả? Cậu nói gì?” Tống Thanh mới hoàn hồn.
“Ôi xin người. Tối nay đi sang chỗ Hà Nhật Dương ăn cơm à?” Lưu Nghĩa bỏ qua luôn vấn đề trước.
Tống Thanh đỏ mặt khẽ gật đầu.
Lưu Nghĩa vỗ trán, đúng là oan nghiệt mà!
Dù có mất trí thì cũng vẫn quấn lấy nhau.
Vũ Ngọc Bình nói cũng đúng, bản thân không thể để Thanh Thanh bỏ lỡ hạnh phúc đáng lẽ thuộc về cô.
Vậy thử cố gắng tác hợp cho hai người xem sao!
“Ngày mai Vũ Ngọc Bình mời chúng ta đi ngắm hoa, bây giờ cậu mới về nước, cũng mới được mấy ngày, chúng ta đi chơi để thư giãn đi. Có Vũ Ngọc Bình giúp cậu nhớ lại, cũng hơn cậu tự làm một mình, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.” Lưu Nghĩa nói: “Tớ đồng ý với anh ấy rồi! Không thể nuốt lời.”
Tống Thanh bật cười: “Được rồi, biết rồi! Tớ đâu có nói là không đi! Có điều nghe khẩu khí của cậu, muốn đi mấy ngày hả?”
“Không biết!” Lưu Nghĩa nhún vai: “Chắc mất hai ba ngày đó. Đi trong ngày thì đâu có vui.”
Điều quan trọng là thời gian quá ngắn sao gắn kết được họ chứ!
“A, được rồi.” Tống Thanh gật đầu: “Cậu thi xong chắc rất mệt nhỉ, ra ngoài thư giãn cũng được mà.”
Cho nên, chuyện ngắm hoa vậy là xong rồi.
Bây giờ là mùa thu, đúng mùa hoa cúc nở rộ.
Lời người phương Bắc, đẹp không hoa nào sánh được.
Người phương Nam thì khác, sắc hoa kiều diễm, màu rực rỡ.
Sau khi quyết định xong chuyện đi ngắm hoa, Tống Thanh liền về phòng gọi video cho Tống Duệ và Tống Hà.
Tống Hà léo nhéo: “Thật là lạ, mẹ không online, Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng cũng không online. Bây giờ thì hay rồi, cả hai người đều online rồi, đúng là ăn ý mà, không làm daddy của bọn con thì quá phí.”
Tống Thanh nghe thấy con gái nói vậy, không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Đây là mong muốn của Tống Hà đó!
Tống Hà thích Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng!
Tống Duệ cũng bó tay với mong muốn của em mình!
Tống Duệ nhìn vào ống kính nói: “Mami ở thành phố H ổn chứ? Con và Tiểu Hòa ở chỗ bà ngoại rất ngoan.”
Tống Thanh rất hài lòng nói: “Vẫn thuận lợi. Có điều mami vẫn chưa sắp xếp xong bên này, không thể đón hai đứa sang. Đừng giận mami nhá!”
Tống Duệ vội lắc đầu: “Không đâu không đâu.”
Tống Hà lao đến: “Mami có bận thì cũng phải online nhá! Cũng phải nhớ giữ liên lạc với Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng nhé!”
Tống Thanh hỏi nó: “Tiểu Hòa thích chú ấy sao?”
“Rất thích! Bởi vì chú ấy đã mua trang sức và quần áo cho mami! Cậu nói, người đàn ông tốt phải đối sử tốt với người phụ nữ của mình.” Tống Hà đáp lại: “Hôm nay cậu mua chuông cho con, cong đã đeo lên cổ cún con rồi, sau đó con còn thiết kế ra NPC game mới nữa!”
Đối với đứa con gái thiên tài, Tống Thanh chỉ đành nhìn trời mà than thôi!
Con trai giỏi vẽ vời, con gái giỏi tạo hình nhân vật.
Hai tiểu ma vương này đúng là trụ cột thực lực cho trò chơi Mộng Huyễn Nhân Sinh này!
“Vậy Tiểu Duệ cũng thích Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng ư?” Tống Thanh hỏi con trai mình.
“Chỉ cần mẹ và Tiểu Hòa vui là được rồi.” Tống Duệ than một tiếng, thân là trưởng tử đời thứ tư nhà họ Tống, trách nhiệm lớn lao đó!
Phải bảo vệ mẹ, em gái, bà ngoại, cụ ngoại.
Tống Thanh nhớ đến chuyện lúc nãy, nói: “Đúng rồi, ngày mai mẹ phải đi ngắm hoa với mấy người bạn, chắc không thể lên mạng đúng giờ được, các con đừng giận nhá!”
Vũ Ngọc Bình thấy Lưu Nghĩa định quay người rời đi, hắn liền đưa tay tóm lấy cổ tay Lưu Nghĩa, kiên định nói: “Anh sẽ không từ bỏ đâu. Mặc dù anh vẫn chưa đánh thắng được em, mặc dù anh vẫn chưa mạnh bằng em. Nhưng Tiểu Nghĩa, anh sẽ dùng cách của riêng mình để bảo vệ em. Dù có kiên cường hơn nữa thì em cũng chỉ là một cô gái. Không biết anh đoán có đúng không. Trước đây em không có như vậy, có lẽ em thích trang điểm kiểu phi giới tính, nhưng trước đây em không muốn mạnh mẽ như vậy. Chắc là sau khi ba mẹ em li hôn, em mới dần biến thành như vậy. Anh biết, đây là cách biểu hiện của những người thiếu cảm giác an toàn.”
“Em giống Thanh Thanh, đều không có nhiều cảm giác an toàn. Chỉ là Thanh Thanh chọn cách để bản thân chịu ấm ức, làm hài lòng người khác, khiến người ta hài lòng để tránh nguy hiểm. Còn em, em dùng cách mặc kệ đời, không màng đến cảm xúc, nếu em không yêu ai thì em sẽ không chịu tổn thương. Nhưng Tiểu Nghĩa, em cũng thấy mà, tình yêu là chuyện rất đẹp. Mặc dù Nhật Dương và Thanh Thanh luôn khiến người ta lo lắng nhưng em không thể phủ nhận, lúc họ thể hiện tình cảm với nhau, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.”
“Bây giờ em từ chối anh, anh có thể hiểu. Nhưng anh sẽ không từ bỏ. Vũ Ngọc Bình anh là kiểu người càng gặp chuyện khó càng muốn làm bằng được. Anh thừa nhận, trước đây anh rất lăng nhăng, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ. Nhưng nói câu này có thể em sẽ muốn đánh anh, đó chỉ là chơi bời, không hề thật lòng. Em thì khác, anh không muốn chơi đùa nữa, anh muốn một lòng một dạ bảo vệ em. Anh cũng biết em khác với những cô gái khác, anh không bận tâm. Có đẹp mấy thì cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Anh thích tâm hồn của em, bất khuất, mạnh mẽ, dũng cảm, kiên trinh, rộng lượng. Những điều này người phụ nữ khác không có. Đây là điểm mà anh thích nhất ở em.”
“Kể cả Thanh Thanh, cô ấy cũng không bằng em. Trong mắt người đời, Thanh Thanh hoàn mỹ. Nhưng trong mắt anh, em mới hoàn hảo nhất. Thực ra, anh đã muốn nói cho em nghe những lời này từ mấy năm trước rồi, nhưng chưa kịp mở lời thì Thanh Thanh và Nhật Dương đã xảy ra chuyện rồi. Thấy em đau lòng tuyệt vọng đến vậy, anh đành giấu những lời này trong lòng, không dám nói ra.”
“Hôm nay anh lấy hết dũng khí để nói ra lòng mình cho em nghe. Anh đã đoán ra được em sẽ từ chối. Nhưng anh không từ bỏ đâu. Anh sẽ dùng hành động chứng minh quyết tâm của mình. Dù có giống Nhật Dương, đương đầu với cả thế giới, anh cũng sẽ giành lấy bầu trời xanh thẳm cho em. Anh là đàn ông, Tiểu Nghĩa, lời anh nói ra chắc như đinh đóng cột. Đời này không đổi.” Vũ Ngọc Bình nói liền một mạch những lời này.
Lưu Nghĩa nghe lời tỏ tình của Vũ Ngọc Bình, vành tai bỗng ửng đỏ, từ chối nói: “Nói xong chưa? Vậy thì tôi về nhà đây. Thanh Thanh đang đợi tôi ở nhà.”
Vũ Ngọc Bình lại thở dài một tiếng.
Lúc trước tán tỉnh phụ nữ, hắn chỉ cần nói hai ba câu đã khiến đối phương cảm động muốn khóc nức nở rồi.
Kết quả gặp phải Lưu Nghĩa, đúng là người hành tinh chết mà!
Được rồi, chắc là gặp phải khăc tinh mà.
Ai kêu hắn có sở thích lạ đến vậy chứ?
Vũ Ngọc Bình nói: “Được rồi, hôm nay mọi người chuyển nhà, nghỉ sớm đi. Ngày mai anh hẹn Phan Thịnh, Phan Ly đi ngắm hoa, chúng ta cùng đi nhé! Nhật Dương cũng đến đó!”
Lưu Nghĩa vẫn đang do dự.
Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói: “Dù em không để tâm đến anh thì em cũng không thể trơ mắt nhìn Thanh Thanh và Nhật Dương không thể gặp nhau chứ? Anh đã hỏi thăm Lý Xuân rồi, lúc đó Thanh Thanh rơi xuống vách núi, Nhật Dương cũng không màng mà nhảy xuống theo. Họ may mắn thoát chết, chẳng qua đến khi tìm thấy thì đều mất trí nhớ. Không ai biết họ xảy ra chuyện gì ở dưới đó. Nhưng có nói gì đi nữa thì tình yêu cảm động trời đất như vậy, cứ vậy mà bỏ lỡ, em không thấy tiếc sao? Lẽ nào em không thương Thanh Thanh sao?”
Câu cuối cùng chính thức khiến Lưu Nghĩa cảm động.
“Được rồi, vậy thì cho họ cơ hội đi, Nếu lúc mất đi trí nhớ mà Thanh Thanh vẫn yêu Hà Nhật Dương, tôi sẽ không ngăn cản.” Lưu Nghĩa gật đầu nói: “Ngày mai đi đâu ngắm hoa?”
“Sáng mai tám giờ, anh đến đón em.” Vũ Ngọc Bình lập tức đáp lại.
“Được, vậy tôi đi trước đây.” Lưu Nghĩa thâm trầm nhìn Vũ Ngọc Bình, quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng bảnh bao rời đi của Lưu Nghĩa, nghĩ đến cô đã đồng ý lời mời đầu tiên của hắn, Vũ Ngọc Bình vui đến nỗi nhảy cẩng cả lên.
Mặc dù đây là lần đầu chính thức hẹn hò nhưng vẫn phải đem thêm một đống bóng đèn.
Có điều chỉ cần Lưu Nghĩa đến, coi đám bóng đèn kia như vô hình là được rồi.
Trên đường đi về, Lưu Nghĩa nhớ lại những lời Vũ Ngọc Bình vừa nói, vành tai không kìm được mà nóng lên.
Trước nay chưa có người đàn ông nào nói với cô nhưng lời này.
Trước giờ chưa từng có.
Người đàn ông khác chỉ coi cô là anh em, đối đãi như đàn ông, chứ không coi cô là con gái.
Cô không biết làm nũng như những cô gái khác, nhưng cô cũng là con gái đích thật mà!
Dù cô thích đấm bốc, thích bạo lực, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật cô là con gái mà!
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu cô nghe thấy những lời tỏ tình này, đúng là khiến người ta ngượng ngùng mà.
Lưu Nghĩa dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn đám người đông đúc xung quanh.
Những cặp đôi trẻ tuổi đang nắm tay thân mật đi qua đi lại.
Những gương mặt lạ lẫm, nhưng đều có hạnh phúc của riêng mình.
Hạnh phúc là gì?
Là điều ai cũng muốn có ư?
Là có người ở bên ư?
Là không cô đơn ư?
Hạnh phúc phải trải qua nhiều sóng gió mới đạt được sao?
Nhìn Thanh Thanh và Hà Nhật Dương xem, đã mất đi lòng tin vào tình yêu. Nhưng nghĩ đến họ từng yêu nhau say đắm, nghĩ cho đối phương, thậm chí không màng thân mình chỉ mong sống chết có nhau, bản thân lại tin vào tình yêu.
Sống cùng nhà, chết cùng mộ.
Nói thì dễ nhưng làm mới khó.
Nếu kiếp này có thể tìm được một người như vậy cho mình, nguyện cùng mình làm hoàn thành sáu chữ kia thì dù có nguy hiểm cũng muốn mở lòng nếm trải thử nhỉ?
Mặc dù nói nếu không yêu sẽ không bị tổn thương.
Nhưng nếu không yêu thì cả đời cũng không nếm được vị ngọt của nó.
Đời cũng chẳng sống qua được trăm năm, năm tháng vội vã, cũng chẳng để lại vết tích nào trên thế gian này.
Nếu không nếm trải thử, đến khi già, mình thật sự không hối hận và nuối tiếc ư?
Sống nhạt nhẽo cũng là một kiếp, sống huy hoàng cũng là một kiếp.
Nếu đã phải sống cuộc đời này, vậy thì sao mình không dũng cảm đi nếm trải nhỉ!
Lưu Nghĩa liền nắm chặt tay.
Nếu Vũ Ngọc Bình thực sự hiểu được những gì mình từng trải, hay là mình buông tay thử chấp nhận nhỉ!
Thắng thua ở trời, không việc gì phải lo nghĩ nhiều.
Lưu Nghĩa rảo bước rời đi, bước đi vững trãi, mạnh mẽ vô cùng.
Giống hệt nhân phẩm của cô.
Lúc Lưu Nghĩa quay về, Tống Thanh cũng mới về chưa lâu.
Lưu Nghĩa ngồi lên sofa, nói: “Thanh Thanh, ngày mai tớ dẫn cậu đi ngắm hoa nhé.”
“Hả?” Tống Thanh vừa quay về từ trang viên Cảnh Hoa, mặt vẫn còn nóng bừng.
Ở cùng người đàn ông kia, đúng là khiêu chiến sự nhẫn lại của bản thân mà.
Luôn cảm thấy hôm nay hắn là lạ.
Thấy biểu cảm của Tống Thanh có chút hoang mang, Lưu Nghĩa liền ngờ vực hỏi: “Thanh Thanh, cậu sao vậy? Cậu có nghe thấy những gì tớ vừa nói với cậu không?”
“Hả? Cậu nói gì?” Tống Thanh mới hoàn hồn.
“Ôi xin người. Tối nay đi sang chỗ Hà Nhật Dương ăn cơm à?” Lưu Nghĩa bỏ qua luôn vấn đề trước.
Tống Thanh đỏ mặt khẽ gật đầu.
Lưu Nghĩa vỗ trán, đúng là oan nghiệt mà!
Dù có mất trí thì cũng vẫn quấn lấy nhau.
Vũ Ngọc Bình nói cũng đúng, bản thân không thể để Thanh Thanh bỏ lỡ hạnh phúc đáng lẽ thuộc về cô.
Vậy thử cố gắng tác hợp cho hai người xem sao!
“Ngày mai Vũ Ngọc Bình mời chúng ta đi ngắm hoa, bây giờ cậu mới về nước, cũng mới được mấy ngày, chúng ta đi chơi để thư giãn đi. Có Vũ Ngọc Bình giúp cậu nhớ lại, cũng hơn cậu tự làm một mình, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.” Lưu Nghĩa nói: “Tớ đồng ý với anh ấy rồi! Không thể nuốt lời.”
Tống Thanh bật cười: “Được rồi, biết rồi! Tớ đâu có nói là không đi! Có điều nghe khẩu khí của cậu, muốn đi mấy ngày hả?”
“Không biết!” Lưu Nghĩa nhún vai: “Chắc mất hai ba ngày đó. Đi trong ngày thì đâu có vui.”
Điều quan trọng là thời gian quá ngắn sao gắn kết được họ chứ!
“A, được rồi.” Tống Thanh gật đầu: “Cậu thi xong chắc rất mệt nhỉ, ra ngoài thư giãn cũng được mà.”
Cho nên, chuyện ngắm hoa vậy là xong rồi.
Bây giờ là mùa thu, đúng mùa hoa cúc nở rộ.
Lời người phương Bắc, đẹp không hoa nào sánh được.
Người phương Nam thì khác, sắc hoa kiều diễm, màu rực rỡ.
Sau khi quyết định xong chuyện đi ngắm hoa, Tống Thanh liền về phòng gọi video cho Tống Duệ và Tống Hà.
Tống Hà léo nhéo: “Thật là lạ, mẹ không online, Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng cũng không online. Bây giờ thì hay rồi, cả hai người đều online rồi, đúng là ăn ý mà, không làm daddy của bọn con thì quá phí.”
Tống Thanh nghe thấy con gái nói vậy, không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Đây là mong muốn của Tống Hà đó!
Tống Hà thích Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng!
Tống Duệ cũng bó tay với mong muốn của em mình!
Tống Duệ nhìn vào ống kính nói: “Mami ở thành phố H ổn chứ? Con và Tiểu Hòa ở chỗ bà ngoại rất ngoan.”
Tống Thanh rất hài lòng nói: “Vẫn thuận lợi. Có điều mami vẫn chưa sắp xếp xong bên này, không thể đón hai đứa sang. Đừng giận mami nhá!”
Tống Duệ vội lắc đầu: “Không đâu không đâu.”
Tống Hà lao đến: “Mami có bận thì cũng phải online nhá! Cũng phải nhớ giữ liên lạc với Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng nhé!”
Tống Thanh hỏi nó: “Tiểu Hòa thích chú ấy sao?”
“Rất thích! Bởi vì chú ấy đã mua trang sức và quần áo cho mami! Cậu nói, người đàn ông tốt phải đối sử tốt với người phụ nữ của mình.” Tống Hà đáp lại: “Hôm nay cậu mua chuông cho con, cong đã đeo lên cổ cún con rồi, sau đó con còn thiết kế ra NPC game mới nữa!”
Đối với đứa con gái thiên tài, Tống Thanh chỉ đành nhìn trời mà than thôi!
Con trai giỏi vẽ vời, con gái giỏi tạo hình nhân vật.
Hai tiểu ma vương này đúng là trụ cột thực lực cho trò chơi Mộng Huyễn Nhân Sinh này!
“Vậy Tiểu Duệ cũng thích Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng ư?” Tống Thanh hỏi con trai mình.
“Chỉ cần mẹ và Tiểu Hòa vui là được rồi.” Tống Duệ than một tiếng, thân là trưởng tử đời thứ tư nhà họ Tống, trách nhiệm lớn lao đó!
Phải bảo vệ mẹ, em gái, bà ngoại, cụ ngoại.
Tống Thanh nhớ đến chuyện lúc nãy, nói: “Đúng rồi, ngày mai mẹ phải đi ngắm hoa với mấy người bạn, chắc không thể lên mạng đúng giờ được, các con đừng giận nhá!”