Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 38 BỮA CƠM NHÀ
CHƯƠNG 38: BỮA CƠM NHÀ
Hà Nhật Dương kéo Tống Thanh nhanh chóng rời đi, thậm chí không chào hỏi Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh và Phan Ly một tiếng.
Tống Thanh cũng chỉ kịp vẫy tay với họ thôi, không kịp nói lấy một chữ đã bị Hà Nhật Dương nhét vào trong xe rồi.
Hà Nhật Dương thật sự tức giận.
Lúc Tống Thanh đi theo Phương Khanh Hân vào phòng, cơn giận của anh đã bùng lên.
Vũ Ngọc Bình vẫn ôm chặt lấy anh, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản anh được.
Hà Nhật Dương vẫn có thái độ bao dung không xa không gần với Phương Khanh Hân, đó là vì nhà họ Hà và nhà họ Phương có rất nhiều dự án hợp tác với nhau.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Phương Khanh Hân có cơ sở để làm càn trước mặt anh!
Người của anh mà cũng dám đánh cơ à?
Ánh mắt Hà Nhật Dương càng trở nên hun hút, bão tố cuồn trào thêm phần dữ dội.
Bỗng nhiên, Hà Nhật Dương đạp thắng lại thật mạnh, quay đầu trợn mắt nhìn Tống Thanh: “Cô ta gọi cô đi theo thì cô đi theo luôn à? Cô ta tát cô, cô không biết né tránh sao? Trước mặt tôi, cô thông minh lắm cơ mà, sao trước mặt người khác lại biến thành cục gỗ vậy hả?”
Tống Thanh cắn môi không dám nói gì. Gò má sưng vù khiến cô trông càng chật vật hơn.
Hà Nhật Dương lập tức thò tay xoa má Tống Thanh. Tống Thanh nhất thời khẽ hừ một tiếng, rõ ràng đau lắm.
“Biết đau mà không biết cầu cứu hả?” Hà Nhật Dương nhìn hốc mắt Tống Thanh đỏ ửng, giận mà không biết nói sao: “Cô đi theo tôi đến, có việc gì tôi chịu! Cô…”
Hà Nhật Dương còn muốn răn dạy tiếp, nhưng thấy mắt cô đã bắt đầu ướt nhòe, lại không thể nói gì được nữa.
Anh tức giận thu tay lại, tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Nhìn Aston Martin chạy như điên đằng trước, bốn trợ lý đi theo sau ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thôi, đến nơi xem tình hình rồi tính tiếp.
Hà Nhật Dương nhanh chóng lái xe về trang viên Cảnh Hoa.
Vừa vào cửa, Hà Nhật Dương đã sai người tìm rượu thuốc tới, tức giận nhét vào lòng Tống Thanh.
“Cảm ơn…” Tống Thanh cắn môi nói lời cảm ơn, quy củ đứng ở đó.
Nhìn Hà Nhật Dương rời đi, Tống Thanh mới dám bôi thuốc cho mình.
Trong gương, gò má của cô đã sưng vù lên. Năm ngón tay rõ ràng khiến lúc này trông cô rất là tệ hại.
Tống Thanh thở dài một tiếng. Hình như gần đây cô luôn bị người ta đánh ấy…
Nhưng cô có thể làm gì được đây?
Biết rõ bị đánh cũng phải đi theo!
Không thì phải sống sao đây?
Tống Thanh nhanh chóng bôi thuốc lên mặt, sau đó đặt số thuốc còn lại lên bàn.
Bụng cô bỗng kêu ùng ục.
Tống Thanh thế mới nhớ ra, mình và Hà Nhật Dương đến nhà Phan Thịnh, Phan Ly ăn cơm.
Kết quả cơm còn chưa kịp lên bàn thì đã xảy ra chuyện này rồi.
Mình đói bụng thì chắc Hà Nhật Dương cũng đói bụng rồi ấy nhỉ?
Hôm nay may mà được Hà Nhật Dương cứu, chứ không e rằng mình còn phải chịu thiệt nhiều nữa cơ.
Thôi, coi như là cảm ơn anh ta, nấu chút gì đó cho anh ta đi. Nhân tiện nhận lỗi luôn vậy.
Tống Thanh ngẫm nghĩ, xoay người hỏi quản gia: “Xin hỏi, nhà bếp ở đâu vậy ạ?”
Quản gia lập tức đáp lại bằng nụ cười chuyên nghiệp: “Đi trước rẽ phải rồi lại rẽ phải.”
“Trưa nay tổng giám đốc Hà không ăn gì cả, tôi đi nấu một chút cho anh ấy.” Tống Thanh giải thích.
Quản gia hiểu ra gật đầu. Chờ Tống Thanh đi rồi lập tức báo tin này cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nghe thấy Tống Thanh lại chạy tới nhà bếp nấu cơm cho mình, bão tố trong mắt vơi bớt một chút, thuận miệng nói: “Để cô ấy làm đi.”
Có Hà Nhật Dương cho phép, quản gia bèn bảo người trong nhà bếp đều làm trợ thủ cho Tống Thanh, chuẩn bị bữa trưa cho tổng giám đốc.
Sau khi cơn giận vơi bớt, Hà Nhật Dương cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Nhớ tới dưới lầu còn có một cô gái ngốc nói là muốn nấu cơm cho mình, anh lập tức xuống lầu xem thử rốt cuộc cô có thể nấu được món gì.
Vừa vào phòng ăn đã nghe tiếng hát nhẹ nhàng truyền ra: “Bầu trời tối mịt buông xuống, ánh sao sáng ngời theo chân. Đom đóm bay, đom đóm bay, anh đang nhớ ai vậy? Sao trên trời đang rơi lệ, hoa hồng trên mặt đất úa tàn, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có anh bên cạnh em. Đom đóm bay, hoa hồng ngủ, từng cặp từng đôi mới là đẹp nhất, không sợ trời tối, chỉ sợ tan nát cõi lòng. Bất kể có mệt hay không, cũng bất kể đông tây nam bắc…”
Hà Nhật Dương lập tức dừng lại.
Giây tiếp theo, anh gần như là xông vào nhà ăn, thốt lên: “Cô bé, em…”
Câu tiếp theo, ngưng bặt.
Trong nhà ăn, chỉ có một mình Tống Thanh.
Không phải cô ấy…
Thật sự không phải cô ấy…
Cho dù cô cũng biết hát bài hát ấy…
Tống Thanh nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay đầu lại thì đúng lúc gặp phải ánh mắt thất vọng của Hà Nhật Dương.
Anh thất vọng như vậy là vì người nấu bữa trưa cho anh không phải là người mà anh đang chờ đợi sao?
“Tổng giám đốc Hà, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi. Có thể ăn được rồi.” Tống Thanh cắn môi, nhìn Hà Nhật Dương hơi bất an.
Sắc mặt Hà Nhật Dương lập tức khôi phục như thường, như thể người vừa mất trí kia không phải là anh vậy.
Hà Nhật Dương đi đến trước bàn ăn, cúi đầu nhìn món ăn gia đình đầy bàn, mắt phượng khẽ nhíu lại.
Nói thật, đầu bếp có kỹ thuật tệ nhất trong nhà anh nấu món ăn trông cũng đẹp hơn thức ăn trên bàn này gấp trăm lần.
Quản gia kéo ghế ra cho Hà Nhật Dương. Hà Nhật Dương ngồi xuống chỗ đó khiến Tống Thanh cũng cảm thấy ngại ngùng.
Có thành ngữ nói là sắc đẹp có thể làm cơm ăn.
Nếu so sánh Hà Nhật Dương với bàn món ăn gia đình này thì quả thực áp đảo về mặt nhan sắc.
Tống Thanh lúng túng nói: “Nếu anh không thích thì đổ hết cũng được…”
Hà Nhật Dương thản nhiên liếc Tống Thanh một cái: “Ngồi xuống đi. Nể tình cô thật lòng biết lỗi, tôi cho cô cơ hội này. Ngồi xuống cùng ăn đi.”
Anh nhận đôi đũa mà quản gia cung kính đưa tới, gắp một miếng bỏ vào miệng.
Hà Nhật Dương hơi nhấm nháp, nhíu mày nói: “Không đủ ngon miệng, nhưng cũng tạm được.”
Tống Thanh cắn răng nói: “Đồ dùng nhà bếp ở đây tôi không quen tay. Nếu không tin thì bữa sau anh đến chỗ tôi, tôi nấu cho anh ăn…”
“Được thôi.” Hà Nhật Dương đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Tống Thanh suýt nữa cắn rớt lưỡi mình!
Mình chỉ khách khí một chút thôi, sao anh ta lại đồng ý vậy trời?
Mình lắm mồm làm gì thế không biết!
Hà Nhật Dương nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Tống Thanh, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.
Cho dù thức ăn có dở đi nữa thì dường như cũng trở nên ngon hơn nhiều.
Hà Nhật Dương ăn cơm rất nhanh, cũng đủ tao nhã, khiến người khác không thể xoi mói được điểm nào.
Tống Thanh bưng bát, ăn cơm một cách quy củ.
Bỗng nhiên một đôi đũa gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát Tống Thanh.
Tống Thanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.
“Chuyện hôm nay, ít nhiều gì tôi cũng có trách nhiệm. Cho nên tôi mới không hiểu tại sao cô lại đứng ở đó chịu đòn?” Hà Nhật Dương nhìn mặt Tống Thanh, tuy rằng vẫn thấy khó chịu, nhưng thái độ đã dịu nhẹ hơn nhiều.
Tống Thanh thản nhiên đáp: “Tôi là nhà tạo mẫu, làm nghề này không tránh được phải giao tiếp với các cậu ấm cô chiêu. Đắc tội quý cô đứng đầu thì sau này tôi còn làm ăn thế nào được nữa?”
Hà Nhật Dương nhướn mày: “Chỉ vì thế thôi sao?”
Hà Nhật Dương kéo Tống Thanh nhanh chóng rời đi, thậm chí không chào hỏi Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh và Phan Ly một tiếng.
Tống Thanh cũng chỉ kịp vẫy tay với họ thôi, không kịp nói lấy một chữ đã bị Hà Nhật Dương nhét vào trong xe rồi.
Hà Nhật Dương thật sự tức giận.
Lúc Tống Thanh đi theo Phương Khanh Hân vào phòng, cơn giận của anh đã bùng lên.
Vũ Ngọc Bình vẫn ôm chặt lấy anh, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản anh được.
Hà Nhật Dương vẫn có thái độ bao dung không xa không gần với Phương Khanh Hân, đó là vì nhà họ Hà và nhà họ Phương có rất nhiều dự án hợp tác với nhau.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Phương Khanh Hân có cơ sở để làm càn trước mặt anh!
Người của anh mà cũng dám đánh cơ à?
Ánh mắt Hà Nhật Dương càng trở nên hun hút, bão tố cuồn trào thêm phần dữ dội.
Bỗng nhiên, Hà Nhật Dương đạp thắng lại thật mạnh, quay đầu trợn mắt nhìn Tống Thanh: “Cô ta gọi cô đi theo thì cô đi theo luôn à? Cô ta tát cô, cô không biết né tránh sao? Trước mặt tôi, cô thông minh lắm cơ mà, sao trước mặt người khác lại biến thành cục gỗ vậy hả?”
Tống Thanh cắn môi không dám nói gì. Gò má sưng vù khiến cô trông càng chật vật hơn.
Hà Nhật Dương lập tức thò tay xoa má Tống Thanh. Tống Thanh nhất thời khẽ hừ một tiếng, rõ ràng đau lắm.
“Biết đau mà không biết cầu cứu hả?” Hà Nhật Dương nhìn hốc mắt Tống Thanh đỏ ửng, giận mà không biết nói sao: “Cô đi theo tôi đến, có việc gì tôi chịu! Cô…”
Hà Nhật Dương còn muốn răn dạy tiếp, nhưng thấy mắt cô đã bắt đầu ướt nhòe, lại không thể nói gì được nữa.
Anh tức giận thu tay lại, tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Nhìn Aston Martin chạy như điên đằng trước, bốn trợ lý đi theo sau ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thôi, đến nơi xem tình hình rồi tính tiếp.
Hà Nhật Dương nhanh chóng lái xe về trang viên Cảnh Hoa.
Vừa vào cửa, Hà Nhật Dương đã sai người tìm rượu thuốc tới, tức giận nhét vào lòng Tống Thanh.
“Cảm ơn…” Tống Thanh cắn môi nói lời cảm ơn, quy củ đứng ở đó.
Nhìn Hà Nhật Dương rời đi, Tống Thanh mới dám bôi thuốc cho mình.
Trong gương, gò má của cô đã sưng vù lên. Năm ngón tay rõ ràng khiến lúc này trông cô rất là tệ hại.
Tống Thanh thở dài một tiếng. Hình như gần đây cô luôn bị người ta đánh ấy…
Nhưng cô có thể làm gì được đây?
Biết rõ bị đánh cũng phải đi theo!
Không thì phải sống sao đây?
Tống Thanh nhanh chóng bôi thuốc lên mặt, sau đó đặt số thuốc còn lại lên bàn.
Bụng cô bỗng kêu ùng ục.
Tống Thanh thế mới nhớ ra, mình và Hà Nhật Dương đến nhà Phan Thịnh, Phan Ly ăn cơm.
Kết quả cơm còn chưa kịp lên bàn thì đã xảy ra chuyện này rồi.
Mình đói bụng thì chắc Hà Nhật Dương cũng đói bụng rồi ấy nhỉ?
Hôm nay may mà được Hà Nhật Dương cứu, chứ không e rằng mình còn phải chịu thiệt nhiều nữa cơ.
Thôi, coi như là cảm ơn anh ta, nấu chút gì đó cho anh ta đi. Nhân tiện nhận lỗi luôn vậy.
Tống Thanh ngẫm nghĩ, xoay người hỏi quản gia: “Xin hỏi, nhà bếp ở đâu vậy ạ?”
Quản gia lập tức đáp lại bằng nụ cười chuyên nghiệp: “Đi trước rẽ phải rồi lại rẽ phải.”
“Trưa nay tổng giám đốc Hà không ăn gì cả, tôi đi nấu một chút cho anh ấy.” Tống Thanh giải thích.
Quản gia hiểu ra gật đầu. Chờ Tống Thanh đi rồi lập tức báo tin này cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nghe thấy Tống Thanh lại chạy tới nhà bếp nấu cơm cho mình, bão tố trong mắt vơi bớt một chút, thuận miệng nói: “Để cô ấy làm đi.”
Có Hà Nhật Dương cho phép, quản gia bèn bảo người trong nhà bếp đều làm trợ thủ cho Tống Thanh, chuẩn bị bữa trưa cho tổng giám đốc.
Sau khi cơn giận vơi bớt, Hà Nhật Dương cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Nhớ tới dưới lầu còn có một cô gái ngốc nói là muốn nấu cơm cho mình, anh lập tức xuống lầu xem thử rốt cuộc cô có thể nấu được món gì.
Vừa vào phòng ăn đã nghe tiếng hát nhẹ nhàng truyền ra: “Bầu trời tối mịt buông xuống, ánh sao sáng ngời theo chân. Đom đóm bay, đom đóm bay, anh đang nhớ ai vậy? Sao trên trời đang rơi lệ, hoa hồng trên mặt đất úa tàn, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có anh bên cạnh em. Đom đóm bay, hoa hồng ngủ, từng cặp từng đôi mới là đẹp nhất, không sợ trời tối, chỉ sợ tan nát cõi lòng. Bất kể có mệt hay không, cũng bất kể đông tây nam bắc…”
Hà Nhật Dương lập tức dừng lại.
Giây tiếp theo, anh gần như là xông vào nhà ăn, thốt lên: “Cô bé, em…”
Câu tiếp theo, ngưng bặt.
Trong nhà ăn, chỉ có một mình Tống Thanh.
Không phải cô ấy…
Thật sự không phải cô ấy…
Cho dù cô cũng biết hát bài hát ấy…
Tống Thanh nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay đầu lại thì đúng lúc gặp phải ánh mắt thất vọng của Hà Nhật Dương.
Anh thất vọng như vậy là vì người nấu bữa trưa cho anh không phải là người mà anh đang chờ đợi sao?
“Tổng giám đốc Hà, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi. Có thể ăn được rồi.” Tống Thanh cắn môi, nhìn Hà Nhật Dương hơi bất an.
Sắc mặt Hà Nhật Dương lập tức khôi phục như thường, như thể người vừa mất trí kia không phải là anh vậy.
Hà Nhật Dương đi đến trước bàn ăn, cúi đầu nhìn món ăn gia đình đầy bàn, mắt phượng khẽ nhíu lại.
Nói thật, đầu bếp có kỹ thuật tệ nhất trong nhà anh nấu món ăn trông cũng đẹp hơn thức ăn trên bàn này gấp trăm lần.
Quản gia kéo ghế ra cho Hà Nhật Dương. Hà Nhật Dương ngồi xuống chỗ đó khiến Tống Thanh cũng cảm thấy ngại ngùng.
Có thành ngữ nói là sắc đẹp có thể làm cơm ăn.
Nếu so sánh Hà Nhật Dương với bàn món ăn gia đình này thì quả thực áp đảo về mặt nhan sắc.
Tống Thanh lúng túng nói: “Nếu anh không thích thì đổ hết cũng được…”
Hà Nhật Dương thản nhiên liếc Tống Thanh một cái: “Ngồi xuống đi. Nể tình cô thật lòng biết lỗi, tôi cho cô cơ hội này. Ngồi xuống cùng ăn đi.”
Anh nhận đôi đũa mà quản gia cung kính đưa tới, gắp một miếng bỏ vào miệng.
Hà Nhật Dương hơi nhấm nháp, nhíu mày nói: “Không đủ ngon miệng, nhưng cũng tạm được.”
Tống Thanh cắn răng nói: “Đồ dùng nhà bếp ở đây tôi không quen tay. Nếu không tin thì bữa sau anh đến chỗ tôi, tôi nấu cho anh ăn…”
“Được thôi.” Hà Nhật Dương đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Tống Thanh suýt nữa cắn rớt lưỡi mình!
Mình chỉ khách khí một chút thôi, sao anh ta lại đồng ý vậy trời?
Mình lắm mồm làm gì thế không biết!
Hà Nhật Dương nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Tống Thanh, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.
Cho dù thức ăn có dở đi nữa thì dường như cũng trở nên ngon hơn nhiều.
Hà Nhật Dương ăn cơm rất nhanh, cũng đủ tao nhã, khiến người khác không thể xoi mói được điểm nào.
Tống Thanh bưng bát, ăn cơm một cách quy củ.
Bỗng nhiên một đôi đũa gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát Tống Thanh.
Tống Thanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.
“Chuyện hôm nay, ít nhiều gì tôi cũng có trách nhiệm. Cho nên tôi mới không hiểu tại sao cô lại đứng ở đó chịu đòn?” Hà Nhật Dương nhìn mặt Tống Thanh, tuy rằng vẫn thấy khó chịu, nhưng thái độ đã dịu nhẹ hơn nhiều.
Tống Thanh thản nhiên đáp: “Tôi là nhà tạo mẫu, làm nghề này không tránh được phải giao tiếp với các cậu ấm cô chiêu. Đắc tội quý cô đứng đầu thì sau này tôi còn làm ăn thế nào được nữa?”
Hà Nhật Dương nhướn mày: “Chỉ vì thế thôi sao?”