Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-397
CHƯƠNG 397:
Hà Nhật Dương tự mình cũng cảm thấy sự bực bội này đến rất kỳ lạ.
Nhưng mà thật sự rất bực bội!
Thật sự rất khó chịu!
Anh ấy thấy người phụ nữ đó cười với Phương Mạn Luân, anh ấy chỉ muốn kéo người phụ nữ đó khỏi!
Cười cái gì!
Cô ấy chỉ được cười với mình tôi thôi!
Trong đầu óc đột ngột thoáng hiện ra suy nghĩ đó.
Hà Nhật Dương bị suy nghĩ này của mình làm giật mình.
Sao anh ấy tự nhiên lại có ý nghĩ đó?
Người phụ nữ này, anh ấy rõ ràng là lần đầu mới gặp!
Ánh mắt Hà Nhật Dương nhíu chặt.
Anh ấy không thích cảm giác này.
Đã bao nhiêu năm rồi, không có một cô gái có thể làm rung chuyển sự quan sát của anh ấy.
Dựa vào đâu người phụ nữ mới gặp này lại có thể?
Anh ấy nhất định phải làm rõ nguyên nhân trong đây!
Anh ấy phải đem những yếu tố không xác định này bóp chết vào trong nôi!
Phương Mạn Luân đó lại là sao?
Anh ta không phải vẫn luôn nói, đàn ông động tình là thằng ngốc ư?
Thế cái ánh mắt tình tứ nhìn cô ấy lại là ý gì?
Chết tiệt!
Phương Mạn Luân vẫn luôn quan sát Hà Nhật Dương bằng ánh nhìn còn lại.
Anh ấy thân mật với Tống Thanh như vậy, vẻ mặt Hà Nhật Dương dường như không được tốt lắm, nhưng lại không có những cử chỉ quá giới hạn.
Mà, vẻ mặt anh ta có bao giờ được tốt đâu.
Anh ta cho dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào, cũng là vẻ mặt lạnh như băng giá.
Bây giờ chỉ là có chút lạnh thêm.
Cũng không có khác biệt gì.
Xem ra, anh ta đúng là không có một chút ký ức đối Tống Thanh.
Nếu không thì, anh ta sẽ không nhịn nổi được như vậy.
Tống Thanh không thích ứng được việc Phương Mạn Luân kề sát, liền thụt lùi ra sau.
Phương Mạn Luân nhận thấy được cử chỉ của Tống Thanh, ánh mắt thoáng hiện nỗi buồn bã.
Mấy năm nay, anh ấy luôn quan sát Tống Thanh.
Anh ấy không dám tùy tiện tỏ tình.
Do anh ta sợ sau khi tỏ tình xong, thì không có lý do nào ở bên cạnh cô ấy.
Tống Thanh vẫn luôn duy trì khoảng cách lễ phép với anh ấy.
Nói rõ ràng, không muốn tiến xa thêm một bước với anh ấy.
Phương Mạn Luân rất là thông minh? Vừa nhìn là suy đoán được.
Cho nên đó là lý do anh ấy vẫn luôn nhẫn nhịn, không dám tỏ tình.
Anh ấy rất cẩn thận.
Anh ấy không dễ dàng ra bất kỳ quyết định nào.
Một khi đã quyết định rồi, thì không dễ dàng buông tay.
Lúc trước, Anh ấy đúng thật là có suy nghĩ lợi dụng Tống Thanh để đả kích Hà Nhật Dương.
Nhưng sau đó, anh ấy dần dần thay đổi cách nghĩ.
Khi anh ấy phát hiện được, trong giây phút đó anh ấy rất là lo sợ sẽ mất đi Tống Thanh.
Thì anh ấy biết rõ mình đã thật sự thua cuộc.
Anh ấy và Hà Nhật Dương, không có người nào thắng cả.
Tống Thanh nói lên: “Sư huynh, lần này em tiến vào thị trường trong nước, có đứng vững được hay không, đều nhờ vào lần hành động này. Tới lúc đó, rất hy vọng được anh hỗ trợ nhiều!”
“Khách sáo với anh quá, đáng đánh.” Phương Mạn Luân cười và búng trán Tống Thanh: “Thực ra, anh có một cách tiện lợi và nhanh hơn, đó chính là, chỉ cần em hợp tác với anh thì hãng thương hiệu của em rất nhanh chóng có thể một bước tiến dài.”
Tống Thanh lắc đầu nói: “Thế thì không có ý nghĩa gì cả. Tự mình ra sức mới có cảm giác thành tựu cơ.”
Tống Thanh cười nhè nhẹ, nói: “Huống chi em cũng rất thích quá trình mình dốc sức xây dựng. Từ một sản phẩm của thương hiệu này bắt đầu, từng bước từng giọt đi lên, em mới cảm nhân được thiết kế của mình rất có giá trị.”
“Được rồi, vẫn không thể thuyết phục em.” Phương Mạn Luân không biết nói sao: “Chỉ cần em thích là được rồi. Anh vẫn nói câu đó, dù có chuyện gì, chỉ cần anh giúp được, em cứ mở miệng.”
“Dạ được.” Tống Thanh cười trả lời.
Gần xa, Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh và Phương Mạn Luân nói không ngừng, liền nhìn phía Lý Xuân nói: “Giúp Phương thiếu gia bận việc tí.”
Lý Xuân cố nhịn cười trả lời: “Dạ, Tổng tài.”
Lý Xuân mau chóng rời đi.
Một phút sau, Phương Mạn Luân quả nhiên nhận được một cuộc gọi.
Nhận xong cuộc gọi, vẻ mặt Phương Mạn Luân liền không được tốt nói với Tống Thanh: “Nhà có chút việc.”
“Á? Nhà có việc à? Thế anh bận việc của anh đi! Em không sao!” Tống Thanh mỉm cười trả lời: “Những người ở đây đều rất thân thiện, cũng không có bài xích em. Lát nữa em tự đi về được rồi. Dù gì cũng không quá xa.”
Phương Mạn Luân có chút do dự nói: “Hay là anh để lại mấy người bảo vệ em nha.”
“Không cần đâu.” Tống Thanh cười tươi: “Em đâu phải là quốc bảo gì đâu, đâu có cần khoa trương như vậy? Một mình em là ok rồi!”
Phương Mạn Luân cười gượng khi thấy Tống Thanh từ chối ý tốt của mình.
Tống Thanh cũng không phải là lần đầu tiên từ chối mình, anh ấy đã dần quen rồi.
“Được rồi, giờ anh về trước. Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh. Hoặc là gọi cho bảo vệ và trợ lý của anh cũng được.” Phương Mạn Luân không yên tâm và nhắn nhủ lại.
“Dạ biết.” Tống Thanh gật đầu cười, không có dự định tìm anh ấy giúp.
Với lại, cô ấy cũng không cần giúp đỡ gì?
Hiện giờ cô ấy mới về nước, đầu cần giúp gì chứ.
Tống Thanh cười hi hí tiễn Phương Mạn Luân rời khỏi.
Thấy Phương Mạn Luân đi khỏi, Hà Nhật Dương trong lòng nhẹ nhõm.
Anh ấy thật sự không thích nhìn thấy người cô gái đó cười với những đàn ông khác!
Không lý do gì!
Chỉ là không thích thôi!
Phương Mạn Luân lúc chưa đi, có không ít người đến chào hỏi với Phương Mạn Luân, bao nhiêu lời nịnh nọt.
Tuy Phương Mạn Luân không bì kịp Hà Nhật Dương, nhưng cũng là công tử của gia tộc đứng đầu tỉnh Tỉnh H.
Nịnh hót không được Gia Cát Khổng Minh, thì nịnh hót Châu Du một chút được chứ phải không?
Hiện giờ Phương Mạn Luân đã rời khỏi, toàn bộ ánh nhìn đều dồn hết về Hà Nhật Dương.
Mặc rằng khó kết thân với bậc đế vương, nhưng hai người trợ lý bên cạnh đế vương, cũng có thể kết thân được chứ.
Đây là cơ hội nghìn năm khó gặp cơ!
Kết thân được với hai vị trợ lý cao cấp đặc biệt, cũng coi như là kết thân được với Hà tổng.
Tống Thanh không có dự định kết thân với Hà Nhật Dương, cho nên không tham dự cuộc vui này, quay người đi lấy thức ăn.
Tống Thanh nhìn thấy có sushi, định gắp ăn một miếng.
Chưa đợi gắp lên dĩa mình, thì trên dĩa cô ấy đã có một miếng macaron.
“Sushi ở đây không phải chính gốc, đừng có ăn.”Giọng nói bá chủ của Hà Nhật Dương từ trên đầu cô ấy vang xuống.
Tống Thanh cúi đầu nhìn miếng bánh macaron trên dĩa mình, sau đó lại ngước lên nhìn Hà Nhật Dương.
Anh ấy cao thiệt!
Mình mang giày cao gót, cũng phải ngửa mặt nhìn anh ấy!
Nhưng mà, từ góc độ này nhìn mặt ấy, gương mặt anh ấy đúng là nhan sắc nghịch thiên!
Nếu như không phải mình ngày nào cũng bị anh ruột mình rửa mắt, có lẽ bất thình lình thấy được người đàn ông nhan sắc đẳng cấp như vậy, cũng sẽ như những cô gái khác nhìn không chớp mắt?
Ủa ủa ủa, mình đang nghĩ lung tung gì vậy hả!
Đợi chút, anh ấy không phải trước giờ khinh thường mình ư?
Tại sao lại kẹp cho mình miếng macaron?
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh nhìn mình quá lâu, trong lòng cảm thấy có chút đắc ý.
Sao nào? Tôi anh tuấn hơn Phương Mạn Luân chứ?
Có phải cảm thấy tôi tốt hơn không?
Tống Thanh chầm chậm thốt lên một câu: “Cám ơn anh, nhưng mà hôm nay tôi không muốn ăn macaron.”
Tống Thanh đặt dĩa xuống, gắp lại món ăn cho mình.
Hà Nhật Dương thấy ý tốt của mình bị phụ lòng, sắc mặt có chút thay đổi.
Nhìn thấy Tống Thanh không ăn miếng macaron do mình gắp lên liền nhướng lông mày: “Không thích ăn macaron ư?”
Tống Thanh trả lời trong khi vẫn cắm cúi gắp đồ: “không thích.”
“Vậy à?” Hà Nhật Dương mở nụ cười gian xảo, tay liền cầm miếng bánh macaron cắn vào miệng mình, một tay ôm chầm lấy eo Tống Thanh, ôm về phía trước mặt mình, và toàn người ngả về phía trước, đưa miếng macaron cho vào miệng Tống Thanh, nhìn cô ấy với ánh mắt khiêu khích: “Nếu như cô không ăn, tôi sẽ xúc cho cô ăn!”
Tống Thanh toàn người chết đứng!
Cô ấy chỉ nghe nói Hà Nhật Dương rất ngang ngược.
Nhưng không ngờ rằng, lại ngang ngược như thế này!
Mình cũng đã nói không ăn rồi, mà anh ta lại bắt mình ăn, với lại còn dùng tư thế này nữa chứ!
Anh ta điên rồi hả?
Tống Thanh cũng không dám liếc nhìn người khác.
Xong rồi, xong rồi, tối nay cô ấy bị bể mắt hết rồi!
Hôm nay lại là ngày ra mắt đầu tiên của cô sau khi về nước nữa chứ!
Chẳng lẽ cô ấy sẽ trở thành trò cười trong miệng của những người khác ư?
Tống Thanh muốn vùng vẫy, nhưng tiếc rằng sức của đối phương lại rất mạnh.
Cho dù cô ấy ngọ nguậy như thế nào, cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay đối phương.
Lý Xuân và Lý Hạ đứng bên cạnh tỏ ý khen ngợi suốt quá trình sự việc.
Ừ, đúng rồi, Tổng tài làm như vậy là đúng!
Hôn luôn đi!
Lý Xuân ho khe khẽ.
Tống Thanh nghe được tiếng ho của Lý Xuân, lại càng thấy khó xử hơn.
Sao đây?
Bây giờ làm sao đây chứ!
Có phải mình chỉ cần không ăn miếng bánh macaron, anh ta sẽ không buông tha mình?
Nhưng tư thế này làm sao ăn được?
Mình nếu đứng như vậy ăn miếng bánh macaron đó, thì sẽ hôn trúng đối phương?
Ông trời ơi, Mình không muốn bị mất mặt cơ!
Nhìn thấy hai má Tống Thanh càng lúc càng đỏ, trong lòng Hà Nhật Dương liền thấy vui lên.
Hà Nhật Dương cười gian xảo: “Anh không để tâm múc cho em ăn bằng tư thế như vậy.”
Ánh mắt Tống Thanh có chút trốn tránh: “Tôi ăn là được rồi, anh buông tôi ra! Như vậy rất là khó coi!”
Hà Nhật Dương nhướng mày và hống hách nói: “Ai dám lên tiếng nói khó coi?”
Những người xung quanh liền quay mặt, không ai dám lên tiếng.
Tống Thanh thấy được cảnh tượng như vậy, người càng lúng túng hơn.
Hà Nhật Dương thấy trêu chọc cô ấy như vậy rất thú vị.
Rõ ràng đàn bà là một sinh vật rất đáng ghét, thế nhưng cô gái này lại rất đặc biệt.
Tống Thanh lúng túng tới chịu hết nổi, ra sức ngọ nguậy liền không cẩn thận làm rớt chiếc dây chuyền trên cổ xuống dưới sàn.
Vết bớt ngọn lửa trên cổ ngay tức thì đánh vào tầm mắt Hà Nhật Dương.
Tầm nhìn Hà Nhật Dương nhìn xuống dấu bớt thì đầu óc như bùng nổ và trống rỗng.
Một hình ảnh liền thoáng hiện trong đầu Hà Nhật Dương.
Một người đàn ông mắt đỏ tóc bạc ôm chặt lấy người cô gái đã chết, khóc chảy máu mắt và lập lời thề: Thiên đạo bất công như vậy, hủy đi anh ta mới đúng chứ!
Do Hà Nhật Dương đang thất thần, Tống Thanh ngay tức thì vùng ra khỏi vòng tay Tống Thanh, toàn thân liền dựa vào trên bàn, gương mặt bối rối tới nỗi sợi dây chuyền dưới đất không kịp nhặt lên mà quay người bỏ chạy.
Tống Thanh chỉ cảm giác được tim mình đập loạn xạ.
Thình thịch thình thịch..đập rất nhanh.
Hà Nhật Dương ngẩng mặt nhìn về phía sau lưng Tống Thanh, đôi mắt mang đầy thâm thúy.
Tại sao cô gái này có thể dễ dàng khuấy động đến trái tim đã phong kín lâu năm của anh ấy?
Lúc nãy tại sao lại có ảo giác đó?
Chuyện đó rốt cuộc là thế nào?
Tống Thanh tìm gặp chủ nhân buổi yến tiệc để chuẩn bị cáo từ rời khỏi: “Xin lỗi, Tôi có việc tí, cần đi về trước.”
Chủ nhân buổi tiệc chưa mở miệng thì Hà Nhật Dương sải bước đi tới phía bên cạnh Tống Thanh nói: “Tôi chở cô về!”
“Không, không cần đâu.” Tống Thanh nhanh chóng cự tuyệt.
Giỡn hả!
Người đàn ông này nguy hiểm như vậy, đương nhiên là tránh càng xa càng tốt!
Tống Thanh bắt đầu nghi ngờ nỗi tự tin trước đây của mình chẳng biết từ đâu đến chứ!
Nếu như sớm biết Hà Nhật Dương đáng sợ như vậy, cô ấy nhất định không cạnh tranh với tập đoàn Hà thị đâu!
Hà Nhật Dương tự mình cũng cảm thấy sự bực bội này đến rất kỳ lạ.
Nhưng mà thật sự rất bực bội!
Thật sự rất khó chịu!
Anh ấy thấy người phụ nữ đó cười với Phương Mạn Luân, anh ấy chỉ muốn kéo người phụ nữ đó khỏi!
Cười cái gì!
Cô ấy chỉ được cười với mình tôi thôi!
Trong đầu óc đột ngột thoáng hiện ra suy nghĩ đó.
Hà Nhật Dương bị suy nghĩ này của mình làm giật mình.
Sao anh ấy tự nhiên lại có ý nghĩ đó?
Người phụ nữ này, anh ấy rõ ràng là lần đầu mới gặp!
Ánh mắt Hà Nhật Dương nhíu chặt.
Anh ấy không thích cảm giác này.
Đã bao nhiêu năm rồi, không có một cô gái có thể làm rung chuyển sự quan sát của anh ấy.
Dựa vào đâu người phụ nữ mới gặp này lại có thể?
Anh ấy nhất định phải làm rõ nguyên nhân trong đây!
Anh ấy phải đem những yếu tố không xác định này bóp chết vào trong nôi!
Phương Mạn Luân đó lại là sao?
Anh ta không phải vẫn luôn nói, đàn ông động tình là thằng ngốc ư?
Thế cái ánh mắt tình tứ nhìn cô ấy lại là ý gì?
Chết tiệt!
Phương Mạn Luân vẫn luôn quan sát Hà Nhật Dương bằng ánh nhìn còn lại.
Anh ấy thân mật với Tống Thanh như vậy, vẻ mặt Hà Nhật Dương dường như không được tốt lắm, nhưng lại không có những cử chỉ quá giới hạn.
Mà, vẻ mặt anh ta có bao giờ được tốt đâu.
Anh ta cho dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào, cũng là vẻ mặt lạnh như băng giá.
Bây giờ chỉ là có chút lạnh thêm.
Cũng không có khác biệt gì.
Xem ra, anh ta đúng là không có một chút ký ức đối Tống Thanh.
Nếu không thì, anh ta sẽ không nhịn nổi được như vậy.
Tống Thanh không thích ứng được việc Phương Mạn Luân kề sát, liền thụt lùi ra sau.
Phương Mạn Luân nhận thấy được cử chỉ của Tống Thanh, ánh mắt thoáng hiện nỗi buồn bã.
Mấy năm nay, anh ấy luôn quan sát Tống Thanh.
Anh ấy không dám tùy tiện tỏ tình.
Do anh ta sợ sau khi tỏ tình xong, thì không có lý do nào ở bên cạnh cô ấy.
Tống Thanh vẫn luôn duy trì khoảng cách lễ phép với anh ấy.
Nói rõ ràng, không muốn tiến xa thêm một bước với anh ấy.
Phương Mạn Luân rất là thông minh? Vừa nhìn là suy đoán được.
Cho nên đó là lý do anh ấy vẫn luôn nhẫn nhịn, không dám tỏ tình.
Anh ấy rất cẩn thận.
Anh ấy không dễ dàng ra bất kỳ quyết định nào.
Một khi đã quyết định rồi, thì không dễ dàng buông tay.
Lúc trước, Anh ấy đúng thật là có suy nghĩ lợi dụng Tống Thanh để đả kích Hà Nhật Dương.
Nhưng sau đó, anh ấy dần dần thay đổi cách nghĩ.
Khi anh ấy phát hiện được, trong giây phút đó anh ấy rất là lo sợ sẽ mất đi Tống Thanh.
Thì anh ấy biết rõ mình đã thật sự thua cuộc.
Anh ấy và Hà Nhật Dương, không có người nào thắng cả.
Tống Thanh nói lên: “Sư huynh, lần này em tiến vào thị trường trong nước, có đứng vững được hay không, đều nhờ vào lần hành động này. Tới lúc đó, rất hy vọng được anh hỗ trợ nhiều!”
“Khách sáo với anh quá, đáng đánh.” Phương Mạn Luân cười và búng trán Tống Thanh: “Thực ra, anh có một cách tiện lợi và nhanh hơn, đó chính là, chỉ cần em hợp tác với anh thì hãng thương hiệu của em rất nhanh chóng có thể một bước tiến dài.”
Tống Thanh lắc đầu nói: “Thế thì không có ý nghĩa gì cả. Tự mình ra sức mới có cảm giác thành tựu cơ.”
Tống Thanh cười nhè nhẹ, nói: “Huống chi em cũng rất thích quá trình mình dốc sức xây dựng. Từ một sản phẩm của thương hiệu này bắt đầu, từng bước từng giọt đi lên, em mới cảm nhân được thiết kế của mình rất có giá trị.”
“Được rồi, vẫn không thể thuyết phục em.” Phương Mạn Luân không biết nói sao: “Chỉ cần em thích là được rồi. Anh vẫn nói câu đó, dù có chuyện gì, chỉ cần anh giúp được, em cứ mở miệng.”
“Dạ được.” Tống Thanh cười trả lời.
Gần xa, Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh và Phương Mạn Luân nói không ngừng, liền nhìn phía Lý Xuân nói: “Giúp Phương thiếu gia bận việc tí.”
Lý Xuân cố nhịn cười trả lời: “Dạ, Tổng tài.”
Lý Xuân mau chóng rời đi.
Một phút sau, Phương Mạn Luân quả nhiên nhận được một cuộc gọi.
Nhận xong cuộc gọi, vẻ mặt Phương Mạn Luân liền không được tốt nói với Tống Thanh: “Nhà có chút việc.”
“Á? Nhà có việc à? Thế anh bận việc của anh đi! Em không sao!” Tống Thanh mỉm cười trả lời: “Những người ở đây đều rất thân thiện, cũng không có bài xích em. Lát nữa em tự đi về được rồi. Dù gì cũng không quá xa.”
Phương Mạn Luân có chút do dự nói: “Hay là anh để lại mấy người bảo vệ em nha.”
“Không cần đâu.” Tống Thanh cười tươi: “Em đâu phải là quốc bảo gì đâu, đâu có cần khoa trương như vậy? Một mình em là ok rồi!”
Phương Mạn Luân cười gượng khi thấy Tống Thanh từ chối ý tốt của mình.
Tống Thanh cũng không phải là lần đầu tiên từ chối mình, anh ấy đã dần quen rồi.
“Được rồi, giờ anh về trước. Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh. Hoặc là gọi cho bảo vệ và trợ lý của anh cũng được.” Phương Mạn Luân không yên tâm và nhắn nhủ lại.
“Dạ biết.” Tống Thanh gật đầu cười, không có dự định tìm anh ấy giúp.
Với lại, cô ấy cũng không cần giúp đỡ gì?
Hiện giờ cô ấy mới về nước, đầu cần giúp gì chứ.
Tống Thanh cười hi hí tiễn Phương Mạn Luân rời khỏi.
Thấy Phương Mạn Luân đi khỏi, Hà Nhật Dương trong lòng nhẹ nhõm.
Anh ấy thật sự không thích nhìn thấy người cô gái đó cười với những đàn ông khác!
Không lý do gì!
Chỉ là không thích thôi!
Phương Mạn Luân lúc chưa đi, có không ít người đến chào hỏi với Phương Mạn Luân, bao nhiêu lời nịnh nọt.
Tuy Phương Mạn Luân không bì kịp Hà Nhật Dương, nhưng cũng là công tử của gia tộc đứng đầu tỉnh Tỉnh H.
Nịnh hót không được Gia Cát Khổng Minh, thì nịnh hót Châu Du một chút được chứ phải không?
Hiện giờ Phương Mạn Luân đã rời khỏi, toàn bộ ánh nhìn đều dồn hết về Hà Nhật Dương.
Mặc rằng khó kết thân với bậc đế vương, nhưng hai người trợ lý bên cạnh đế vương, cũng có thể kết thân được chứ.
Đây là cơ hội nghìn năm khó gặp cơ!
Kết thân được với hai vị trợ lý cao cấp đặc biệt, cũng coi như là kết thân được với Hà tổng.
Tống Thanh không có dự định kết thân với Hà Nhật Dương, cho nên không tham dự cuộc vui này, quay người đi lấy thức ăn.
Tống Thanh nhìn thấy có sushi, định gắp ăn một miếng.
Chưa đợi gắp lên dĩa mình, thì trên dĩa cô ấy đã có một miếng macaron.
“Sushi ở đây không phải chính gốc, đừng có ăn.”Giọng nói bá chủ của Hà Nhật Dương từ trên đầu cô ấy vang xuống.
Tống Thanh cúi đầu nhìn miếng bánh macaron trên dĩa mình, sau đó lại ngước lên nhìn Hà Nhật Dương.
Anh ấy cao thiệt!
Mình mang giày cao gót, cũng phải ngửa mặt nhìn anh ấy!
Nhưng mà, từ góc độ này nhìn mặt ấy, gương mặt anh ấy đúng là nhan sắc nghịch thiên!
Nếu như không phải mình ngày nào cũng bị anh ruột mình rửa mắt, có lẽ bất thình lình thấy được người đàn ông nhan sắc đẳng cấp như vậy, cũng sẽ như những cô gái khác nhìn không chớp mắt?
Ủa ủa ủa, mình đang nghĩ lung tung gì vậy hả!
Đợi chút, anh ấy không phải trước giờ khinh thường mình ư?
Tại sao lại kẹp cho mình miếng macaron?
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh nhìn mình quá lâu, trong lòng cảm thấy có chút đắc ý.
Sao nào? Tôi anh tuấn hơn Phương Mạn Luân chứ?
Có phải cảm thấy tôi tốt hơn không?
Tống Thanh chầm chậm thốt lên một câu: “Cám ơn anh, nhưng mà hôm nay tôi không muốn ăn macaron.”
Tống Thanh đặt dĩa xuống, gắp lại món ăn cho mình.
Hà Nhật Dương thấy ý tốt của mình bị phụ lòng, sắc mặt có chút thay đổi.
Nhìn thấy Tống Thanh không ăn miếng macaron do mình gắp lên liền nhướng lông mày: “Không thích ăn macaron ư?”
Tống Thanh trả lời trong khi vẫn cắm cúi gắp đồ: “không thích.”
“Vậy à?” Hà Nhật Dương mở nụ cười gian xảo, tay liền cầm miếng bánh macaron cắn vào miệng mình, một tay ôm chầm lấy eo Tống Thanh, ôm về phía trước mặt mình, và toàn người ngả về phía trước, đưa miếng macaron cho vào miệng Tống Thanh, nhìn cô ấy với ánh mắt khiêu khích: “Nếu như cô không ăn, tôi sẽ xúc cho cô ăn!”
Tống Thanh toàn người chết đứng!
Cô ấy chỉ nghe nói Hà Nhật Dương rất ngang ngược.
Nhưng không ngờ rằng, lại ngang ngược như thế này!
Mình cũng đã nói không ăn rồi, mà anh ta lại bắt mình ăn, với lại còn dùng tư thế này nữa chứ!
Anh ta điên rồi hả?
Tống Thanh cũng không dám liếc nhìn người khác.
Xong rồi, xong rồi, tối nay cô ấy bị bể mắt hết rồi!
Hôm nay lại là ngày ra mắt đầu tiên của cô sau khi về nước nữa chứ!
Chẳng lẽ cô ấy sẽ trở thành trò cười trong miệng của những người khác ư?
Tống Thanh muốn vùng vẫy, nhưng tiếc rằng sức của đối phương lại rất mạnh.
Cho dù cô ấy ngọ nguậy như thế nào, cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay đối phương.
Lý Xuân và Lý Hạ đứng bên cạnh tỏ ý khen ngợi suốt quá trình sự việc.
Ừ, đúng rồi, Tổng tài làm như vậy là đúng!
Hôn luôn đi!
Lý Xuân ho khe khẽ.
Tống Thanh nghe được tiếng ho của Lý Xuân, lại càng thấy khó xử hơn.
Sao đây?
Bây giờ làm sao đây chứ!
Có phải mình chỉ cần không ăn miếng bánh macaron, anh ta sẽ không buông tha mình?
Nhưng tư thế này làm sao ăn được?
Mình nếu đứng như vậy ăn miếng bánh macaron đó, thì sẽ hôn trúng đối phương?
Ông trời ơi, Mình không muốn bị mất mặt cơ!
Nhìn thấy hai má Tống Thanh càng lúc càng đỏ, trong lòng Hà Nhật Dương liền thấy vui lên.
Hà Nhật Dương cười gian xảo: “Anh không để tâm múc cho em ăn bằng tư thế như vậy.”
Ánh mắt Tống Thanh có chút trốn tránh: “Tôi ăn là được rồi, anh buông tôi ra! Như vậy rất là khó coi!”
Hà Nhật Dương nhướng mày và hống hách nói: “Ai dám lên tiếng nói khó coi?”
Những người xung quanh liền quay mặt, không ai dám lên tiếng.
Tống Thanh thấy được cảnh tượng như vậy, người càng lúng túng hơn.
Hà Nhật Dương thấy trêu chọc cô ấy như vậy rất thú vị.
Rõ ràng đàn bà là một sinh vật rất đáng ghét, thế nhưng cô gái này lại rất đặc biệt.
Tống Thanh lúng túng tới chịu hết nổi, ra sức ngọ nguậy liền không cẩn thận làm rớt chiếc dây chuyền trên cổ xuống dưới sàn.
Vết bớt ngọn lửa trên cổ ngay tức thì đánh vào tầm mắt Hà Nhật Dương.
Tầm nhìn Hà Nhật Dương nhìn xuống dấu bớt thì đầu óc như bùng nổ và trống rỗng.
Một hình ảnh liền thoáng hiện trong đầu Hà Nhật Dương.
Một người đàn ông mắt đỏ tóc bạc ôm chặt lấy người cô gái đã chết, khóc chảy máu mắt và lập lời thề: Thiên đạo bất công như vậy, hủy đi anh ta mới đúng chứ!
Do Hà Nhật Dương đang thất thần, Tống Thanh ngay tức thì vùng ra khỏi vòng tay Tống Thanh, toàn thân liền dựa vào trên bàn, gương mặt bối rối tới nỗi sợi dây chuyền dưới đất không kịp nhặt lên mà quay người bỏ chạy.
Tống Thanh chỉ cảm giác được tim mình đập loạn xạ.
Thình thịch thình thịch..đập rất nhanh.
Hà Nhật Dương ngẩng mặt nhìn về phía sau lưng Tống Thanh, đôi mắt mang đầy thâm thúy.
Tại sao cô gái này có thể dễ dàng khuấy động đến trái tim đã phong kín lâu năm của anh ấy?
Lúc nãy tại sao lại có ảo giác đó?
Chuyện đó rốt cuộc là thế nào?
Tống Thanh tìm gặp chủ nhân buổi yến tiệc để chuẩn bị cáo từ rời khỏi: “Xin lỗi, Tôi có việc tí, cần đi về trước.”
Chủ nhân buổi tiệc chưa mở miệng thì Hà Nhật Dương sải bước đi tới phía bên cạnh Tống Thanh nói: “Tôi chở cô về!”
“Không, không cần đâu.” Tống Thanh nhanh chóng cự tuyệt.
Giỡn hả!
Người đàn ông này nguy hiểm như vậy, đương nhiên là tránh càng xa càng tốt!
Tống Thanh bắt đầu nghi ngờ nỗi tự tin trước đây của mình chẳng biết từ đâu đến chứ!
Nếu như sớm biết Hà Nhật Dương đáng sợ như vậy, cô ấy nhất định không cạnh tranh với tập đoàn Hà thị đâu!