Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-367
CHƯƠNG 367:
Vũ Ngọc Bình giơ tay xem nhìn đồng hồ xem thời gian, nói: “Em không biết là đang buồn ngủ sao! Cả một buổi tối không nghỉ ngơi!”
Phương Khanh Hân với nét mặt không quan tâm, nói: “Em đã thuê xong phòng rồi, anh có thể ngủ một chút, em đợi anh ở bên ngoài.”
Vũ Ngọc Bình đặt cánh tay trên cửa ô tô, đưa đầu ra ngoài nhìn Phương Khanh Hân: “Không phải, Phương Khanh Hân, Em dạo này có vẻ gì đó không đúng! Trước đây anh nói chuyện với em, em đều cảm thấy không muốn trả lời. Bây giờ làm sao lại chủ động tìm anh? Anh nhớ là anh không nợ em gì cả!
Nét mặt của Phương Khanh Hân thể hiện một chút hối tiếc: “Việc ngày trước, là em không tốt. Anh đừng tức giận.”
Vũ Ngọc Bình cảm thấy Phương Khanh Hân càng có gì khác thường: “Không phải, Phương Khanh Hân, rút cuộc là em có chuyện gì? Thì nói ở đây! Anh đang nghe! Một ngày không ngủ, đối với anh mà nói không có gì nghiêm trọng!
“Ở đây không tiện, chúng ta vẫn tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện. Nếu không, chúng ta lai xe đi một nơi không có ai.” Phương Khanh Hân nói.
Vũ Ngọc Bình nghỉ một lát, hay là không nói chuyện với Phương Khanh Hân, cô ta không ngừng nòi?
Được, vậy phải nhanh chóng giải quyết đi!
Vũ Ngọc Bình nói: “Đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh!”
Phương Khanh Hân lập tức cười lên.
Cô ấy biết, chỉ cần cố ấy nói lên yêu cầu, Vũ Ngọc Bình sẽ không cự tuyệt!
Hai người lái xe, xem phía trước phía sau tìm một công việc nhỏ lái xe đi.
Buổi sáng sớm, công viên này khá yên tĩnh, đồng thời cũng không có ai tập thể dục.
Xem ra, mọi người đều chê công viên này thiết kế quá cũ kỹ, đều đi đến công viên lớn hơn không xa đó.
Hơn nữa công viên nhỏ này đều là bậc thềm, không thuận tiện chạy bộ hoặc luyện tập.
Cho nên, rất yên tĩnh.
Vũ Ngọc Bình dừng xe xong, tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, nói: “Nói đi, có việc gì? Còn bí mật như vậy?”
Phương Khanh Hân từ từ ngồi đối diện với Vũ Ngọc Bình, nói: “Ngọc Bình, chúng ta làm hòa nha.”
Vũ Ngọc Bình suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm cho bị nghẹn: “Đợi đã đợi đã. Phương Khanh Hân, em nói cái gì? Chúng ta trước đây cũng không lật mặt nhau? Ở đâu ra làm hòa?”
Ánh mắt Phương Khanh Hân giấu đi, đồng thời không trả lời.
Vũ Ngọc Bình là người rất thông minh, thân là hoa công tử như anh ta, chỉ thoáng qua là biết sự qua trọng trong đó, nói: “Không phải là em định là ở cùng anh?”
Phương Khanh Hân không nói gì.
Vũ Ngọc Bình lập tức cười lên: “Thật sao? Ai dô trời à! Phương Khanh Hân, em đang chơi gì à! Khi còn nhỏ anh theo đuổi em như thế, em thề với anh thẳng thắn nói, đời này của em ngoài Hà Nhật Dương ra sẽ không suy nghĩ đến ai. Là em tự tay mình hủy đi món quà anh tặng em, từ đó đã rõ! Bây giờ lại nói với anh, muốn ở cùng anh? Em đang đùa anh à! Anh Vũ Ngọc Bình giống như rác thải sao? Để cho em gọi là tới, đuổi là đi?
“Xin lỗi!” Phương Khanh Hân ngậm miệng nói: “Trước đây là em tuổi trẻ không hiểu chuyện. Luôn yêu thích theo đuổi những gì mình không có được. mà tình cảm ở đó, lại chưa từng coi trọng. Khi còn nhỏ nói ra những lời làm tổn thương người, em có thể thu về không?”
Vũ Ngọc Bình cười mỉm: “Em nói xem?”
“Anh cũng biết, Hà Nhật Dương căn bản không để ý tới em. Em theo đuổi anh ta bao nhiêu năm thế, nhưng trong mắt của anh ta hoàn toàn không có em!” Phương Khanh Hân thể hiện nét mặt buồn bã nói: “Bây giờ toàn thế giới ai không biết anh ta cùng Tống Thanh là hai người đều có thể được chọn là phu thê điển hình rồi? Em trước đây gây họa quá nhiều, bị anh trai đuổi đi ra nước ngoài. Nửa năm nay, em cũng nghỉ rất nhiều. Nhất ra đi theo đuổi những gì mình không có được, không bằng quay đầu tiếp nhận sự thật lòng yêu thương mình.”
“Ngọc Bình, chúng ta quen nhau từ nhỏ. Hai người đều hiểu nhau. Tính cách của em có chút kiêu ngạo, nhưng bản tính của em thì không xấu! Ngọc Bình, chúng ta làm lại từ đầu đi!” ánh mắt của Phương Khanh Hân thể hiện sự tiếc nuối: “Em so với Lưu Nghĩ sẽ thích hợp với cuộc sống hào môn, em càng hiểu làm sao giúp đỡ chồng mình sự nghiệp kinh doanh của gia tộc. Em là đại tiểu thư Nhà họ Phương, anh là thiếu gia Vũ gia, hai người chúng ra rất xứng đôi không phải sao?
Vũ Ngọc Bình lắc tay: “Không phải Phương Khanh Hân. Có phải em lại có suy nghĩ gì rồi, cố ý đến theo đuổi anh? Anh thật sự rất khó tin, những lời này lại được nói ra từ miệng em! Đây không phải là phong cách của em!”
Mắt của Phương Khanh Hân đỏ lên nói: “Em thật sự đã ngộ ra trước đây của em, thật sự đã sai rồi. Anh trai của em đã dậy dỗ em một trận rồi. Em thật sự muốn thay đổi.”
Vũ Ngọc Bình cười phá lên: “Nhưng, toàn bộ tỉnh H người theo đuổi em nhiều như thế, không ít những người có điều điện không tồi. Em tại sao lại phải quay lại tìm anh? Nhưng anh bây giờ đối với em, đã không có cảm giác gì rồi!”
“Anh lừa em! Nếu anh đối với em không có cảm giác gì, khi đó em bảo anh theo đuổi Tống Thanh, tại sao anh còn giúp em ngăn cản Hà Nhật Dương? anh dám nói, trong lòng anh, em thật sự trở thành không quan trọng rồi sao?” Phương Khanh Hân phản kích lại Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình muốn nói, lúc đó giúp đỡ cô ấy, là vì anh ta không quen với Tống Thanh!
Nhưng bây giờ không giống rồi, anh ta và Tống Thanh rất thân nhau!
Hơn nữa anh ấy còn muốn thân hơn nữa!
Làm kết nghĩa với Hà Nhật Dương so với làm anh em còn có ý nghĩa hơn
“Ngọc Bình, em cũng đã nói chuyện với gia đình rồi. Nếu chúng ta bỏ qua chuyện cũ bắt đầu làm lại từ đầu. Gia đình em sẽ đồng ý cho em tiếp tục ở đây. Nếu như đến anh cũng không giúp em, thì đón tết xong em sẽ bị anh trai đưa ra nước ngoài ở tiếp! Ngọc Bình, nếu như ngày trước em có nghìn sai trăm sai vạn sai, em cũng đã chuộc tội rồi! Em cũng không làm bất cứ việc gì ảnh hưởng đến Tống Thanh! Em chỉ có uy hiếp cô ta vài câu mà thôi, so với Thôi Nguyệt Lam, thì em rất lương thiện rồi!”
“Tại sao mọi người đều có thể tha thứ cho Thôi Nguyệt Lam, lại không thể tha thứ cho em? Ngọc Bình, cứ cho như em cầu xin anh được không? Anh giúp em nói với anh trai em vài câu, em không muốn trở lại nước Mỹ! Nơi đó tuy phồn hoa, Nhưng nó giống như một nơi cao nhìn xuống nơi thấp. Em ở bên ngoài không phải lo cơm áo gạo tiền, Nhưng không hề vui vẻ một chút nào!” Phương Khanh Hân mặt sầm xuống, bắt đầu khóc lên.
Vũ Ngọc Bình cũng đã biết, Phương Khanh Hân tại sao tìm một nơi yên tĩnh không có người rồi.
Không thành như vậy, Người khác nhìn thấy, con cho rằng anh bắt nạt cô ấy!
Vũ Ngọc Bình lấy ra khăn tay của mình nhanh đưa cho Phương Khanh Hân: “Lau nước mắt, không kinh khủng như em nghĩ đâu.”
Phương Khanh Hân Nhận lấy khăn tay của Văn Nhật Phi, lau nước mắt trên mặt, nói: “vậy anh là đồng ý em rồi phải không?”
“Không có, anh không hề nói có đồng ý! Được rồi, anh sẽ nói chuyện với Phương Mạn Luân xem! Em đã biết sao rồi! Về sau cố gắng làm người tốt, đừng có cố chấp với Thanh Thanh. Cô ấy bây giờ đang mang cốt nhục của Nhà họ Hà, vị trí của cô ấy không ai có thể lay động được.” Vũ Ngọc Bình luôn mềm lòng với con gái. Nhất là con gái lệ rơi như mưa như Phương Khanh Hân.
Cũng bởi vì khi còn nhỏ anh ấy cũng thật sự thật lòng thích người con gái này, nhìn cô ấy khóc thảm thiết và cầu xin như thế, anh ấy mềm lòng, thì không phải ông chồng quốc dân rồi.
“Thật không?” Phương Khanh Hân ngạc nhiên vui mừng nhìn Vũ Ngọc Bình: “Em biết anh nhất định sẽ giúp em! Từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh đối xử tốt với em nhất!”
“Được rồi, không sao rồi chứ? Không sao rồi thì anh phải về rồi.” Vũ Ngọc Bình nói: “Em cũng tốt hơn rồi chứ.”
Phương Khanh Hân không tiếp tục theo bám: “vậy chúng ta về sau là những người bạn tốt chứ?”
Vũ Ngọc Bình gật đầu. Phương Khanh Hân mừng đến phát khóc.
Vũ Ngọc Bình quay người rời đi rất nhanh.
Phương Khanh Hân đợi Vũ Ngọc Bình rời đi xong, lau chùi lệ trên mặt, nói: “Vũ Ngọc Bình, em sẽ không để anh thoát khỏi bàn tay của em! Muốn yêu đương, thì cũng phải hỏi xem em đồng ta hay không! Nếu anh theo đuổi là người con gái khác, thì cũng bỏ qua đi. Ai nói Lưu Nghĩ lại là chị em kết nghĩa? Chỉ cần liên quan đến Tống Thanh, thì tôi đều phá hoại! Các ngươi hãy đợi mà xem!”
Phương Khanh Hân đắc ý cười lên một tiếng, cũng nhanh chóng rời đi.
Đợi hai người rời đi, Lưu Nghĩ lau theo mồ hôi từ phía sau tảng đá bước ra phía trước.
Cô không phải là cố ý nghe lỏm.
Bởi vì công viên này không có người tới, cho nên cô hàng ngày đều đến tập luyện.
Khi cô nghe thấy có người đến đây, vốn dĩ chuẩn bị rời đi.
Nhưng nghe thấy được tiếng của Vũ Ngọc Bình, cô ấy liền dừng lại, lặng yên lặng nghe.
Nội dung nói chuyện của Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân, làm cho Lưu Nghĩ rất kinh ngạc.
Hoá ra, Vũ Ngọc Bình từng thích một người con gái, là Phương Khanh Hân!
Mà Phương Khanh Hân bây giờ lại chủ động yêu cầu quay lại, ha
Miệng của Lưu Nghĩ nhếch lên cười nhạt!
Con trai, quả nhiên không thể tin được
Cũng may mình với Vũ Ngọc Bình vẫn chưa có gì.
Tất cả đều vẫn còn kịp.
Lưu Nghĩa cũng được một bài học, quay đầu rời khỏi công viên.
Lúc này Nhà họ Phương cung không yên tĩnh như vậy.
Lão gia Nhà họ Phương gọi Phương Mạn Luân qua: “Mạn Luân, em gái của em đã quay lại rồi, Đừng để nó đi nước Mỹ nữa! Con xem Nhà họ Hà cung đâu có trách chuyện này.”
Phương Mạn Luân rất điềm tĩnh nhìn Lão gia Nhà họ Phương: “vậy ý của ông nội là“
“Ta cũng nói với Khanh Hân rồi, nó cũng nhận ra sai lầm của mình. Nó đảm bảo với ta, Sẽ không đi làm phiền Hà Nhật Dương nữa. Hơn nữa, Bây giờ việc của Nhà họ Hà điều rất rối loạn, ta cũng không đồng ý bây giờ con mối quan hệ nào với Nhà họ Hà. Cuối năm ngoái, Nhà họ Phương chịu rất nhiều đả kích. Đúng lúc có thể mượn hôn sự của Khanh Hân, giảm bớt tốc độ. Thân là con gái của Nhà họ Phương, cũng phải cống hiến một chút cho Nhà họ Phương rồi!” Phương lão gia rất nghiêm túc trả lời.
“Ông nội đã có tình toán rồi, làm gì phải hỏi cháu nữa?” Phương Mạn Luân với nét mặt không quan tâm nói: “Việc của Khanh Hân, ông nội đã có tính toán, vậy cứ theo y ông nội mà làm.”
Lão gia Nhà họ Phương nhìn qua Phương Mạn Luân, nhưng lại không nói gì.
Người cháu này, truoc đến giờ đều như vậy.
Bề ngoài nhiệt tình, bên trong thì bài trừ sự lại gần của tất cả bất kỳ ai.
Thật sự không biết nhược điểm bên trong của người cháu này kẻ đâu.
Bất luận xảy ra chuyện gì, đều là bộ dạng không quan tâm.
Lẽ nào, trên thế giới này thật sự không có việc anh ta không để ý, không có người anh ta quan tâm?
Công tử vô tâm.
Từ biệt Lão gia Nhà họ Phương, Phương Mạn Luân vừa về đến phòng, đóng cửa phòng một mình trong phòng.
Về việc anh ta ở trong phòng làm gì, thì không ai biết.
Khi anh ta đi ra, đã phục hồi bình tĩnh.
Phương Mạn Luân nói với người làm: “Thu dọn đi. Ghi nhớ, quỹ tắc cũ, không được phép nói linh tinh.”
Người làm là người già anh ta đã dùng rất lâu rồi, đương nhiên hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi anh ta bước vào, vẫn thật sự không ngờ được.
Thiếu gia vữa nãy trong phòng rút cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Một căn phòng bừa bộn!
Giống như bão táp vừa đi qua.
Vũ Ngọc Bình giơ tay xem nhìn đồng hồ xem thời gian, nói: “Em không biết là đang buồn ngủ sao! Cả một buổi tối không nghỉ ngơi!”
Phương Khanh Hân với nét mặt không quan tâm, nói: “Em đã thuê xong phòng rồi, anh có thể ngủ một chút, em đợi anh ở bên ngoài.”
Vũ Ngọc Bình đặt cánh tay trên cửa ô tô, đưa đầu ra ngoài nhìn Phương Khanh Hân: “Không phải, Phương Khanh Hân, Em dạo này có vẻ gì đó không đúng! Trước đây anh nói chuyện với em, em đều cảm thấy không muốn trả lời. Bây giờ làm sao lại chủ động tìm anh? Anh nhớ là anh không nợ em gì cả!
Nét mặt của Phương Khanh Hân thể hiện một chút hối tiếc: “Việc ngày trước, là em không tốt. Anh đừng tức giận.”
Vũ Ngọc Bình cảm thấy Phương Khanh Hân càng có gì khác thường: “Không phải, Phương Khanh Hân, rút cuộc là em có chuyện gì? Thì nói ở đây! Anh đang nghe! Một ngày không ngủ, đối với anh mà nói không có gì nghiêm trọng!
“Ở đây không tiện, chúng ta vẫn tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện. Nếu không, chúng ta lai xe đi một nơi không có ai.” Phương Khanh Hân nói.
Vũ Ngọc Bình nghỉ một lát, hay là không nói chuyện với Phương Khanh Hân, cô ta không ngừng nòi?
Được, vậy phải nhanh chóng giải quyết đi!
Vũ Ngọc Bình nói: “Đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh!”
Phương Khanh Hân lập tức cười lên.
Cô ấy biết, chỉ cần cố ấy nói lên yêu cầu, Vũ Ngọc Bình sẽ không cự tuyệt!
Hai người lái xe, xem phía trước phía sau tìm một công việc nhỏ lái xe đi.
Buổi sáng sớm, công viên này khá yên tĩnh, đồng thời cũng không có ai tập thể dục.
Xem ra, mọi người đều chê công viên này thiết kế quá cũ kỹ, đều đi đến công viên lớn hơn không xa đó.
Hơn nữa công viên nhỏ này đều là bậc thềm, không thuận tiện chạy bộ hoặc luyện tập.
Cho nên, rất yên tĩnh.
Vũ Ngọc Bình dừng xe xong, tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, nói: “Nói đi, có việc gì? Còn bí mật như vậy?”
Phương Khanh Hân từ từ ngồi đối diện với Vũ Ngọc Bình, nói: “Ngọc Bình, chúng ta làm hòa nha.”
Vũ Ngọc Bình suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm cho bị nghẹn: “Đợi đã đợi đã. Phương Khanh Hân, em nói cái gì? Chúng ta trước đây cũng không lật mặt nhau? Ở đâu ra làm hòa?”
Ánh mắt Phương Khanh Hân giấu đi, đồng thời không trả lời.
Vũ Ngọc Bình là người rất thông minh, thân là hoa công tử như anh ta, chỉ thoáng qua là biết sự qua trọng trong đó, nói: “Không phải là em định là ở cùng anh?”
Phương Khanh Hân không nói gì.
Vũ Ngọc Bình lập tức cười lên: “Thật sao? Ai dô trời à! Phương Khanh Hân, em đang chơi gì à! Khi còn nhỏ anh theo đuổi em như thế, em thề với anh thẳng thắn nói, đời này của em ngoài Hà Nhật Dương ra sẽ không suy nghĩ đến ai. Là em tự tay mình hủy đi món quà anh tặng em, từ đó đã rõ! Bây giờ lại nói với anh, muốn ở cùng anh? Em đang đùa anh à! Anh Vũ Ngọc Bình giống như rác thải sao? Để cho em gọi là tới, đuổi là đi?
“Xin lỗi!” Phương Khanh Hân ngậm miệng nói: “Trước đây là em tuổi trẻ không hiểu chuyện. Luôn yêu thích theo đuổi những gì mình không có được. mà tình cảm ở đó, lại chưa từng coi trọng. Khi còn nhỏ nói ra những lời làm tổn thương người, em có thể thu về không?”
Vũ Ngọc Bình cười mỉm: “Em nói xem?”
“Anh cũng biết, Hà Nhật Dương căn bản không để ý tới em. Em theo đuổi anh ta bao nhiêu năm thế, nhưng trong mắt của anh ta hoàn toàn không có em!” Phương Khanh Hân thể hiện nét mặt buồn bã nói: “Bây giờ toàn thế giới ai không biết anh ta cùng Tống Thanh là hai người đều có thể được chọn là phu thê điển hình rồi? Em trước đây gây họa quá nhiều, bị anh trai đuổi đi ra nước ngoài. Nửa năm nay, em cũng nghỉ rất nhiều. Nhất ra đi theo đuổi những gì mình không có được, không bằng quay đầu tiếp nhận sự thật lòng yêu thương mình.”
“Ngọc Bình, chúng ta quen nhau từ nhỏ. Hai người đều hiểu nhau. Tính cách của em có chút kiêu ngạo, nhưng bản tính của em thì không xấu! Ngọc Bình, chúng ta làm lại từ đầu đi!” ánh mắt của Phương Khanh Hân thể hiện sự tiếc nuối: “Em so với Lưu Nghĩ sẽ thích hợp với cuộc sống hào môn, em càng hiểu làm sao giúp đỡ chồng mình sự nghiệp kinh doanh của gia tộc. Em là đại tiểu thư Nhà họ Phương, anh là thiếu gia Vũ gia, hai người chúng ra rất xứng đôi không phải sao?
Vũ Ngọc Bình lắc tay: “Không phải Phương Khanh Hân. Có phải em lại có suy nghĩ gì rồi, cố ý đến theo đuổi anh? Anh thật sự rất khó tin, những lời này lại được nói ra từ miệng em! Đây không phải là phong cách của em!”
Mắt của Phương Khanh Hân đỏ lên nói: “Em thật sự đã ngộ ra trước đây của em, thật sự đã sai rồi. Anh trai của em đã dậy dỗ em một trận rồi. Em thật sự muốn thay đổi.”
Vũ Ngọc Bình cười phá lên: “Nhưng, toàn bộ tỉnh H người theo đuổi em nhiều như thế, không ít những người có điều điện không tồi. Em tại sao lại phải quay lại tìm anh? Nhưng anh bây giờ đối với em, đã không có cảm giác gì rồi!”
“Anh lừa em! Nếu anh đối với em không có cảm giác gì, khi đó em bảo anh theo đuổi Tống Thanh, tại sao anh còn giúp em ngăn cản Hà Nhật Dương? anh dám nói, trong lòng anh, em thật sự trở thành không quan trọng rồi sao?” Phương Khanh Hân phản kích lại Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình muốn nói, lúc đó giúp đỡ cô ấy, là vì anh ta không quen với Tống Thanh!
Nhưng bây giờ không giống rồi, anh ta và Tống Thanh rất thân nhau!
Hơn nữa anh ấy còn muốn thân hơn nữa!
Làm kết nghĩa với Hà Nhật Dương so với làm anh em còn có ý nghĩa hơn
“Ngọc Bình, em cũng đã nói chuyện với gia đình rồi. Nếu chúng ta bỏ qua chuyện cũ bắt đầu làm lại từ đầu. Gia đình em sẽ đồng ý cho em tiếp tục ở đây. Nếu như đến anh cũng không giúp em, thì đón tết xong em sẽ bị anh trai đưa ra nước ngoài ở tiếp! Ngọc Bình, nếu như ngày trước em có nghìn sai trăm sai vạn sai, em cũng đã chuộc tội rồi! Em cũng không làm bất cứ việc gì ảnh hưởng đến Tống Thanh! Em chỉ có uy hiếp cô ta vài câu mà thôi, so với Thôi Nguyệt Lam, thì em rất lương thiện rồi!”
“Tại sao mọi người đều có thể tha thứ cho Thôi Nguyệt Lam, lại không thể tha thứ cho em? Ngọc Bình, cứ cho như em cầu xin anh được không? Anh giúp em nói với anh trai em vài câu, em không muốn trở lại nước Mỹ! Nơi đó tuy phồn hoa, Nhưng nó giống như một nơi cao nhìn xuống nơi thấp. Em ở bên ngoài không phải lo cơm áo gạo tiền, Nhưng không hề vui vẻ một chút nào!” Phương Khanh Hân mặt sầm xuống, bắt đầu khóc lên.
Vũ Ngọc Bình cũng đã biết, Phương Khanh Hân tại sao tìm một nơi yên tĩnh không có người rồi.
Không thành như vậy, Người khác nhìn thấy, con cho rằng anh bắt nạt cô ấy!
Vũ Ngọc Bình lấy ra khăn tay của mình nhanh đưa cho Phương Khanh Hân: “Lau nước mắt, không kinh khủng như em nghĩ đâu.”
Phương Khanh Hân Nhận lấy khăn tay của Văn Nhật Phi, lau nước mắt trên mặt, nói: “vậy anh là đồng ý em rồi phải không?”
“Không có, anh không hề nói có đồng ý! Được rồi, anh sẽ nói chuyện với Phương Mạn Luân xem! Em đã biết sao rồi! Về sau cố gắng làm người tốt, đừng có cố chấp với Thanh Thanh. Cô ấy bây giờ đang mang cốt nhục của Nhà họ Hà, vị trí của cô ấy không ai có thể lay động được.” Vũ Ngọc Bình luôn mềm lòng với con gái. Nhất là con gái lệ rơi như mưa như Phương Khanh Hân.
Cũng bởi vì khi còn nhỏ anh ấy cũng thật sự thật lòng thích người con gái này, nhìn cô ấy khóc thảm thiết và cầu xin như thế, anh ấy mềm lòng, thì không phải ông chồng quốc dân rồi.
“Thật không?” Phương Khanh Hân ngạc nhiên vui mừng nhìn Vũ Ngọc Bình: “Em biết anh nhất định sẽ giúp em! Từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh đối xử tốt với em nhất!”
“Được rồi, không sao rồi chứ? Không sao rồi thì anh phải về rồi.” Vũ Ngọc Bình nói: “Em cũng tốt hơn rồi chứ.”
Phương Khanh Hân không tiếp tục theo bám: “vậy chúng ta về sau là những người bạn tốt chứ?”
Vũ Ngọc Bình gật đầu. Phương Khanh Hân mừng đến phát khóc.
Vũ Ngọc Bình quay người rời đi rất nhanh.
Phương Khanh Hân đợi Vũ Ngọc Bình rời đi xong, lau chùi lệ trên mặt, nói: “Vũ Ngọc Bình, em sẽ không để anh thoát khỏi bàn tay của em! Muốn yêu đương, thì cũng phải hỏi xem em đồng ta hay không! Nếu anh theo đuổi là người con gái khác, thì cũng bỏ qua đi. Ai nói Lưu Nghĩ lại là chị em kết nghĩa? Chỉ cần liên quan đến Tống Thanh, thì tôi đều phá hoại! Các ngươi hãy đợi mà xem!”
Phương Khanh Hân đắc ý cười lên một tiếng, cũng nhanh chóng rời đi.
Đợi hai người rời đi, Lưu Nghĩ lau theo mồ hôi từ phía sau tảng đá bước ra phía trước.
Cô không phải là cố ý nghe lỏm.
Bởi vì công viên này không có người tới, cho nên cô hàng ngày đều đến tập luyện.
Khi cô nghe thấy có người đến đây, vốn dĩ chuẩn bị rời đi.
Nhưng nghe thấy được tiếng của Vũ Ngọc Bình, cô ấy liền dừng lại, lặng yên lặng nghe.
Nội dung nói chuyện của Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân, làm cho Lưu Nghĩ rất kinh ngạc.
Hoá ra, Vũ Ngọc Bình từng thích một người con gái, là Phương Khanh Hân!
Mà Phương Khanh Hân bây giờ lại chủ động yêu cầu quay lại, ha
Miệng của Lưu Nghĩ nhếch lên cười nhạt!
Con trai, quả nhiên không thể tin được
Cũng may mình với Vũ Ngọc Bình vẫn chưa có gì.
Tất cả đều vẫn còn kịp.
Lưu Nghĩa cũng được một bài học, quay đầu rời khỏi công viên.
Lúc này Nhà họ Phương cung không yên tĩnh như vậy.
Lão gia Nhà họ Phương gọi Phương Mạn Luân qua: “Mạn Luân, em gái của em đã quay lại rồi, Đừng để nó đi nước Mỹ nữa! Con xem Nhà họ Hà cung đâu có trách chuyện này.”
Phương Mạn Luân rất điềm tĩnh nhìn Lão gia Nhà họ Phương: “vậy ý của ông nội là“
“Ta cũng nói với Khanh Hân rồi, nó cũng nhận ra sai lầm của mình. Nó đảm bảo với ta, Sẽ không đi làm phiền Hà Nhật Dương nữa. Hơn nữa, Bây giờ việc của Nhà họ Hà điều rất rối loạn, ta cũng không đồng ý bây giờ con mối quan hệ nào với Nhà họ Hà. Cuối năm ngoái, Nhà họ Phương chịu rất nhiều đả kích. Đúng lúc có thể mượn hôn sự của Khanh Hân, giảm bớt tốc độ. Thân là con gái của Nhà họ Phương, cũng phải cống hiến một chút cho Nhà họ Phương rồi!” Phương lão gia rất nghiêm túc trả lời.
“Ông nội đã có tình toán rồi, làm gì phải hỏi cháu nữa?” Phương Mạn Luân với nét mặt không quan tâm nói: “Việc của Khanh Hân, ông nội đã có tính toán, vậy cứ theo y ông nội mà làm.”
Lão gia Nhà họ Phương nhìn qua Phương Mạn Luân, nhưng lại không nói gì.
Người cháu này, truoc đến giờ đều như vậy.
Bề ngoài nhiệt tình, bên trong thì bài trừ sự lại gần của tất cả bất kỳ ai.
Thật sự không biết nhược điểm bên trong của người cháu này kẻ đâu.
Bất luận xảy ra chuyện gì, đều là bộ dạng không quan tâm.
Lẽ nào, trên thế giới này thật sự không có việc anh ta không để ý, không có người anh ta quan tâm?
Công tử vô tâm.
Từ biệt Lão gia Nhà họ Phương, Phương Mạn Luân vừa về đến phòng, đóng cửa phòng một mình trong phòng.
Về việc anh ta ở trong phòng làm gì, thì không ai biết.
Khi anh ta đi ra, đã phục hồi bình tĩnh.
Phương Mạn Luân nói với người làm: “Thu dọn đi. Ghi nhớ, quỹ tắc cũ, không được phép nói linh tinh.”
Người làm là người già anh ta đã dùng rất lâu rồi, đương nhiên hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi anh ta bước vào, vẫn thật sự không ngờ được.
Thiếu gia vữa nãy trong phòng rút cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Một căn phòng bừa bộn!
Giống như bão táp vừa đi qua.