Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-361
CHƯƠNG 361:
Rất hiếm khi thấy một cặp vợ chồng tích cực như vậy, Tống Thanh cũng thật lòng cám ơn họ: “Cám ơn hai người.”
“Hai người xứng đôi như vậy, nhất định có thể hạnh phúc đến trọn đời.” Vị khách quý nắm lấy tay vợ mình, nói với Tống Thanh và Hà Nhật Dương: “Ai nói là trong giới thượng lưu không có chân ái? Tôi với phu nhân của tôi cùng lớn lên từ nhỏ, bây giờ con cháu đầy đàn, tôi vẫn cảm thấy không rời xa được vợ tôi.”
Quý bà thẹn thùng trừng mắt nhìn chồng một cái: “Đã mấy chục tuổi đầu rồi, cũng không sợ người ta cười cho.”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh đồng thời cười lắc đầu: “Không sao không sao.”
Vị khách quý cười he he nói: “Xem, Hà tổng và thiếu nãi nãi đều nói là không sao. Thương vợ, lại không phải chuyện mất mặt gì! Đi nào, chúng ta đừng quấy nhiễu họ nữa!”
Hà Nhật Dương vẻ mặt tươi cười nói: “Lát nữa cùng uống một ly.”
Vị khách quý kia hào hứng nói: “Được, rất sẵn lòng!”
Nhìn theo cặp vợ chồng yêu thương này bước vào phòng đấu giá, Tống Thanh không nhịn được nói: “Họ thật tích cực! Nếu mọi người thêm vài đôi vợ chồng như thế, đều sẽ cảm thấy cuộc sống trở nên đẹp đẽ biết bao!”
Hà Nhật Dương nắm lấy ngón tay Tống Thanh: “Chúng ta cũng có thể tích cực như vậy! Chúng ta cũng sinh một bầy con, tùy ý em thích, muốn sinh mấy đứa cũng được! Nếu như thai lần này là song sinh, em thích con gái hay con trai?”
Mặt Tống Thanh đỏ bừng: “Đừng phá.”
Vũ Ngọc Bình đứng cạnh với vẻ không chịu được: “Thể hiện ân ái, thì cũng phải quan tâm một chút tới dân FA được không?
Lúc này, Phan Thịnh Phan Ly cầm theo ly rượu từ trong bước ra, vừa đúng nghe được câu nói của Vũ Ngọc Bình, đồng thời mở miệng nói: “Chăm lo gì chứ! Cậu bây giờ rõ ràng là tự tìm mà! Cậu muốn thoát tình trạng FA, chỉ một giây thôi là có thể giải quyết được!”
Vũ Ngọc Bình trừng họ một cái: “Hai người các cậu chỉ biết trêu tớ! Phan Thịnh Phan Ly, tớ cá hai củ dưa, hai người các cậu sớm muộn gì cũng bị dính vào!”
Hà Nhật Dương bổ sung thêm một câu: “Thêm ba củ dưa.”
Tống Thanh bật cười: “Các anh có thể không như thế không!”
Phan Thịnh Phan Ly lắc đầu nói: “Không thể nào! Sau khi thấy hai cậu chìm đắm trong tình yêu, ai nấy chỉ số thông minh đều xuống thấp, để đảm bảo cho chỉ số thông minh của bọn tớ không bị tụt dốc, kiên quyết không để chuyện đó xảy ra!”
Phan Thịnh Phan Ly xem đồng hồ: “Cũng sắp bắt đầu buổi đấu giá rồi?”
Hà Nhật Dương đưa cổ tay lên, nói: “Cũng sắp rồi. Chúng ta vào trong đi.’
Mấy người cùng đi vào trong, suốt chặng đường không ngừng có người cùng họ chào hỏi.
Trước khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu, thì có ban nhạc diễn tấu, còn mời biết bao nhiều nhà nghệ thuật gạo cội lên sân khấu góp vui.
Do đó, bầu không khí hội trường rất dung hòa.
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình, là chủ sở hữu và người tổ chức, cùng nhau lên bục phát biểu diễn giải.
Tống Thanh ngồi phía dưới nhìn hai người trên bục phong thần tuấn lãng thế kia, không tự chủ mà nhìn sang phía Lưu Nghĩa.
Quả nhiên, ánh mắt Lưu Nghĩa luôn cứ trên người Vũ Ngọc Bình.
Ủa? Chẳng lẽ hai người này có cơ hội sao?
Vũ Ngọc Bình ngày thường cứ với bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng khi đứng trước nhiều khách khứa như thế, ăn nói từ tốn, khí chất siêu quần.
Cũng hấp dẫn không ít ánh của các thiếu nữ.
Tuy rằng nhan sắc Hà Nhật Dương áp đảo hết tất cả phái nam có mặt hôm nay.
Nhưng Hà Nhật Dương đã kết hôn rồi, hơn nữa vợ chồng lại ân ái, cho nên phụ nữ lý trí, đều cắt đứt mọi tâm tư cả.
Chuyển sang chú ý Vũ Ngọc Bình người đàn ông đơn thân hoàng kim nhiều hơn.
Vũ Ngọc Bình nhìn về phía nào, thì con gái phía đó đều kích động tận đáy lòng.
Sau khi bài phát biểu khai mạc kết thúc, thì mời mấy vị trưởng bối có đức cao vọng trọng lên phát biểu đôi lời.
Tuy tuổi tác mấy vị trưởng bối này đều lớn cả, nhưng trước mặt Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình, hoàn toàn không dám ỷ lớn, chỉ nói mấy câu liền kết thúc bài phát biểu.
Phát biểu kết thúc, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình giao sân khấu lại cho người phụ trách buổi đấu gía, trở về vị trí của mình, chuẩn bị thưởng thức buổi đấu giá đêm nay.
“Vô cùng cám ơn Hà tổng và Văn thiếu, cho tôi cơ hội đứng trước các vị boss lớn chủ trì buổi đấu giá hôm nay.” Nhân viên chủ trì bán đấu giá vừa mở đầu liền một tràng cám ơn: “Vô cùng cám ơn sự công nhận của các vị dành cho tôi. Tôi nhất định sẽ đem mỗi mục đấu giá đều giải thích và trình bày một cách hoàn mỹ, để tiện các vị đấu giá.”
Phía dưới một tràng vỗ tay.
Hôm nay người được mời phụ trách buổi đấu giá cũng là một chiếc búa vàng trong giới đấu giá.
Nghe nói, các mục từng được ông ấy bán đấu giá, tổng giá trị đã vượt quá ngàn đô.
Đúng là không thẹn với tên tuổi chiếc búa vàng.
“Mời vật được cất giữ đầu tiên hôm nay của chúng ta lên sân khấu. Đồ cất giữ này do Nhà họ Hà cung cấp, đã qua giám định của chuyên gia, đã xác định số năm cụ thể của nó. Là vật của những năm khoảng 1200 – 1300 năm. Vật được cất giữ này, tuy không nói là quý hiếm lắm, nhưng được bảo tồn hoàn chỉnh như vậy, thật sự là rất hiếm thấy! Chúng ta lúc trước gặp qua vật tương tự này, phần lớn đều có sự khiếm khuyết chỗ này chỗ kia. Thế nhưng vật được cất giữ này hoàn toàn không có.” Người chủ trì buổi đấu giá mở ra một bức tranh lụa vô cùng tinh tế: “Bức tranh này chính là tác phẩm của Trịnh Tư Tiêu nhà họa sĩ nhà thơ yêu nước nổi tiếng thời Nam Tống. Trong tác phẩm tác giả đã gửi gắm nổi niềm yêu nước sâu sắc của họa sĩ. Bức tranh mặc lan này có thể gọi là cực phẩm trong hoa lan.”
“Mọi người đều biết, tổ tiên nhà họ Hà chính là người yêu nước. Liên tiếp mấy thế hệ, họ đã có nhiều đóng góp cho sự vĩ đại của đất nước. Bức tranh mặc lan này làm hạng mục mở đầu cho buổi đấu giá, một phần là muốn bày tỏ lập trường chính trị của Nhà họ Hà, cũng tính là kêu gọi mọi người cùng hành động, làm một doanh nghiệp yêu nước yêu dân yêu nhà!” Người chủ trì đấu giá thật sự biết nói chuyện, một tràng câu nói, liền giành được tràng vỗ tay của mọi người.
“Bây giờ công bố gía khởi điểm của vật được cất giữ này là một triệu đô, mỗi lần kêu giá là năm vạn. Bây giờ bắt đầu.” Người chủ trì đấu giá mới dứt lời, liên có ngươi đưa bảng kêu giá.
Người chủ trì đấu giá rất chuyên nghiệp báo ra số thứ tự của người kêu giá và số tiền.
Thuận tiện những người theo sau suy nghĩ xem có nên theo hay không.
Theo quá trình diễn ra buổi đấu giá, bức tranh này đã được kêu giá đến mười triệu đô.
Mọi người đều muốn cho Nhà họ Hà mặt mũi!
Không cần biết bức tranh này có đáng gía đó hay không, đây là cơ hội khó có được để mà thân cận với Nhà họ Hà!
Cho nên, chỉ cần điều kiện cho phép, mọi người có thể đấu giá đều kêu giá cả!
Cuối cùng, bức tranh này với giá 18 triệu bị một nhà đầu cơ bất động sản đấu được.
Hà Nhật Dương nâng ly chúc mừng nhà đầu cơ bất động sản.
Nhà đầu cơ bất động sản này đúng là vui ra mặt.
Có sự ném đá mở đường của Hà Nhật Dương, những vật đấu giá sau đó đều được kêu giá rất cao.
Tống Thanh vừa ăn thức ăn, vừa xem người khác đấu giá.
Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Có thứ em thích không? Thích thì cứ việc kêu giá.”
Tống Thanh lắc đầu: “Em đối với đồ cổ không có nghiên cứu. Nếu mà cô vẫn còn, có lẽ có thể nói ra một hai. Em thì hoàn toàn là dân ngoài nghề.”
Lúc này, người chủ trì đấu giá đột nhiên cẩn thận tỉ mĩ mà ôm một món vật đấu giá, giới thiệu nói: “Phiền ống kính cho một cái cận cảnh.”
Ánh mắt mọi người, đều lần lượt nhìn sang.
Chỉ thấy trên màn hình lớn xuất hiện một vật bằng đồng rất tinh tế.
Khi thấy vật bằng đồng này, mọi người có mặt đều đều im lặng cả.
Người chủ trì đấu giá nói: “Món vật bằng đồng này, là vật được cất giữ được Thầy Từ Vân Khê đem về. Nghe nói, một người bạn nước ngoài đặc biệt tặng cho ông ấy. Số tiền được đấu giá hôm nay, toàn bộ được quyên góp cho khu vực bị thiên tai và trẻ thất học miền núi. Lần nữa xin cám ớn sự khẳng khái của ông. Tiếp sau đây, tôi muốn kể một câu chuyện về món đồ đồng này.”
Giọng cuả người chủ trì đấu giá chậm lại, cũng rất giàu tình cảm: “Nghe nói, món đồ đồng này được tìm thấy ở khu rừng nơi phía tây nam nước ta, nơi đó chôn cất một vị đại đế và thiếu nữ. Tương truyền, ngàn năm trước đây, vị đại đế này đi ngang qua nơi đó, bên bờ suối chỉ với một ánh nhìn liền phải lòng cô thiếu nữ này.”
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn người chủ trì đấu giá, bàn tay đột nhiên ấm áp, lòng bàn tay Hà Nhật Dương đang đặt lên trên đó.
Tống Thanh nở nụ cười tươi với Hà Nhật Dương.
Hai người rất hiểu ý nhau, không ngôn từ nào tả được.
“Đại đế đó mạnh bạo triển khai theo đuổi thiếu nữ, nhưng bị thiếu nữ từ chối. Thiếu nữ nói, cô ấy là đem theo sứ mạng, sứ mạng cô ấy chính là bảo vệ dân chúng một cõi. Có một hôm, người nhà thiếu nữ, muốn đem thiếu nữ gả cho một quốc vương lân cận. Sau khi đại đế biết được, liền nổi giân, một tay săn bằng đất nước đó, xây dựng nên đất nước của mình. Đại đế nói với thiếu nữ, đại đế nói, nếu như nàng muốn thiên hạ một phương, ta sẽ cho nàng thiên hạ đó.”
“Thiếu nữ trả lời nói, không, ta không phải muốn thiên hạ một phương, mà là muốn dòng dõi Viêm đế mãi được yên bình. Thiếu nữ bị đại đế bắt đến trong cung điện, mỗi ngày ăn sung mặc sướng, nhưng mãi cứ u uất buồn bã. Cuối cùng có một hôm, thiếu nữ đổ bệnh, bệnh hoài không dứt. Đại đế dùng hết mọi cách, đều không giữ được tính mạng của thiếu nữ đó. Trước khi thiếu nữ qua đời, nói với đại đế rằng, ta nợ chàng một đời một kiếp. Nếu như có kiếp sau. Nếu như chúng ta có kiếp sau. Nếu như chàng qua nổi khảo nghiệm của ta, ta sẽ ở mãi bên chàng trọn đời trọn kiếp.”
Những người có mặt, tất cả họ đều bị cuốn hút bởi truyền thuyết hay này.
Tống Thanh đột nhiên cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Cô ấy liền nhớ đến giấc mơ mà mình mơ thấy ở nghĩa trang.
Giấc mơ đó quá chân thật đi, lại khiến mình không phân biệt được đó là thật hay mơ nữa.
Hôm nay lại được nghe người chủ trì đấu giá kể câu chuyện này, linh hồn như trong chốc lát, tuy nhiên có một cảm giác tương thông kỳ lạ.
“Giây phút thiếu nữ sắp qua đời, đại đế vô cùng nghiêm túc nói với thiếu nữ, được, ta hứa với nàng! Ta sẽ bảo vệ con cháu Viêm đế ngàn năm, nàng nợ ta một đời một kiếp. Sau khi thiếu nữ qua đời, đại đế đem thiếu nữ chôn tại nơi có phong thủy tốt nhất của đế quốc. Sau khi đại đế mất, cũng được chôn bên cạnh phần mộ của thiếu nữ, đời đời kiếp kiếp, mãi luôn bên nhau.” Người chủ trì đấu giá cảm khái nói: “Đó thật sự là một câu chuyện tình yêu khiến người nghe ngậm ngùi.”
“Vật được cất giữ này, nó được lấy từ phần mộ bên ngoài của đại đế. Cứ thế mà lưu lạc đến nước ngoài, bây giờ được quyên tặng về nước. Thật sự rất được an ủi.” Người chủ trì đấu giá cười nói: “Sau khi đi một vòng ngoài đó, cuối cùng cũng trở về nhà.”
Phía dưới sau khi mọi người nghe hết câu chuyện, đều nhiệt liệt vỗ tay.
Mọi người đều đưa mắt nhìn về hướng Tống Thanh và Hà Nhật Dương.
Không biết tại sao, nhìn thấy cổ vật bằng đồng này, mọi người đều nghĩ đến Hà Nhật Dương và Tống Thanh.
Cứ cảm thấy khí chất của hai người họ, tự nhiên rất phù hợp với cổ vật bằng đồng này.
Người chủ trì đấu giá nói: “Chiếc cổ vật bằng đồng này chính là một chiếc chung rượu. Mọi người có thể nhìn trên màn hình để thấy được hoa văn trên ly, thật sự tinh tế đến tuyệt vời. Với năng suất và trình độ sản xuất thời đó, không ngờ lại có thể làm ra sản phẩm tinh tế như thế, thực sự đáng kinh ngạc.”
Rất hiếm khi thấy một cặp vợ chồng tích cực như vậy, Tống Thanh cũng thật lòng cám ơn họ: “Cám ơn hai người.”
“Hai người xứng đôi như vậy, nhất định có thể hạnh phúc đến trọn đời.” Vị khách quý nắm lấy tay vợ mình, nói với Tống Thanh và Hà Nhật Dương: “Ai nói là trong giới thượng lưu không có chân ái? Tôi với phu nhân của tôi cùng lớn lên từ nhỏ, bây giờ con cháu đầy đàn, tôi vẫn cảm thấy không rời xa được vợ tôi.”
Quý bà thẹn thùng trừng mắt nhìn chồng một cái: “Đã mấy chục tuổi đầu rồi, cũng không sợ người ta cười cho.”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh đồng thời cười lắc đầu: “Không sao không sao.”
Vị khách quý cười he he nói: “Xem, Hà tổng và thiếu nãi nãi đều nói là không sao. Thương vợ, lại không phải chuyện mất mặt gì! Đi nào, chúng ta đừng quấy nhiễu họ nữa!”
Hà Nhật Dương vẻ mặt tươi cười nói: “Lát nữa cùng uống một ly.”
Vị khách quý kia hào hứng nói: “Được, rất sẵn lòng!”
Nhìn theo cặp vợ chồng yêu thương này bước vào phòng đấu giá, Tống Thanh không nhịn được nói: “Họ thật tích cực! Nếu mọi người thêm vài đôi vợ chồng như thế, đều sẽ cảm thấy cuộc sống trở nên đẹp đẽ biết bao!”
Hà Nhật Dương nắm lấy ngón tay Tống Thanh: “Chúng ta cũng có thể tích cực như vậy! Chúng ta cũng sinh một bầy con, tùy ý em thích, muốn sinh mấy đứa cũng được! Nếu như thai lần này là song sinh, em thích con gái hay con trai?”
Mặt Tống Thanh đỏ bừng: “Đừng phá.”
Vũ Ngọc Bình đứng cạnh với vẻ không chịu được: “Thể hiện ân ái, thì cũng phải quan tâm một chút tới dân FA được không?
Lúc này, Phan Thịnh Phan Ly cầm theo ly rượu từ trong bước ra, vừa đúng nghe được câu nói của Vũ Ngọc Bình, đồng thời mở miệng nói: “Chăm lo gì chứ! Cậu bây giờ rõ ràng là tự tìm mà! Cậu muốn thoát tình trạng FA, chỉ một giây thôi là có thể giải quyết được!”
Vũ Ngọc Bình trừng họ một cái: “Hai người các cậu chỉ biết trêu tớ! Phan Thịnh Phan Ly, tớ cá hai củ dưa, hai người các cậu sớm muộn gì cũng bị dính vào!”
Hà Nhật Dương bổ sung thêm một câu: “Thêm ba củ dưa.”
Tống Thanh bật cười: “Các anh có thể không như thế không!”
Phan Thịnh Phan Ly lắc đầu nói: “Không thể nào! Sau khi thấy hai cậu chìm đắm trong tình yêu, ai nấy chỉ số thông minh đều xuống thấp, để đảm bảo cho chỉ số thông minh của bọn tớ không bị tụt dốc, kiên quyết không để chuyện đó xảy ra!”
Phan Thịnh Phan Ly xem đồng hồ: “Cũng sắp bắt đầu buổi đấu giá rồi?”
Hà Nhật Dương đưa cổ tay lên, nói: “Cũng sắp rồi. Chúng ta vào trong đi.’
Mấy người cùng đi vào trong, suốt chặng đường không ngừng có người cùng họ chào hỏi.
Trước khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu, thì có ban nhạc diễn tấu, còn mời biết bao nhiều nhà nghệ thuật gạo cội lên sân khấu góp vui.
Do đó, bầu không khí hội trường rất dung hòa.
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình, là chủ sở hữu và người tổ chức, cùng nhau lên bục phát biểu diễn giải.
Tống Thanh ngồi phía dưới nhìn hai người trên bục phong thần tuấn lãng thế kia, không tự chủ mà nhìn sang phía Lưu Nghĩa.
Quả nhiên, ánh mắt Lưu Nghĩa luôn cứ trên người Vũ Ngọc Bình.
Ủa? Chẳng lẽ hai người này có cơ hội sao?
Vũ Ngọc Bình ngày thường cứ với bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng khi đứng trước nhiều khách khứa như thế, ăn nói từ tốn, khí chất siêu quần.
Cũng hấp dẫn không ít ánh của các thiếu nữ.
Tuy rằng nhan sắc Hà Nhật Dương áp đảo hết tất cả phái nam có mặt hôm nay.
Nhưng Hà Nhật Dương đã kết hôn rồi, hơn nữa vợ chồng lại ân ái, cho nên phụ nữ lý trí, đều cắt đứt mọi tâm tư cả.
Chuyển sang chú ý Vũ Ngọc Bình người đàn ông đơn thân hoàng kim nhiều hơn.
Vũ Ngọc Bình nhìn về phía nào, thì con gái phía đó đều kích động tận đáy lòng.
Sau khi bài phát biểu khai mạc kết thúc, thì mời mấy vị trưởng bối có đức cao vọng trọng lên phát biểu đôi lời.
Tuy tuổi tác mấy vị trưởng bối này đều lớn cả, nhưng trước mặt Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình, hoàn toàn không dám ỷ lớn, chỉ nói mấy câu liền kết thúc bài phát biểu.
Phát biểu kết thúc, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình giao sân khấu lại cho người phụ trách buổi đấu gía, trở về vị trí của mình, chuẩn bị thưởng thức buổi đấu giá đêm nay.
“Vô cùng cám ơn Hà tổng và Văn thiếu, cho tôi cơ hội đứng trước các vị boss lớn chủ trì buổi đấu giá hôm nay.” Nhân viên chủ trì bán đấu giá vừa mở đầu liền một tràng cám ơn: “Vô cùng cám ơn sự công nhận của các vị dành cho tôi. Tôi nhất định sẽ đem mỗi mục đấu giá đều giải thích và trình bày một cách hoàn mỹ, để tiện các vị đấu giá.”
Phía dưới một tràng vỗ tay.
Hôm nay người được mời phụ trách buổi đấu giá cũng là một chiếc búa vàng trong giới đấu giá.
Nghe nói, các mục từng được ông ấy bán đấu giá, tổng giá trị đã vượt quá ngàn đô.
Đúng là không thẹn với tên tuổi chiếc búa vàng.
“Mời vật được cất giữ đầu tiên hôm nay của chúng ta lên sân khấu. Đồ cất giữ này do Nhà họ Hà cung cấp, đã qua giám định của chuyên gia, đã xác định số năm cụ thể của nó. Là vật của những năm khoảng 1200 – 1300 năm. Vật được cất giữ này, tuy không nói là quý hiếm lắm, nhưng được bảo tồn hoàn chỉnh như vậy, thật sự là rất hiếm thấy! Chúng ta lúc trước gặp qua vật tương tự này, phần lớn đều có sự khiếm khuyết chỗ này chỗ kia. Thế nhưng vật được cất giữ này hoàn toàn không có.” Người chủ trì buổi đấu giá mở ra một bức tranh lụa vô cùng tinh tế: “Bức tranh này chính là tác phẩm của Trịnh Tư Tiêu nhà họa sĩ nhà thơ yêu nước nổi tiếng thời Nam Tống. Trong tác phẩm tác giả đã gửi gắm nổi niềm yêu nước sâu sắc của họa sĩ. Bức tranh mặc lan này có thể gọi là cực phẩm trong hoa lan.”
“Mọi người đều biết, tổ tiên nhà họ Hà chính là người yêu nước. Liên tiếp mấy thế hệ, họ đã có nhiều đóng góp cho sự vĩ đại của đất nước. Bức tranh mặc lan này làm hạng mục mở đầu cho buổi đấu giá, một phần là muốn bày tỏ lập trường chính trị của Nhà họ Hà, cũng tính là kêu gọi mọi người cùng hành động, làm một doanh nghiệp yêu nước yêu dân yêu nhà!” Người chủ trì đấu giá thật sự biết nói chuyện, một tràng câu nói, liền giành được tràng vỗ tay của mọi người.
“Bây giờ công bố gía khởi điểm của vật được cất giữ này là một triệu đô, mỗi lần kêu giá là năm vạn. Bây giờ bắt đầu.” Người chủ trì đấu giá mới dứt lời, liên có ngươi đưa bảng kêu giá.
Người chủ trì đấu giá rất chuyên nghiệp báo ra số thứ tự của người kêu giá và số tiền.
Thuận tiện những người theo sau suy nghĩ xem có nên theo hay không.
Theo quá trình diễn ra buổi đấu giá, bức tranh này đã được kêu giá đến mười triệu đô.
Mọi người đều muốn cho Nhà họ Hà mặt mũi!
Không cần biết bức tranh này có đáng gía đó hay không, đây là cơ hội khó có được để mà thân cận với Nhà họ Hà!
Cho nên, chỉ cần điều kiện cho phép, mọi người có thể đấu giá đều kêu giá cả!
Cuối cùng, bức tranh này với giá 18 triệu bị một nhà đầu cơ bất động sản đấu được.
Hà Nhật Dương nâng ly chúc mừng nhà đầu cơ bất động sản.
Nhà đầu cơ bất động sản này đúng là vui ra mặt.
Có sự ném đá mở đường của Hà Nhật Dương, những vật đấu giá sau đó đều được kêu giá rất cao.
Tống Thanh vừa ăn thức ăn, vừa xem người khác đấu giá.
Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Có thứ em thích không? Thích thì cứ việc kêu giá.”
Tống Thanh lắc đầu: “Em đối với đồ cổ không có nghiên cứu. Nếu mà cô vẫn còn, có lẽ có thể nói ra một hai. Em thì hoàn toàn là dân ngoài nghề.”
Lúc này, người chủ trì đấu giá đột nhiên cẩn thận tỉ mĩ mà ôm một món vật đấu giá, giới thiệu nói: “Phiền ống kính cho một cái cận cảnh.”
Ánh mắt mọi người, đều lần lượt nhìn sang.
Chỉ thấy trên màn hình lớn xuất hiện một vật bằng đồng rất tinh tế.
Khi thấy vật bằng đồng này, mọi người có mặt đều đều im lặng cả.
Người chủ trì đấu giá nói: “Món vật bằng đồng này, là vật được cất giữ được Thầy Từ Vân Khê đem về. Nghe nói, một người bạn nước ngoài đặc biệt tặng cho ông ấy. Số tiền được đấu giá hôm nay, toàn bộ được quyên góp cho khu vực bị thiên tai và trẻ thất học miền núi. Lần nữa xin cám ớn sự khẳng khái của ông. Tiếp sau đây, tôi muốn kể một câu chuyện về món đồ đồng này.”
Giọng cuả người chủ trì đấu giá chậm lại, cũng rất giàu tình cảm: “Nghe nói, món đồ đồng này được tìm thấy ở khu rừng nơi phía tây nam nước ta, nơi đó chôn cất một vị đại đế và thiếu nữ. Tương truyền, ngàn năm trước đây, vị đại đế này đi ngang qua nơi đó, bên bờ suối chỉ với một ánh nhìn liền phải lòng cô thiếu nữ này.”
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn người chủ trì đấu giá, bàn tay đột nhiên ấm áp, lòng bàn tay Hà Nhật Dương đang đặt lên trên đó.
Tống Thanh nở nụ cười tươi với Hà Nhật Dương.
Hai người rất hiểu ý nhau, không ngôn từ nào tả được.
“Đại đế đó mạnh bạo triển khai theo đuổi thiếu nữ, nhưng bị thiếu nữ từ chối. Thiếu nữ nói, cô ấy là đem theo sứ mạng, sứ mạng cô ấy chính là bảo vệ dân chúng một cõi. Có một hôm, người nhà thiếu nữ, muốn đem thiếu nữ gả cho một quốc vương lân cận. Sau khi đại đế biết được, liền nổi giân, một tay săn bằng đất nước đó, xây dựng nên đất nước của mình. Đại đế nói với thiếu nữ, đại đế nói, nếu như nàng muốn thiên hạ một phương, ta sẽ cho nàng thiên hạ đó.”
“Thiếu nữ trả lời nói, không, ta không phải muốn thiên hạ một phương, mà là muốn dòng dõi Viêm đế mãi được yên bình. Thiếu nữ bị đại đế bắt đến trong cung điện, mỗi ngày ăn sung mặc sướng, nhưng mãi cứ u uất buồn bã. Cuối cùng có một hôm, thiếu nữ đổ bệnh, bệnh hoài không dứt. Đại đế dùng hết mọi cách, đều không giữ được tính mạng của thiếu nữ đó. Trước khi thiếu nữ qua đời, nói với đại đế rằng, ta nợ chàng một đời một kiếp. Nếu như có kiếp sau. Nếu như chúng ta có kiếp sau. Nếu như chàng qua nổi khảo nghiệm của ta, ta sẽ ở mãi bên chàng trọn đời trọn kiếp.”
Những người có mặt, tất cả họ đều bị cuốn hút bởi truyền thuyết hay này.
Tống Thanh đột nhiên cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Cô ấy liền nhớ đến giấc mơ mà mình mơ thấy ở nghĩa trang.
Giấc mơ đó quá chân thật đi, lại khiến mình không phân biệt được đó là thật hay mơ nữa.
Hôm nay lại được nghe người chủ trì đấu giá kể câu chuyện này, linh hồn như trong chốc lát, tuy nhiên có một cảm giác tương thông kỳ lạ.
“Giây phút thiếu nữ sắp qua đời, đại đế vô cùng nghiêm túc nói với thiếu nữ, được, ta hứa với nàng! Ta sẽ bảo vệ con cháu Viêm đế ngàn năm, nàng nợ ta một đời một kiếp. Sau khi thiếu nữ qua đời, đại đế đem thiếu nữ chôn tại nơi có phong thủy tốt nhất của đế quốc. Sau khi đại đế mất, cũng được chôn bên cạnh phần mộ của thiếu nữ, đời đời kiếp kiếp, mãi luôn bên nhau.” Người chủ trì đấu giá cảm khái nói: “Đó thật sự là một câu chuyện tình yêu khiến người nghe ngậm ngùi.”
“Vật được cất giữ này, nó được lấy từ phần mộ bên ngoài của đại đế. Cứ thế mà lưu lạc đến nước ngoài, bây giờ được quyên tặng về nước. Thật sự rất được an ủi.” Người chủ trì đấu giá cười nói: “Sau khi đi một vòng ngoài đó, cuối cùng cũng trở về nhà.”
Phía dưới sau khi mọi người nghe hết câu chuyện, đều nhiệt liệt vỗ tay.
Mọi người đều đưa mắt nhìn về hướng Tống Thanh và Hà Nhật Dương.
Không biết tại sao, nhìn thấy cổ vật bằng đồng này, mọi người đều nghĩ đến Hà Nhật Dương và Tống Thanh.
Cứ cảm thấy khí chất của hai người họ, tự nhiên rất phù hợp với cổ vật bằng đồng này.
Người chủ trì đấu giá nói: “Chiếc cổ vật bằng đồng này chính là một chiếc chung rượu. Mọi người có thể nhìn trên màn hình để thấy được hoa văn trên ly, thật sự tinh tế đến tuyệt vời. Với năng suất và trình độ sản xuất thời đó, không ngờ lại có thể làm ra sản phẩm tinh tế như thế, thực sự đáng kinh ngạc.”