Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-352
CHƯƠNG 352:
Sắc mặt của Hà Nhật Dương trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
Rất hiển nhiên, đây là có kế hoạch trước đấy.
Mà có thể làm ra loại chuyện như vậy, ngoại trừ cha mẹ của hắn ra, không có người khác.
Bởi vì, rất nhiều chi tiết của vấn đề, hắn chỉ đối với Vưu Tâm Nguyệt nhắc qua.,
Mà người kia còn là một tên sát thủ, như vậy kết quả cũng không cần đoán rồi.
Gần như có thể kết luận, chính là Vưu Tâm Nuyệt cho thuộc hạ của mình, mạo danh thế thân phân năm đó của mình, xuất hiện ở bên người Tống Thanh, để lừa gạt tình cảm của Tống Thanh!
Nếu như tình yêu của Tống Thanh đối với mình không đủ kiên quyết, cô ấy sẽ thay lòng đổi dạ, cùng theo tên giả mạo kia cao chạy xa bay!
Một chiêu giải quyết tận gốc này, là năm đó cha mẹ đã nghiêm túc dạy qua mình đấy.
Mình tại sao lại có thể quên được!
Đáy lòng của Hạ Nhật Nình lửa giận hừng hực dựng lên!
Hắn không ngờ được, cha mẹ của mình lại gạt mình, làm nhiều chuyện như vậy!
Đáng may, đáng may!
May là Thanh Thanh của hắn không phải là cái loại phụ nữ thay đổi thất thường!
May là Thanh Thanh của hắn là một người phụ nữ tính tình thuần khiết!
Bằng không mà nói, thử hỏi một chút, gặp được một tên chức nghiệp sát thủ thêm một cái chức nghiệp lào đảo tình cảm, có mấy người phụ nữ nào có thể chịu đựng được?
Không ngờ được, mẹ ruột của mình vì buộc Thanh Thanh rời đi, vì tách mình với Thanh Thanh ra, lại còn làm nhiều chuyện như vậy!
Lần đầu tiên, Hà Nhật Dương đối với mẹ của mình, cuối cùng cũng đã có sự ểu oải.
Tống Thanh nhìn thấy sắc mặt rất khó nhìn của Hà Nhật Dương, cũng dừng lại không nói nữa rồi.
Hà Nhật Dương dùng sức nắm lấy ngón tay của Tống Thanh, cho cô ấy an ủi: "Em tiếp tục nói tiếp đi."
Tống Thanh suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng không có gì. Thật ra em và anh ấy tiếp xúc cũng không nhiều lắm. Nói ra cũng kỳ lạ thật, tuy rằng anh ấy nói ra rất nhiều chi tiết của năm đó, thế nhưng là em đối với anh ấy lại không có cái loại cảm giác kia của năm đó. Luôn cảm thấy, chính giữa cách một tầng gì đó. Vì vậy, em cùng anh ấy cũng chỉ là quan hệ bạn bè. Đợi một chút, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Hà Nhật Dương than nhẹ một tiếng, ôm lấy Tống Thanh, ở bên tai của Tống Thanh nói: "Thanh Thanh, nghe này. Anh sẽ làm rõ chân tướng của chuyện này! Thanh Thanh, coi như là anh cầu xin em. Mặc kệ sự thật như thế nào, xin em xem ở trên mặt mũi của anh, đừng quá tức giận, được không nào?"
Tống Thanh yên lặng mà gật đầu.
Hà Nhật Dương cùng Trình Thiên Cát, giữa hai người, khẳng định có người đã nói dối!
Vậy là ai đây?
Hà Nhật Dương?
Trình Thiên Cát?
Thế nhưng là tại sao?
Trong lòng của Tống Thanh cũng có chút rối loạn rồi!
Trình Thiên Cát tại sao phải đối với mình mà nói dối đấy?
Hà Nhật Dương có lý do này đối với mình nói dối sao?
Thật là loạn, một chùm đay rối.
Hà Nhật Dương cúi đầu hôn một cái vào trán của Tống Thanh, nói: "Cô sớm chút nghỉ ngơi đi, anh đi về trước đây. Sáng ngày mai, anh tới đây cùng em dùng bữa sáng."
Ánh mắt của Tống Thanh phức tạp mà gật đầu.
Hà Nhật Dương đứng dậy rời khỏi, Lý Xuân mấy người kia luôn ở ngoài cửa đợi hắn.
"Để lại mấy người bảo vệ Thanh Thanh." Hà Nhật Dương đối với Lý Xuân dặn dò.
"Vâng, tổng tài." Lý Xuân lập tức bắt tay vào sắp xếp, bước nhanh đuổi kịp bước chân của Hà Nhật Dương.
Trước kia mỗi lần tổng tài rời khỏi thiếu phu nhân đều là một bộ dạng lưu luyến không dứt, đây vẫn là lần đầu tiên, không thể chờ đợi mà muốn đi về.
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Đáy lòng của Lý Xuân vô cùng bồn chồn.
Tuyệt đối đừng là tin tức quá xấu!
Bây giờ tổng tài và thiếu phu nhân đã tràn ngập nguy cơ rồi, thật sự là chịu không nổi quá nhiều đả kích nữa!
Ánh mắt của Tống Thanh phức tạp nhìn bóng lưng vội vả rời đi của Hà Nhật Dương, đáy lòng ngọt chua cay đắng mặn.
Lòng của cô cũng rối tung rồi.
Nếu như tiểu ca ca của năm đó là Hà Nhật Dương
Tống Thanh lập tức bụm lấy ngực của mình.
Thật kỳ lạ.
Đem Hà Nhật Dương dẫn vào trên người của tiểu ca ca khi còn bé, tim đập thì lại rất nhanh, giống như cảm giác kia khi gặp được anh ấy vào năm đó vậy.
Bây giờ suy nghĩ lại, quả thực là cũng có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ.
Bởi vì, tiểu ca ca vào năm đó đã đẹp mắt như thế rồi.
Mình còn là một vẻ mặt hâm mộ nhéo lấy khuôn mặt của anh ấy, nói với anh ấy, nếu như mình cũng có thể đẹp như vậy thì tốt rồi!
Từ trên chỉ số nhan sắc của Trình Thiên Cát, đúng là không bằng Hà Nhật Dương đó a!
Chẳng lẽ nói, Trình Thiên Cát đã nói dối rồi?
Anh ấy đã lừa gạt mình?
Thế nhưng là tại sao chứ?
Vừa nghĩ tới Hà Nhật Dương chính là tiểu ca ca của mình, lại cảm thấy đáy lòng bỗng nhiên bắt đầu ngọt lên.
Đó là cảm giác hoàn toàn khác nhau, khi biết được Trình Thiên Cát là tiểu ca ca.
Vừa nghĩ tới Hà Nhật Dương là tiểu ca ca, cái loại ngọt của kiếp trước kiếp này, cảm giác trong nháy mắt thì nối tiếp với nhau.
Bản thân Tống Thanh cũng không rõ, tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
Luôn cảm thấy mình giống như không biết lúc nào, đã rơi mất đi thứ rất quan.
Mà biết được tin tức Hà Nhật Dương chính là tiểu ca ca này, giống như là xuyên suốt qua thế giới thất lạc kia, khiến tình cảm của mình trong nháy mắt đầy đặn.
Không còn có tỳ vết nào nữa, dường như, tình yêu vốn nên như thế.
Đây là Trình Thiên Cát không thể cho được mình đấy.
Tống Thanh đang một bên ngọt ngào đồng thời, lại một bên hết sức đang lo lắng.
Lo lắng chân tướng sự thật, rốt cuộc là như thế nào.
Hà Nhật Dương vội vã đi về như vậy, là muốn đi điều tra cái gì sao?
Chỉ mong Hà Nhật Dương đừng trút giận lên người khác.
Trình Thiên Cát tuy là đã lừa mình, thế nhưng là, anh ấy cũng không có đối với mình làm qua chuyện gì xấu a!
Tống Thanh chính là lương thiện như vậy.
Luôn là vì người khác suy nghĩ.
Người như vậy, có lẽ chính là khiến người ta vừa yêu vừa hận chăng?
Hà Nhật Dương gần như nhanh như điện chớp xông về đại trạch của Nhà họ Hà.
Hắn không kịp lo đi chào hỏi với Hà lão phu nhân, mà là trực tiếp đi trước bài vị thờ tổ tiên của Nhà họ Hà.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đang rất nghiêm túc mà chép lấy kinh Phật.
Hà Nhật Dương nén lấy cơn giận, chậm rãi đi vào.
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt nhìn thấy Hà Nhật Dương, đồng thời sững sờ: "Nhật Dương? Đã khuya như vậy rồi mà tại sao con lại tới?"
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mỗi ngày đều phải chép kinh Phật chép đến mười giờ tối đấy.
Bọn họ đang định chuẩn bị dọn dẹp một cái thì quay về nghỉ ngơi, nhưng không ngờ là Hà Nhật Dương lại qua đây.
Vưu Tâm Nguyệt cũng cất kỹ bút ở trong tay của mình, nhìn Hà Nhật Dương, hơi nhíu mày, nhưng lại không nói gì.
"Mẹ, có rãnh không? Con muốn cùng mẹ nói chuyện." Hà Nhật Dương trực tiếp nói thẳng ra.
Ánh mắt của Vưu Tâm Nguyệt léo lên, nói với Hà Quốc Tường: "Tôi cùng con trai đi ra ngoài đi dạo một chút."
Nói xong, Vưu Tâm Nguyệt liền đứng lên, đi ra ngoài trước tiên.
Hà Quốc Tường nói với Hà Nhật Dương: "Cô ấy dù sao cũng là mẹ của con! Mặc kệ cô ấy đã làm qua chuyện gì, con đều phải chịu đựng."
Hà Nhật Dương yên lặng gật gật đầu: "Cha, con biết rồi."
Hà Quốc Tường thở dài một tiếng: "Mẹ của con cũng nhận được sự trừng phạt của bà con rồi. Cô ấy sẽ không làm tiếp chuyện quá đáng như thế nữa."
Nghe được cha của mình vẫn còn vì mẹ giải vây, Hà Nhật Dương cũng không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
Hà Quốc Tường vỗ vỗ bờ vai của Hà Nhật Dương, nói: "Con đi trước đi, chút nữa cha sẽ tâm sự với con sau."
Hà Nhật Dương đáp lại một tiếng, thì đi tìm Vưu Tâm Nguyệt rồi.
Vưu Tâm Nguyệt chưa có đi được bao xa, thì ngay giữa hồ ở trong đình chờ đợi Hà Nhật Dương.
Trạch viện của đại trạch Nhà họ Hà thật là tốt, khắp nơi đều là phong cảnh.
Hơn nữa ở trong khu vựa khí hậu ôn nhuận, một năm bốn mùa, hoa nở không ngừng.
Kết hợp kiểu kiến trúc lâm viên tuyệt đẹp, thật sự là đẹp mắt đẹp lòng, cả người đều thỏa mái dễ chịu.
Vưu Tâm Nguyệt chậm rãi pha trà, chờ sau khi Hà Nhật Dương đi vào, mới chậm rãi mà hỏi: "Con là vì Tống Thanh mà đến phải không?"
Hà Nhật Dương yên lặng ngồi ở trước mặt Vưu Tâm Nguyệt, mở miệng nói: "Mẹ, chúng ta rất lâu cũng không có thoải mái nói chuyện tâm tình với nhau rồi phải không?"
Động tác của Vưu Tâm Nguyệt ngừng một hồi, lập tức tiếp tục pha trà: "Đúng vậy a. Con trai đã lớn rồi, cùng làm mẹ thì bất hòa rồi."
"Vậy mẹ cảm thấy, cha của con cùng bà đã bất hòa rồi sao?" Hà Nhật Dương hỏi lại.
Vưu Tâm Nguyệt hung hãn trừng mắt Hà Nhật Dương: "Chỉ có biết nói xấu về tôi! Cha của con hiếu thảo biết bao nhiêu, con không nhìn thấy sao?"
"Vậy hiếu thảo của con đối với với mẽ, mẹ có thể thấy được không?" Hà Nhật Dương cười gượng: "Đàn ông Nhà họ Hà chúng ta, đều là nhất mạch tương thừa. Mẹ, mẹ cũng từng bị bà làm khó dễ, tại sao lại không thể bỏ qua Thanh Thanh đấy? Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, vị trí bây giờ của Thanh Thanh, là còn so với tình cảnh trước đó của mẹ còn khó hơn hơn nhiều. Năm đó cha vì cùng mẹ đến với nhau, gánh bao nhiêu áp lực. Mẹ, con là con của mẹ a! Mẹ thật lòng muốn nhìn thấy con trai của mẹ rơi vào thế khó xử, đủ điều rối răm sao?"
Vưu Tâm Nguyệt đặt chén trà xuống, nhìn xem Hà Nhật Dương, nhẹ nhàng nói: "Tôi đương nhiên là yêu thương con đấy. Nhật Dương, thế nhưng là con tại sao phải là Tống Thanh mới được?"
"Vậy mẹ cũng là tại sao phải là cha mới được đấy? Năm đó người theo đuổi mẹ nhiều không đếm được, mẹ tại sao chỉ chọn cha đấy?" Hà Nhật Dương tiếp tục hỏi lại.
Vưu Tâm Nguyệt là một sát thủ, tài ăn nói không tốt bằng Hà Nhật Dương, lập tức một cơn thẹn quá hoá giận: "Điều này có thể giống nhau sao? Dù sao tôi chính là không thích cái loại cô gái nũng nịu kia!"
Hà Nhật Dương cảm thấy mình thiệt tình sắp nói không tiếp được nữa.
Vưu Tâm Nguyệt chính là một người phụ nữ ngang ngược như vậy.
Hà lão phu nhân cũng rất quyết đoán, thế nhưng là bà ấy biết trù tính chung tình hình, hiểu được cân nhắc lợi hại.,
Thế nhưng là Vưu Tâm Nguyệt lại khác.
Bố cục thế giới của bà ấy từ lúc còn rất nhỏ, chính là giết và chinh phạt.
Bà ấy chưa bao giờ sẽ suy nghĩ những chuyện này, cho nên bà ấy từ trước đến nay đều là lấy bản thân mình yêu thích làm chủ, mà không nhìn tới cái bọc khách quan.
"Mẹ, vậy con bơ vơ cả đời, thì mẹ đã hài lòng chứ?" Hà Nhật Dương tiếp tục hỏi lại.
Vưu Tâm Nguyệt thoáng phát bị chặn họng nói không ra lời.
Thôi Nguyệt Lam đã hủy rồi, là tuyệt đối không thể gả cho Hà Nhật Dương rồi.
Bây giờ Vưu Tâm Nguyệt thật sự là một chữ cũng phản bác không được nữa.
"Mẹ, Trình Thiên Cát là chuyện như thế nào?" Hà Nhật Dương mở miệng hỏi: "Tại sao mẹ không đem Thanh Thanh hoàn toàn làm hư thì không cam lòng? Tại sao!"
Ánh mắt của Vưu Tâm Nguyệt lờ mờ đi: "Tôi "
"Con đem chuyện của con nói cho mẹ biết, mẹ lại tìm người thế thân con. Mẹ, mẹ thật sự là không sợ đả thương trái tim của con trai sao?" Mắt phượng của Hà Nhật Dương ẩn hiện lệ quang: "Mẹ cùng cha cũng là hai bên yêu nhau, theo lý, là có thể hiểu rõ được tình cảm của con với Thanh Thanh nhất. Con cùng Thanh Thanh là mười tám năm trước thì đã định trước phải đến với nhau đấy. Thế nhưng là, bản thân mẹ thì hạnh phúc rồi, tại sao còn muốn cho con trai đau khổ đấy? Năm đó những đau khổ mà bà gia tăng ở trên người mẹ, nhất quyết phải chuyển dời đến trên người của Thanh Thanh, mới có thể cho hả giận sao? Chỉ là bởi vì bà yêu thích Thanh Thanh, vì vậy mẹ mới phải tìm Thanh Thanh trút căm phẫn sao?"
Lời nói của Hà Nhật Dương, nói trúng tim đen.
Vưu Tâm Nguyệt muốn phản bác cũng bất lực phản bác.
Vưu Tâm Nguyệt quả thật là đang trút căm phẫn.
Nhiều năm như vậy, bị Hà lão phu nhân cưỡng bức không thể về nước, đáy lòng của bà quả thực là có oán hận đấy.
Hơn nữa phần oán hận này còn không nhỏ.
Thế nhưng là Hà Quốc Tường là một đứa con hiếu thảo, bà lại không thể đối với Hà lão phu nhân nói cái gì!
Vì vậy, phần oán hận được đè nén mấy mươi năm nay, cũng bởi vì Hà lão phu nhân yêu thích Tống Thanh, mà chuyển dời đến trên người của Tống Thanh.
Đây là phản kích của Vưu Tâm Nguyệt đối với sự tẩy chay trong mấy mươi năm nay của Hạ lão phu a!
Hà Nhật Dương thấy được rõ rõ ràng ràng, nhưng lại không thể nói ra được.
Hôm nay, hắn cuối cùng cũng nhịn không được, xuyên phá hết mọi thứ.
Sắc mặt của Hà Nhật Dương trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
Rất hiển nhiên, đây là có kế hoạch trước đấy.
Mà có thể làm ra loại chuyện như vậy, ngoại trừ cha mẹ của hắn ra, không có người khác.
Bởi vì, rất nhiều chi tiết của vấn đề, hắn chỉ đối với Vưu Tâm Nguyệt nhắc qua.,
Mà người kia còn là một tên sát thủ, như vậy kết quả cũng không cần đoán rồi.
Gần như có thể kết luận, chính là Vưu Tâm Nuyệt cho thuộc hạ của mình, mạo danh thế thân phân năm đó của mình, xuất hiện ở bên người Tống Thanh, để lừa gạt tình cảm của Tống Thanh!
Nếu như tình yêu của Tống Thanh đối với mình không đủ kiên quyết, cô ấy sẽ thay lòng đổi dạ, cùng theo tên giả mạo kia cao chạy xa bay!
Một chiêu giải quyết tận gốc này, là năm đó cha mẹ đã nghiêm túc dạy qua mình đấy.
Mình tại sao lại có thể quên được!
Đáy lòng của Hạ Nhật Nình lửa giận hừng hực dựng lên!
Hắn không ngờ được, cha mẹ của mình lại gạt mình, làm nhiều chuyện như vậy!
Đáng may, đáng may!
May là Thanh Thanh của hắn không phải là cái loại phụ nữ thay đổi thất thường!
May là Thanh Thanh của hắn là một người phụ nữ tính tình thuần khiết!
Bằng không mà nói, thử hỏi một chút, gặp được một tên chức nghiệp sát thủ thêm một cái chức nghiệp lào đảo tình cảm, có mấy người phụ nữ nào có thể chịu đựng được?
Không ngờ được, mẹ ruột của mình vì buộc Thanh Thanh rời đi, vì tách mình với Thanh Thanh ra, lại còn làm nhiều chuyện như vậy!
Lần đầu tiên, Hà Nhật Dương đối với mẹ của mình, cuối cùng cũng đã có sự ểu oải.
Tống Thanh nhìn thấy sắc mặt rất khó nhìn của Hà Nhật Dương, cũng dừng lại không nói nữa rồi.
Hà Nhật Dương dùng sức nắm lấy ngón tay của Tống Thanh, cho cô ấy an ủi: "Em tiếp tục nói tiếp đi."
Tống Thanh suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng không có gì. Thật ra em và anh ấy tiếp xúc cũng không nhiều lắm. Nói ra cũng kỳ lạ thật, tuy rằng anh ấy nói ra rất nhiều chi tiết của năm đó, thế nhưng là em đối với anh ấy lại không có cái loại cảm giác kia của năm đó. Luôn cảm thấy, chính giữa cách một tầng gì đó. Vì vậy, em cùng anh ấy cũng chỉ là quan hệ bạn bè. Đợi một chút, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Hà Nhật Dương than nhẹ một tiếng, ôm lấy Tống Thanh, ở bên tai của Tống Thanh nói: "Thanh Thanh, nghe này. Anh sẽ làm rõ chân tướng của chuyện này! Thanh Thanh, coi như là anh cầu xin em. Mặc kệ sự thật như thế nào, xin em xem ở trên mặt mũi của anh, đừng quá tức giận, được không nào?"
Tống Thanh yên lặng mà gật đầu.
Hà Nhật Dương cùng Trình Thiên Cát, giữa hai người, khẳng định có người đã nói dối!
Vậy là ai đây?
Hà Nhật Dương?
Trình Thiên Cát?
Thế nhưng là tại sao?
Trong lòng của Tống Thanh cũng có chút rối loạn rồi!
Trình Thiên Cát tại sao phải đối với mình mà nói dối đấy?
Hà Nhật Dương có lý do này đối với mình nói dối sao?
Thật là loạn, một chùm đay rối.
Hà Nhật Dương cúi đầu hôn một cái vào trán của Tống Thanh, nói: "Cô sớm chút nghỉ ngơi đi, anh đi về trước đây. Sáng ngày mai, anh tới đây cùng em dùng bữa sáng."
Ánh mắt của Tống Thanh phức tạp mà gật đầu.
Hà Nhật Dương đứng dậy rời khỏi, Lý Xuân mấy người kia luôn ở ngoài cửa đợi hắn.
"Để lại mấy người bảo vệ Thanh Thanh." Hà Nhật Dương đối với Lý Xuân dặn dò.
"Vâng, tổng tài." Lý Xuân lập tức bắt tay vào sắp xếp, bước nhanh đuổi kịp bước chân của Hà Nhật Dương.
Trước kia mỗi lần tổng tài rời khỏi thiếu phu nhân đều là một bộ dạng lưu luyến không dứt, đây vẫn là lần đầu tiên, không thể chờ đợi mà muốn đi về.
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Đáy lòng của Lý Xuân vô cùng bồn chồn.
Tuyệt đối đừng là tin tức quá xấu!
Bây giờ tổng tài và thiếu phu nhân đã tràn ngập nguy cơ rồi, thật sự là chịu không nổi quá nhiều đả kích nữa!
Ánh mắt của Tống Thanh phức tạp nhìn bóng lưng vội vả rời đi của Hà Nhật Dương, đáy lòng ngọt chua cay đắng mặn.
Lòng của cô cũng rối tung rồi.
Nếu như tiểu ca ca của năm đó là Hà Nhật Dương
Tống Thanh lập tức bụm lấy ngực của mình.
Thật kỳ lạ.
Đem Hà Nhật Dương dẫn vào trên người của tiểu ca ca khi còn bé, tim đập thì lại rất nhanh, giống như cảm giác kia khi gặp được anh ấy vào năm đó vậy.
Bây giờ suy nghĩ lại, quả thực là cũng có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ.
Bởi vì, tiểu ca ca vào năm đó đã đẹp mắt như thế rồi.
Mình còn là một vẻ mặt hâm mộ nhéo lấy khuôn mặt của anh ấy, nói với anh ấy, nếu như mình cũng có thể đẹp như vậy thì tốt rồi!
Từ trên chỉ số nhan sắc của Trình Thiên Cát, đúng là không bằng Hà Nhật Dương đó a!
Chẳng lẽ nói, Trình Thiên Cát đã nói dối rồi?
Anh ấy đã lừa gạt mình?
Thế nhưng là tại sao chứ?
Vừa nghĩ tới Hà Nhật Dương chính là tiểu ca ca của mình, lại cảm thấy đáy lòng bỗng nhiên bắt đầu ngọt lên.
Đó là cảm giác hoàn toàn khác nhau, khi biết được Trình Thiên Cát là tiểu ca ca.
Vừa nghĩ tới Hà Nhật Dương là tiểu ca ca, cái loại ngọt của kiếp trước kiếp này, cảm giác trong nháy mắt thì nối tiếp với nhau.
Bản thân Tống Thanh cũng không rõ, tại sao mình lại có cảm giác như vậy.
Luôn cảm thấy mình giống như không biết lúc nào, đã rơi mất đi thứ rất quan.
Mà biết được tin tức Hà Nhật Dương chính là tiểu ca ca này, giống như là xuyên suốt qua thế giới thất lạc kia, khiến tình cảm của mình trong nháy mắt đầy đặn.
Không còn có tỳ vết nào nữa, dường như, tình yêu vốn nên như thế.
Đây là Trình Thiên Cát không thể cho được mình đấy.
Tống Thanh đang một bên ngọt ngào đồng thời, lại một bên hết sức đang lo lắng.
Lo lắng chân tướng sự thật, rốt cuộc là như thế nào.
Hà Nhật Dương vội vã đi về như vậy, là muốn đi điều tra cái gì sao?
Chỉ mong Hà Nhật Dương đừng trút giận lên người khác.
Trình Thiên Cát tuy là đã lừa mình, thế nhưng là, anh ấy cũng không có đối với mình làm qua chuyện gì xấu a!
Tống Thanh chính là lương thiện như vậy.
Luôn là vì người khác suy nghĩ.
Người như vậy, có lẽ chính là khiến người ta vừa yêu vừa hận chăng?
Hà Nhật Dương gần như nhanh như điện chớp xông về đại trạch của Nhà họ Hà.
Hắn không kịp lo đi chào hỏi với Hà lão phu nhân, mà là trực tiếp đi trước bài vị thờ tổ tiên của Nhà họ Hà.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đang rất nghiêm túc mà chép lấy kinh Phật.
Hà Nhật Dương nén lấy cơn giận, chậm rãi đi vào.
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt nhìn thấy Hà Nhật Dương, đồng thời sững sờ: "Nhật Dương? Đã khuya như vậy rồi mà tại sao con lại tới?"
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mỗi ngày đều phải chép kinh Phật chép đến mười giờ tối đấy.
Bọn họ đang định chuẩn bị dọn dẹp một cái thì quay về nghỉ ngơi, nhưng không ngờ là Hà Nhật Dương lại qua đây.
Vưu Tâm Nguyệt cũng cất kỹ bút ở trong tay của mình, nhìn Hà Nhật Dương, hơi nhíu mày, nhưng lại không nói gì.
"Mẹ, có rãnh không? Con muốn cùng mẹ nói chuyện." Hà Nhật Dương trực tiếp nói thẳng ra.
Ánh mắt của Vưu Tâm Nguyệt léo lên, nói với Hà Quốc Tường: "Tôi cùng con trai đi ra ngoài đi dạo một chút."
Nói xong, Vưu Tâm Nguyệt liền đứng lên, đi ra ngoài trước tiên.
Hà Quốc Tường nói với Hà Nhật Dương: "Cô ấy dù sao cũng là mẹ của con! Mặc kệ cô ấy đã làm qua chuyện gì, con đều phải chịu đựng."
Hà Nhật Dương yên lặng gật gật đầu: "Cha, con biết rồi."
Hà Quốc Tường thở dài một tiếng: "Mẹ của con cũng nhận được sự trừng phạt của bà con rồi. Cô ấy sẽ không làm tiếp chuyện quá đáng như thế nữa."
Nghe được cha của mình vẫn còn vì mẹ giải vây, Hà Nhật Dương cũng không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
Hà Quốc Tường vỗ vỗ bờ vai của Hà Nhật Dương, nói: "Con đi trước đi, chút nữa cha sẽ tâm sự với con sau."
Hà Nhật Dương đáp lại một tiếng, thì đi tìm Vưu Tâm Nguyệt rồi.
Vưu Tâm Nguyệt chưa có đi được bao xa, thì ngay giữa hồ ở trong đình chờ đợi Hà Nhật Dương.
Trạch viện của đại trạch Nhà họ Hà thật là tốt, khắp nơi đều là phong cảnh.
Hơn nữa ở trong khu vựa khí hậu ôn nhuận, một năm bốn mùa, hoa nở không ngừng.
Kết hợp kiểu kiến trúc lâm viên tuyệt đẹp, thật sự là đẹp mắt đẹp lòng, cả người đều thỏa mái dễ chịu.
Vưu Tâm Nguyệt chậm rãi pha trà, chờ sau khi Hà Nhật Dương đi vào, mới chậm rãi mà hỏi: "Con là vì Tống Thanh mà đến phải không?"
Hà Nhật Dương yên lặng ngồi ở trước mặt Vưu Tâm Nguyệt, mở miệng nói: "Mẹ, chúng ta rất lâu cũng không có thoải mái nói chuyện tâm tình với nhau rồi phải không?"
Động tác của Vưu Tâm Nguyệt ngừng một hồi, lập tức tiếp tục pha trà: "Đúng vậy a. Con trai đã lớn rồi, cùng làm mẹ thì bất hòa rồi."
"Vậy mẹ cảm thấy, cha của con cùng bà đã bất hòa rồi sao?" Hà Nhật Dương hỏi lại.
Vưu Tâm Nguyệt hung hãn trừng mắt Hà Nhật Dương: "Chỉ có biết nói xấu về tôi! Cha của con hiếu thảo biết bao nhiêu, con không nhìn thấy sao?"
"Vậy hiếu thảo của con đối với với mẽ, mẹ có thể thấy được không?" Hà Nhật Dương cười gượng: "Đàn ông Nhà họ Hà chúng ta, đều là nhất mạch tương thừa. Mẹ, mẹ cũng từng bị bà làm khó dễ, tại sao lại không thể bỏ qua Thanh Thanh đấy? Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, vị trí bây giờ của Thanh Thanh, là còn so với tình cảnh trước đó của mẹ còn khó hơn hơn nhiều. Năm đó cha vì cùng mẹ đến với nhau, gánh bao nhiêu áp lực. Mẹ, con là con của mẹ a! Mẹ thật lòng muốn nhìn thấy con trai của mẹ rơi vào thế khó xử, đủ điều rối răm sao?"
Vưu Tâm Nguyệt đặt chén trà xuống, nhìn xem Hà Nhật Dương, nhẹ nhàng nói: "Tôi đương nhiên là yêu thương con đấy. Nhật Dương, thế nhưng là con tại sao phải là Tống Thanh mới được?"
"Vậy mẹ cũng là tại sao phải là cha mới được đấy? Năm đó người theo đuổi mẹ nhiều không đếm được, mẹ tại sao chỉ chọn cha đấy?" Hà Nhật Dương tiếp tục hỏi lại.
Vưu Tâm Nguyệt là một sát thủ, tài ăn nói không tốt bằng Hà Nhật Dương, lập tức một cơn thẹn quá hoá giận: "Điều này có thể giống nhau sao? Dù sao tôi chính là không thích cái loại cô gái nũng nịu kia!"
Hà Nhật Dương cảm thấy mình thiệt tình sắp nói không tiếp được nữa.
Vưu Tâm Nguyệt chính là một người phụ nữ ngang ngược như vậy.
Hà lão phu nhân cũng rất quyết đoán, thế nhưng là bà ấy biết trù tính chung tình hình, hiểu được cân nhắc lợi hại.,
Thế nhưng là Vưu Tâm Nguyệt lại khác.
Bố cục thế giới của bà ấy từ lúc còn rất nhỏ, chính là giết và chinh phạt.
Bà ấy chưa bao giờ sẽ suy nghĩ những chuyện này, cho nên bà ấy từ trước đến nay đều là lấy bản thân mình yêu thích làm chủ, mà không nhìn tới cái bọc khách quan.
"Mẹ, vậy con bơ vơ cả đời, thì mẹ đã hài lòng chứ?" Hà Nhật Dương tiếp tục hỏi lại.
Vưu Tâm Nguyệt thoáng phát bị chặn họng nói không ra lời.
Thôi Nguyệt Lam đã hủy rồi, là tuyệt đối không thể gả cho Hà Nhật Dương rồi.
Bây giờ Vưu Tâm Nguyệt thật sự là một chữ cũng phản bác không được nữa.
"Mẹ, Trình Thiên Cát là chuyện như thế nào?" Hà Nhật Dương mở miệng hỏi: "Tại sao mẹ không đem Thanh Thanh hoàn toàn làm hư thì không cam lòng? Tại sao!"
Ánh mắt của Vưu Tâm Nguyệt lờ mờ đi: "Tôi "
"Con đem chuyện của con nói cho mẹ biết, mẹ lại tìm người thế thân con. Mẹ, mẹ thật sự là không sợ đả thương trái tim của con trai sao?" Mắt phượng của Hà Nhật Dương ẩn hiện lệ quang: "Mẹ cùng cha cũng là hai bên yêu nhau, theo lý, là có thể hiểu rõ được tình cảm của con với Thanh Thanh nhất. Con cùng Thanh Thanh là mười tám năm trước thì đã định trước phải đến với nhau đấy. Thế nhưng là, bản thân mẹ thì hạnh phúc rồi, tại sao còn muốn cho con trai đau khổ đấy? Năm đó những đau khổ mà bà gia tăng ở trên người mẹ, nhất quyết phải chuyển dời đến trên người của Thanh Thanh, mới có thể cho hả giận sao? Chỉ là bởi vì bà yêu thích Thanh Thanh, vì vậy mẹ mới phải tìm Thanh Thanh trút căm phẫn sao?"
Lời nói của Hà Nhật Dương, nói trúng tim đen.
Vưu Tâm Nguyệt muốn phản bác cũng bất lực phản bác.
Vưu Tâm Nguyệt quả thật là đang trút căm phẫn.
Nhiều năm như vậy, bị Hà lão phu nhân cưỡng bức không thể về nước, đáy lòng của bà quả thực là có oán hận đấy.
Hơn nữa phần oán hận này còn không nhỏ.
Thế nhưng là Hà Quốc Tường là một đứa con hiếu thảo, bà lại không thể đối với Hà lão phu nhân nói cái gì!
Vì vậy, phần oán hận được đè nén mấy mươi năm nay, cũng bởi vì Hà lão phu nhân yêu thích Tống Thanh, mà chuyển dời đến trên người của Tống Thanh.
Đây là phản kích của Vưu Tâm Nguyệt đối với sự tẩy chay trong mấy mươi năm nay của Hạ lão phu a!
Hà Nhật Dương thấy được rõ rõ ràng ràng, nhưng lại không thể nói ra được.
Hôm nay, hắn cuối cùng cũng nhịn không được, xuyên phá hết mọi thứ.