Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-343
CHƯƠNG 343:
Khu chung cư nơi Triển Hiểu Lâm sinh sống, tổng cộng có ba đơn nguyên.
Ông ta sống ở đơn nguyên phía Đông.
Vừa bước vào cầu thang, ngay giữa ban ngày mà cũng có cảm giác rất tối tăm
Hà Nhật Dương lo lắng Tống Thanh không nhìn rõ đường dưới chân, đã nắm lấy ngón tay của Tống Thanh, dắt tay cô đi từ từ.
Tống Thanh không từ trối.
Vì những thứ linh tinh dưới chân quả thật là rất nhiều.
Cả cầu thang đều chứa đầy đồ đạc.
Có một số đồ gia dụng cũ kỹ, có bếp than, còn có một ít củi đã chặt và một số đồ linh tinh.
Thỉnh thoảng lại có những đứa trẻ chạy lên chạy xuống.
Vì sự có mặt của ba người, không biết đã thu hút biết bao người đến vây xem.
Triển Hiểu Lâm đi trước, xua đuổi những đưa trẻ hóng chuyện, sau đó rất nhiệt tình dẫn Hà Nhật Dương đi lên trên.
Tống Thanh có hơi chút không thích nghi với cảnh tượng trước mặt.
Trước đây tuy nhà không có tiền, nhưng dù sao Nhà họ Tống cũng chưa nghèo đến mức độ này.
Cho nên, cô chưa bao giờ đến khu bình dân.
Cô không ngờ tới, trong một thành phố, lại có môt khu cũ nát đến vậy, các tòa nhà ở đây không hề đảm bảo an toàn.
Nếu xảy ra hỏa hoạn, những cầu thang như này, chắc không mấy người có thể chạy thoát ra ngoài được.
Tự nhiên Tống Thanh thấy lo lắng cho họ.
Dường như Triển Hiểu Lâm hoàn toàn không cảm thấy vậy là không ổn, tự nhiên lẩm bẩm: “các cháu cẩn thận đấy nhé! Nhà chú nghèo quá, cho nên các cháu đừng có cười chê nhé! ”
Sao họ lại cười chê chứ?
Nếu muốn cười chê thì đã cười chê từ lâu rồi.
Một con người sống cặn bã không phụng dưỡng cha mẹ, đáng để cười chê sao?
Bất luận là Hà Nhật Dương hay Tống Linh hay là Tống Thanh, đều là người rất trọng tình trọng hiếu, bình sinh ghét nhất loại người bất hiếu.
Việc làm năm đó của Triển Hiểu Lâm, có thể nói là đủ để khiến người ta nhổ nước bọt chửi đến cả trăm năm đấy.
Vẫn chưa bước vào cửa nhà, từ trong phòng đã vang ra tiếng một người phụ nữ đánh chửi trẻ con: “đúng là chỉ biết đòi ăn ăn ăn đòi đòi đòi! Chúng mày không có ông bố giầu có, còn mơ làm đại tiểu thư đại thiếu gia cái gì nữa? Tất cả đều cút ra ngoài đi kiểm tiền cho tao!”
Nghe thấy tiếng mắng chửi từ trong nhà, Triển Hiểu Lâm cuối cùng cũng biết hơi ngại một chút, nhe những chiếc răng vàng khè nói: “các cháu đừng cười! Tính khí thím các cháu là thế đấy.”
Hà Nhật Dương Tống Thanh và Tống Linh đều cười ngượng.
Những chuyện như thế này, đúng là chả biết nói sao nữa.
Lý Xuân nhanh chân chạy lên trước dọn đường, để tiện cho Tống Thanh đi.
Tống Thanh luôn miệng cảm ơn Lý Xuân.
Đứng trước cửa, Tống Thanh không chịu nổi hít một hơi lạnh thật sâu.
Trên nền nhà bừa bộn đến vậy.
Đây là đã bao nhiêu ngày chưa dọn dẹp rồi?
Một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo kết hợp kỳ lạ với chiếc áo gile cộc tay và quần bó sát, một tay vuốt mái tóc với kiểu dáng chỉ đáng giá 100 ngàn đồng, một tay chống lưng đang dạy bảo hai đứa con.
Hai đứa trẻ con đó, đưa con gái lớn chắc cũng chừng mười mấy tuổi, đứa con trai nhỏ nhìn dáng vẻ chắc khoảng mười hai mười ba tuổi.
Trên mặt đứa con gái bôi đầy một lớp phấn trang điểm, một khuôn mặt đẹp trở nên hoa hòe lòe loẹt, giống hệt những gương mặt của những người đóng kịch.
Đứa con trai đang bận chơi trò chơi điện tử, mà không hề quan tâm đến sự gào thét của người phụ nữ này.
Rõ ràng là, những cảnh như vậy là chuyện bình thường của gia đình họ rồi.
Cuối cùng Triển Hiểu Lâm cũng bật chế độ ngại ngùng, cách ứng phó với chế độ ngại của ông ta rất là kỳ lạ.
Ông ta hét thật to về phía vợ và con mình: “sao không nhìn thấy nhà có khách à? Tất cả đứng dậy hết cho tao! Nhanh đi dọn mâm cỗ thật ngon, đứng ngơ ở đấy làm gì? Ông đánh gẫy chân chúng mày bây giờ!
Nghe Triển Hiểu Lâm quát mắng vợ và các con mình như vậy, Hà Nhật Dương, Tống Thanh và Tống Linh đứng đó, cảm thấy thật sự rất ngại.
Người phụ nữ trung niêm hét lên một cách rất tự nhiên: “làm cái khỉ gió! Trong nhà này không còn chút đồ ăn nào nữa rồi, làm cái gì mà làm.”
Người phụ nữ trung niên quay người lại nhìn thấy Hà Nhật Dương, Tống Linh và Tống Thanh.
Những gì xảy ra tiếp theo, thật là bất ngờ.
Khuôn mặt của vợ Triển Hiểu Lâm đột nhiên sáng bừng lên!
Dường như chỉ trong đúng một giây, từ một con sư tử Hà Đông đã biến ngay thành con mèo con đáng yêu, à không, mà lại một con mèo siêu béo.
Sự chú ý lập tức bị vẻ đẹp trai của Hà Nhật Dương và Tống Linh kéo đi không một chút do dự.
Đứa con gái đang trang điểm và đứa con trai đang ngồi chơi điện tử, ngước lên nhìn mọi người với vẻ mặt rất bất kính, cũng lập tức cứng đơ.
Vợ của Triển Hiểu Lâm lập tức điệu đà nói: “à, nhà có khách đến à! Sao anh không nói sớm chứ! Mời ngồi mời ngồi! Trong nhà bừa bộn quá, các cháu đừng để tâm. Thím sẽ đi làm ngay mấy món ăn.”
Vợ Triển Hiểu Lâm cúi đầu xuống, nhìn thấy đống đồ mọi người mang đến, trên khuôn mặt lập tức cười tươi như một bông hoa cúc: “các cháu xem này, đến chơi là được rồi, lại còn mang quà đến làm gì chứ!”
Bà ta vừa nói vừa làm, nhanh tay nhặt lấy những gói đồ, quay người mang cất vào phòng của mình.
Con gái của Triển Hiểu Lâm lập tức bỏ hết đồ trang điểm trên tay xuống, vác nguyên khuôn mặt lòe loẹt đi tới, nở nụ cười lẳng lơ: “hai anh lần đầu tiên đến chơi nhà! Chúng ta là người một nhà đó!”
Hà Nhật Dương và Tống Linh gật đầu cười gượng gạo.
Tống Thanh hoàn toàn bị mọi người bỏ bê.
Cô đưa tay ra muốn kéo Hà Nhật Dương và Tống Linh, hai người đều né tránh ra: “không cần khách sáo đâu.”
Dường như con gái Triển Hiểu Lâm không hề nhận thấy Hà Nhật Dương và Tống Linh đang né tránh cô, vẫn rất nhiệt tình chào hỏi: “mời các anh ngồi xuống! Đừng khách sáo! Đã đến chơi thì cứ coi đây là nhà của mình đi!”
Lý Xuân đứng một bên, trong lòng không khỏi thấy ớn: “cái nhà này mà đòi giống nhà của Tổng tài sao? Nhà cô là nhà như thế nào? Nhà họ Hà là nhà như thế nào? Dù gì thì cũng phải dọn dẹp qua đi chứ, không biết có phải tự coi mình là lợn không!”
Hà Nhật Dương liếc qua chiếc ghế sofa bẩn thỉu, quả quyết từ trối: “không cần đâu, đừng để thím vất vả làm gì, chúng cháu đến đây thăm chú. Lát nữa còn có việc phải đi.”
Con gái Triển Hiểu Lâm lập tức trả lời: “sao lại như thế được? Khó lắm mới có dịp đến chơi, tất nhiên là phải ăn bữa cơm rồi mới về chứ!”
Thấy em trai mình vẫn đang ở đó ngẩn ngơ, không chịu nổi đã cấu em một cái: “em còn đứng đấy ngẩn ngơ làm gì nữa? Mau mau đi rót nước đi!”
Con trai Triển Hiểu Lâm lập tức phản kích: “sao chị không đi rót đi? Sao lại cứ thích sai em làm vậy?”
Tống Thanh thấy đúng là đau đầu thật.
Gia giáo của cái nhà này, đúng là rất có vấn đề.
Hà Nhật Dương ho nhẹ một tiếng, nói với Triển Hiểu Lâm đang đứng rất ngượng bên kia, nói: “vậy thế này đi, chú, cháu đã đặt một phòng riêng ở khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố, muốn ngồi hàn huyên cùng chú một chút. Không biết chú có tiện không?’
Triển Hiểu Lâm vừa nghe đến khách sạn 5 sao, liền sáng rực mắt lên!
Đúng là đã trúng được một phần lời bốc phét của mình.
Tất nhiên ông sẽ không từ trối!
Thấy vậy, Triển Hiểu Lâm từ tốn nói với vợ: “thôi được rồi, mẹ nó ơi, không cần phải làm nữa, chúng tôi đi ăn rồi về luôn!”
Nói xong câu nói trên, Triển Hiểu Lâm bước nhanh ra cửa,vôi vội vàng vàng chuẩn bị bước xuống cầu thang.
Hà Nhật Dương, Tống Thanh và Tống Linh cũng nói với người vợ bước ra từ bếp của Triển Hiểu Lâm: “thím ơi, không cần vất vả nữa, chúng cháu xin phép đi trước đây.”
“Ái chà, còn chưa ăn cơm mà?’ đôi mắt vợ Triển Hiểu Lâm nhìn theo hai thanh niên đẹp trai sáng ngời này bước đi, không khỏi tiếc nuối nuốt nước bọt.
Lâm Vũ Tường thật là tốt số!
Không ngờ hắn ta lại sinh được các con đẹp đến thế!
Nhìn lại đứa con gái trang điểm lòe loẹt mặt như đóng kịch cùng đứa con trai chỉ biết chơi điện tử, lập tức lại một trận nổi nóng: “nhìn xem chúng mày đi, nhìn lại người ta đi! Đây chính là sự khác biệt đấy!”
Con gái Triển Hiểu Lâm bĩu môi, cô đang tiếc vì không được đi theo, bây giờ lại nghe mẹ mắng, quay ngoắt người đi, nói: “người ta có ông bố tốt, con có không? Có thời gian ở đây mắng con, thì mẹ hãy cho con thêm ít tiền đi! Chỉ có trang điểm xinh đẹp lên, mới có cơ hội vớ được người giầu, mới có thể khiến mẹ có được một cuộc sống tốt.”
Con trai Triển Hiểu Lâm cũng nói theo: “đúng rồi đấy, mẹ ơi, mẹ đừng có suốt ngày chê chúng con được không! Họ cũng có rất nhiều điểm không bằng chúng con đấy!”
Hai đứa con của Triển Hiểu Lâm cùng quay người đi ra chỗ khác, hoàn toàn mặc kệ sự tức giận của mẹ chúng.
Vừa bước xuống cầu thang, Triển Hiểu Lâm vội vàng nhẩy lên xe.
Ông ta sờ lấy sờ để những chiếc ghế ngồi bọc da thật trên xe, Triển Hiểu Lâm nóng lòng hỏi “xe này đắt lắm phải không các cháu?”
Hà Nhật Dương chỉ cười, không hề trả lời.
Xe của anh ta, có chiếc nào là không đắt đâu.
Lý Xuân lái xe rất nhanh đưa mọi người đến khách sạn 5 sao thành phố.
Triển Hiểu Lâm như bà già mới lên tỉnh thăm vườn bách thú, nhìn đông nhìn tây, dường như cảm thấy hai con mắt không đủ để dùng.
Hà Nhật Dương vừa tới nơi, Giám đốc khách sạn lập tức ra chào hỏi: “Tổng tài, phòng của ngài đã chuẩn bị xong rồi đấy.”
Hà Nhật Dương gật đầu, không nói gì, anh đi trước vào trong luôn.
Triển Hiểu Lâm thấy thái độ Hà Nhật Dương rất ung dung, liền tò mò hỏi: “cháu gọi anh ta là gì cơ?”
Giám đốc khách sạn cười trả lời: “là Tổng tài ạ.”
“Cháu quen anh ta sao?” Triển Hiểu Lâm mở to mắt lên
“Tất nhiên rồi, ngài ấy là ông chủ của chúng cháu mà, sao lại không quen được chứ?” Giám đốc khách sạn thấy hơi lạ hỏi ngược lại ông.
Hai con ngươi của Triển Hiểu Lâm gần như muốn rơi ra.
Cái gì cơ? Một khách sạn sang trọng như vậy, hóa ra là tài sản của anh ta?
Lâm Vũ Tường kia đã được thừa kế bao nhiêu của quý từ tay ông bà già đây?
Cái cổ vật đồ đồng kia nhất định là trong tay nó rồi!
Không được, hôm nay nhất định sẽ phải hỏi cho rõ ngọn ngành!
Chỉ cần mình lấy lại được cổ vật đồ đồng, có phải mai sau cũng có thế thường xuyên ra vào những chỗ cao cấp như thế này không?’
Vào đến phòng riêng ở khách sạn, nhân viên phục vụ chưa kịp đến, Triển Hiểu Lâm đã vội vàng hỏi luôn: “thực ra chú cũng đang muốn tìm các cháu đấy! Các cháu, chú có một việc này, muốn trao đổi với mọi người.”
Hà Nhật Dương kéo ghế cho Tống Thanh, chờ sau khi Tống Thanh ngồi xuống, mới từ từ ngồi xuống bên cạnh, vừa cười vừa nhẹ nhàng mở lời hỏi: “ồ? Chú có việc gì sai bảo cháu sao?”
Một tiếng gọi chú, khiến Triển Hiểu Lâm thấy bay bổng.
Một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có quyền vừa có tiền như vậy, còn phải gọi ông bằng chú.
Có phải là mình sắp giầu rồi khồng?
Triển Hiểu Lâm cất giọng, nói: “nếu cháu đã hỏi thế rồi, thì chú cũng không vòng vo nữa. Các cháu có biết không, năm đó Lâm Vũ Tường đã lấy mất một cổ vật đồ đồng từ tay bố mẹ chú đấy? Theo luật thừa kế, chú mới là người thừa kế hợp pháp. Ông ta chiếm lấy tài sản của chú bao nhiêu năm rồi, cũng đến lúc phải trả lại cho chú rồi chứ? ”
Nghe Triển Hiểu Lâm nói vậy, mặt Tống Thanh tối sầm xuống.
Sắc mặt Tống Linh cũng không tốt đến đâu.
Chỉ có Hà Nhật Dương là vẻ mặt vẫn bình thường: “ồ, cái cổ vật đồ đồng mà chú nói? Sao cháu lại không biết chút nào nhì?”
Triển Hiểu Lâm không chắc là Hà Nhật Dương không biết thật hay giả vờ không biết, chỉ nói tiếp: “cái gì? Năm đó khi bố cháu mất, chẳng lẽ không để lại cái đó cho các cháu sao? Cháu đừng có giả bộ ngây ngô! Nếu không tìm lại được nó, chú sẽ kiện đấy!”
Triển Hiểu Lâm định dùng chiêu chuyên dọa nạt những người bình dân, dọa cho Hà Nhật Dương một trận.
Hà Nhật Dương vẫn tiếp tục cười trả lời: “chú đang nói gì đấy? Cháu không hiểu chú nói gì thật đấy? ”
Khu chung cư nơi Triển Hiểu Lâm sinh sống, tổng cộng có ba đơn nguyên.
Ông ta sống ở đơn nguyên phía Đông.
Vừa bước vào cầu thang, ngay giữa ban ngày mà cũng có cảm giác rất tối tăm
Hà Nhật Dương lo lắng Tống Thanh không nhìn rõ đường dưới chân, đã nắm lấy ngón tay của Tống Thanh, dắt tay cô đi từ từ.
Tống Thanh không từ trối.
Vì những thứ linh tinh dưới chân quả thật là rất nhiều.
Cả cầu thang đều chứa đầy đồ đạc.
Có một số đồ gia dụng cũ kỹ, có bếp than, còn có một ít củi đã chặt và một số đồ linh tinh.
Thỉnh thoảng lại có những đứa trẻ chạy lên chạy xuống.
Vì sự có mặt của ba người, không biết đã thu hút biết bao người đến vây xem.
Triển Hiểu Lâm đi trước, xua đuổi những đưa trẻ hóng chuyện, sau đó rất nhiệt tình dẫn Hà Nhật Dương đi lên trên.
Tống Thanh có hơi chút không thích nghi với cảnh tượng trước mặt.
Trước đây tuy nhà không có tiền, nhưng dù sao Nhà họ Tống cũng chưa nghèo đến mức độ này.
Cho nên, cô chưa bao giờ đến khu bình dân.
Cô không ngờ tới, trong một thành phố, lại có môt khu cũ nát đến vậy, các tòa nhà ở đây không hề đảm bảo an toàn.
Nếu xảy ra hỏa hoạn, những cầu thang như này, chắc không mấy người có thể chạy thoát ra ngoài được.
Tự nhiên Tống Thanh thấy lo lắng cho họ.
Dường như Triển Hiểu Lâm hoàn toàn không cảm thấy vậy là không ổn, tự nhiên lẩm bẩm: “các cháu cẩn thận đấy nhé! Nhà chú nghèo quá, cho nên các cháu đừng có cười chê nhé! ”
Sao họ lại cười chê chứ?
Nếu muốn cười chê thì đã cười chê từ lâu rồi.
Một con người sống cặn bã không phụng dưỡng cha mẹ, đáng để cười chê sao?
Bất luận là Hà Nhật Dương hay Tống Linh hay là Tống Thanh, đều là người rất trọng tình trọng hiếu, bình sinh ghét nhất loại người bất hiếu.
Việc làm năm đó của Triển Hiểu Lâm, có thể nói là đủ để khiến người ta nhổ nước bọt chửi đến cả trăm năm đấy.
Vẫn chưa bước vào cửa nhà, từ trong phòng đã vang ra tiếng một người phụ nữ đánh chửi trẻ con: “đúng là chỉ biết đòi ăn ăn ăn đòi đòi đòi! Chúng mày không có ông bố giầu có, còn mơ làm đại tiểu thư đại thiếu gia cái gì nữa? Tất cả đều cút ra ngoài đi kiểm tiền cho tao!”
Nghe thấy tiếng mắng chửi từ trong nhà, Triển Hiểu Lâm cuối cùng cũng biết hơi ngại một chút, nhe những chiếc răng vàng khè nói: “các cháu đừng cười! Tính khí thím các cháu là thế đấy.”
Hà Nhật Dương Tống Thanh và Tống Linh đều cười ngượng.
Những chuyện như thế này, đúng là chả biết nói sao nữa.
Lý Xuân nhanh chân chạy lên trước dọn đường, để tiện cho Tống Thanh đi.
Tống Thanh luôn miệng cảm ơn Lý Xuân.
Đứng trước cửa, Tống Thanh không chịu nổi hít một hơi lạnh thật sâu.
Trên nền nhà bừa bộn đến vậy.
Đây là đã bao nhiêu ngày chưa dọn dẹp rồi?
Một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo kết hợp kỳ lạ với chiếc áo gile cộc tay và quần bó sát, một tay vuốt mái tóc với kiểu dáng chỉ đáng giá 100 ngàn đồng, một tay chống lưng đang dạy bảo hai đứa con.
Hai đứa trẻ con đó, đưa con gái lớn chắc cũng chừng mười mấy tuổi, đứa con trai nhỏ nhìn dáng vẻ chắc khoảng mười hai mười ba tuổi.
Trên mặt đứa con gái bôi đầy một lớp phấn trang điểm, một khuôn mặt đẹp trở nên hoa hòe lòe loẹt, giống hệt những gương mặt của những người đóng kịch.
Đứa con trai đang bận chơi trò chơi điện tử, mà không hề quan tâm đến sự gào thét của người phụ nữ này.
Rõ ràng là, những cảnh như vậy là chuyện bình thường của gia đình họ rồi.
Cuối cùng Triển Hiểu Lâm cũng bật chế độ ngại ngùng, cách ứng phó với chế độ ngại của ông ta rất là kỳ lạ.
Ông ta hét thật to về phía vợ và con mình: “sao không nhìn thấy nhà có khách à? Tất cả đứng dậy hết cho tao! Nhanh đi dọn mâm cỗ thật ngon, đứng ngơ ở đấy làm gì? Ông đánh gẫy chân chúng mày bây giờ!
Nghe Triển Hiểu Lâm quát mắng vợ và các con mình như vậy, Hà Nhật Dương, Tống Thanh và Tống Linh đứng đó, cảm thấy thật sự rất ngại.
Người phụ nữ trung niêm hét lên một cách rất tự nhiên: “làm cái khỉ gió! Trong nhà này không còn chút đồ ăn nào nữa rồi, làm cái gì mà làm.”
Người phụ nữ trung niên quay người lại nhìn thấy Hà Nhật Dương, Tống Linh và Tống Thanh.
Những gì xảy ra tiếp theo, thật là bất ngờ.
Khuôn mặt của vợ Triển Hiểu Lâm đột nhiên sáng bừng lên!
Dường như chỉ trong đúng một giây, từ một con sư tử Hà Đông đã biến ngay thành con mèo con đáng yêu, à không, mà lại một con mèo siêu béo.
Sự chú ý lập tức bị vẻ đẹp trai của Hà Nhật Dương và Tống Linh kéo đi không một chút do dự.
Đứa con gái đang trang điểm và đứa con trai đang ngồi chơi điện tử, ngước lên nhìn mọi người với vẻ mặt rất bất kính, cũng lập tức cứng đơ.
Vợ của Triển Hiểu Lâm lập tức điệu đà nói: “à, nhà có khách đến à! Sao anh không nói sớm chứ! Mời ngồi mời ngồi! Trong nhà bừa bộn quá, các cháu đừng để tâm. Thím sẽ đi làm ngay mấy món ăn.”
Vợ Triển Hiểu Lâm cúi đầu xuống, nhìn thấy đống đồ mọi người mang đến, trên khuôn mặt lập tức cười tươi như một bông hoa cúc: “các cháu xem này, đến chơi là được rồi, lại còn mang quà đến làm gì chứ!”
Bà ta vừa nói vừa làm, nhanh tay nhặt lấy những gói đồ, quay người mang cất vào phòng của mình.
Con gái của Triển Hiểu Lâm lập tức bỏ hết đồ trang điểm trên tay xuống, vác nguyên khuôn mặt lòe loẹt đi tới, nở nụ cười lẳng lơ: “hai anh lần đầu tiên đến chơi nhà! Chúng ta là người một nhà đó!”
Hà Nhật Dương và Tống Linh gật đầu cười gượng gạo.
Tống Thanh hoàn toàn bị mọi người bỏ bê.
Cô đưa tay ra muốn kéo Hà Nhật Dương và Tống Linh, hai người đều né tránh ra: “không cần khách sáo đâu.”
Dường như con gái Triển Hiểu Lâm không hề nhận thấy Hà Nhật Dương và Tống Linh đang né tránh cô, vẫn rất nhiệt tình chào hỏi: “mời các anh ngồi xuống! Đừng khách sáo! Đã đến chơi thì cứ coi đây là nhà của mình đi!”
Lý Xuân đứng một bên, trong lòng không khỏi thấy ớn: “cái nhà này mà đòi giống nhà của Tổng tài sao? Nhà cô là nhà như thế nào? Nhà họ Hà là nhà như thế nào? Dù gì thì cũng phải dọn dẹp qua đi chứ, không biết có phải tự coi mình là lợn không!”
Hà Nhật Dương liếc qua chiếc ghế sofa bẩn thỉu, quả quyết từ trối: “không cần đâu, đừng để thím vất vả làm gì, chúng cháu đến đây thăm chú. Lát nữa còn có việc phải đi.”
Con gái Triển Hiểu Lâm lập tức trả lời: “sao lại như thế được? Khó lắm mới có dịp đến chơi, tất nhiên là phải ăn bữa cơm rồi mới về chứ!”
Thấy em trai mình vẫn đang ở đó ngẩn ngơ, không chịu nổi đã cấu em một cái: “em còn đứng đấy ngẩn ngơ làm gì nữa? Mau mau đi rót nước đi!”
Con trai Triển Hiểu Lâm lập tức phản kích: “sao chị không đi rót đi? Sao lại cứ thích sai em làm vậy?”
Tống Thanh thấy đúng là đau đầu thật.
Gia giáo của cái nhà này, đúng là rất có vấn đề.
Hà Nhật Dương ho nhẹ một tiếng, nói với Triển Hiểu Lâm đang đứng rất ngượng bên kia, nói: “vậy thế này đi, chú, cháu đã đặt một phòng riêng ở khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố, muốn ngồi hàn huyên cùng chú một chút. Không biết chú có tiện không?’
Triển Hiểu Lâm vừa nghe đến khách sạn 5 sao, liền sáng rực mắt lên!
Đúng là đã trúng được một phần lời bốc phét của mình.
Tất nhiên ông sẽ không từ trối!
Thấy vậy, Triển Hiểu Lâm từ tốn nói với vợ: “thôi được rồi, mẹ nó ơi, không cần phải làm nữa, chúng tôi đi ăn rồi về luôn!”
Nói xong câu nói trên, Triển Hiểu Lâm bước nhanh ra cửa,vôi vội vàng vàng chuẩn bị bước xuống cầu thang.
Hà Nhật Dương, Tống Thanh và Tống Linh cũng nói với người vợ bước ra từ bếp của Triển Hiểu Lâm: “thím ơi, không cần vất vả nữa, chúng cháu xin phép đi trước đây.”
“Ái chà, còn chưa ăn cơm mà?’ đôi mắt vợ Triển Hiểu Lâm nhìn theo hai thanh niên đẹp trai sáng ngời này bước đi, không khỏi tiếc nuối nuốt nước bọt.
Lâm Vũ Tường thật là tốt số!
Không ngờ hắn ta lại sinh được các con đẹp đến thế!
Nhìn lại đứa con gái trang điểm lòe loẹt mặt như đóng kịch cùng đứa con trai chỉ biết chơi điện tử, lập tức lại một trận nổi nóng: “nhìn xem chúng mày đi, nhìn lại người ta đi! Đây chính là sự khác biệt đấy!”
Con gái Triển Hiểu Lâm bĩu môi, cô đang tiếc vì không được đi theo, bây giờ lại nghe mẹ mắng, quay ngoắt người đi, nói: “người ta có ông bố tốt, con có không? Có thời gian ở đây mắng con, thì mẹ hãy cho con thêm ít tiền đi! Chỉ có trang điểm xinh đẹp lên, mới có cơ hội vớ được người giầu, mới có thể khiến mẹ có được một cuộc sống tốt.”
Con trai Triển Hiểu Lâm cũng nói theo: “đúng rồi đấy, mẹ ơi, mẹ đừng có suốt ngày chê chúng con được không! Họ cũng có rất nhiều điểm không bằng chúng con đấy!”
Hai đứa con của Triển Hiểu Lâm cùng quay người đi ra chỗ khác, hoàn toàn mặc kệ sự tức giận của mẹ chúng.
Vừa bước xuống cầu thang, Triển Hiểu Lâm vội vàng nhẩy lên xe.
Ông ta sờ lấy sờ để những chiếc ghế ngồi bọc da thật trên xe, Triển Hiểu Lâm nóng lòng hỏi “xe này đắt lắm phải không các cháu?”
Hà Nhật Dương chỉ cười, không hề trả lời.
Xe của anh ta, có chiếc nào là không đắt đâu.
Lý Xuân lái xe rất nhanh đưa mọi người đến khách sạn 5 sao thành phố.
Triển Hiểu Lâm như bà già mới lên tỉnh thăm vườn bách thú, nhìn đông nhìn tây, dường như cảm thấy hai con mắt không đủ để dùng.
Hà Nhật Dương vừa tới nơi, Giám đốc khách sạn lập tức ra chào hỏi: “Tổng tài, phòng của ngài đã chuẩn bị xong rồi đấy.”
Hà Nhật Dương gật đầu, không nói gì, anh đi trước vào trong luôn.
Triển Hiểu Lâm thấy thái độ Hà Nhật Dương rất ung dung, liền tò mò hỏi: “cháu gọi anh ta là gì cơ?”
Giám đốc khách sạn cười trả lời: “là Tổng tài ạ.”
“Cháu quen anh ta sao?” Triển Hiểu Lâm mở to mắt lên
“Tất nhiên rồi, ngài ấy là ông chủ của chúng cháu mà, sao lại không quen được chứ?” Giám đốc khách sạn thấy hơi lạ hỏi ngược lại ông.
Hai con ngươi của Triển Hiểu Lâm gần như muốn rơi ra.
Cái gì cơ? Một khách sạn sang trọng như vậy, hóa ra là tài sản của anh ta?
Lâm Vũ Tường kia đã được thừa kế bao nhiêu của quý từ tay ông bà già đây?
Cái cổ vật đồ đồng kia nhất định là trong tay nó rồi!
Không được, hôm nay nhất định sẽ phải hỏi cho rõ ngọn ngành!
Chỉ cần mình lấy lại được cổ vật đồ đồng, có phải mai sau cũng có thế thường xuyên ra vào những chỗ cao cấp như thế này không?’
Vào đến phòng riêng ở khách sạn, nhân viên phục vụ chưa kịp đến, Triển Hiểu Lâm đã vội vàng hỏi luôn: “thực ra chú cũng đang muốn tìm các cháu đấy! Các cháu, chú có một việc này, muốn trao đổi với mọi người.”
Hà Nhật Dương kéo ghế cho Tống Thanh, chờ sau khi Tống Thanh ngồi xuống, mới từ từ ngồi xuống bên cạnh, vừa cười vừa nhẹ nhàng mở lời hỏi: “ồ? Chú có việc gì sai bảo cháu sao?”
Một tiếng gọi chú, khiến Triển Hiểu Lâm thấy bay bổng.
Một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có quyền vừa có tiền như vậy, còn phải gọi ông bằng chú.
Có phải là mình sắp giầu rồi khồng?
Triển Hiểu Lâm cất giọng, nói: “nếu cháu đã hỏi thế rồi, thì chú cũng không vòng vo nữa. Các cháu có biết không, năm đó Lâm Vũ Tường đã lấy mất một cổ vật đồ đồng từ tay bố mẹ chú đấy? Theo luật thừa kế, chú mới là người thừa kế hợp pháp. Ông ta chiếm lấy tài sản của chú bao nhiêu năm rồi, cũng đến lúc phải trả lại cho chú rồi chứ? ”
Nghe Triển Hiểu Lâm nói vậy, mặt Tống Thanh tối sầm xuống.
Sắc mặt Tống Linh cũng không tốt đến đâu.
Chỉ có Hà Nhật Dương là vẻ mặt vẫn bình thường: “ồ, cái cổ vật đồ đồng mà chú nói? Sao cháu lại không biết chút nào nhì?”
Triển Hiểu Lâm không chắc là Hà Nhật Dương không biết thật hay giả vờ không biết, chỉ nói tiếp: “cái gì? Năm đó khi bố cháu mất, chẳng lẽ không để lại cái đó cho các cháu sao? Cháu đừng có giả bộ ngây ngô! Nếu không tìm lại được nó, chú sẽ kiện đấy!”
Triển Hiểu Lâm định dùng chiêu chuyên dọa nạt những người bình dân, dọa cho Hà Nhật Dương một trận.
Hà Nhật Dương vẫn tiếp tục cười trả lời: “chú đang nói gì đấy? Cháu không hiểu chú nói gì thật đấy? ”