Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-341
CHƯƠNG 341:
Trong khung chat của Lưu Nghĩa hiện lên một câu: “Anh chắc chắn muốn kết hôn trong game với tôi à? Nhưng mà tôi là nam.”
Vũ Ngọc Bình trả lời ngay: “Không sao, cậu cứ xem tôi là nữ đi!”
Lúc này Lưu Nghĩa mới phát hiện đối phương đúng là nữ, chỉ vì quần áo trung tính quá mức cho nên mới không thể phân biệt được giới tính.
Lưu Nghĩa cười ha hả: “Nếu như anh có thể thắng tôi thì tôi sẽ suy nghĩa một chút.”
Lưu Nghĩa vừa gửi câu này xong, Vũ Ngọc Bình vừa thấy khung chat hiện lên có tin nhắn mới.
Đột nhiên, màn hình máy tính lóe sáng!
Màn hình bỗng đen kịt.
Vũ Ngọc Bình ngây người!
Khoan đã, cô vừa trả lời gì ý nhỉ?
Cuối cùng thì cô đồng ý hay là từ chối?
Cả người Vũ Ngọc Bình như muốn nổ tung, hắn cầm laptop lên ném về phía trợ lý: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Trợ lý nhanh chóng giơ tay bắt lấy rồi nói: “Vũ thiếu, hết pin rồi ạ! Ngài đã chơi mấy tiếng đồng hồ rồi! Lúc này tôi đã nhắc ngài sạc pin rồi nhưng mà ngài không hề phản ứng.”
Phản ứng cái đầu cậu ý!
Lúc nãy căng thẳng như thế thì làm sao tôi nghe thấy các cậu nói gì chứ!
Vũ Ngọc Bình ôm một bụng tức giận, đám trợ lý vừa thấy chuyện không hay thì liền nhanh chóng cắm sạc vào rồi vội vàng khởi động lại máy!
Đến lúc Vũ Ngọc Bình đăng nhập được vào trò chơi thì phát hiện Lưu Nghĩa đã đăng xuất mất rồi, lịch sử cuộc trò chuyện cũng biến mất.
Vũ Ngọc Bình chán nản vô cùng, hắn cảm thấy cuộc đời thật là u ám!
Sở dĩ Lưu Nghĩa đăng xuất chính là vì Tống Thanh phải đăng xuất.
Tống Thanh đăng xuất là bởi vì Bạ cụ Tống đã chuyền nước xong rồi.
Tống Thanh thu dọn laptop rồi cười híp mắt nói với Bạ cụ Tống: “Bà ngoại ơi, chúng ta về nhà nhé!”
Bạ cụ Tống vừa mới ngủ một giấc dậy, bà nhìn mu bàn tay vừa mới rút kim chuyền ra rồi nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, cháu đã vất vả ngồi canh chừng ta ở đây rồi.”
“Có gì vất cả đâu ạ! Cháu vừa nhìn bà chuyền nước lại vừa chơi game nên thời gian trôi qua rất nhanh ạ.” Tống Thanh thật thà trả lời.
“Lúc này y tá đã nói rằng bà chuyền nước xong thì sẽ không sao nữa. Chỉ có điều mấy ngày này bà cần phải chú ý đến việc ăn uống, không được ăn những đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, hơn nữa không được ăn uống, rượu chè quá mức! Nhất định không được ăn nhiều! Còn nữa, cháu đã nhờ y ta kê cho một số loại thuốc kích thích tiêu hóa rồi, đều là thuốc bắc cả, nó sẽ không gây tác dụng phụ gì cho bà. Bác sĩ nói, những người cao tuổi thì chức năng của dạ dày kém đi nhiều rồi, cho nên phải đặc biệt chú ý mới được.”
Nghe Tống Thanh lải nhải dặn dò, Bạ cụ Tống giơ ta lên ấn vào trán Tống Thanh một cái: “Cháu đúng là một bà quản gia nhỏ! Quản cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ!”
Tống Thanh cười hì hì: “Thế thì bà cũng phải nghe mới được ạ!”
Lúc này, Hà Nhật Dương từ bên ngoài đi vào, thấy Tống Thanh đăng xuất rồi cho nên hắn sẽ không còn hứng thú chơi để chơi tiếp nữa.
Hà Nhật Dương đi đến nói: “Bà ngoại, chúng ta về thôi ạ.”
Tống Thanh nhịn không được mà hỏi: “Anh xong việc rồi à?”
Hà Nhật Dương đột nhiên chột dạ: “Ừm, anh làm xong hết rồi. Mấy chuyện liên quan lễ tết nhiều quá, đúng là phiền phức.”
Tống Thanh không hề hoài nghi chuyện gì cả, cô nói: “Em vừa gọi điện thoại cho anh em, em bảo là bọn họ không cần đến đây nữa, chúng ta đưa bà về là được rồi.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Đi thôi, để anh đỡ bà ngoại.”
Bạ cụ Tống nghiêm túc nói: “Ta chỉ bị ngộ độc thức ăn thôi chứ có phải gãy chân đâu, không cần phải đỡ ta! Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh nở nụ cười cùng một lúc, bọn họ nói: “Được ạ, vậy thì bà cẩn thận một chút ạ.”
Ba người họ cười đùa rồi quay về Nhà họ Tống.
Vừa bước vào cửa thì đã thông báo cho mọi người rằng hôm nay sẽ ăn thanh đạm một chút.
Những người khác thì không sao nhưng thức ăn của Bạ cụ Tống thì phải tiết chế hết mức, tuyệt đối không thể để cho bà ăn nhiều.
Khiến cho Bạ cụ Tống ai oán than rằng mình ăn không đủ no.
Nhưng mà mọi người trong nhà đã nhất trí rằng không để cho bà ăn nhiều.
Mọi người cứ vui vẻ như thế suốt bữa trưa.
Ăn cơm trưa xong một lúc thì EL lại gửi email đến cho Tống Thanh, cô ấy đã hỏi thăm được địa chỉ của Triển Hiểu Lâm rồi.
Vừa hay lại là một tỉnh lân cận cách tỉnh G không xa.
Cách khoảng tầm ba bốn tiếng lái xe là đến.
Tống Thanh nắm lấy địa chỉ mà EL gửi cho, cô cũng Hà Nhật Dương đi tìm Tống Linh và Tống Tử Dao để bàn bạc: “Trên danh nghĩa Triển Hiểu Lâm cũng coi như là chú của chúng ta, ông ta vẫn luôn tìm kiếm tài sản mà ba để lại năm đó. Chúng ta có cần đi hỏi ông ta để thăm dò về bí mật của chiếc lư đồng không?”
Rốt cuộc vì sao mà cô EL vội vàng tìm kiếm cái lư đồng như thế chứ?
Cô EL không nói thì cô cũng không tiện hỏi.
Nếu như những việc khác thì cũng bỏ qua nhưng mà dính líu đến phần mộ của ba thì nói gì đi chăng nữa cũng phải tìm hiểu cho ra lẽ.
Cũng không thể để cho người khác biết được chìa khóa đang nằm trong mộ của ba, nếu không thì sau này đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn.
Lúc này, cuối cũng thì Lý Xuân cũng mang tin tức của Tống Ngọc Nhan đến.
Sau khi thoát khỏi Tống Cương, Tống Ngọc Nhan đã đến một thành phố nhỏ để mai danh ẩn tích.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn chỉ ăn không ngồi rồi mà lại cũng không có bản lĩnh gì cho nên cô ta nhanh chóng nghèo rớt mùng tơi.
Trong thời gian túng quẫn về kinh tế thì Tống Ngọc Nhan đã chủ động làm tình nhân cho một lão già đầu hói giàu có.
Vì thế mà, Lý Xuân và Tiểu Đông đã nhanh chóng phong tỏa được vị trí của Tống Ngọc Nhan, đồng thời trực tiếp hỏi chuyện của năm đó.
Lý Xuân ghi lại hết những câu trả lời của Tống Ngọc Nhan vào trong hồ sơ rồi đưa cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương không hề xem mà đưa thẳng cho Tống Thanh.
Tống Thanh lại đưa cho Tống Tử Dao trước.
Sau khi xem xong, Tống Tử Dao lại đưa cho Tống Linh và Tống Thanh rồi nói: “Xem ra, thứ trong chiếc hòm này rất có khả năng là chiếc lư đồng đó. Chỉ không ngờ được rằng chiếc lư đồng này lại còn có lai lịch như thế. Chẳng trách năm đó ba của con lại cương quyết đòi mai táng ở chỗ đó. Thì ra là vì cái này.”
Tống Thanh nhanh chóng nhận lấy tài liệu rồi mở ra xem qua.
Những chuyện mà Tống Ngọc Nhan biết đúng là không ít.
Lúc Lâm Vũ Tường và Tống Tử Dao vẫn chưa ly hôn vào năm đó thì việc này cũng không được xem như là chuyện bí mật.
Bởi vì Tống Cương chính là người lái xe đưa của hồi môn của Tống Tử Dao đến, cho nên Lâm Vũ Tường thật sự rất tín nhiệm Tống Cương.
Do đó, trong một lần say rượu, Lâm Vũ Tường đã đề cập đến chiếc lư đồng này với Tống Cương.
Lâm Vũ Tường nói với Tống Cương rằng, trong tay hắn ta có một chiếc lưu đồng, chiếc lư đồng này là vật được chôn ở trong một ngôi mộ từ hơn ba ngàn năm trước truyền lại.
Nghe đồn rằng trong chiếc lư đồng này có một chiếc chìa khóa dùng để mở cửa cung điện dưới lòng đất nơi chứa phần mộ của Thiên đế.
Chiếc chìa khóa này được chế tạo từ vô số bộ phận cấu thành, nó có thể tự quay dựa theo các ngôi sao suốt ngày đêm.
Lúc quay xong 3200 vòng thì dấu răng của chiếc chìa khóa sẽ có thể tra đúng vào chỗ tâm khóa của cánh cửa ngôi mộ.
Chỉ có lúc này thì mới có thể dùng chiếc chìa khóa này để mở cánh cửa của ngôi mộ.
Lúc giết chết Tứ Hữu năm đó, vợ chồng họ Triển đã lén dấu nó đi nên nó đã không bị hủy diệt.
Sau khi chết thì họ đã cho chiếc chìa khóa này vào trong chiếc lư đồng kia rồi giao cho Lâm Vũ Tường.
Sau khi Lâm Vũ Tường lấy được chiếc lư đồng có chiếc chìa khóa kia thì hắn ta đã thường xuyên đến thăm khu vực hạ táng của Thiên đế.
Cũng chính thời khắc đó, Lâm Vũ Tường đã quyết định rằng sau khi ông chết thì ông cũng sẽ mai táng ở đây, cũng coi như là chứng kiến tình yêu của Thiên đế và thiếu nữ.
Lâm Vũ Tường của lúc đó đã quyết định một cách mơ hồ như vậy.
Chắc là hắn ta cũng không biết vì sao mà mình lại quyết định như thế.
Hắn ta đã nói chuyện này cho Tống Cương, nhưng lại không nói cho Tống Cương biết chiếc lư đồng đấy ở đâu, chỉ nói rằng chiếc rương đó đã không nằm trong tay hắn ta nữa.
Vì thế mà Tống Cương cho rằng thứ đó đã rơi vào tay người khác rồi, nhưng ông ta lại không hề nghĩ rằng nó lại nằm trong tay Tống Tử Dao.
Vì thế mà khi Lâm Vũ Tường chết, Tống Cương nghĩ rằng dù sao cũng không thể tìm thấy chiếc lư đông đó nên cho nên cũng không nói cho Tống Thúy biết mà giữ lại chiếc chìa khóa trên người của Lâm Vũ Tường.
Sau đó, lúc Tống Cương và Tống Ngọc Nhan nói ra chuyện này thì Tống Thúy cũng không nghĩ đến đến chiếc chìa khóa trên người của Lâm Vũ Tường lúc đó.
Dù sao thì bây giờ có ai mà không mang chìa khóa trên người chứ?
Trên người ai mà không có một đống chìa khóa chứ?
Cho nên, Tống Ngọc Nhan biết câu chuyện cổ này thì cũng chẳng có gì lạ.
Xem xong lời khai của Tống Ngọc Nhan, bốn người họ im lặng rất lâu.
“Thảo nào ba con cứ khăng khăng mua cái bãi tha ma bên kia, chẳng trách ông ấy cứ thích ở ngôi biệt thự trong rừng.” Tống Tử Dao than nhẹ: “Thì ra là vì chuyện này. Ông ấy đã giao lại chìa khóa của chiếc ổ khóa ở Cung điện dưới lòng đất cho mẹ mà mẹ lại mang chiếc chìa khóa mở ổ khóa của chiếc rương chôn ở bên cạnh Thiên đế rồi. Đây có được xem như là một câu trả lời với Thiên đế không?”
Ánh mắt của Tống Thanh lóe lên, cô nói: “Lúc chúng ta đến nghĩa địa lần trước, thì chúng ta chỉ đi phía bên ngoài lăng mộ, chứ chúng ta chưa hề đi vào gần bên trong, con cho rằng chúng ta đã đi đủ sâu rồi, chứ chưa từng nghĩ rằng khoảng cách còn xa đến thế. Ngẫm lại thì lần trước chúng ta mạo hiểm thật, chỉ ở bên ngoài thôi mà đã như từ cõi chết trở về. Những người muốn được mai táng ở trong đó bây giờ chắc đã ngừng rồi nhỉ?” Tống Thanh vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Hà Nhật Dương và Tống Linh đồng thời lắc đầu.
Tống Thanh kinh hãi hét lên: “Bọn họ còn chưa hết hy vọng à?”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nếu như bọn họ hết hy vọng thì cô EL cũng sẽ không đi nghe ngóng tin tức về chuyện ổ khóa khắp nơi như thế rồi. Tin tức của cô EL rất nhạy bén, nhất định là cô đã biết chuyện gì rồi nên mới không về ăn tết mà chạy vạy ở bên ngoài để tìm tin tức về ổ khóa. Rõ ràng là bí mất của chiếc ổ khóa đã bị người khác biết rồi.”
Tống Linh gật đầu: “Mấy hôm nay anh cũng đã tìm kiếm tài liệu về loại ổ khóa này. Anh đã thâm nhập vào kho tư liệu của một số bảo tàng của các nước, kết quả thu được quả thực khiến cho người ta kinh ngạc. Ít nhất thì truyền thuyết về Thiên đế đã có mặt trong kho tư liệu của ba bảo tàng. Vậy thì, có người biết bí mật về chiếc chìa khóa này cũng không có gì là lạ. Dù sao thì nguồn tin tức của những người này còn phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều.”
Tống Thanh nhíu mày, đôi mắt cô trở nên thâm trầm: “Con tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ đào phần mộ của ba lên.”
Ngón tay thon dài của Hà Nhật Dương lướt nhẹ qua chén trà, như có điều suy nghĩ mà nói: “Người của con đã báo rằng, phía bên nghĩa địa đã xuất hiện một nhóm người thần bí. Đúng là không sợ bị trộm mà chỉ sợ trộm nhớ tới. Nếu như chúng ta cứ kéo dài như vậy thì đối phương sẽ nhân lúc chúng ta sơ hở mà ra tay. Dù sao người của chúng ta có nhiều đến dâu đi chăng nữa thì cũng không thể lúc nào cũng chăm chú, không hề buông lỏng được.”
Tống Thanh liền nói một cách đầy lo lắng: “Chẳng nhẽ đến cả phần mộ của ba mà chúng ta cũng không trông chừng được à?”
Hà Nhật Dương lắc đầu: “Không hề. Anh có một chủ ý tốt hơn. Thay vì cứ bị động, mất bò mới lo làm chuồng thì chi bằng chúng ta chủ đông xuất kích, xông vào hang bắt cọp.”
Trong khung chat của Lưu Nghĩa hiện lên một câu: “Anh chắc chắn muốn kết hôn trong game với tôi à? Nhưng mà tôi là nam.”
Vũ Ngọc Bình trả lời ngay: “Không sao, cậu cứ xem tôi là nữ đi!”
Lúc này Lưu Nghĩa mới phát hiện đối phương đúng là nữ, chỉ vì quần áo trung tính quá mức cho nên mới không thể phân biệt được giới tính.
Lưu Nghĩa cười ha hả: “Nếu như anh có thể thắng tôi thì tôi sẽ suy nghĩa một chút.”
Lưu Nghĩa vừa gửi câu này xong, Vũ Ngọc Bình vừa thấy khung chat hiện lên có tin nhắn mới.
Đột nhiên, màn hình máy tính lóe sáng!
Màn hình bỗng đen kịt.
Vũ Ngọc Bình ngây người!
Khoan đã, cô vừa trả lời gì ý nhỉ?
Cuối cùng thì cô đồng ý hay là từ chối?
Cả người Vũ Ngọc Bình như muốn nổ tung, hắn cầm laptop lên ném về phía trợ lý: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Trợ lý nhanh chóng giơ tay bắt lấy rồi nói: “Vũ thiếu, hết pin rồi ạ! Ngài đã chơi mấy tiếng đồng hồ rồi! Lúc này tôi đã nhắc ngài sạc pin rồi nhưng mà ngài không hề phản ứng.”
Phản ứng cái đầu cậu ý!
Lúc nãy căng thẳng như thế thì làm sao tôi nghe thấy các cậu nói gì chứ!
Vũ Ngọc Bình ôm một bụng tức giận, đám trợ lý vừa thấy chuyện không hay thì liền nhanh chóng cắm sạc vào rồi vội vàng khởi động lại máy!
Đến lúc Vũ Ngọc Bình đăng nhập được vào trò chơi thì phát hiện Lưu Nghĩa đã đăng xuất mất rồi, lịch sử cuộc trò chuyện cũng biến mất.
Vũ Ngọc Bình chán nản vô cùng, hắn cảm thấy cuộc đời thật là u ám!
Sở dĩ Lưu Nghĩa đăng xuất chính là vì Tống Thanh phải đăng xuất.
Tống Thanh đăng xuất là bởi vì Bạ cụ Tống đã chuyền nước xong rồi.
Tống Thanh thu dọn laptop rồi cười híp mắt nói với Bạ cụ Tống: “Bà ngoại ơi, chúng ta về nhà nhé!”
Bạ cụ Tống vừa mới ngủ một giấc dậy, bà nhìn mu bàn tay vừa mới rút kim chuyền ra rồi nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, cháu đã vất vả ngồi canh chừng ta ở đây rồi.”
“Có gì vất cả đâu ạ! Cháu vừa nhìn bà chuyền nước lại vừa chơi game nên thời gian trôi qua rất nhanh ạ.” Tống Thanh thật thà trả lời.
“Lúc này y tá đã nói rằng bà chuyền nước xong thì sẽ không sao nữa. Chỉ có điều mấy ngày này bà cần phải chú ý đến việc ăn uống, không được ăn những đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, hơn nữa không được ăn uống, rượu chè quá mức! Nhất định không được ăn nhiều! Còn nữa, cháu đã nhờ y ta kê cho một số loại thuốc kích thích tiêu hóa rồi, đều là thuốc bắc cả, nó sẽ không gây tác dụng phụ gì cho bà. Bác sĩ nói, những người cao tuổi thì chức năng của dạ dày kém đi nhiều rồi, cho nên phải đặc biệt chú ý mới được.”
Nghe Tống Thanh lải nhải dặn dò, Bạ cụ Tống giơ ta lên ấn vào trán Tống Thanh một cái: “Cháu đúng là một bà quản gia nhỏ! Quản cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ!”
Tống Thanh cười hì hì: “Thế thì bà cũng phải nghe mới được ạ!”
Lúc này, Hà Nhật Dương từ bên ngoài đi vào, thấy Tống Thanh đăng xuất rồi cho nên hắn sẽ không còn hứng thú chơi để chơi tiếp nữa.
Hà Nhật Dương đi đến nói: “Bà ngoại, chúng ta về thôi ạ.”
Tống Thanh nhịn không được mà hỏi: “Anh xong việc rồi à?”
Hà Nhật Dương đột nhiên chột dạ: “Ừm, anh làm xong hết rồi. Mấy chuyện liên quan lễ tết nhiều quá, đúng là phiền phức.”
Tống Thanh không hề hoài nghi chuyện gì cả, cô nói: “Em vừa gọi điện thoại cho anh em, em bảo là bọn họ không cần đến đây nữa, chúng ta đưa bà về là được rồi.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Đi thôi, để anh đỡ bà ngoại.”
Bạ cụ Tống nghiêm túc nói: “Ta chỉ bị ngộ độc thức ăn thôi chứ có phải gãy chân đâu, không cần phải đỡ ta! Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh nở nụ cười cùng một lúc, bọn họ nói: “Được ạ, vậy thì bà cẩn thận một chút ạ.”
Ba người họ cười đùa rồi quay về Nhà họ Tống.
Vừa bước vào cửa thì đã thông báo cho mọi người rằng hôm nay sẽ ăn thanh đạm một chút.
Những người khác thì không sao nhưng thức ăn của Bạ cụ Tống thì phải tiết chế hết mức, tuyệt đối không thể để cho bà ăn nhiều.
Khiến cho Bạ cụ Tống ai oán than rằng mình ăn không đủ no.
Nhưng mà mọi người trong nhà đã nhất trí rằng không để cho bà ăn nhiều.
Mọi người cứ vui vẻ như thế suốt bữa trưa.
Ăn cơm trưa xong một lúc thì EL lại gửi email đến cho Tống Thanh, cô ấy đã hỏi thăm được địa chỉ của Triển Hiểu Lâm rồi.
Vừa hay lại là một tỉnh lân cận cách tỉnh G không xa.
Cách khoảng tầm ba bốn tiếng lái xe là đến.
Tống Thanh nắm lấy địa chỉ mà EL gửi cho, cô cũng Hà Nhật Dương đi tìm Tống Linh và Tống Tử Dao để bàn bạc: “Trên danh nghĩa Triển Hiểu Lâm cũng coi như là chú của chúng ta, ông ta vẫn luôn tìm kiếm tài sản mà ba để lại năm đó. Chúng ta có cần đi hỏi ông ta để thăm dò về bí mật của chiếc lư đồng không?”
Rốt cuộc vì sao mà cô EL vội vàng tìm kiếm cái lư đồng như thế chứ?
Cô EL không nói thì cô cũng không tiện hỏi.
Nếu như những việc khác thì cũng bỏ qua nhưng mà dính líu đến phần mộ của ba thì nói gì đi chăng nữa cũng phải tìm hiểu cho ra lẽ.
Cũng không thể để cho người khác biết được chìa khóa đang nằm trong mộ của ba, nếu không thì sau này đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn.
Lúc này, cuối cũng thì Lý Xuân cũng mang tin tức của Tống Ngọc Nhan đến.
Sau khi thoát khỏi Tống Cương, Tống Ngọc Nhan đã đến một thành phố nhỏ để mai danh ẩn tích.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn chỉ ăn không ngồi rồi mà lại cũng không có bản lĩnh gì cho nên cô ta nhanh chóng nghèo rớt mùng tơi.
Trong thời gian túng quẫn về kinh tế thì Tống Ngọc Nhan đã chủ động làm tình nhân cho một lão già đầu hói giàu có.
Vì thế mà, Lý Xuân và Tiểu Đông đã nhanh chóng phong tỏa được vị trí của Tống Ngọc Nhan, đồng thời trực tiếp hỏi chuyện của năm đó.
Lý Xuân ghi lại hết những câu trả lời của Tống Ngọc Nhan vào trong hồ sơ rồi đưa cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương không hề xem mà đưa thẳng cho Tống Thanh.
Tống Thanh lại đưa cho Tống Tử Dao trước.
Sau khi xem xong, Tống Tử Dao lại đưa cho Tống Linh và Tống Thanh rồi nói: “Xem ra, thứ trong chiếc hòm này rất có khả năng là chiếc lư đồng đó. Chỉ không ngờ được rằng chiếc lư đồng này lại còn có lai lịch như thế. Chẳng trách năm đó ba của con lại cương quyết đòi mai táng ở chỗ đó. Thì ra là vì cái này.”
Tống Thanh nhanh chóng nhận lấy tài liệu rồi mở ra xem qua.
Những chuyện mà Tống Ngọc Nhan biết đúng là không ít.
Lúc Lâm Vũ Tường và Tống Tử Dao vẫn chưa ly hôn vào năm đó thì việc này cũng không được xem như là chuyện bí mật.
Bởi vì Tống Cương chính là người lái xe đưa của hồi môn của Tống Tử Dao đến, cho nên Lâm Vũ Tường thật sự rất tín nhiệm Tống Cương.
Do đó, trong một lần say rượu, Lâm Vũ Tường đã đề cập đến chiếc lư đồng này với Tống Cương.
Lâm Vũ Tường nói với Tống Cương rằng, trong tay hắn ta có một chiếc lưu đồng, chiếc lư đồng này là vật được chôn ở trong một ngôi mộ từ hơn ba ngàn năm trước truyền lại.
Nghe đồn rằng trong chiếc lư đồng này có một chiếc chìa khóa dùng để mở cửa cung điện dưới lòng đất nơi chứa phần mộ của Thiên đế.
Chiếc chìa khóa này được chế tạo từ vô số bộ phận cấu thành, nó có thể tự quay dựa theo các ngôi sao suốt ngày đêm.
Lúc quay xong 3200 vòng thì dấu răng của chiếc chìa khóa sẽ có thể tra đúng vào chỗ tâm khóa của cánh cửa ngôi mộ.
Chỉ có lúc này thì mới có thể dùng chiếc chìa khóa này để mở cánh cửa của ngôi mộ.
Lúc giết chết Tứ Hữu năm đó, vợ chồng họ Triển đã lén dấu nó đi nên nó đã không bị hủy diệt.
Sau khi chết thì họ đã cho chiếc chìa khóa này vào trong chiếc lư đồng kia rồi giao cho Lâm Vũ Tường.
Sau khi Lâm Vũ Tường lấy được chiếc lư đồng có chiếc chìa khóa kia thì hắn ta đã thường xuyên đến thăm khu vực hạ táng của Thiên đế.
Cũng chính thời khắc đó, Lâm Vũ Tường đã quyết định rằng sau khi ông chết thì ông cũng sẽ mai táng ở đây, cũng coi như là chứng kiến tình yêu của Thiên đế và thiếu nữ.
Lâm Vũ Tường của lúc đó đã quyết định một cách mơ hồ như vậy.
Chắc là hắn ta cũng không biết vì sao mà mình lại quyết định như thế.
Hắn ta đã nói chuyện này cho Tống Cương, nhưng lại không nói cho Tống Cương biết chiếc lư đồng đấy ở đâu, chỉ nói rằng chiếc rương đó đã không nằm trong tay hắn ta nữa.
Vì thế mà Tống Cương cho rằng thứ đó đã rơi vào tay người khác rồi, nhưng ông ta lại không hề nghĩ rằng nó lại nằm trong tay Tống Tử Dao.
Vì thế mà khi Lâm Vũ Tường chết, Tống Cương nghĩ rằng dù sao cũng không thể tìm thấy chiếc lư đông đó nên cho nên cũng không nói cho Tống Thúy biết mà giữ lại chiếc chìa khóa trên người của Lâm Vũ Tường.
Sau đó, lúc Tống Cương và Tống Ngọc Nhan nói ra chuyện này thì Tống Thúy cũng không nghĩ đến đến chiếc chìa khóa trên người của Lâm Vũ Tường lúc đó.
Dù sao thì bây giờ có ai mà không mang chìa khóa trên người chứ?
Trên người ai mà không có một đống chìa khóa chứ?
Cho nên, Tống Ngọc Nhan biết câu chuyện cổ này thì cũng chẳng có gì lạ.
Xem xong lời khai của Tống Ngọc Nhan, bốn người họ im lặng rất lâu.
“Thảo nào ba con cứ khăng khăng mua cái bãi tha ma bên kia, chẳng trách ông ấy cứ thích ở ngôi biệt thự trong rừng.” Tống Tử Dao than nhẹ: “Thì ra là vì chuyện này. Ông ấy đã giao lại chìa khóa của chiếc ổ khóa ở Cung điện dưới lòng đất cho mẹ mà mẹ lại mang chiếc chìa khóa mở ổ khóa của chiếc rương chôn ở bên cạnh Thiên đế rồi. Đây có được xem như là một câu trả lời với Thiên đế không?”
Ánh mắt của Tống Thanh lóe lên, cô nói: “Lúc chúng ta đến nghĩa địa lần trước, thì chúng ta chỉ đi phía bên ngoài lăng mộ, chứ chúng ta chưa hề đi vào gần bên trong, con cho rằng chúng ta đã đi đủ sâu rồi, chứ chưa từng nghĩ rằng khoảng cách còn xa đến thế. Ngẫm lại thì lần trước chúng ta mạo hiểm thật, chỉ ở bên ngoài thôi mà đã như từ cõi chết trở về. Những người muốn được mai táng ở trong đó bây giờ chắc đã ngừng rồi nhỉ?” Tống Thanh vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Hà Nhật Dương và Tống Linh đồng thời lắc đầu.
Tống Thanh kinh hãi hét lên: “Bọn họ còn chưa hết hy vọng à?”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nếu như bọn họ hết hy vọng thì cô EL cũng sẽ không đi nghe ngóng tin tức về chuyện ổ khóa khắp nơi như thế rồi. Tin tức của cô EL rất nhạy bén, nhất định là cô đã biết chuyện gì rồi nên mới không về ăn tết mà chạy vạy ở bên ngoài để tìm tin tức về ổ khóa. Rõ ràng là bí mất của chiếc ổ khóa đã bị người khác biết rồi.”
Tống Linh gật đầu: “Mấy hôm nay anh cũng đã tìm kiếm tài liệu về loại ổ khóa này. Anh đã thâm nhập vào kho tư liệu của một số bảo tàng của các nước, kết quả thu được quả thực khiến cho người ta kinh ngạc. Ít nhất thì truyền thuyết về Thiên đế đã có mặt trong kho tư liệu của ba bảo tàng. Vậy thì, có người biết bí mật về chiếc chìa khóa này cũng không có gì là lạ. Dù sao thì nguồn tin tức của những người này còn phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều.”
Tống Thanh nhíu mày, đôi mắt cô trở nên thâm trầm: “Con tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ đào phần mộ của ba lên.”
Ngón tay thon dài của Hà Nhật Dương lướt nhẹ qua chén trà, như có điều suy nghĩ mà nói: “Người của con đã báo rằng, phía bên nghĩa địa đã xuất hiện một nhóm người thần bí. Đúng là không sợ bị trộm mà chỉ sợ trộm nhớ tới. Nếu như chúng ta cứ kéo dài như vậy thì đối phương sẽ nhân lúc chúng ta sơ hở mà ra tay. Dù sao người của chúng ta có nhiều đến dâu đi chăng nữa thì cũng không thể lúc nào cũng chăm chú, không hề buông lỏng được.”
Tống Thanh liền nói một cách đầy lo lắng: “Chẳng nhẽ đến cả phần mộ của ba mà chúng ta cũng không trông chừng được à?”
Hà Nhật Dương lắc đầu: “Không hề. Anh có một chủ ý tốt hơn. Thay vì cứ bị động, mất bò mới lo làm chuồng thì chi bằng chúng ta chủ đông xuất kích, xông vào hang bắt cọp.”