Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-331
CHƯƠNG 331:
Trong vấn đề này, Tống Ngũ cũng có đường dây thông tin của riêng mình.
Chuyện xảy ra ở sân bay vào hôm đó, ít nhiều hắn cũng biết một chút.
Nhưng hắn hoàn toàn không hay biết đến chuyện này.
Tuy nhà họ Tống đối xử với Lâm Vũ Tường chẳng ra gì, vì nếu không do ông ta, thì Tống Tử Dao đã không lưu lạc ở nước ngoài những mười tám năm. Nhưng dù gì ông ta cũng là con rể của nhà họ Tống, nên nhà họ Tống không thể làm ngơ với việc Lâm Vũ Tường bị sát hại.
Người Đông Bắc có một thói quen, chuyện trong nhà có gì đóng cửa bảo nhau, người ngoài mà chen vào thì lập tức sẽ bị cánh đàn ông Đông Bắc chỉnh cho một trận.
Trước giải phóng, quân phiệt Đông Bắc không ít, mỗi người tự đánh trận theo cách của mình, nhưng chỉ cần có người thọc gậy bánh xe, liền bị một đám quân phiệt liên kết lại tiêu diệt.
Hiện tại, nhà họ Tống dù có oán trách Lâm Vũ Tường vì ông ta bỏ Tống Tử Dao mà lấy Tống Thúy, thì đó cũng là chuyện riêng của nhà họ Tống, đâu đến lượt Vưu Tâm Nguyệt giết chết Lâm Vũ Tường.
Nhà họ Tống không kém cỏi đến mức phải cần người khác nhúng tay vào chuyện của nhà mình.
Cho nên, trong chuyện này, nhà họ Tống coi trọng tình cảm hơn là thù hận.
Bởi vậy, Bạ cụ Tống rất thương yêu Tống Thanh, nên không có cảm tình với Hà Nhật Dương.
Thế nhưng Tống Nhất, Tống Nhị, Tống Tam, Tống Tứ và Tống Ngũ lại cho rằng Hà Nhật Dương thật lòng yêu thương và trân trọng Tống Thanh.
Thấy Hà Nhật Dương không che giấu chuyện xấu trong nhà mà thẳng thắn giải thích nguyên nhân, đồng thời lập tức bảy tỏ tình cảm của hắn dành cho Tống Thanh. Mấy người anh trai này lại càng có hảo cảm với Hà Nhật Dương hơn.
Mọi người đều hiểu, chỉ khi yêu một người sâu đậm, mới có thể bỏ qua lòng tự tôn và thân phận cao quý của mình, chỉ mong người mình yêu có thể mỉm cười thấu hiểu cho mình.
Sau chuyện này, Tống Nhất không thể không thừa nhận, chỉ số IQ của Hà Nhật Dương thật sự rất cao!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, liền có thể nhanh chóng đưa ra những biện pháp giải quyết vấn đề.
Cũng chỉ có nhà họ Hà mới có thể bồi dưỡng được một người thừa kế cơ trí quyết đoán và tỉnh táo như vậy.
Trong hoàn cảnh khó khăn, luôn có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán, nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Đủ để chứng tỏ tính cách, phẩm chất và thủ đoạn của Hà Nhật Dương.
Mẹ của Tống Ngũ cũng chính là bác dâu thứ năm của Tống Thanh, bà nói với Bạ cụ Tống: “Mẹ, mẹ xem mình kìa! Tính toán với bọn trẻ làm gì? Tống Nhất chỉ mới nói nhà họ Hà sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mà mẹ đã nổi giận với nó rồi. Tiểu Lục và Thanh Thanh qua lại thân thiết với Tử Dao, chúng ta vui còn chẳng kịp nữa là. Không thể để Thanh Thanh khó chịu vào ngày vui như này, dù sao Thanh Thanh còn đang mang thai. Hơn nữa, cái thai mới vừa tròn một tháng, chính là thời kỳ nguy hiểm nhất. Chúng ta phải để ý một chút, nhưng mẹ cũng phải chú ý sức khỏe chứ? Thanh Thanh là một đứa trẻ hiếu thuận, nhìn thấy mẹ tức giận vì chuyện của nó, chắc hẳn nó sẽ thấy tự trách mình.”
Bạ cụ Tống nghe thấy con dâu thứ năm nói như vậy, sắc mặt bà lập tức ôn hòa hơn: “Nói cũng phải. Lần này Tống Thanh quay về, chúng ta phải để nó vui vẻ, không được nói những chuyện không vui. Con của nó chính là đứa trẻ đầu tiên của đời thứ tư nhà họ Tống đó!”
Những người khác đều rối rít tán thành.
Tống Nhất và Tống Ngũ lặng lẽ thở phào.
Quả nhiên, bây giờ chỉ có Thanh Thanh mới có thể làm bà nội nguôi giận thôi.
Hết cách rồi, ai bảo con gái nhà họ Tống được yêu chiều hơn đám con trai chứ?
Bác dâu thứ năm lập tức vẫy tay với Tống Nhất và Tống Ngũ: “Mau đi làm việc đi, mùng hai đến đây, nhưng đến lúc đấy đừng có làm mấy trò linh tinh đấy.”
Tống Nhất và Tống Ngũ đều chuồn nhanh như một cơn gió.
Bạ cụ Tống tươi cười nói với bác gái năm: “Lần này cuối cùng Thanh Thanh cũng có thể ở lại mấy ngày rồi. Lần trước nó còn bận lo liệu tiệc mừng thọ của Hà lão phu nhân, nhưng không ngờ trong tiệc mừng thọ lại xảy ra chuyện như vậy. May mà Thanh Thanh nhà ta phúc lớn mạng lớn, được thần linh phù hộ, cuối cùng có thể bình an vượt qua khó khăn.”
Bác gái năm gật đầu: “Đúng vậy, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, không ngờ chuyện này chưa xong chuyện khác đã kéo đến. Lại càng không thể ngờ được, năm đó Tống Cương lại thuê phu nhân nhà họ Hà giết chết Lâm Vũ Tường. Dù lúc đó, chúng ta rất giận cậu ta vì ly hôn với Tử Dao, nhưng dù gì cũng là người nhà chúng ta. Chúng ta thì chẳng sao, nhưng chỉ khổ đứa trẻ Thanh Thanh này. Nghe nói nó đã khóc rất nhiều khi đi viếng mộ ba nó, nghĩ mà đau lòng.”
Ánh mắt Bạ cụ Tống ảm đạm, gật đầu nói: “Đúng thế. Nhà họ Hà có đứa con dâu như vậy, cũng đủ khiến Hà lão phu nhân phải lo lắng. May mà chủ nhân nhà họ Hà cũng là người biết lẽ phải, nếu không Thanh Thanh nhà mình sẽ chịu nhiều ấm ức. Có điều, chuyện lần này, chỉ sợ bên phía nhà thông gia cũng không dễ xử lý. Vừa mới nhận lại con dâu, cũng không thể lập tức đuổi đi đúng không?”
Bạ cụ Tống đặt mình vào hoàn cảnh của Hà lão phu nhân mà nghĩ, trong lòng cũng không còn tức giận nữa.
Nói ai sốt ruốt nhất thì đó chính là Hà lão phu nhân.
Ai cũng biết Hà lão phu nhân yêu quý Tống Thanh.
Khi Tống Thanh còn chưa mang thai, bà ấy đã đối xử với Tống Thanh như con cháu trong nhà.
Bây giờ Tống Thanh đã mang thai, không phải Hà lão phu nhân sẽ coi nó như bảo bối sao?
Thế nhưng không ngờ lại có một đứa con dâu lắm chuyện Vưu Tâm Nguyệt này, dù đứa con dâu này có làm bao nhiêu chuyện xấu xa, thì Hà lão phu nhân cũng không thể vạch trần. Nếu không sẽ làm con trai mất hết mặt mũi.
Người nhà họ Hà rất coi trọng thể diện, Hà lão phu nhân không thể làm chuyện như vậy.
Sau khi ngẫm lại chuyện này, Bạ cụ Tống liền nguôi giận.
Mùng hai người khác đều đang sắm sửa đi đến nhà người thân của mình.
Mà gia đình Tống Thanh lại đang trên đường đến đây.
Cũng không còn cách nào vì gần tết nên vé máy bay rất khó mua. Đến vé tàu hỏa cũng khan hiếm, chứ nói gì đến việc chen chúc trên tàu hỏa.
Nên Tống Thanh quyết định lái xe về Đông Bắc!
Quãng đường từ thành phố H đến tỉnh G không ngắn.
Dù sao ba người ai cũng biết lái xe, người này mệt thì người kia lái thay, cũng không vất vả lắm.
Hà Nhật Dương muốn đưa máy bay trong nhà cho Tống Thanh dùng nhưng Tống Thanh từ chối thẳng thừng!
Chuẩn bị ly hôn đến nơi rồi, còn dùng máy bay của nhà họ Hà, chuyện này thật sự không thích hợp.
Thấy Tống Thanh bướng bỉnh như vậy, Hà Nhật Dương cũng không dám miễn cưỡng. Hắn đành sắp xếp người lấy danh nghĩa là nhận lái xe thuê, trở thành tài xế cho Tống Thanh với mức phí hai triệu một ngày, đưa bọn họ đến tỉnh G.
Sau khi được Tống Linh và Tống Tử Dao khuyên bảo, cuối cùng Tống Thanh mới từ bỏ ý định tự mình lái xe, mà thuê một tài xế tự mình tiến cử với bọn họ.
Trên đường đi, Tống Thanh hoàn toàn không biết, có bao nhiêu người, bao nhiêu chiếc xe lặng lẽ đi theo sau để bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Lúc đến địa phận tỉnh G thành phố G đã gần hết một ngày.
Vì trời đã vào đông nên trời tối rất nhanh, lúc đến tỉnh G thì trời đã tối, vì vậy mọi người phải ở trong khách sạn một đêm, sáng mùng hai sẽ lái xe đến nhà họ Tống ở thành phố G.
Hơn chín giờ, ba người đã về đến nhà.
Vừa xuống xe, Tống Thanh liền nhìn thấy bà cụ Tống đứng chờ ở cửa, cô lập tức nhảy lên: “Chúc bà ngoại năm mới vui vẻ! Chúc các bác trai và các bác gái năm mới vui vẻ! Chúc các anh họ của em năm mới vui vẻ!”
Nghe thấy những lời chúc từ cái miệng dẻo quẹo của Tống Thanh, Bạ cụ Tống lập tức kéo Tống Thanh lại: “Con xem con này! Đã lớn bằng này rồi, còn đang mang thai, mà còn nhảy nhót như con khỉ thế này.”
“Đúng đúng đúng.” Những người khác rối rít đáp lại.
Tống Tử Dao dẫn Tiểu Ngũ chậm rãi xuống xe, sải bước đến trước mặt Bạ cụ Tống, kéo Tống Linh nói: “Tiểu Lục, gọi bà ngoại đi con! Mau quỳ lạy chúc tết!”
Tống Linh lập tức quỳ xuống, nhưng lại bị Bạ cụ Tống ngăn lại: “Được rồi, trời lạnh như vậy mà còn làm khổ chúng nó. Đi thôi, mau vào trong nhà, vào nhà rồi chúc tết cũng không muộn.”
Lúc này Tống Linh mới lên tiếng: “Cảm ơn bà nội, chúc bà nội năm mới vui vẻ, chúc các bác năm mới vui vẻ, chúc các anh năm mới vui vẻ!”
Mấy anh em cũng lần lượt chào hỏi Tống Tử Dao.
“Được rồi được rồi.” Mọi người rối rít lên tiếng: “Tiểu Lục đúng là đẹp trai nhất nhà ta! Nhìn xem, phong thủy nhà họ Tống chúng ta đúng là tốt đẹp, đứa nào cũng đẹp đẽ nổi bật.”
Bạ cụ Tống kéo Tống Linh đến bên người, ngắm nghía từ trên xuống dưới, nói: “Đứa trẻ này hơi giống với bà cô của nhà họ Tống chúng ta.”
Mọi người đều tò mò hỏi: “Bà cô là ai ạ?”
Bạ cụ Tống trầm ngâm nói: “Chính là cô cả của ông ngoại các cháu. Năm đó bà ấy là một mỹ nhân có tiếng trong vùng, khiến một vị hoàng say mê, mà bất chấp mọi gièm pha nạp bà ấy vào trong phủ. Các cháu biết đấy, vì ngăn cấm, nên cuối cùng vị hoàng tử đó cũng không lấy được bà ấy. Những người theo đuổi bà cô năm đó có thể xếp thành một hàng dài. Về sau, bà cô mất sớm, rồi có một vị tài tử vẽ cho bà ấy một bức tranh chân dung. Bà cũng đã từng nhìn thấy bức tranh đó, mới biết nhà họ Tống lại có một người xinh đẹp xuất chúng như vậy.”
Mọi người nghe thấy câu chuyện của một trăm năm về trước, trong đầu liền hiện lên một mỹ nhẫn tuyệt thế ầu sầu mà chết.
Sau đó mọi người đều nhìn về phía Tống Linh, không hẹn mà cùng nghĩ, may mà Tống Linh là đàn ông.
Người ta nói hồng nhan bạc mệnh, vậy nam nhan thì có nguy hiểm gì không?
Tống Linh sờ mặt mình khẽ cười: “Vẻ đẹp của nhà họ Tống dù sao cũng phải có một người kế thừa chứ.”
Nghe thấy Tống Linh nói vậy, mọi người lập tức cười phá lên.
Bạ cụ Tống kéo Tống Linh và Tống Thanh đi vào trong sân, cười chảy cả nước mắt: “Đúng đúng đúng, dù sao cũng phải có người kế thừa dung mạo của nhà họ Tống. Hôm nào phải lấy tranh của bà cô ra, so sánh với con xem, ai tuyệt sắc hơn ai!”
Bước vào sân, Tống Thanh và Tống Linh cùng Tống Tử Dao đi bái lạy tổ tông.
Đây là quy tắc của nhà họ Tống.
Đón Tết phải thờ cúng tổ tiên và những người có trong gia phả.
Mùng một mỗi năm, thành viên trong nhà đều phải đi thắp hương bái lạy.
Làm những việc này, mới có thể chứng minh là người nhà họ Tống.
Tống Tử Dao ở phía trước, Tống Thanh và Tống Linh ở phía sau, quỳ trên bồ đoàn, thành kính quỳ lạy thắp hương.
Đợi ba người bái lạy xong, bác cả nói với Tống Tử Dao: “Em gái à, mẹ chúng ta đã ghi tên của Tiểu Lục và Thanh Thanh vào gia phả rồi. Từ nay về sau, hai đứa nó không phải là những đứa trẻ côi cút nữa. Sau này bất kể có xảy ra chuyện gì, nhà họ Tống mãi mãi đứng sau ủng hộ mọi người.”
Vành mắt Tống Thanh đỏ hoe.
Tống Nhất cũng nói: “Đúng đấy cô ạ, con của Thanh Thanh chính là con cháu đời thứ bốn của nhà họ Tống. Mấy anh em bọn cháu sẽ gắng sức dạy dỗ nó thành người.”
Những anh em khác đều gật đầu tán thành.
Tống Linh cười: “Đâu cần các anh phải giúp đỡ chứ? Một mình em cũng có thể làm được! Em là bác ruột của đứa bé, dạy dỗ đứa bé cũng là chuyện hiển nhiên.”
Bác cả liền nói: “Bác cũng là bác ruột của Thanh Thanh? Bác ruột nuôi cháu ngoại mới là chuyện hiển nhiên ấy.”
Tất cả mọi người đều bật cười vui vẻ.
Trong vấn đề này, Tống Ngũ cũng có đường dây thông tin của riêng mình.
Chuyện xảy ra ở sân bay vào hôm đó, ít nhiều hắn cũng biết một chút.
Nhưng hắn hoàn toàn không hay biết đến chuyện này.
Tuy nhà họ Tống đối xử với Lâm Vũ Tường chẳng ra gì, vì nếu không do ông ta, thì Tống Tử Dao đã không lưu lạc ở nước ngoài những mười tám năm. Nhưng dù gì ông ta cũng là con rể của nhà họ Tống, nên nhà họ Tống không thể làm ngơ với việc Lâm Vũ Tường bị sát hại.
Người Đông Bắc có một thói quen, chuyện trong nhà có gì đóng cửa bảo nhau, người ngoài mà chen vào thì lập tức sẽ bị cánh đàn ông Đông Bắc chỉnh cho một trận.
Trước giải phóng, quân phiệt Đông Bắc không ít, mỗi người tự đánh trận theo cách của mình, nhưng chỉ cần có người thọc gậy bánh xe, liền bị một đám quân phiệt liên kết lại tiêu diệt.
Hiện tại, nhà họ Tống dù có oán trách Lâm Vũ Tường vì ông ta bỏ Tống Tử Dao mà lấy Tống Thúy, thì đó cũng là chuyện riêng của nhà họ Tống, đâu đến lượt Vưu Tâm Nguyệt giết chết Lâm Vũ Tường.
Nhà họ Tống không kém cỏi đến mức phải cần người khác nhúng tay vào chuyện của nhà mình.
Cho nên, trong chuyện này, nhà họ Tống coi trọng tình cảm hơn là thù hận.
Bởi vậy, Bạ cụ Tống rất thương yêu Tống Thanh, nên không có cảm tình với Hà Nhật Dương.
Thế nhưng Tống Nhất, Tống Nhị, Tống Tam, Tống Tứ và Tống Ngũ lại cho rằng Hà Nhật Dương thật lòng yêu thương và trân trọng Tống Thanh.
Thấy Hà Nhật Dương không che giấu chuyện xấu trong nhà mà thẳng thắn giải thích nguyên nhân, đồng thời lập tức bảy tỏ tình cảm của hắn dành cho Tống Thanh. Mấy người anh trai này lại càng có hảo cảm với Hà Nhật Dương hơn.
Mọi người đều hiểu, chỉ khi yêu một người sâu đậm, mới có thể bỏ qua lòng tự tôn và thân phận cao quý của mình, chỉ mong người mình yêu có thể mỉm cười thấu hiểu cho mình.
Sau chuyện này, Tống Nhất không thể không thừa nhận, chỉ số IQ của Hà Nhật Dương thật sự rất cao!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, liền có thể nhanh chóng đưa ra những biện pháp giải quyết vấn đề.
Cũng chỉ có nhà họ Hà mới có thể bồi dưỡng được một người thừa kế cơ trí quyết đoán và tỉnh táo như vậy.
Trong hoàn cảnh khó khăn, luôn có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán, nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Đủ để chứng tỏ tính cách, phẩm chất và thủ đoạn của Hà Nhật Dương.
Mẹ của Tống Ngũ cũng chính là bác dâu thứ năm của Tống Thanh, bà nói với Bạ cụ Tống: “Mẹ, mẹ xem mình kìa! Tính toán với bọn trẻ làm gì? Tống Nhất chỉ mới nói nhà họ Hà sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mà mẹ đã nổi giận với nó rồi. Tiểu Lục và Thanh Thanh qua lại thân thiết với Tử Dao, chúng ta vui còn chẳng kịp nữa là. Không thể để Thanh Thanh khó chịu vào ngày vui như này, dù sao Thanh Thanh còn đang mang thai. Hơn nữa, cái thai mới vừa tròn một tháng, chính là thời kỳ nguy hiểm nhất. Chúng ta phải để ý một chút, nhưng mẹ cũng phải chú ý sức khỏe chứ? Thanh Thanh là một đứa trẻ hiếu thuận, nhìn thấy mẹ tức giận vì chuyện của nó, chắc hẳn nó sẽ thấy tự trách mình.”
Bạ cụ Tống nghe thấy con dâu thứ năm nói như vậy, sắc mặt bà lập tức ôn hòa hơn: “Nói cũng phải. Lần này Tống Thanh quay về, chúng ta phải để nó vui vẻ, không được nói những chuyện không vui. Con của nó chính là đứa trẻ đầu tiên của đời thứ tư nhà họ Tống đó!”
Những người khác đều rối rít tán thành.
Tống Nhất và Tống Ngũ lặng lẽ thở phào.
Quả nhiên, bây giờ chỉ có Thanh Thanh mới có thể làm bà nội nguôi giận thôi.
Hết cách rồi, ai bảo con gái nhà họ Tống được yêu chiều hơn đám con trai chứ?
Bác dâu thứ năm lập tức vẫy tay với Tống Nhất và Tống Ngũ: “Mau đi làm việc đi, mùng hai đến đây, nhưng đến lúc đấy đừng có làm mấy trò linh tinh đấy.”
Tống Nhất và Tống Ngũ đều chuồn nhanh như một cơn gió.
Bạ cụ Tống tươi cười nói với bác gái năm: “Lần này cuối cùng Thanh Thanh cũng có thể ở lại mấy ngày rồi. Lần trước nó còn bận lo liệu tiệc mừng thọ của Hà lão phu nhân, nhưng không ngờ trong tiệc mừng thọ lại xảy ra chuyện như vậy. May mà Thanh Thanh nhà ta phúc lớn mạng lớn, được thần linh phù hộ, cuối cùng có thể bình an vượt qua khó khăn.”
Bác gái năm gật đầu: “Đúng vậy, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, không ngờ chuyện này chưa xong chuyện khác đã kéo đến. Lại càng không thể ngờ được, năm đó Tống Cương lại thuê phu nhân nhà họ Hà giết chết Lâm Vũ Tường. Dù lúc đó, chúng ta rất giận cậu ta vì ly hôn với Tử Dao, nhưng dù gì cũng là người nhà chúng ta. Chúng ta thì chẳng sao, nhưng chỉ khổ đứa trẻ Thanh Thanh này. Nghe nói nó đã khóc rất nhiều khi đi viếng mộ ba nó, nghĩ mà đau lòng.”
Ánh mắt Bạ cụ Tống ảm đạm, gật đầu nói: “Đúng thế. Nhà họ Hà có đứa con dâu như vậy, cũng đủ khiến Hà lão phu nhân phải lo lắng. May mà chủ nhân nhà họ Hà cũng là người biết lẽ phải, nếu không Thanh Thanh nhà mình sẽ chịu nhiều ấm ức. Có điều, chuyện lần này, chỉ sợ bên phía nhà thông gia cũng không dễ xử lý. Vừa mới nhận lại con dâu, cũng không thể lập tức đuổi đi đúng không?”
Bạ cụ Tống đặt mình vào hoàn cảnh của Hà lão phu nhân mà nghĩ, trong lòng cũng không còn tức giận nữa.
Nói ai sốt ruốt nhất thì đó chính là Hà lão phu nhân.
Ai cũng biết Hà lão phu nhân yêu quý Tống Thanh.
Khi Tống Thanh còn chưa mang thai, bà ấy đã đối xử với Tống Thanh như con cháu trong nhà.
Bây giờ Tống Thanh đã mang thai, không phải Hà lão phu nhân sẽ coi nó như bảo bối sao?
Thế nhưng không ngờ lại có một đứa con dâu lắm chuyện Vưu Tâm Nguyệt này, dù đứa con dâu này có làm bao nhiêu chuyện xấu xa, thì Hà lão phu nhân cũng không thể vạch trần. Nếu không sẽ làm con trai mất hết mặt mũi.
Người nhà họ Hà rất coi trọng thể diện, Hà lão phu nhân không thể làm chuyện như vậy.
Sau khi ngẫm lại chuyện này, Bạ cụ Tống liền nguôi giận.
Mùng hai người khác đều đang sắm sửa đi đến nhà người thân của mình.
Mà gia đình Tống Thanh lại đang trên đường đến đây.
Cũng không còn cách nào vì gần tết nên vé máy bay rất khó mua. Đến vé tàu hỏa cũng khan hiếm, chứ nói gì đến việc chen chúc trên tàu hỏa.
Nên Tống Thanh quyết định lái xe về Đông Bắc!
Quãng đường từ thành phố H đến tỉnh G không ngắn.
Dù sao ba người ai cũng biết lái xe, người này mệt thì người kia lái thay, cũng không vất vả lắm.
Hà Nhật Dương muốn đưa máy bay trong nhà cho Tống Thanh dùng nhưng Tống Thanh từ chối thẳng thừng!
Chuẩn bị ly hôn đến nơi rồi, còn dùng máy bay của nhà họ Hà, chuyện này thật sự không thích hợp.
Thấy Tống Thanh bướng bỉnh như vậy, Hà Nhật Dương cũng không dám miễn cưỡng. Hắn đành sắp xếp người lấy danh nghĩa là nhận lái xe thuê, trở thành tài xế cho Tống Thanh với mức phí hai triệu một ngày, đưa bọn họ đến tỉnh G.
Sau khi được Tống Linh và Tống Tử Dao khuyên bảo, cuối cùng Tống Thanh mới từ bỏ ý định tự mình lái xe, mà thuê một tài xế tự mình tiến cử với bọn họ.
Trên đường đi, Tống Thanh hoàn toàn không biết, có bao nhiêu người, bao nhiêu chiếc xe lặng lẽ đi theo sau để bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Lúc đến địa phận tỉnh G thành phố G đã gần hết một ngày.
Vì trời đã vào đông nên trời tối rất nhanh, lúc đến tỉnh G thì trời đã tối, vì vậy mọi người phải ở trong khách sạn một đêm, sáng mùng hai sẽ lái xe đến nhà họ Tống ở thành phố G.
Hơn chín giờ, ba người đã về đến nhà.
Vừa xuống xe, Tống Thanh liền nhìn thấy bà cụ Tống đứng chờ ở cửa, cô lập tức nhảy lên: “Chúc bà ngoại năm mới vui vẻ! Chúc các bác trai và các bác gái năm mới vui vẻ! Chúc các anh họ của em năm mới vui vẻ!”
Nghe thấy những lời chúc từ cái miệng dẻo quẹo của Tống Thanh, Bạ cụ Tống lập tức kéo Tống Thanh lại: “Con xem con này! Đã lớn bằng này rồi, còn đang mang thai, mà còn nhảy nhót như con khỉ thế này.”
“Đúng đúng đúng.” Những người khác rối rít đáp lại.
Tống Tử Dao dẫn Tiểu Ngũ chậm rãi xuống xe, sải bước đến trước mặt Bạ cụ Tống, kéo Tống Linh nói: “Tiểu Lục, gọi bà ngoại đi con! Mau quỳ lạy chúc tết!”
Tống Linh lập tức quỳ xuống, nhưng lại bị Bạ cụ Tống ngăn lại: “Được rồi, trời lạnh như vậy mà còn làm khổ chúng nó. Đi thôi, mau vào trong nhà, vào nhà rồi chúc tết cũng không muộn.”
Lúc này Tống Linh mới lên tiếng: “Cảm ơn bà nội, chúc bà nội năm mới vui vẻ, chúc các bác năm mới vui vẻ, chúc các anh năm mới vui vẻ!”
Mấy anh em cũng lần lượt chào hỏi Tống Tử Dao.
“Được rồi được rồi.” Mọi người rối rít lên tiếng: “Tiểu Lục đúng là đẹp trai nhất nhà ta! Nhìn xem, phong thủy nhà họ Tống chúng ta đúng là tốt đẹp, đứa nào cũng đẹp đẽ nổi bật.”
Bạ cụ Tống kéo Tống Linh đến bên người, ngắm nghía từ trên xuống dưới, nói: “Đứa trẻ này hơi giống với bà cô của nhà họ Tống chúng ta.”
Mọi người đều tò mò hỏi: “Bà cô là ai ạ?”
Bạ cụ Tống trầm ngâm nói: “Chính là cô cả của ông ngoại các cháu. Năm đó bà ấy là một mỹ nhân có tiếng trong vùng, khiến một vị hoàng say mê, mà bất chấp mọi gièm pha nạp bà ấy vào trong phủ. Các cháu biết đấy, vì ngăn cấm, nên cuối cùng vị hoàng tử đó cũng không lấy được bà ấy. Những người theo đuổi bà cô năm đó có thể xếp thành một hàng dài. Về sau, bà cô mất sớm, rồi có một vị tài tử vẽ cho bà ấy một bức tranh chân dung. Bà cũng đã từng nhìn thấy bức tranh đó, mới biết nhà họ Tống lại có một người xinh đẹp xuất chúng như vậy.”
Mọi người nghe thấy câu chuyện của một trăm năm về trước, trong đầu liền hiện lên một mỹ nhẫn tuyệt thế ầu sầu mà chết.
Sau đó mọi người đều nhìn về phía Tống Linh, không hẹn mà cùng nghĩ, may mà Tống Linh là đàn ông.
Người ta nói hồng nhan bạc mệnh, vậy nam nhan thì có nguy hiểm gì không?
Tống Linh sờ mặt mình khẽ cười: “Vẻ đẹp của nhà họ Tống dù sao cũng phải có một người kế thừa chứ.”
Nghe thấy Tống Linh nói vậy, mọi người lập tức cười phá lên.
Bạ cụ Tống kéo Tống Linh và Tống Thanh đi vào trong sân, cười chảy cả nước mắt: “Đúng đúng đúng, dù sao cũng phải có người kế thừa dung mạo của nhà họ Tống. Hôm nào phải lấy tranh của bà cô ra, so sánh với con xem, ai tuyệt sắc hơn ai!”
Bước vào sân, Tống Thanh và Tống Linh cùng Tống Tử Dao đi bái lạy tổ tông.
Đây là quy tắc của nhà họ Tống.
Đón Tết phải thờ cúng tổ tiên và những người có trong gia phả.
Mùng một mỗi năm, thành viên trong nhà đều phải đi thắp hương bái lạy.
Làm những việc này, mới có thể chứng minh là người nhà họ Tống.
Tống Tử Dao ở phía trước, Tống Thanh và Tống Linh ở phía sau, quỳ trên bồ đoàn, thành kính quỳ lạy thắp hương.
Đợi ba người bái lạy xong, bác cả nói với Tống Tử Dao: “Em gái à, mẹ chúng ta đã ghi tên của Tiểu Lục và Thanh Thanh vào gia phả rồi. Từ nay về sau, hai đứa nó không phải là những đứa trẻ côi cút nữa. Sau này bất kể có xảy ra chuyện gì, nhà họ Tống mãi mãi đứng sau ủng hộ mọi người.”
Vành mắt Tống Thanh đỏ hoe.
Tống Nhất cũng nói: “Đúng đấy cô ạ, con của Thanh Thanh chính là con cháu đời thứ bốn của nhà họ Tống. Mấy anh em bọn cháu sẽ gắng sức dạy dỗ nó thành người.”
Những anh em khác đều gật đầu tán thành.
Tống Linh cười: “Đâu cần các anh phải giúp đỡ chứ? Một mình em cũng có thể làm được! Em là bác ruột của đứa bé, dạy dỗ đứa bé cũng là chuyện hiển nhiên.”
Bác cả liền nói: “Bác cũng là bác ruột của Thanh Thanh? Bác ruột nuôi cháu ngoại mới là chuyện hiển nhiên ấy.”
Tất cả mọi người đều bật cười vui vẻ.