Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-329
CHƯƠNG 329:
Có lẽ đang đoàn tụ với người nhà của hắn?
Người nhà? Haha, thật sự là cụm từ khiến người ta căm ghét.
Sùng Minh rối rắm đứng ở đầu phố chẳng có mục đích.
Không thể phủ nhận, trong giờ phút này, đột nhiên hắn rất muốn nhìn thấy Tống Linh.
Muốn nhìn thấy khuôn mặt không kiên nhẫn của hắn, nhưng vì kiếm tiền nên dù ghét bỏ vẫn đồng ý ở lại.
Hắn lại nhìn qua những người bước đi trên con đường lớn, thật sự khiến người ta buồn nôn vì dung tục tầm thường.
Vào lúc Sùng Minh đang cảm thấy cô đơn, thì Hà Nhật Dương cũng không ổn chút nào.
Rõ ràng là năm đầu tiên sau khi kết hôn nhưng hắn lại trở thành kẻ lẻ loi.
Không khí trong nhà lớn của Nhà họ Hà cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
Tất cả mọi người đều có vẻ đầy thận trọng.
Bởi vì lễ giao thừa, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt được cho phép tới đây ăn bữa cơm đoàn viên.
Nhưng Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cũng không dám nói dù chỉ một câu.
Hà Nhật Dương cũng chẳng hé miệng.
Trong lòng Hà Nhật Khang đang nghĩ tới chuyện khác nên cũng không mở miệng.
Vì thế, một nhà im lặng ngồi cùng nhau, chẳng ai nói gì.
Hà lão phu nhân quay đầu hỏi Hà Nhật Khang: “Nhật Khang, lúc trước cháu nguyện buông bỏ tất cả quyền thừa kế Nhà họ Hà để đi thăm thú đây đó. Nửa năm nay cháu có thu hoạch gì?”
Hà Nhật Khang ngẩng đầu nhìn Hà lão phu nhân, trả lời rất vui vẻ: “Bà nội, cháu cảm thấy chuyện mình lựa chọn là vô cùng đúng đắn.”
“Ồ, nói thử xem.” Trên mặt Hà lão phu nhân lộ ra ý cười. Bà hỏi “Thu hoạch được gì mà khiến cháu vui vẻ như vậy?”
Hà Nhật Khang cười tít mắt trả lời: “Nửa năm nay, cháu đã đi qua rất nhiều rất nhiều nơi, chụp được rất nhiều rất nhiều cảnh sắc, khám phá thêm nhiều điều xinh đẹp. Đây là những điều lúc trước ở Nhà họ Hà cháu chưa từng nhìn thấy. Bỗng nhiên cháu cảm thấy, căn bản cháu không thích hợp với việc buôn bán mà thích hợp làm một kẻ rong chơi nhàn tản. Trong lần du lịch này, cháu gặp được một cô gái vô cùng đặc biệt. Cô ấy độc lập tự chủ, thông minh hào phóng vô cùng. Điều quan trọng nhất chính là cô ấy có suy nghĩ rất giống cháu. Đáng tiếc là, chúng cháu vội vàng gặp gỡ rồi lại chia tay, cháu không kịp hỏi lai lịch của cô ấy. Cháu chỉ biết rằng cô ấy cũng là người thành phố H. Mấy ngày trước cháu quay trở về thành phố H sớm hơn dự định là vì muốn tìm thông tin của cô ấy. Bà nội, nếu có thể, cháu có thể dẫn cô ấy về gặp bà không?”
Hà lão phu nhân kinh ngạc nhìn Hà Nhật Khang: “Nhật Khang, cháu nghiêm túc sao?”
Hà Nhật Khang gật đầu trịnh trọng: “Vô cùng nghiêm túc.”
Chiếc đũa trong tay Hà Nhật Dương bỗng rơi xuống mặt bàn.
Người ngồi quanh bàn cùng quay đầu nhìn về phía Hà Nhật Dương.
Trong lễ nghi bàn ăn, đây là hành vi vô cùng thất lễ.
Nhưng vào lúc này, Hà Nhật Dương cũng không quan tâm nhiều. Hắn lập tức hỏi Hà Nhật Khang: “Anh, anh trở về sớm là vì tìm một người con gái khác?”
Hà Nhật Khang gật gật đầu: “Đúng rồi, làm sao vậy?”
“Vậy anh... Mấy ngày này đã gặp Thôi Nguyệt Lam chưa?” Trong lòng Hà Nhật Dương hiện lên một dự cảm không lành.
Không ổn, bị Thôi Nguyệt Lam lợi dụng rồi!
Ánh mắt Vưu Tâm Nguyệt cũng liếc về phía Hà Nhật Khang.
Hà Nhật Khang cũng không hiểu sao lại bị hỏi: “Đâu có gặp? Anh gặp nó làm gì? Anh cũng không biết nó đã về nước. Anh và nó đã mấy năm không liên lạc, không gặp mặt rồi. À, đúng rồi, hôm đó đi gặp nó không phải vì em nói với anh rằng Lam Lam đang ở rất gần anh, nhờ anh tới đón con bé sao? Sao đó nó nói với anh cơ thể không khỏe, sợ không có cách nào về nhà. Bởi vậy, anh cùng nó tới bệnh viện. Nhật Dương, mẹ, mọi người nhìn con kỳ quái như thế để làm gì?”
Đáy lòng Hà Nhật Dương và Vưu Tâm Nguyệt cùng chìm xuống.
Chuyện gì thế này?
Vì sao lý do thoái thác của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Rõ ràng Thôi Nguyệt Lam nói với mọi người rằng, mấy ngày đó cô ấy đều ở cùng Hà Nhật Khang, mà đứa nhỏ này cũng là của Hà Nhật Khang.
Nhưng Hà Nhật Khang lại nói rằng, ngày Thôi Nguyệt Lam đi tới bệnh viện hắn mới gặp cô ta.
Như vậy, rốt cuộc là ai đang nói dối?
Hà Nhật Dương không còn tâm trạng ăn cơm nữa, lập tức đứng lên nói: “Anh, anh lại đây, em có lời muốn nói với anh.”
Nét khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt Hà Nhật Khang, nhưng hắn vẫn hơi gật đầu, nói với Hạ
lão phu nhân: “Bà nội, con đi ra đó một chút.”
Ánh mắt Hà lão phu nhân lóe lên, gật đầu đồng ý.
Đừng thấy bà tuổi tác đã cao, thế nhưng có rất nhiều chuyện đều chẳng giấu được ánh mắt của bà.
Có người gây chuyện, bà sẽ không dễ dàng tha thứ.
Hà Nhật Dương đợi Hà Nhật Khang tới, không đợi đối phương đặt câu hỏi đã trực tiếp hỏi luôn: “Anh, những điều anh vừa nói đều là sự thật?”
Vẻ mặt Hà Nhật Khang lộ vẻ khó hiểu: “Cái gì thật cái gì giả? Nhật Dương, em đang lo lắng điều gì? Anh đã từ bỏ quyền thừa kế Nhà họ Hà. Với em mà nói, anh không còn bất cứ uy hiếp nào nữa. Vì sao em vẫn hỏi anh vấn đề như thế?”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nhắm lại, hai nắm đấm siết chặt, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay.
So với Thôi Nguyệt Lam, hắn tin tưởng Hà Nhật Khang hơn!
Nói cách khác, hắn sẽ không vì bảo vệ danh dự của Hà Nhật Khang mà tự mình giám sát việc Thôi Nguyệt Lam bỏ đi đứa bé kia!
Hiện giờ Hà Nhật Khang lại nói như vậy, vậy ngẫm lại, nhất định người nói dối là Thôi Nguyệt Lam!
Bởi vì, Hà Nhật Khang đối mặt riêng tư với Hà Nhật Dương nên không cần thiết phải nói dối!
Hà Nhật Khang nhìn vẻ mặt không ổn của Hà Nhật Dương, hắn lập tức nhận ra được điều gì đó. Hắn truy hỏi: “Nhật Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nói xong câu đó, Hà Nhật Khang lại lập tức hỏi thêm một câu: “Có liên quan tới Lam Lam? Vừa rồi anh còn muốn hỏi em, những video và ảnh chụp kia của Lam Lam trong ngày sinh nhật của bà nội, rốt cuộc là chuyện gì?
Hà Nhật Dương hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hà Nhật Dương này bày mưu lập kế bao ngày, không ngờ bây giờ lại bị cho vào bẫy. Thôi Nguyệt Lam nói với em, mấy ngày trước đó anh vẫn luôn đi cùng cô ấy, hơn nữa hai người đã ở bên nhau rồi. Trong bụng cô ấy có con của anh.”
Cả người Hà Nhật Khang ngây ngẩn.
Vẻ mặt dùng từ kinh hoàng cũng không đủ để miêu tả.
“Đùa gì thế! Bọn này là anh em đấy!” Hà Nhật Khang sững sỡ, đi qua đi lại vài vòng: “Anh phải cầm thú thế nào mới có thể động tay động chân với em gái mình? Cho dù không phải quan hệ máu mủ, nhưng lớn lên bên nhau từ nhỏ cũng là anh em!”
Hai tay Hà Nhật Khang che mặt: “Loại chuyện thế này nếu để cô ấy biết thì anh xong đời rồi!”
Sau khi nói xong câu đó, Hà Nhật Khang túm lấy bả vai của Hà Nhật Dương, nghiến răng nghiến lợi: “Nhật Dương, chuyện này có ai biết nữa?”
Hà Nhật Dương hạ mí mắt: “Đại khái còn có ba mẹ biết. Ngoài ra, hẳn còn vài người ngoài. Ngày hôm đó, chuyện anh đi với nó tới bệnh viện, cả thế giới đều biết rồi.”
Hà Nhật Khang lùi về sau vài bước, nét hoảng hốt và khó có thể tin hiện lên trên mặt.
“Sao có thể như vậy?” Hà Nhật Khang lắc đầu: “Anh coi nó như em gái ruột, sao nó có thể hãm hại anh như vậy?”
Hà Nhật Dương cười khổ: “Sao em lại không coi nó là em gái ruột chứ?”
Hà Nhật Khang và Hà Nhật Dương liếc nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.
Nếu như lúc mới đầu Hà Nhật Dương chỉ nghi ngờ mẹ mình và Thôi Nguyệt Lam bắt tay nhau bịa một lời nói dối ép Tống Thanh đi.
Như vậy lúc này, Hà Nhật Dương bắt đầu tin chắc điều này rồi.
Loại chuyện thế này không phải không có khả năng.
Nếu như, hắn có thể tìm ra được hung thủ thật sự đã giết chết Lâm Vũ Tường.
Vậy mọi vấn đề giữa hắn và Tống Thanh không phải được giải quyết dễ dàng rồi sao?
Bỗng nhiên Hà Nhật Dương tìm được hi vọng.
Hắn nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự!
Trên bàn ăn, Hà lão phu nhân liếc nhìn Vưu Tâm Nguyệt đầy ý tứ, nhẹ nhàng nói: “Năm đó không cho cô vào cửa, có lẽ là lựa chọn chính xác nhất của tôi.”
“Mẹ!” Hà Quốc Tường kêu lên một tiếng khó xử.
Hà lão phu nhân thở dài một tiếng.
Ai bảo bà sinh ra một đứa con sợ vợ như thế chứ?
Vướng bận đủ đường mà!
Hà lão phu nhân nói: “Thôi bỏ đi. Hôm nay sắp sang năm mới, những lời này không nói nữa.”
Vẻ ấm ức hiện lên trên nét mặt Vưu Tâm Nguyệt.
Lẽ nào chỉ có Hà lão phu nhân được phép can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai bà ta nhưng lại không cho phép bà can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai mình sao?
Làm người đừng có quá đáng như vậy có được được không?
Những lời này nghẹn trong cổ Vưu Tâm Nguyệt, cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.
Nếu bà đã chọn về Nhà họ Hà cùng Hà Quốc Tường, thì bà phải kiềm chế sự sắc sảo của ngày trước lại, ngoan ngoãn làm một nàng dâu tốt.
Ở dưới mặt bàn, Hà Quốc Tường kéo lấy tay Vưu Tâm Nguyệt cho bà một chút an ủi.
Lúc này Vưu Tâm Nguyệt mới cúi đầu xuống, bỏ đi nét mặt ấm ức kia.
So với không khí nặng nề đè nén trong Nhà họ Hà, Tống Thanh ở bên này thoải mái hơn rất nhiều.
Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê ngồi trên sofa, chat webcam với bọn họ.
Hai gia đình cùng nói chuyện cùng xem Gala cuối năm. Lưu Nghĩa và Tống Thanh một mình ôm lấy máy tính chơi game với nhau.
Hai người cùng đi thăng cấp, quả nhiên tốc độ cao hơn nhiều.
Ra khỏi thôn dành cho tân thủ, cuối cùng Tống Thanh cũng tìm được bí quyết, tốc độ thăng cấp nhanh hơn rất nhiều.
Từ Vân Khê trò chuyện việc nhà cùng Tống Tử Dao, Tống Linh ở bên cạnh cười tủm tỉm.
“Tử Dao, qua giao thừa, mọi người thật sự không định quay về thành phố P chơi sao?” Từ Vân Khê hỏi.
Tống Tử Dao cười lắc đầu: “Không dễ gì mới trở về. Mồng một tết tớ muốn quay lại Nhà họ Tống. Vốn là nên định ở lại đây. Hiện giờ Thanh Thanh và Tiểu Lục cũng muốn cùng tớ về Đông Bắc nghỉ ngơi.”
Từ Vân Khê gật đầu nói: “Cũng được, ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng nên về nhà đón năm mới. Đúng rồi, rốt cuộc giữa Thanh Thanh và Hà Nhật Dương sao thế?”
Tống Tử Dao liếc nhìn Tống Thanh đang chơi game, thấp giọng nói: “Con nhóc không chịu nói. Cho dù hỏi thế nào nó cũng giấu nhẹm nỗi khúc mắc trong lòng. Hình như ngoại trừ nguyên nhân liên quan tới Vưu Tâm Nguyệt, còn có việc khác nữa.”
Từ Vân Khê cau mày nói: “Chẳng lẽ là do Hà Nhật Dương xảy ra vấn đề. Năm đó Lưu Vân nhà chúng tớ cũng như vậy, có quan hệ không rõ ràng với một phụ nữ cấp dưới. Hừ, con nhỏ hèn hạ!”
Lưu Nghĩa ở bên cạnh chen miệng vào: “Mẹ, năm đó không phải ba đã giải thích rồi sao. Đó là hiểu lầm! Căn bản ba đâu có cho người phụ nữ kia cơ hội!”
Từ Vân Khê không đồng ý: “Lừa ai chứ? Nội y cũng đã ném vào tủ quần áo trong nhà rồi, coi mẹ là con ngốc à? Được rồi, con cũng đừng biện bạch thay ba con nữa! Rốt cuộc con là con gái của ai?”
Lưu Nghĩa lè lưỡi, không dám lên tiếng nữa.
Những điều hai bên nói qua nói lại, Tống Thanh đều nghe được, chỉ là cô muốn đánh quái trong im lặng với Lưu Nghĩa, không muốn nói gì.
Tình huống của cô không giống với mẹ nuôi.
Năm đó, ba nuôi chỉ có chút quan hệ mờ ám không rõ ràng với người phụ nữ cấp dưới. Mà giữa Hà Nhật Dương và Thôi Nguyệt Lam, ngay cả con cũng đã có rồi.
Bản xét nghiệm có thai kia của Thôi Nguyệt Lam rõ ràng rành mạch. Ảnh chụp Hà Nhật Dương cùng Thôi Nguyệt Lam đi khám thai cũng sắc nét vô cùng.
Sự thật đã rõ ràng, không thể chối cãi như vậy, bản thân cô tiếp tục ở lại có nghĩa gì nữa?
Không bằng tác thành cho bọn họ đi thôi.
Có lẽ đang đoàn tụ với người nhà của hắn?
Người nhà? Haha, thật sự là cụm từ khiến người ta căm ghét.
Sùng Minh rối rắm đứng ở đầu phố chẳng có mục đích.
Không thể phủ nhận, trong giờ phút này, đột nhiên hắn rất muốn nhìn thấy Tống Linh.
Muốn nhìn thấy khuôn mặt không kiên nhẫn của hắn, nhưng vì kiếm tiền nên dù ghét bỏ vẫn đồng ý ở lại.
Hắn lại nhìn qua những người bước đi trên con đường lớn, thật sự khiến người ta buồn nôn vì dung tục tầm thường.
Vào lúc Sùng Minh đang cảm thấy cô đơn, thì Hà Nhật Dương cũng không ổn chút nào.
Rõ ràng là năm đầu tiên sau khi kết hôn nhưng hắn lại trở thành kẻ lẻ loi.
Không khí trong nhà lớn của Nhà họ Hà cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
Tất cả mọi người đều có vẻ đầy thận trọng.
Bởi vì lễ giao thừa, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt được cho phép tới đây ăn bữa cơm đoàn viên.
Nhưng Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cũng không dám nói dù chỉ một câu.
Hà Nhật Dương cũng chẳng hé miệng.
Trong lòng Hà Nhật Khang đang nghĩ tới chuyện khác nên cũng không mở miệng.
Vì thế, một nhà im lặng ngồi cùng nhau, chẳng ai nói gì.
Hà lão phu nhân quay đầu hỏi Hà Nhật Khang: “Nhật Khang, lúc trước cháu nguyện buông bỏ tất cả quyền thừa kế Nhà họ Hà để đi thăm thú đây đó. Nửa năm nay cháu có thu hoạch gì?”
Hà Nhật Khang ngẩng đầu nhìn Hà lão phu nhân, trả lời rất vui vẻ: “Bà nội, cháu cảm thấy chuyện mình lựa chọn là vô cùng đúng đắn.”
“Ồ, nói thử xem.” Trên mặt Hà lão phu nhân lộ ra ý cười. Bà hỏi “Thu hoạch được gì mà khiến cháu vui vẻ như vậy?”
Hà Nhật Khang cười tít mắt trả lời: “Nửa năm nay, cháu đã đi qua rất nhiều rất nhiều nơi, chụp được rất nhiều rất nhiều cảnh sắc, khám phá thêm nhiều điều xinh đẹp. Đây là những điều lúc trước ở Nhà họ Hà cháu chưa từng nhìn thấy. Bỗng nhiên cháu cảm thấy, căn bản cháu không thích hợp với việc buôn bán mà thích hợp làm một kẻ rong chơi nhàn tản. Trong lần du lịch này, cháu gặp được một cô gái vô cùng đặc biệt. Cô ấy độc lập tự chủ, thông minh hào phóng vô cùng. Điều quan trọng nhất chính là cô ấy có suy nghĩ rất giống cháu. Đáng tiếc là, chúng cháu vội vàng gặp gỡ rồi lại chia tay, cháu không kịp hỏi lai lịch của cô ấy. Cháu chỉ biết rằng cô ấy cũng là người thành phố H. Mấy ngày trước cháu quay trở về thành phố H sớm hơn dự định là vì muốn tìm thông tin của cô ấy. Bà nội, nếu có thể, cháu có thể dẫn cô ấy về gặp bà không?”
Hà lão phu nhân kinh ngạc nhìn Hà Nhật Khang: “Nhật Khang, cháu nghiêm túc sao?”
Hà Nhật Khang gật đầu trịnh trọng: “Vô cùng nghiêm túc.”
Chiếc đũa trong tay Hà Nhật Dương bỗng rơi xuống mặt bàn.
Người ngồi quanh bàn cùng quay đầu nhìn về phía Hà Nhật Dương.
Trong lễ nghi bàn ăn, đây là hành vi vô cùng thất lễ.
Nhưng vào lúc này, Hà Nhật Dương cũng không quan tâm nhiều. Hắn lập tức hỏi Hà Nhật Khang: “Anh, anh trở về sớm là vì tìm một người con gái khác?”
Hà Nhật Khang gật gật đầu: “Đúng rồi, làm sao vậy?”
“Vậy anh... Mấy ngày này đã gặp Thôi Nguyệt Lam chưa?” Trong lòng Hà Nhật Dương hiện lên một dự cảm không lành.
Không ổn, bị Thôi Nguyệt Lam lợi dụng rồi!
Ánh mắt Vưu Tâm Nguyệt cũng liếc về phía Hà Nhật Khang.
Hà Nhật Khang cũng không hiểu sao lại bị hỏi: “Đâu có gặp? Anh gặp nó làm gì? Anh cũng không biết nó đã về nước. Anh và nó đã mấy năm không liên lạc, không gặp mặt rồi. À, đúng rồi, hôm đó đi gặp nó không phải vì em nói với anh rằng Lam Lam đang ở rất gần anh, nhờ anh tới đón con bé sao? Sao đó nó nói với anh cơ thể không khỏe, sợ không có cách nào về nhà. Bởi vậy, anh cùng nó tới bệnh viện. Nhật Dương, mẹ, mọi người nhìn con kỳ quái như thế để làm gì?”
Đáy lòng Hà Nhật Dương và Vưu Tâm Nguyệt cùng chìm xuống.
Chuyện gì thế này?
Vì sao lý do thoái thác của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Rõ ràng Thôi Nguyệt Lam nói với mọi người rằng, mấy ngày đó cô ấy đều ở cùng Hà Nhật Khang, mà đứa nhỏ này cũng là của Hà Nhật Khang.
Nhưng Hà Nhật Khang lại nói rằng, ngày Thôi Nguyệt Lam đi tới bệnh viện hắn mới gặp cô ta.
Như vậy, rốt cuộc là ai đang nói dối?
Hà Nhật Dương không còn tâm trạng ăn cơm nữa, lập tức đứng lên nói: “Anh, anh lại đây, em có lời muốn nói với anh.”
Nét khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt Hà Nhật Khang, nhưng hắn vẫn hơi gật đầu, nói với Hạ
lão phu nhân: “Bà nội, con đi ra đó một chút.”
Ánh mắt Hà lão phu nhân lóe lên, gật đầu đồng ý.
Đừng thấy bà tuổi tác đã cao, thế nhưng có rất nhiều chuyện đều chẳng giấu được ánh mắt của bà.
Có người gây chuyện, bà sẽ không dễ dàng tha thứ.
Hà Nhật Dương đợi Hà Nhật Khang tới, không đợi đối phương đặt câu hỏi đã trực tiếp hỏi luôn: “Anh, những điều anh vừa nói đều là sự thật?”
Vẻ mặt Hà Nhật Khang lộ vẻ khó hiểu: “Cái gì thật cái gì giả? Nhật Dương, em đang lo lắng điều gì? Anh đã từ bỏ quyền thừa kế Nhà họ Hà. Với em mà nói, anh không còn bất cứ uy hiếp nào nữa. Vì sao em vẫn hỏi anh vấn đề như thế?”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nhắm lại, hai nắm đấm siết chặt, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay.
So với Thôi Nguyệt Lam, hắn tin tưởng Hà Nhật Khang hơn!
Nói cách khác, hắn sẽ không vì bảo vệ danh dự của Hà Nhật Khang mà tự mình giám sát việc Thôi Nguyệt Lam bỏ đi đứa bé kia!
Hiện giờ Hà Nhật Khang lại nói như vậy, vậy ngẫm lại, nhất định người nói dối là Thôi Nguyệt Lam!
Bởi vì, Hà Nhật Khang đối mặt riêng tư với Hà Nhật Dương nên không cần thiết phải nói dối!
Hà Nhật Khang nhìn vẻ mặt không ổn của Hà Nhật Dương, hắn lập tức nhận ra được điều gì đó. Hắn truy hỏi: “Nhật Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nói xong câu đó, Hà Nhật Khang lại lập tức hỏi thêm một câu: “Có liên quan tới Lam Lam? Vừa rồi anh còn muốn hỏi em, những video và ảnh chụp kia của Lam Lam trong ngày sinh nhật của bà nội, rốt cuộc là chuyện gì?
Hà Nhật Dương hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hà Nhật Dương này bày mưu lập kế bao ngày, không ngờ bây giờ lại bị cho vào bẫy. Thôi Nguyệt Lam nói với em, mấy ngày trước đó anh vẫn luôn đi cùng cô ấy, hơn nữa hai người đã ở bên nhau rồi. Trong bụng cô ấy có con của anh.”
Cả người Hà Nhật Khang ngây ngẩn.
Vẻ mặt dùng từ kinh hoàng cũng không đủ để miêu tả.
“Đùa gì thế! Bọn này là anh em đấy!” Hà Nhật Khang sững sỡ, đi qua đi lại vài vòng: “Anh phải cầm thú thế nào mới có thể động tay động chân với em gái mình? Cho dù không phải quan hệ máu mủ, nhưng lớn lên bên nhau từ nhỏ cũng là anh em!”
Hai tay Hà Nhật Khang che mặt: “Loại chuyện thế này nếu để cô ấy biết thì anh xong đời rồi!”
Sau khi nói xong câu đó, Hà Nhật Khang túm lấy bả vai của Hà Nhật Dương, nghiến răng nghiến lợi: “Nhật Dương, chuyện này có ai biết nữa?”
Hà Nhật Dương hạ mí mắt: “Đại khái còn có ba mẹ biết. Ngoài ra, hẳn còn vài người ngoài. Ngày hôm đó, chuyện anh đi với nó tới bệnh viện, cả thế giới đều biết rồi.”
Hà Nhật Khang lùi về sau vài bước, nét hoảng hốt và khó có thể tin hiện lên trên mặt.
“Sao có thể như vậy?” Hà Nhật Khang lắc đầu: “Anh coi nó như em gái ruột, sao nó có thể hãm hại anh như vậy?”
Hà Nhật Dương cười khổ: “Sao em lại không coi nó là em gái ruột chứ?”
Hà Nhật Khang và Hà Nhật Dương liếc nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.
Nếu như lúc mới đầu Hà Nhật Dương chỉ nghi ngờ mẹ mình và Thôi Nguyệt Lam bắt tay nhau bịa một lời nói dối ép Tống Thanh đi.
Như vậy lúc này, Hà Nhật Dương bắt đầu tin chắc điều này rồi.
Loại chuyện thế này không phải không có khả năng.
Nếu như, hắn có thể tìm ra được hung thủ thật sự đã giết chết Lâm Vũ Tường.
Vậy mọi vấn đề giữa hắn và Tống Thanh không phải được giải quyết dễ dàng rồi sao?
Bỗng nhiên Hà Nhật Dương tìm được hi vọng.
Hắn nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự!
Trên bàn ăn, Hà lão phu nhân liếc nhìn Vưu Tâm Nguyệt đầy ý tứ, nhẹ nhàng nói: “Năm đó không cho cô vào cửa, có lẽ là lựa chọn chính xác nhất của tôi.”
“Mẹ!” Hà Quốc Tường kêu lên một tiếng khó xử.
Hà lão phu nhân thở dài một tiếng.
Ai bảo bà sinh ra một đứa con sợ vợ như thế chứ?
Vướng bận đủ đường mà!
Hà lão phu nhân nói: “Thôi bỏ đi. Hôm nay sắp sang năm mới, những lời này không nói nữa.”
Vẻ ấm ức hiện lên trên nét mặt Vưu Tâm Nguyệt.
Lẽ nào chỉ có Hà lão phu nhân được phép can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai bà ta nhưng lại không cho phép bà can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai mình sao?
Làm người đừng có quá đáng như vậy có được được không?
Những lời này nghẹn trong cổ Vưu Tâm Nguyệt, cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.
Nếu bà đã chọn về Nhà họ Hà cùng Hà Quốc Tường, thì bà phải kiềm chế sự sắc sảo của ngày trước lại, ngoan ngoãn làm một nàng dâu tốt.
Ở dưới mặt bàn, Hà Quốc Tường kéo lấy tay Vưu Tâm Nguyệt cho bà một chút an ủi.
Lúc này Vưu Tâm Nguyệt mới cúi đầu xuống, bỏ đi nét mặt ấm ức kia.
So với không khí nặng nề đè nén trong Nhà họ Hà, Tống Thanh ở bên này thoải mái hơn rất nhiều.
Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê ngồi trên sofa, chat webcam với bọn họ.
Hai gia đình cùng nói chuyện cùng xem Gala cuối năm. Lưu Nghĩa và Tống Thanh một mình ôm lấy máy tính chơi game với nhau.
Hai người cùng đi thăng cấp, quả nhiên tốc độ cao hơn nhiều.
Ra khỏi thôn dành cho tân thủ, cuối cùng Tống Thanh cũng tìm được bí quyết, tốc độ thăng cấp nhanh hơn rất nhiều.
Từ Vân Khê trò chuyện việc nhà cùng Tống Tử Dao, Tống Linh ở bên cạnh cười tủm tỉm.
“Tử Dao, qua giao thừa, mọi người thật sự không định quay về thành phố P chơi sao?” Từ Vân Khê hỏi.
Tống Tử Dao cười lắc đầu: “Không dễ gì mới trở về. Mồng một tết tớ muốn quay lại Nhà họ Tống. Vốn là nên định ở lại đây. Hiện giờ Thanh Thanh và Tiểu Lục cũng muốn cùng tớ về Đông Bắc nghỉ ngơi.”
Từ Vân Khê gật đầu nói: “Cũng được, ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng nên về nhà đón năm mới. Đúng rồi, rốt cuộc giữa Thanh Thanh và Hà Nhật Dương sao thế?”
Tống Tử Dao liếc nhìn Tống Thanh đang chơi game, thấp giọng nói: “Con nhóc không chịu nói. Cho dù hỏi thế nào nó cũng giấu nhẹm nỗi khúc mắc trong lòng. Hình như ngoại trừ nguyên nhân liên quan tới Vưu Tâm Nguyệt, còn có việc khác nữa.”
Từ Vân Khê cau mày nói: “Chẳng lẽ là do Hà Nhật Dương xảy ra vấn đề. Năm đó Lưu Vân nhà chúng tớ cũng như vậy, có quan hệ không rõ ràng với một phụ nữ cấp dưới. Hừ, con nhỏ hèn hạ!”
Lưu Nghĩa ở bên cạnh chen miệng vào: “Mẹ, năm đó không phải ba đã giải thích rồi sao. Đó là hiểu lầm! Căn bản ba đâu có cho người phụ nữ kia cơ hội!”
Từ Vân Khê không đồng ý: “Lừa ai chứ? Nội y cũng đã ném vào tủ quần áo trong nhà rồi, coi mẹ là con ngốc à? Được rồi, con cũng đừng biện bạch thay ba con nữa! Rốt cuộc con là con gái của ai?”
Lưu Nghĩa lè lưỡi, không dám lên tiếng nữa.
Những điều hai bên nói qua nói lại, Tống Thanh đều nghe được, chỉ là cô muốn đánh quái trong im lặng với Lưu Nghĩa, không muốn nói gì.
Tình huống của cô không giống với mẹ nuôi.
Năm đó, ba nuôi chỉ có chút quan hệ mờ ám không rõ ràng với người phụ nữ cấp dưới. Mà giữa Hà Nhật Dương và Thôi Nguyệt Lam, ngay cả con cũng đã có rồi.
Bản xét nghiệm có thai kia của Thôi Nguyệt Lam rõ ràng rành mạch. Ảnh chụp Hà Nhật Dương cùng Thôi Nguyệt Lam đi khám thai cũng sắc nét vô cùng.
Sự thật đã rõ ràng, không thể chối cãi như vậy, bản thân cô tiếp tục ở lại có nghĩa gì nữa?
Không bằng tác thành cho bọn họ đi thôi.