Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-326
CHƯƠNG 326:
Tống Linh sau khi gọi điện cho Tống Thanh, xác định Tống Thanh thật sự đã bình tĩnh lại, cũng yên tâm.
Xảy ra chuyện lớn như thế, nếu như Tống Thanh vẫn không cảm giác gì, thế thì mới không bình thường.
Muốn hỏi sao Tống Thanh lại giận như thế, Tống Linh và Tống Tử Dao thì lại bình tĩnh thế kia?
Đó là do Tống Thanh trực tiếp bị đả kích.
Còn Tống Linh và Tống Tử Dao là do có sự bỏ nhà của Tống Thanh làm dịu đi.
Đứng trước thù hận, chắc chắn càng quan tâm an nguy của Tống Thanh.
Với lại cùng thái độ hạ thấp rồi lại thấp nữa của Hà Nhật Dương, vừa vào cửa liền xin lỗi nhận lỗi ngay.
Hơn nữa, đây là ân oán đời trước, trách tội lên người Hà Nhật Dương, Tống Tử Dao thật sự không làm ra chuyện này được.
Nền giáo dực của nhà họ Tống từ nhỏ dạy con cái phải biết phân biệt đúng sai, chuyện nào ra chuyện đó.
Hơn nữa, năm đó người tổn thương Tống Tử Dao nhất chính là Tống Cương và Tống Thúy.
Tống Tử Dao có thể hận Vưu Tâm Nguyệt, thế nhưng không cách nào đối với đứa con rể người cứ kêu mình một tiếng một tiếng mẹ, thái độ vừa thành khẩn vừa nghiêm túc thế kia mà nổi nóng được.
Nói lại, giáo dưỡng của bà ấy cũng không cho phép bà ấy đối với vãn bối nổi trận đôi đình.
Bà ấy rốt cuộc cũng từng là thiên chi kiêu nữ.
Tính cách Tống Linh có chút cổ quái một chút.
Anh ấy càng quan tâm Tống Thanh hơn.
Hơn nữa khi đó, khi đó Tống Tử Dao và Lâm Vũ Tường ly hôn, thật ra Tống Linh đã hiểu chuyện rồi.
Anh ta nhớ rất rõ sau khi bố mẹ ly hôn, bố liền quay người đi cưới Tống Thúy.
Điều này đối với lúc đó mới 3 tuổi như anh ấy, thật sự là đả kích rất lớn.
Do đó, Tống Linh thật ra rất oán hận Lâm Vũ Tường.
Bây giờ khôn lớn, biết được chuyện xảy ra năm đó, thế nhưng Tống Linh vẫn cóso phần oán trách Lâm Vũ Tường trúng kế của Tống Thúy và Tống Cương.
Nói đến cùng thid Tống Thúy và Lâm Vũ Tường cũng xảy ra quan hệ rồi, đó là sự thật.
Cho nên, trên chuyện này, thái độ của Tống Linh và Tống Tử Dao bình tĩnh hơn nhiều.
Cũng có thể đối với Hà Nhật Dương công bằng công chính, không trút giận lên người anh ta. Thế nhưng vẫn không thể nào tha thứ cho hành vi của Vưu Tâm Nguyệt.
Tống Thanh thì không như vậy.
Cô ấy trực tiếp đối diện với thù hận và sự phản bội, nên phản ứng cô ấy tự nhiên là lớn nhất.
Cho nên, bây giờ đối với Tống Linh và Tống Tử Dao mà nói, Tống Thanh mới là hàng đầu.
Những thù hận khác đều có thể để đó sau hẳn tính.
Sau khi cúp máy, ánh mắt Sùng Minh nhấp nháy: “Cậu rất lo cho Tống Thanh?”
“Tất nhiên, đó là người nhà tôi.” Tống Linh với vẻ kỳ lạ nhìn Sùng Minh: “Cậu chẳng lẽ không có người nhà.”
Một câu nói, nói trúng chỗ đau của Sùng Minh.
Khẩu khí của Sùng Minh trở nên không tốt: “Người nhà? Đó là thứ gì? Tôi không cần nó!”
Tống Linh kỳ lạ nhìn hắn ta, ồ một tiếng, hoàn toàn không có ý hỏi rõ.
Dù sao hắn ta có người nhà hay không, cũng không liên quan đến mình.
Mình chỉ cần có em gái và mẹ là đủ.
Người khác ư?
Có liên quan gì mình chứ?
Chúng ta đều không thân.
Sùng Minh thấy Tống Linh ồ một tiếng cho có, thiếu chút thì bị vấp.
Hắn ta thu thập không ít người đẹp, nam có nữ có.
Mỗi lần sau khi sủng hạnh, sau đó liền biểu đạt một chút tình cảm không cần thiết đại loại như đồng tình gì đó.
Mỗi lần chờ đến những người đẹp này không biết tiến lùi mà hỏi đến người nhà hắn, để bày tỏ sự quan tâm với hắn, trên căn bản Sùng Minh đều rất chán ghét những người đẹp này, dự tính tới lúc giải quyết cái đuôi này rồi.
Thế nhưng, Tống Linh hoàn toàn không quan tâm.
Hơn nữa còn đem sự không quan tâm này viết trên mặt rõ ràng thế kia.
Ý đó là: ông đây chính là không quan tâm cậu, cậu muốn làm gì thì làm, cậu chết đi cũng không liên quan gì tôi! A, nhớ trước khi chết thì hãy tính xong nợ trước với tôi cho rõ ràng!
Đúng vậy, trong mắt Tống Linh, mọi người không bằng kiếm tiền quan trọng!
Chỉ cần có tiền, Thanh Thanh sẽ rất vui!
Thanh Thanh vui, thì anh ta cũng vui!
Thanh Thanh không vui, thì anh ta chắc chắn không vui!
Sùng Minh lại muốn chủ động đề cập đến quá khứ của hắn ta: “Cậu thật sự không muốn biết về quá khứ của tôi?”
Tống Linh kỳ lạ nhìn hắn ta: “Nghe chuyện của cậu, có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”
Sùng Minh: “Năm trăm ngàn.”
“Không nghe.” Tống Linh xoay người đến sofa nằm xuống, lấy điện thoại ra tập trung tinh thần chơi trò chơi.
Chỉ là ngủ ở đây một đêm, thì có thể cho Thanh Thanh năm triệu USD, đúng là hợp lý!
Sùng Minh: “Một triệu.”
“không hứng thú.” Tống Linh trở người, không tính quan tâm Sùng Minh.
Anh ta chỉ nhận tiền ngủ cùng ở đây một đêm, lại không kèm thêm nội dung gì khác.
Nghe chuyện gì chứ? Anh ta nhìn có vẻ rảnh hơi lắm sao?
Đừng đùa, tất nhiên là liên lạc với mấy người chơi cùng lúc trước, sau đó cố gắng kiếm tiền mới quan trọng.
“Một triệu tiền bảng Anh.” Sùng Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tống Linh liền bật ngồi dậy, nói tài khoản ID của mình: “Mã số của tôi là xxxxxxxxxxxx.”
Sùng Minh: “.”
Nếu Sùng Minh mà quen với người hợp tác lúc trước của Tống Linh, chắc chắn là đồng bệnh tương lân với họ.
Tống Linh nhớ rõ nhất, mãi mãi chỉ có số tài khoản của cậu ta.
Sùng Minh ho nhẹ một tiếng, nói: “Cậu chắc cậu muốn ngồi xa như vậy ngeh tôi kể chứ?”
“Tôi chưa già đến mức nghe không rõ, trừ khi cậu già đến nói không ra thôi.” Tống Linh trả lời một cách chắc chắn.
Đây là đang chọc vào nổi lòng của Sùng Minh đây mà!
Hắn ta mới 32 tuổi, thì bị Tống Linh gọi là già!
A không đúng, Tống Linh mới 26 tuổi, ăn sinh nhật mới 27 tuổi.
Còn Sùng Minh lớn hơn anh ta 6 tuổi, đúng là có thể bị gọi là già.
Sùng Minh tự nhủ: Mình dạo này có phải tính khí tốt quá rồi không?
Hắn ta khi xưa là nói một là một, không cần biết là thuộc hạ hay người khác, ai thấy hắn ta không phải bộ dạng nghe gió đã sợ chết khiếp?
Tại sao từ khi gặp người đàn ông này, thì tính khí hắn ta lại tốt hơn nhiều thế kia?
Chẳng lẽ là vì cậu ta là người đẹp?
Ừm, nhất định là như thế rồi.
Hắn ta đối với người đẹp lúc nào cũng có đủ nhẫn nại.
Ví dụ như Hà Nhật Dương, ví dụ như Tống Linh.
Sùng Minh chủ động hạ thấp mình, đến trước mặt Tống Linh, ngồi ở bên đó mở ra chai rượu: “Cần uống một chút không?”
Tống Linh nhìn một cái: “Có bị trừ tiền không?”
“Không.” Sùng Minh lần nữa bị tổn thương: “Cho cậu uống miễn phí đó.”
Tống Linh nghĩ một lúc: “Thôi, cậu vẫn nên trực tiếp kể đi. Khi tôi về, tôi đem về là được, nói không chừng còn có thể bán được ít tiền.”
Sùng Minh thề, hắn ta không bao giờ không muốn gặp lại người đàn ông này nữa!
Hắn ta thật lòng rất muốn xông đến hét lớn với Tống Linh cút cút cút đi, nhưng, tận đáy lòng hắn lại không nỡ.
Người đẹp có nhan sắc tuyệt dỉnh thế này, thật sự không nhiều.
Hắn ta sống hơn 30 năm, ngoại trừ Hà Nhật Dương, thì cậu ta là người thứ hai.
Hà Nhật Dương hắn uy hiếp không được, còn bị đối phương truy sát mấy lần, thiếu chút là đi trình diện với diêm vương.
Nhưng người trước mặt này, tạm thời còn có thể dùng tiền bạc dụ dỗ một lúc.
Sùng Minh cũng mất cả hứng ướng rượu, chai rượu đặt đó, nói: “Từ nhỏ tôi có rất nhiều anh chị em, cụ thể là bao nhiêu, tôi cũng không đếm qua, chỉ mỗi tôi biết, khoảng chừng bốn năm chục người. Không sai, người được gọi là bố của tôi, có vô số người phụ nữ, mẹ tôi cũng nằm một trong số đó.”
Tống Linh gật đầu, tuy không hứng thú lắm, nhưng nhìn trên phần tiền nên anh ấy cũng chịu lắng nghe.
“Từ khi tôi biết bò bắt đầu, thì bị ném vào một hang động tăm tối, thiếu ăn thiếu mặc, ai có thể sống sót thì sẽ nhận được sự công nhận của người được gọi là bố, sẽ được xuất hiện trước mặt công chúng với thân phận là con trai ông ta. Tôi rất may mắn, tôi có thể sống sót. Khi tôi bò ra khỏi cái hang động đó, sau lưng tôi là mười mấy chiếc thi thể, đều là bị đói chết. Bởi vì ít thức ăn, nên người nào không biết tranh giành thức ăn đều sẽ bị đào thải.”
“Chờ khi tôi biết đi, hàng loạt người chiến thắng đầu tiên sẽ được đưa vào chuồng ngựa chuồng dê, không có thức ăn không có nước uống, tự mình nghĩ cách tìm thức ăn. Tìm không thấy hoặc là bị người khác giành mất, đều bị đói chết lạnh chết. Rất may mắn, tôi lại sống sót.”
“Khi tôi khoảng năm tuổi, chúng tôi lần nữa bị ném vào rừng sâu, cho chúng tôi một thanh dao, ai có thể sống đi ra, người đó sẽ là con cưng của bố. Lần đó, từ trong đó đi ra mười người không có lấy một người.”
“Tôi cho rằng, lần đó là lần khảo nghiệm cuối cùng. Thế nhưng tôi quá ngây thơ đi. Bởi vì con của bố tôi cứ không ngừng chào đời đến thế giới này. Hầu như cứ cách mấy năm là có một lô trẻ con được đưa vào trong, tiến hành sàng lọc. Cho đến năm tôi 12 tuổi, bố tôi đã chọn ra được 10 lô được gọi là người kế thừa ưu tú như thế.’
“Lúc này đây, mẹ tôi đột nhiên tìm đến tôi, hỏi rằng có muốn lật đổ bố tôi không? Khi đó tôi còn nhỏ, không có đủ năng lực. Thế là mẹ tôi nói với tôi, nhà mẹ đẻ bà ấy chịu giúp đỡ tôi. Chỉ cần tôi nghe lời. Tôi lúc đó còn chưa hiểu ý của việc nghe lời là như thế nào. Thế là, mẹ tôi đưa tôi đến một nơi.”
Nói đến đây, giọng Sùng Minh vấp rõ rệt, cũng không thoải mái như vừa rồi.
Đáy mắt Sùng Minh xẹt qua một tia độc ác, giọng nói cũng trở nên lạnh mấy phần: “Sau khi tôi đi, nơi đó có bốn người đàn ông lớn tuổi chờ tôi. Sau khi họ thấy tôi, như thấy được một hủ rượu ngon vậy, sau đó muốn tôi cởi hết đồ ra, chịu sự ngược đãi của họ.”
Sùng Minh ngừng một lúc, không nói tiếp nữa.
Tống Linh thông minh chừng nào, một lúc là phản ứng lại.
Tống Linh kinh ngạc nhìn Sùng Minh, thế nhưng không mang chút gì đồng tình.
Đàn ông mà, cần không phải sự đồng tình mà là sự công nhận.
Sùng Minh ngước đầu nhìn Tống Linh, khi nhìn thấy trên mặt Tống Linh không có bất kỳ đồng tình hay thương tiếc gì, chân mày khẽ giãn ra.
Tống Linh có thể không cần chết rồi.
Vừa rồi, nếu như trên mặt Tống Linh có chút đồng tình hay thương xót, thế thì, Tống Linh sẽ bị Sùng Minh từ bỏ.
Thế nhưng Tống Linh chỉ kinh ngạc.
“Sau đó, tôi gắng nhịn nhục mà sống, dựa vào thế lực bên kia của mẹ, từng bước một trở nên lớn mạnh. Cuối cùng có một ngày, bố tôi muốn công bố tuyển chọn người kế thừa cuối cùng. Ông ta cho tất cả con trai con gái ông ta một cơ hội tàn sát lẫn nhau, ai là người sống sót sau cùng, người đó chính là người thừa kế. Đúng thế, ông ta chính là tàn nhẫn như thế.”
“Tôi lợi dụng thế lực bên mẹ tôi, đem tất cả anh chị em của tôi từng người một giết chết. Khi mà bố tôi vui vẻ phẩn khởi, chuẩn bị tuyên bố tôi là người thừa kế, tôi thuận tiện cả ông ta đều giải quyết luôn. Tôi thuận lợi tiếp nhận tất cả gia sản và địa bàn của ông ấy, xoay người tắm máu thế lực bên kia của mẹ tôi. Không cần biết bố tôi hay mẹ tôi hay anh chị em tôi, đều chết dưới tay tôi cả. Từ đó, tôi có tên gọi là vua hắc ám. Bởi vì, trên tay tôi đẫm đầy máu tanh lại giết chính người thân của mình. Từ đó, tôi không được người đời công nhận. Trở thành sự hiện diện của người người truy sat.”
Chân mày Tống Linh khẽ nhíu, nói: “Quả nhiên là như thế.”
Tống Linh sau khi gọi điện cho Tống Thanh, xác định Tống Thanh thật sự đã bình tĩnh lại, cũng yên tâm.
Xảy ra chuyện lớn như thế, nếu như Tống Thanh vẫn không cảm giác gì, thế thì mới không bình thường.
Muốn hỏi sao Tống Thanh lại giận như thế, Tống Linh và Tống Tử Dao thì lại bình tĩnh thế kia?
Đó là do Tống Thanh trực tiếp bị đả kích.
Còn Tống Linh và Tống Tử Dao là do có sự bỏ nhà của Tống Thanh làm dịu đi.
Đứng trước thù hận, chắc chắn càng quan tâm an nguy của Tống Thanh.
Với lại cùng thái độ hạ thấp rồi lại thấp nữa của Hà Nhật Dương, vừa vào cửa liền xin lỗi nhận lỗi ngay.
Hơn nữa, đây là ân oán đời trước, trách tội lên người Hà Nhật Dương, Tống Tử Dao thật sự không làm ra chuyện này được.
Nền giáo dực của nhà họ Tống từ nhỏ dạy con cái phải biết phân biệt đúng sai, chuyện nào ra chuyện đó.
Hơn nữa, năm đó người tổn thương Tống Tử Dao nhất chính là Tống Cương và Tống Thúy.
Tống Tử Dao có thể hận Vưu Tâm Nguyệt, thế nhưng không cách nào đối với đứa con rể người cứ kêu mình một tiếng một tiếng mẹ, thái độ vừa thành khẩn vừa nghiêm túc thế kia mà nổi nóng được.
Nói lại, giáo dưỡng của bà ấy cũng không cho phép bà ấy đối với vãn bối nổi trận đôi đình.
Bà ấy rốt cuộc cũng từng là thiên chi kiêu nữ.
Tính cách Tống Linh có chút cổ quái một chút.
Anh ấy càng quan tâm Tống Thanh hơn.
Hơn nữa khi đó, khi đó Tống Tử Dao và Lâm Vũ Tường ly hôn, thật ra Tống Linh đã hiểu chuyện rồi.
Anh ta nhớ rất rõ sau khi bố mẹ ly hôn, bố liền quay người đi cưới Tống Thúy.
Điều này đối với lúc đó mới 3 tuổi như anh ấy, thật sự là đả kích rất lớn.
Do đó, Tống Linh thật ra rất oán hận Lâm Vũ Tường.
Bây giờ khôn lớn, biết được chuyện xảy ra năm đó, thế nhưng Tống Linh vẫn cóso phần oán trách Lâm Vũ Tường trúng kế của Tống Thúy và Tống Cương.
Nói đến cùng thid Tống Thúy và Lâm Vũ Tường cũng xảy ra quan hệ rồi, đó là sự thật.
Cho nên, trên chuyện này, thái độ của Tống Linh và Tống Tử Dao bình tĩnh hơn nhiều.
Cũng có thể đối với Hà Nhật Dương công bằng công chính, không trút giận lên người anh ta. Thế nhưng vẫn không thể nào tha thứ cho hành vi của Vưu Tâm Nguyệt.
Tống Thanh thì không như vậy.
Cô ấy trực tiếp đối diện với thù hận và sự phản bội, nên phản ứng cô ấy tự nhiên là lớn nhất.
Cho nên, bây giờ đối với Tống Linh và Tống Tử Dao mà nói, Tống Thanh mới là hàng đầu.
Những thù hận khác đều có thể để đó sau hẳn tính.
Sau khi cúp máy, ánh mắt Sùng Minh nhấp nháy: “Cậu rất lo cho Tống Thanh?”
“Tất nhiên, đó là người nhà tôi.” Tống Linh với vẻ kỳ lạ nhìn Sùng Minh: “Cậu chẳng lẽ không có người nhà.”
Một câu nói, nói trúng chỗ đau của Sùng Minh.
Khẩu khí của Sùng Minh trở nên không tốt: “Người nhà? Đó là thứ gì? Tôi không cần nó!”
Tống Linh kỳ lạ nhìn hắn ta, ồ một tiếng, hoàn toàn không có ý hỏi rõ.
Dù sao hắn ta có người nhà hay không, cũng không liên quan đến mình.
Mình chỉ cần có em gái và mẹ là đủ.
Người khác ư?
Có liên quan gì mình chứ?
Chúng ta đều không thân.
Sùng Minh thấy Tống Linh ồ một tiếng cho có, thiếu chút thì bị vấp.
Hắn ta thu thập không ít người đẹp, nam có nữ có.
Mỗi lần sau khi sủng hạnh, sau đó liền biểu đạt một chút tình cảm không cần thiết đại loại như đồng tình gì đó.
Mỗi lần chờ đến những người đẹp này không biết tiến lùi mà hỏi đến người nhà hắn, để bày tỏ sự quan tâm với hắn, trên căn bản Sùng Minh đều rất chán ghét những người đẹp này, dự tính tới lúc giải quyết cái đuôi này rồi.
Thế nhưng, Tống Linh hoàn toàn không quan tâm.
Hơn nữa còn đem sự không quan tâm này viết trên mặt rõ ràng thế kia.
Ý đó là: ông đây chính là không quan tâm cậu, cậu muốn làm gì thì làm, cậu chết đi cũng không liên quan gì tôi! A, nhớ trước khi chết thì hãy tính xong nợ trước với tôi cho rõ ràng!
Đúng vậy, trong mắt Tống Linh, mọi người không bằng kiếm tiền quan trọng!
Chỉ cần có tiền, Thanh Thanh sẽ rất vui!
Thanh Thanh vui, thì anh ta cũng vui!
Thanh Thanh không vui, thì anh ta chắc chắn không vui!
Sùng Minh lại muốn chủ động đề cập đến quá khứ của hắn ta: “Cậu thật sự không muốn biết về quá khứ của tôi?”
Tống Linh kỳ lạ nhìn hắn ta: “Nghe chuyện của cậu, có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”
Sùng Minh: “Năm trăm ngàn.”
“Không nghe.” Tống Linh xoay người đến sofa nằm xuống, lấy điện thoại ra tập trung tinh thần chơi trò chơi.
Chỉ là ngủ ở đây một đêm, thì có thể cho Thanh Thanh năm triệu USD, đúng là hợp lý!
Sùng Minh: “Một triệu.”
“không hứng thú.” Tống Linh trở người, không tính quan tâm Sùng Minh.
Anh ta chỉ nhận tiền ngủ cùng ở đây một đêm, lại không kèm thêm nội dung gì khác.
Nghe chuyện gì chứ? Anh ta nhìn có vẻ rảnh hơi lắm sao?
Đừng đùa, tất nhiên là liên lạc với mấy người chơi cùng lúc trước, sau đó cố gắng kiếm tiền mới quan trọng.
“Một triệu tiền bảng Anh.” Sùng Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tống Linh liền bật ngồi dậy, nói tài khoản ID của mình: “Mã số của tôi là xxxxxxxxxxxx.”
Sùng Minh: “.”
Nếu Sùng Minh mà quen với người hợp tác lúc trước của Tống Linh, chắc chắn là đồng bệnh tương lân với họ.
Tống Linh nhớ rõ nhất, mãi mãi chỉ có số tài khoản của cậu ta.
Sùng Minh ho nhẹ một tiếng, nói: “Cậu chắc cậu muốn ngồi xa như vậy ngeh tôi kể chứ?”
“Tôi chưa già đến mức nghe không rõ, trừ khi cậu già đến nói không ra thôi.” Tống Linh trả lời một cách chắc chắn.
Đây là đang chọc vào nổi lòng của Sùng Minh đây mà!
Hắn ta mới 32 tuổi, thì bị Tống Linh gọi là già!
A không đúng, Tống Linh mới 26 tuổi, ăn sinh nhật mới 27 tuổi.
Còn Sùng Minh lớn hơn anh ta 6 tuổi, đúng là có thể bị gọi là già.
Sùng Minh tự nhủ: Mình dạo này có phải tính khí tốt quá rồi không?
Hắn ta khi xưa là nói một là một, không cần biết là thuộc hạ hay người khác, ai thấy hắn ta không phải bộ dạng nghe gió đã sợ chết khiếp?
Tại sao từ khi gặp người đàn ông này, thì tính khí hắn ta lại tốt hơn nhiều thế kia?
Chẳng lẽ là vì cậu ta là người đẹp?
Ừm, nhất định là như thế rồi.
Hắn ta đối với người đẹp lúc nào cũng có đủ nhẫn nại.
Ví dụ như Hà Nhật Dương, ví dụ như Tống Linh.
Sùng Minh chủ động hạ thấp mình, đến trước mặt Tống Linh, ngồi ở bên đó mở ra chai rượu: “Cần uống một chút không?”
Tống Linh nhìn một cái: “Có bị trừ tiền không?”
“Không.” Sùng Minh lần nữa bị tổn thương: “Cho cậu uống miễn phí đó.”
Tống Linh nghĩ một lúc: “Thôi, cậu vẫn nên trực tiếp kể đi. Khi tôi về, tôi đem về là được, nói không chừng còn có thể bán được ít tiền.”
Sùng Minh thề, hắn ta không bao giờ không muốn gặp lại người đàn ông này nữa!
Hắn ta thật lòng rất muốn xông đến hét lớn với Tống Linh cút cút cút đi, nhưng, tận đáy lòng hắn lại không nỡ.
Người đẹp có nhan sắc tuyệt dỉnh thế này, thật sự không nhiều.
Hắn ta sống hơn 30 năm, ngoại trừ Hà Nhật Dương, thì cậu ta là người thứ hai.
Hà Nhật Dương hắn uy hiếp không được, còn bị đối phương truy sát mấy lần, thiếu chút là đi trình diện với diêm vương.
Nhưng người trước mặt này, tạm thời còn có thể dùng tiền bạc dụ dỗ một lúc.
Sùng Minh cũng mất cả hứng ướng rượu, chai rượu đặt đó, nói: “Từ nhỏ tôi có rất nhiều anh chị em, cụ thể là bao nhiêu, tôi cũng không đếm qua, chỉ mỗi tôi biết, khoảng chừng bốn năm chục người. Không sai, người được gọi là bố của tôi, có vô số người phụ nữ, mẹ tôi cũng nằm một trong số đó.”
Tống Linh gật đầu, tuy không hứng thú lắm, nhưng nhìn trên phần tiền nên anh ấy cũng chịu lắng nghe.
“Từ khi tôi biết bò bắt đầu, thì bị ném vào một hang động tăm tối, thiếu ăn thiếu mặc, ai có thể sống sót thì sẽ nhận được sự công nhận của người được gọi là bố, sẽ được xuất hiện trước mặt công chúng với thân phận là con trai ông ta. Tôi rất may mắn, tôi có thể sống sót. Khi tôi bò ra khỏi cái hang động đó, sau lưng tôi là mười mấy chiếc thi thể, đều là bị đói chết. Bởi vì ít thức ăn, nên người nào không biết tranh giành thức ăn đều sẽ bị đào thải.”
“Chờ khi tôi biết đi, hàng loạt người chiến thắng đầu tiên sẽ được đưa vào chuồng ngựa chuồng dê, không có thức ăn không có nước uống, tự mình nghĩ cách tìm thức ăn. Tìm không thấy hoặc là bị người khác giành mất, đều bị đói chết lạnh chết. Rất may mắn, tôi lại sống sót.”
“Khi tôi khoảng năm tuổi, chúng tôi lần nữa bị ném vào rừng sâu, cho chúng tôi một thanh dao, ai có thể sống đi ra, người đó sẽ là con cưng của bố. Lần đó, từ trong đó đi ra mười người không có lấy một người.”
“Tôi cho rằng, lần đó là lần khảo nghiệm cuối cùng. Thế nhưng tôi quá ngây thơ đi. Bởi vì con của bố tôi cứ không ngừng chào đời đến thế giới này. Hầu như cứ cách mấy năm là có một lô trẻ con được đưa vào trong, tiến hành sàng lọc. Cho đến năm tôi 12 tuổi, bố tôi đã chọn ra được 10 lô được gọi là người kế thừa ưu tú như thế.’
“Lúc này đây, mẹ tôi đột nhiên tìm đến tôi, hỏi rằng có muốn lật đổ bố tôi không? Khi đó tôi còn nhỏ, không có đủ năng lực. Thế là mẹ tôi nói với tôi, nhà mẹ đẻ bà ấy chịu giúp đỡ tôi. Chỉ cần tôi nghe lời. Tôi lúc đó còn chưa hiểu ý của việc nghe lời là như thế nào. Thế là, mẹ tôi đưa tôi đến một nơi.”
Nói đến đây, giọng Sùng Minh vấp rõ rệt, cũng không thoải mái như vừa rồi.
Đáy mắt Sùng Minh xẹt qua một tia độc ác, giọng nói cũng trở nên lạnh mấy phần: “Sau khi tôi đi, nơi đó có bốn người đàn ông lớn tuổi chờ tôi. Sau khi họ thấy tôi, như thấy được một hủ rượu ngon vậy, sau đó muốn tôi cởi hết đồ ra, chịu sự ngược đãi của họ.”
Sùng Minh ngừng một lúc, không nói tiếp nữa.
Tống Linh thông minh chừng nào, một lúc là phản ứng lại.
Tống Linh kinh ngạc nhìn Sùng Minh, thế nhưng không mang chút gì đồng tình.
Đàn ông mà, cần không phải sự đồng tình mà là sự công nhận.
Sùng Minh ngước đầu nhìn Tống Linh, khi nhìn thấy trên mặt Tống Linh không có bất kỳ đồng tình hay thương tiếc gì, chân mày khẽ giãn ra.
Tống Linh có thể không cần chết rồi.
Vừa rồi, nếu như trên mặt Tống Linh có chút đồng tình hay thương xót, thế thì, Tống Linh sẽ bị Sùng Minh từ bỏ.
Thế nhưng Tống Linh chỉ kinh ngạc.
“Sau đó, tôi gắng nhịn nhục mà sống, dựa vào thế lực bên kia của mẹ, từng bước một trở nên lớn mạnh. Cuối cùng có một ngày, bố tôi muốn công bố tuyển chọn người kế thừa cuối cùng. Ông ta cho tất cả con trai con gái ông ta một cơ hội tàn sát lẫn nhau, ai là người sống sót sau cùng, người đó chính là người thừa kế. Đúng thế, ông ta chính là tàn nhẫn như thế.”
“Tôi lợi dụng thế lực bên mẹ tôi, đem tất cả anh chị em của tôi từng người một giết chết. Khi mà bố tôi vui vẻ phẩn khởi, chuẩn bị tuyên bố tôi là người thừa kế, tôi thuận tiện cả ông ta đều giải quyết luôn. Tôi thuận lợi tiếp nhận tất cả gia sản và địa bàn của ông ấy, xoay người tắm máu thế lực bên kia của mẹ tôi. Không cần biết bố tôi hay mẹ tôi hay anh chị em tôi, đều chết dưới tay tôi cả. Từ đó, tôi có tên gọi là vua hắc ám. Bởi vì, trên tay tôi đẫm đầy máu tanh lại giết chính người thân của mình. Từ đó, tôi không được người đời công nhận. Trở thành sự hiện diện của người người truy sat.”
Chân mày Tống Linh khẽ nhíu, nói: “Quả nhiên là như thế.”