Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-300
CHƯƠNG 300: BÀ HÀ BỊ PHẠT
Chợt nghe thấy giọng nói của Hà Nhật Dương, Vưu Tâm Nguyệt xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Hà Nhật Dương và Tống Ngũ đang đứng ở cửa.
Sắc mặt của Tống Ngũ vô cùng khó coi.
Là người bên nhà gái, lại chính tai nghe thấy bà thông gia lên kế hoạch như vậy, thuê mấy tên côn đồ hủy đi sự trong sạch của em gái mình!
Chuyện như thế ai chịu được?
Nhưng mà dù sao Tống Ngũ cũng là một người đàn ông trưởng thành, anh ta còn chưa dễ kích động đến mức không phân rõ trắng đen thì đã nổi trận lôi đình.
Vừa rồi anh ta cũng đã nghe rõ ràng, Bà cụ Hà vẫn giữ lập trường đứng về phía Tống Thanh, luôn bảo vệ Tống Thanh.
Ân tình này, hắn xin nhận.
Bà cụ Hà chỉ vào Tống Ngũ mà nói: “Cô cầu xin tôi thì có ích gì? Nhà mẹ đẻ của người ta đến kìa! Cô đi mà cầu xin người ta là được rồi! Bà già như tôi không chịu nổi!”
Nói xong câu đó, Bà cụ Hà ho sặc sụa một trận, tưởng chừng muốn nghẹt thở.
Nhìn thấy Bà cụ Hà tức đến như vậy, Hà Quốc Tường càng luống cuống, vội van xin Bà cụ Hà thuốc uống trước: “Mẹ, xin mẹ đừng nói nữa mà, mẹ uống thuốc trước đã! Hòa quản gia, mau, mau cho bà ấy uống thuốc!”
Hòa quản gia cũng sốt ruột: “Lão phu nhân, bây giờ người chính là trụ cột của nhà họ Hà! Thanh Thanh còn phải dựa vào người, nếu người ngã xuống rồi, ai làm chỗ dựa cho Thanh Thanh đây?”
Nghe thấy quản gia Hòa nói như vậy, Bà cụ Hà mới nhận lấy thuốc rồi uống vào.
“Phải, tôi không ngã xuống được! Nếu như tôi cứ chết đi rồi, ai làm chỗ dựa cho Thanh Thanh đây? Cái nhà họ Hà này còn không phải là để cho mụ ác độc như cô muốn làm gì thì làm hay sao?”
Bà cụ Hà run run chỉ vào Vưu Tâm Nguyệt.
“Nhà họ Hà của tôi không thể nào có một nữ chủ nhân như vậy nữa! Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Hà không thể hủy hoại trong tay một mụ đàn bà ác độc như cô được!”
Hà Nhật Dương nghe thấy Bà cụ Hà muốn đuổi Vưu Tâm Nguyệt ra khỏi nhà, trong lòng lập tức đấu tranh tư tưởng.
Thế nhưng vào giờ phút này, hắn thật sự rất thất vọng về Bà Hà, rất thất vọng!
Trong thời gian diễn ra cuộc thi của Tống Thanh và Thôi Nguyệt Lam, Vưu Tâm Nguyệt nhúng tay vào chuyện đó, lúc ấy Hà Nhật Dương còn chưa thất vọng như vậy.
Hắn chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ, rất mệt mỏi.
Tuy nhiên hắn cũng chưa thất vọng.
Nhưng mà bây giờ lại khác.
Bà ấy là một người mẹ chồng, vậy mà âm mưu hủy hoại sự trong sạch của con dâu, có ai mà chịu đựng được điều này chứ?
Cho nên lần này, hắn không định cầu xin cho mẹ mình, cũng không muốn bàn về nó nữa.
Bởi vì Bà cụ Hà sẽ đứng ra làm chủ tất cả.
Hà Quốc Tường quỳ xuống dưới chân Bà cụ Hà: “Mẹ! Người cũng đã tám mươi rồi! Cho dù người không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Nhật Dương, người đừng nên tức giận nữa! Tâm Nguyệt làm sai, phải bị phạt! Thế nhưng, mẹ ơi, hôm nay là ngày đại thọ tám mươi của mẹ, cứ đuổi Tâm Nguyệt ra khỏi nhà như vậy thì phải ăn nói thế nào với tân khách bên ngoài đây? Mẹ ơi, mẹ muốn đánh thì cứ đánh con đi, muốn mắng thì cứ mắng con đi! Cầu xin mẹ đừng tức giận nữa!”
Bà cụ Hà thở dài một tiếng, mắt ứa lệ: “Nghiệp chướng mà! Tại sao nhà họ Hà lại có một nữ chủ nhân như cô chứ!”
Nói thẳng ra là ngày hôm nay không thể đuổi Vưu Tâm Nguyệt ra khỏi nhà được, Bà cụ Hà sao lại không hiểu điều đó chứ?
Nếu quả thật làm như vậy, bên ngoài có nhiều tân khách thế kia, còn không biết họ sẽ nghĩ về nhà họ Hà thế nào, cũng gián tiếp trở thành một trò cười cho người ta.
Thế nhưng, nếu hôm nay không cho nhà họ Tống một câu trả lời xác đáng, e rằng bên ấy sẽ không chịu để yên!
Mặc dù nói là Nhà họ Hà không sợ bất cứ gia tộc nào.
Thế nhưng đừng quên, nếu như Nhà họ Tống khăng khăng muốn Tống Thanh và Hà Nhật Dương ly hôn, con bé Tống Thanh ấy cũng là một đứa có hiếu, nhất định sẽ ở vào thế khó xử!
Đây chẳng khác nào đâm dao vào ngực hai đứa nhỏ cả!
Bà cụ Hà cũng có một thời tuổi trẻ, bà cũng hiểu được đôi lứa yêu nhau lại không thể bên nhau đau đớn thế nào.
Cho nên, Bà cụ Hà quay đầu nhìn Tống Ngũ, nhẹ nhàng nói: “Cháu à, để cháu cười chê rồi! Xảy ra chuyện như vậy, Nhà họ Hà thật có lỗi với Nhà họ Tống, có lỗi với Thanh Thanh! Cháu có ý kiến gì thì cứ nói ra đi!”
Nghe thấy Bà cụ Hà nói vậy, Tống Ngũ mới tiến lên một bước, nói ra: “Chuyện này cháu vốn không có tư cách tham dự vào. Chỉ là lần này cháu đại diện cho bà nội, đại diện cho nhà họ Tống mà đến. Nếu lão phu nhân người đã lên tiếng, Tống Ngũ cũng xin mặt dày, cả gan nói một câu. Thanh Thanh gả đến vốn đã không dễ dàng, may thay hai đứa có tình có nghĩa, nếu cứ chia rẽ bọn họ như thế, trong lòng chúng ta cũng khó chịu! Thế nhưng, việc làm của ông bà thông gia thật khiến người ta sợ hãi. Thôi Nguyệt Lam không tham dự vào việc này, nhưng cháu tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ như vậy cứ hết này đến lần khác thương tổn đến em gái mình. Cháu xin yêu cầu, Thôi Nguyệt Lam vĩnh viễn không còn liên quan đến nhà họ Hà nữa!”
Bà cụ Hà tỏ thái độ ngay tại chỗ: “Được! Ta bằng lòng! Từ giờ khắc này trở đi, nhà họ Hà hủy bỏ mối quan hệ nhận nuôi với Thôi Nguyệt Lam! Từ hôm nay, Thôi Nguyệt Lam không còn liên quan gì đến nhà họ Hà nữa!”
Sắc mặt Vưu Tâm Nguyệt chợt trắng xám: “Mẹ...”
“Cô còn dám gọi tôi là mẹ sao!” Bà Hà đập bàn một cái: “Trong mắt cô có còn bà mẹ chồng này ư?”
Vưu Tâm Nguyệt vẫn không từ bỏ ý định mà nói: “Nhưng năm ấy là cha mẹ Thôi Nguyệt Lam không màng sống chết cứu Quốc Tường mà!”
“Nuôi dưỡng nhiều năm như vậy cũng đã hoàn trả ân tình năm đó rồi!” Bà cụ Hà tức giận quát lên: “Hà Quốc Tường, con lập tức đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ nhận nuôi với Thôi Nguyệt Lam! Nếu như con không làm được, vậy thì cút ra khỏi Nhà họ Hà cho ta!”
Hà Quốc Tường mặt mày cũng như tro tàn, nặng nề gật đầu: “Vâng thưa mẹ! Con nghe theo mẹ!”
Vưu Tâm Nguyệt lập tức ngã nhoài xuống đất, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Bà cụ Hà nói tiếp: “Tuy rằng cậu Tống không nói đến Vưu Tâm Nguyệt, thế nhưng chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy! Nếu Thanh Thanh đã gả vào nhà họ Hà thì chính là cháu dâu của ta, chính là nữ chủ nhân của Nhà họ Hà! Hãm hại nữ chủ nhân của Nhà họ Hà, đó chính là trọng tội! Vưu Tâm Nguyệt, bây giờ ta phạt cô quỳ một tháng trước bàn thờ tổ tông, chép thư nhận tội, viết không đủ mười ngàn lần thì không được rời khỏi! Cô có đồng ý hay không?”
Không chờ Vưu Tâm Nguyệt trả lời, Hà Quốc Tường đã vội vàng nói thay: “Cảm ơn mẹ đã giơ cao đánh khẽ! Chỉ là khách khứa còn đang ở bên ngoài, xin mẹ hãy để cho Tâm Nguyệt tiễn khách đi rồi thì hẵng xử phạt!”
Bà cụ Hà không đáp lời Hà Quốc Tường, quay đầu nhìn Tống Ngũ: “Cậu Tống, cậu có hài lòng với kết quả này hay không?”
Tống Ngũ thật không ngờ Bà cụ Hà công bằng như vậy, luôn thật lòng muốn bảo vệ Tống Thanh.
Nghe thấy kết quả xử trí của Bà cụ Hà, Tống Ngũ không có bất cứ dị nghị nào.
Suy cho cùng, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt vừa trở lại nhà họ Hà không bao lâu, vào một ngày quan trọng như hôm nay mà trục xuất Vưu Tâm Nguyệt ra khỏi cửa cũng không thực tế.
Vả lại, sau này Thanh Thanh vẫn còn phải sống tiếp dưới mái nhà này, nếu như đối phương đã đưa bậc thang, vậy thì cứ theo đó mà buông xuống thôi.
Tống Ngũ nói ra: “Lão phu nhân xử lý theo lẽ công bằng, Tống Ngũ không có ý kiến gì.”
“Được rồi, vậy cứ quyết định thế đi! Vưu Tâm Nguyệt, từ hôm nay trở đi, cô chỉ cần mang danh phu nhân của Nhà họ Hà là tốt rồi, không được can thiệp vào bất cứ chuyện trong ngoài gì của Nhà họ Hà nữa. Sau lễ đại thọ, cô đi quỳ một tháng trước bàn thờ tổ tiên, lấy đó làm răn đe!” Bà cụ Hà ấn định kết quả xử trí cuối cùng.
Vưu Tâm Nguyệt uất ức đầy bụng nhưng không dám nói gì.
Nếu như theo tính tình trước kia của bà ta, chỉ vài phút là bà ta đã đi ra khỏi nhà họ Hà rồi.
Thế nhưng bà không thể làm vậy.
Do đó, bất mãn trong lòng đối với Tống Thanh cũng càng tăng thêm.
Đều là Tống Thanh kia hại bà ta phải van xin như ngày hôm nay!
Đáng tiếc là sau chuyện này, Lam Lam muốn gả đến nhà họ Hà e là chẳng còn hi vọng gì nữa!
Hơn nữa bây giờ, vì Tống Thanh mà bà ta bắt buộc phải từ bỏ quan hệ mẹ nuôi con nuôi với Thôi Nguyệt Lam.
Con nhỏ Tống Thanh này đúng là yêu tinh hại người!
Nếu như không có nó, tất cả mọi chuyện sẽ không như thế!
Mặt khác, Vưu Tâm Nguyệt thật sự lo lắng cho Thôi Nguyệt Lam.
Thảo nào lúc gọi điện vào ngày hôm đó, giọng nói của con bé lại là lạ như vậy, hóa ra là gặp phải chuyện như vậy.
Vưu Tâm Nguyệt cũng không khỏi oán trách Thôi Nguyệt Lam đi xem trò vui làm cái gì, nếu như không phải nó muốn bỏ đá xuống giếng thì đã không xảy ra chuyện đó.
Trên thế giới này, có vài người luôn luôn mang quan niệm lạ kỳ như vậy.
Vưu Tâm Nguyệt còn chưa chịu tỉnh ngộ. Hành vi hãm hại Tống Thanh của bà ta sai mười mươi, ấy vậy mà bà ta còn trách cứ Thôi Nguyệt Lam đừng nên đi bỏ đá xuống giếng, cuối cùng thay Tống Thanh nhận lấy nhục nhã.
Bà ta cũng không nghĩ thử, nếu như bà ta không tính kế với Tống Thanh, vậy thì làm sao Thôi Nguyệt Lam phải chịu nhục chứ?
Vưu Tâm Nguyệt mới là ngọn nguồn của sự việc, lại đổ vấy hết trách nhiệm cho một người vô tội như Tống Thanh.
Đứng ở góc độ người ngoài mà xem xét, sẽ nói Thôi Nguyệt Lam hoàn toàn là gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu!
Cái này gọi là nhân quả báo ứng!
Thế nhưng đứng ở góc độ của Vưu Tâm Nguyệt, bà ta vẫn cảm thấy Tống Thanh mới sai, chứ không phải Thôi Nguyệt Lam.
Vị phu nhân này của Hà Quốc Tường cũng là một kẻ có quan niệm sống lạ kỳ.
Sau khi Bà cụ Hà xử trí xong, mọi người đều tự giải tán.
Cần thay quần áo thì thay quần áo, cần trang điểm lại thì trang điểm lại.
Tân khách còn đang ở bên ngoài, cũng không thể làm mất mặt mũi của Nhà họ Hà.
Tống Ngũ vốn đến để chúc thọ, nhưng bây giờ còn chúc thọ cái gì nữa, xoay người liền đi tìm Tống Tử Dao.
Toàn bộ quá trình này Hà Nhật Dương không hề xen vào, thế nhưng lòng dạ cũng giá lạnh.
Người mẹ mà hắn vẫn luôn khổ tâm thúc đẩy, muốn cho bà trở về, lại tặng cho hắn một món quà lớn như vậy.
Hà Nhật Dương có lẽ chính là người bị tổn thương sâu sắc nhất.
Thế nhưng dẫu có tổn thương thì hắn cũng chỉ có thể giấu trong tận đáy lòng, không thể dễ dàng bày ra cho người khác nhìn thấy.
Hà Nhật Dương cô đơn xoay người đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy Hà Nhật Dương đi ra, Tống Thanh lập tức tiến lên đón, thấy sắc mặt của hắn khác lạ, cô bèn ân cần hỏi: “Nhật Dương, anh làm sao vậy?”
Hà Nhật Dương ôm chầm lấy Tống Thanh, nghẹn ngào nói bên tai cô: “Thanh Thanh, thật xin lỗi...”
Muôn vàn lời nói đều hóa thành một câu xin lỗi này.
Hắn cũng không biết nên giải thích thế nào về chuyện này với Tống Thanh.
Thậm chí, hắn sợ phải nói cho Tống Thanh những chân tướng đó.
Nếu như Tống Thanh biết là Vưu Tâm Nguyệt hãm hại cô không thành, ngược lại là làm hại Thôi Nguyệt Lam, vậy thì cô ấy có thể tha thứ cho mình sao?
Cô ấy còn có thể công nhận cha mẹ của mình ư?
Hà Nhật Dương không dám nghĩ, không dám đánh cuộc.
Hắn không thua nổi ván này.
Cả đời của hắn, nguyện vọng lớn nhất chính là bảo vệ Tống Thanh.
Thế nhưng vì sao lại khó như vậy?
Hắn tìm cô mười tám năm!
Hắn đợi cô mười tám năm!
Ông trời có mắt, dùng cách thức này để đưa thiên sứ của hắn đến cạnh hắn, nhưng vì sao lại muốn an bài như thế, đâm vào trên ngực hắn một con dao vĩnh viễn cũng chẳng thể rút ra được?
Chợt nghe thấy giọng nói của Hà Nhật Dương, Vưu Tâm Nguyệt xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Hà Nhật Dương và Tống Ngũ đang đứng ở cửa.
Sắc mặt của Tống Ngũ vô cùng khó coi.
Là người bên nhà gái, lại chính tai nghe thấy bà thông gia lên kế hoạch như vậy, thuê mấy tên côn đồ hủy đi sự trong sạch của em gái mình!
Chuyện như thế ai chịu được?
Nhưng mà dù sao Tống Ngũ cũng là một người đàn ông trưởng thành, anh ta còn chưa dễ kích động đến mức không phân rõ trắng đen thì đã nổi trận lôi đình.
Vừa rồi anh ta cũng đã nghe rõ ràng, Bà cụ Hà vẫn giữ lập trường đứng về phía Tống Thanh, luôn bảo vệ Tống Thanh.
Ân tình này, hắn xin nhận.
Bà cụ Hà chỉ vào Tống Ngũ mà nói: “Cô cầu xin tôi thì có ích gì? Nhà mẹ đẻ của người ta đến kìa! Cô đi mà cầu xin người ta là được rồi! Bà già như tôi không chịu nổi!”
Nói xong câu đó, Bà cụ Hà ho sặc sụa một trận, tưởng chừng muốn nghẹt thở.
Nhìn thấy Bà cụ Hà tức đến như vậy, Hà Quốc Tường càng luống cuống, vội van xin Bà cụ Hà thuốc uống trước: “Mẹ, xin mẹ đừng nói nữa mà, mẹ uống thuốc trước đã! Hòa quản gia, mau, mau cho bà ấy uống thuốc!”
Hòa quản gia cũng sốt ruột: “Lão phu nhân, bây giờ người chính là trụ cột của nhà họ Hà! Thanh Thanh còn phải dựa vào người, nếu người ngã xuống rồi, ai làm chỗ dựa cho Thanh Thanh đây?”
Nghe thấy quản gia Hòa nói như vậy, Bà cụ Hà mới nhận lấy thuốc rồi uống vào.
“Phải, tôi không ngã xuống được! Nếu như tôi cứ chết đi rồi, ai làm chỗ dựa cho Thanh Thanh đây? Cái nhà họ Hà này còn không phải là để cho mụ ác độc như cô muốn làm gì thì làm hay sao?”
Bà cụ Hà run run chỉ vào Vưu Tâm Nguyệt.
“Nhà họ Hà của tôi không thể nào có một nữ chủ nhân như vậy nữa! Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Hà không thể hủy hoại trong tay một mụ đàn bà ác độc như cô được!”
Hà Nhật Dương nghe thấy Bà cụ Hà muốn đuổi Vưu Tâm Nguyệt ra khỏi nhà, trong lòng lập tức đấu tranh tư tưởng.
Thế nhưng vào giờ phút này, hắn thật sự rất thất vọng về Bà Hà, rất thất vọng!
Trong thời gian diễn ra cuộc thi của Tống Thanh và Thôi Nguyệt Lam, Vưu Tâm Nguyệt nhúng tay vào chuyện đó, lúc ấy Hà Nhật Dương còn chưa thất vọng như vậy.
Hắn chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ, rất mệt mỏi.
Tuy nhiên hắn cũng chưa thất vọng.
Nhưng mà bây giờ lại khác.
Bà ấy là một người mẹ chồng, vậy mà âm mưu hủy hoại sự trong sạch của con dâu, có ai mà chịu đựng được điều này chứ?
Cho nên lần này, hắn không định cầu xin cho mẹ mình, cũng không muốn bàn về nó nữa.
Bởi vì Bà cụ Hà sẽ đứng ra làm chủ tất cả.
Hà Quốc Tường quỳ xuống dưới chân Bà cụ Hà: “Mẹ! Người cũng đã tám mươi rồi! Cho dù người không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Nhật Dương, người đừng nên tức giận nữa! Tâm Nguyệt làm sai, phải bị phạt! Thế nhưng, mẹ ơi, hôm nay là ngày đại thọ tám mươi của mẹ, cứ đuổi Tâm Nguyệt ra khỏi nhà như vậy thì phải ăn nói thế nào với tân khách bên ngoài đây? Mẹ ơi, mẹ muốn đánh thì cứ đánh con đi, muốn mắng thì cứ mắng con đi! Cầu xin mẹ đừng tức giận nữa!”
Bà cụ Hà thở dài một tiếng, mắt ứa lệ: “Nghiệp chướng mà! Tại sao nhà họ Hà lại có một nữ chủ nhân như cô chứ!”
Nói thẳng ra là ngày hôm nay không thể đuổi Vưu Tâm Nguyệt ra khỏi nhà được, Bà cụ Hà sao lại không hiểu điều đó chứ?
Nếu quả thật làm như vậy, bên ngoài có nhiều tân khách thế kia, còn không biết họ sẽ nghĩ về nhà họ Hà thế nào, cũng gián tiếp trở thành một trò cười cho người ta.
Thế nhưng, nếu hôm nay không cho nhà họ Tống một câu trả lời xác đáng, e rằng bên ấy sẽ không chịu để yên!
Mặc dù nói là Nhà họ Hà không sợ bất cứ gia tộc nào.
Thế nhưng đừng quên, nếu như Nhà họ Tống khăng khăng muốn Tống Thanh và Hà Nhật Dương ly hôn, con bé Tống Thanh ấy cũng là một đứa có hiếu, nhất định sẽ ở vào thế khó xử!
Đây chẳng khác nào đâm dao vào ngực hai đứa nhỏ cả!
Bà cụ Hà cũng có một thời tuổi trẻ, bà cũng hiểu được đôi lứa yêu nhau lại không thể bên nhau đau đớn thế nào.
Cho nên, Bà cụ Hà quay đầu nhìn Tống Ngũ, nhẹ nhàng nói: “Cháu à, để cháu cười chê rồi! Xảy ra chuyện như vậy, Nhà họ Hà thật có lỗi với Nhà họ Tống, có lỗi với Thanh Thanh! Cháu có ý kiến gì thì cứ nói ra đi!”
Nghe thấy Bà cụ Hà nói vậy, Tống Ngũ mới tiến lên một bước, nói ra: “Chuyện này cháu vốn không có tư cách tham dự vào. Chỉ là lần này cháu đại diện cho bà nội, đại diện cho nhà họ Tống mà đến. Nếu lão phu nhân người đã lên tiếng, Tống Ngũ cũng xin mặt dày, cả gan nói một câu. Thanh Thanh gả đến vốn đã không dễ dàng, may thay hai đứa có tình có nghĩa, nếu cứ chia rẽ bọn họ như thế, trong lòng chúng ta cũng khó chịu! Thế nhưng, việc làm của ông bà thông gia thật khiến người ta sợ hãi. Thôi Nguyệt Lam không tham dự vào việc này, nhưng cháu tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ như vậy cứ hết này đến lần khác thương tổn đến em gái mình. Cháu xin yêu cầu, Thôi Nguyệt Lam vĩnh viễn không còn liên quan đến nhà họ Hà nữa!”
Bà cụ Hà tỏ thái độ ngay tại chỗ: “Được! Ta bằng lòng! Từ giờ khắc này trở đi, nhà họ Hà hủy bỏ mối quan hệ nhận nuôi với Thôi Nguyệt Lam! Từ hôm nay, Thôi Nguyệt Lam không còn liên quan gì đến nhà họ Hà nữa!”
Sắc mặt Vưu Tâm Nguyệt chợt trắng xám: “Mẹ...”
“Cô còn dám gọi tôi là mẹ sao!” Bà Hà đập bàn một cái: “Trong mắt cô có còn bà mẹ chồng này ư?”
Vưu Tâm Nguyệt vẫn không từ bỏ ý định mà nói: “Nhưng năm ấy là cha mẹ Thôi Nguyệt Lam không màng sống chết cứu Quốc Tường mà!”
“Nuôi dưỡng nhiều năm như vậy cũng đã hoàn trả ân tình năm đó rồi!” Bà cụ Hà tức giận quát lên: “Hà Quốc Tường, con lập tức đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ nhận nuôi với Thôi Nguyệt Lam! Nếu như con không làm được, vậy thì cút ra khỏi Nhà họ Hà cho ta!”
Hà Quốc Tường mặt mày cũng như tro tàn, nặng nề gật đầu: “Vâng thưa mẹ! Con nghe theo mẹ!”
Vưu Tâm Nguyệt lập tức ngã nhoài xuống đất, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Bà cụ Hà nói tiếp: “Tuy rằng cậu Tống không nói đến Vưu Tâm Nguyệt, thế nhưng chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy! Nếu Thanh Thanh đã gả vào nhà họ Hà thì chính là cháu dâu của ta, chính là nữ chủ nhân của Nhà họ Hà! Hãm hại nữ chủ nhân của Nhà họ Hà, đó chính là trọng tội! Vưu Tâm Nguyệt, bây giờ ta phạt cô quỳ một tháng trước bàn thờ tổ tông, chép thư nhận tội, viết không đủ mười ngàn lần thì không được rời khỏi! Cô có đồng ý hay không?”
Không chờ Vưu Tâm Nguyệt trả lời, Hà Quốc Tường đã vội vàng nói thay: “Cảm ơn mẹ đã giơ cao đánh khẽ! Chỉ là khách khứa còn đang ở bên ngoài, xin mẹ hãy để cho Tâm Nguyệt tiễn khách đi rồi thì hẵng xử phạt!”
Bà cụ Hà không đáp lời Hà Quốc Tường, quay đầu nhìn Tống Ngũ: “Cậu Tống, cậu có hài lòng với kết quả này hay không?”
Tống Ngũ thật không ngờ Bà cụ Hà công bằng như vậy, luôn thật lòng muốn bảo vệ Tống Thanh.
Nghe thấy kết quả xử trí của Bà cụ Hà, Tống Ngũ không có bất cứ dị nghị nào.
Suy cho cùng, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt vừa trở lại nhà họ Hà không bao lâu, vào một ngày quan trọng như hôm nay mà trục xuất Vưu Tâm Nguyệt ra khỏi cửa cũng không thực tế.
Vả lại, sau này Thanh Thanh vẫn còn phải sống tiếp dưới mái nhà này, nếu như đối phương đã đưa bậc thang, vậy thì cứ theo đó mà buông xuống thôi.
Tống Ngũ nói ra: “Lão phu nhân xử lý theo lẽ công bằng, Tống Ngũ không có ý kiến gì.”
“Được rồi, vậy cứ quyết định thế đi! Vưu Tâm Nguyệt, từ hôm nay trở đi, cô chỉ cần mang danh phu nhân của Nhà họ Hà là tốt rồi, không được can thiệp vào bất cứ chuyện trong ngoài gì của Nhà họ Hà nữa. Sau lễ đại thọ, cô đi quỳ một tháng trước bàn thờ tổ tiên, lấy đó làm răn đe!” Bà cụ Hà ấn định kết quả xử trí cuối cùng.
Vưu Tâm Nguyệt uất ức đầy bụng nhưng không dám nói gì.
Nếu như theo tính tình trước kia của bà ta, chỉ vài phút là bà ta đã đi ra khỏi nhà họ Hà rồi.
Thế nhưng bà không thể làm vậy.
Do đó, bất mãn trong lòng đối với Tống Thanh cũng càng tăng thêm.
Đều là Tống Thanh kia hại bà ta phải van xin như ngày hôm nay!
Đáng tiếc là sau chuyện này, Lam Lam muốn gả đến nhà họ Hà e là chẳng còn hi vọng gì nữa!
Hơn nữa bây giờ, vì Tống Thanh mà bà ta bắt buộc phải từ bỏ quan hệ mẹ nuôi con nuôi với Thôi Nguyệt Lam.
Con nhỏ Tống Thanh này đúng là yêu tinh hại người!
Nếu như không có nó, tất cả mọi chuyện sẽ không như thế!
Mặt khác, Vưu Tâm Nguyệt thật sự lo lắng cho Thôi Nguyệt Lam.
Thảo nào lúc gọi điện vào ngày hôm đó, giọng nói của con bé lại là lạ như vậy, hóa ra là gặp phải chuyện như vậy.
Vưu Tâm Nguyệt cũng không khỏi oán trách Thôi Nguyệt Lam đi xem trò vui làm cái gì, nếu như không phải nó muốn bỏ đá xuống giếng thì đã không xảy ra chuyện đó.
Trên thế giới này, có vài người luôn luôn mang quan niệm lạ kỳ như vậy.
Vưu Tâm Nguyệt còn chưa chịu tỉnh ngộ. Hành vi hãm hại Tống Thanh của bà ta sai mười mươi, ấy vậy mà bà ta còn trách cứ Thôi Nguyệt Lam đừng nên đi bỏ đá xuống giếng, cuối cùng thay Tống Thanh nhận lấy nhục nhã.
Bà ta cũng không nghĩ thử, nếu như bà ta không tính kế với Tống Thanh, vậy thì làm sao Thôi Nguyệt Lam phải chịu nhục chứ?
Vưu Tâm Nguyệt mới là ngọn nguồn của sự việc, lại đổ vấy hết trách nhiệm cho một người vô tội như Tống Thanh.
Đứng ở góc độ người ngoài mà xem xét, sẽ nói Thôi Nguyệt Lam hoàn toàn là gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu!
Cái này gọi là nhân quả báo ứng!
Thế nhưng đứng ở góc độ của Vưu Tâm Nguyệt, bà ta vẫn cảm thấy Tống Thanh mới sai, chứ không phải Thôi Nguyệt Lam.
Vị phu nhân này của Hà Quốc Tường cũng là một kẻ có quan niệm sống lạ kỳ.
Sau khi Bà cụ Hà xử trí xong, mọi người đều tự giải tán.
Cần thay quần áo thì thay quần áo, cần trang điểm lại thì trang điểm lại.
Tân khách còn đang ở bên ngoài, cũng không thể làm mất mặt mũi của Nhà họ Hà.
Tống Ngũ vốn đến để chúc thọ, nhưng bây giờ còn chúc thọ cái gì nữa, xoay người liền đi tìm Tống Tử Dao.
Toàn bộ quá trình này Hà Nhật Dương không hề xen vào, thế nhưng lòng dạ cũng giá lạnh.
Người mẹ mà hắn vẫn luôn khổ tâm thúc đẩy, muốn cho bà trở về, lại tặng cho hắn một món quà lớn như vậy.
Hà Nhật Dương có lẽ chính là người bị tổn thương sâu sắc nhất.
Thế nhưng dẫu có tổn thương thì hắn cũng chỉ có thể giấu trong tận đáy lòng, không thể dễ dàng bày ra cho người khác nhìn thấy.
Hà Nhật Dương cô đơn xoay người đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy Hà Nhật Dương đi ra, Tống Thanh lập tức tiến lên đón, thấy sắc mặt của hắn khác lạ, cô bèn ân cần hỏi: “Nhật Dương, anh làm sao vậy?”
Hà Nhật Dương ôm chầm lấy Tống Thanh, nghẹn ngào nói bên tai cô: “Thanh Thanh, thật xin lỗi...”
Muôn vàn lời nói đều hóa thành một câu xin lỗi này.
Hắn cũng không biết nên giải thích thế nào về chuyện này với Tống Thanh.
Thậm chí, hắn sợ phải nói cho Tống Thanh những chân tướng đó.
Nếu như Tống Thanh biết là Vưu Tâm Nguyệt hãm hại cô không thành, ngược lại là làm hại Thôi Nguyệt Lam, vậy thì cô ấy có thể tha thứ cho mình sao?
Cô ấy còn có thể công nhận cha mẹ của mình ư?
Hà Nhật Dương không dám nghĩ, không dám đánh cuộc.
Hắn không thua nổi ván này.
Cả đời của hắn, nguyện vọng lớn nhất chính là bảo vệ Tống Thanh.
Thế nhưng vì sao lại khó như vậy?
Hắn tìm cô mười tám năm!
Hắn đợi cô mười tám năm!
Ông trời có mắt, dùng cách thức này để đưa thiên sứ của hắn đến cạnh hắn, nhưng vì sao lại muốn an bài như thế, đâm vào trên ngực hắn một con dao vĩnh viễn cũng chẳng thể rút ra được?