Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-299
CHƯƠNG 299: BÀ HÀ HOẢNG LOẠN
Sau khi ép được Sùng Minh rời đi, cũng nên quay lại làm rõ mọi chuyện rồi.
Bà cụ Hà vừa về đến phòng, lập tức bảo quản gia Hòa đi gọi Bà Hà và Hà Quốc Tường đến.
Chuyện này chắc chắc có liên quan tới bọn họ.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh là chủ nhà nên vẫn phải ở lại bên ngoài tiếp đón khách khứa, không thể để người ta nói này nói nọ được.
Hôm nay, cách cư xử của Thầm Thất làm rất nhiều người trong bữa tiệc phải âm thầm gật đầu.
Xảy ra chuyện lớn trong một ngày trọng đại như vậy, cô gái này vẫn rất bình tĩnh, khéo léo xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.
Đây mới chính là phong thái của một tiểu thư khuê các.
Khi Tống Thanh thay một bộ đồ khác đi ra thì tất cả những vị khách ở đây lại nhìn cô với ánh mắt tôn trọng hơn.
Vừa rồi, Hà Nhật Dương bất chấp cả tính mạng để nổ súng cũng phải bắt Sùng Minh xin lỗi cô.
Một đế vương cao quý như hắn thà bị Sùng Minh đùa giỡn nhưng cũng phải ép hắn ta xin lỗi Tống Thanh cho bằng được.
Nếu còn không nhìn ra mức độ quan tâm mà Hà Nhật Dương dành cho Tống Thanh thì đúng là kẻ ngốc rồi.
Chẳng trách, cô có thể khiến vị đế vương nổi tiếng tàn bạo trong giới kinh doanh phải bảo vệ như thế.
Cô gái này thật sự có chỗ hơn người đây.
Mặc dù trong lòng Tống Thanh hoang mang tột độ nhưng cô cũng không thể hiện ra, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi tắn như hoa.
Thấy Tống Thanh không bị chịu ảnh hưởng gì, Lưu Nghĩa mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Khóe mắt Tống Tử Dao ươn ướt, bà nói với Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa à, vừa rồi cảm ơn con nhé. Nhìn thấy con gái mình phải chịu sỉ nhục như thế mà mẹ lại không thể đứng ra làm chủ cho nó được.”
Lưu Nghĩa an ủi bà: “Mẹ nuôi, chúng ta là người một nhà mà, mẹ còn khách sáo với con gì chứ?”
Ngay lúc này, bỗng có một người vội vã đi từ ngoài vào.
Tống Thanh tập trung nhìn, hóa ra là quản gia của nhà ngoài.
Sau lưng ông ta còn có anh họ cô, Tống Ngũ.
Tống Ngũ vừa bước vào thì nhìn ngay thấy Tống Thanh, hắn bước nhanh về phía cô, liên tục nói xin lỗi: “Thanh Thanh, thực xin lỗi, anh tới chậm rồi. Cái tên Sùng Minh kia có đến không?”
Tống Thanh nặng nề thở hắt một hơi: “Hắn ta đã đi rồi.”
Mặt Tống Ngũ càng thêm khó coi: “Cái gì? Hắn đi rồi? Chết tiệt!”
Lúc này, Hà Nhật Dương cũng đi đến.
Nhìn thấy Tống Ngũ, hắn không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Lần này tôi đến muộn là vì phải bố trí bắt Sùng Minh. Không ngờ lại để cho hắn ta chạy thoát rồi.” Sau khi nói xong, Tống Ngũ lại nghiêm mặt nói tiếp: “Mọi người thì sao? Không xảy ra chuyện gì chứ? Tên Sùng Minh này vốn không phải kẻ tốt lành gì, hắn ta mà xuất hiện ở đâu thì chắc chắn sẽ gây ra chút chuyện mới chịu.”
Hà Nhật Dương cũng cười khổ nói: “Đây đâu chỉ là gây chuyện? Lúc nãy tôi còn dùng súng nữa kìa.”
Sau đó, Hà Nhật Dương kể lại chuyện vừa xảy ra cho Tống Ngũ nghe.
Vừa nghe xong, sắc mặt Tống Ngũ chợt thay đổi.
Sùng Minh sỉ nhục Tống Thanh như vậy, không chỉ sỉ nhục Nhà họ Hà mà còn sỉ nhục cả Nhà họ Tống nữa.
“Cái tên chết tiệt này!” Mặt Tống Ngũ vì tức giận mà xanh mét lại, gân xanh trên trán nổi lên, căm giận nói: “Đừng để tôi bắt được, nếu không tôi nhất định sẽ nghiền hắn ra thành tro.”
Tống Thanh vội vàng kéo cánh tay hắn: “Anh Ngũ, đừng vậy mà! Tên Sùng Minh đó rất đáng sợ, anh đừng tùy tiện chọc tức hắn. Em không hi vọng Nhà họ Tống và Nhà họ Hà phải chịu tổn thương gì vì hắn nữa!”
“Cô bé ngốc!” Tống Ngũ nhìn thấy ánh mắt quan tâm, lo lắng của Tống Thanh, hắn giơ tay xoa đầu cô, nói: “Có một số người, một số chuyện không phải trốn tránh thì có thể giải quyết được. Tên Sùng Minh đó tự xuất hiện ở đây, chứng tỏ hắn muốn tuyên chiến với chúng ta. Nếu chúng ta sợ hắn, thì càng khiến hắn thêm vênh váo đắc ý hơn thôi. Trước giờ Nhà họ Tống ta chưa từng sợ người khác thách thức.”
Hà Nhật Dương cũng gật đầu đồng ý: “Đúng thế. Hôm nay cũng coi như chính thức thể hiện thái độ rồi. Nếu Sùng Minh dám ra tay liều lĩnh, vậy cùng lắm là cá chết lưới rách thôi.”
Trong lòng Tống Ngũ vẫn còn sợ hãi nói: “Nguy hiểm thật, cũng may mọi người không có chuyện gì.”
Mắt Hà Nhật Dương giật giật, hỏi: “Sao anh lại đến muộn như vậy?”
Tống Ngũ cười khổ một tiếng: “Vốn tôi cũng đã lên đường rồi nhưng đi lại bị gọi về. Nghe nói Sùng Minh đã nhập cảnh, cấp trên bảo tôi chuẩn bị người giữ hắn lại. Vì vậy nên tôi mới đi lo chuyện này trước. Nếu biết mục tiêu của hắn là Nhà họ Hà thì đã đi mai phục luôn ở đây luôn rồi.”
“Đừng đừng, hôm nay là mừng thọ tám mươi tuổi của bà tôi đó, anh tha cho chúng tôi đi!” Hà Nhật Dương trịnh trọng nói: “Chỗ này là do Thanh Thanh vất vả trang trí, anh đừng có làm nó loạn lên.”
Tống Thanh cười cười: “Bà nội ở bên kia, anh có muốn sang chào bà không?”
“Được, anh đi gặp lão phu nhân trước đã, xong sẽ đi gặp bác.” Tống Ngũ gật đầu nói.
Hà Nhật Dương cười nói: “Đi thôi, tôi dẫn anh qua đó. Anh chính là đại diện nhà ngoại đó, Nhà họ Hà cũng không dám sơ suất đâu.”
Tống Ngũ vỗ vai hắn: “Thôi đi, đối tốt với em tôi là được rồi.”
Mà lúc này, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đã bị gọi vào trong phòng nghỉ của Bà cụ Hà.
Bà cụ Hà nhận chén trà quản gia Hòa đưa tới, nhẹ nhàng vớt lá trà, lên tiếng: “Ta cho người gọi hai người đến là muốn nghe hai đứa giải thích một chút. Ta chỉ hỏi một câu thôi, chuyện vừa xảy ra khi nãy, có liên quan gì đến hai người không?”
Vẻ mặt Hà Quốc Tường rất khó coi: “Mẹ, con không biết gì hết.”
Bà cụ Hà nhìn về phía Vưu Tâm Nguyệt: “Vậy còn cô thì sao? Cô giải thích thế nào?”
Sắc mặt Vưu Tâm Nguyện chợt trở nên tái nhợt: “Mẹ, con...”
Bà cụ Hà đột nhiên để chén trà trong tay xuống “cạch” một tiếng: “Quỳ xuống!”
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt không dám cãi lời, hai người đều quỳ xuống trước mặt bà cụ.
Bà cụ Hà vỗ mạnh tay xuống bàn, nói: “Giỏi cho một Vưu Tâm Nguyệt! Giỏi cho một Thôi Nguyệt Lam! Các người còn chưa trở lại Nhà họ Hà mà đã muốn bày mưu tính kế lật đổ Nhà họ Hà rồi cơ đấy.”
“Không phải như vậy đâu mẹ! Tâm Nguyệt sẽ không làm ra chuyện như thế đâu.” Hà Quốc Tường ngẩng đầu giải thích thay vợ. Bọn họ vừa về nhà có hai, ba ngày mà đã khiến Bà cụ Hà nổi giận như thế. Chuyện này là sự dằn vặt, áy náy không nhỏ với Hà Quốc Tường.
“Anh im miệng. Ta không bảo anh nói.” Lông mày bạc trắng của Bà cụ Hà giật giật, sự uy nghiêm ngút trời trên người chợt bùng lên: “Vưu Tâm Nguyệt, ta hỏi cô, cô có biết chuyện này không? Tại sao Thôi Nguyệt Lam lại ở cùng một đám lưu manh vớ vẩn hả? Còn nữa, sao lại đổ chuyện này lên đầu cháu dâu ta? Cô cho rằng cả thế giới này chỉ có người của cô mới có tai mắt ở khắp nơi hả? Cô coi bà già này đã chết rồi sao?”
Người Vưu Tâm Nguyệt khẽ run lên.
Khi Bà cụ Hà tức giận, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Cho dù Vưu Tâm Nguyệt là sát thủ, nhưng khi đối mặt với bà cụ thì vẫn có cảm giác da đầu phát lạnh.
“Mẹ, con...” Bà ta cắn răng nói: “Con cũng không biết vì sao Lam Lam lại làm ra chuyện như vậy, mấy ngày nay con cũng không liên lạc được với nó...”
Bà cụ Hà cười lạnh một tiếng: “Đúng là đứa con gái ngoan của các người đấy! May mà năm đó ta không đồng ý để nó mang họ Hà, nếu không mặt mũi Nhà họ Hà cũng bị nó làm mất sạch rồi.”
Nói xong Bà cụ Hà vỗ mạnh tay xuống bàn, tức giận đến mức bắt đầu ho khan.
Quản gia Hòa nhanh chóng mang thuốc đến, Hà Quốc Tường đang quỳ cũng lê gối lại giúp Bà cụ Hà uống thuốc, nhưng lại bị bà cụ đẩy ra.
“Cút ngay! Ta không có đứa con như anh!” Bà cụ Hà rất tức giận nhưng chỉ có thể dùng giọng nói yếu ướt để mắng: “Anh nhìn vợ anh đi, nhìn con gái anh đi, xem xem chúng đã làm ra những chuyện gì rồi. Vậy mà chúng còn muốn hủy hoại cả Nhà họ Hà ta đấy! Anh muốn bà già này chết không nhắm mắt phải không? Cơ nghiệp trăm năm của Nhà họ Hà sắp bị hủy trong tay anh rồi đấy! Hà Quốc Tường ơi là Hà Quốc Tường, anh đã làm ba anh tức chết, giờ anh cũng muốn khiến mẹ anh tức chết mới vừa lòng phải không?”
Vừa nói xong câu cuối cùng, cả người bà cụ Hà cũng run rẩy.
Hà Quốc Tường dập đầu liên tục với Bà cụ Hà: “Mẹ, con sai rồi, con sai rồi! Mẹ, xin mẹ đừng nói như thế! Tất cả đều là lỗi của con, xin mẹ hãy giữ gìn sức khỏe.”
“May mà hôm nay không khiến Nhà họ Hà hổ thẹn, nếu không, ta có chết ở chỗ này cũng không còn mặt mũi đi gặp ba anh nữa.” Bà cụ Hà rơi nước mắt nói: “Trách ta, tất cả đều do ta! Năm đó ta không nên vì anh là con trai duy nhất mà dung túng anh như thế! Nếu không phải tại ta, năm đó cũng sẽ không để anh rời khỏi nhà ra ngoài muốn làm gì thì làm, cũng sẽ không khiến ba anh...”
Bà cụ quay mặt đi, không nhìn Hà Quốc Tường đang dập đầu như bổ củi nữa.
Vưu Tâm Nguyệt chưa bao giờ thấy vẻ mặt áy náy, hối hận này của chồng mình.
Giờ phút này, bà ta thực sự rất hoảng sợ.
Nếu như giới hạn của Vưu Tâm Nguyệt là Hà Quốc Tường, thì giới hạn cuối cùng của Hà Quốc Tường chính là Bà cụ Hà.
Mà lão phu nhân cũng là giới hạn cuối cùng của cả Nhà họ Hà và Hà Nhật Dương.
“Mẹ à, con sai rồi!” Hà Quốc Tường không ngừng dập đầu với bà cụ.
Vất vả lắm ông ấy mới được quay lại Nhà họ Hà, ông ấy không muốn lại phải rời đi thêm lần nữa.
Tuổi của mẹ ông cũng đã cao rồi.
Ông không muốn khiến bà cụ đau lòng nữa.
Vưu Tâm Nguyệt thấy dáng vẻ này của Hà Quốc Tường, cuối cùng bà ta cũng không nhịn nổi nữa, lập tức lê đầu gối đến trước mặt Bà cụ Hà, mở miệng nói: “Mẹ, tất cả lỗi là do con, muốn trách thì mẹ cứ trách con đi! Là con, là do con không thích Tống Thanh, con muốn Thôi Nguyệt Lam gả cho Nhật Dương. Vì vậy con mới nghĩ cách để chia rẽ Hà Nhật Dương với Tống Thanh. Con cũng thừa nhận, con đã làm ra rất nhiều chuyện khiến mẹ tức giận, nhưng con thực sự không biết tại sao Thôi Nguyệt Lam lại làm ra những chuyện như vậy.”
“Con... con vốn định tìm người hủy đi trong sạch của Tống Thanh, như vậy thì nó sẽ không thể tiếp tục ở lại Nhà họ Hà được nữa. Thế nhưng Tống Thanh không trúng bẫy, nó cũng không xảy ra chuyện gì cả. Trái lại, không hiểu sao Lam Lam lại bị người ta làm nhục. Mẹ à, người hãy nghĩ đến việc Tống Thanh bình an vô sự và Lam Lam cũng đã bị chịu trừng phạt mà bỏ qua cho Quốc Tường đi!” Cuối cùng Vưu Tâm Nguyệt cũng thẳng thắn nói ra hết mọi chuyện.
Bà cụ Hà nghe xong, thực sự tức quá hóa cười: “Anh đã nghe thấy chưa, Hà Quốc Tường? Đây chính là người phụ nữ mà anh theo đuổi cả đời đó! Suýt chút nữa thì cô ta đã hủy hoại cả cái Nhà họ Hà này rồi!”
Hà Quốc Tường quay đầu nhìn Vưu Tâm Nguyệt với ánh mắt khó tin: “Tâm Nguyệt, em...”
“Mẹ à, con sai rồi!” Vưu Tâm Nguyệt lại tiếp tục dập đầu với Bà cụ Hà: “Cầu xin mẹ hãy tha thứ cho Quốc Tường, con không bao giờ dám làm như thế nữa.”
Ngay lúc này, giọng nói của Hà Nhật Dương từ cửa vọng vào.
Cả người hắn cũng đang phát run.
Hắn thực sự không ngờ, chuyện xảy ra hôm nay lại nhằm vào Tống Thanh.
Mà người muốn hủy hoại danh dự và trong sạch của cô ấy lại chính là mẹ ruột hắn.
“Mẹ, mẹ làm con quá thất vọng rồi!” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói, trong mắt ngấn lệ: “Con chưa từng nghĩ rằng, mẹ ruột của mình lại chính tay hủy đi hạnh phúc của mình như thế.”
Sau khi ép được Sùng Minh rời đi, cũng nên quay lại làm rõ mọi chuyện rồi.
Bà cụ Hà vừa về đến phòng, lập tức bảo quản gia Hòa đi gọi Bà Hà và Hà Quốc Tường đến.
Chuyện này chắc chắc có liên quan tới bọn họ.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh là chủ nhà nên vẫn phải ở lại bên ngoài tiếp đón khách khứa, không thể để người ta nói này nói nọ được.
Hôm nay, cách cư xử của Thầm Thất làm rất nhiều người trong bữa tiệc phải âm thầm gật đầu.
Xảy ra chuyện lớn trong một ngày trọng đại như vậy, cô gái này vẫn rất bình tĩnh, khéo léo xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.
Đây mới chính là phong thái của một tiểu thư khuê các.
Khi Tống Thanh thay một bộ đồ khác đi ra thì tất cả những vị khách ở đây lại nhìn cô với ánh mắt tôn trọng hơn.
Vừa rồi, Hà Nhật Dương bất chấp cả tính mạng để nổ súng cũng phải bắt Sùng Minh xin lỗi cô.
Một đế vương cao quý như hắn thà bị Sùng Minh đùa giỡn nhưng cũng phải ép hắn ta xin lỗi Tống Thanh cho bằng được.
Nếu còn không nhìn ra mức độ quan tâm mà Hà Nhật Dương dành cho Tống Thanh thì đúng là kẻ ngốc rồi.
Chẳng trách, cô có thể khiến vị đế vương nổi tiếng tàn bạo trong giới kinh doanh phải bảo vệ như thế.
Cô gái này thật sự có chỗ hơn người đây.
Mặc dù trong lòng Tống Thanh hoang mang tột độ nhưng cô cũng không thể hiện ra, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi tắn như hoa.
Thấy Tống Thanh không bị chịu ảnh hưởng gì, Lưu Nghĩa mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Khóe mắt Tống Tử Dao ươn ướt, bà nói với Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa à, vừa rồi cảm ơn con nhé. Nhìn thấy con gái mình phải chịu sỉ nhục như thế mà mẹ lại không thể đứng ra làm chủ cho nó được.”
Lưu Nghĩa an ủi bà: “Mẹ nuôi, chúng ta là người một nhà mà, mẹ còn khách sáo với con gì chứ?”
Ngay lúc này, bỗng có một người vội vã đi từ ngoài vào.
Tống Thanh tập trung nhìn, hóa ra là quản gia của nhà ngoài.
Sau lưng ông ta còn có anh họ cô, Tống Ngũ.
Tống Ngũ vừa bước vào thì nhìn ngay thấy Tống Thanh, hắn bước nhanh về phía cô, liên tục nói xin lỗi: “Thanh Thanh, thực xin lỗi, anh tới chậm rồi. Cái tên Sùng Minh kia có đến không?”
Tống Thanh nặng nề thở hắt một hơi: “Hắn ta đã đi rồi.”
Mặt Tống Ngũ càng thêm khó coi: “Cái gì? Hắn đi rồi? Chết tiệt!”
Lúc này, Hà Nhật Dương cũng đi đến.
Nhìn thấy Tống Ngũ, hắn không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Lần này tôi đến muộn là vì phải bố trí bắt Sùng Minh. Không ngờ lại để cho hắn ta chạy thoát rồi.” Sau khi nói xong, Tống Ngũ lại nghiêm mặt nói tiếp: “Mọi người thì sao? Không xảy ra chuyện gì chứ? Tên Sùng Minh này vốn không phải kẻ tốt lành gì, hắn ta mà xuất hiện ở đâu thì chắc chắn sẽ gây ra chút chuyện mới chịu.”
Hà Nhật Dương cũng cười khổ nói: “Đây đâu chỉ là gây chuyện? Lúc nãy tôi còn dùng súng nữa kìa.”
Sau đó, Hà Nhật Dương kể lại chuyện vừa xảy ra cho Tống Ngũ nghe.
Vừa nghe xong, sắc mặt Tống Ngũ chợt thay đổi.
Sùng Minh sỉ nhục Tống Thanh như vậy, không chỉ sỉ nhục Nhà họ Hà mà còn sỉ nhục cả Nhà họ Tống nữa.
“Cái tên chết tiệt này!” Mặt Tống Ngũ vì tức giận mà xanh mét lại, gân xanh trên trán nổi lên, căm giận nói: “Đừng để tôi bắt được, nếu không tôi nhất định sẽ nghiền hắn ra thành tro.”
Tống Thanh vội vàng kéo cánh tay hắn: “Anh Ngũ, đừng vậy mà! Tên Sùng Minh đó rất đáng sợ, anh đừng tùy tiện chọc tức hắn. Em không hi vọng Nhà họ Tống và Nhà họ Hà phải chịu tổn thương gì vì hắn nữa!”
“Cô bé ngốc!” Tống Ngũ nhìn thấy ánh mắt quan tâm, lo lắng của Tống Thanh, hắn giơ tay xoa đầu cô, nói: “Có một số người, một số chuyện không phải trốn tránh thì có thể giải quyết được. Tên Sùng Minh đó tự xuất hiện ở đây, chứng tỏ hắn muốn tuyên chiến với chúng ta. Nếu chúng ta sợ hắn, thì càng khiến hắn thêm vênh váo đắc ý hơn thôi. Trước giờ Nhà họ Tống ta chưa từng sợ người khác thách thức.”
Hà Nhật Dương cũng gật đầu đồng ý: “Đúng thế. Hôm nay cũng coi như chính thức thể hiện thái độ rồi. Nếu Sùng Minh dám ra tay liều lĩnh, vậy cùng lắm là cá chết lưới rách thôi.”
Trong lòng Tống Ngũ vẫn còn sợ hãi nói: “Nguy hiểm thật, cũng may mọi người không có chuyện gì.”
Mắt Hà Nhật Dương giật giật, hỏi: “Sao anh lại đến muộn như vậy?”
Tống Ngũ cười khổ một tiếng: “Vốn tôi cũng đã lên đường rồi nhưng đi lại bị gọi về. Nghe nói Sùng Minh đã nhập cảnh, cấp trên bảo tôi chuẩn bị người giữ hắn lại. Vì vậy nên tôi mới đi lo chuyện này trước. Nếu biết mục tiêu của hắn là Nhà họ Hà thì đã đi mai phục luôn ở đây luôn rồi.”
“Đừng đừng, hôm nay là mừng thọ tám mươi tuổi của bà tôi đó, anh tha cho chúng tôi đi!” Hà Nhật Dương trịnh trọng nói: “Chỗ này là do Thanh Thanh vất vả trang trí, anh đừng có làm nó loạn lên.”
Tống Thanh cười cười: “Bà nội ở bên kia, anh có muốn sang chào bà không?”
“Được, anh đi gặp lão phu nhân trước đã, xong sẽ đi gặp bác.” Tống Ngũ gật đầu nói.
Hà Nhật Dương cười nói: “Đi thôi, tôi dẫn anh qua đó. Anh chính là đại diện nhà ngoại đó, Nhà họ Hà cũng không dám sơ suất đâu.”
Tống Ngũ vỗ vai hắn: “Thôi đi, đối tốt với em tôi là được rồi.”
Mà lúc này, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đã bị gọi vào trong phòng nghỉ của Bà cụ Hà.
Bà cụ Hà nhận chén trà quản gia Hòa đưa tới, nhẹ nhàng vớt lá trà, lên tiếng: “Ta cho người gọi hai người đến là muốn nghe hai đứa giải thích một chút. Ta chỉ hỏi một câu thôi, chuyện vừa xảy ra khi nãy, có liên quan gì đến hai người không?”
Vẻ mặt Hà Quốc Tường rất khó coi: “Mẹ, con không biết gì hết.”
Bà cụ Hà nhìn về phía Vưu Tâm Nguyệt: “Vậy còn cô thì sao? Cô giải thích thế nào?”
Sắc mặt Vưu Tâm Nguyện chợt trở nên tái nhợt: “Mẹ, con...”
Bà cụ Hà đột nhiên để chén trà trong tay xuống “cạch” một tiếng: “Quỳ xuống!”
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt không dám cãi lời, hai người đều quỳ xuống trước mặt bà cụ.
Bà cụ Hà vỗ mạnh tay xuống bàn, nói: “Giỏi cho một Vưu Tâm Nguyệt! Giỏi cho một Thôi Nguyệt Lam! Các người còn chưa trở lại Nhà họ Hà mà đã muốn bày mưu tính kế lật đổ Nhà họ Hà rồi cơ đấy.”
“Không phải như vậy đâu mẹ! Tâm Nguyệt sẽ không làm ra chuyện như thế đâu.” Hà Quốc Tường ngẩng đầu giải thích thay vợ. Bọn họ vừa về nhà có hai, ba ngày mà đã khiến Bà cụ Hà nổi giận như thế. Chuyện này là sự dằn vặt, áy náy không nhỏ với Hà Quốc Tường.
“Anh im miệng. Ta không bảo anh nói.” Lông mày bạc trắng của Bà cụ Hà giật giật, sự uy nghiêm ngút trời trên người chợt bùng lên: “Vưu Tâm Nguyệt, ta hỏi cô, cô có biết chuyện này không? Tại sao Thôi Nguyệt Lam lại ở cùng một đám lưu manh vớ vẩn hả? Còn nữa, sao lại đổ chuyện này lên đầu cháu dâu ta? Cô cho rằng cả thế giới này chỉ có người của cô mới có tai mắt ở khắp nơi hả? Cô coi bà già này đã chết rồi sao?”
Người Vưu Tâm Nguyệt khẽ run lên.
Khi Bà cụ Hà tức giận, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Cho dù Vưu Tâm Nguyệt là sát thủ, nhưng khi đối mặt với bà cụ thì vẫn có cảm giác da đầu phát lạnh.
“Mẹ, con...” Bà ta cắn răng nói: “Con cũng không biết vì sao Lam Lam lại làm ra chuyện như vậy, mấy ngày nay con cũng không liên lạc được với nó...”
Bà cụ Hà cười lạnh một tiếng: “Đúng là đứa con gái ngoan của các người đấy! May mà năm đó ta không đồng ý để nó mang họ Hà, nếu không mặt mũi Nhà họ Hà cũng bị nó làm mất sạch rồi.”
Nói xong Bà cụ Hà vỗ mạnh tay xuống bàn, tức giận đến mức bắt đầu ho khan.
Quản gia Hòa nhanh chóng mang thuốc đến, Hà Quốc Tường đang quỳ cũng lê gối lại giúp Bà cụ Hà uống thuốc, nhưng lại bị bà cụ đẩy ra.
“Cút ngay! Ta không có đứa con như anh!” Bà cụ Hà rất tức giận nhưng chỉ có thể dùng giọng nói yếu ướt để mắng: “Anh nhìn vợ anh đi, nhìn con gái anh đi, xem xem chúng đã làm ra những chuyện gì rồi. Vậy mà chúng còn muốn hủy hoại cả Nhà họ Hà ta đấy! Anh muốn bà già này chết không nhắm mắt phải không? Cơ nghiệp trăm năm của Nhà họ Hà sắp bị hủy trong tay anh rồi đấy! Hà Quốc Tường ơi là Hà Quốc Tường, anh đã làm ba anh tức chết, giờ anh cũng muốn khiến mẹ anh tức chết mới vừa lòng phải không?”
Vừa nói xong câu cuối cùng, cả người bà cụ Hà cũng run rẩy.
Hà Quốc Tường dập đầu liên tục với Bà cụ Hà: “Mẹ, con sai rồi, con sai rồi! Mẹ, xin mẹ đừng nói như thế! Tất cả đều là lỗi của con, xin mẹ hãy giữ gìn sức khỏe.”
“May mà hôm nay không khiến Nhà họ Hà hổ thẹn, nếu không, ta có chết ở chỗ này cũng không còn mặt mũi đi gặp ba anh nữa.” Bà cụ Hà rơi nước mắt nói: “Trách ta, tất cả đều do ta! Năm đó ta không nên vì anh là con trai duy nhất mà dung túng anh như thế! Nếu không phải tại ta, năm đó cũng sẽ không để anh rời khỏi nhà ra ngoài muốn làm gì thì làm, cũng sẽ không khiến ba anh...”
Bà cụ quay mặt đi, không nhìn Hà Quốc Tường đang dập đầu như bổ củi nữa.
Vưu Tâm Nguyệt chưa bao giờ thấy vẻ mặt áy náy, hối hận này của chồng mình.
Giờ phút này, bà ta thực sự rất hoảng sợ.
Nếu như giới hạn của Vưu Tâm Nguyệt là Hà Quốc Tường, thì giới hạn cuối cùng của Hà Quốc Tường chính là Bà cụ Hà.
Mà lão phu nhân cũng là giới hạn cuối cùng của cả Nhà họ Hà và Hà Nhật Dương.
“Mẹ à, con sai rồi!” Hà Quốc Tường không ngừng dập đầu với bà cụ.
Vất vả lắm ông ấy mới được quay lại Nhà họ Hà, ông ấy không muốn lại phải rời đi thêm lần nữa.
Tuổi của mẹ ông cũng đã cao rồi.
Ông không muốn khiến bà cụ đau lòng nữa.
Vưu Tâm Nguyệt thấy dáng vẻ này của Hà Quốc Tường, cuối cùng bà ta cũng không nhịn nổi nữa, lập tức lê đầu gối đến trước mặt Bà cụ Hà, mở miệng nói: “Mẹ, tất cả lỗi là do con, muốn trách thì mẹ cứ trách con đi! Là con, là do con không thích Tống Thanh, con muốn Thôi Nguyệt Lam gả cho Nhật Dương. Vì vậy con mới nghĩ cách để chia rẽ Hà Nhật Dương với Tống Thanh. Con cũng thừa nhận, con đã làm ra rất nhiều chuyện khiến mẹ tức giận, nhưng con thực sự không biết tại sao Thôi Nguyệt Lam lại làm ra những chuyện như vậy.”
“Con... con vốn định tìm người hủy đi trong sạch của Tống Thanh, như vậy thì nó sẽ không thể tiếp tục ở lại Nhà họ Hà được nữa. Thế nhưng Tống Thanh không trúng bẫy, nó cũng không xảy ra chuyện gì cả. Trái lại, không hiểu sao Lam Lam lại bị người ta làm nhục. Mẹ à, người hãy nghĩ đến việc Tống Thanh bình an vô sự và Lam Lam cũng đã bị chịu trừng phạt mà bỏ qua cho Quốc Tường đi!” Cuối cùng Vưu Tâm Nguyệt cũng thẳng thắn nói ra hết mọi chuyện.
Bà cụ Hà nghe xong, thực sự tức quá hóa cười: “Anh đã nghe thấy chưa, Hà Quốc Tường? Đây chính là người phụ nữ mà anh theo đuổi cả đời đó! Suýt chút nữa thì cô ta đã hủy hoại cả cái Nhà họ Hà này rồi!”
Hà Quốc Tường quay đầu nhìn Vưu Tâm Nguyệt với ánh mắt khó tin: “Tâm Nguyệt, em...”
“Mẹ à, con sai rồi!” Vưu Tâm Nguyệt lại tiếp tục dập đầu với Bà cụ Hà: “Cầu xin mẹ hãy tha thứ cho Quốc Tường, con không bao giờ dám làm như thế nữa.”
Ngay lúc này, giọng nói của Hà Nhật Dương từ cửa vọng vào.
Cả người hắn cũng đang phát run.
Hắn thực sự không ngờ, chuyện xảy ra hôm nay lại nhằm vào Tống Thanh.
Mà người muốn hủy hoại danh dự và trong sạch của cô ấy lại chính là mẹ ruột hắn.
“Mẹ, mẹ làm con quá thất vọng rồi!” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói, trong mắt ngấn lệ: “Con chưa từng nghĩ rằng, mẹ ruột của mình lại chính tay hủy đi hạnh phúc của mình như thế.”