Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 28 TỐNG LINH MẤT TÍCH
CHƯƠNG 28: TỐNG LINH MẤT TÍCH
Rốt cuộc thì nhà họ Tống đã làm gì với anh hai vậy?!
Anh hai chưa bao giờ chạy ra ngoài mà không có lý do!
Anh ấy mắc chứng tự kỷ, nếu bị người khác bắt nạt…
Tống Thanh không dám nghĩ nữa!
Tống Thanh lập tức xoay người xông ra ngoài bến tàu điện ngầm, lao tới giữa đường cái như nổi điên. Cô không để ý tới tài xế mắng mỏ, liều mạng cản một chiếc taxi lại.
Bác tài taxi thấy sắc mặt Tống Thanh tái nhợt, cả người ướt mưa, đang định rít gào thì Tống Thanh trực tiếp lấy hai tờ tiền ra đập lên vô lăng nói: “Mau, mau đến tòa nhà họ Tống đường Bắc Thanh.”
Từ nơi này đến nhà họ Tống chẳng qua chỉ có mười phút mà thôi, hai trăm ngàn đủ để đi mấy chuyến.
Cuối cùng tài xế taxi nể tình hai tờ tiền, chở Tống Thanh đi tới tòa nhà họ Tống.
Vừa đến nhà họ Tống, Tống Thanh xông vào trong một cách điên cuồng.
Người hầu muốn ngăn lại cũng không ngăn được.
Tống Ngọc Nhan thấy Tống Thanh người ướt nhẹp xông vào, nhất thời bất mãn nói: “Tống Thanh chị nổi điên cái gì đấy?”
Tống Thanh xông tới trước mặt Tống Ngọc Nhan, lớn tiếng chất vấn: “Rốt cuộc cô đã làm gì anh hai tôi hả? Anh ấy mắc chứng tự kỷ, hoàn toàn sẽ không chủ động rời khỏi nhà!”
Tống Ngọc Nhan lơ đễnh nói: “À, chị nói tên ngốc kia ấy hả? Tôi có làm gì đâu? Tôi chỉ nói với anh ta là chị đã gả cho người khác rồi, không cần anh ta nữa, sẽ không trở lại nữa đâu. Sau đó tên ngốc kia đi luôn.”
“Cô nói gì cơ? Tống Ngọc Nhan, sao cô có thể…” Hốc mắt Tống Thanh trở nên đỏ ngầu: “Tôi đã gả tới nhà họ Hà thay cô rồi, cô đã hứa với tôi là sẽ không ngược đãi anh hai nữa!”
“Thế à? Tôi có nói thế à?” Tống Ngọc Nhan cố làm ra vẻ vuốt ve kiểu tóc mới làm của mình, vẻ mặt khinh thường nói: “Nhưng tôi không nhớ gì hết đâu! Ông anh của chị ngu si thế cơ mà, cả ngày vẽ mấy thứ người khác nhìn không hiểu. Loại người này chết sớm đi cho rồi, đỡ phải liên lụy tới người khác…”
Tống Thanh tuyệt vọng nhìn cô ta: “Thế còn mẹ thì sao? Anh hai mất tích, mẹ có biết không?”
“Đương nhiên là biết rồi! Chính mẹ bảo tôi gọi điện thoại cho chị đấy.” Tống Ngọc Nhan làm biểu cảm ‘không phải chị nên biết từ lâu rồi sao’: “Chà, anh ta đã chạy được hơn nửa giờ rồi, không biết lúc này có phải là đã bị xe tông chết rồi hay không nữa. Chà chà chà, nếu bị tông chết thì đòi bao nhiêu tiền bồi thường mới được đây? Vừa lúc tôi còn thiếu một cái túi xách Hermes số lượng có hạn…”
Tống Thanh lùi lại liên tục. Cô thật sự không muốn tin rằng những gì mà mình nghe thấy hôm nay lại là sự thật!
Được, được lắm.
Nhà họ Tống, các người được lắm.
Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: “Được, một khi đã vậy thì chúng ta đã thanh toán xong rồi. Tôi sẽ dẫn anh hai đi sống ở bên ngoài. Tống Thanh tôi đây từ nay về sau không nợ nhà họ Tống các người cái gì nữa. Các người tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong câu đó, Tống Thanh lao đầu vào trong mưa, điên cuồng gọi tên Tống Linh.
Mưa to như thế, tiếng gọi nhanh chóng bị tiếng mưa nuốt chửng.
Tống Thanh điên cuồng tìm thật lâu men theo đường cái, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Tống Linh.
Anh ấy có thể đi đâu được đây?
Từ khi còn rất nhỏ, anh ấy đã mắc chứng tự kỷ rồi. Gần như không bước chân ra khỏi nhà hay giao tiếp với người nào khác.
Tống Thanh đứng trong mưa, mặc cho nước mắt hòa lẫn với nước mưa làm ướt nhòe khuôn mặt cô.
Trời đất bao la, nhưng lại không có chốn dung thân cho cô và anh hai.
Tống Thanh lập tức quỳ ở giữa đường, nước mưa ào ạt chảy qua chân cô.
Tống Thanh lên tiếng khóc lớn.
Nếu anh hai mất tích thì cô còn mặt mũi nào mà gặp ba nữa?
Cho dù công việc vừa bận vừa mệt, cô cũng không sợ!
CHƯƠNG 29: TỐNG LINH ĐI TÌM EM GÁI
Bị mẹ ruột lừa hết tiền tiết kiệm, cô không để ý!
Bị cả nhà ba dượng gài bẫy, cô cũng không cảm thấy sao cả!
Nhưng tại sao cô đã hèn mọn như vậy rồi mà còn đuổi anh hai của cô đi nữa?
Tại sao nhất định phải ép cô đến mức này?
Có phải là nhất định phải dồn cô và anh hai vào đường cùng thì nhà họ Tống mới vui vẻ hay không?
Anh hai, anh đang ở đâu? Rốt cuộc thì anh đang ở đâu?
Mưa càng ngày càng lớn. Tống Thanh đã khóc hổn hển trong mưa.
Nếu không tìm thấy anh hai thì mình sống còn có ý nghĩa gì nữa? Không bằng nhảy xuống sông chết quách đi cho xong!
Nhảy xuống sông… Nhảy xuống sông?
Ánh mắt Tống Thanh chợt sáng lên!
Sông!
Chẳng lẽ bây giờ anh hai đang ở…
Dường như nhớ tới điều gì đó, Tống Thanh bối rối bò dậy trong mưa, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía một con sông trong thành phố cách nhà họ Tống không xa.
Trước kia, cô từng lạc đường một lần.
Chờ đến khi cả nhà tìm thấy cô thì cô đang ở bên cạnh con sông đó.
Chẳng lẽ anh hai sẽ đến bờ sông tìm mình sao?
Tống Thanh điên cuồng chạy về phía bờ sông.
Từ xa, Tống Thanh nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ cô đơn đứng trên bờ sông.
Tim Tống Thanh chợt đập nhanh hơn!
Là anh hai! Thật sự là anh hai!
Tống Thanh sợ Tống Linh sẽ nghĩ quẩn, nhất thời kết to: “Anh hai, em ở đây này! Anh hai…”
Tống Thanh vất vả xông tới.
Trên đường đi, cô đã té ngã không biết bao nhiêu lần. Nhưng bất kể có té đau đến mấy thì cô đều sẽ đứng dậy ngay lập tức, chạy về phía Tống Linh.
Sắp tới, sắp tới rồi…
Tống Thanh đã có thể nhìn rõ bóng dáng của Tống Linh.
Tống Linh đứng bên bờ sông ngơ ngác quay lại, nhìn Tống Thanh nghiêng ngả lảo đảo, khuôn mặt tuyệt đẹp lại khờ dại chợt như phát sáng: “Thanh?”
Tống Thanh vừa khóc vừa xông tới, ôm chặt lấy Tống Linh. Tất cả uất ức trong lòng chợt bùng nổ, cô lặng lẽ khóc rống lên.
Tống Linh ngơ ngác mặc cho Tống Thanh ôm lấy mình. Một lúc lâu sau, anh mới cảm thấy thỏa mãn nói: “Thanh về rồi, tốt quá.”
Tống Thanh ôm eo Tống Linh, lặng lẽ lắc đầu: “Anh… Anh hai…”
Tống Thanh đã khóc không thành tiếng.
Tống Linh vui vẻ nói: “Thanh, đã về…”
Trong trí óc của Tống Linh, cuối cùng anh cũng tìm thấy Tống Thanh ở bên bờ sông. Anh rất vui vẻ.
Tống Thanh lau nước mắt thật mạnh: “Anh hai, đi, mình về nhà thôi. Chúng ta rời khỏi ổ sói kia đi. Chúng ta không cần phải rời xa nhau nữa.”
Tống Linh vui vẻ đi theo Tống Thanh trong màn mưa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tống Thanh lại mờ mịt.
Rời khỏi nhà họ Tống, anh hai có thể đi đâu được đây?
Nơi hiện giờ mình đang ở là biệt thự mà nhà họ Hà cung cấp. Tuy rằng trong biệt thự không có ai cả, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ có người đúng giờ đến đây quét dọn và đưa đồ ăn.
Nếu mình dẫn theo anh hai đến đó, lỡ như bị phát hiện ra thì tiêu đời.
Bỗng nhiên, Tống Thanh nhớ ra mình còn thuê một căn hộ nhỏ chuyên dùng để chứa đựng hồi ức của mình và Trịnh Bảo.
Tuy rằng căn hộ đó rất nhỏ, chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, tổng cộng hơn ba mươi mét vuông.
Nhưng anh hai rất im lặng, nhất định sẽ không ồn ào.
Chi bằng…
Tống Thanh quay đầu nhìn Tống Linh, do dự một chút rồi nói: “Anh hai, mình đổi sang nhà khác ở được không?”
Tống Linh cúi đầu nhìn Tống Thanh, nụ cười lập tức trở nên xán lạn: “Được.”
Tống Thanh bị nụ cười của anh hai mình làm cho suýt nữa hoa cả mắt.
Tuy rằng từ nhỏ cô đã biết anh hai mình đẹp trai quá mức, nhưng rất hiếm khi thấy anh ấy cười vui vẻ như vậy.
Không hiểu sao, Tống Thanh lại nghĩ tới người đàn ông luôn híp mắt, khóe miệng nhếch lên kia…
Dung mạo của anh ta và anh hai ngang ngửa nhau, nhưng khi cười lại khác biệt rõ ràng…
Tống Thanh bỗng giật mình tỉnh lại, thò tay vuốt nước mưa trên mặt mình.
Chuyện gì vậy cà?
Sao tự nhiên lại nghĩ tới anh ta vậy trời?
Rốt cuộc thì nhà họ Tống đã làm gì với anh hai vậy?!
Anh hai chưa bao giờ chạy ra ngoài mà không có lý do!
Anh ấy mắc chứng tự kỷ, nếu bị người khác bắt nạt…
Tống Thanh không dám nghĩ nữa!
Tống Thanh lập tức xoay người xông ra ngoài bến tàu điện ngầm, lao tới giữa đường cái như nổi điên. Cô không để ý tới tài xế mắng mỏ, liều mạng cản một chiếc taxi lại.
Bác tài taxi thấy sắc mặt Tống Thanh tái nhợt, cả người ướt mưa, đang định rít gào thì Tống Thanh trực tiếp lấy hai tờ tiền ra đập lên vô lăng nói: “Mau, mau đến tòa nhà họ Tống đường Bắc Thanh.”
Từ nơi này đến nhà họ Tống chẳng qua chỉ có mười phút mà thôi, hai trăm ngàn đủ để đi mấy chuyến.
Cuối cùng tài xế taxi nể tình hai tờ tiền, chở Tống Thanh đi tới tòa nhà họ Tống.
Vừa đến nhà họ Tống, Tống Thanh xông vào trong một cách điên cuồng.
Người hầu muốn ngăn lại cũng không ngăn được.
Tống Ngọc Nhan thấy Tống Thanh người ướt nhẹp xông vào, nhất thời bất mãn nói: “Tống Thanh chị nổi điên cái gì đấy?”
Tống Thanh xông tới trước mặt Tống Ngọc Nhan, lớn tiếng chất vấn: “Rốt cuộc cô đã làm gì anh hai tôi hả? Anh ấy mắc chứng tự kỷ, hoàn toàn sẽ không chủ động rời khỏi nhà!”
Tống Ngọc Nhan lơ đễnh nói: “À, chị nói tên ngốc kia ấy hả? Tôi có làm gì đâu? Tôi chỉ nói với anh ta là chị đã gả cho người khác rồi, không cần anh ta nữa, sẽ không trở lại nữa đâu. Sau đó tên ngốc kia đi luôn.”
“Cô nói gì cơ? Tống Ngọc Nhan, sao cô có thể…” Hốc mắt Tống Thanh trở nên đỏ ngầu: “Tôi đã gả tới nhà họ Hà thay cô rồi, cô đã hứa với tôi là sẽ không ngược đãi anh hai nữa!”
“Thế à? Tôi có nói thế à?” Tống Ngọc Nhan cố làm ra vẻ vuốt ve kiểu tóc mới làm của mình, vẻ mặt khinh thường nói: “Nhưng tôi không nhớ gì hết đâu! Ông anh của chị ngu si thế cơ mà, cả ngày vẽ mấy thứ người khác nhìn không hiểu. Loại người này chết sớm đi cho rồi, đỡ phải liên lụy tới người khác…”
Tống Thanh tuyệt vọng nhìn cô ta: “Thế còn mẹ thì sao? Anh hai mất tích, mẹ có biết không?”
“Đương nhiên là biết rồi! Chính mẹ bảo tôi gọi điện thoại cho chị đấy.” Tống Ngọc Nhan làm biểu cảm ‘không phải chị nên biết từ lâu rồi sao’: “Chà, anh ta đã chạy được hơn nửa giờ rồi, không biết lúc này có phải là đã bị xe tông chết rồi hay không nữa. Chà chà chà, nếu bị tông chết thì đòi bao nhiêu tiền bồi thường mới được đây? Vừa lúc tôi còn thiếu một cái túi xách Hermes số lượng có hạn…”
Tống Thanh lùi lại liên tục. Cô thật sự không muốn tin rằng những gì mà mình nghe thấy hôm nay lại là sự thật!
Được, được lắm.
Nhà họ Tống, các người được lắm.
Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: “Được, một khi đã vậy thì chúng ta đã thanh toán xong rồi. Tôi sẽ dẫn anh hai đi sống ở bên ngoài. Tống Thanh tôi đây từ nay về sau không nợ nhà họ Tống các người cái gì nữa. Các người tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong câu đó, Tống Thanh lao đầu vào trong mưa, điên cuồng gọi tên Tống Linh.
Mưa to như thế, tiếng gọi nhanh chóng bị tiếng mưa nuốt chửng.
Tống Thanh điên cuồng tìm thật lâu men theo đường cái, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Tống Linh.
Anh ấy có thể đi đâu được đây?
Từ khi còn rất nhỏ, anh ấy đã mắc chứng tự kỷ rồi. Gần như không bước chân ra khỏi nhà hay giao tiếp với người nào khác.
Tống Thanh đứng trong mưa, mặc cho nước mắt hòa lẫn với nước mưa làm ướt nhòe khuôn mặt cô.
Trời đất bao la, nhưng lại không có chốn dung thân cho cô và anh hai.
Tống Thanh lập tức quỳ ở giữa đường, nước mưa ào ạt chảy qua chân cô.
Tống Thanh lên tiếng khóc lớn.
Nếu anh hai mất tích thì cô còn mặt mũi nào mà gặp ba nữa?
Cho dù công việc vừa bận vừa mệt, cô cũng không sợ!
CHƯƠNG 29: TỐNG LINH ĐI TÌM EM GÁI
Bị mẹ ruột lừa hết tiền tiết kiệm, cô không để ý!
Bị cả nhà ba dượng gài bẫy, cô cũng không cảm thấy sao cả!
Nhưng tại sao cô đã hèn mọn như vậy rồi mà còn đuổi anh hai của cô đi nữa?
Tại sao nhất định phải ép cô đến mức này?
Có phải là nhất định phải dồn cô và anh hai vào đường cùng thì nhà họ Tống mới vui vẻ hay không?
Anh hai, anh đang ở đâu? Rốt cuộc thì anh đang ở đâu?
Mưa càng ngày càng lớn. Tống Thanh đã khóc hổn hển trong mưa.
Nếu không tìm thấy anh hai thì mình sống còn có ý nghĩa gì nữa? Không bằng nhảy xuống sông chết quách đi cho xong!
Nhảy xuống sông… Nhảy xuống sông?
Ánh mắt Tống Thanh chợt sáng lên!
Sông!
Chẳng lẽ bây giờ anh hai đang ở…
Dường như nhớ tới điều gì đó, Tống Thanh bối rối bò dậy trong mưa, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía một con sông trong thành phố cách nhà họ Tống không xa.
Trước kia, cô từng lạc đường một lần.
Chờ đến khi cả nhà tìm thấy cô thì cô đang ở bên cạnh con sông đó.
Chẳng lẽ anh hai sẽ đến bờ sông tìm mình sao?
Tống Thanh điên cuồng chạy về phía bờ sông.
Từ xa, Tống Thanh nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ cô đơn đứng trên bờ sông.
Tim Tống Thanh chợt đập nhanh hơn!
Là anh hai! Thật sự là anh hai!
Tống Thanh sợ Tống Linh sẽ nghĩ quẩn, nhất thời kết to: “Anh hai, em ở đây này! Anh hai…”
Tống Thanh vất vả xông tới.
Trên đường đi, cô đã té ngã không biết bao nhiêu lần. Nhưng bất kể có té đau đến mấy thì cô đều sẽ đứng dậy ngay lập tức, chạy về phía Tống Linh.
Sắp tới, sắp tới rồi…
Tống Thanh đã có thể nhìn rõ bóng dáng của Tống Linh.
Tống Linh đứng bên bờ sông ngơ ngác quay lại, nhìn Tống Thanh nghiêng ngả lảo đảo, khuôn mặt tuyệt đẹp lại khờ dại chợt như phát sáng: “Thanh?”
Tống Thanh vừa khóc vừa xông tới, ôm chặt lấy Tống Linh. Tất cả uất ức trong lòng chợt bùng nổ, cô lặng lẽ khóc rống lên.
Tống Linh ngơ ngác mặc cho Tống Thanh ôm lấy mình. Một lúc lâu sau, anh mới cảm thấy thỏa mãn nói: “Thanh về rồi, tốt quá.”
Tống Thanh ôm eo Tống Linh, lặng lẽ lắc đầu: “Anh… Anh hai…”
Tống Thanh đã khóc không thành tiếng.
Tống Linh vui vẻ nói: “Thanh, đã về…”
Trong trí óc của Tống Linh, cuối cùng anh cũng tìm thấy Tống Thanh ở bên bờ sông. Anh rất vui vẻ.
Tống Thanh lau nước mắt thật mạnh: “Anh hai, đi, mình về nhà thôi. Chúng ta rời khỏi ổ sói kia đi. Chúng ta không cần phải rời xa nhau nữa.”
Tống Linh vui vẻ đi theo Tống Thanh trong màn mưa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tống Thanh lại mờ mịt.
Rời khỏi nhà họ Tống, anh hai có thể đi đâu được đây?
Nơi hiện giờ mình đang ở là biệt thự mà nhà họ Hà cung cấp. Tuy rằng trong biệt thự không có ai cả, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ có người đúng giờ đến đây quét dọn và đưa đồ ăn.
Nếu mình dẫn theo anh hai đến đó, lỡ như bị phát hiện ra thì tiêu đời.
Bỗng nhiên, Tống Thanh nhớ ra mình còn thuê một căn hộ nhỏ chuyên dùng để chứa đựng hồi ức của mình và Trịnh Bảo.
Tuy rằng căn hộ đó rất nhỏ, chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, tổng cộng hơn ba mươi mét vuông.
Nhưng anh hai rất im lặng, nhất định sẽ không ồn ào.
Chi bằng…
Tống Thanh quay đầu nhìn Tống Linh, do dự một chút rồi nói: “Anh hai, mình đổi sang nhà khác ở được không?”
Tống Linh cúi đầu nhìn Tống Thanh, nụ cười lập tức trở nên xán lạn: “Được.”
Tống Thanh bị nụ cười của anh hai mình làm cho suýt nữa hoa cả mắt.
Tuy rằng từ nhỏ cô đã biết anh hai mình đẹp trai quá mức, nhưng rất hiếm khi thấy anh ấy cười vui vẻ như vậy.
Không hiểu sao, Tống Thanh lại nghĩ tới người đàn ông luôn híp mắt, khóe miệng nhếch lên kia…
Dung mạo của anh ta và anh hai ngang ngửa nhau, nhưng khi cười lại khác biệt rõ ràng…
Tống Thanh bỗng giật mình tỉnh lại, thò tay vuốt nước mưa trên mặt mình.
Chuyện gì vậy cà?
Sao tự nhiên lại nghĩ tới anh ta vậy trời?