Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-279
CHƯƠNG 279: THUA RỒI THÌ CỞI ĐI
Môi Vũ Ngọc Bình khẽ nhếch, cười một cách gian ác.
Lưu Nghĩa nhìn thấy dáng vẻ này của Vũ Ngọc Bình, tim giật thót nhẹ.
Lúc trước cứ cảm thấy cậu ta quá ẻo lả nhìn chướng mắt, nhưng giờ phút này đây, hình như nhìn xũng khá dễ chịu.
Loại tự tin, quyết đoán này đúng là rất thu hút ánh nhìn.
Thực ra Vũ Ngọc Bình trên thương trường luôn bộ dạng này, chỉ ở ngoài cùng với bạn bè chơi đùa, mọi người mới lộ ra bản chất thật của mình.
Nếu như bạn bè chơi với nhau mà vẫn phải tỏ ra vẻ ta đây thì mệt lắm.
Cho nên, khi Vũ Ngọc Bình và Hà Nhật Dương, Phan Thịnh Phan Ly đi chung với nhau, bốn người đều là bản chất thật sự của họ.
Nhưng khi trong công việc, đối diện với người ngoài, họ đều là dạng nói một là một khí phách tổng giám đốc lộ rõ!
Vũ Ngọc Bình lúc này đây tự nhiên bộc lộ ra khí thế của cậu ta.
Khí thế của phái mạnh bộc ra từ trong ra ngoài, tự nhiên sẽ cuốn hút được Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa là điển hình của fan người hùng, cô ấy thích nhất đàn ông mạnh mẽ.
Không cần biết lĩnh vực nào, chỉ cần là người có khí thế mạnh mẽ, đều sẽ thu hút cô ấy.
Bản thân Lưu Nghĩa không phát hiện ra, ánh mắt cô ấy trong chốc lát liền dính lấy Vũ Ngọc Bình, làm sao cũng không dời đi được.
“Mở mở mở!” mọi người xung quanh đều tụ lại gần, với vẻ mong chờ nhìn lấy tay của người chia bài.
Cho dù họ không đặt cược, cũng cảm thấy khẩn trương kích dộng!
Đây là tiền cược 300 tỷ đấy!
Quá kích thích đi!
Người chơi bịp điêu luyện bảo bối trấn tiệm với dáng vẻ đắc chí, chỉ chờ gom đi số chip 300 tỷ của Vũ Ngọc Bình mà thôi!
Người chia bài chờ cho bầu không khí nóng hơn, liền đưa tay lên, miệng hô to: “Ba... không đúng, là sáu! Sáu! Lớn!”
Cả sòng bạc đều rung động cả lên!
Sáu! Lớn!
Vũ Ngọc Bình thắng rồi!
Đây là 300 tỷ!
Mọi người xung quanh đều hoan hô ầm cả lên!
Lưu Nghĩa thở nhẹ một hơi dài!
Sắc mặt của ngời chia bài và người chơibịp lão luyện kia của sòng bạc đều trắng bệch cả!
Hai người trao đổi ánh mắt, cả mặt mũi đều lộ vẻ không tin nổi!
Sao lại có thể là lớn được?
Cô ấy rõ ràng đã dở trò rồi mà!
Lúc này đây, 300 tỷ số chip mà Vũ Ngọc Bình thắng được lần nữa được xô ra: “Đặt hết!”
Wow____cả sòng bạc lần nữa rộn ràng cả lên!
Cái này quá kích thích đi!
300 tỷ!
Chân người chia bài và người chơi bịp lão luyện của sòng bạc đều mềm nhũn cả!
Nếu ván này lại thua nữa, thì ngày tháng của họ xem như xong rồi!
Người chơi bịp lão luyện của sòng bạc gắng gượng nói: “Tôi yêu cầu đổi chơi cái khác!”
“Tùy ý.” Vũ Ngọc Bình điềm đạm đáp.
“Đấu địa chủ!”mồ hôi trên chán người chơi bịp lão luyện của sòng bạc bắt đầu chảy ròng.
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Được!”
Người xung quanh lần nữa choáng váng!
Đây là lần đâu họ thấy được người chơi bịp lão luyện của sòng bạc chịu thiệt!
Mọi người nhìn thấy đều âm thầm cảm thấy sướng!
Khi xưa đều bị ông ta ngược không nhẹ!
Bây giờ cuối cùng cũng xem như được trả thù rồi!
Vũ Ngọc Bình xoay đầu nhìn Lưu Nghĩa: “Có muốn chơi cùng không?”
Lưu Nghĩa do dự một lúc: “Kỹ thuật chơi của tôi rất tệ! Chơi bài với người khác tôi luôn là người thua!”
“Ồ! Thế thì quá tốt rồi!” Vũ Ngọc Bình cười một cách tự tin: “Gắng sức nghịch đảo càn khôn mới thú vị!”
Người chơi bịp lão luyện của sòng bạc ngồi đối diện vừa nghe kỹ thuật chơi bài rất tệ của Lưu Nghĩa, liền lộ rõ vui mừng, nói: “Cứ cô đi! Nào nào nào, chia bài!”
Ngời chia bài nhanh chóng đi lấy lại bộ bài hoàn toàn mới, và nhanh chóng xáo trộn và chia bài.
Lưu Nghĩa run rẩy cầm lên bài của mình.
Tống Thanh kiềm không được tính ham vui, liền ngồi trước mặt Lưu Nghĩa, cúi đầu nhìn, chốc lát liền cạn lời.
Bốn cây ba, một cây bốn, một cây năm, một cây sáu, một cây bảy, một cây tám, ba cây chín.
Tất cả bài đều dưới 10 cả!
Thế còn đánh gì nữa?
Bài của mọi người đều ít như thế, trong tay mỗi ngời đều cầm 12 lá, tốt xấu cũng có lá lớn!
Lưu Nghĩa nhìn lấy Tống Thanh, hai người đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Với đống bài nát này, thì Vũ Ngọc Bình làm sao mà nghịch đảo càn khôn?
Hà Nhật Dương bên cạnh lại rất nhàn hạ, nói với Phan Thịnh Phan Ly: “Ngọc Bình lần này đúng là chơi tới cùng rồi.”
Phan Thịnh Phan Ly gật đầu: “Lát nữa có chuyện vui xem rồi. Loại bài nát thế này đánh mới thú vị!”
Quả nhiên, khi người chơi bịp lão luyện của sòng bạc nhìn thấy bài của mình, liền lộ rõ vui mừng, lần này ông ta cuối cùng cũng có thể tươi cười rồi!
Vũ Ngọc Bình nhìn cũng không nhìn bài của mình, cứ thế nhàn hạ mà dựa vào ghế tựa.
Lưu Nghĩa liền nháy mắt với Vũ Ngọc Bình, ý là cô ấy thật sự không ổn!
Bài nhỏ như thế của mình, vốn dĩ không làm được gì!
Vũ Ngọc Bình thì lại bình tĩnh mà cười tươi như hoa với Lưu Nghĩa, hoàn toàn với vẻ không lo gì.
Người chơi bịp lão luyện của sòng bạc ra bài trước: “Ba cây sáu.”
Vũ Ngọc Bình đưa tay sờ bài, đánh ra: “Ba cây tám.”
Lưu Nghĩa thấy bài này thuận đấy!
Cơ hội là đây!
Liền đánh!
Nếu không đánh nữa, có lẽ cả một lá cũng không đánh được!
Lưu Nghĩa liền đánh ra bài lớn nhất của mình ba cây chín!
Người chơi bịp lão luyện của sòng bạc vừa thấy ba cây chín, liền đánh ra ba cây K.
Vũ Ngọc Bình cười rộ nói: “Qua.”
Qua?
Những người xung quanh chốc lát đều mở to mắt!
Ba cây K không chặn nữa?
Sao có thể?
Lưu Nghĩa cũng đơ người theo.
Cô ấy còn trông chờ Vũ Ngọc Bình ở trên chặn dùm, mình chỉ chơi cho có là được rồi!
Cậu ta qua rồi, mình làm sao mà chặn?
Đúng lúc này, Tống Thanh đưa tay chọc Lưu Nghĩa: “Đợi đã, bốn cây ba có phải là có thể chặt không?”
Lưu Nghĩa nghĩ một lúc, nói: “Hình như là thế? Chắc thế?”
Hai đứa kỹ thuật chơi bài tệ hại cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, quyết đánh ra bài chặt!
“Bốn cây ba.” Lưu Nghĩa ưởng ngực, đáng bài chặt ra!
Vũ Ngọc Bình huýt sáo một tiếng: “Chặt gấp đôi! Nên giờ là 600 tỷ.”
Sắc mặt người chơi bịp lão luyện của sòng bạc tái mét: “Sao lại có thể chặt được?”
Lúc người chia bài xào bài, rõ ràng đã đem bài chặt xào hết rồi mà!
Tại sao vẫn còn bài chặt!
Lưu Nghĩa cứ chớp mắt nhìn đối phương, đây là chặn hay không chặn?
Đối phương nhìn khá lâu, mới cuối cùng chèn ra một chữ từ khe răng: “Qua!”
Ủa? Qua?
Cả người Lưu Nghĩa đều mơ hồ.
Bài nhỏ thế kia, ông ta lại nói qua?
Vũ Ngọc Bình cười vui vẻ: “Qua.’
Đợi đã đợi đã.
Hai người đều qua là ý gì?
Tôi phải tiếp tục ra bài sao?
Nhưng nếu ra bài thì tôi sẽ ra hết một lượt đó!
Tôi thật sự muốn ra hết đó!
Tống Thanh và Lưu Nghĩa thật sự xúc động không chịu nổi, run rẩy đưa bài trong tay ra hết: “Bốn năm sáu bảy tám, sảnh.”
Mọi người đều liền hoan hô ầm cả lên.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa đều cảm thấy mình như đang mơ vậy.
Thắng rồi? Tuy nhiên là thắng rồi?
Tại sao lại cảm thấy thắng một cách mơ hồ thế này, hoàn toàn không biết tại sao lại thắng?
Hà Nhật Dương khẽ cười: “Quả nhiên là chiêu trò!”
Phan Thịnh Phan Ly cùng gật đầu: “Đúng thực là chiêu trò.”
Vũ Ngọc Bình đưa bài mình ra phí trước, cũng một xấp bài nhỏ.
Nhưng bài nhỏ thì đã làm sao?
Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng lại vui đùa trên khắp cả bầu trời!
Vũ Ngọc Bình cười một cách tùy ý: “Có chặt, gấp đôi, số chip 600 tỷ, xin hỏi giờ có thể đổi cho tôi chứ?”
Người chơi bịp lão luyện của sòng bạc cả người run rẩy.
600 tỷ!
Ông ta làm sao trả nổi!
Lúc này đây, Vũ Ngọc Bình lại nói: “Không có sao? Nếu thì vậy đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch. Những người có mặt ở đây đều cởi quần ra cả, thế thì600 tỷ này xem như xong.”
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Vũ Ngọc Bình quả nhiên rất thích bắt người khác lột quần!
Nhưng, câu này của Vũ Ngọc Bình rõ ràng mang tính chất ức hiếp, người trong sòng bạc đương nhiên không chịu rồi!
Oh la la, một đám người ở trong góc khuất liền nhảy ra, mềm không chịu chuẩn bị lại cứng sao.
Lưu Nghĩa đứng lên, đưa Tống Thanh ra sau lưng mình.
Vũ Ngọc Bình chế giễu nhìn đối phương: “Ô, đây là trạng thái một câu không hợp là ra tay đây sao?”
Vũ Ngọc Bình hoạt động gân cốt, xoay đầu nhìn Hà Nhật Dương nói: “Nhật Dương, một lát cậu đánh hay tớ đánh?”
Hà Nhật Dương than nhẹ một tiếng: “Nói như cậu biết đánh nhau lắm vậy.”
Đúng lúc này đây, có mấy người không có mắt xông tới, thấy Tống Thanh là phụ nữ dễ ăn hiếp, liền xông đến bên Tống Thanh.
Nói nhanh cũng nhanh nói chậm cũng chậm, Lý Hạ từ trong một góc khuất như một u hồn nhảy ra, đưa một chân lên, trực tiếp đá bay người đó!
Tống Thanh đầy cảm kích nói: “Cám ơn cậu!”
Lý Hạ nhe răng ra cười: “Điều nên làm.”
Tống Thanh cười nói: “Chỗ tôi còn có một tấm vé của nhà ăn Cẩm Tú, đợi về đưa cho cậu.”
Lý Hạ mắt lóe sáng: “Thật chứ?”
Tống Thanh nhịn cười, gật đầu.
“Được!” Lý Hạ thật sự rất vui: “Cậu hai nãi nãi, cô đúng là phúc tinh của tôi!”
Đối với đứa ăn hàng như Lý Hạ mà nói, đây là phần thưởng cao nhất!
Lúc này, trong sòng bạc nhất thời liền trở nên hỗn chiến.
Lý Hạ và Lưu Nghĩa đều bảo vệ lấy Tống Thanh, có người đến gần liền đá bay.
Hà Nhật Dương cùng Phan Thịnh Phan Ly trực tiếp cầm ghế lên, nhắm vào đối phương mà đập.
Đừng nhìn Vũ Ngọc Bình yếu ớt thế kia, nhưng khi đánh nhau tuy nhiên cũng không lùi bước.
Những người có dáng người cao, chân dài đúng là thuận tiện!
Một cước đá qua, đối phương chưa kịp tới gần, liền bị đá văng ra xa
Cứ thế mà phá, ông chủ không ngồi im được nữa, liền đem người vội vàng đến.
Bởi vì đánh nhau, nên ngụy trang trên mặt của mọi người đều biến mất không tăm hơi.
Cho nên, khi ông chủ sòng bạc đến nơi, ngẩng đầu nhìn mấy đang đánh nhau vui vẻ thiếu chút là quỳ xuống!
“Hạ... Hạ... Tổng giám đốc Hà!...... Cậu Vũ! Phạm... Phan...Phan thiếu!” ông chủ sòng bạc liền khoac: “Tại sao là các cậu?”
Hà Nhật Dương xoay cổ tay, nói: “Ừm, qua đây chơi!”
Ông chủ sòng bạc đưa hai tay lên cao: “Đều dừng tay! Dừng tay! Rút hết!”
Vừa rồi hai nhóm người vẫn dánh hăng say, chốc lát đều dừng lại.
Vũ Ngọc Bình nhìn thấy ông chủ sòng bạc, liền cười nheo mắt nói: “Sao? Ông muốn chính mình đánh với tôi một ván?
Từ khi Hà Nhật Dương và Phan Thịnh Phan Ly quyết định không chơi với cậu ta nữa, thì cậu tay bỏ cờ bạc lâu lắm rồi!
Hôm nay không dễ gì có thể chơi đã ghiền, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này!
“Cậu Vũ, cậu tha cho tôi đi!” ông chủ sòng bạc đúng là quỳ xuống lạy Vũ Ngọc Bình: “Có phải thuộc hạ của tôi đắc tội đến cậu? Cậu nói, tôi nhất định sẽ dạy dỗ thật mạnh tay!”
Vũ Ngọc Bình than nhẹ một tiếng.
Thân phận lộ tẩy, thì không gì vui nữa.
Môi Vũ Ngọc Bình khẽ nhếch, cười một cách gian ác.
Lưu Nghĩa nhìn thấy dáng vẻ này của Vũ Ngọc Bình, tim giật thót nhẹ.
Lúc trước cứ cảm thấy cậu ta quá ẻo lả nhìn chướng mắt, nhưng giờ phút này đây, hình như nhìn xũng khá dễ chịu.
Loại tự tin, quyết đoán này đúng là rất thu hút ánh nhìn.
Thực ra Vũ Ngọc Bình trên thương trường luôn bộ dạng này, chỉ ở ngoài cùng với bạn bè chơi đùa, mọi người mới lộ ra bản chất thật của mình.
Nếu như bạn bè chơi với nhau mà vẫn phải tỏ ra vẻ ta đây thì mệt lắm.
Cho nên, khi Vũ Ngọc Bình và Hà Nhật Dương, Phan Thịnh Phan Ly đi chung với nhau, bốn người đều là bản chất thật sự của họ.
Nhưng khi trong công việc, đối diện với người ngoài, họ đều là dạng nói một là một khí phách tổng giám đốc lộ rõ!
Vũ Ngọc Bình lúc này đây tự nhiên bộc lộ ra khí thế của cậu ta.
Khí thế của phái mạnh bộc ra từ trong ra ngoài, tự nhiên sẽ cuốn hút được Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa là điển hình của fan người hùng, cô ấy thích nhất đàn ông mạnh mẽ.
Không cần biết lĩnh vực nào, chỉ cần là người có khí thế mạnh mẽ, đều sẽ thu hút cô ấy.
Bản thân Lưu Nghĩa không phát hiện ra, ánh mắt cô ấy trong chốc lát liền dính lấy Vũ Ngọc Bình, làm sao cũng không dời đi được.
“Mở mở mở!” mọi người xung quanh đều tụ lại gần, với vẻ mong chờ nhìn lấy tay của người chia bài.
Cho dù họ không đặt cược, cũng cảm thấy khẩn trương kích dộng!
Đây là tiền cược 300 tỷ đấy!
Quá kích thích đi!
Người chơi bịp điêu luyện bảo bối trấn tiệm với dáng vẻ đắc chí, chỉ chờ gom đi số chip 300 tỷ của Vũ Ngọc Bình mà thôi!
Người chia bài chờ cho bầu không khí nóng hơn, liền đưa tay lên, miệng hô to: “Ba... không đúng, là sáu! Sáu! Lớn!”
Cả sòng bạc đều rung động cả lên!
Sáu! Lớn!
Vũ Ngọc Bình thắng rồi!
Đây là 300 tỷ!
Mọi người xung quanh đều hoan hô ầm cả lên!
Lưu Nghĩa thở nhẹ một hơi dài!
Sắc mặt của ngời chia bài và người chơibịp lão luyện kia của sòng bạc đều trắng bệch cả!
Hai người trao đổi ánh mắt, cả mặt mũi đều lộ vẻ không tin nổi!
Sao lại có thể là lớn được?
Cô ấy rõ ràng đã dở trò rồi mà!
Lúc này đây, 300 tỷ số chip mà Vũ Ngọc Bình thắng được lần nữa được xô ra: “Đặt hết!”
Wow____cả sòng bạc lần nữa rộn ràng cả lên!
Cái này quá kích thích đi!
300 tỷ!
Chân người chia bài và người chơi bịp lão luyện của sòng bạc đều mềm nhũn cả!
Nếu ván này lại thua nữa, thì ngày tháng của họ xem như xong rồi!
Người chơi bịp lão luyện của sòng bạc gắng gượng nói: “Tôi yêu cầu đổi chơi cái khác!”
“Tùy ý.” Vũ Ngọc Bình điềm đạm đáp.
“Đấu địa chủ!”mồ hôi trên chán người chơi bịp lão luyện của sòng bạc bắt đầu chảy ròng.
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Được!”
Người xung quanh lần nữa choáng váng!
Đây là lần đâu họ thấy được người chơi bịp lão luyện của sòng bạc chịu thiệt!
Mọi người nhìn thấy đều âm thầm cảm thấy sướng!
Khi xưa đều bị ông ta ngược không nhẹ!
Bây giờ cuối cùng cũng xem như được trả thù rồi!
Vũ Ngọc Bình xoay đầu nhìn Lưu Nghĩa: “Có muốn chơi cùng không?”
Lưu Nghĩa do dự một lúc: “Kỹ thuật chơi của tôi rất tệ! Chơi bài với người khác tôi luôn là người thua!”
“Ồ! Thế thì quá tốt rồi!” Vũ Ngọc Bình cười một cách tự tin: “Gắng sức nghịch đảo càn khôn mới thú vị!”
Người chơi bịp lão luyện của sòng bạc ngồi đối diện vừa nghe kỹ thuật chơi bài rất tệ của Lưu Nghĩa, liền lộ rõ vui mừng, nói: “Cứ cô đi! Nào nào nào, chia bài!”
Ngời chia bài nhanh chóng đi lấy lại bộ bài hoàn toàn mới, và nhanh chóng xáo trộn và chia bài.
Lưu Nghĩa run rẩy cầm lên bài của mình.
Tống Thanh kiềm không được tính ham vui, liền ngồi trước mặt Lưu Nghĩa, cúi đầu nhìn, chốc lát liền cạn lời.
Bốn cây ba, một cây bốn, một cây năm, một cây sáu, một cây bảy, một cây tám, ba cây chín.
Tất cả bài đều dưới 10 cả!
Thế còn đánh gì nữa?
Bài của mọi người đều ít như thế, trong tay mỗi ngời đều cầm 12 lá, tốt xấu cũng có lá lớn!
Lưu Nghĩa nhìn lấy Tống Thanh, hai người đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Với đống bài nát này, thì Vũ Ngọc Bình làm sao mà nghịch đảo càn khôn?
Hà Nhật Dương bên cạnh lại rất nhàn hạ, nói với Phan Thịnh Phan Ly: “Ngọc Bình lần này đúng là chơi tới cùng rồi.”
Phan Thịnh Phan Ly gật đầu: “Lát nữa có chuyện vui xem rồi. Loại bài nát thế này đánh mới thú vị!”
Quả nhiên, khi người chơi bịp lão luyện của sòng bạc nhìn thấy bài của mình, liền lộ rõ vui mừng, lần này ông ta cuối cùng cũng có thể tươi cười rồi!
Vũ Ngọc Bình nhìn cũng không nhìn bài của mình, cứ thế nhàn hạ mà dựa vào ghế tựa.
Lưu Nghĩa liền nháy mắt với Vũ Ngọc Bình, ý là cô ấy thật sự không ổn!
Bài nhỏ như thế của mình, vốn dĩ không làm được gì!
Vũ Ngọc Bình thì lại bình tĩnh mà cười tươi như hoa với Lưu Nghĩa, hoàn toàn với vẻ không lo gì.
Người chơi bịp lão luyện của sòng bạc ra bài trước: “Ba cây sáu.”
Vũ Ngọc Bình đưa tay sờ bài, đánh ra: “Ba cây tám.”
Lưu Nghĩa thấy bài này thuận đấy!
Cơ hội là đây!
Liền đánh!
Nếu không đánh nữa, có lẽ cả một lá cũng không đánh được!
Lưu Nghĩa liền đánh ra bài lớn nhất của mình ba cây chín!
Người chơi bịp lão luyện của sòng bạc vừa thấy ba cây chín, liền đánh ra ba cây K.
Vũ Ngọc Bình cười rộ nói: “Qua.”
Qua?
Những người xung quanh chốc lát đều mở to mắt!
Ba cây K không chặn nữa?
Sao có thể?
Lưu Nghĩa cũng đơ người theo.
Cô ấy còn trông chờ Vũ Ngọc Bình ở trên chặn dùm, mình chỉ chơi cho có là được rồi!
Cậu ta qua rồi, mình làm sao mà chặn?
Đúng lúc này, Tống Thanh đưa tay chọc Lưu Nghĩa: “Đợi đã, bốn cây ba có phải là có thể chặt không?”
Lưu Nghĩa nghĩ một lúc, nói: “Hình như là thế? Chắc thế?”
Hai đứa kỹ thuật chơi bài tệ hại cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, quyết đánh ra bài chặt!
“Bốn cây ba.” Lưu Nghĩa ưởng ngực, đáng bài chặt ra!
Vũ Ngọc Bình huýt sáo một tiếng: “Chặt gấp đôi! Nên giờ là 600 tỷ.”
Sắc mặt người chơi bịp lão luyện của sòng bạc tái mét: “Sao lại có thể chặt được?”
Lúc người chia bài xào bài, rõ ràng đã đem bài chặt xào hết rồi mà!
Tại sao vẫn còn bài chặt!
Lưu Nghĩa cứ chớp mắt nhìn đối phương, đây là chặn hay không chặn?
Đối phương nhìn khá lâu, mới cuối cùng chèn ra một chữ từ khe răng: “Qua!”
Ủa? Qua?
Cả người Lưu Nghĩa đều mơ hồ.
Bài nhỏ thế kia, ông ta lại nói qua?
Vũ Ngọc Bình cười vui vẻ: “Qua.’
Đợi đã đợi đã.
Hai người đều qua là ý gì?
Tôi phải tiếp tục ra bài sao?
Nhưng nếu ra bài thì tôi sẽ ra hết một lượt đó!
Tôi thật sự muốn ra hết đó!
Tống Thanh và Lưu Nghĩa thật sự xúc động không chịu nổi, run rẩy đưa bài trong tay ra hết: “Bốn năm sáu bảy tám, sảnh.”
Mọi người đều liền hoan hô ầm cả lên.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa đều cảm thấy mình như đang mơ vậy.
Thắng rồi? Tuy nhiên là thắng rồi?
Tại sao lại cảm thấy thắng một cách mơ hồ thế này, hoàn toàn không biết tại sao lại thắng?
Hà Nhật Dương khẽ cười: “Quả nhiên là chiêu trò!”
Phan Thịnh Phan Ly cùng gật đầu: “Đúng thực là chiêu trò.”
Vũ Ngọc Bình đưa bài mình ra phí trước, cũng một xấp bài nhỏ.
Nhưng bài nhỏ thì đã làm sao?
Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng lại vui đùa trên khắp cả bầu trời!
Vũ Ngọc Bình cười một cách tùy ý: “Có chặt, gấp đôi, số chip 600 tỷ, xin hỏi giờ có thể đổi cho tôi chứ?”
Người chơi bịp lão luyện của sòng bạc cả người run rẩy.
600 tỷ!
Ông ta làm sao trả nổi!
Lúc này đây, Vũ Ngọc Bình lại nói: “Không có sao? Nếu thì vậy đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch. Những người có mặt ở đây đều cởi quần ra cả, thế thì600 tỷ này xem như xong.”
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Vũ Ngọc Bình quả nhiên rất thích bắt người khác lột quần!
Nhưng, câu này của Vũ Ngọc Bình rõ ràng mang tính chất ức hiếp, người trong sòng bạc đương nhiên không chịu rồi!
Oh la la, một đám người ở trong góc khuất liền nhảy ra, mềm không chịu chuẩn bị lại cứng sao.
Lưu Nghĩa đứng lên, đưa Tống Thanh ra sau lưng mình.
Vũ Ngọc Bình chế giễu nhìn đối phương: “Ô, đây là trạng thái một câu không hợp là ra tay đây sao?”
Vũ Ngọc Bình hoạt động gân cốt, xoay đầu nhìn Hà Nhật Dương nói: “Nhật Dương, một lát cậu đánh hay tớ đánh?”
Hà Nhật Dương than nhẹ một tiếng: “Nói như cậu biết đánh nhau lắm vậy.”
Đúng lúc này đây, có mấy người không có mắt xông tới, thấy Tống Thanh là phụ nữ dễ ăn hiếp, liền xông đến bên Tống Thanh.
Nói nhanh cũng nhanh nói chậm cũng chậm, Lý Hạ từ trong một góc khuất như một u hồn nhảy ra, đưa một chân lên, trực tiếp đá bay người đó!
Tống Thanh đầy cảm kích nói: “Cám ơn cậu!”
Lý Hạ nhe răng ra cười: “Điều nên làm.”
Tống Thanh cười nói: “Chỗ tôi còn có một tấm vé của nhà ăn Cẩm Tú, đợi về đưa cho cậu.”
Lý Hạ mắt lóe sáng: “Thật chứ?”
Tống Thanh nhịn cười, gật đầu.
“Được!” Lý Hạ thật sự rất vui: “Cậu hai nãi nãi, cô đúng là phúc tinh của tôi!”
Đối với đứa ăn hàng như Lý Hạ mà nói, đây là phần thưởng cao nhất!
Lúc này, trong sòng bạc nhất thời liền trở nên hỗn chiến.
Lý Hạ và Lưu Nghĩa đều bảo vệ lấy Tống Thanh, có người đến gần liền đá bay.
Hà Nhật Dương cùng Phan Thịnh Phan Ly trực tiếp cầm ghế lên, nhắm vào đối phương mà đập.
Đừng nhìn Vũ Ngọc Bình yếu ớt thế kia, nhưng khi đánh nhau tuy nhiên cũng không lùi bước.
Những người có dáng người cao, chân dài đúng là thuận tiện!
Một cước đá qua, đối phương chưa kịp tới gần, liền bị đá văng ra xa
Cứ thế mà phá, ông chủ không ngồi im được nữa, liền đem người vội vàng đến.
Bởi vì đánh nhau, nên ngụy trang trên mặt của mọi người đều biến mất không tăm hơi.
Cho nên, khi ông chủ sòng bạc đến nơi, ngẩng đầu nhìn mấy đang đánh nhau vui vẻ thiếu chút là quỳ xuống!
“Hạ... Hạ... Tổng giám đốc Hà!...... Cậu Vũ! Phạm... Phan...Phan thiếu!” ông chủ sòng bạc liền khoac: “Tại sao là các cậu?”
Hà Nhật Dương xoay cổ tay, nói: “Ừm, qua đây chơi!”
Ông chủ sòng bạc đưa hai tay lên cao: “Đều dừng tay! Dừng tay! Rút hết!”
Vừa rồi hai nhóm người vẫn dánh hăng say, chốc lát đều dừng lại.
Vũ Ngọc Bình nhìn thấy ông chủ sòng bạc, liền cười nheo mắt nói: “Sao? Ông muốn chính mình đánh với tôi một ván?
Từ khi Hà Nhật Dương và Phan Thịnh Phan Ly quyết định không chơi với cậu ta nữa, thì cậu tay bỏ cờ bạc lâu lắm rồi!
Hôm nay không dễ gì có thể chơi đã ghiền, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này!
“Cậu Vũ, cậu tha cho tôi đi!” ông chủ sòng bạc đúng là quỳ xuống lạy Vũ Ngọc Bình: “Có phải thuộc hạ của tôi đắc tội đến cậu? Cậu nói, tôi nhất định sẽ dạy dỗ thật mạnh tay!”
Vũ Ngọc Bình than nhẹ một tiếng.
Thân phận lộ tẩy, thì không gì vui nữa.