Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-270
CHƯƠNG 270: THÔI NGUYỆT LÀM DẠY DỖ TRÌNH THIÊN CÁT
Quả thực Bà Hà chưa từng quở trách Thôi Nguyệt Lam.
Bởi bà không có con gái ruột nên đem Thôi Nguyệt Lam về làm con gái nuôi.
Nhưng không thể không thừa nhận, không biết là Bà Hà không có thiên phú dạy con gái hay bản tính Thôi Nguyệt Lam vốn đã khinh khỉnh vậy rồi.
Bà Hà thì toàn tâm toàn ý với Thôi Nguyệt Lam, còn Thôi Nguyệt Lam chỉ có lợi dụng mà không có nửa phần yêu mến và kính trọng bà.
Thôi Nguyệt Lam không muốn tiếp tục phí lời với Bà Hà, cô cầm cái thẻ mà Bà Hà cho rồi quay người bỏ đi.
Bà Hà nhìn bóng lưng của Thôi Nguyệt Lam, đôi mắt buồn bã, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi Thôi Nguyệt Lam rời khỏi, Bà Hà lập tức thay trang phục rồi cũng ra khỏi nhà.
Thôi Nguyệt Lam đến tìm trực tiếp Trình Thiên Cát, còn Bà Hà lại tiếp tục đến mai phục ở nơi mà Tống Thanh thường xuyên lui tới.
Trình Thiên Cát chỉ nghĩ có người đến tìm hắn chứ không ngờ rằng người đó là Thôi Nguyệt Lam.
Trước đó, hắn đã từng gặp Thôi Nguyệt Lam ở doanh trại rồi.
Có điều người phụ nữ này luôn ra vẻ cao cao tại thượng, coi trời bằng vung, khiến người chiến sĩ đã chinh chiến nhiều năm như hắn đây không yêu thương nổi.
Hơn nữa Thôi Nguyệt Lam còn là con gái nuôi của thủ trưởng nên Trình Thiên Cát chỉ kiêng nể chứ không gần gũi với cô ta.
Hiện tại Thôi Nguyệt Lam tìm tới tận cửa rồi, mặc dù là việc ngoài ý muốn nhưng suy nghĩ một chút thì hắn cũng hiểu ý đồ của cô ta khi đến đây.
Trình Thiên Cát cũng không mời Thôi Nguyệt Lam lên căn phòng yên tĩnh trên lầu ba, hắn chỉ mời Thôi Nguyệt Lam vào căn phòng bình thường ở lầu hai.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Trình Thiên Cát đi thẳng vào vấn đề: “Chị Vưu bảo cô đến tìm tôi à?”
“Không phải mệnh lệnh của mẹ tôi thì anh sẽ không nghe đúng không?” Thôi Nguyệt Lam nhìn Trình Thiên Cát bằng ánh mắt khinh thường, nhẹ nhàng nói tiếp: “Hôm nay, tôi đến tìm anh là muốn hỏi anh, anh làm việc tới đâu rồi?” Chỉ nửa tháng nữa là đến lễ mừng thọ của Bà cụ Hà, nếu có thể khiến Tống Thanh bị xấu mặt trong lễ mừng thọ của bà ý, khiến cả Nhà họ Hà ghét bỏ thì quá tốt rồi! Để khách mời ở đó buông lời gièm pha cô ta. Ha ha ha, tôi xem lúc đó Bà cụ Hà còn bảo vệ cô ta bằng cách nào!”
Trình Thiên Cát nhìn Thôi Nguyệt Lam bằng ánh mắt bình thản.
Từ trước tới giờ hắn luôn không thích người phụ nữ này, hiện tại càng không thích. À không, hiện tại bắt đầu ghét cay ghét đắng rồi.
Cái dáng vẻ luôn tự cho mình là đúng thực khiến người ta chán ghét.
Tuy rằng hắn từng tiếp xúc vài lần với Tống Thanh, nhưng người con gái đó vẫn luôn giữ được dáng vẻ thong dong bình tĩnh, hơn nữa biết tiến biết lui, tuyệt đối không khiến cho người khác có nửa điểm khó chịu.
So sánh hai người với nhau, Trình Thiên Cát cũng cảm nhận được Hà Nhật Dương là người đàn ông có đầu óc.
Có tên ngốc mới chọn loại con gái như Thôi Nguyệt Lam.
“Xin lỗi, đó là chuyện của tôi, tự tôi biết tính toán, Hơn nữa tôi cũng không có trách nhiệm trình báo với cô.” Trình Thiên Cát không rắn không mềm nói tiếp: “Chị Vưu muốn hỏi tôi thì bảo chị ấy liên lạc trực tiếp luôn là được. Còn nếu không phải là ý của chị Vưu, xin lỗi, tôi không có gì để nói.”
“Anh...” Thôi Nguyệt Lam thấy thái độ này của Trình Thiên Cát thì chỉ muốn phát điên lên!
Chẳng qua chỉ là một con chó của Bà Hà, lại dám vênh mặt hất hàm sai khiến cô ư?
“Nếu như Thôi tiểu thư không có chuyện gì khác, thứ lỗi cho tôi không thể hầu chuyện cô thêm nữa, trong quán còn rất nhiều việc phải làm.” Trình Thiên Cát đứng dậy chuẩn bị đuổi người.
Thôi Nguyệt Lam đâu có nhịn được cơn tức này?
Trước mặt Tống Thanh phải chịu nhẫn nhục, trước mặt Hà Nhật Dương phải giả bộ yếu đuối, trước mặt Bà cụ Hà thì phải cẩn thận từng chút một, lẽ nào cô còn phải chịu uất ức trước mặt tên Trình Thiên Cát nực cười này sao?
Lúc này, Thôi Nguyệt Lam chỉ vào mũi Trình Thiên Cát mắng to: “Trình Thiên Cát, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Chẳng qua anh chỉ là một con chó săn của mẹ tôi thôi, dám ngang ngược với tôi à?”
Sắc mặt Trình Thiên Cát chợt có chút thay đổi.
Phong cách hòa nhã trên người hắn chợt tiêu tan hết, đôi mắt trở lên hung ác và nham hiểm chỉ trong nháy mắt, sát khí ẩn hiện mà nói: “Vậy sao? Tôi là con chó của chị Vưu?”
Thôi Nguyệt Lam hơi co rúm lại theo phản xạ, nhưng tính khí đại tiểu thư của cô chợt bốc lên, nhất thời không kìm nén lại được, lúc này cô càng cứng cổ tức giận mắng: “Không đúng như vậy thì là gì? Anh cho rằng anh quan trọng ư? Tôi đây có lòng tốt đến nhắc nhở anh, đấy là phúc phận tám đời nhà anh! Sao nào? Anh trừng mắt gì chứ? Tôi bảo anh làm chút chuyện, anh đừng có chậm trễ! Anh có tin tôi đi nói với ba mẹ tôi không?”
Trình Thiên Cát nghe thấy những lời này của Thôi Nguyệt Lam, đồng tử co rút mãnh liệt.
Giây kế tiếp, hăn chợt thu lại toàn bộ sát khí trên cơ thể mình.
Thôi Nguyệt Lam đã gieo vào đáy lòng hắn một chữ “Chết”.
Nếu Thôi Nguyệt Lam không phải con gái nuôi của Bà Hà - Vưu Tâm Nguyệt thì hắn nhất định sẽ giết chết cô ta.
Bà Hà có ân với hắn, hơn nữa còn là người nâng đỡ hắn, hắn không thể gây khó dễ với Bà Hà.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn phải nuốt cục tức này.
Hắn có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với phụ nữ.
“Vậy sao? Vậy tôi biết rồi.” Trình Thiên Cát hờ hững nhìn Thôi Nguyệt Lam: “Cô có thể đi được chưa?”
“Hừm!” Thôi Nguyệt Lam thấy Trình Thiên Cát nhún nhường, tưởng mình đã hù dọa được đối phương, nhất thời vênh vênh tự đắc: “Chẳng qua chỉ là tên tay sai thấp hèn, dám ngang ngược với tôi! Tôi cảnh cáo anh, nhớ làm chuyện của Tống Thanh cho tốt vào! Tôi nhất định phải nhìn thấy cảnh Tống Thanh bị chê cười dè bỉu trong tiệc mừng thọ của Bà cụ Hà! Anh dám làm dở chuyện, tôi sẽ bảo mẹ xử anh!”
Bỏ lại những lời này, Thôi Nguyệt Lam không thèm nhìn Trình Thiên Cát lấy một cái, quay đầu kiêu căng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của Thôi Nguyệt Lam, đáy mắt Trình Thiên Cát hiện lên sát khí.
Mặc dù hắn từng dùng mọi thủ đoạn để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đừng quên bản chất của hắn là một sát thủ.
Bản lĩnh của hắn không hề thua kém những sát thủ có tay nghề khác.
Tốt nhất là Thôi Nguyệt Lam cứ núp sau bóng của Vưu Tâm Nguyệt đi.
Bằng không...
Còn phía bên Tống Thanh, lúc này cô cũng bị một rắc rối không to không nhỏ quấn lấy.
Lúc Tống Thanh lái xe qua, vị Bà Hà đã ngụy trang từ đầu đến chân kia đột nhiên ngã xuống đất, bà ấy không ngừng vặn vẹo thân thể một cách khổ sở.
Tống Thanh giật mình, tưởng mình vừa đụng vào ai đó, vội vàng xuống xe nói: “Xin lỗi ạ, phu nhân, cháu lập tức gọi cấp cứu! Đây là trách nhiệm của cháu, cháu sẽ không chạy trốn đâu.”
Nói xong câu đó, Tống Thanh móc điện thoại ra gọi cấp cứu.
Bà Hà chợt bắt được cổ tay của Tống Thanh nói: “Không cần, không cần gọi cấp cứu! Tôi chỉ bị đụng một chút thôi, không cần đi bệnh viện.”
Tống Thanh nhanh nhảu nói: “Hay là đến bệnh viện khám sơ qua đi ạ, nếu cháu đâm trúng đầu…”
Bà Hà cự tuyệt một tiếng: “Không cần, nếu cô cảm thấy áy náy với tôi thì đưa tôi ba trăm triệu là được rồi! Cô lái chiếc xe đẹp như vậy, đền tôi ba trăm triệu chắc không thành vấn đề nhỉ?”
Lúc này, xung quanh có rất nhiều người xúm lại, vừa hay nghe được cuộc đối thoại của Tống Thanh với đối phương.
Những người xung quanh đều hiểu rằng, người này là cố tình bị đụng!
Có người còn nhắc nhở Tống Thanh: “Cô gái trẻ ơi, chuyện này không hợp lý lắm, hay là cô cứ báo cảnh sát đi!”
Những người khác cũng phụ họa.
Bà Hà nói rằng: “Các người phá đám gì chứ? Rõ ràng tôi bị cô ấy đụng trúng! Lẽ nào cô ấy không phải bồi thường sao?”
Đám đông vây quanh càng không thuận mắt nói: “Cô gái kia cũng đâu có nói là không bồi thường? Mà mọi người cũng chỉ nói báo cảnh sát đưa bà đi bệnh viện kiểm tra thôi mà! Rõ ràng là bà tự ngã, nhưng muốn đổ thừa cho người ta! Bà thấy cô gái kia còn ít tuổi nên bắt nạt phải không?”
Bà Hà hoàn toàn không thèm để ý tới những người qua được đang xúm lại xem, bà ấy nói với Tống Thanh: “Dù sao cô cũng đâm vào tôi rồi, cô phải đền tiền cho tôi!”
Tống Thanh đang soạn mở miệng thì Bà Hà đột nhiên khóc rống lên: “Sao số tôi lại khổ thế chứ? Chồng mất sớm, một mình gắng gượng nuôi nấng một trai một gái, thức khuya dậy sớm để dành dụm tiền cho chúng đi học đại học. Ngờ đâu đứa con gái vừa mới thi đỗ đại học đột nhiên phát hiện ra bệnh máu trắng, còn tôi thì lại bị một người giàu có bất nhân đâm trúng, ông trời có mắt không vậy?”
Tống Thanh thở dài một tiếng, ngồi xổm người xuống kiên nhẫn nói rằng: “Dì à, cháu không nói sẽ mặc kệ dì, nhưng cháu quả thực không có khả năng đền dì ba trăm triệu. Hiện tại trên người cháu không có nhiều tiền như vậy. Nếu cháu quả thực đâm phải dì thì cháu sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, vì vậy chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút được không?”
“Không cần! Trả tiền là được rồi! Ba trăm triệu không có, vậy một trăm năm mươi triệu thì sao? Một trăm năm mươi triệu không có vậy tám mươi vậy?” Bà Hà đột nhiên biến thành một mụ đàn bà chanh chua có lập luận và suy diễn sắc sảo.
Đây cũng chính là một trong những chuyên môn mà sát thủ bắt buộc phải có, đó là biểu diễn kỹ xảo.
Hơn nữa, hiên tại bà ấy cũng đang ngụy trang, vì vậy Tống Thanh cũng không nhận ra thân phận của bà ấy.
Tống Thanh thở dài một tiếng: “Vì vậy, dì à, dì cũng chỉ vì tiền nên mới đâm vào xe của cháu đúng không? Trên xe cháu còn có camera theo dõi hành trình đó, nếu dì cứ ăn nói phi lý như thế, vậy cháu chỉ đành gọi cảnh sát tới giải quyết rõ ràng chuyện này thôi.”
“Thôi bỏ đi, bỏ đi, ba mươi triệu, cô có ba mươi triệu không!” Bà Hà xua tay nói: “Không thể thấp hơn nữa đâu!”
Đám đông vây quanh không ngừng phát ra những tiếng khinh bỉ.
Đây chính là ăn vạ nha!
Lại còn có thể mặc cả trả giá như ngoài chợ cơ mà!
Gương mặt Tống Thanh lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Dì quyết định không đi bệnh viện?” Tống Thanh thở dài một tiếng: “Nếu như xảy ra vấn đề gì, dì cũng chắc chắn không đến tìm cháu chứ?”
“Không tìm!” Bà Hà một mực chắc chắn.
“Được rồi.” Tống Thanh gật đầu, lấy một bọc giấy từ trên xe xuống, đưa cho Bà Hà nói rằng: “Chỗ này là năm mươi triệu, ba mươi triệu là bồi thường tổn thất tinh thần cho dì, còn hai mươi triệu là cháu quyên góp tiền để chữa bệnh cho con gái dì. Trên người cháu chỉ có ngần ấy tiền mặt thôi, hi vọng con gái dì có thể sớm ngày bình phục.”
Đám đông xung quanh đột nhiên ồ lên: “Cô gái trẻ à, sao cô lại đối xử với một tên lừa bịp tốt như vậy chứ?”
Tống Thanh kiên định trả lời rằng: “Tôi tin đời người ai cũng có nhân quả báo ứng. Khi tôi có đủ khả năng làm việc thiện thì sẽ dốc sức làm, chỉ cần an lòng, không hỏi lý do. Nếu có người tùy tiện phung phí lòng tốt của người khác thì người đó sẽ tạo nghiệt và báo ứng sẽ không hẹn mà tới. Tôi thà tin dì ấy chấp nhận lừa bịp để chữa bệnh cho con gái, chứ không muốn đoán già đoán non dụng ý xấu của người ta. Trên đời này, chúng ta còn phải làm nhiều việc thiện, tôi chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Những lời này của Tống Thanh rất có khí phách.
Đúng vậy, làm việc thiện thì không nên hỏi nguyên nhân.
Chỉ cầu lòng bình yên.
Chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Còn người tùy ý lợi dụng lòng tốt của người khác, vậy hắn nhất định sẽ gặp báo ứng.
Không phải không gặp báo ứng, mà chỉ là chưa đến lúc thôi.
Sau khi Tống Thanh để lại năm mươi triệu thì xoay người rồi lái xe rời khỏi.
Bà Hà cũng xách năm mươi triệu của Tống Thanh đưa nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, bà liền gọi cho Trình Thiên Cát: “Tôi vừa thăm dò Tống Thanh rồi, đúng là một người có lòng tốt thừa thãi. Thiên Cát, cậu có thể thu lưới được rồi.”
Quả thực Bà Hà chưa từng quở trách Thôi Nguyệt Lam.
Bởi bà không có con gái ruột nên đem Thôi Nguyệt Lam về làm con gái nuôi.
Nhưng không thể không thừa nhận, không biết là Bà Hà không có thiên phú dạy con gái hay bản tính Thôi Nguyệt Lam vốn đã khinh khỉnh vậy rồi.
Bà Hà thì toàn tâm toàn ý với Thôi Nguyệt Lam, còn Thôi Nguyệt Lam chỉ có lợi dụng mà không có nửa phần yêu mến và kính trọng bà.
Thôi Nguyệt Lam không muốn tiếp tục phí lời với Bà Hà, cô cầm cái thẻ mà Bà Hà cho rồi quay người bỏ đi.
Bà Hà nhìn bóng lưng của Thôi Nguyệt Lam, đôi mắt buồn bã, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi Thôi Nguyệt Lam rời khỏi, Bà Hà lập tức thay trang phục rồi cũng ra khỏi nhà.
Thôi Nguyệt Lam đến tìm trực tiếp Trình Thiên Cát, còn Bà Hà lại tiếp tục đến mai phục ở nơi mà Tống Thanh thường xuyên lui tới.
Trình Thiên Cát chỉ nghĩ có người đến tìm hắn chứ không ngờ rằng người đó là Thôi Nguyệt Lam.
Trước đó, hắn đã từng gặp Thôi Nguyệt Lam ở doanh trại rồi.
Có điều người phụ nữ này luôn ra vẻ cao cao tại thượng, coi trời bằng vung, khiến người chiến sĩ đã chinh chiến nhiều năm như hắn đây không yêu thương nổi.
Hơn nữa Thôi Nguyệt Lam còn là con gái nuôi của thủ trưởng nên Trình Thiên Cát chỉ kiêng nể chứ không gần gũi với cô ta.
Hiện tại Thôi Nguyệt Lam tìm tới tận cửa rồi, mặc dù là việc ngoài ý muốn nhưng suy nghĩ một chút thì hắn cũng hiểu ý đồ của cô ta khi đến đây.
Trình Thiên Cát cũng không mời Thôi Nguyệt Lam lên căn phòng yên tĩnh trên lầu ba, hắn chỉ mời Thôi Nguyệt Lam vào căn phòng bình thường ở lầu hai.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Trình Thiên Cát đi thẳng vào vấn đề: “Chị Vưu bảo cô đến tìm tôi à?”
“Không phải mệnh lệnh của mẹ tôi thì anh sẽ không nghe đúng không?” Thôi Nguyệt Lam nhìn Trình Thiên Cát bằng ánh mắt khinh thường, nhẹ nhàng nói tiếp: “Hôm nay, tôi đến tìm anh là muốn hỏi anh, anh làm việc tới đâu rồi?” Chỉ nửa tháng nữa là đến lễ mừng thọ của Bà cụ Hà, nếu có thể khiến Tống Thanh bị xấu mặt trong lễ mừng thọ của bà ý, khiến cả Nhà họ Hà ghét bỏ thì quá tốt rồi! Để khách mời ở đó buông lời gièm pha cô ta. Ha ha ha, tôi xem lúc đó Bà cụ Hà còn bảo vệ cô ta bằng cách nào!”
Trình Thiên Cát nhìn Thôi Nguyệt Lam bằng ánh mắt bình thản.
Từ trước tới giờ hắn luôn không thích người phụ nữ này, hiện tại càng không thích. À không, hiện tại bắt đầu ghét cay ghét đắng rồi.
Cái dáng vẻ luôn tự cho mình là đúng thực khiến người ta chán ghét.
Tuy rằng hắn từng tiếp xúc vài lần với Tống Thanh, nhưng người con gái đó vẫn luôn giữ được dáng vẻ thong dong bình tĩnh, hơn nữa biết tiến biết lui, tuyệt đối không khiến cho người khác có nửa điểm khó chịu.
So sánh hai người với nhau, Trình Thiên Cát cũng cảm nhận được Hà Nhật Dương là người đàn ông có đầu óc.
Có tên ngốc mới chọn loại con gái như Thôi Nguyệt Lam.
“Xin lỗi, đó là chuyện của tôi, tự tôi biết tính toán, Hơn nữa tôi cũng không có trách nhiệm trình báo với cô.” Trình Thiên Cát không rắn không mềm nói tiếp: “Chị Vưu muốn hỏi tôi thì bảo chị ấy liên lạc trực tiếp luôn là được. Còn nếu không phải là ý của chị Vưu, xin lỗi, tôi không có gì để nói.”
“Anh...” Thôi Nguyệt Lam thấy thái độ này của Trình Thiên Cát thì chỉ muốn phát điên lên!
Chẳng qua chỉ là một con chó của Bà Hà, lại dám vênh mặt hất hàm sai khiến cô ư?
“Nếu như Thôi tiểu thư không có chuyện gì khác, thứ lỗi cho tôi không thể hầu chuyện cô thêm nữa, trong quán còn rất nhiều việc phải làm.” Trình Thiên Cát đứng dậy chuẩn bị đuổi người.
Thôi Nguyệt Lam đâu có nhịn được cơn tức này?
Trước mặt Tống Thanh phải chịu nhẫn nhục, trước mặt Hà Nhật Dương phải giả bộ yếu đuối, trước mặt Bà cụ Hà thì phải cẩn thận từng chút một, lẽ nào cô còn phải chịu uất ức trước mặt tên Trình Thiên Cát nực cười này sao?
Lúc này, Thôi Nguyệt Lam chỉ vào mũi Trình Thiên Cát mắng to: “Trình Thiên Cát, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Chẳng qua anh chỉ là một con chó săn của mẹ tôi thôi, dám ngang ngược với tôi à?”
Sắc mặt Trình Thiên Cát chợt có chút thay đổi.
Phong cách hòa nhã trên người hắn chợt tiêu tan hết, đôi mắt trở lên hung ác và nham hiểm chỉ trong nháy mắt, sát khí ẩn hiện mà nói: “Vậy sao? Tôi là con chó của chị Vưu?”
Thôi Nguyệt Lam hơi co rúm lại theo phản xạ, nhưng tính khí đại tiểu thư của cô chợt bốc lên, nhất thời không kìm nén lại được, lúc này cô càng cứng cổ tức giận mắng: “Không đúng như vậy thì là gì? Anh cho rằng anh quan trọng ư? Tôi đây có lòng tốt đến nhắc nhở anh, đấy là phúc phận tám đời nhà anh! Sao nào? Anh trừng mắt gì chứ? Tôi bảo anh làm chút chuyện, anh đừng có chậm trễ! Anh có tin tôi đi nói với ba mẹ tôi không?”
Trình Thiên Cát nghe thấy những lời này của Thôi Nguyệt Lam, đồng tử co rút mãnh liệt.
Giây kế tiếp, hăn chợt thu lại toàn bộ sát khí trên cơ thể mình.
Thôi Nguyệt Lam đã gieo vào đáy lòng hắn một chữ “Chết”.
Nếu Thôi Nguyệt Lam không phải con gái nuôi của Bà Hà - Vưu Tâm Nguyệt thì hắn nhất định sẽ giết chết cô ta.
Bà Hà có ân với hắn, hơn nữa còn là người nâng đỡ hắn, hắn không thể gây khó dễ với Bà Hà.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn phải nuốt cục tức này.
Hắn có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với phụ nữ.
“Vậy sao? Vậy tôi biết rồi.” Trình Thiên Cát hờ hững nhìn Thôi Nguyệt Lam: “Cô có thể đi được chưa?”
“Hừm!” Thôi Nguyệt Lam thấy Trình Thiên Cát nhún nhường, tưởng mình đã hù dọa được đối phương, nhất thời vênh vênh tự đắc: “Chẳng qua chỉ là tên tay sai thấp hèn, dám ngang ngược với tôi! Tôi cảnh cáo anh, nhớ làm chuyện của Tống Thanh cho tốt vào! Tôi nhất định phải nhìn thấy cảnh Tống Thanh bị chê cười dè bỉu trong tiệc mừng thọ của Bà cụ Hà! Anh dám làm dở chuyện, tôi sẽ bảo mẹ xử anh!”
Bỏ lại những lời này, Thôi Nguyệt Lam không thèm nhìn Trình Thiên Cát lấy một cái, quay đầu kiêu căng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của Thôi Nguyệt Lam, đáy mắt Trình Thiên Cát hiện lên sát khí.
Mặc dù hắn từng dùng mọi thủ đoạn để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đừng quên bản chất của hắn là một sát thủ.
Bản lĩnh của hắn không hề thua kém những sát thủ có tay nghề khác.
Tốt nhất là Thôi Nguyệt Lam cứ núp sau bóng của Vưu Tâm Nguyệt đi.
Bằng không...
Còn phía bên Tống Thanh, lúc này cô cũng bị một rắc rối không to không nhỏ quấn lấy.
Lúc Tống Thanh lái xe qua, vị Bà Hà đã ngụy trang từ đầu đến chân kia đột nhiên ngã xuống đất, bà ấy không ngừng vặn vẹo thân thể một cách khổ sở.
Tống Thanh giật mình, tưởng mình vừa đụng vào ai đó, vội vàng xuống xe nói: “Xin lỗi ạ, phu nhân, cháu lập tức gọi cấp cứu! Đây là trách nhiệm của cháu, cháu sẽ không chạy trốn đâu.”
Nói xong câu đó, Tống Thanh móc điện thoại ra gọi cấp cứu.
Bà Hà chợt bắt được cổ tay của Tống Thanh nói: “Không cần, không cần gọi cấp cứu! Tôi chỉ bị đụng một chút thôi, không cần đi bệnh viện.”
Tống Thanh nhanh nhảu nói: “Hay là đến bệnh viện khám sơ qua đi ạ, nếu cháu đâm trúng đầu…”
Bà Hà cự tuyệt một tiếng: “Không cần, nếu cô cảm thấy áy náy với tôi thì đưa tôi ba trăm triệu là được rồi! Cô lái chiếc xe đẹp như vậy, đền tôi ba trăm triệu chắc không thành vấn đề nhỉ?”
Lúc này, xung quanh có rất nhiều người xúm lại, vừa hay nghe được cuộc đối thoại của Tống Thanh với đối phương.
Những người xung quanh đều hiểu rằng, người này là cố tình bị đụng!
Có người còn nhắc nhở Tống Thanh: “Cô gái trẻ ơi, chuyện này không hợp lý lắm, hay là cô cứ báo cảnh sát đi!”
Những người khác cũng phụ họa.
Bà Hà nói rằng: “Các người phá đám gì chứ? Rõ ràng tôi bị cô ấy đụng trúng! Lẽ nào cô ấy không phải bồi thường sao?”
Đám đông vây quanh càng không thuận mắt nói: “Cô gái kia cũng đâu có nói là không bồi thường? Mà mọi người cũng chỉ nói báo cảnh sát đưa bà đi bệnh viện kiểm tra thôi mà! Rõ ràng là bà tự ngã, nhưng muốn đổ thừa cho người ta! Bà thấy cô gái kia còn ít tuổi nên bắt nạt phải không?”
Bà Hà hoàn toàn không thèm để ý tới những người qua được đang xúm lại xem, bà ấy nói với Tống Thanh: “Dù sao cô cũng đâm vào tôi rồi, cô phải đền tiền cho tôi!”
Tống Thanh đang soạn mở miệng thì Bà Hà đột nhiên khóc rống lên: “Sao số tôi lại khổ thế chứ? Chồng mất sớm, một mình gắng gượng nuôi nấng một trai một gái, thức khuya dậy sớm để dành dụm tiền cho chúng đi học đại học. Ngờ đâu đứa con gái vừa mới thi đỗ đại học đột nhiên phát hiện ra bệnh máu trắng, còn tôi thì lại bị một người giàu có bất nhân đâm trúng, ông trời có mắt không vậy?”
Tống Thanh thở dài một tiếng, ngồi xổm người xuống kiên nhẫn nói rằng: “Dì à, cháu không nói sẽ mặc kệ dì, nhưng cháu quả thực không có khả năng đền dì ba trăm triệu. Hiện tại trên người cháu không có nhiều tiền như vậy. Nếu cháu quả thực đâm phải dì thì cháu sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, vì vậy chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút được không?”
“Không cần! Trả tiền là được rồi! Ba trăm triệu không có, vậy một trăm năm mươi triệu thì sao? Một trăm năm mươi triệu không có vậy tám mươi vậy?” Bà Hà đột nhiên biến thành một mụ đàn bà chanh chua có lập luận và suy diễn sắc sảo.
Đây cũng chính là một trong những chuyên môn mà sát thủ bắt buộc phải có, đó là biểu diễn kỹ xảo.
Hơn nữa, hiên tại bà ấy cũng đang ngụy trang, vì vậy Tống Thanh cũng không nhận ra thân phận của bà ấy.
Tống Thanh thở dài một tiếng: “Vì vậy, dì à, dì cũng chỉ vì tiền nên mới đâm vào xe của cháu đúng không? Trên xe cháu còn có camera theo dõi hành trình đó, nếu dì cứ ăn nói phi lý như thế, vậy cháu chỉ đành gọi cảnh sát tới giải quyết rõ ràng chuyện này thôi.”
“Thôi bỏ đi, bỏ đi, ba mươi triệu, cô có ba mươi triệu không!” Bà Hà xua tay nói: “Không thể thấp hơn nữa đâu!”
Đám đông vây quanh không ngừng phát ra những tiếng khinh bỉ.
Đây chính là ăn vạ nha!
Lại còn có thể mặc cả trả giá như ngoài chợ cơ mà!
Gương mặt Tống Thanh lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Dì quyết định không đi bệnh viện?” Tống Thanh thở dài một tiếng: “Nếu như xảy ra vấn đề gì, dì cũng chắc chắn không đến tìm cháu chứ?”
“Không tìm!” Bà Hà một mực chắc chắn.
“Được rồi.” Tống Thanh gật đầu, lấy một bọc giấy từ trên xe xuống, đưa cho Bà Hà nói rằng: “Chỗ này là năm mươi triệu, ba mươi triệu là bồi thường tổn thất tinh thần cho dì, còn hai mươi triệu là cháu quyên góp tiền để chữa bệnh cho con gái dì. Trên người cháu chỉ có ngần ấy tiền mặt thôi, hi vọng con gái dì có thể sớm ngày bình phục.”
Đám đông xung quanh đột nhiên ồ lên: “Cô gái trẻ à, sao cô lại đối xử với một tên lừa bịp tốt như vậy chứ?”
Tống Thanh kiên định trả lời rằng: “Tôi tin đời người ai cũng có nhân quả báo ứng. Khi tôi có đủ khả năng làm việc thiện thì sẽ dốc sức làm, chỉ cần an lòng, không hỏi lý do. Nếu có người tùy tiện phung phí lòng tốt của người khác thì người đó sẽ tạo nghiệt và báo ứng sẽ không hẹn mà tới. Tôi thà tin dì ấy chấp nhận lừa bịp để chữa bệnh cho con gái, chứ không muốn đoán già đoán non dụng ý xấu của người ta. Trên đời này, chúng ta còn phải làm nhiều việc thiện, tôi chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Những lời này của Tống Thanh rất có khí phách.
Đúng vậy, làm việc thiện thì không nên hỏi nguyên nhân.
Chỉ cầu lòng bình yên.
Chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Còn người tùy ý lợi dụng lòng tốt của người khác, vậy hắn nhất định sẽ gặp báo ứng.
Không phải không gặp báo ứng, mà chỉ là chưa đến lúc thôi.
Sau khi Tống Thanh để lại năm mươi triệu thì xoay người rồi lái xe rời khỏi.
Bà Hà cũng xách năm mươi triệu của Tống Thanh đưa nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, bà liền gọi cho Trình Thiên Cát: “Tôi vừa thăm dò Tống Thanh rồi, đúng là một người có lòng tốt thừa thãi. Thiên Cát, cậu có thể thu lưới được rồi.”