Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 25 CÒ KÈ MẶC CẢ
CHƯƠNG 25: CÒ KÈ MẶC CẢ
Hà Nhật Dương ra hiệu cho Tống Thanh học theo tư thế cầm gậy bóng của anh.
Tống Thanh hơi bất an nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương, thân thể cứng ngắc cầm lấy gậy đánh golf.
Ngay lúc Tống Thanh đang suy nghĩ có nên vung đại mấy gậy đối phó cho xong hay không thì bỗng nhiên cô cảm thấy sau lưng mình trở nên ấm áp.
Ánh mắt Tống Thanh lập tức mở to, cả người cứng đờ!
Anh ta… Anh ta lại…
Tống Thanh không dám cựa quậy tí nào.
Bởi vì chỉ cần cô khẽ động một cái thôi là gần như nhào vào vòng tay của đối phương luôn rồi.
Hà Nhật Dương lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, cứ thế đứng sau lưng Tống Thanh. Anh ôm chặt Tống Thanh, hai tay cầm lấy bàn tay cứng đơ của Tống Thanh, khẽ thì thầm bên tai cô: “Tay phải nắm như vậy, thả lỏng cánh tay chút xíu, đừng căng thẳng quá…”
Sao có thể không căng thẳng được chứ?
Hà Nhật Dương, không phải bên ngoài đồn rằng xưa nay anh không thân thiết với phái nữ hay sao?
Không phải bên ngoài đồn ầm rằng anh chưa bao giờ để cho phụ nữ tiếp cận mình sao?
Bây giờ anh giải thích cho tôi xem!
Hà Nhật Dương không bỏ qua sự kinh hãi và kháng cự trên mặt Tống Thanh, bỗng nhiên áp sát vào tai Tống Thanh, khẽ hà hơi: “Chỉ cần cô thắng dự án này cho tôi thì tôi sẽ xóa hai tỷ tiền nợ cho cô.”
“Ba tỷ rưỡi.” Tống Thanh cố nhịn hơi nóng mà đối phương thở vào tai mình, cò kè mặc cả theo phản xạ.
“Ha ha.” Hà Nhật Dương cười khẽ: “Nào, để tôi dạy cô chơi golf đi.”
Vừa nghĩ tới việc có thể thoát khỏi gã ma quỷ này sớm chút thì dù không chịu nổi, Tống Thanh vẫn tập trung tinh thần, phối hợp với động tác của Hà Nhật Dương, vung gậy, đánh bóng.
Nhìn golf bay lên, Hà Nhật Dương bỗng khẽ chạm vào vành tai Tống Thanh như thể đang đùa dai vậy: “Biểu hiện tốt lắm.”
Tống Thanh không nhịn được run rẩy cả người.
Hà Nhật Dương lập tức phát hiện điều đó.
Tổng giám đốc thấy bóng bay ra ngoài, lập tức đứng dậy, vỗ tay nói: “Không ngờ một nhà tạo mẫu bên cạnh tổng giám đốc Hà cũng có tài năng như vậy. Xem ra tổng giám đốc Hà không có ý định chia phần cho tôi rồi hả?”
Hà Nhật Dương cũng không buông tay ra mà chỉ đứng thẳng người dậy, nói: “Tổng giám đốc Tiền đã có nhiều dự án như vậy rồi mà, thêm cái này không nhiều, bớt cái này cũng không ít. Vừa lúc tập đoàn Hà thị của tôi đang muốn nhúng tay vào ngành này. Không bằng tổng giám đốc Tiền nhường cho tôi đi, để tôi chơi một trận. Để báo đáp ông, miếng đất ở ngoại thành phía Nam tôi có thể nhượng lại cho ông với giá rẻ hơn một chút.”
Tổng giám đốc Tiền suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, nếu tổng giám đốc Hà đã muốn chơi thì tôi không lý nào mà lại không phối hợp cả. Tổng giám đốc Hà là vua của đế quốc kinh tế cơ mà, tôi tự nhiên là bái phục.”
Hà Nhật Dương khẽ mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc tiền đã giúp đỡ.”
Tổng giám đốc Tiền nhìn thoáng qua tay Hà Nhật Dương còn nắm tay Tống Thanh, ánh mắt chợt lóe vẻ sáng tỏ, lập tức nói: “Nếu tổng giám đốc Hà còn có việc khác thì tôi xin cáo từ trước vậy.”
“Quản gia, tiễn khách.” Hà Nhật Dương mỉm cười gật đầu: “Thứ lỗi vì tôi không thể tiễn xa.”
“Nào dám.” Tổng giám đốc Tiền lập tức nói: “Xin hãy dừng bước.”
Người chung quanh đều đã rời đi, Tống Thanh lập tức rút tay ra, lại phát hiện tay mình bị Hà Nhật Dương nắm chặt, hoàn toàn không thể rút ra được.
Tống Thanh cảm thấy mình sắp bị Hà Nhật Dương chọc cho phát điên rồi.
Rốt cuộc anh ta có ý gì vậy?
Rõ ràng là không có tình cảm với mình, nhưng tại sao vẫn đùa giỡn mình hết lần này tới lần khác?
Tống Thanh cảm thấy mình không thể tiếp tục nhịn được nữa, xoay người lập tức đẩy Hà Nhật Dương ra, đứng đắn nói: “Tổng giám đốc Hà, nếu không có việc gì khác thì tôi cũng xin cáo từ trước.”
Nụ cười trên mặt Hà Nhật Dương bỗng thu lại, nghiêm túc nhìn Tống Thanh: “Nói đi. Cô tiếp cận tôi, rốt cuộc là có mục đích gì hả?”
Tống Thanh cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi!
Mình tiếp cận anh ta khi nào?
Mình vẫn chỉ sợ tránh không kịp thôi được không?
Anh ta là chú em trên danh nghĩa của mình đấy được không!
Sao mình có thể tiếp cận anh ta được chứ?
Cho dù cuộc hôn nhân này chỉ là trò đùa, nhưng trong vòng một năm này vẫn được pháp luật chấp thuận được không?
Hà Nhật Dương ra hiệu cho Tống Thanh học theo tư thế cầm gậy bóng của anh.
Tống Thanh hơi bất an nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương, thân thể cứng ngắc cầm lấy gậy đánh golf.
Ngay lúc Tống Thanh đang suy nghĩ có nên vung đại mấy gậy đối phó cho xong hay không thì bỗng nhiên cô cảm thấy sau lưng mình trở nên ấm áp.
Ánh mắt Tống Thanh lập tức mở to, cả người cứng đờ!
Anh ta… Anh ta lại…
Tống Thanh không dám cựa quậy tí nào.
Bởi vì chỉ cần cô khẽ động một cái thôi là gần như nhào vào vòng tay của đối phương luôn rồi.
Hà Nhật Dương lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, cứ thế đứng sau lưng Tống Thanh. Anh ôm chặt Tống Thanh, hai tay cầm lấy bàn tay cứng đơ của Tống Thanh, khẽ thì thầm bên tai cô: “Tay phải nắm như vậy, thả lỏng cánh tay chút xíu, đừng căng thẳng quá…”
Sao có thể không căng thẳng được chứ?
Hà Nhật Dương, không phải bên ngoài đồn rằng xưa nay anh không thân thiết với phái nữ hay sao?
Không phải bên ngoài đồn ầm rằng anh chưa bao giờ để cho phụ nữ tiếp cận mình sao?
Bây giờ anh giải thích cho tôi xem!
Hà Nhật Dương không bỏ qua sự kinh hãi và kháng cự trên mặt Tống Thanh, bỗng nhiên áp sát vào tai Tống Thanh, khẽ hà hơi: “Chỉ cần cô thắng dự án này cho tôi thì tôi sẽ xóa hai tỷ tiền nợ cho cô.”
“Ba tỷ rưỡi.” Tống Thanh cố nhịn hơi nóng mà đối phương thở vào tai mình, cò kè mặc cả theo phản xạ.
“Ha ha.” Hà Nhật Dương cười khẽ: “Nào, để tôi dạy cô chơi golf đi.”
Vừa nghĩ tới việc có thể thoát khỏi gã ma quỷ này sớm chút thì dù không chịu nổi, Tống Thanh vẫn tập trung tinh thần, phối hợp với động tác của Hà Nhật Dương, vung gậy, đánh bóng.
Nhìn golf bay lên, Hà Nhật Dương bỗng khẽ chạm vào vành tai Tống Thanh như thể đang đùa dai vậy: “Biểu hiện tốt lắm.”
Tống Thanh không nhịn được run rẩy cả người.
Hà Nhật Dương lập tức phát hiện điều đó.
Tổng giám đốc thấy bóng bay ra ngoài, lập tức đứng dậy, vỗ tay nói: “Không ngờ một nhà tạo mẫu bên cạnh tổng giám đốc Hà cũng có tài năng như vậy. Xem ra tổng giám đốc Hà không có ý định chia phần cho tôi rồi hả?”
Hà Nhật Dương cũng không buông tay ra mà chỉ đứng thẳng người dậy, nói: “Tổng giám đốc Tiền đã có nhiều dự án như vậy rồi mà, thêm cái này không nhiều, bớt cái này cũng không ít. Vừa lúc tập đoàn Hà thị của tôi đang muốn nhúng tay vào ngành này. Không bằng tổng giám đốc Tiền nhường cho tôi đi, để tôi chơi một trận. Để báo đáp ông, miếng đất ở ngoại thành phía Nam tôi có thể nhượng lại cho ông với giá rẻ hơn một chút.”
Tổng giám đốc Tiền suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, nếu tổng giám đốc Hà đã muốn chơi thì tôi không lý nào mà lại không phối hợp cả. Tổng giám đốc Hà là vua của đế quốc kinh tế cơ mà, tôi tự nhiên là bái phục.”
Hà Nhật Dương khẽ mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc tiền đã giúp đỡ.”
Tổng giám đốc Tiền nhìn thoáng qua tay Hà Nhật Dương còn nắm tay Tống Thanh, ánh mắt chợt lóe vẻ sáng tỏ, lập tức nói: “Nếu tổng giám đốc Hà còn có việc khác thì tôi xin cáo từ trước vậy.”
“Quản gia, tiễn khách.” Hà Nhật Dương mỉm cười gật đầu: “Thứ lỗi vì tôi không thể tiễn xa.”
“Nào dám.” Tổng giám đốc Tiền lập tức nói: “Xin hãy dừng bước.”
Người chung quanh đều đã rời đi, Tống Thanh lập tức rút tay ra, lại phát hiện tay mình bị Hà Nhật Dương nắm chặt, hoàn toàn không thể rút ra được.
Tống Thanh cảm thấy mình sắp bị Hà Nhật Dương chọc cho phát điên rồi.
Rốt cuộc anh ta có ý gì vậy?
Rõ ràng là không có tình cảm với mình, nhưng tại sao vẫn đùa giỡn mình hết lần này tới lần khác?
Tống Thanh cảm thấy mình không thể tiếp tục nhịn được nữa, xoay người lập tức đẩy Hà Nhật Dương ra, đứng đắn nói: “Tổng giám đốc Hà, nếu không có việc gì khác thì tôi cũng xin cáo từ trước.”
Nụ cười trên mặt Hà Nhật Dương bỗng thu lại, nghiêm túc nhìn Tống Thanh: “Nói đi. Cô tiếp cận tôi, rốt cuộc là có mục đích gì hả?”
Tống Thanh cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi!
Mình tiếp cận anh ta khi nào?
Mình vẫn chỉ sợ tránh không kịp thôi được không?
Anh ta là chú em trên danh nghĩa của mình đấy được không!
Sao mình có thể tiếp cận anh ta được chứ?
Cho dù cuộc hôn nhân này chỉ là trò đùa, nhưng trong vòng một năm này vẫn được pháp luật chấp thuận được không?