Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-255
CHƯƠNG 255: ANH TRAI ĐI XEM MẮT
Tống Thanh ngước mắt thì bắt gặp ánh mắt của Hà Nhật Dương.
Mắt phượng ôn nhu, tình ý vô hạn.
Tống Thanh không biết mình nên trả lời thế nào.
Những lời này của hắn có hàm ý gì vậy?
Là đang ám chỉ cô không nói hắn biết chuyện về Trình Thiên Cát ư?
Nhưng đối với cô, Trình Thiên Cát quả thực chỉ là kí ức hồi ấu thơ thôi.
Năm đó cô mới năm tuổi mà!
Nhưng nếu cô có nói thì có để lại vướng mắc trong lòng hắn không? Có ảnh hưởng
đến chuyện tình cảm của cô và hắn không?
Nếu ảnh hưởng thì thà không nói còn hơn!
Nhưng trên thế giới này quả thực có bí mật tuyệt đối ư?
Nếu hắn đã biết chuyện về Trình Thiên Cát, mà bản thân cô lại không nói, liệu hắn có hoài nghi cô không?
Thực là tiến thoái lưỡng nan!
Hà Nhật Dương thấy đôi mắt do dự của Tống Thanh, mắt phượng chùng xuống. Hắn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh một cái rồi nói: “Không sao, anh có kiên nhẫn mà. Mười tám năm còn đợi được cơ mà, anh không ngại đợi em thêm hai mươi tám năm nữa đâu!”
Hà Nhật Dương buông Tống Thanh ra, duỗi tay kéo Tống Thanh về phía trước để tiếp tục chào hỏi với những người khác.
Tống Thanh quay đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Ngoan ngoãn đi bên cạnh người đàn ông bá đạo, tà mị này.
Có thể trong mắt rất nhiều người hắn không phải người tốt.
Bởi hắn quá gian trá.
Có thể trong mắt rất nhiều người hắn chỉ có nhãn mác tướng mạo vô song, giàu có vô cùng.
Bởi hắn nổi bật quá mức.
Nhưng giờ khắc này, hắn lại thu lại mọi sự sắc sảo, giống hệt một con nhím bị nhổ bỏ lông vậy, nhưng hắn vẫn mỉm cười với cô.
Vì vậy bảo cô không thương hắn bằng cách nào đây?
Tốt nhất vẫn nên tìm một cơ hội thích hợp rồi giải thích với hắn một chút.
Họ chơi ở ngoài tròn một ngày, chơi đến tận tối mới về nhà.
Vừa về đến cửa nhà, Tống Thanh đã được người giúp việc đưa cho một chiếc túi sưởi cầm tay: “Tiểu thư, lão phu nhân đang đợi cô đó.”
“Hả? Bà ngoại vẫn chưa ngủ à?” Tống Thanh kinh ngạc kêu lên: “Tôi còn cho rằng bà đã ngủ từ sớm rồi chứ!”
“Hình như lão phu nhân có lời muốn nói với cô.” Người giúp việc trả lời ngắn gọn.
Tống Thanh xoay người đi về phía phòng của Bà cụ Tống, vừa bước vào liền cảm thấy một cảm giác ấm áp phả vào mặt: “Bà ơi, cháu về rồi.”
Bà cụ Tống đang nói chuyện với bác cả, nhìn thấy Tống Thanh liền mỉm cười nói: “Nào, Thanh Thanh, lại ngồi cạnh bà ngoại đi!”
“Vâng.” Tống Thanh ngay lập tức bò lại đó, ngồi xuống một cách lễ phép, tiếp đó lập tức có người đưa một ly sữa nóng đến.
Là sữa nóng mà nhà họ Hà đem tới.
Ngày nào cũng đem đến đúng giờ, đủ cho ba người Tống Thanh, Tống Tử Dao và Bà cụ Tống cùng dùng.
Không thể không nói nhà họ Hà rất hào phóng.
Cứ ra khỏi cửa, bất kể đi đến nơi nào cũng đem đồ ăn ngon nhất của nơi đó về.
Nhà họ Tống thấy nhà họ Hà coi trọng Tống Thanh thì rất mãn nguyện.
Người làm mẹ chỉ lo con gái yêu quý của mình phải chịu ấm ức.
Thấy con rể yêu thương con gái nên cũng yên lòng.
“Thanh Thanh, ta giao cho cháu một nhiệm vụ đây.” Bà cụ Tống cười ha ha nhìn Tống Thanh rồi nói: “Hôm nay ta và bác gái con huyên thuyên một ngày, nói cái gì mà phải tìm một đối tượng cho anh trai con.”
Bác cả nôn nóng vội nhanh miệng nói: “Đúng vậy. Thanh Thanh, cháu mau giúp bác cả cháu đi! Cháu thấy đó, đến cuối năm là anh cháu được ba mươi sáu tuổi rồi, vậy mà không chịu để tâm đến chuyện kết hôn gì cả! Nói cái gì mà không vội, ba mươi năm rồi, chớp mắt cái lại đã ba mươi sáu rồi. Thật không chịu nổi thằng nhóc này mà, cháu nhỏ nhất, nhưng cũng chỉ có cháu là kết hôn rồi!”
Tống Thanh suy nghĩ một chút, hỏi: “Thái độ của anh thế nào ạ?”
“Nó thì có thái độ gì được chứ? Ngày nào cũng bận tối mặt, nói không có thời gian đi quen bạn gái.” Bác gái trừng mắt một cái nói: “Vì vậy, hiếm lắm cháu mới về thăm nhà, nó cũng đang rảnh dỗi, cháu mau kéo nó đi gặp gỡ ai đó đi. Nhà chúng ta có tiền nhưng cũng không thể tìm một đứa con gái hám của được…”
Bác gái nói huyên thuyên một hồi, trọng tâm chỉ là nhất định phải tìm được một người con dâu hiếu thảo, có thể kiếm tiền, không phung phí, mẹ chồng có trách mắng cũng không được cãi lại, còn biết quán xuyến việc nhà, có thể sinh con đẻ cái.
Thảo nào đến giờ anh cả vẫn độc thân!
Anh hai và anh ba một người nhập ngũ, một người làm việc cho cơ quan nhà nước.
Hai người họ đều bận tối mặt, quả thực không có thời gian nói chuyện yêu đương.
Anh cả là thương nhân, vẫn luôn độc thân không vướng bận!
Cảm động với lý do của bác cả!
Tống Thanh vẫn chưa từ bỏ, lại hỏi thêm câu nữa: “Bác cả, vậy trước đây anh cả từng yêu ai chưa?”
“Nói yêu thì cũng từng yêu mấy người, nhưng mấy đứa đó ta không ưng ý. Đứa nào đứa nấy vừa nhìn đã biết không phải con nhà gia giáo rồi. Nhà họ Tống của chúng ta sao có thể để loại hàng kém chất lượng đó vào cửa được?” Bác cả bĩu môi, quay đầu nói với Bà cụ Tống: “Mẹ à, Tống Nhất là anh cả, cái việc tìm đối tượng này không thể nói qua loa được!”
Tống Thanh len lén lè lưỡi rồi uống sữa ừng ực.
Ở bên này nói cũng kha khá chuyện rồi, Tống Thanh liền chạy đi tìm Tống Nhất.
“Anh cả, bà ngoại và bác cả đang tìm đối tượng cho anh đó.” Tống Thanh mở cửa ngắm núi rồi nói tiếp: “Anh có nghĩ ra cách gì không?”
“Hả? Có phải bà và mẹ lại đổ nhiệm vụ này lên đầu em không?” Tống Nhất ngẩng đầu mỉm cười: “Anh cũng bó tay rồi, chỉ biết đối phó qua ngày thôi.”
“Vậy ngày mai em sắp xếp cho anh đi gặp mặt được không?” Tống Thanh nói tiếp: “Bác cả lo anh viện cớ không đi nên bảo em sắp xếp cho anh gặp mặt ba cô rồi!”
Tống Nhất cười ha ha: “Được, ngày mai muốn ăn gì? Anh cả mời em!”
Mặt Tống Thanh đỏ ửng lên.
Có phải ấn tượng mà cô để lại cho các anh, ngoài ăn ra chỉ có chơi thôi không?
“Dù sau cũng chưa chắc đã thành công nhưng chúng ta không thể để cái bụng thiệt thòi được.” Tống Nhất tiếp tục nói: “Muốn ăn gì thì cứ nói, khu Đông Bắc này rộng như vậy, đồ ăn ngon nhiều biết bao nhiêu. Lần này cũng vừa khéo anh đang rảnh, anh sẽ dẫn em đi ăn cả thành phố luôn!”
“Được ạ!” Tống Thanh cũng không khách sáo với Tống Nhất nữa, ngồi trước mặt Tống Nhất, bắt đầu nghiên cứu ba bữa gặp mặt ngày mai nên ăn gì?
Buổi tối, khi quay lại phòng, Tống Thanh kể lại chuyện này cho Hà Nhật Dương nghe, sau khi kể xong Tống Thanh phá lên cười: “Bác hai nghe nói em muốn giúp anh cả gặp mặt, cũng vui vẻ nhắn tin cho em, bảo em thuận tay tìm giúp anh hai một cô! Ôi chao, anh nói xem, con người anh hai nghiêm khắc như vậy, xuất hiện ở đâu là không khí nơi đó ngột ngạt! Đoán chưng cô gái nào ngồi trước mặt anh ấy cũng sẽ bị anh ấy dọa mất hồn đó chứ! Còn không bằng anh ba và anh tư nữa. Tốt xấu gì bọn họ cũng bình thường hơn nhiều. Nhưng thật lỳ lạ nha, sao các anh ấy đều độc thân nhỉ?”
Hà Nhật Dương chỉ mỉm cười khi nghe Tống Thanh tỉ tê kể chuyện gia đình.
Chờ sau khi Tống Thanh nói xong, hắn mới dịu dàng nói rằng: “Có lẽ duyên phận chưa tới. Thanh Thanh, nói cho em một tin vui này.”
Tống Thanh sửng sốt: “Hử? Tin vui gì vậy?”
“Em nghe thấy tin này, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Hà Nhật Dương cởi một chiếc cúc áo, nhìn vẻ mặt hoang mang của Tống Thanh, tiếp tục nói: “Thông tin chuyển từ Đức về nói rằng, anh trai em hồi phục rất tốt, anh ấy đã loại bỏ được bóng đen trong suy nghĩ của mình rồi. Dũng cảm đứng dưới ánh mặt trời, nếu chính xác thì anh ấy sẽ quay về trước năm mới!”
Tống Thanh ngẩn người nhưng cũng lập tức phản ứng lại. Cô ôm chầm lấy lưng Hà Nhật Dương, nói năng lộn xộn: “Anh nói thật sao? Anh trai sắp về rồi ư?”
Hà Nhật Dương mỉm cười gật đầu: “Anh Lục cũng không gặp phải vấn đề lớn gì. Chỉ là tự nhốt mình trong thế giới riêng của anh ấy thôi. Hiện giờ anh ấy đã chủ động phá vỡ rào cản đó, dũng cảm đối mặt với mọi thứ. Tất cả những điều này đều là sự nỗ lực của bản thân anh ấy, bác sĩ cũng chỉ tiến thành trị liệu tâm lý cho anh ấy thôi.”
Tống Thanh gật đầu.
“Bác sĩ nói, loại bệnh tự kỷ này quả thực không phải là loại bệnh tự kỷ nghiêm trọng, chỉ là một kiểu tự nhốt chính mình thôi. Trong thời gian tự nhốt mình đó, năng lực cảm nhận của anh ấy vô cùng sắc bén, khả năng tập trung của anh ấy khi đó cao gấp mười lần người bình thường.” Hà Nhật Dương vừa mỉm cười vừa giải thích: “Nói chung chính là khả năng ghi nhớ của anh ấy cao gấp mười lần người bình thường.”
Tống Thanh chợt tỉnh ngộ, thảo nào anh trai chỉ dựa vào bản thân cũng có thể học hết toàn bộ chương trình đại học!
Nghe thấy Tống Linh sắp về nước, Tống Thanh cảm thấy mừng đến mức không thốt lên lời.
Hà Nhật Dương đột nhiên cười xấu xa ôm lấy Tống Thanh, hắn cắn nhẹ vào vành tai Tống Thanh: “Vợ ơi, đến giờ đi ngủ rồi! Vợ có thể nhỏ nhẹ bên ngoài, nhưng về nhà cứ càn quấy đi…”
Vành tai và cổ Tống Thanh đều đỏ ửng!
Cái tên chết tiệt này!
Hà Nhật Dương cười thầm một tiếng, bế ngang Tống Thanh lên rồi xoay người ngã xuống giường lớn.
Bên ngoài tuy rất lạnh, nhưng cũng không ngăn nổi khí thế ngất trời trong phòng…
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh bị Hà Nhật Dương kéo dậy rất sớm.
Tống Thanh hậm hực cắn chăn.
Rõ ràng đêm qua người luôn phải dùng sức là hắn mà, sao người mệt lại là mình nhỉ?
Sao hắn bận rộn đến nửa đêm mà sáng sớm vẫn còn dung mãnh như hổ vậy?
“Dậy đi, đồ lười! Không phải hôm nay em phải đi xem mặt cùng anh cả hử?” Hà Nhật Dương kéo Tống Thanh khỏi chăn, tự tay thay quần áo cho Tống Thanh.
Tống Thanh cứ ngồi nhắm mắt trên đệm, mặc Hà Nhật Dương thay đồ cho mình.
“Vậy còn anh? Hôm nay anh đi làm gì?” Tống Thanh nhắm mắt hỏi.
“Anh đi bàn chút chuyện với anh ba.” Hà Nhật Dương bình tĩnh đáp: “Anh ba nói, có một phòng bất động sản sắp cạn kiệt tài chính, chuẩn bị bán tháo công ty với giá thấp. Vừa khéo trong tay họ đang nắm giữ một mảnh đất đẹp, anh không có việc gì làm nên đi góp vui chút.”
Tống Thanh chợt trừng lớn mắt: “Đến chuyện này mà anh ba cũng nói anh biết ư?”
Hà Nhật Dương tự luyến nói: “Đó gọi là! Biết người biết ta! Em rể đẹp trai như vậy còn không để ý thì có thể để ý đến ai chứ?”
Đôi mắt Tống Thanh liếc ngang hắn một cái: “Anh đừng lôi anh ba vào đó.”
Hà Nhật Dương cắn lên vành tai Tống Thanh: “Biết rồi! Bà vợ quản gia!”
Tống Thanh trừng hắn: “Em không có!”
“Lần này không chỉ có anh ba đến, mà anh tư và anh năm cũng đi!” Hà Nhật Dương giải thích rằng: “Mảnh đất đó cũng không hề rẻ, khi đó phải dùng sáu trăm tỷ mới mua được đó!”
Tống Thanh tò mò hỏi: “Vậy anh định mụa bao nhiêu?”
“Cao nhất là một trăm năm mươi tỷ.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng mỉm cười: “Đây chính là một địa điểm tốt! Thu mua được, nhà họ Hà sẽ mở công ty ở thành phố G!”
Tống Thanh không hiểu chuyện liên quan đến công việc này, cô cũng không muốn tìm hiểu. Sau khi mặc xong trang phục, cô nói: “Vậy em đi tìm anh cả đây!”
“Đi đi.” Hà Nhật Dương cười tít mắt nhìn Tống Thanh.
Hắn không hề nói cho Tống Thanh biết, anh chuẩn bị mảnh đất đó để làm quà tặng cô.
Tống Thanh ngước mắt thì bắt gặp ánh mắt của Hà Nhật Dương.
Mắt phượng ôn nhu, tình ý vô hạn.
Tống Thanh không biết mình nên trả lời thế nào.
Những lời này của hắn có hàm ý gì vậy?
Là đang ám chỉ cô không nói hắn biết chuyện về Trình Thiên Cát ư?
Nhưng đối với cô, Trình Thiên Cát quả thực chỉ là kí ức hồi ấu thơ thôi.
Năm đó cô mới năm tuổi mà!
Nhưng nếu cô có nói thì có để lại vướng mắc trong lòng hắn không? Có ảnh hưởng
đến chuyện tình cảm của cô và hắn không?
Nếu ảnh hưởng thì thà không nói còn hơn!
Nhưng trên thế giới này quả thực có bí mật tuyệt đối ư?
Nếu hắn đã biết chuyện về Trình Thiên Cát, mà bản thân cô lại không nói, liệu hắn có hoài nghi cô không?
Thực là tiến thoái lưỡng nan!
Hà Nhật Dương thấy đôi mắt do dự của Tống Thanh, mắt phượng chùng xuống. Hắn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh một cái rồi nói: “Không sao, anh có kiên nhẫn mà. Mười tám năm còn đợi được cơ mà, anh không ngại đợi em thêm hai mươi tám năm nữa đâu!”
Hà Nhật Dương buông Tống Thanh ra, duỗi tay kéo Tống Thanh về phía trước để tiếp tục chào hỏi với những người khác.
Tống Thanh quay đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Ngoan ngoãn đi bên cạnh người đàn ông bá đạo, tà mị này.
Có thể trong mắt rất nhiều người hắn không phải người tốt.
Bởi hắn quá gian trá.
Có thể trong mắt rất nhiều người hắn chỉ có nhãn mác tướng mạo vô song, giàu có vô cùng.
Bởi hắn nổi bật quá mức.
Nhưng giờ khắc này, hắn lại thu lại mọi sự sắc sảo, giống hệt một con nhím bị nhổ bỏ lông vậy, nhưng hắn vẫn mỉm cười với cô.
Vì vậy bảo cô không thương hắn bằng cách nào đây?
Tốt nhất vẫn nên tìm một cơ hội thích hợp rồi giải thích với hắn một chút.
Họ chơi ở ngoài tròn một ngày, chơi đến tận tối mới về nhà.
Vừa về đến cửa nhà, Tống Thanh đã được người giúp việc đưa cho một chiếc túi sưởi cầm tay: “Tiểu thư, lão phu nhân đang đợi cô đó.”
“Hả? Bà ngoại vẫn chưa ngủ à?” Tống Thanh kinh ngạc kêu lên: “Tôi còn cho rằng bà đã ngủ từ sớm rồi chứ!”
“Hình như lão phu nhân có lời muốn nói với cô.” Người giúp việc trả lời ngắn gọn.
Tống Thanh xoay người đi về phía phòng của Bà cụ Tống, vừa bước vào liền cảm thấy một cảm giác ấm áp phả vào mặt: “Bà ơi, cháu về rồi.”
Bà cụ Tống đang nói chuyện với bác cả, nhìn thấy Tống Thanh liền mỉm cười nói: “Nào, Thanh Thanh, lại ngồi cạnh bà ngoại đi!”
“Vâng.” Tống Thanh ngay lập tức bò lại đó, ngồi xuống một cách lễ phép, tiếp đó lập tức có người đưa một ly sữa nóng đến.
Là sữa nóng mà nhà họ Hà đem tới.
Ngày nào cũng đem đến đúng giờ, đủ cho ba người Tống Thanh, Tống Tử Dao và Bà cụ Tống cùng dùng.
Không thể không nói nhà họ Hà rất hào phóng.
Cứ ra khỏi cửa, bất kể đi đến nơi nào cũng đem đồ ăn ngon nhất của nơi đó về.
Nhà họ Tống thấy nhà họ Hà coi trọng Tống Thanh thì rất mãn nguyện.
Người làm mẹ chỉ lo con gái yêu quý của mình phải chịu ấm ức.
Thấy con rể yêu thương con gái nên cũng yên lòng.
“Thanh Thanh, ta giao cho cháu một nhiệm vụ đây.” Bà cụ Tống cười ha ha nhìn Tống Thanh rồi nói: “Hôm nay ta và bác gái con huyên thuyên một ngày, nói cái gì mà phải tìm một đối tượng cho anh trai con.”
Bác cả nôn nóng vội nhanh miệng nói: “Đúng vậy. Thanh Thanh, cháu mau giúp bác cả cháu đi! Cháu thấy đó, đến cuối năm là anh cháu được ba mươi sáu tuổi rồi, vậy mà không chịu để tâm đến chuyện kết hôn gì cả! Nói cái gì mà không vội, ba mươi năm rồi, chớp mắt cái lại đã ba mươi sáu rồi. Thật không chịu nổi thằng nhóc này mà, cháu nhỏ nhất, nhưng cũng chỉ có cháu là kết hôn rồi!”
Tống Thanh suy nghĩ một chút, hỏi: “Thái độ của anh thế nào ạ?”
“Nó thì có thái độ gì được chứ? Ngày nào cũng bận tối mặt, nói không có thời gian đi quen bạn gái.” Bác gái trừng mắt một cái nói: “Vì vậy, hiếm lắm cháu mới về thăm nhà, nó cũng đang rảnh dỗi, cháu mau kéo nó đi gặp gỡ ai đó đi. Nhà chúng ta có tiền nhưng cũng không thể tìm một đứa con gái hám của được…”
Bác gái nói huyên thuyên một hồi, trọng tâm chỉ là nhất định phải tìm được một người con dâu hiếu thảo, có thể kiếm tiền, không phung phí, mẹ chồng có trách mắng cũng không được cãi lại, còn biết quán xuyến việc nhà, có thể sinh con đẻ cái.
Thảo nào đến giờ anh cả vẫn độc thân!
Anh hai và anh ba một người nhập ngũ, một người làm việc cho cơ quan nhà nước.
Hai người họ đều bận tối mặt, quả thực không có thời gian nói chuyện yêu đương.
Anh cả là thương nhân, vẫn luôn độc thân không vướng bận!
Cảm động với lý do của bác cả!
Tống Thanh vẫn chưa từ bỏ, lại hỏi thêm câu nữa: “Bác cả, vậy trước đây anh cả từng yêu ai chưa?”
“Nói yêu thì cũng từng yêu mấy người, nhưng mấy đứa đó ta không ưng ý. Đứa nào đứa nấy vừa nhìn đã biết không phải con nhà gia giáo rồi. Nhà họ Tống của chúng ta sao có thể để loại hàng kém chất lượng đó vào cửa được?” Bác cả bĩu môi, quay đầu nói với Bà cụ Tống: “Mẹ à, Tống Nhất là anh cả, cái việc tìm đối tượng này không thể nói qua loa được!”
Tống Thanh len lén lè lưỡi rồi uống sữa ừng ực.
Ở bên này nói cũng kha khá chuyện rồi, Tống Thanh liền chạy đi tìm Tống Nhất.
“Anh cả, bà ngoại và bác cả đang tìm đối tượng cho anh đó.” Tống Thanh mở cửa ngắm núi rồi nói tiếp: “Anh có nghĩ ra cách gì không?”
“Hả? Có phải bà và mẹ lại đổ nhiệm vụ này lên đầu em không?” Tống Nhất ngẩng đầu mỉm cười: “Anh cũng bó tay rồi, chỉ biết đối phó qua ngày thôi.”
“Vậy ngày mai em sắp xếp cho anh đi gặp mặt được không?” Tống Thanh nói tiếp: “Bác cả lo anh viện cớ không đi nên bảo em sắp xếp cho anh gặp mặt ba cô rồi!”
Tống Nhất cười ha ha: “Được, ngày mai muốn ăn gì? Anh cả mời em!”
Mặt Tống Thanh đỏ ửng lên.
Có phải ấn tượng mà cô để lại cho các anh, ngoài ăn ra chỉ có chơi thôi không?
“Dù sau cũng chưa chắc đã thành công nhưng chúng ta không thể để cái bụng thiệt thòi được.” Tống Nhất tiếp tục nói: “Muốn ăn gì thì cứ nói, khu Đông Bắc này rộng như vậy, đồ ăn ngon nhiều biết bao nhiêu. Lần này cũng vừa khéo anh đang rảnh, anh sẽ dẫn em đi ăn cả thành phố luôn!”
“Được ạ!” Tống Thanh cũng không khách sáo với Tống Nhất nữa, ngồi trước mặt Tống Nhất, bắt đầu nghiên cứu ba bữa gặp mặt ngày mai nên ăn gì?
Buổi tối, khi quay lại phòng, Tống Thanh kể lại chuyện này cho Hà Nhật Dương nghe, sau khi kể xong Tống Thanh phá lên cười: “Bác hai nghe nói em muốn giúp anh cả gặp mặt, cũng vui vẻ nhắn tin cho em, bảo em thuận tay tìm giúp anh hai một cô! Ôi chao, anh nói xem, con người anh hai nghiêm khắc như vậy, xuất hiện ở đâu là không khí nơi đó ngột ngạt! Đoán chưng cô gái nào ngồi trước mặt anh ấy cũng sẽ bị anh ấy dọa mất hồn đó chứ! Còn không bằng anh ba và anh tư nữa. Tốt xấu gì bọn họ cũng bình thường hơn nhiều. Nhưng thật lỳ lạ nha, sao các anh ấy đều độc thân nhỉ?”
Hà Nhật Dương chỉ mỉm cười khi nghe Tống Thanh tỉ tê kể chuyện gia đình.
Chờ sau khi Tống Thanh nói xong, hắn mới dịu dàng nói rằng: “Có lẽ duyên phận chưa tới. Thanh Thanh, nói cho em một tin vui này.”
Tống Thanh sửng sốt: “Hử? Tin vui gì vậy?”
“Em nghe thấy tin này, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Hà Nhật Dương cởi một chiếc cúc áo, nhìn vẻ mặt hoang mang của Tống Thanh, tiếp tục nói: “Thông tin chuyển từ Đức về nói rằng, anh trai em hồi phục rất tốt, anh ấy đã loại bỏ được bóng đen trong suy nghĩ của mình rồi. Dũng cảm đứng dưới ánh mặt trời, nếu chính xác thì anh ấy sẽ quay về trước năm mới!”
Tống Thanh ngẩn người nhưng cũng lập tức phản ứng lại. Cô ôm chầm lấy lưng Hà Nhật Dương, nói năng lộn xộn: “Anh nói thật sao? Anh trai sắp về rồi ư?”
Hà Nhật Dương mỉm cười gật đầu: “Anh Lục cũng không gặp phải vấn đề lớn gì. Chỉ là tự nhốt mình trong thế giới riêng của anh ấy thôi. Hiện giờ anh ấy đã chủ động phá vỡ rào cản đó, dũng cảm đối mặt với mọi thứ. Tất cả những điều này đều là sự nỗ lực của bản thân anh ấy, bác sĩ cũng chỉ tiến thành trị liệu tâm lý cho anh ấy thôi.”
Tống Thanh gật đầu.
“Bác sĩ nói, loại bệnh tự kỷ này quả thực không phải là loại bệnh tự kỷ nghiêm trọng, chỉ là một kiểu tự nhốt chính mình thôi. Trong thời gian tự nhốt mình đó, năng lực cảm nhận của anh ấy vô cùng sắc bén, khả năng tập trung của anh ấy khi đó cao gấp mười lần người bình thường.” Hà Nhật Dương vừa mỉm cười vừa giải thích: “Nói chung chính là khả năng ghi nhớ của anh ấy cao gấp mười lần người bình thường.”
Tống Thanh chợt tỉnh ngộ, thảo nào anh trai chỉ dựa vào bản thân cũng có thể học hết toàn bộ chương trình đại học!
Nghe thấy Tống Linh sắp về nước, Tống Thanh cảm thấy mừng đến mức không thốt lên lời.
Hà Nhật Dương đột nhiên cười xấu xa ôm lấy Tống Thanh, hắn cắn nhẹ vào vành tai Tống Thanh: “Vợ ơi, đến giờ đi ngủ rồi! Vợ có thể nhỏ nhẹ bên ngoài, nhưng về nhà cứ càn quấy đi…”
Vành tai và cổ Tống Thanh đều đỏ ửng!
Cái tên chết tiệt này!
Hà Nhật Dương cười thầm một tiếng, bế ngang Tống Thanh lên rồi xoay người ngã xuống giường lớn.
Bên ngoài tuy rất lạnh, nhưng cũng không ngăn nổi khí thế ngất trời trong phòng…
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh bị Hà Nhật Dương kéo dậy rất sớm.
Tống Thanh hậm hực cắn chăn.
Rõ ràng đêm qua người luôn phải dùng sức là hắn mà, sao người mệt lại là mình nhỉ?
Sao hắn bận rộn đến nửa đêm mà sáng sớm vẫn còn dung mãnh như hổ vậy?
“Dậy đi, đồ lười! Không phải hôm nay em phải đi xem mặt cùng anh cả hử?” Hà Nhật Dương kéo Tống Thanh khỏi chăn, tự tay thay quần áo cho Tống Thanh.
Tống Thanh cứ ngồi nhắm mắt trên đệm, mặc Hà Nhật Dương thay đồ cho mình.
“Vậy còn anh? Hôm nay anh đi làm gì?” Tống Thanh nhắm mắt hỏi.
“Anh đi bàn chút chuyện với anh ba.” Hà Nhật Dương bình tĩnh đáp: “Anh ba nói, có một phòng bất động sản sắp cạn kiệt tài chính, chuẩn bị bán tháo công ty với giá thấp. Vừa khéo trong tay họ đang nắm giữ một mảnh đất đẹp, anh không có việc gì làm nên đi góp vui chút.”
Tống Thanh chợt trừng lớn mắt: “Đến chuyện này mà anh ba cũng nói anh biết ư?”
Hà Nhật Dương tự luyến nói: “Đó gọi là! Biết người biết ta! Em rể đẹp trai như vậy còn không để ý thì có thể để ý đến ai chứ?”
Đôi mắt Tống Thanh liếc ngang hắn một cái: “Anh đừng lôi anh ba vào đó.”
Hà Nhật Dương cắn lên vành tai Tống Thanh: “Biết rồi! Bà vợ quản gia!”
Tống Thanh trừng hắn: “Em không có!”
“Lần này không chỉ có anh ba đến, mà anh tư và anh năm cũng đi!” Hà Nhật Dương giải thích rằng: “Mảnh đất đó cũng không hề rẻ, khi đó phải dùng sáu trăm tỷ mới mua được đó!”
Tống Thanh tò mò hỏi: “Vậy anh định mụa bao nhiêu?”
“Cao nhất là một trăm năm mươi tỷ.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng mỉm cười: “Đây chính là một địa điểm tốt! Thu mua được, nhà họ Hà sẽ mở công ty ở thành phố G!”
Tống Thanh không hiểu chuyện liên quan đến công việc này, cô cũng không muốn tìm hiểu. Sau khi mặc xong trang phục, cô nói: “Vậy em đi tìm anh cả đây!”
“Đi đi.” Hà Nhật Dương cười tít mắt nhìn Tống Thanh.
Hắn không hề nói cho Tống Thanh biết, anh chuẩn bị mảnh đất đó để làm quà tặng cô.