Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-254
CHƯƠNG 254: ẨN GIẤU
Lý Xuân thầm nghĩ, lẽ nào thiếu phu nhân nhìn thấy nhân viên khách sạn bị người ta bắt nạt nên mới không nhịn được mà đứng ra lo chuyện bao đồng, cho nên bị người ta bắt nạt rồi?
Nếu là như vậy thật thì phải tìm ra tên khốn kia sau đó dạy cho hắn một trận đàng hoàng mới được.
Lý Xuân nói kết quả điều tra cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương không nói gì, chỉ gật đầu.
Ăn cơm xong, giờ nghỉ trưa.
Mấy người trong phòng bắt đầu chơi bài và nói chuyện phiếm, chuẩn bị buổi tối đi đến Thế Giới Điêu Khắc Băng.
Tống Thanh ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, cầm số điện thoại Trình Thiên Cát để lại trong tay, do dự một hồi, cuối cùng vẫn thêm zalo của đối phương.
Tống Thanh thấy tên zalo của đối phương viết: Tiểu Thiên Sứ của tôi, em ở phương nào? Em có biết tôi tìm em cực khổ lắm không?
Tống Thanh liền cảm thấy có gì đó không hay rồi.
Hắn... Hắn vẫn luôn tìm mình sao?
Trong đầu Tống Thanh bỗng hiện lên hình ảnh lặp đi lặp lại vô số lần trong mơ kia.
Anh trai nhỏ cười híp mắt đứng trước mặt, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ một cái trán mình: “Nhóc con, rốt cuộc anh cũng tìm được em!”
Anh trai nhỏ trong mơ trông khá mơ hồ, không nhìn rõ ngũ quan, đó thật sự là Trình Thiên Cát sao?
Hay nói cách khác, anh trai nhỏ khi còn bé lớn lên có dáng dấp của Trình Thiên Cát bây giờ sao?
Lúc Tống Thanh đang suy nghĩ lung tung, liền có một thông báo zalo.
Ngón tay Tống Thanh chạm một cái, tin nhắn do Trình Thiên Cát gửi tới.
Hắn gửi một bức ảnh, nội dung bức ảnh là vết thương đã băng bó xong.
Cánh tay rắn chắc lực lưỡng, bộ dạng khi được băng bó trông cũng rất đẹp.
Trình Thiên Cát còn gửi kèm theo ba chữ: “Đừng lo lắng.”
Mắt Tống Thanh liền hiện lên tia ấm áp, trả lời lại: “Ai thèm.”
Trình Thiên Cát liền gửi lại hình một khuôn mặt cười: “Đi chơi thêm nhiều nơi ở Đông Bắc nhé, chơi vui vẻ nhé!”
Tống Thanh không biết nên trả lời cái gì, chỉ đành cất điện thoại đi.
Hà Nhật Dương vừa đánh mạt trượt vừa để ý Tống Thanh.
Từ lúc ăn cơm trưa đến giờ, Tống Thanh đều mang dáng vẻ tâm sự đầy mình.
Cô có tâm sự gì ư?
Đang lo lắng chuyện ba mẹ về nước sao?
Hắn đã khiến ba mẹ có nhiều cảm tình hơn với cô, chắc không có vấn đề gì đâu?
Sáng sớm hôm nay, mẹ cũng đã hỏi rất nhiều chuyện về cô, còn hỏi đến một số chuyện khi còn bé.
Chắc bà muốn tiếp nhận Thanh Thanh đây mà?
Nếu không, với tính cách cố chấp của mình, bà sẽ không bao giờ để mắt đến người bản
thân ghét.
Hắn có nên nói với Thanh Thanh một tiếng, nói mẹ đã quý cô hơn rồi không nhỉ?
Hà Nhật Dương đang nghĩ ngợi thì Tống tam bên cạnh liền đẩy hắn một cái: “Nghĩ gì thế? Đến lượt cậu! Hai người đã kết hôn gần nửa năm rồi, còn dính nhau như vậy làm gì! Không nhìn một lúc thì chết được chắc?”
Nghe thấy giọng pha trò của Tống tam, Hà Nhật Dương mới hoàn hồn, tươi cười trả lời: “Đúng vậy, tôi muốn cả đời này không xa cô ấy, luôn bên nhau mãi như vậy.”
Những người khác liền bật cười, giục Hà Nhật Dương ra bài nhanh một chút.
Hà Nhật Dương đánh bừa một lá bài, một giây sau thì ba người kia đều nhất loạt nở nụ cười: “Ù!”
Hà Nhật Dương bật cười: “Mấy người đang hùa vào bắt nạt tôi hả! Nào nào nào, đưa tài khoản cho Lý Xuân đi, thua thì không thể quỵt nợ!”
Mọi người chơi bài những mấy tiếng liền, sắc trời cũng đã tối lắm rồi.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, mới năm giờ mà trời đã đen kịt rồi.
Có điều đến buổi tối, thành phố Băng Tuyết mới càng thêm lộng lẫy huy hoàng.
Đoàn người không đi xe, cứ đi bộ như vậy ra ngoài.
Hai bên đường đi khác hẳn những nơi khác.
Khắp nơi đều là người tuyết.
Tống Thanh liền ham chơi, chạy ra chụp ảnh với một người tuyết, sau đó còn nhảy múa cùng người tuyết đó.
Hà Nhật Dương chụp lại toàn bộ quá trình cho Tống Thanh.
Cứ chơi rồi chơi, Tống Thanh liền vứt chuyện của Trình Thiên Cát sang một bên.
Dù sao, chồng mới là quan trọng nhất!
Thấy Tống Thanh không còn trầm ngâm lo lắng nữa, Hà Nhật Dương cũng yên lòng đôi chút.
Dù Tống Thanh phiền lòng vì điều gì, hắn cũng chỉ hy vọng cô nhóc của hắn sống không buồn không lo.
“Mấy người đến thật đúng lúc, mấy ngày nay đang có một cuộc thi điêu khắc băng đó.” Tống Nhất giải thích: “Không xa đâu, ở ngay phía trước kia kìa. Có vô số tuyển thủ điêu khắc tới đây để sáng tác! Đây chính là vẻ đẹp khác hẳn với những thể loại điêu khắc khác đó!”
Tống Thanh gật gật đầu.
Lần này tới Đông Bắc, đúng là lời quá mà!
Rất nhanh liền đến nơi.
Đằng xa, Tống Thanh thấy một vùng đèn huy hoàng.
Mọi người đều mặc như cái túi lớn, bọc kĩ cơ thể.
Nhiều người đi qua đi lại thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của các nhà điêu khắc.
Tống Thanh cũng học mỹ học, hiện giờ lại đang học thiết kế, bởi vậy lại càng thêm hứng thú với các tác phẩm nghệ thuật như vậy.
Có không ít người làm sắp xong rồi, đang làm công tác hoàn thiện cuối cùng.
Ngọn đèn chiếu lên bề mặt của những tác phẩm kia, đúng là đẹp không gì sánh được mà!
“Đúng là cao thủ đều ở dân gian mà!” Tống Ngũ không nhịn được mà thốt lên: “Bình thường những người làm nghệ thuật trong dân gian đều không hay lộ diện, nhưng nếu đã ra tay thì khỏi phải bàn.”
Tống Thanh tò mò hỏi: “Tại sao bình thường lại không lộ diện vậy?”
Tống Ngũ giơ tay chạm lên mũ của Tống Thanh, dù có cách một lớp mũ cũng muốn xoa cái đầu nhỏ của Tống Thanh, nói: “Bởi vì không phải nơi nào cũng có nghệ thuật điêu khắc băng. Chỉ có những nơi lạnh khủng khiếp mới có được những khối băng cao như vậy, cho nên loại cuộc thi này phải tổ chức ở phạm vi nhỏ, không thể tổ chức trên diện rộng được.”
Hà Nhật Dương nói bổ sung: “Em cũng đâu thể kêu một đám người tổ chức điêu khắc băng ở vùng xích đạo đúng không?”
Tống Thanh thử tưởng tượng đến hình ảnh kia...
Một đám hotgirt mặc bikini ở đó, một đám nhà điêu khắc băng mặc quần đùi điêu khắc lên một tảng băng…
Hình ảnh đẹp đến nỗi không dám nghĩ tới.
Những người khác đều bật cười.
Tống Nhị luôn mang bộ mặt lạnh như băng, cũng ôn nhu nhìn Tống Thanh.
Cô nhóc thấp hơn hắn một cái đầu này đã đụng tới nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng hắn.
Giống như người đàn ông có lạnh lùng đến đâu thì cũng sẽ nuôi một con mèo ôn nhu vậy.
Bởi vì thích nên mới ôn nhu.
“Anh Nhị, nghe nói lúc tiến hành huấn luyện, các anh cũng ở trần trong tuyết hả?” Tống Thanh không nhịn được tò mò hỏi Tống Nhị.
Tống Nhị gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”
Tống Thanh lập tức há to miệng, giơ ngón cái về phía Tống Nhị: “Anh Nhị thật là giỏi!”
Tống Nhị liền cong mày, giơ tay lên học theo động tác của Tống Ngũ, xoa đỉnh đầu Tống Thanh.
Ừ, cảm giác thật không tệ chút nào.
Thấy Tống Nhị làm như vậy, mấy anh em khác lập tức há to miệng, biểu cảm gương mặt khó có thể tin!
Vua lạnh lùng vạn năm cũng biết cười ư!
Mấy anh em thay phiên nhau xoa đỉnh đầu của Tống Thanh, khiến Tống Thanh ôm mũ bỏ chạy: “Các anh bắt nạt em! Em về mách bà ngoại!”
Mọi người liền bật cười.
Tống Thanh chạy đến bên môt nhà điêu khắc đang điêu khắc hình con rồng, nhìn ông tỉ mỉ điêu khắc từng chi tiết một.
Ông ngẩng đầu thấy Tống Thanh, liền nói: “Cô bé cũng thích cái này hả?”
Tống Thanh gật đầu nói: “Vâng, cháu học thiết kế nên rất thích những tác phẩm mang đầy vẻ đẹp như vậy.”
Sư phụ nhất thời cười ha hả nói: “Xem ra chúng ta có người kế nghiệp rồi!”
Tống Thanh hỏi: “Sư phụ, bác là người học chuyên ngành điêu khắc sao?”
Sư phụ vỗ lên tác phẩm của mình trả lời: “Đúng vậy, có điều bình thường ta chỉ điêu khắc một số đồ án đơn giản ở xưởng của gia đình, hàng năm vào lúc này mới có cơ hội tới đây thoả thích thể hiện sở thích cá nhân thôi! Xem này, ở đây nhiều băng như vậy, muốn làm sao thì làm vậy! Đúng thật thỏa mãn mà.”
Tống Thanh nhìn theo hướng tay chỉ của sư phụ, xa xa có người đang dùng một xe ngựa lớn kéo các khối băng đến đây.
Tống Thanh không nhịn được mà hỏi: “Những khối băng này được lấy từ đâu vậy ạ?”
“Lấy từ nước sông đóng băng ở đằng kia.” Tay sư phụ chỉ ra một hướng nói: “Băng bên kia có chất lượng tốt nhất, điêu khắc sẽ đẹp nhất! Nhìn con rồng của ta xem có giống thật không?”
Tống Thanh ra sức gật đầu.
Sư phụ kiêu ngạo nói: “Ước mơ của ta chính là có thể điêu khắc ra một con rồng băng có bá khí nhất, đẹp nhất thế giới này!”
“Bác nhất định sẽ làm được mà! Bác cố lên nhé!” Tống Thanh giơ ngón tay cái lên, cổ vũ cho sư phụ.
Lúc những người khác chạy tới vừa hay nghe được chuyện của Tống Thanh và sư phụ.
“Thanh Thanh đúng là quá thiện lương đó.” Tống Tứ cười ha hả nói: “Giống hệt cô năm đó.”
Những người khác yên lặng gật đầu.
Tống Thanh xem xong rồng băng rồi, lại chạy đi xem thứ khác.
Hà Nhật Dương gọi Tống Thanh lại, Tống Thanh vừa quay đầu liền thấy Hà Nhật Dương đang cầm hai xiên kẹo hồ lô đến.
“Oa, em rất thích! Cám ơn anh!” Tống Thanh đưa tay nhận lấy, vui vẻ ăn.
Bởi vì buổi tối nhiệt độ cực thấp, kẹo hô lô nhanh chóng bị đông lại, khi ăn trong miệng đúng là có một phong vị khác.
“Ngon không?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Ngon!” Tống Thanh vui vẻ trả lời.
“Anh thử với.” Hà Nhật Dương cúi đầu cắn một miếng ở cây kẹo hồ lô Tống Thanh vừa ăn.
Mặt Tống Thanh lập tức ửng hồng!
Hắn ăn cây kẹo hô lô mình vừa cắn rồi ư!
Ôi ôi ôi, các anh ở bên cạnh đang nhìn kìa!
Một vừa hai phải thôi chứ!
“Chúng ta không thấy gì cả.” Tống Nhất quay người đi.
Những người khác cũng yên lặng xoay người theo.
Từ lúc ăn cơm trưa, Hà Nhật Dương đã đưa mắt nhìn Tống Thanh rất lâu rồi.
Đến khi ra ngoài, hai người cũng không được thân mật chút nào, chắc em rể không nhịn được nữa rồi!
Ha ha ha ha ha...
Hà Nhật Dương cười híp mắt nói: “Ừm, thực sự rất ngọt!”
Nói xong, Hà Nhật Dương cúi đầu, liếm nước đường còn dính bên mép Tống Thanh: “Ôi, cái này còn ngọt hơn.”
Tống Thanh thẹn thùng hận không thể đào hố chui xuống dưới băng!
Sao lại có làm loại chuyện như vậy giữa thanh thiên bạch nhật chứ?
Sao lại như vậy chứ!
Lý Xuân sớm đã lánh ra xa, vờ như không nhìn thấy.
Tống Thanh đỏ mặt giơ tay lên đấm ngực Hà Nhật Dương: “Đừng lộn xộn! Nhiều người như vậy mà!”
“Ừ, đợi về nhà nằm trên giường thì mới quấy em.” Giọng Hà Nhật Dương dịu nhẹ như nước suối róc rách, trong suốt mà mỹ hảo.
Mặt Tống Thanh đỏ hơn: “Đừng lộn xộn nữa!”
Lúc xấu hổ cô thường nói hai chữ này.
“Thanh Thanh...” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nắm bàng tay đang đeo gang tay của Tống Thanh, áp trán lên đỉnh đầu Tống Thanh: “Anh muốn đi vào tim em được không?”
Lý Xuân thầm nghĩ, lẽ nào thiếu phu nhân nhìn thấy nhân viên khách sạn bị người ta bắt nạt nên mới không nhịn được mà đứng ra lo chuyện bao đồng, cho nên bị người ta bắt nạt rồi?
Nếu là như vậy thật thì phải tìm ra tên khốn kia sau đó dạy cho hắn một trận đàng hoàng mới được.
Lý Xuân nói kết quả điều tra cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương không nói gì, chỉ gật đầu.
Ăn cơm xong, giờ nghỉ trưa.
Mấy người trong phòng bắt đầu chơi bài và nói chuyện phiếm, chuẩn bị buổi tối đi đến Thế Giới Điêu Khắc Băng.
Tống Thanh ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, cầm số điện thoại Trình Thiên Cát để lại trong tay, do dự một hồi, cuối cùng vẫn thêm zalo của đối phương.
Tống Thanh thấy tên zalo của đối phương viết: Tiểu Thiên Sứ của tôi, em ở phương nào? Em có biết tôi tìm em cực khổ lắm không?
Tống Thanh liền cảm thấy có gì đó không hay rồi.
Hắn... Hắn vẫn luôn tìm mình sao?
Trong đầu Tống Thanh bỗng hiện lên hình ảnh lặp đi lặp lại vô số lần trong mơ kia.
Anh trai nhỏ cười híp mắt đứng trước mặt, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ một cái trán mình: “Nhóc con, rốt cuộc anh cũng tìm được em!”
Anh trai nhỏ trong mơ trông khá mơ hồ, không nhìn rõ ngũ quan, đó thật sự là Trình Thiên Cát sao?
Hay nói cách khác, anh trai nhỏ khi còn bé lớn lên có dáng dấp của Trình Thiên Cát bây giờ sao?
Lúc Tống Thanh đang suy nghĩ lung tung, liền có một thông báo zalo.
Ngón tay Tống Thanh chạm một cái, tin nhắn do Trình Thiên Cát gửi tới.
Hắn gửi một bức ảnh, nội dung bức ảnh là vết thương đã băng bó xong.
Cánh tay rắn chắc lực lưỡng, bộ dạng khi được băng bó trông cũng rất đẹp.
Trình Thiên Cát còn gửi kèm theo ba chữ: “Đừng lo lắng.”
Mắt Tống Thanh liền hiện lên tia ấm áp, trả lời lại: “Ai thèm.”
Trình Thiên Cát liền gửi lại hình một khuôn mặt cười: “Đi chơi thêm nhiều nơi ở Đông Bắc nhé, chơi vui vẻ nhé!”
Tống Thanh không biết nên trả lời cái gì, chỉ đành cất điện thoại đi.
Hà Nhật Dương vừa đánh mạt trượt vừa để ý Tống Thanh.
Từ lúc ăn cơm trưa đến giờ, Tống Thanh đều mang dáng vẻ tâm sự đầy mình.
Cô có tâm sự gì ư?
Đang lo lắng chuyện ba mẹ về nước sao?
Hắn đã khiến ba mẹ có nhiều cảm tình hơn với cô, chắc không có vấn đề gì đâu?
Sáng sớm hôm nay, mẹ cũng đã hỏi rất nhiều chuyện về cô, còn hỏi đến một số chuyện khi còn bé.
Chắc bà muốn tiếp nhận Thanh Thanh đây mà?
Nếu không, với tính cách cố chấp của mình, bà sẽ không bao giờ để mắt đến người bản
thân ghét.
Hắn có nên nói với Thanh Thanh một tiếng, nói mẹ đã quý cô hơn rồi không nhỉ?
Hà Nhật Dương đang nghĩ ngợi thì Tống tam bên cạnh liền đẩy hắn một cái: “Nghĩ gì thế? Đến lượt cậu! Hai người đã kết hôn gần nửa năm rồi, còn dính nhau như vậy làm gì! Không nhìn một lúc thì chết được chắc?”
Nghe thấy giọng pha trò của Tống tam, Hà Nhật Dương mới hoàn hồn, tươi cười trả lời: “Đúng vậy, tôi muốn cả đời này không xa cô ấy, luôn bên nhau mãi như vậy.”
Những người khác liền bật cười, giục Hà Nhật Dương ra bài nhanh một chút.
Hà Nhật Dương đánh bừa một lá bài, một giây sau thì ba người kia đều nhất loạt nở nụ cười: “Ù!”
Hà Nhật Dương bật cười: “Mấy người đang hùa vào bắt nạt tôi hả! Nào nào nào, đưa tài khoản cho Lý Xuân đi, thua thì không thể quỵt nợ!”
Mọi người chơi bài những mấy tiếng liền, sắc trời cũng đã tối lắm rồi.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, mới năm giờ mà trời đã đen kịt rồi.
Có điều đến buổi tối, thành phố Băng Tuyết mới càng thêm lộng lẫy huy hoàng.
Đoàn người không đi xe, cứ đi bộ như vậy ra ngoài.
Hai bên đường đi khác hẳn những nơi khác.
Khắp nơi đều là người tuyết.
Tống Thanh liền ham chơi, chạy ra chụp ảnh với một người tuyết, sau đó còn nhảy múa cùng người tuyết đó.
Hà Nhật Dương chụp lại toàn bộ quá trình cho Tống Thanh.
Cứ chơi rồi chơi, Tống Thanh liền vứt chuyện của Trình Thiên Cát sang một bên.
Dù sao, chồng mới là quan trọng nhất!
Thấy Tống Thanh không còn trầm ngâm lo lắng nữa, Hà Nhật Dương cũng yên lòng đôi chút.
Dù Tống Thanh phiền lòng vì điều gì, hắn cũng chỉ hy vọng cô nhóc của hắn sống không buồn không lo.
“Mấy người đến thật đúng lúc, mấy ngày nay đang có một cuộc thi điêu khắc băng đó.” Tống Nhất giải thích: “Không xa đâu, ở ngay phía trước kia kìa. Có vô số tuyển thủ điêu khắc tới đây để sáng tác! Đây chính là vẻ đẹp khác hẳn với những thể loại điêu khắc khác đó!”
Tống Thanh gật gật đầu.
Lần này tới Đông Bắc, đúng là lời quá mà!
Rất nhanh liền đến nơi.
Đằng xa, Tống Thanh thấy một vùng đèn huy hoàng.
Mọi người đều mặc như cái túi lớn, bọc kĩ cơ thể.
Nhiều người đi qua đi lại thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của các nhà điêu khắc.
Tống Thanh cũng học mỹ học, hiện giờ lại đang học thiết kế, bởi vậy lại càng thêm hứng thú với các tác phẩm nghệ thuật như vậy.
Có không ít người làm sắp xong rồi, đang làm công tác hoàn thiện cuối cùng.
Ngọn đèn chiếu lên bề mặt của những tác phẩm kia, đúng là đẹp không gì sánh được mà!
“Đúng là cao thủ đều ở dân gian mà!” Tống Ngũ không nhịn được mà thốt lên: “Bình thường những người làm nghệ thuật trong dân gian đều không hay lộ diện, nhưng nếu đã ra tay thì khỏi phải bàn.”
Tống Thanh tò mò hỏi: “Tại sao bình thường lại không lộ diện vậy?”
Tống Ngũ giơ tay chạm lên mũ của Tống Thanh, dù có cách một lớp mũ cũng muốn xoa cái đầu nhỏ của Tống Thanh, nói: “Bởi vì không phải nơi nào cũng có nghệ thuật điêu khắc băng. Chỉ có những nơi lạnh khủng khiếp mới có được những khối băng cao như vậy, cho nên loại cuộc thi này phải tổ chức ở phạm vi nhỏ, không thể tổ chức trên diện rộng được.”
Hà Nhật Dương nói bổ sung: “Em cũng đâu thể kêu một đám người tổ chức điêu khắc băng ở vùng xích đạo đúng không?”
Tống Thanh thử tưởng tượng đến hình ảnh kia...
Một đám hotgirt mặc bikini ở đó, một đám nhà điêu khắc băng mặc quần đùi điêu khắc lên một tảng băng…
Hình ảnh đẹp đến nỗi không dám nghĩ tới.
Những người khác đều bật cười.
Tống Nhị luôn mang bộ mặt lạnh như băng, cũng ôn nhu nhìn Tống Thanh.
Cô nhóc thấp hơn hắn một cái đầu này đã đụng tới nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng hắn.
Giống như người đàn ông có lạnh lùng đến đâu thì cũng sẽ nuôi một con mèo ôn nhu vậy.
Bởi vì thích nên mới ôn nhu.
“Anh Nhị, nghe nói lúc tiến hành huấn luyện, các anh cũng ở trần trong tuyết hả?” Tống Thanh không nhịn được tò mò hỏi Tống Nhị.
Tống Nhị gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”
Tống Thanh lập tức há to miệng, giơ ngón cái về phía Tống Nhị: “Anh Nhị thật là giỏi!”
Tống Nhị liền cong mày, giơ tay lên học theo động tác của Tống Ngũ, xoa đỉnh đầu Tống Thanh.
Ừ, cảm giác thật không tệ chút nào.
Thấy Tống Nhị làm như vậy, mấy anh em khác lập tức há to miệng, biểu cảm gương mặt khó có thể tin!
Vua lạnh lùng vạn năm cũng biết cười ư!
Mấy anh em thay phiên nhau xoa đỉnh đầu của Tống Thanh, khiến Tống Thanh ôm mũ bỏ chạy: “Các anh bắt nạt em! Em về mách bà ngoại!”
Mọi người liền bật cười.
Tống Thanh chạy đến bên môt nhà điêu khắc đang điêu khắc hình con rồng, nhìn ông tỉ mỉ điêu khắc từng chi tiết một.
Ông ngẩng đầu thấy Tống Thanh, liền nói: “Cô bé cũng thích cái này hả?”
Tống Thanh gật đầu nói: “Vâng, cháu học thiết kế nên rất thích những tác phẩm mang đầy vẻ đẹp như vậy.”
Sư phụ nhất thời cười ha hả nói: “Xem ra chúng ta có người kế nghiệp rồi!”
Tống Thanh hỏi: “Sư phụ, bác là người học chuyên ngành điêu khắc sao?”
Sư phụ vỗ lên tác phẩm của mình trả lời: “Đúng vậy, có điều bình thường ta chỉ điêu khắc một số đồ án đơn giản ở xưởng của gia đình, hàng năm vào lúc này mới có cơ hội tới đây thoả thích thể hiện sở thích cá nhân thôi! Xem này, ở đây nhiều băng như vậy, muốn làm sao thì làm vậy! Đúng thật thỏa mãn mà.”
Tống Thanh nhìn theo hướng tay chỉ của sư phụ, xa xa có người đang dùng một xe ngựa lớn kéo các khối băng đến đây.
Tống Thanh không nhịn được mà hỏi: “Những khối băng này được lấy từ đâu vậy ạ?”
“Lấy từ nước sông đóng băng ở đằng kia.” Tay sư phụ chỉ ra một hướng nói: “Băng bên kia có chất lượng tốt nhất, điêu khắc sẽ đẹp nhất! Nhìn con rồng của ta xem có giống thật không?”
Tống Thanh ra sức gật đầu.
Sư phụ kiêu ngạo nói: “Ước mơ của ta chính là có thể điêu khắc ra một con rồng băng có bá khí nhất, đẹp nhất thế giới này!”
“Bác nhất định sẽ làm được mà! Bác cố lên nhé!” Tống Thanh giơ ngón tay cái lên, cổ vũ cho sư phụ.
Lúc những người khác chạy tới vừa hay nghe được chuyện của Tống Thanh và sư phụ.
“Thanh Thanh đúng là quá thiện lương đó.” Tống Tứ cười ha hả nói: “Giống hệt cô năm đó.”
Những người khác yên lặng gật đầu.
Tống Thanh xem xong rồng băng rồi, lại chạy đi xem thứ khác.
Hà Nhật Dương gọi Tống Thanh lại, Tống Thanh vừa quay đầu liền thấy Hà Nhật Dương đang cầm hai xiên kẹo hồ lô đến.
“Oa, em rất thích! Cám ơn anh!” Tống Thanh đưa tay nhận lấy, vui vẻ ăn.
Bởi vì buổi tối nhiệt độ cực thấp, kẹo hô lô nhanh chóng bị đông lại, khi ăn trong miệng đúng là có một phong vị khác.
“Ngon không?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Ngon!” Tống Thanh vui vẻ trả lời.
“Anh thử với.” Hà Nhật Dương cúi đầu cắn một miếng ở cây kẹo hồ lô Tống Thanh vừa ăn.
Mặt Tống Thanh lập tức ửng hồng!
Hắn ăn cây kẹo hô lô mình vừa cắn rồi ư!
Ôi ôi ôi, các anh ở bên cạnh đang nhìn kìa!
Một vừa hai phải thôi chứ!
“Chúng ta không thấy gì cả.” Tống Nhất quay người đi.
Những người khác cũng yên lặng xoay người theo.
Từ lúc ăn cơm trưa, Hà Nhật Dương đã đưa mắt nhìn Tống Thanh rất lâu rồi.
Đến khi ra ngoài, hai người cũng không được thân mật chút nào, chắc em rể không nhịn được nữa rồi!
Ha ha ha ha ha...
Hà Nhật Dương cười híp mắt nói: “Ừm, thực sự rất ngọt!”
Nói xong, Hà Nhật Dương cúi đầu, liếm nước đường còn dính bên mép Tống Thanh: “Ôi, cái này còn ngọt hơn.”
Tống Thanh thẹn thùng hận không thể đào hố chui xuống dưới băng!
Sao lại có làm loại chuyện như vậy giữa thanh thiên bạch nhật chứ?
Sao lại như vậy chứ!
Lý Xuân sớm đã lánh ra xa, vờ như không nhìn thấy.
Tống Thanh đỏ mặt giơ tay lên đấm ngực Hà Nhật Dương: “Đừng lộn xộn! Nhiều người như vậy mà!”
“Ừ, đợi về nhà nằm trên giường thì mới quấy em.” Giọng Hà Nhật Dương dịu nhẹ như nước suối róc rách, trong suốt mà mỹ hảo.
Mặt Tống Thanh đỏ hơn: “Đừng lộn xộn nữa!”
Lúc xấu hổ cô thường nói hai chữ này.
“Thanh Thanh...” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nắm bàng tay đang đeo gang tay của Tống Thanh, áp trán lên đỉnh đầu Tống Thanh: “Anh muốn đi vào tim em được không?”