Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-249
CHƯƠNG 249: VỀ NHÀ HỌ TỐNG
Thẩm Tứ ung dung nói: “Nhà họ Tống chúng ta sở dĩ dùng con số để đặt tên, là bởi vì ông nội đã từng cảnh cáo qua chúng tôi. Thời đại bây giờ tuy đã khác xưa, nhưng tinh thần thiết yếu của Nhà họ Tống không thể lung lay được. Chúng ta là những nam nhi nhiệt huyết, phải bảo vệ nước nhà trung thành với thiên hạ. Nếu anh cả chết thì anh ba sẽ tiến lên! Cho đến khi giết chết được hết tất cả các người đàn ông và phụ nữ cuối cùng trong nhà!”
Tống Tử Dao gật đầu nói: “Đúng vậy, ông nội của ta năm xưa là một người yêu nước, những tư tưởng này đều đã khắc sâu trong xương cốt của ông rồi, phải có lòng trung thành với nước với dân với thiên hạ. Tư tưởng này đã truyền đến đời ba, sau đó lại truyền đến anh trai, bây giờ lại truyền đến phiên các cháu. Rất tốt.”
Hà Nhật Dương chợt cảm thấy đáng kính trọng vô cùng.
“Được rồi, đừng đứng nói chuyện nữa, bên ngoài lạnh lắm!” Tống Ngũ cười và thay đổi đề tài nói: “Nhật Dương, lần này đến Đông Bắc, em nhất định phải chơi hết sức mình. Mắc công em tưởng Nhà họ Tống không có ai, thì có thể tùy tiện ăn hiếp công chúa nhỏ của chúng ta.!
Tống Thanh đắc ý nhìn Hà Nhật Dương, làm một gương mặt gian xảo nói: “Anh nghe chưa? Bây giờ em là người có chỗ dựa rồi đó nha!”
Mọii người chợt cười phá lên.
“Đúng đúng đúng, vợ là lớn nhất.” ánh mắt của hắn chứa đầy sự chiều chuộng yêu thương với Tống Thanh, hắn giơ tay lên nắm lấy chiếc nón của Tống Thanh nói: “Đi nào, chúng ta đừng để bà ngoại phải sốt ruột chờ đợi nữa.”
Để thể hiện sự xem trọng đối với Nhà họ Tống, bốn vị trợ lý hàng đầu đều cùng nhau đến đó.
Vả lại còn mang theo món quà lớn của Nhà họ Hà nữa.
Một đám người, oai phong lẫm liệt lái xe đi về phía Nhà họ Tống.
Những ngày này, tỉnh G vừa mới trải qua một trận tuyết lớn.
Đầu đường đều là những đống tuyết vẫn chưa tan chảy.
Tống Thanh nằm dài trên xe, vui mừng thưởng thức phong cảnh nên thơ bên ngoài.
Nhìn thấy Tống Thanh thích cảnh tuyết như vậy, Tống Ngũ mới cười nói: “Thanh Thanh, em có muốn ở Đông Bắc lâu thêm nữa không? Mấy ngày nữa, thì bọn anh sẽ dẫn em đi xem băng đăng và đèn băng, còn có cảnh bắt cá mùa đông vô cùng ngoạn mục nữa.”
Tống Thanh sáng mắt ra: “Thật ư?”
“Đương nhiên rồi!” Tống tam mở miệng nói: “Bà nội đã nói rồi, chỉ cần em thích, thì đều sẽ làm em mãn nguyện!”
Tống Thanh lập tức cười rất tươi.
Hà Nhật Dương mỉm cười nhìn Tống Thanh.
Tiếp xúc với Tống Thanh càng nhiều, thì hắn càng dễ dàng phân biệt được vô số cảm xúc của Tống Thanh.
Lúc cô ấy vui vẻ, thì ánh mắt của cô ấy sẽ rất có tinh thần.
Cũng giống như cô ấy bây giờ vậy.
Dường như đã bỏ hết những gánh nặng xuống, chỉ còn lại vui mừng mà thôi.
Tống Thanh dựa vào người Tống Tử Dao một lúc, cô khoác tay của bà, dịu dàng nói: “Mẹ, có phải mẹ nhớ quê hương, nên càng gần tới nhà thì mẹ mới ít nói đi không?”
Tống Tử Dao bất lực chạm nhẹ vào chóp mũi của Tống Thanh một cái: “Dù con biết cũng không nên nói ra ngoài như vậy.”
Tống Thanh nghiêm túc nhìn Tống Tử Dao: “Nhưng đây là nhà của mẹ mà!”
“Đúng rồi, rời khỏi nhà hết hai mươi mấy năm, đột nhiên quay về, nhìn thành phố đã trở nên xa lạ này, thật sự mẹ có cảm giác xa xôi vô cùng.” Tống Tử Dao nhìn mọi thứ xa lạ ngoài kia, nhẹ nhàng nói: “Ngày về bóng xế trăng tà. Giọng xưa vẫn vậy, tóc giờ điểm sương. Ngu ngơ chú bé bên đường. Hỏi rằng khách tới từ phương trời nào”
“Mẹ lúc này, có lẽ chính là tâm trạng như vậy.”
“Mẹ…” Tống Thanh yên lặng nhìn Tống Tử Dao.
“Được rồi được rồi, mẹ cũng chỉ cảm thán một chút thôi, xem bộ mặt của con giống như sắp khóc vậy. Nếu cho bà ngoại và cậu mợ của con nhìn thấy, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” Tống Tử Dao mỉm cười nhéo khuôn mặt của Tống Thanh nói: “Mau chuẩn bị đi, chúng ta sắp tới nơi rồi!”
Trong lúc họ nói chuyện, thì chiếc xe đã dừng lại trước cửa một căn nhà cũ màu xám đậm.
Tống Tử Dao vừa xuống xe thì đã xúc động vô cùng: “Căn nhà này vẫn còn chưa bị tháo dỡ sao?”
Tống tam bước xuống xe, mỉm cười giải thích: “Không, căn nhà này đã có lịch sự hàng trăm năm rồi, cũng được xem là di tích cấp hai được chính phủ bắt đầu bảo vệ. Cho nên, chúng cháu đã cố gắng giữ lại những kiến trúc này.”
“Có thể bảo vệ những căn nhà này trong thành phố, mấy đứa thật là có tâm.” Tống Tử Dao lắc đầu nói: “Những căn nhà này, đều được xây từ rất lâu rồi.”
Lúc này, có mấy người đi ra từ cánh cửa lớn, họ nhìn thấy Tống Thanh, Tống Tử Dao, và Hà Nhật Dương đang đứng kế bên, chợt rất vui mừng kêu lên: “Tiểu thư, tiểu tiểu thư, tiểu cô gia đã về rồi!”
Tống Thanh rất kinh ngạc.
Tiểu tiểu thư, tiểu cô gia là cái quỷ gì chứ?
Tống Nhất nhanh chóng đi ra từ phía sân vườn, tới nghênh đón họ: “Cô!”
Tống Thanh lập tức hạ thấp giọng xuống giải thích: “Đây là anh cả.”
Tống Tử Dao gật đầu ngay: “Ừ.”
Tống Nhất lớn tuổi nhất trong các anh em của mình, anh ấy đã ba mươi sáu tuổi rồi, nhưng đến nay vẫn chưa kết hôn.
Chắc là do anh biết cách bảo dưỡng, nên nhìn cứ tưởng là hai mươi mấy tuổi thôi.
Tống Nhất thân là anh cả của Nhà họ Tống, nên tất nhiên sẽ đảm nhiệm trọng trách của nguyên cả nhà họ Tống .
Con cháu của Nhà họ Tống đã có người đi tòng quân, cũng có người làm việc cho chính phủ, anh thân là đại ca, thì đương nhiên cũng phải kinh doanh làm ăn rồi.
“Bà nội đã đợi không được nữa rồi, mời cô qua bên này.” Tống Nhất mỉm cười chào hỏi với Tống Tử Dao xong, mới nói với Tống Thanh và Hà Nhật Dương: “Lần này Thanh Thanh và Nhật Dương trở về, nhất định phải ở lại thêm vài ngày nữa, có cần gì thì cứ nói với anh. Đây là nhà của các em, nên không cần phải khách sáo.”
“Dạ, đương nhiên rồi ạ.” Tống Thanh trả lời cùng lúc với Hà Nhật Dương.
Mọi người cứ tiếp tục đi vào bên trong.
Tống Thanh để ý rằng, lối kiến trúc trong căn nhà của Nhà họ Tống khác hoàn toàn với những căn nhà ở miền Nam.
Đại khái là do miền Bắc, Nhà họ Tống lại ở Đông Bắc nữa, cho nên lối kiến trúc này sẽ không có những chi tiết tinh tế như điêu long khắc phụng, mà là uy nghi bễ nghễ, rắn chắc và thiết thực làm chủ yếu.
Mái nhà màu xám đậm, bức tường màu xám nhạt, nền nhà màu xanh lá, trông tế nhị và đằm thắm.
Chỗ này cũng có những cây thực vật thường xanh hoặc thực vật chịu được rét làm chủ yếu, được cắt tỉa rất gọn gàng, tinh xảo và không mất đi sự bá đạo.
Sau khi vào đến ngôi vườn, thì Tống Thanh đã nhìn thấy Bà cụ Tống đang dẫn theo một nhóm người đi về phía mình, cô vừa mới đưa tay ra kéo tay Tống Tử Dao lại, thì đột nhiên không thấy bà đâu cả.
Cô ngước đầu lên nhìn qua đó, thì Tống Tử Dao đã bỏ mặc hết tất cả mọi người, chạy như bay về phía Bà cụ Tống.
“Mẹ...” Tống Tử Dao run rẩy nói, cuối cùng cũng có thể hô lên tiếng gọi mà bà đã cất giấu trong lòng suốt hai mươi mấy năm.
Khóe mắt của Tống Thanh ướt đẫm hết.
Cô hiểu rất rõ tâm trạng khi vừa tìm thấy mẹ lúc ấy.
Trước mặt bà ngoại, mẹ cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi!
Đôi môi của Bà cụ Tống run lên, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng, bà run rẩy thò tay ra sờ lên đầu Tống Tử Dao, khẽ gật đầu: “Tốt rồi, về nhà là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Tống Tử Dao hất áo ra, chuẩn bị quỳ trước mặt Bà cụ Tống, thì đã bị bà cản lại.
“Đứa con gái của Nhà họ Tống ta, rất cao quý. Người khác không thương tiếc thì chúng ta sẽ tự thương.” Bà cụ Tống mạnh mẽ nói: “Muốn quỳ, thì phải quỳ trước mặt linh vị của ba con. Con chỉ có lỗi với ba con mà thôi, chứ con không hề có lỗi với bất cứ người nào khác. Tiểu Linh và Thanh Thanh, đều là những đứa con của Nhà họ Tống chúng ta. Làm mẹ thì phải hy sinh tất cả cho con mình, đó là điều đương nhiên!”
Tống Tử Dao càng ngày càng không thể khống chế được nước mắt của mình: “Mẹ, con đã về rồi!”
Mợ cả đưa tay ra kéo Tống Tử Dao đứng dậy nói: “Tử Dao, bên ngoài trời lạnh, hãy vào nhà nói chuyện nào.”
Tống Tử Dao lúc này mới đứng thẳng người dậy.
Tống Thanh đi theo chào hỏi mọi người cùng Hà Nhật Dương: “Chào bà ngọai, cậu cả, mợ ba, mợ tư, mợ năm, mợ sáu!”
“Được được được!” Mọi người đều đồng thanh trả lời: “Cuối cùng cũng trở về rồi! Nào, mau vào nhà nói chuyện nào!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương lập tức bị mọi người dẫn vào một khu vườn lớn phía sau, đi thêm mấy bước nữa mới tới được nhà trong.
Vừa mới vào nhà.
Trời ơi!
Đúng là quá hạnh phúc!
Nguyên một căn nhà, ấm áp như mùa xuân vậy.
Tống Thanh cùng những người khác đểu cởi bỏ áo khoác, toàn thân đều giống như đã giảm bớt mấy ký vậy.
Bà cụ Tống kéo tay Tống Thanh và Tống Tử Dao ngồi xuống, dưới chân ấm áp vô cùng, ngay đến bàn tọa cũng vậy, Tống Thanh lúc này cũng không muốn phải đứng dậy nữa rồi.
“Bà ngoại, bà và cậu mợ đều sống ở đây sao?” Tống Thanh chợt thắc mắc hỏi: “Các cậu của con đều sống trong căn phòng như vậy sao?”
Khắp nhà ai cũng bật cười: “Sao lại có thể như vậy được? Đây chỉ là nơi mà lão phu nhân sinh sống mà thôi. Sao mọi người lại dám làm phiền lão phu nhân chứ?”
Mợ cả nói: “Chúng ta đã sớm dọn ra ngoài ở rồi, ai ở nhà nấy, mỗi khi lễ tết đều trở về đây, cho nên chỗ này cũng có chỗ ở cho mọi người, chỉ là mọi người không thường xuyên về đây ở mà thôi. Các cháu yên tâm, phòng của các cháu đã chuẩn bị sẵn từ sớm rồi! Nếu không thích ở đây, thì có thể ở trong nhà của cậu cả! Nhất là căn phòng của anh cả cháu là rộng rãi nhất, đảm bảo cháu sẽ thích!”
Mợ ba nghe mợ cả nói như vậy, chợ khẽ ho một tiếng nói: “Không sao cả, không thích ở căn nhà quá lớn, thì có thể đến nhà của mợ. Nhị ca của cháu bây giờ vẫn còn đang trên đường trở về, cháu cũng biết mà, những người đi lính, thì không thể so sánh với những người kinh doanh được. Nhị ca của cháu cứ bận rộn suốt ngày, nghe nói cháu và Tử Dao phải về đây, nên đã báo cáo với cấp trên từ trước để xin nghỉ phép!”
Mợ tư cũng nói: “Đúng vậy, Tống Nhị đứa trẻ này cũng thật sự rất bận rộn. Nhưng mà, lúc ba còn sống người ông xem trọng nhất cũng là Tống Nhị. Nhà chúng ta nhiều đứa như vậy, có đứa thì làm ăn, có đứa thì đi lính, có đứa thì làm cho chính phủ, chỉ có Tống Nhị là giỏi nhất. Đâu giống như Tống tam nhà ta, haiz, làm quan riết, làm đến nỗi bản thân nó họ gì cũng sắp quên mất tiêu rồi!”
“Mẹ!” Tống tam rất khó xử: “Mẹ đang nói bậy gì trước mặt cô và em gái vậy?”
Mợ năm nhịn không nổi cười ha hả nói: “Được rồi được rồi, đừng ép mấy đứa trẻ nữa. Tử Dao vừa mới về đây, đương nhiên phải ở chung với mẹ rồi. Thanh Thanh vẫn còn nhỏ, hiếu động, nên cứ tùy ý nó là được rồi, dù sao thì chúng ta sao cũng được mà! Chỉ là đừng làm cho cô gia bị thiệt thòi là được. Cô gia của nhà chúng ta, đâu phải là người bình thường đâu.”
Hà Nhật Dương lập tức trả lời: “Mợ năm quá khách sáo rồi! Khi cháu ở bên ngoài dù có đặc biệt như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là chồng của Thanh Thanh mà thôi. Khi về đến nhà, cháu cũng là hậu bối, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của các tiền bối rồi. Cho nên, bà ngoại cho cháu ở đâu thì cháu sẽ ở đó, dù chỉ cho cháu một cái chuồng chó, thì đó cũng là một cái chuồng chó ngọt ngào của cháu và Thanh Thanh!”
Cách giáo dục của Nhà họ Hà, luôn luôn tuân thủ theo hai chữ trung và hiếu.
Hai điều này, cũng là thứ mà Nhà họ Tống vốn dĩ phải có.
Vì thế Bà cụ Tống mới càng ngày càng hài lòng với đứa cháu rể này.
Tống Thanh nghe thấy Hà Nhật Dương nói như vậy, lập tức ném cho hắn một cái liếc dữ tợn!
Vậy mà hắn vẫn nói ra được!
Nhà họ Tống dù nghèo cỡ nào, cũng sẽ không thể nào cho hắn cái chuồng chó được!
Thẩm Tứ ung dung nói: “Nhà họ Tống chúng ta sở dĩ dùng con số để đặt tên, là bởi vì ông nội đã từng cảnh cáo qua chúng tôi. Thời đại bây giờ tuy đã khác xưa, nhưng tinh thần thiết yếu của Nhà họ Tống không thể lung lay được. Chúng ta là những nam nhi nhiệt huyết, phải bảo vệ nước nhà trung thành với thiên hạ. Nếu anh cả chết thì anh ba sẽ tiến lên! Cho đến khi giết chết được hết tất cả các người đàn ông và phụ nữ cuối cùng trong nhà!”
Tống Tử Dao gật đầu nói: “Đúng vậy, ông nội của ta năm xưa là một người yêu nước, những tư tưởng này đều đã khắc sâu trong xương cốt của ông rồi, phải có lòng trung thành với nước với dân với thiên hạ. Tư tưởng này đã truyền đến đời ba, sau đó lại truyền đến anh trai, bây giờ lại truyền đến phiên các cháu. Rất tốt.”
Hà Nhật Dương chợt cảm thấy đáng kính trọng vô cùng.
“Được rồi, đừng đứng nói chuyện nữa, bên ngoài lạnh lắm!” Tống Ngũ cười và thay đổi đề tài nói: “Nhật Dương, lần này đến Đông Bắc, em nhất định phải chơi hết sức mình. Mắc công em tưởng Nhà họ Tống không có ai, thì có thể tùy tiện ăn hiếp công chúa nhỏ của chúng ta.!
Tống Thanh đắc ý nhìn Hà Nhật Dương, làm một gương mặt gian xảo nói: “Anh nghe chưa? Bây giờ em là người có chỗ dựa rồi đó nha!”
Mọii người chợt cười phá lên.
“Đúng đúng đúng, vợ là lớn nhất.” ánh mắt của hắn chứa đầy sự chiều chuộng yêu thương với Tống Thanh, hắn giơ tay lên nắm lấy chiếc nón của Tống Thanh nói: “Đi nào, chúng ta đừng để bà ngoại phải sốt ruột chờ đợi nữa.”
Để thể hiện sự xem trọng đối với Nhà họ Tống, bốn vị trợ lý hàng đầu đều cùng nhau đến đó.
Vả lại còn mang theo món quà lớn của Nhà họ Hà nữa.
Một đám người, oai phong lẫm liệt lái xe đi về phía Nhà họ Tống.
Những ngày này, tỉnh G vừa mới trải qua một trận tuyết lớn.
Đầu đường đều là những đống tuyết vẫn chưa tan chảy.
Tống Thanh nằm dài trên xe, vui mừng thưởng thức phong cảnh nên thơ bên ngoài.
Nhìn thấy Tống Thanh thích cảnh tuyết như vậy, Tống Ngũ mới cười nói: “Thanh Thanh, em có muốn ở Đông Bắc lâu thêm nữa không? Mấy ngày nữa, thì bọn anh sẽ dẫn em đi xem băng đăng và đèn băng, còn có cảnh bắt cá mùa đông vô cùng ngoạn mục nữa.”
Tống Thanh sáng mắt ra: “Thật ư?”
“Đương nhiên rồi!” Tống tam mở miệng nói: “Bà nội đã nói rồi, chỉ cần em thích, thì đều sẽ làm em mãn nguyện!”
Tống Thanh lập tức cười rất tươi.
Hà Nhật Dương mỉm cười nhìn Tống Thanh.
Tiếp xúc với Tống Thanh càng nhiều, thì hắn càng dễ dàng phân biệt được vô số cảm xúc của Tống Thanh.
Lúc cô ấy vui vẻ, thì ánh mắt của cô ấy sẽ rất có tinh thần.
Cũng giống như cô ấy bây giờ vậy.
Dường như đã bỏ hết những gánh nặng xuống, chỉ còn lại vui mừng mà thôi.
Tống Thanh dựa vào người Tống Tử Dao một lúc, cô khoác tay của bà, dịu dàng nói: “Mẹ, có phải mẹ nhớ quê hương, nên càng gần tới nhà thì mẹ mới ít nói đi không?”
Tống Tử Dao bất lực chạm nhẹ vào chóp mũi của Tống Thanh một cái: “Dù con biết cũng không nên nói ra ngoài như vậy.”
Tống Thanh nghiêm túc nhìn Tống Tử Dao: “Nhưng đây là nhà của mẹ mà!”
“Đúng rồi, rời khỏi nhà hết hai mươi mấy năm, đột nhiên quay về, nhìn thành phố đã trở nên xa lạ này, thật sự mẹ có cảm giác xa xôi vô cùng.” Tống Tử Dao nhìn mọi thứ xa lạ ngoài kia, nhẹ nhàng nói: “Ngày về bóng xế trăng tà. Giọng xưa vẫn vậy, tóc giờ điểm sương. Ngu ngơ chú bé bên đường. Hỏi rằng khách tới từ phương trời nào”
“Mẹ lúc này, có lẽ chính là tâm trạng như vậy.”
“Mẹ…” Tống Thanh yên lặng nhìn Tống Tử Dao.
“Được rồi được rồi, mẹ cũng chỉ cảm thán một chút thôi, xem bộ mặt của con giống như sắp khóc vậy. Nếu cho bà ngoại và cậu mợ của con nhìn thấy, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” Tống Tử Dao mỉm cười nhéo khuôn mặt của Tống Thanh nói: “Mau chuẩn bị đi, chúng ta sắp tới nơi rồi!”
Trong lúc họ nói chuyện, thì chiếc xe đã dừng lại trước cửa một căn nhà cũ màu xám đậm.
Tống Tử Dao vừa xuống xe thì đã xúc động vô cùng: “Căn nhà này vẫn còn chưa bị tháo dỡ sao?”
Tống tam bước xuống xe, mỉm cười giải thích: “Không, căn nhà này đã có lịch sự hàng trăm năm rồi, cũng được xem là di tích cấp hai được chính phủ bắt đầu bảo vệ. Cho nên, chúng cháu đã cố gắng giữ lại những kiến trúc này.”
“Có thể bảo vệ những căn nhà này trong thành phố, mấy đứa thật là có tâm.” Tống Tử Dao lắc đầu nói: “Những căn nhà này, đều được xây từ rất lâu rồi.”
Lúc này, có mấy người đi ra từ cánh cửa lớn, họ nhìn thấy Tống Thanh, Tống Tử Dao, và Hà Nhật Dương đang đứng kế bên, chợt rất vui mừng kêu lên: “Tiểu thư, tiểu tiểu thư, tiểu cô gia đã về rồi!”
Tống Thanh rất kinh ngạc.
Tiểu tiểu thư, tiểu cô gia là cái quỷ gì chứ?
Tống Nhất nhanh chóng đi ra từ phía sân vườn, tới nghênh đón họ: “Cô!”
Tống Thanh lập tức hạ thấp giọng xuống giải thích: “Đây là anh cả.”
Tống Tử Dao gật đầu ngay: “Ừ.”
Tống Nhất lớn tuổi nhất trong các anh em của mình, anh ấy đã ba mươi sáu tuổi rồi, nhưng đến nay vẫn chưa kết hôn.
Chắc là do anh biết cách bảo dưỡng, nên nhìn cứ tưởng là hai mươi mấy tuổi thôi.
Tống Nhất thân là anh cả của Nhà họ Tống, nên tất nhiên sẽ đảm nhiệm trọng trách của nguyên cả nhà họ Tống .
Con cháu của Nhà họ Tống đã có người đi tòng quân, cũng có người làm việc cho chính phủ, anh thân là đại ca, thì đương nhiên cũng phải kinh doanh làm ăn rồi.
“Bà nội đã đợi không được nữa rồi, mời cô qua bên này.” Tống Nhất mỉm cười chào hỏi với Tống Tử Dao xong, mới nói với Tống Thanh và Hà Nhật Dương: “Lần này Thanh Thanh và Nhật Dương trở về, nhất định phải ở lại thêm vài ngày nữa, có cần gì thì cứ nói với anh. Đây là nhà của các em, nên không cần phải khách sáo.”
“Dạ, đương nhiên rồi ạ.” Tống Thanh trả lời cùng lúc với Hà Nhật Dương.
Mọi người cứ tiếp tục đi vào bên trong.
Tống Thanh để ý rằng, lối kiến trúc trong căn nhà của Nhà họ Tống khác hoàn toàn với những căn nhà ở miền Nam.
Đại khái là do miền Bắc, Nhà họ Tống lại ở Đông Bắc nữa, cho nên lối kiến trúc này sẽ không có những chi tiết tinh tế như điêu long khắc phụng, mà là uy nghi bễ nghễ, rắn chắc và thiết thực làm chủ yếu.
Mái nhà màu xám đậm, bức tường màu xám nhạt, nền nhà màu xanh lá, trông tế nhị và đằm thắm.
Chỗ này cũng có những cây thực vật thường xanh hoặc thực vật chịu được rét làm chủ yếu, được cắt tỉa rất gọn gàng, tinh xảo và không mất đi sự bá đạo.
Sau khi vào đến ngôi vườn, thì Tống Thanh đã nhìn thấy Bà cụ Tống đang dẫn theo một nhóm người đi về phía mình, cô vừa mới đưa tay ra kéo tay Tống Tử Dao lại, thì đột nhiên không thấy bà đâu cả.
Cô ngước đầu lên nhìn qua đó, thì Tống Tử Dao đã bỏ mặc hết tất cả mọi người, chạy như bay về phía Bà cụ Tống.
“Mẹ...” Tống Tử Dao run rẩy nói, cuối cùng cũng có thể hô lên tiếng gọi mà bà đã cất giấu trong lòng suốt hai mươi mấy năm.
Khóe mắt của Tống Thanh ướt đẫm hết.
Cô hiểu rất rõ tâm trạng khi vừa tìm thấy mẹ lúc ấy.
Trước mặt bà ngoại, mẹ cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi!
Đôi môi của Bà cụ Tống run lên, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng, bà run rẩy thò tay ra sờ lên đầu Tống Tử Dao, khẽ gật đầu: “Tốt rồi, về nhà là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Tống Tử Dao hất áo ra, chuẩn bị quỳ trước mặt Bà cụ Tống, thì đã bị bà cản lại.
“Đứa con gái của Nhà họ Tống ta, rất cao quý. Người khác không thương tiếc thì chúng ta sẽ tự thương.” Bà cụ Tống mạnh mẽ nói: “Muốn quỳ, thì phải quỳ trước mặt linh vị của ba con. Con chỉ có lỗi với ba con mà thôi, chứ con không hề có lỗi với bất cứ người nào khác. Tiểu Linh và Thanh Thanh, đều là những đứa con của Nhà họ Tống chúng ta. Làm mẹ thì phải hy sinh tất cả cho con mình, đó là điều đương nhiên!”
Tống Tử Dao càng ngày càng không thể khống chế được nước mắt của mình: “Mẹ, con đã về rồi!”
Mợ cả đưa tay ra kéo Tống Tử Dao đứng dậy nói: “Tử Dao, bên ngoài trời lạnh, hãy vào nhà nói chuyện nào.”
Tống Tử Dao lúc này mới đứng thẳng người dậy.
Tống Thanh đi theo chào hỏi mọi người cùng Hà Nhật Dương: “Chào bà ngọai, cậu cả, mợ ba, mợ tư, mợ năm, mợ sáu!”
“Được được được!” Mọi người đều đồng thanh trả lời: “Cuối cùng cũng trở về rồi! Nào, mau vào nhà nói chuyện nào!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương lập tức bị mọi người dẫn vào một khu vườn lớn phía sau, đi thêm mấy bước nữa mới tới được nhà trong.
Vừa mới vào nhà.
Trời ơi!
Đúng là quá hạnh phúc!
Nguyên một căn nhà, ấm áp như mùa xuân vậy.
Tống Thanh cùng những người khác đểu cởi bỏ áo khoác, toàn thân đều giống như đã giảm bớt mấy ký vậy.
Bà cụ Tống kéo tay Tống Thanh và Tống Tử Dao ngồi xuống, dưới chân ấm áp vô cùng, ngay đến bàn tọa cũng vậy, Tống Thanh lúc này cũng không muốn phải đứng dậy nữa rồi.
“Bà ngoại, bà và cậu mợ đều sống ở đây sao?” Tống Thanh chợt thắc mắc hỏi: “Các cậu của con đều sống trong căn phòng như vậy sao?”
Khắp nhà ai cũng bật cười: “Sao lại có thể như vậy được? Đây chỉ là nơi mà lão phu nhân sinh sống mà thôi. Sao mọi người lại dám làm phiền lão phu nhân chứ?”
Mợ cả nói: “Chúng ta đã sớm dọn ra ngoài ở rồi, ai ở nhà nấy, mỗi khi lễ tết đều trở về đây, cho nên chỗ này cũng có chỗ ở cho mọi người, chỉ là mọi người không thường xuyên về đây ở mà thôi. Các cháu yên tâm, phòng của các cháu đã chuẩn bị sẵn từ sớm rồi! Nếu không thích ở đây, thì có thể ở trong nhà của cậu cả! Nhất là căn phòng của anh cả cháu là rộng rãi nhất, đảm bảo cháu sẽ thích!”
Mợ ba nghe mợ cả nói như vậy, chợ khẽ ho một tiếng nói: “Không sao cả, không thích ở căn nhà quá lớn, thì có thể đến nhà của mợ. Nhị ca của cháu bây giờ vẫn còn đang trên đường trở về, cháu cũng biết mà, những người đi lính, thì không thể so sánh với những người kinh doanh được. Nhị ca của cháu cứ bận rộn suốt ngày, nghe nói cháu và Tử Dao phải về đây, nên đã báo cáo với cấp trên từ trước để xin nghỉ phép!”
Mợ tư cũng nói: “Đúng vậy, Tống Nhị đứa trẻ này cũng thật sự rất bận rộn. Nhưng mà, lúc ba còn sống người ông xem trọng nhất cũng là Tống Nhị. Nhà chúng ta nhiều đứa như vậy, có đứa thì làm ăn, có đứa thì đi lính, có đứa thì làm cho chính phủ, chỉ có Tống Nhị là giỏi nhất. Đâu giống như Tống tam nhà ta, haiz, làm quan riết, làm đến nỗi bản thân nó họ gì cũng sắp quên mất tiêu rồi!”
“Mẹ!” Tống tam rất khó xử: “Mẹ đang nói bậy gì trước mặt cô và em gái vậy?”
Mợ năm nhịn không nổi cười ha hả nói: “Được rồi được rồi, đừng ép mấy đứa trẻ nữa. Tử Dao vừa mới về đây, đương nhiên phải ở chung với mẹ rồi. Thanh Thanh vẫn còn nhỏ, hiếu động, nên cứ tùy ý nó là được rồi, dù sao thì chúng ta sao cũng được mà! Chỉ là đừng làm cho cô gia bị thiệt thòi là được. Cô gia của nhà chúng ta, đâu phải là người bình thường đâu.”
Hà Nhật Dương lập tức trả lời: “Mợ năm quá khách sáo rồi! Khi cháu ở bên ngoài dù có đặc biệt như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là chồng của Thanh Thanh mà thôi. Khi về đến nhà, cháu cũng là hậu bối, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của các tiền bối rồi. Cho nên, bà ngoại cho cháu ở đâu thì cháu sẽ ở đó, dù chỉ cho cháu một cái chuồng chó, thì đó cũng là một cái chuồng chó ngọt ngào của cháu và Thanh Thanh!”
Cách giáo dục của Nhà họ Hà, luôn luôn tuân thủ theo hai chữ trung và hiếu.
Hai điều này, cũng là thứ mà Nhà họ Tống vốn dĩ phải có.
Vì thế Bà cụ Tống mới càng ngày càng hài lòng với đứa cháu rể này.
Tống Thanh nghe thấy Hà Nhật Dương nói như vậy, lập tức ném cho hắn một cái liếc dữ tợn!
Vậy mà hắn vẫn nói ra được!
Nhà họ Tống dù nghèo cỡ nào, cũng sẽ không thể nào cho hắn cái chuồng chó được!