Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 22 CÚC ÁO BỊ BUNG
CHƯƠNG 22: CÚC ÁO BỊ BUNG
Hà Nhật Dương thấy quần áo và đồ trang sức mà Tống Thanh lựa chọn, mắt phượng lướt qua một chút ý cười.
Tống Thanh đưa quần áo cho Hà Nhật Dương: “Thay quần áo trước đi, tôi xem thử thế nào.”
“Sao hả? Không tin vào dáng người của tôi à?” Hà Nhật Dương không nhận lấy quần áo trong tay Tống Thanh mà cúi người xuống, cứ thế nhìn Tống Thanh, cười như không cười.
Bởi vì động tác của anh nên chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình hơi để lộ một chút cơ ngực.
Dưới lớp áo choàng tắm màu trắng, làn da màu mật ong, cơ bắp hoàn hảo, cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện.
Tai Tống Thanh đỏ bừng, không dám nhìn vào gã yêu nghiệt này nữa, lại đưa quần áo trong tay ra: “Thân là nhà tạo mẫu, tôi luôn cố gắng để đạt được kết quả hoàn hảo nhất.”
“Vậy ư?” Hà Nhật Dương càng cúi thấp người hơn. Mùi hương đặc trưng của anh thoáng cái lại ùa tới.
Tống Thanh lập tức đặt quần áo lên sofa, lùi về sau liên tục, trốn khỏi nơi bị anh vây hãm.
Hà Nhật Dương thấy động tác này của Tống Thanh, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Hà Nhật Dương cầm quần áo lên, xoay người đi vào trong thay.
Chờ đến khi Hà Nhật Dương lại xuất hiện, ánh mắt Tống Thanh không kìm lòng được mà bị anh thu hút.
Hoàn hảo!
Hà Nhật Dương quả thực là người đàn ông được sinh ra vì cái đẹp!
Một bộ quần áo ở nhà đơn giản không chút họa tiết nhấn nhá cầu kỳ nào, mặc trên người anh lại cho người ta cảm giác đặc biệt mà người khác không có được.
Khí chất lười biếng và tao nhã từ sâu bên trong tản ra ngoài, từng động tác cao quý cùng với khí thế mạnh mẽ không ai địch nổi, đủ để càn quét tất cả “rau non” trên trần đời.
Tống Thanh phải thừa nhận rằng mình bị thu hút.
Thân là một nhà tạo mẫu, cô thích nhất chính là kiểu người này.
Nền móng quá tốt, bất cứ tạo hình nào cũng có thể khống chế được.
Quả thực là khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Hà Nhật Dương không bỏ qua nét kinh diễm trong mắt Tống Thanh. Mắt phượng của anh khẽ híp lại, thế mới lộ vẻ hài lòng.
Giờ anh chính là người đẹp trai nhất thế giới này rồi, đúng không nào?
“Chà… Hình như cúc áo này hơi bị lỏng rồi.” Hà Nhật Dương cố ý nói: “Hay là đổi cái áo khác đi. Ấy, tôi quên mất, cái áo này chỉ có một cái duy nhất mà thôi.”
Tống Thanh lập tức đáp lại theo phản xạ: “Ơ, đừng, tôi đơm cúc áo lại cho anh một chút thôi là được rồi.”
Vừa dứt lời, cô lập tức nhanh nhảu tìm thấy một sợi dây chỉ dài cùng màu với áo sơ mi. Sau khi nghiên cứu đường may trên cúc áo, cô lập tức thắt dây chỉ, chuẩn bị đơm lại cúc cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương cũng không có ý định cởi áo ra cho Tống Thanh đơm cúc. Tống Thanh do dự trong chốc lát, đành phải chủ động đến gần: “Tôi làm nhanh lắm, xin anh hãy chịu khó chờ một chút.”
Hà Nhật Dương cứ thế đứng ở đó, mặc cho Tống Thanh đến gần. Giọng anh trầm thấp lại tràn đầy từ tính: “OK.”
Tống Thanh vừa đến gần Hà Nhật Dương, hormone tràn đầy nam tính kia lập tức xông vào từng cái lỗ chân lông trên người cô một cách mãnh liệt.
Tống Thanh không cần soi gương cũng biết chắc chắn lúc này tai mình đã đỏ bừng rồi.
Người đàn ông này quả thực chính là đồ yêu nghiệt!
Cúc áo bị lỏng là chiếc cúc thứ ba, vị trí vừa lúc nằm ở chỗ ngực của Hà Nhật Dương.
Khoảnh khắc Tống Thanh giơ tay chạm vào sơ mi, đầu ngón tay cô vô thức lướt nhẹ qua ngực Hà Nhật Dương.
Một dòng điện từ đầu ngón tay truyền thẳng tới tận đáy lòng cô.
Tống Thanh khẽ run lên, suýt nữa thì đâm trúng ngón tay mình.
Hà Nhật Dương cứ thế cúi đầu nhìn Tống Thanh, mắt phượng khẽ híp lại, khóe miệng cũng nhếch lên.
Ầy, bé thỏ nhỏ thật sự là dễ xấu hổ quá đi à.
Hai tai đỏ rực, thật muốn cắn cho một phát…
Lông mi Tống Thanh nhanh chóng run rẩy mấy cái, cố kìm nén sự rung động trong lòng, bắt mình đừng phân tâm vì người đàn ông này, dùng sức nắm lấy cúc áo hơi bị bung ra kia…
Hà Nhật Dương thấy quần áo và đồ trang sức mà Tống Thanh lựa chọn, mắt phượng lướt qua một chút ý cười.
Tống Thanh đưa quần áo cho Hà Nhật Dương: “Thay quần áo trước đi, tôi xem thử thế nào.”
“Sao hả? Không tin vào dáng người của tôi à?” Hà Nhật Dương không nhận lấy quần áo trong tay Tống Thanh mà cúi người xuống, cứ thế nhìn Tống Thanh, cười như không cười.
Bởi vì động tác của anh nên chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình hơi để lộ một chút cơ ngực.
Dưới lớp áo choàng tắm màu trắng, làn da màu mật ong, cơ bắp hoàn hảo, cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện.
Tai Tống Thanh đỏ bừng, không dám nhìn vào gã yêu nghiệt này nữa, lại đưa quần áo trong tay ra: “Thân là nhà tạo mẫu, tôi luôn cố gắng để đạt được kết quả hoàn hảo nhất.”
“Vậy ư?” Hà Nhật Dương càng cúi thấp người hơn. Mùi hương đặc trưng của anh thoáng cái lại ùa tới.
Tống Thanh lập tức đặt quần áo lên sofa, lùi về sau liên tục, trốn khỏi nơi bị anh vây hãm.
Hà Nhật Dương thấy động tác này của Tống Thanh, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Hà Nhật Dương cầm quần áo lên, xoay người đi vào trong thay.
Chờ đến khi Hà Nhật Dương lại xuất hiện, ánh mắt Tống Thanh không kìm lòng được mà bị anh thu hút.
Hoàn hảo!
Hà Nhật Dương quả thực là người đàn ông được sinh ra vì cái đẹp!
Một bộ quần áo ở nhà đơn giản không chút họa tiết nhấn nhá cầu kỳ nào, mặc trên người anh lại cho người ta cảm giác đặc biệt mà người khác không có được.
Khí chất lười biếng và tao nhã từ sâu bên trong tản ra ngoài, từng động tác cao quý cùng với khí thế mạnh mẽ không ai địch nổi, đủ để càn quét tất cả “rau non” trên trần đời.
Tống Thanh phải thừa nhận rằng mình bị thu hút.
Thân là một nhà tạo mẫu, cô thích nhất chính là kiểu người này.
Nền móng quá tốt, bất cứ tạo hình nào cũng có thể khống chế được.
Quả thực là khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Hà Nhật Dương không bỏ qua nét kinh diễm trong mắt Tống Thanh. Mắt phượng của anh khẽ híp lại, thế mới lộ vẻ hài lòng.
Giờ anh chính là người đẹp trai nhất thế giới này rồi, đúng không nào?
“Chà… Hình như cúc áo này hơi bị lỏng rồi.” Hà Nhật Dương cố ý nói: “Hay là đổi cái áo khác đi. Ấy, tôi quên mất, cái áo này chỉ có một cái duy nhất mà thôi.”
Tống Thanh lập tức đáp lại theo phản xạ: “Ơ, đừng, tôi đơm cúc áo lại cho anh một chút thôi là được rồi.”
Vừa dứt lời, cô lập tức nhanh nhảu tìm thấy một sợi dây chỉ dài cùng màu với áo sơ mi. Sau khi nghiên cứu đường may trên cúc áo, cô lập tức thắt dây chỉ, chuẩn bị đơm lại cúc cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương cũng không có ý định cởi áo ra cho Tống Thanh đơm cúc. Tống Thanh do dự trong chốc lát, đành phải chủ động đến gần: “Tôi làm nhanh lắm, xin anh hãy chịu khó chờ một chút.”
Hà Nhật Dương cứ thế đứng ở đó, mặc cho Tống Thanh đến gần. Giọng anh trầm thấp lại tràn đầy từ tính: “OK.”
Tống Thanh vừa đến gần Hà Nhật Dương, hormone tràn đầy nam tính kia lập tức xông vào từng cái lỗ chân lông trên người cô một cách mãnh liệt.
Tống Thanh không cần soi gương cũng biết chắc chắn lúc này tai mình đã đỏ bừng rồi.
Người đàn ông này quả thực chính là đồ yêu nghiệt!
Cúc áo bị lỏng là chiếc cúc thứ ba, vị trí vừa lúc nằm ở chỗ ngực của Hà Nhật Dương.
Khoảnh khắc Tống Thanh giơ tay chạm vào sơ mi, đầu ngón tay cô vô thức lướt nhẹ qua ngực Hà Nhật Dương.
Một dòng điện từ đầu ngón tay truyền thẳng tới tận đáy lòng cô.
Tống Thanh khẽ run lên, suýt nữa thì đâm trúng ngón tay mình.
Hà Nhật Dương cứ thế cúi đầu nhìn Tống Thanh, mắt phượng khẽ híp lại, khóe miệng cũng nhếch lên.
Ầy, bé thỏ nhỏ thật sự là dễ xấu hổ quá đi à.
Hai tai đỏ rực, thật muốn cắn cho một phát…
Lông mi Tống Thanh nhanh chóng run rẩy mấy cái, cố kìm nén sự rung động trong lòng, bắt mình đừng phân tâm vì người đàn ông này, dùng sức nắm lấy cúc áo hơi bị bung ra kia…