Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-233
CHƯƠNG 233 CÓ NGƯỜI ĐẾN CỬA
Đại thúc nhìn Tống Thanh rồi lại nhìn Hà Nhật Dương, nói “các người lần này đến, không phải chỉ là đi tảo mộ chứ”
Tống Thanh gượng cười.
Đại thúc vẫn là khá thông minh.
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương kiên định nói “nơi đây chôn cất người thân của cháu, cháu sẽ không để cho phong thủy nơi đây bị phá hoại.”
Nghe xong câu nói của Hà Nhật Dương, đại thúc cười rất vui mừng, nói “nếu như cậu đã nói như vậy, thì tôi sẽ nói cho mọi người biết một việc.”
Tống Thanh kinh ngạc nhìn đại thúc, đại thúc còn có những bí mật nào nữa sao
“Lăng mộ chính thức, người ngoài không thể vào.” Đại thúc với giọng thần bí nói “tại sao người trong trấn chúng tôi không sợ họ đến làm loạn Đó là bởi vì chúng tôi biết, bọn họ căn bản không thể nào vào được bên trong trung tâm ngôi mộ chính thức.”
“Tại sao” mọi người đồng thanh hỏi
“Muốn vào được trung tâm lăng mộ chính thức, cần phải có huyết mạch của người thừa kế.” Đại thúc thần bí nói “những người bên ngoài căn bản không biết được chuyện này, vì vậy suốt nhiều năm như vậy đều chỉ đi vòng bên ngoài, căn bản không thể vào được.”
“Vậy ai là người huyết mạch thừa kế” Tống Thanh không giấu nổi vẻ hiếu kì hỏi.
Đại thúc chỉ cười mà không nói thêm bất cứ điều nào nữa.
Hà Nhật Dương chỉ cười rồi nói “đại thúc, chúng tôi phải vào trong cúng bái người thân, bán cho chúng tôi ít tiền giấy đi.”
“Được thôi.” Đại thúc mỉm cười quay người đi lấy tiền giấy và nến thơm
Tống Thanh vẫn còn hoài nghi, Hà Nhật Dương nhẹ nhàng kéo cánh tay của Tống Thanh, nhẹ nhàng nắm lấy
Tống Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương mắt phượng cười gợn sóng, nói nhỏ “cô gái ngốc, đối với ông ấy chúng ta cũng là người ngoài. Ông ấy làm sao có thể tiết lộ nhiều cho chúng ta được.”
Tống Thanh không nhịn được tặc lưỡi “cũng đúng!”
Những người khác đều cười.
Đại thúc quay lại cầm theo nến thơm và tiền giấy, Lý Xuân giành trả tiền, âm thầm cầm nến thơm và tiền giấy đi lên trước dẫn đầu.
Những người khác đi theo phía sau.
Lưu Nghĩa cùng Vũ Ngọc Bình đi phía sau, hai người lúng túng liếc nhìn nhau, đồng thời âm thầm quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Phan Thịnh và Phan Ly mỉm cười quay đầu nhìn hai người họ, không nói gì hết, nhưng mà nhìn biểu hiện của hai người, đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Đến đỉnh núi, Tống Thanh, Tống Tử Dao, Ella đứng cùng nhau, bắt đầu đốt tiền giấy và nến thơm
Những người khác cũng giúp một tay.
Tống Tử Dao đứng trước bia mộ, giơ tay sờ lên bức ảnh trên bia mộ, hốc mắt ươn ướt, nhất thời cảm xúc bối rối, không biết nên nói gì.
Li biệt hơn hai mươi năm, nay gặp lại đã âm dương cách biệt.
Đã từng yêu thương, giờ đây tan theo mấy khói, không để lại dấu vết.
Trách cứ năm đó cũng tốt, oán hận cũng tốt, không cam tâm cũng tốt, thời khắc này, dường như đã không còn quan trọng nữa rồi.
Ella cũng là lần thứ hai đến đây, cô đứng một bên, cúi thấp mặt, để người khác không nhìn thấy biểu cảm của cô.
Tống Thanh quỳ trước bia mộ, âm thầm đốt tiền giấy.
Hà Nhật Dương cũng quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng nói “ba, người yên tâm. Con sẽ thay người chăm sóc tốt cho Thanh Thanh và mẹ.”
Tống Thanh nhướn mi nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh cười dịu dàng “Hà Nhật Dương anh không dễ dàng hứa, một khi đã hứa, thì nhất định làm được. Anh biết em nghi ngờ anh. Tối nay anh trước mặt ba mẹ, anh bảo đảm với em. Đời này, tuyệt đối không phụ em!”
Đây là lần thứ hai Hà Nhật Dương nói câu này.
Kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
“Hôm nay đứng trước ba mẹ, anh không dám nói dối.” Hà Nhật Dương ánh mắt kiên định nói “tin tưởng anh, cho anh thời gian. Chỉ cần em cho anh một ánh mắt khẳng định, anh sẽ cho em thế giới tốt đẹp hạnh phúc.”
Tống Thanh đỏ mặt, mắt cụp xuống “nhiều người như vậy.”
Phan Thịnh,Phan Ly cười nói “chúng tôi không nghe thấy gì hết.”
Vũ Ngọc Bình cùng vô tình nhìn nhau, đồng thời âm thầm quay đầu.
Phương Mạn Luân đứng bên cạnh, không nói gì.
Ella phá lên cười “câu nói này của con, rất giống với câu nói năm đó của Đại Đế!”
Mọi người đều nhìn Ella.
Ella cười nói “theo tài liệu, Đại Đế năm đó theo đuổi thiếu nữ, cũng nói với thiếu nữ như vậy, chỉ cần em nguyện ở bên ta, ta sẽ cho em một đời vinh hoa phú quý. Đại Đế cuối cùng làm được, nhưng tiếc thay thiếu nữ lại không thể bên người lâu dài.”
Hà Nhật Dương khẽ cười “Con thật may mắn, con không phải vị Đại Đế đó, và Thanh Thanh, không phải người thiếu nữ đó. Chúng con đã là vợ chồng.”
Hà Nhật Dương đưa tay nắm lấy tay của Tống Thanh “nắm tay nhau, đời này không buông!”
Tống Thanh tận đáy lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Người chồng yêu thương, trước mặt ba mẹ và bạn bè người thân biểu đạt tình yêu cảu chính mình, đây không phải là điều mà người con gái mong muốn hay sao
“ừ.” Tống Thanh ánh mắt chan chứa tình cảm, dịu dàng trả lời “em tin anh.”
Hai người tay nắm chặt, truyền cho nhau tâm ý của đối phương.
Tống Tử Dao cũng cười theo “cha con nhìn thấy con đã tìm được bến đỗ, ông ấy có thể yên tâm được rồi.”
Tảo mộ xong, mọi người trở về doanh trại.
Vừa về, đã có người lập tức tới báo tin “tổng giám đốc, có khách đợi anh rất lâu rồi.”
Khách sao
Hà Nhật Dương chớp mắt phượng, đáy mắt nhíu lại.
“Biết rồi.” Hà Nhật Dương trả lời bình thản.
Nói xong, Hà Nhật Dương nói với Tống Tử Dao “mẹ, con đi trước xử lí một số việc riêng.”
Tống Tử Dao gật đầu “được.”
Hà Nhật Dương nhìn Ella gật đầu, Ella lập tức hiểu ra vấn đề, nói “con đi lo công việc của con trước đi.”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nắm tay Tống Thanh, cúi đầu nhẹ hôn lên trán Tống Thanh “lát nữa anh sẽ về.”
Tống Thanh lo lắng nhìn bóng dáng bước đi của Hà Nhật Dương, luôn cảm thấy, có chỗ không đúng.
Ella nói với Tống Thanh “con lấy được một người đàn ông tốt.”
“hả” Tống Thanh hoang mang
“Có trách nhiệm, biết gánh vác, hơn nữa còn rất hiểu chuyện.” Ella mỉm cười giải thích “chẳng trách nhà nước lại hỗ trợ Nhà họ Hà, trở thành một gia tộc giàu có tiên phong. Một gia tộc có cốt khí, mới có thể đi xa.”
Tống Thanh càng cảm thấy hồ đồ rồi.
Tại sao mọi người ai cũng đều thích chơi đố vậy
Cô rốt cuộc là đang nói gì vậy!
Hà Nhật Dương vừa bước vào, đối phương liền hoan hỉ đi tới, thấp giọng nói “vật mà Tổng giám đốc Hà cần, đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Tổng giám đốc Hà muốn đích thân muốn xuống sao Thật ra mọi người hoàn toàn có thể không cần phải mạo hiểm, chỉ cần phá vỡ hành động của người khác là được rồi.”
Hà Nhật Dương chớp đôi mắt phượng “không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Trước mắt đơn thuần phá hoại e rằng không có tác dụng, chi bằng chơi tới cùng, bọn họ nếu như đã thích ở đây đào lung tung, vậy thì cứ để bọn họ ở lại là được rồi. Đất Trung Hoa rộng lớn của chúng ta, không ngại mai táng thêm vài người.”
Đối phương âm thầm giơ ngón tay cái lên “có khí phách.”
“Quá khen.” Hà Nhật Dương cười.
Lý Xuân đột nhiên vội vàng chạy vào, tỏ ra rất xin lỗi nhìn đối phương, nói vào tai Hà Nhật Dương gì đó.
Hà Nhật Dương nhanh nhướn lông mày “thật sao”
Lý Xuân gật đầu.
Hà Nhật Dương lập tức nói với đối phương “điều thú vị, cuối cùng đã xảy ra rồi.”
Đối phương lập tức kinh ngạc nhìn Hà Nhật Dương
Hà Nhật Dương mỉm cười, nói “lần này, những người đó muốn liên minh lại đi vào lăng mộ. Lần trước tuy rằng mọi người cùng vào lăng mộ, nhưng mỗi người một chủ ý, đơn độc hành động. Lần này họ muốn liên kết lại, cùng tập hợp nguồn lực các bên, chọn ra một người lãnh đạo. Xem ra, bọn họ cũng biết, lăng mộ này không dễ vào.”
Đối phương cũng cười theo “thật sự rất thú vị, nếu như Tổng giám đốc Hà còn có việc, vậy thì tôi không làm phiền nữa.”
“Lý Xuân, tiễn khách.” Hà Nhật Dương hàm ý cười gật đầu “đợi tin tốt của tôi.”
Đối phương mỉm cười gật đầu, rất nhanh đã đi khỏi.
Hà Nhật Dương bên này tiếp khách, bên kia cũng tranh luận hào hứng.
“Sự việc thú vị như vậy, chúng ta tất nhiên phải cùng tham gia rồi.” Vũ Ngọc Bình mắt hào hứng, khuôn mặt biểu hiện sự đồng tình “nhưng thì chúng ta không phải đến phí công sao”
“Nhưng mà nguy hiểm” Lưu Nghĩa chau mày nói “anh chỉ biết nghĩ tới thú vị, nhưng mà chuyện về lăng mộ, có thể là chuyện thú vị được sao”
Vũ Ngọc Bình phản bác nói “chúng ta chỉ theo sau những nhóm lớn, nếu không được thì giải tán vậy! Có phải cô xem nhiều《truy tìm kho báu》và 《đạo mộ bút kí》 rồi không Cô thật sự nghĩ rằng trên thế giới này có tống tử sao”
Lưu Nghĩa khinh thường nói “nhìn loại người Trung Quốc không thuần khiết như anh, làm sao có thể hiểu được ý nghĩa thâm sâu của thừa kế huyết mạch chứ”
Vũ Ngọc Bình có một phần tư mang dòng máu Anh quốc, đích thực không phải là thuần Trung Quốc.
“Nói vậy có vẻ như cô hiểu rất rõ.” Vũ Ngọc Bình với Lưu Nghĩa hoặc là làm lơ nhau, hoặc là công kích nhau.
Cặp đôi oan gia này, chỉ là làm người khác không nói được gì!
Tống Tử Dao lên tiếng “được rồi, đừng gây nhau nữa.”
Tống Tử Dao vừa lên tiếng, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đều không nói nữa.
“Ta chỉ là đến thắp hương cho người chồng quá cố, vốn dĩ không hề muốn tham gia vào chuyện này.” Tống Tử Dao bình tĩnh nói “tuổi tác của ta cũng không còn trẻ nữa, đã không còn nhiệt huyết nữa. Ta sẽ ở lại doanh trại, không đi đâu hết.”
Ella thở dài nói “Tôi nhất định phải đi một chuyến. Nếu như tôi đã đến rồi, thì nhất định phải đi, để giải thích cho những sự việc thần bí lúc đó.”
Tống Thanh do dự một hồi, lên tiếng “Con suy nghĩ một chút.”
Phan Thịnh,Phan Ly lúc nào cũng với gương mặt mỉm cười, cùng nhau lên tiếng “chúng ta cùng thêm náo nhiệt một chút là được”
Vẫn không nói một lời nào Phương Mạn Luân ánh mắt không kiên định nhìn những người khác, nói “nếu như tôi đã đến, thì cũng phải tham gia chứ.”
Trước khi anh ta đi, cũng đã nghe ngóng được một số tin tức.
Ở trên có người muốn Hà Nhật Dương làm một số chuyện
Xem ra đây là cơ hội để chọn đội rồi.
Anh ta thân là cậu cả của Nhà họ Phương, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ
Mọi người thảo luận một lúc, Tống Thanh cảm thấy một cơn buồn ngủ kéo đến, ngáp một cái lên tiếng “mọi người cứ tiếp tục thảo luận, tôi hơi mệt, muốn đi ngủ trước .”
Lưu Nghĩa vẫy tay “cậu dậy sớm như vậy, chắc chắn là mệt rồi, đi đi, ăn cơm mình sẽ gọi cậu.”
Tống Thanh thật sự cảm thấy rất mệt.
Trước đây cô cũng dậy rất sớm, nhưng cũng không mệt đến như vậy.
Nhưng mà hôm nay thật sự là rất mệt.
Tống Thanh cũng không khách sáo với mọi người, đi về lều của mình, cởi áo khoác ngoài rồi nằm xuống, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh...” một giọng nói lạ văng vẳng bên tai.
Đại thúc nhìn Tống Thanh rồi lại nhìn Hà Nhật Dương, nói “các người lần này đến, không phải chỉ là đi tảo mộ chứ”
Tống Thanh gượng cười.
Đại thúc vẫn là khá thông minh.
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương kiên định nói “nơi đây chôn cất người thân của cháu, cháu sẽ không để cho phong thủy nơi đây bị phá hoại.”
Nghe xong câu nói của Hà Nhật Dương, đại thúc cười rất vui mừng, nói “nếu như cậu đã nói như vậy, thì tôi sẽ nói cho mọi người biết một việc.”
Tống Thanh kinh ngạc nhìn đại thúc, đại thúc còn có những bí mật nào nữa sao
“Lăng mộ chính thức, người ngoài không thể vào.” Đại thúc với giọng thần bí nói “tại sao người trong trấn chúng tôi không sợ họ đến làm loạn Đó là bởi vì chúng tôi biết, bọn họ căn bản không thể nào vào được bên trong trung tâm ngôi mộ chính thức.”
“Tại sao” mọi người đồng thanh hỏi
“Muốn vào được trung tâm lăng mộ chính thức, cần phải có huyết mạch của người thừa kế.” Đại thúc thần bí nói “những người bên ngoài căn bản không biết được chuyện này, vì vậy suốt nhiều năm như vậy đều chỉ đi vòng bên ngoài, căn bản không thể vào được.”
“Vậy ai là người huyết mạch thừa kế” Tống Thanh không giấu nổi vẻ hiếu kì hỏi.
Đại thúc chỉ cười mà không nói thêm bất cứ điều nào nữa.
Hà Nhật Dương chỉ cười rồi nói “đại thúc, chúng tôi phải vào trong cúng bái người thân, bán cho chúng tôi ít tiền giấy đi.”
“Được thôi.” Đại thúc mỉm cười quay người đi lấy tiền giấy và nến thơm
Tống Thanh vẫn còn hoài nghi, Hà Nhật Dương nhẹ nhàng kéo cánh tay của Tống Thanh, nhẹ nhàng nắm lấy
Tống Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương mắt phượng cười gợn sóng, nói nhỏ “cô gái ngốc, đối với ông ấy chúng ta cũng là người ngoài. Ông ấy làm sao có thể tiết lộ nhiều cho chúng ta được.”
Tống Thanh không nhịn được tặc lưỡi “cũng đúng!”
Những người khác đều cười.
Đại thúc quay lại cầm theo nến thơm và tiền giấy, Lý Xuân giành trả tiền, âm thầm cầm nến thơm và tiền giấy đi lên trước dẫn đầu.
Những người khác đi theo phía sau.
Lưu Nghĩa cùng Vũ Ngọc Bình đi phía sau, hai người lúng túng liếc nhìn nhau, đồng thời âm thầm quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Phan Thịnh và Phan Ly mỉm cười quay đầu nhìn hai người họ, không nói gì hết, nhưng mà nhìn biểu hiện của hai người, đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Đến đỉnh núi, Tống Thanh, Tống Tử Dao, Ella đứng cùng nhau, bắt đầu đốt tiền giấy và nến thơm
Những người khác cũng giúp một tay.
Tống Tử Dao đứng trước bia mộ, giơ tay sờ lên bức ảnh trên bia mộ, hốc mắt ươn ướt, nhất thời cảm xúc bối rối, không biết nên nói gì.
Li biệt hơn hai mươi năm, nay gặp lại đã âm dương cách biệt.
Đã từng yêu thương, giờ đây tan theo mấy khói, không để lại dấu vết.
Trách cứ năm đó cũng tốt, oán hận cũng tốt, không cam tâm cũng tốt, thời khắc này, dường như đã không còn quan trọng nữa rồi.
Ella cũng là lần thứ hai đến đây, cô đứng một bên, cúi thấp mặt, để người khác không nhìn thấy biểu cảm của cô.
Tống Thanh quỳ trước bia mộ, âm thầm đốt tiền giấy.
Hà Nhật Dương cũng quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng nói “ba, người yên tâm. Con sẽ thay người chăm sóc tốt cho Thanh Thanh và mẹ.”
Tống Thanh nhướn mi nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh cười dịu dàng “Hà Nhật Dương anh không dễ dàng hứa, một khi đã hứa, thì nhất định làm được. Anh biết em nghi ngờ anh. Tối nay anh trước mặt ba mẹ, anh bảo đảm với em. Đời này, tuyệt đối không phụ em!”
Đây là lần thứ hai Hà Nhật Dương nói câu này.
Kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
“Hôm nay đứng trước ba mẹ, anh không dám nói dối.” Hà Nhật Dương ánh mắt kiên định nói “tin tưởng anh, cho anh thời gian. Chỉ cần em cho anh một ánh mắt khẳng định, anh sẽ cho em thế giới tốt đẹp hạnh phúc.”
Tống Thanh đỏ mặt, mắt cụp xuống “nhiều người như vậy.”
Phan Thịnh,Phan Ly cười nói “chúng tôi không nghe thấy gì hết.”
Vũ Ngọc Bình cùng vô tình nhìn nhau, đồng thời âm thầm quay đầu.
Phương Mạn Luân đứng bên cạnh, không nói gì.
Ella phá lên cười “câu nói này của con, rất giống với câu nói năm đó của Đại Đế!”
Mọi người đều nhìn Ella.
Ella cười nói “theo tài liệu, Đại Đế năm đó theo đuổi thiếu nữ, cũng nói với thiếu nữ như vậy, chỉ cần em nguyện ở bên ta, ta sẽ cho em một đời vinh hoa phú quý. Đại Đế cuối cùng làm được, nhưng tiếc thay thiếu nữ lại không thể bên người lâu dài.”
Hà Nhật Dương khẽ cười “Con thật may mắn, con không phải vị Đại Đế đó, và Thanh Thanh, không phải người thiếu nữ đó. Chúng con đã là vợ chồng.”
Hà Nhật Dương đưa tay nắm lấy tay của Tống Thanh “nắm tay nhau, đời này không buông!”
Tống Thanh tận đáy lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Người chồng yêu thương, trước mặt ba mẹ và bạn bè người thân biểu đạt tình yêu cảu chính mình, đây không phải là điều mà người con gái mong muốn hay sao
“ừ.” Tống Thanh ánh mắt chan chứa tình cảm, dịu dàng trả lời “em tin anh.”
Hai người tay nắm chặt, truyền cho nhau tâm ý của đối phương.
Tống Tử Dao cũng cười theo “cha con nhìn thấy con đã tìm được bến đỗ, ông ấy có thể yên tâm được rồi.”
Tảo mộ xong, mọi người trở về doanh trại.
Vừa về, đã có người lập tức tới báo tin “tổng giám đốc, có khách đợi anh rất lâu rồi.”
Khách sao
Hà Nhật Dương chớp mắt phượng, đáy mắt nhíu lại.
“Biết rồi.” Hà Nhật Dương trả lời bình thản.
Nói xong, Hà Nhật Dương nói với Tống Tử Dao “mẹ, con đi trước xử lí một số việc riêng.”
Tống Tử Dao gật đầu “được.”
Hà Nhật Dương nhìn Ella gật đầu, Ella lập tức hiểu ra vấn đề, nói “con đi lo công việc của con trước đi.”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nắm tay Tống Thanh, cúi đầu nhẹ hôn lên trán Tống Thanh “lát nữa anh sẽ về.”
Tống Thanh lo lắng nhìn bóng dáng bước đi của Hà Nhật Dương, luôn cảm thấy, có chỗ không đúng.
Ella nói với Tống Thanh “con lấy được một người đàn ông tốt.”
“hả” Tống Thanh hoang mang
“Có trách nhiệm, biết gánh vác, hơn nữa còn rất hiểu chuyện.” Ella mỉm cười giải thích “chẳng trách nhà nước lại hỗ trợ Nhà họ Hà, trở thành một gia tộc giàu có tiên phong. Một gia tộc có cốt khí, mới có thể đi xa.”
Tống Thanh càng cảm thấy hồ đồ rồi.
Tại sao mọi người ai cũng đều thích chơi đố vậy
Cô rốt cuộc là đang nói gì vậy!
Hà Nhật Dương vừa bước vào, đối phương liền hoan hỉ đi tới, thấp giọng nói “vật mà Tổng giám đốc Hà cần, đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Tổng giám đốc Hà muốn đích thân muốn xuống sao Thật ra mọi người hoàn toàn có thể không cần phải mạo hiểm, chỉ cần phá vỡ hành động của người khác là được rồi.”
Hà Nhật Dương chớp đôi mắt phượng “không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Trước mắt đơn thuần phá hoại e rằng không có tác dụng, chi bằng chơi tới cùng, bọn họ nếu như đã thích ở đây đào lung tung, vậy thì cứ để bọn họ ở lại là được rồi. Đất Trung Hoa rộng lớn của chúng ta, không ngại mai táng thêm vài người.”
Đối phương âm thầm giơ ngón tay cái lên “có khí phách.”
“Quá khen.” Hà Nhật Dương cười.
Lý Xuân đột nhiên vội vàng chạy vào, tỏ ra rất xin lỗi nhìn đối phương, nói vào tai Hà Nhật Dương gì đó.
Hà Nhật Dương nhanh nhướn lông mày “thật sao”
Lý Xuân gật đầu.
Hà Nhật Dương lập tức nói với đối phương “điều thú vị, cuối cùng đã xảy ra rồi.”
Đối phương lập tức kinh ngạc nhìn Hà Nhật Dương
Hà Nhật Dương mỉm cười, nói “lần này, những người đó muốn liên minh lại đi vào lăng mộ. Lần trước tuy rằng mọi người cùng vào lăng mộ, nhưng mỗi người một chủ ý, đơn độc hành động. Lần này họ muốn liên kết lại, cùng tập hợp nguồn lực các bên, chọn ra một người lãnh đạo. Xem ra, bọn họ cũng biết, lăng mộ này không dễ vào.”
Đối phương cũng cười theo “thật sự rất thú vị, nếu như Tổng giám đốc Hà còn có việc, vậy thì tôi không làm phiền nữa.”
“Lý Xuân, tiễn khách.” Hà Nhật Dương hàm ý cười gật đầu “đợi tin tốt của tôi.”
Đối phương mỉm cười gật đầu, rất nhanh đã đi khỏi.
Hà Nhật Dương bên này tiếp khách, bên kia cũng tranh luận hào hứng.
“Sự việc thú vị như vậy, chúng ta tất nhiên phải cùng tham gia rồi.” Vũ Ngọc Bình mắt hào hứng, khuôn mặt biểu hiện sự đồng tình “nhưng thì chúng ta không phải đến phí công sao”
“Nhưng mà nguy hiểm” Lưu Nghĩa chau mày nói “anh chỉ biết nghĩ tới thú vị, nhưng mà chuyện về lăng mộ, có thể là chuyện thú vị được sao”
Vũ Ngọc Bình phản bác nói “chúng ta chỉ theo sau những nhóm lớn, nếu không được thì giải tán vậy! Có phải cô xem nhiều《truy tìm kho báu》và 《đạo mộ bút kí》 rồi không Cô thật sự nghĩ rằng trên thế giới này có tống tử sao”
Lưu Nghĩa khinh thường nói “nhìn loại người Trung Quốc không thuần khiết như anh, làm sao có thể hiểu được ý nghĩa thâm sâu của thừa kế huyết mạch chứ”
Vũ Ngọc Bình có một phần tư mang dòng máu Anh quốc, đích thực không phải là thuần Trung Quốc.
“Nói vậy có vẻ như cô hiểu rất rõ.” Vũ Ngọc Bình với Lưu Nghĩa hoặc là làm lơ nhau, hoặc là công kích nhau.
Cặp đôi oan gia này, chỉ là làm người khác không nói được gì!
Tống Tử Dao lên tiếng “được rồi, đừng gây nhau nữa.”
Tống Tử Dao vừa lên tiếng, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đều không nói nữa.
“Ta chỉ là đến thắp hương cho người chồng quá cố, vốn dĩ không hề muốn tham gia vào chuyện này.” Tống Tử Dao bình tĩnh nói “tuổi tác của ta cũng không còn trẻ nữa, đã không còn nhiệt huyết nữa. Ta sẽ ở lại doanh trại, không đi đâu hết.”
Ella thở dài nói “Tôi nhất định phải đi một chuyến. Nếu như tôi đã đến rồi, thì nhất định phải đi, để giải thích cho những sự việc thần bí lúc đó.”
Tống Thanh do dự một hồi, lên tiếng “Con suy nghĩ một chút.”
Phan Thịnh,Phan Ly lúc nào cũng với gương mặt mỉm cười, cùng nhau lên tiếng “chúng ta cùng thêm náo nhiệt một chút là được”
Vẫn không nói một lời nào Phương Mạn Luân ánh mắt không kiên định nhìn những người khác, nói “nếu như tôi đã đến, thì cũng phải tham gia chứ.”
Trước khi anh ta đi, cũng đã nghe ngóng được một số tin tức.
Ở trên có người muốn Hà Nhật Dương làm một số chuyện
Xem ra đây là cơ hội để chọn đội rồi.
Anh ta thân là cậu cả của Nhà họ Phương, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ
Mọi người thảo luận một lúc, Tống Thanh cảm thấy một cơn buồn ngủ kéo đến, ngáp một cái lên tiếng “mọi người cứ tiếp tục thảo luận, tôi hơi mệt, muốn đi ngủ trước .”
Lưu Nghĩa vẫy tay “cậu dậy sớm như vậy, chắc chắn là mệt rồi, đi đi, ăn cơm mình sẽ gọi cậu.”
Tống Thanh thật sự cảm thấy rất mệt.
Trước đây cô cũng dậy rất sớm, nhưng cũng không mệt đến như vậy.
Nhưng mà hôm nay thật sự là rất mệt.
Tống Thanh cũng không khách sáo với mọi người, đi về lều của mình, cởi áo khoác ngoài rồi nằm xuống, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh...” một giọng nói lạ văng vẳng bên tai.