Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-229
CHƯƠNG 229: PHONG BA
Tống Tử Dao hoang một chút, hướng theo ngoài cửa chính nhìn ra ngoài.
Phía sau của Tống Thanh và Lưu Nghĩ đi theo 3 người con trai dung mạo không tầm thường.
Từ Vân Khê không nhịn được kêu lên: “Không phải chứ? Hôm nay là ngày gì vậy? Những thanh niên ưu tú như kiểu không cần tiền, từng người từng người tới!”
Vũ Ngọc Bình có thể nói là công tử ăn chơi thêm vào người chồng quốc dân, bất cứ người con gái trẻ nào, đều bị hạ gục!
“Xin chào hai chị!” Vũ Ngọc Bình mỉm cười chào hỏi.
Lưu Nghĩ quay đầu lườm Vũ Ngọc Bình: “Anh dám lợi dụng tôi!”
Phan Thịnh Phàn Li lập tức cười vui vẻ, cùng chào hỏi Từ Vân Khê và Tống Tử Dao: “Cháu chào Dì, chúng cháu là Phan Thịnh Phan Li . Năm nay 24 tuổi, vẫn còn độc thân. Chúng cháu là bạn của Thanh Thanh.”
Vũ Ngọc Bình lúc này mới nghiêm chỉnh nói: “Xin mạn phép cho cháu giới thiệu một chút. Cháu là Vũ Ngọc Bình, giới tính nam, năm nay 25 tuổi, chiều cao 185 cm, nghề nghiệp lấy đầu tư làm chủ, phạm vi kinh doanh rộng lớn. Chỉ cần hai bác cần điều gì, cháu nhất định không khước từ.”
Lưu Nghĩ nói tiếng lạnh nhạt: “Như vậy còn tạm được!”
“À, hóa ra là bạn của Thanh Thanh!, nhanh mời vào.” Tống Tử Dao hoang một chút, suy nghĩ sâu xa nhìn qua Tống Thanh, chào đón mọi người vào trong.
Động tác của Phan Thịnh Phan Li rất đồng đều, đưa món quà từ phía sau đưa ra, cười mà nói: “Lần đầu đến thăm nhà, cũng không biết tặng quà gì cho được, chỉ là một món quà nhỏ, xin đừng để ý.”
Trợ lý của Vũ Ngọc Bình đi lên phía trước, đẩy theo rất nhiều bó hoa tươi thành một xe đầy hoa đẩy lên trước.
Vũ Ngọc Bình cười nhẹ nhàng nói: “Hoa tươi tặng mỹ nhân, hai bác đây vẫn còn xinh đẹp trẻ trung, còn xinh hơn hoa. Làm cho xe hoa này, gặp cũng phải hổ thẹn.”
Từ Vân Khê lắc đầu thở nói: “Thanh niên bây giờ à...”
Tống Tử Dao cười mỉm: “Được được được, cảm ơn các cháu. Nào, vào trong ngồi.”
Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân ngồi yên một chỗ không nói gì, hình như tất cả đều không liên quan đến họ.
Một căn nhà vốn yên ắng, vì có nhiều khách đến, một lát đã trở thành náo nhiệt hẳn lên.
Khi bữa tối bắt đầu, tất cả mọi người quây quần bên bàn ăn, vừa khéo vừa vặn.
Toàn căn phòng đều tràn đầy không khí.
Mấy vị thiếu gia, đều là những người hoạt bát năng động.
Nhất là Vũ Ngọc Bình, so với Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân, anh ta rất điêu nghệ trong các vấn đề về mọi hình thức của con gái.
Vì vậy làm cho Tống Tử Dao và Từ Vân Khê càng vui tươi ngút ngàn.
Cùng vui vẻ sôi động dùng xong bữa tối, mọi người đều tự tìm việc mình có hứng thú.
Tống Thanh chạy đến bên cạnh Tống Tử Dao, đợi Tống Tử Dao đặt xong chiếc đĩa cuối cùng, liền ôm chặt eo của Tống Tử Dao: “Mẹ ơi, tối nay con ngủ cùng mẹ.”
“Được.” Tống Tử Dao nhẹ nhàng vô lên vai của Tống Thanh: “Con đi sắp xếp phòng cho mọi người. Hình như phòng cho khách của nhà chúng ta không đủ rồi.”
Tống Thanh nói: “Không sao, bây giờ mùa này cũng không được gọi là lạnh. Để cho bọn họ ngủ bên ngoài hành lang đi!”:
“Bừa nào! Cho dù thế nào, người ta cũng là khách.” Tống Tử Dao chấm lên mũi của Tống Thanh: “Nhanh đi sắp xếp nào.”
Tống Thanh gật đầu, quay người chạy ra ngoài.
Tống Thanh vẫn chưa kịp sắp xếp chỗ ngủ tối nay, thì nghe được Vũ Ngọc Bình lại ùa vào.
“Nè, cốc nước này rõ ràng là do tôi rót.” Lưu Nghĩ trừng mắt nói.
“Nhưng khi tôi nhìn thấy, chiếc cốc này không hề có chủ nhân!” Vũ Ngọc Bình cố ý nói.
“Này, Vũ Ngọc Bình, anh có phải muốn tôi đạp cho ngã không?” Lưu Nghĩ đầy khí thế thách thức, gấp tay áo lên để chuẩn bị làm.
“Này này này, Lưu Nghĩ! Anh là đến làm khách! Em thử đạp anh thử xem! Ha ha, đúng rồi, mẹ của em cũng có ở đây! Có cần chúng ta đi tìm mẹ của em để phân công bằng không?” Vũ Ngọc Bình không chịu thế yếu.
“Anh...” con người trong mắt của Lưu Nghĩ đều căng hết ra rồi.
Tống Thanh đứng ở một bên, không chịu được che mặt.
Đúng là một đôi oan gia.
Tại sao tên Vũ Ngọc Bình lại có thêm từ bình, tính cách tương phản lại nhiều như thế?
“Muốn uống nước đúng không?” Lưu Nghĩ nhìn bộ dạng đắc ý của Vũ Ngọc Bình, lập tực bức xúc, nắm chặt vòi nước, mở nắp ra, hướng theo người của Vũ Ngọc Bình phun lên trên: “Cho anh uống đủ luôn!”
Vũ Ngọc Bình đưa tay lên lau giọt nước trên mặt, giơ tay muốn cướp lấy vòi nước.
Hai người họ anh cướp em giật, một lúc mà ướt hết cả.
Lúc này, Hà Nhật Dương cùng với Phan Thịnh Phan Li cùng theo hướng của họ đi lại, nhìn thấy hai người đánh thành một thể, ướt như nhau, lập tức kinh ngạc kêu lên: “ui cha, chơi trò chơi ướt toàn thân rất kịch liệt nha!”
Phan Thịnh Phan Li đồng thời có sự hiểu nhau cùng lấy điện thoại ra, phụt phụt phụt phụt, chụp được mấy bức.
Hà Nhật Dương tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Nhớ gửi cho tôi.”
Sau đó hai người tiếp tục cướp vòi nước, bên cạnh 5 người vô tâm tiếp tục chụp ảnh.
Lưu Nghĩ là người khiêu khích, sở trường tiếp cận gần, cho nên thời gian không lâu, Vũ Ngọc Bình không phải là đối thủ.
Vũ Ngọc Bình không cướp được của Lưu Nghĩ, lập tức ác ý từ bên cạnh, nhìn thấy nước bẩn, tiện tay vẩy vào Lưu Nghĩ.
Đâu biết bản thân Lưu Nghĩ nhận thức phản ứng, một bên đầy, chân trơn trượt...
Pa----ô...
Vũ Ngọc Bình cùng với Lưu Nghĩ ngã cùng lên đất.
Vũ Ngọc Bình phía dưới Lưu Nghĩ ở phía trên.
Hai người muốn chết không chết, bờ môi cùng chạm vào nhau.
“Oa oa oa, cảnh này thật kịch liệt, nhất định phải chụp lại.” Phan Thịnh Phàn Li hào hứng mắt đều mở tròn ra, điện thoại trên tay không ngừng chụp.
“Đúng thế, cảnh này có thể uy hiếp anh ta bỏ ra không ít tiền để chuộc lại.” Hà Nhật Dương cũng rất vui vẻ.
Tống Thanh cũng theo đó mà chụp: “Oa, nụ hôn đầu của Lưu Nghĩ, rất có ý nghĩa tưởng niệm!”
“Oa, hóa ra là nụ hôn đầu!” Phan Thịnh Phàn Li cũng không nhịn được kinh ngạc gọi: “Có thể đưa vào trong sách sử rồi!”
Hai người bị chụp ảnh đều đơ người ra.
Lưu Nghĩ toàn người không biết làm thế nào.
Biểu thị trên mặt của Vũ Ngọc Bình cũng cứng đơ lại, toàn cơ thể năm dài trên nền đất, thân là người cao thủ, vậy mà cũng giống như tiểu tốt vậy, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng.
Đợi cho 5 người chụp xong bức ảnh muốn chụp, Tống Thanh mới mở miệng nói: “Họ nằm ở đây không cảm thấy lạnh sao?”
Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Vẫn còn đang nhớ lại nụ hôn đầu? vậy chúng ta rời đi thôi, để cho họ có thời gian lấy lại hồi ức một chút.”
Nghe thấy lời giải thích của Hà Nhật Dương không chịu trách nhiệm, giọt lệ của Phan Thịnh Phan Li đều sắp chảy ra rồi.
Tống Thanh lại cảm thấy có đạo lý, sau đó bị Hà Nhật Dương kéo ra khỏi chỗ đó.
Đợi Tống Thanh rời đi rất lâu sau đó mới nhớ ra, thôi rồi, tự mình đến sắp xếp vấn đề chỗ ngủ tối nay!
Bản thân cứ theo ba người họ vây quanh cảnh chụp ảnh!
Tối nay tắm xong, Tống Thanh mặc bộ đồ ngủ đến chiếc giường lớn, vui vẻ lăn đi lăn lại.
Tống Tử Dao làm xong bảo dưỡng, mặc bộ đồ ngủ màu xám, thân thể như thiếu nữ chưa kết hôn vậy.
Tống Thanh đầy khát vọng muốn nhìn Tống Tử Dao.
“Làm sao nhìn mẹ như vậy?” Tống Tử Dao cười nói với Tống Thanh.
“Ngủ cùng mẹ, là trong 23 năm nay, nguyện vọng lớn nhất của con. Thật không ngờ, ngày hôm nay cũng được thực hiện rồi.” Ánh mắt của Tống Thanh nhấp nháy mà nhìn Tống Tử Dao.
Câu nói này thật sự Tống Tử Dao nghe xong cảm thấy đau lòng.
Con của nhà người ta, ngủ cùng mẹ, là một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng chuyện bình thường như thế, lại biến thành một nguyện vọng từ nhỏ tới lớn của Tống Thanh.
Tư cách làm người mẹ, làm sao không đau lòng được?
Tống Tử Dao nâng tay lên xờ nhẹ nhàng phần đầu của Tống Thanh: “Thanh Thanh, bao nhiêu năm nay, để con chịu khổ rồi.”
Tống Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt có chớp bóng nước: “Có thể tìm thấy mẹ, con đã rất hạnh phúc rồi.”
“Được, ban ngày nhiều người, không tiện hỏi con. Bố của con, làm sao mà lại mất vậy?” Tống Tử Dao mắt sáng rực lên: “Từng chi tiết nói cho mẹ được không?”
Tống Thanh gật đầu, nói rất nhẹ: “Bố sau khi li hôn, người mà bố nhớ, luôn luôn là mẹ. Con lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng vẫn còn nhớ rõ, bố từng lấy bức ảnh đó, dịu dàng mà nói với con, đây là mẹ của con bức ảnh duy nhất chụp cho bố. Nếu ngày nào đó, bố mất đi, trên mộ bố nhất định phải đặt bức ảnh này, bởi vì chỉ có như thế, thì mẹ con mới tìm thấy bố.”
Tống Tử Dao rất nhanh chuyển ánh mắt nhìn sang phía khác, giọt lệ tràn xung quanh mắt.
Cô ấy rất cố gắng giữ lấy đầu, không để giọt lệ của bản thân mình rơi xuống.
“Không ngờ, lời của bố nói, như lời tiên tri. Khi mai táng cho bố, con khóc cầu xin Tống Thúy, trên bia mộ của bố, đặt lên bức ảnh này. Mấy hôm trước khi con đi quét dọn mộ của bố, bố vẫn dường như hình dáng của 18 năm trước.” Tống Thanh giọng rất là nhỏ nhẹ, nhưng mà lại rất nặng nề đặt vào trong lòng của Tống Tử Dao, nặng đến mức cô ấy không chịu được đến nghẹt ngào.
“Từ nhỏ tới lớn, con luôn cho rằng Tống Thúy là mẹ ruột, trong nhà không có một chút vết tích nào của mẹ. Lúc đó, mỗi lần khi con và anh trai bị bắt nạt, con liền nghĩ, chúng con có phải là con ruột không? Tại sao lại đối xử như thế?” Tống Thanh tiếp tục nói: “Khi bố còn sống, Tống Thúy vẫn không quá đáng lắm. Khi bố mất đi, Tống Thúy lập tức kết hôn cùng Tống Cương, bán đi công ty, đến thành phố H, dựa vào gia sản của bố thành lập một gia đình trung lưu ở nơi đó.”
“Không thể không nói, Tống Cương rất biết cách nắm giữ, như một con chó phục dưới chân của Nhà họ Hà. Nói đến cũng trùng hợp, có người nhìn thấy Tống Cương xong, liền nói với Nhà họ Hà, Nhà họ Tống có con gái rất hợp làm con dâu. Vì câu nói này, liền quyết định đến vận mệnh của con hiện tại.” Tống Thanh thở nhẹ một hơi: “Thật ra, con cũng không phải có ý oán trách. Chỉ là con cảm thấy, tất cả điều này thật là quá mơ hồ. Khi bố bị hại, con không có nhà. Anh trai vì bố ở công ty ham vui, mệt quá, trốn trong tủ quần áo ngủ thiếp đi, cho nên đã nhìn thấy tận mắt toàn bộ quá trình. Tống Cương chỉ là nói, bố bị người của tổ chức sát thủ quốc tế giết đi, nhưng Tống Cương không nói là ai.”
Tống Tử Dao hoang một chút, hướng theo ngoài cửa chính nhìn ra ngoài.
Phía sau của Tống Thanh và Lưu Nghĩ đi theo 3 người con trai dung mạo không tầm thường.
Từ Vân Khê không nhịn được kêu lên: “Không phải chứ? Hôm nay là ngày gì vậy? Những thanh niên ưu tú như kiểu không cần tiền, từng người từng người tới!”
Vũ Ngọc Bình có thể nói là công tử ăn chơi thêm vào người chồng quốc dân, bất cứ người con gái trẻ nào, đều bị hạ gục!
“Xin chào hai chị!” Vũ Ngọc Bình mỉm cười chào hỏi.
Lưu Nghĩ quay đầu lườm Vũ Ngọc Bình: “Anh dám lợi dụng tôi!”
Phan Thịnh Phàn Li lập tức cười vui vẻ, cùng chào hỏi Từ Vân Khê và Tống Tử Dao: “Cháu chào Dì, chúng cháu là Phan Thịnh Phan Li . Năm nay 24 tuổi, vẫn còn độc thân. Chúng cháu là bạn của Thanh Thanh.”
Vũ Ngọc Bình lúc này mới nghiêm chỉnh nói: “Xin mạn phép cho cháu giới thiệu một chút. Cháu là Vũ Ngọc Bình, giới tính nam, năm nay 25 tuổi, chiều cao 185 cm, nghề nghiệp lấy đầu tư làm chủ, phạm vi kinh doanh rộng lớn. Chỉ cần hai bác cần điều gì, cháu nhất định không khước từ.”
Lưu Nghĩ nói tiếng lạnh nhạt: “Như vậy còn tạm được!”
“À, hóa ra là bạn của Thanh Thanh!, nhanh mời vào.” Tống Tử Dao hoang một chút, suy nghĩ sâu xa nhìn qua Tống Thanh, chào đón mọi người vào trong.
Động tác của Phan Thịnh Phan Li rất đồng đều, đưa món quà từ phía sau đưa ra, cười mà nói: “Lần đầu đến thăm nhà, cũng không biết tặng quà gì cho được, chỉ là một món quà nhỏ, xin đừng để ý.”
Trợ lý của Vũ Ngọc Bình đi lên phía trước, đẩy theo rất nhiều bó hoa tươi thành một xe đầy hoa đẩy lên trước.
Vũ Ngọc Bình cười nhẹ nhàng nói: “Hoa tươi tặng mỹ nhân, hai bác đây vẫn còn xinh đẹp trẻ trung, còn xinh hơn hoa. Làm cho xe hoa này, gặp cũng phải hổ thẹn.”
Từ Vân Khê lắc đầu thở nói: “Thanh niên bây giờ à...”
Tống Tử Dao cười mỉm: “Được được được, cảm ơn các cháu. Nào, vào trong ngồi.”
Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân ngồi yên một chỗ không nói gì, hình như tất cả đều không liên quan đến họ.
Một căn nhà vốn yên ắng, vì có nhiều khách đến, một lát đã trở thành náo nhiệt hẳn lên.
Khi bữa tối bắt đầu, tất cả mọi người quây quần bên bàn ăn, vừa khéo vừa vặn.
Toàn căn phòng đều tràn đầy không khí.
Mấy vị thiếu gia, đều là những người hoạt bát năng động.
Nhất là Vũ Ngọc Bình, so với Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân, anh ta rất điêu nghệ trong các vấn đề về mọi hình thức của con gái.
Vì vậy làm cho Tống Tử Dao và Từ Vân Khê càng vui tươi ngút ngàn.
Cùng vui vẻ sôi động dùng xong bữa tối, mọi người đều tự tìm việc mình có hứng thú.
Tống Thanh chạy đến bên cạnh Tống Tử Dao, đợi Tống Tử Dao đặt xong chiếc đĩa cuối cùng, liền ôm chặt eo của Tống Tử Dao: “Mẹ ơi, tối nay con ngủ cùng mẹ.”
“Được.” Tống Tử Dao nhẹ nhàng vô lên vai của Tống Thanh: “Con đi sắp xếp phòng cho mọi người. Hình như phòng cho khách của nhà chúng ta không đủ rồi.”
Tống Thanh nói: “Không sao, bây giờ mùa này cũng không được gọi là lạnh. Để cho bọn họ ngủ bên ngoài hành lang đi!”:
“Bừa nào! Cho dù thế nào, người ta cũng là khách.” Tống Tử Dao chấm lên mũi của Tống Thanh: “Nhanh đi sắp xếp nào.”
Tống Thanh gật đầu, quay người chạy ra ngoài.
Tống Thanh vẫn chưa kịp sắp xếp chỗ ngủ tối nay, thì nghe được Vũ Ngọc Bình lại ùa vào.
“Nè, cốc nước này rõ ràng là do tôi rót.” Lưu Nghĩ trừng mắt nói.
“Nhưng khi tôi nhìn thấy, chiếc cốc này không hề có chủ nhân!” Vũ Ngọc Bình cố ý nói.
“Này, Vũ Ngọc Bình, anh có phải muốn tôi đạp cho ngã không?” Lưu Nghĩ đầy khí thế thách thức, gấp tay áo lên để chuẩn bị làm.
“Này này này, Lưu Nghĩ! Anh là đến làm khách! Em thử đạp anh thử xem! Ha ha, đúng rồi, mẹ của em cũng có ở đây! Có cần chúng ta đi tìm mẹ của em để phân công bằng không?” Vũ Ngọc Bình không chịu thế yếu.
“Anh...” con người trong mắt của Lưu Nghĩ đều căng hết ra rồi.
Tống Thanh đứng ở một bên, không chịu được che mặt.
Đúng là một đôi oan gia.
Tại sao tên Vũ Ngọc Bình lại có thêm từ bình, tính cách tương phản lại nhiều như thế?
“Muốn uống nước đúng không?” Lưu Nghĩ nhìn bộ dạng đắc ý của Vũ Ngọc Bình, lập tực bức xúc, nắm chặt vòi nước, mở nắp ra, hướng theo người của Vũ Ngọc Bình phun lên trên: “Cho anh uống đủ luôn!”
Vũ Ngọc Bình đưa tay lên lau giọt nước trên mặt, giơ tay muốn cướp lấy vòi nước.
Hai người họ anh cướp em giật, một lúc mà ướt hết cả.
Lúc này, Hà Nhật Dương cùng với Phan Thịnh Phan Li cùng theo hướng của họ đi lại, nhìn thấy hai người đánh thành một thể, ướt như nhau, lập tức kinh ngạc kêu lên: “ui cha, chơi trò chơi ướt toàn thân rất kịch liệt nha!”
Phan Thịnh Phan Li đồng thời có sự hiểu nhau cùng lấy điện thoại ra, phụt phụt phụt phụt, chụp được mấy bức.
Hà Nhật Dương tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Nhớ gửi cho tôi.”
Sau đó hai người tiếp tục cướp vòi nước, bên cạnh 5 người vô tâm tiếp tục chụp ảnh.
Lưu Nghĩ là người khiêu khích, sở trường tiếp cận gần, cho nên thời gian không lâu, Vũ Ngọc Bình không phải là đối thủ.
Vũ Ngọc Bình không cướp được của Lưu Nghĩ, lập tức ác ý từ bên cạnh, nhìn thấy nước bẩn, tiện tay vẩy vào Lưu Nghĩ.
Đâu biết bản thân Lưu Nghĩ nhận thức phản ứng, một bên đầy, chân trơn trượt...
Pa----ô...
Vũ Ngọc Bình cùng với Lưu Nghĩ ngã cùng lên đất.
Vũ Ngọc Bình phía dưới Lưu Nghĩ ở phía trên.
Hai người muốn chết không chết, bờ môi cùng chạm vào nhau.
“Oa oa oa, cảnh này thật kịch liệt, nhất định phải chụp lại.” Phan Thịnh Phàn Li hào hứng mắt đều mở tròn ra, điện thoại trên tay không ngừng chụp.
“Đúng thế, cảnh này có thể uy hiếp anh ta bỏ ra không ít tiền để chuộc lại.” Hà Nhật Dương cũng rất vui vẻ.
Tống Thanh cũng theo đó mà chụp: “Oa, nụ hôn đầu của Lưu Nghĩ, rất có ý nghĩa tưởng niệm!”
“Oa, hóa ra là nụ hôn đầu!” Phan Thịnh Phàn Li cũng không nhịn được kinh ngạc gọi: “Có thể đưa vào trong sách sử rồi!”
Hai người bị chụp ảnh đều đơ người ra.
Lưu Nghĩ toàn người không biết làm thế nào.
Biểu thị trên mặt của Vũ Ngọc Bình cũng cứng đơ lại, toàn cơ thể năm dài trên nền đất, thân là người cao thủ, vậy mà cũng giống như tiểu tốt vậy, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng.
Đợi cho 5 người chụp xong bức ảnh muốn chụp, Tống Thanh mới mở miệng nói: “Họ nằm ở đây không cảm thấy lạnh sao?”
Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Vẫn còn đang nhớ lại nụ hôn đầu? vậy chúng ta rời đi thôi, để cho họ có thời gian lấy lại hồi ức một chút.”
Nghe thấy lời giải thích của Hà Nhật Dương không chịu trách nhiệm, giọt lệ của Phan Thịnh Phan Li đều sắp chảy ra rồi.
Tống Thanh lại cảm thấy có đạo lý, sau đó bị Hà Nhật Dương kéo ra khỏi chỗ đó.
Đợi Tống Thanh rời đi rất lâu sau đó mới nhớ ra, thôi rồi, tự mình đến sắp xếp vấn đề chỗ ngủ tối nay!
Bản thân cứ theo ba người họ vây quanh cảnh chụp ảnh!
Tối nay tắm xong, Tống Thanh mặc bộ đồ ngủ đến chiếc giường lớn, vui vẻ lăn đi lăn lại.
Tống Tử Dao làm xong bảo dưỡng, mặc bộ đồ ngủ màu xám, thân thể như thiếu nữ chưa kết hôn vậy.
Tống Thanh đầy khát vọng muốn nhìn Tống Tử Dao.
“Làm sao nhìn mẹ như vậy?” Tống Tử Dao cười nói với Tống Thanh.
“Ngủ cùng mẹ, là trong 23 năm nay, nguyện vọng lớn nhất của con. Thật không ngờ, ngày hôm nay cũng được thực hiện rồi.” Ánh mắt của Tống Thanh nhấp nháy mà nhìn Tống Tử Dao.
Câu nói này thật sự Tống Tử Dao nghe xong cảm thấy đau lòng.
Con của nhà người ta, ngủ cùng mẹ, là một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng chuyện bình thường như thế, lại biến thành một nguyện vọng từ nhỏ tới lớn của Tống Thanh.
Tư cách làm người mẹ, làm sao không đau lòng được?
Tống Tử Dao nâng tay lên xờ nhẹ nhàng phần đầu của Tống Thanh: “Thanh Thanh, bao nhiêu năm nay, để con chịu khổ rồi.”
Tống Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt có chớp bóng nước: “Có thể tìm thấy mẹ, con đã rất hạnh phúc rồi.”
“Được, ban ngày nhiều người, không tiện hỏi con. Bố của con, làm sao mà lại mất vậy?” Tống Tử Dao mắt sáng rực lên: “Từng chi tiết nói cho mẹ được không?”
Tống Thanh gật đầu, nói rất nhẹ: “Bố sau khi li hôn, người mà bố nhớ, luôn luôn là mẹ. Con lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng vẫn còn nhớ rõ, bố từng lấy bức ảnh đó, dịu dàng mà nói với con, đây là mẹ của con bức ảnh duy nhất chụp cho bố. Nếu ngày nào đó, bố mất đi, trên mộ bố nhất định phải đặt bức ảnh này, bởi vì chỉ có như thế, thì mẹ con mới tìm thấy bố.”
Tống Tử Dao rất nhanh chuyển ánh mắt nhìn sang phía khác, giọt lệ tràn xung quanh mắt.
Cô ấy rất cố gắng giữ lấy đầu, không để giọt lệ của bản thân mình rơi xuống.
“Không ngờ, lời của bố nói, như lời tiên tri. Khi mai táng cho bố, con khóc cầu xin Tống Thúy, trên bia mộ của bố, đặt lên bức ảnh này. Mấy hôm trước khi con đi quét dọn mộ của bố, bố vẫn dường như hình dáng của 18 năm trước.” Tống Thanh giọng rất là nhỏ nhẹ, nhưng mà lại rất nặng nề đặt vào trong lòng của Tống Tử Dao, nặng đến mức cô ấy không chịu được đến nghẹt ngào.
“Từ nhỏ tới lớn, con luôn cho rằng Tống Thúy là mẹ ruột, trong nhà không có một chút vết tích nào của mẹ. Lúc đó, mỗi lần khi con và anh trai bị bắt nạt, con liền nghĩ, chúng con có phải là con ruột không? Tại sao lại đối xử như thế?” Tống Thanh tiếp tục nói: “Khi bố còn sống, Tống Thúy vẫn không quá đáng lắm. Khi bố mất đi, Tống Thúy lập tức kết hôn cùng Tống Cương, bán đi công ty, đến thành phố H, dựa vào gia sản của bố thành lập một gia đình trung lưu ở nơi đó.”
“Không thể không nói, Tống Cương rất biết cách nắm giữ, như một con chó phục dưới chân của Nhà họ Hà. Nói đến cũng trùng hợp, có người nhìn thấy Tống Cương xong, liền nói với Nhà họ Hà, Nhà họ Tống có con gái rất hợp làm con dâu. Vì câu nói này, liền quyết định đến vận mệnh của con hiện tại.” Tống Thanh thở nhẹ một hơi: “Thật ra, con cũng không phải có ý oán trách. Chỉ là con cảm thấy, tất cả điều này thật là quá mơ hồ. Khi bố bị hại, con không có nhà. Anh trai vì bố ở công ty ham vui, mệt quá, trốn trong tủ quần áo ngủ thiếp đi, cho nên đã nhìn thấy tận mắt toàn bộ quá trình. Tống Cương chỉ là nói, bố bị người của tổ chức sát thủ quốc tế giết đi, nhưng Tống Cương không nói là ai.”