Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-228
CHƯƠNG 228: CON RỂ ĐẸP TRAI GẶP MẸ VỢ
Nghe từng lời từng từ mà Hà Nhật Dương gọi là mẹ sao mà ngọt ngào thế, Tống Tử Dao rất khó có thể từ chối được.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Tử Dao tay bưng ấm trà, lập tực đưa tay qua đỡ, giọng nhỏ nhẹ cười nói: “Mẹ thích loại trà nào nhất? Năm nay thu về không ít loại trà ngon, con nhờ người mang đến cho mẹ.”
Tống Tử Dao cười nói: “Mẹ chỉ là uống cho vui, làm gì có hiểu nhiều như thế?”
Hà Nhật Dương mỉm cười cúi đầu, anh ấy đứa mắt nhìn Lý Xuân, Lý Xuân đã hiểu ý của Hà Nhật Dương, quay người rời đi.
Từ Vân Khê cùng Lưu Nghĩ vui vẻ mừng rỡ đi từ bên ngoài vào, đi theo phía sau Phương Mạn Luân .
Tống Thanh chào một cách lễ phép: “Mẹ nuôi, mọi người đã về rồi!”
Từ Vân Khê cười gật đầu: “Đã về rồi, chúng tôi câu được không ít cá, đều là công lao của Phương Mạn Luân!”
Phương Mạn Luân cười khiêm tốn nhìn qua Hà Nhật Dương, trong con mắt thâm sâu có gì đó vụt qua, cười tít mít nói với Tống Tử Dao: “Đều là thứ cháu cần phải làm.”
Trong lòng của Hà Nhật Dương cười, mấy việc này, không phải là Cậu Phương cần làm sao?
Hà Nhật Dương theo luôn, chào hỏi Từ Vân Khê: “Con chào mẹ nuôi, con là Hà Nhật Dương.”
Từ Vân Khê ngâm miệng cười nói: “Tốt, tốt, tốt! Trong một ngày của ta thêm một đứa con gái nuôi, một con rể nuôi, lại còn thêm một Cậu Phương khiêm nhường lễ phép, ta ngày hôm nay thật sự kiếm được rồi!”
Lưu Nghĩ cười haha, không nói lời nào.
“Tất cả đừng đứng thế, cùng lại uống trà.” Tống Tử Dao là chủ nhân ngôi nhà, mở lời chào nói: “Mọi người đều không phải là người ngoài, đều đừng khách sáo.”
Vừa dứt lời, hình dáng của Lý Xuân lại xuất hiện, trên tay cầm theo một chiếc hộp bọc vàng, cung kính trân trọng đưa nhanh cho Tống Thanh.
“Đây là gì thế?” Tống Thanh theo bản năng đưa tay ra đỡ, mở chiếc hộp.
Trong thời khắc mở chiếc hộp ra, một hương vị thơm ngon của trà tỏa ra.
Tống Thanh không chịu được liền hít một hơi, nói lời khen ngợi: “Trà ngon!”
Hà Nhật Dương quay người cười nói với Tống Tử Dao: “Mẹ, con lần này đến hơi vội, cũng không mang theo nhiều. Những loại trà này đều là những loại trà thường ngày con uống ở nhà, không được tính là thứ quý giá, hương vị cũng được, thử thưởng thức hương vị xem thế nào?”
Tống Tử Dao không đợi nói ra, Lưu Nghĩ đã ùa theo, hít một hơi dài, lập tức gọi lên: “Oa, Tổng giám đốc Hà, anh cũng quá xa xỉ rồi? Trà này không phải là mấy hôm trước trong hội triển lãm Trà là loại Kinh Bác Vương sao? Nghe nói, phải mất 1.000.000 đồng mới mua được 2 lạng?”
Tống Tử Dao và Từ Vân Khê nhìn vào mắt nhau, trong đôi mắt hai người có vụt qua một chút không biết làm sao.
Con rể xa xỉ, đây là việc tốt hay việc xấu?
Tống Thanh ở cùng Hà Nhật Dương một khoảng thời gian tương đối dài, trong nhận thức đương nhiên không suy nghĩ đến nhân tố giá cả, chỉ là quay đầu hỏi Lưu Nghĩ: “Loại Trà này có đắt thế không?”
“Đương nhiên! thường mà nói, lá trà được trồng ở nơi cao từ 2000 đến 5000 mét, nơi mà bổ sung ánh sáng đầy đủ. Nhưng loại trà này được trồng nơi cao hơn mực nước biển là 6000 mét, không những thế, cây trà này trên thế giới có 3 cây. Có thể không đắt sao? Đây không đơn giản là có tiền có thể uống được nó!” Lưu Nghĩ phụ đạo thêm cho Tống Thanh về nhận thức: “Khi mà mình đọc được thông tin này, còn cảm động một lúc, người có thể lấy được lá trà này, phía sau phải có bối cảnh lớn thế nào. Không ngờ rằng, hóa ra Tổng giám đốc Hà ra tay. Nhưng, cũng có thể hiểu được, người trên thế giới, cũng không dám so sánh xa xỉ với Tổng giám đốc Hà!”
Hà Nhật Dương cười mỉm: “Làm gì có quá thế đâu. Chỉ là sản phẩm tiêu khiển mà thôi.”
Hà Nhật Dương mới đến có mấy phút, liên tiếp đánh bại Phương Mạn Luân Luân mấy lần.
Phương Mạn Luân nghe đến câu nói này, lập tức cười lên: “Đúng thế, lá trà chỉ là sản phẩm tiêu khiển. Bữa tối của chúng ta mới là chính thức! Bác gái, bữa tối hôm nay muốn dùng đồ hấp hay là đồ nướng? Cá vào mùa này, chính là mùa tươi ngon nhất.”
Phương Mạn Luân nhẹ nhàng chuyển chủ đề từ lá trà sang chủ đề về cá.
Hà Nhật Dương trong mắt như muốn đánh con cá của Phương Mạn Luân, nói một cách nhẹ nhàng: “Nói về ăn uống, tôi nghĩ Thanh Thanh mới có quyền phát ngôn nhất.”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương, lại nhìn sang Phương Mạn Luân .
Một là chồng mình, một là đàn anh.
Bọn họ so sánh cái gì chứ?
Tống Thanh thở ra một hơi nói: “Nhiều người như vậy, chi bằng 1 con cá hấp 1 con nướng 1 con chiên giòn 1 con rán.”
Lưu Nghĩ cũng không quên thêm một lời vào, nói: “Pha trà rồi còn lại lá trá, có thể làm cá cơ.”
Tống Tử Dao không muốn hai người nói đi nói lại, lập tức nói: “Được rồi, bữa tối chút nữa sẽ làm, cùng ngồi xuống uống trà.”
Từ Vân Khê nhìn Hà Nhật Dương lại nhìn Phương Mạn Luân, nhẹ nhàng nói một câu: “Tại sao khuê nữ con nhà người ta đều đứng đầu, khuê nữ nhà cô lại là hàng đợi xuất!”
Lưu Nghĩ không phục quay đầu: “Con đi giết cá!”
Tống Thanh cười nói: “Mình cũng đi giúp.”
Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không rời đi, mà lại thành một người bên trái một người bên phải ngồi bên cạnh Tống Tử Dao,cố gắng lấy lòng của Tống Tử Dao.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩ thoát ra ngoài, thở nhẹ nhàng một hơi.
“Nghe nói, Thanh Thanh, Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân tranh đấu gì ở đây?” Lưu Nghĩ không nhịn được hỏi: “Không hiểu thì còn cho rằng, đây là tình địch gặp mặt?”
“Mình cũng thấy lạ.” Tay của Tống Thanh, sự bối rối trên nét mặt: “Tuy hai người được coi là đối thủ trên thương trưởng, nhưng hiện tại không phải là trong môi trường kinh doanh, làm sao hai người họ như kiểu đấu gà thế? Thật không hiểu. Mặc kệ họ đi, chúng ta suy nghĩ xem tối nay nên ăn gì.”
Lưu Nghĩ thêm vào lời của Tống Thanh: “Em xem phía sau.”
Tống Thanh vừa quay đầu, thì nhìn thấy Lý Hạ cười mà đi đến: “Mợ hai, chúng tôi có đem theo đầu bếp đến, chúng tôi cũng đem theo các thức phẩm khác tới. Tối nay phu nhân muốn ăn gì?Phương Đông? Phương Tây?”
Tống Thanh hít một hơi, đưa cá trong tay Lưu Nghĩ nhanh chóng giao cho Lý Xuân: “Vậy, mọi người đã mang theo đầu bếp tới, thì giao cho mọi người làm.”
“Vâng ạ.” Lý Hạ sung sướng đưa tay ra đón thùng cá, vừa muốn quay người rời đi, đột nhiện đứng lại, nói: “Mợ hai, phu nhân không còn giận Tổng giám đốc chứ?”
Tống Thanh cảm thấy kỳ lạ: “giận gì chứ?”
Lý Hạ nhanh miệng nói: “Khi thi đấu, phu nhân tự ý can thiệp vào qua trình thi đấu, đồng thời mệnh lệnh Tổng giám đốc không được can thiệp. Tổng giám đốc cũng không còn cách nào, chỉ có thể mời Lão phu nhân xuất hiện, lúc này, Nhà họ Phương đại tiểu thư cũng can thiệp vào, Tổng giám đốc rất tức giận, trực tiếp giam lỏng đại tiểu thư Nhà họ Phương, cậu cả Nhà họ Phương mới vừa đi gặp Tổng giám đốc xin tha, Tổng giám đốc nể mặt là đàn anh của mợ hai, mới tha cho đại tiểu thư Nhà họ Phương! à, Tổng giám đốc cũng mệnh khổ. Mệnh lệnh của phu nhân ngài ấy không thể không nghe, nhưng lại sợ phu nhận giận, chỉ có thể một mình nuốt nỗi khổ vào trong lòng.”
“Còn có sự tình như thế?” Tống Thanh hoang mang.
Cho dù khi thi đấu, cô ấy cảm nhận thấy, khi Hà Nhật Dương xuất hiện quá trùng hợp, nhưng lại không nghĩ tới ở giữa lại xảy ra nhiều vụ án như thế.
“Đúng vậy, Thôi Nguyệt Lam nhiều lần vẫn muốn mưu đồ mua chuộc người phục vụ phòng khách của khách sạn, muốn tiêu hủy tác phẩm của phu nhân. Tổng giám đốc luôn dặn dò tôi phải chú ý theo dõi, nếu không thì, cô ta sớm đã ra tay rồi.” Nét mặt của Lý Hạ đắc ý mà nói: “Hừm, muốn từ dưới con mắt của ta mà bon chen vào, làm sao có thể?”
Con mắt của Tống Thanh ấm lên: “Anh nói đều là sự thật?”
“Còn có khả năng là giả sao?” Lý Hạ nghiêm chỉnh nói: “Nhưng, thiếu phu nhân yên tâm, Tổng giám đốc cùng lão phu nhân luôn đứng ở bên thiếu phu nhân! Phu nhân cho dù có không thích thiếu phu nhân đi nữa, thì thiếu phu nhân đã được nhận định là chủ nhân của Nhà họ Hà. À, tôi không thể nói nhiều thêm nữa, tôi phải nhanh chóng đi tìm đầu bếp, nhiều cá như vậy.”
Tống Thanh nhìn Lý Hạ cầm theo thùng cá vội vàng rời đi, trong lòng vẫn còn băn khoăn.
Lưu Nghĩ không nhịn được nhẹ nhàng hỏi: “Hà Nhật Dương làm việc cũng không tồi! là đấng nam nhi!”
Tống Thanh cười nhẹ: “Xem ra cậu thật sự hiểu nhầm anh ấy rất nhiều.”
“Bây giờ hiểu nhầm đã hủy bỏ, tất cả đều là niềm vui.” Lưu Nghĩ cười nói: “Hai người có phải là đang muốn cuộc sống hạnh phúc vui vẻ chăng?”
Tống Thanh kiêu kỳ lườm cô ấy: “cậu cho rằng là đang viết tiểu thuyết à? còn cuộc sống hạnh phúc vui vẻ....qua cửa bố mẹ anh ấy, suy cho cùng vẫn là cửa khó nhất. Mình chỉ có thể đợi sau khi họ về nước, cố gắng làm tốt bổn phận của mình, nhanh chóng để nhận được sự chấp nhận của họ.”
“Oa, xem cậu mâu thuẫn đau khổ, mình kiên quyết không gả cho gia đình giàu có!” Lưu Nghĩ mở to mắt nghiêm chỉnh nói.
“Ha ha! nói như kiểu là có nhà giàu đồng ý lấy ấy!” một tiếng nói hà khắc từ phía sau hai người vọng tới.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩ đồng thời quay lại phía sau, thì nhìn thấy Vũ Ngọc Bình cùng Phan Thịnh Phan Ly ba người đi chậm chậm theo hướng của họ đi tới.
Tống Thanh và Lưu Nghĩ cùng lúc trừng mắt, cùng kêu lên lạ lùng: “Mọi người làm sao đều đến rồi?”
Vũ Ngọc Bình nhẹ nhành ho một tiếng, nói: “Chúng tôi... là đến tìm Hà Nhật Dương! Lần trước nói về chuyện hợp đồng, anh ấy vẫn chưa ký tên!”
Phan Thịnh Phan Li cùng tấu hợp gật đầu một cách nghiêm chỉnh, hoàn toàn không để ý xem lý do này có thể giải thích qua được không.
Lưu Nghĩ xem thường liếc nhìn Vũ Ngọc Bình: “Có ai cưới tôi không, có quan hệ gì với anh không?không cần anh bận tâm.”
Bên này Lưu Nghĩ cùng Vũ Ngọc Bình tiếp tục đấu khẩu, bên kia Lý Hạ cầm theo thùng cá đi qua, theo hướng Lý Xuân gật đầu.
Lý Xuân cười nói: “Làm tốt đấy. Cho dù Phương Mạn Luân muốn có ý lay động mợ hai, thì chúng ta có thể từ việc của Phương Khanh Hân để hạ bậc! Xem anh ta làm sao có thể tranh đấu cùng Tổng giám đốc!”
Lý Hạ đưa thùng cá cho đầu bếp, nói: “Tôi cũng không cảm thấy tên Phương Mạn Luân có thể đấu được với Tổng giám đốc . Mấy lần này, có lần nào không bị Tổng giám đốc của chúng ta chơi cho quay vòng?căn bản không là đồng cấp!”
Lý Xuân cười: “Cũng cần phải phòng ngự một chút.”
Trong phòng trà, Tống Tử Dao cùng Từ Vân Khê được hai người Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân nịnh cho thoải mái vui vẻ, trăm hoa đua nở.
Hai người tuy đều là đại thiếu gia trên cao, nhưng bỏ mặc thân phận lấy lòng một người, thì hiệu quả cũng là rất tốt.
Nếu chỉ là hèn mọn, sẽ bị rơi vào tầm thường.
Cho nên Hà Nhật Dương đang thể hiện tài hoa của mình, Phương Mạn Luân lại biểu hiện sự nhẹ nhàng của bản thân.
Hai người cũng được tính là chia ra đối kháng.
Từ Vân Khê và Tống Tử Dao như đổi đi ánh mắt.
Hai người trẻ tuổi này đều rất được!
Thân làm nhạc mẫu, còn không thể phân biệt được ai là người tốt nhất.
Đương nhiên, nếu về dung mạo, Hà Nhật Dương đẹp trai. Nhưng Phương Mạn Luân cũng không xấu!
Luận gia thế, Nhà họ Hà là gia đình giàu có trong tiêu chuẩn của người giàu. Nhưng Phương Mạn Luân cũng là gia thế giàu có.
Luận tài hoa, Hà Nhật Dương tài mạo hơn người. Nhưng Phương Mạn Luân cũng không kém gì!
Luận tính cách, Hà Nhật Dương phân minh rõ ràng, Phương Mạn Luân tinh tế nhẹ nhàng. Hai tính cách này, đều khiến cho người ta yêu mến!
Cho dù Thanh Thanh đã được gả cho Hà Nhật Dương, nhưng chuyện của tương lai, vẫn còn điều khó nói lắm!
Hiện tại, nếu Hà Nhật Dương không thể xử lý tốt mối quan hệ của mẹ chồng với nàng dâu, người con trai tốt đến mấy cũng chỉ là điểm không.
Nghe từng lời từng từ mà Hà Nhật Dương gọi là mẹ sao mà ngọt ngào thế, Tống Tử Dao rất khó có thể từ chối được.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Tử Dao tay bưng ấm trà, lập tực đưa tay qua đỡ, giọng nhỏ nhẹ cười nói: “Mẹ thích loại trà nào nhất? Năm nay thu về không ít loại trà ngon, con nhờ người mang đến cho mẹ.”
Tống Tử Dao cười nói: “Mẹ chỉ là uống cho vui, làm gì có hiểu nhiều như thế?”
Hà Nhật Dương mỉm cười cúi đầu, anh ấy đứa mắt nhìn Lý Xuân, Lý Xuân đã hiểu ý của Hà Nhật Dương, quay người rời đi.
Từ Vân Khê cùng Lưu Nghĩ vui vẻ mừng rỡ đi từ bên ngoài vào, đi theo phía sau Phương Mạn Luân .
Tống Thanh chào một cách lễ phép: “Mẹ nuôi, mọi người đã về rồi!”
Từ Vân Khê cười gật đầu: “Đã về rồi, chúng tôi câu được không ít cá, đều là công lao của Phương Mạn Luân!”
Phương Mạn Luân cười khiêm tốn nhìn qua Hà Nhật Dương, trong con mắt thâm sâu có gì đó vụt qua, cười tít mít nói với Tống Tử Dao: “Đều là thứ cháu cần phải làm.”
Trong lòng của Hà Nhật Dương cười, mấy việc này, không phải là Cậu Phương cần làm sao?
Hà Nhật Dương theo luôn, chào hỏi Từ Vân Khê: “Con chào mẹ nuôi, con là Hà Nhật Dương.”
Từ Vân Khê ngâm miệng cười nói: “Tốt, tốt, tốt! Trong một ngày của ta thêm một đứa con gái nuôi, một con rể nuôi, lại còn thêm một Cậu Phương khiêm nhường lễ phép, ta ngày hôm nay thật sự kiếm được rồi!”
Lưu Nghĩ cười haha, không nói lời nào.
“Tất cả đừng đứng thế, cùng lại uống trà.” Tống Tử Dao là chủ nhân ngôi nhà, mở lời chào nói: “Mọi người đều không phải là người ngoài, đều đừng khách sáo.”
Vừa dứt lời, hình dáng của Lý Xuân lại xuất hiện, trên tay cầm theo một chiếc hộp bọc vàng, cung kính trân trọng đưa nhanh cho Tống Thanh.
“Đây là gì thế?” Tống Thanh theo bản năng đưa tay ra đỡ, mở chiếc hộp.
Trong thời khắc mở chiếc hộp ra, một hương vị thơm ngon của trà tỏa ra.
Tống Thanh không chịu được liền hít một hơi, nói lời khen ngợi: “Trà ngon!”
Hà Nhật Dương quay người cười nói với Tống Tử Dao: “Mẹ, con lần này đến hơi vội, cũng không mang theo nhiều. Những loại trà này đều là những loại trà thường ngày con uống ở nhà, không được tính là thứ quý giá, hương vị cũng được, thử thưởng thức hương vị xem thế nào?”
Tống Tử Dao không đợi nói ra, Lưu Nghĩ đã ùa theo, hít một hơi dài, lập tức gọi lên: “Oa, Tổng giám đốc Hà, anh cũng quá xa xỉ rồi? Trà này không phải là mấy hôm trước trong hội triển lãm Trà là loại Kinh Bác Vương sao? Nghe nói, phải mất 1.000.000 đồng mới mua được 2 lạng?”
Tống Tử Dao và Từ Vân Khê nhìn vào mắt nhau, trong đôi mắt hai người có vụt qua một chút không biết làm sao.
Con rể xa xỉ, đây là việc tốt hay việc xấu?
Tống Thanh ở cùng Hà Nhật Dương một khoảng thời gian tương đối dài, trong nhận thức đương nhiên không suy nghĩ đến nhân tố giá cả, chỉ là quay đầu hỏi Lưu Nghĩ: “Loại Trà này có đắt thế không?”
“Đương nhiên! thường mà nói, lá trà được trồng ở nơi cao từ 2000 đến 5000 mét, nơi mà bổ sung ánh sáng đầy đủ. Nhưng loại trà này được trồng nơi cao hơn mực nước biển là 6000 mét, không những thế, cây trà này trên thế giới có 3 cây. Có thể không đắt sao? Đây không đơn giản là có tiền có thể uống được nó!” Lưu Nghĩ phụ đạo thêm cho Tống Thanh về nhận thức: “Khi mà mình đọc được thông tin này, còn cảm động một lúc, người có thể lấy được lá trà này, phía sau phải có bối cảnh lớn thế nào. Không ngờ rằng, hóa ra Tổng giám đốc Hà ra tay. Nhưng, cũng có thể hiểu được, người trên thế giới, cũng không dám so sánh xa xỉ với Tổng giám đốc Hà!”
Hà Nhật Dương cười mỉm: “Làm gì có quá thế đâu. Chỉ là sản phẩm tiêu khiển mà thôi.”
Hà Nhật Dương mới đến có mấy phút, liên tiếp đánh bại Phương Mạn Luân Luân mấy lần.
Phương Mạn Luân nghe đến câu nói này, lập tức cười lên: “Đúng thế, lá trà chỉ là sản phẩm tiêu khiển. Bữa tối của chúng ta mới là chính thức! Bác gái, bữa tối hôm nay muốn dùng đồ hấp hay là đồ nướng? Cá vào mùa này, chính là mùa tươi ngon nhất.”
Phương Mạn Luân nhẹ nhàng chuyển chủ đề từ lá trà sang chủ đề về cá.
Hà Nhật Dương trong mắt như muốn đánh con cá của Phương Mạn Luân, nói một cách nhẹ nhàng: “Nói về ăn uống, tôi nghĩ Thanh Thanh mới có quyền phát ngôn nhất.”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương, lại nhìn sang Phương Mạn Luân .
Một là chồng mình, một là đàn anh.
Bọn họ so sánh cái gì chứ?
Tống Thanh thở ra một hơi nói: “Nhiều người như vậy, chi bằng 1 con cá hấp 1 con nướng 1 con chiên giòn 1 con rán.”
Lưu Nghĩ cũng không quên thêm một lời vào, nói: “Pha trà rồi còn lại lá trá, có thể làm cá cơ.”
Tống Tử Dao không muốn hai người nói đi nói lại, lập tức nói: “Được rồi, bữa tối chút nữa sẽ làm, cùng ngồi xuống uống trà.”
Từ Vân Khê nhìn Hà Nhật Dương lại nhìn Phương Mạn Luân, nhẹ nhàng nói một câu: “Tại sao khuê nữ con nhà người ta đều đứng đầu, khuê nữ nhà cô lại là hàng đợi xuất!”
Lưu Nghĩ không phục quay đầu: “Con đi giết cá!”
Tống Thanh cười nói: “Mình cũng đi giúp.”
Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không rời đi, mà lại thành một người bên trái một người bên phải ngồi bên cạnh Tống Tử Dao,cố gắng lấy lòng của Tống Tử Dao.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩ thoát ra ngoài, thở nhẹ nhàng một hơi.
“Nghe nói, Thanh Thanh, Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân tranh đấu gì ở đây?” Lưu Nghĩ không nhịn được hỏi: “Không hiểu thì còn cho rằng, đây là tình địch gặp mặt?”
“Mình cũng thấy lạ.” Tay của Tống Thanh, sự bối rối trên nét mặt: “Tuy hai người được coi là đối thủ trên thương trưởng, nhưng hiện tại không phải là trong môi trường kinh doanh, làm sao hai người họ như kiểu đấu gà thế? Thật không hiểu. Mặc kệ họ đi, chúng ta suy nghĩ xem tối nay nên ăn gì.”
Lưu Nghĩ thêm vào lời của Tống Thanh: “Em xem phía sau.”
Tống Thanh vừa quay đầu, thì nhìn thấy Lý Hạ cười mà đi đến: “Mợ hai, chúng tôi có đem theo đầu bếp đến, chúng tôi cũng đem theo các thức phẩm khác tới. Tối nay phu nhân muốn ăn gì?Phương Đông? Phương Tây?”
Tống Thanh hít một hơi, đưa cá trong tay Lưu Nghĩ nhanh chóng giao cho Lý Xuân: “Vậy, mọi người đã mang theo đầu bếp tới, thì giao cho mọi người làm.”
“Vâng ạ.” Lý Hạ sung sướng đưa tay ra đón thùng cá, vừa muốn quay người rời đi, đột nhiện đứng lại, nói: “Mợ hai, phu nhân không còn giận Tổng giám đốc chứ?”
Tống Thanh cảm thấy kỳ lạ: “giận gì chứ?”
Lý Hạ nhanh miệng nói: “Khi thi đấu, phu nhân tự ý can thiệp vào qua trình thi đấu, đồng thời mệnh lệnh Tổng giám đốc không được can thiệp. Tổng giám đốc cũng không còn cách nào, chỉ có thể mời Lão phu nhân xuất hiện, lúc này, Nhà họ Phương đại tiểu thư cũng can thiệp vào, Tổng giám đốc rất tức giận, trực tiếp giam lỏng đại tiểu thư Nhà họ Phương, cậu cả Nhà họ Phương mới vừa đi gặp Tổng giám đốc xin tha, Tổng giám đốc nể mặt là đàn anh của mợ hai, mới tha cho đại tiểu thư Nhà họ Phương! à, Tổng giám đốc cũng mệnh khổ. Mệnh lệnh của phu nhân ngài ấy không thể không nghe, nhưng lại sợ phu nhận giận, chỉ có thể một mình nuốt nỗi khổ vào trong lòng.”
“Còn có sự tình như thế?” Tống Thanh hoang mang.
Cho dù khi thi đấu, cô ấy cảm nhận thấy, khi Hà Nhật Dương xuất hiện quá trùng hợp, nhưng lại không nghĩ tới ở giữa lại xảy ra nhiều vụ án như thế.
“Đúng vậy, Thôi Nguyệt Lam nhiều lần vẫn muốn mưu đồ mua chuộc người phục vụ phòng khách của khách sạn, muốn tiêu hủy tác phẩm của phu nhân. Tổng giám đốc luôn dặn dò tôi phải chú ý theo dõi, nếu không thì, cô ta sớm đã ra tay rồi.” Nét mặt của Lý Hạ đắc ý mà nói: “Hừm, muốn từ dưới con mắt của ta mà bon chen vào, làm sao có thể?”
Con mắt của Tống Thanh ấm lên: “Anh nói đều là sự thật?”
“Còn có khả năng là giả sao?” Lý Hạ nghiêm chỉnh nói: “Nhưng, thiếu phu nhân yên tâm, Tổng giám đốc cùng lão phu nhân luôn đứng ở bên thiếu phu nhân! Phu nhân cho dù có không thích thiếu phu nhân đi nữa, thì thiếu phu nhân đã được nhận định là chủ nhân của Nhà họ Hà. À, tôi không thể nói nhiều thêm nữa, tôi phải nhanh chóng đi tìm đầu bếp, nhiều cá như vậy.”
Tống Thanh nhìn Lý Hạ cầm theo thùng cá vội vàng rời đi, trong lòng vẫn còn băn khoăn.
Lưu Nghĩ không nhịn được nhẹ nhàng hỏi: “Hà Nhật Dương làm việc cũng không tồi! là đấng nam nhi!”
Tống Thanh cười nhẹ: “Xem ra cậu thật sự hiểu nhầm anh ấy rất nhiều.”
“Bây giờ hiểu nhầm đã hủy bỏ, tất cả đều là niềm vui.” Lưu Nghĩ cười nói: “Hai người có phải là đang muốn cuộc sống hạnh phúc vui vẻ chăng?”
Tống Thanh kiêu kỳ lườm cô ấy: “cậu cho rằng là đang viết tiểu thuyết à? còn cuộc sống hạnh phúc vui vẻ....qua cửa bố mẹ anh ấy, suy cho cùng vẫn là cửa khó nhất. Mình chỉ có thể đợi sau khi họ về nước, cố gắng làm tốt bổn phận của mình, nhanh chóng để nhận được sự chấp nhận của họ.”
“Oa, xem cậu mâu thuẫn đau khổ, mình kiên quyết không gả cho gia đình giàu có!” Lưu Nghĩ mở to mắt nghiêm chỉnh nói.
“Ha ha! nói như kiểu là có nhà giàu đồng ý lấy ấy!” một tiếng nói hà khắc từ phía sau hai người vọng tới.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩ đồng thời quay lại phía sau, thì nhìn thấy Vũ Ngọc Bình cùng Phan Thịnh Phan Ly ba người đi chậm chậm theo hướng của họ đi tới.
Tống Thanh và Lưu Nghĩ cùng lúc trừng mắt, cùng kêu lên lạ lùng: “Mọi người làm sao đều đến rồi?”
Vũ Ngọc Bình nhẹ nhành ho một tiếng, nói: “Chúng tôi... là đến tìm Hà Nhật Dương! Lần trước nói về chuyện hợp đồng, anh ấy vẫn chưa ký tên!”
Phan Thịnh Phan Li cùng tấu hợp gật đầu một cách nghiêm chỉnh, hoàn toàn không để ý xem lý do này có thể giải thích qua được không.
Lưu Nghĩ xem thường liếc nhìn Vũ Ngọc Bình: “Có ai cưới tôi không, có quan hệ gì với anh không?không cần anh bận tâm.”
Bên này Lưu Nghĩ cùng Vũ Ngọc Bình tiếp tục đấu khẩu, bên kia Lý Hạ cầm theo thùng cá đi qua, theo hướng Lý Xuân gật đầu.
Lý Xuân cười nói: “Làm tốt đấy. Cho dù Phương Mạn Luân muốn có ý lay động mợ hai, thì chúng ta có thể từ việc của Phương Khanh Hân để hạ bậc! Xem anh ta làm sao có thể tranh đấu cùng Tổng giám đốc!”
Lý Hạ đưa thùng cá cho đầu bếp, nói: “Tôi cũng không cảm thấy tên Phương Mạn Luân có thể đấu được với Tổng giám đốc . Mấy lần này, có lần nào không bị Tổng giám đốc của chúng ta chơi cho quay vòng?căn bản không là đồng cấp!”
Lý Xuân cười: “Cũng cần phải phòng ngự một chút.”
Trong phòng trà, Tống Tử Dao cùng Từ Vân Khê được hai người Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân nịnh cho thoải mái vui vẻ, trăm hoa đua nở.
Hai người tuy đều là đại thiếu gia trên cao, nhưng bỏ mặc thân phận lấy lòng một người, thì hiệu quả cũng là rất tốt.
Nếu chỉ là hèn mọn, sẽ bị rơi vào tầm thường.
Cho nên Hà Nhật Dương đang thể hiện tài hoa của mình, Phương Mạn Luân lại biểu hiện sự nhẹ nhàng của bản thân.
Hai người cũng được tính là chia ra đối kháng.
Từ Vân Khê và Tống Tử Dao như đổi đi ánh mắt.
Hai người trẻ tuổi này đều rất được!
Thân làm nhạc mẫu, còn không thể phân biệt được ai là người tốt nhất.
Đương nhiên, nếu về dung mạo, Hà Nhật Dương đẹp trai. Nhưng Phương Mạn Luân cũng không xấu!
Luận gia thế, Nhà họ Hà là gia đình giàu có trong tiêu chuẩn của người giàu. Nhưng Phương Mạn Luân cũng là gia thế giàu có.
Luận tài hoa, Hà Nhật Dương tài mạo hơn người. Nhưng Phương Mạn Luân cũng không kém gì!
Luận tính cách, Hà Nhật Dương phân minh rõ ràng, Phương Mạn Luân tinh tế nhẹ nhàng. Hai tính cách này, đều khiến cho người ta yêu mến!
Cho dù Thanh Thanh đã được gả cho Hà Nhật Dương, nhưng chuyện của tương lai, vẫn còn điều khó nói lắm!
Hiện tại, nếu Hà Nhật Dương không thể xử lý tốt mối quan hệ của mẹ chồng với nàng dâu, người con trai tốt đến mấy cũng chỉ là điểm không.