Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-217
CHƯƠNG 217: BỊ NGƯỜI TA DIỄN TRÒ ÂN ÁI TRƯỚC MẶT
Lưu Nghĩa tiếp tục bẻ các đốt ngón tay: “Bây giờ anh đã quyết định theo họ Lưu chưa?”
Vũ Ngọc Bình: “...”
Lúc ấy, quản lý đại sảnh của khách sạn nghe được động tĩnh bèn vội vàng chạy tới, vừa tới đã thấy Lưu Nghĩa hằm hằm hè hè chuẩn bị đánh người và Vũ Ngọc Bình đang nằm trên nền đất giả chết.
Quản lý đại sảnh biết Vũ Ngọc Bình nên khi nhìn thấy hắn như vậy, bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Đôi tình nhân người nước ngoài hoàn toàn vô tội kia cũng bị hù một trận kinh hồn bạt vía.
Hai người nhìn thấy Vũ Ngọc Bình nằm trên sàn nhà, hắn nói được hai câu rồi không nhúc nhích gì nữa, họ cứ tưởng đã xảy ra án mạng, phun tiếng mẹ đẻ loạn xạ, không ngừng giải thích chuyện vừa xảy ra với quản lý đại sảnh.
Nhưng mà... người quản lý không biết tiếng Pháp, hiểu không?
Vì thế, đôi tình nhân kia và quản lý đại sảnh cứ ông nói gà bà nói vịt một thôi một hồi, Vũ Ngọc Bình cuối cùng cũng lồm cồm bò dậy, hắn nói với Lưu Nghĩa đang đứng một bên: “Sẽ có một ngày, tôi sẽ bắt cô phải theo họ của tôi!”
Lưu Nghĩa khinh thường nhướn mày: “Bà đây sống không thay tên, chết không đổi họ. Cả đời này, trừ việc anh theo họ tôi ra, anh đừng mong chờ gì nữa!”
Đúng lúc này, đôi tình nhân người Pháp kia cuối cùng cũng hoàn hồn, không phun tiếng mẹ đẻ nữa mà bập bẹ bằng tiếng Trung: “À, tôi biết rồi! Người Trung Quốc chỉ có vợ chồng mới đổi họ! Hóa ra hai người vốn là vợ chồng à!”
“Xí, ai thèm vợ chồng gì với anh ta/cô ta!” Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cùng đồng thanh.
“Ồ, ăn ý thế nhỉ.” Đôi vợ chồng kia anh nhìn em, em nhìn anh rồi cùng nhau quay người rời đi.
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa trợn mắt trừng trừng nhìn đối phương, quay đầu đi cùng lúc: “Hừ!”
“Đàn ông không đấu cùng phụ nữ!”' Vũ Ngọc Bình nghiến lợi.
“Chị em bạn dì không nhường cánh mày râu!” Lưu Nghĩa nghiến răng.
“Hừ!” Hai người lại cùng quay đầu đi, không ai để ý đến ai!
Hai người giữ tư thế quay đầu này trong một thời gian rất lâu.
Không ai chịu thua, không ai chịu đổi tư thế khác.
Vì thế... hai người lại biến thành một bức tranh phong cảnh bày trong khách sạn.
Một bé gái năm tuổi xinh xắn nhìn thấy họ mà khiếp hãi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, hai anh đẹp trai kia đang đóng giả bức tượng ạ?”
Mẹ của bé gái rất lúng túng: “Không phải đâu, là một anh và một chị đấy!”
“Oa, hóa ra không phải là hai anh trai ạ? Nhưng mà đẹp trai quá!” Bé gái reo ầm lên.
Giọng nói non nớt của con trẻ khiến cả sảnh lớn nhìn về phía Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa.
Thực ra nội tâm của Vũ Ngọc Bình là thế này: Trời ạ, ai qua cứu tôi với? Ban nãy xoay đầu mạnh quá căng cơ rồi!
Mà nội tâm của Lưu Nghĩa thì là thế này: A, khổ quá trời, cổ của tôi mỏi chết đi được, muốn quay đầu lại cũng không quay được nữa rồi!
Vì thế, khi Tống Thanh và Hà Nhật Dương bước xuống, họ nhìn ngay thấy cảnh tượng kì lạ này.
Tống Thanh chạy tới trước mặt Lưu Nghĩa, giơ tay lên xoay đầu Lưu Nghĩa cho thẳng lại: “Tiểu Nghĩa, cậu bị sao thế? Sái cổ à?”
Lưu Nghĩa suýt nữa khóc nguyên một dòng sông trong lòng.
Thanh Thanh, có cậu tốt với tớ thôi!
Cậu mà không xoay đầu tớ lại chắc tớ không quay nổi đầu mình mất!
Mà Hà Nhật Dương đứng bên cạnh, đút tay vào túi quần, tán gẫu với Vũ Ngọc Bình: “Ôi, Ngọc Bình à, cậu nhìn em hotgirl nào mà nhìn chăm chú thế, người ta đi mất tăm từ bao giờ rồi mà cậu vẫn còn nhìn theo à?”
Vũ Ngọc Bình nháy mắt với Hà Nhật Dương: “Cậu xoay đầu lại giúp tôi với!”
Hà Nhật Dương vờ như không hiểu gì: “Ối? Em hotgirl nào đấy đi mất tiêu rồi, cậu còn nháy mắt với tôi làm gì?”
Vũ Ngọc Bình cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: “Nhật Dương, tôi sai rồi! Tôi sai thật rồi, tôi không nên trêu cậu với Thanh Thanh!”
Bấy giờ Hà Nhật Dương mới vừa lòng, đưa tay xoay đầu Vũ Ngọc Bình lại một cách chậm rãi: “Chậc chậc chậc, hai người làm cái gì thế?”
Vũ Ngọc Bình lắc lắc đầu mấy cái mới từ từ tìm được chút cảm giác.
Mẹ kiếp, tê cứng luôn!
“Cậu hỏi cô ta xem! Một người phụ nữ, không ra dáng phụ nữ gì hết.” Vũ Ngọc Bình không muốn thừa nhận, hắn lại dính một đòn quật qua vai.
Lưu Nghĩa lắc lắc cổ một hồi lâu, cuối cùng cũng khôi phục trạng thái bình thường. Khi nghe Vũ Ngọc Bình nói vậy, hai hàng lông mày của cô bỗng chốc nhíu chặt, suýt nữa đã xông tới quật hắn thêm lần nữa.
Tống Thanh vội kéo Lưu Nghĩa lại: “Tiểu Nghĩa, cậu bảo tối nay đến phố ăn vặt mà? Chúng ta mau đi thôi! Đến muộn là không ổn đâu!”
Có Tống Thanh chen vào, Lưu Nghĩa mới thôi xắn tay áo động thủ với Vũ Ngọc Bình.
“Được rồi, nể mặt cậu đấy, chúng ta đi thôi!” Lưu Nghĩa kéo Tống Thanh đi ra ngoài.
Tống Thanh chỉ kịp quay đầu lại nhìn Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình một cái đã bị Lưu Nghĩa lôi thẳng ra ngoài.
Đợi Tống Thanh và Lưu Nghĩa đi rồi, Vũ Ngọc Bình mới quay đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Thế nào? Giải thích rõ ràng rồi à?”
Hà Nhật Dương ung dung cười, trông rất thỏa mãn: “Tất nhiên rồi.”
“Hừ, cậu thì vừa lòng rồi, tôi suýt nữa bị cô gái y như đàn ông kia củ hành đến chết!” Vũ Ngọc Bình rất bất mãn: “Không được, cậu phải bồi thường cho tôi!”
“Sao cô ấy lại hành hạ cậu? Với cả, ít nhiều gì cậu cũng là đàn ông, sao lại bị cô ấy quật những hai lần thế?” Hà Nhật Dương rõ ràng đang phá đám!
“Này, cậu biết không? Sức lực của cô ta ngang với mười cô gái bình thường!” Vũ Ngọc Bình kêu lên một cách khoa trương, xoa xoa bả vai bị quật, hoàn toàn không còn vẻ phóng khoáng của một chàng công tử hào hoa nữa, hắn căm giận kêu lên: “Tôi nói cho cậu nghe, tôi xem qua đoạn ghi hình cô ta thi đấu quyền anh rồi, đấm một phát là đánh bại được người đàn ông vạm vỡ cao một mét tám!”
Hà Nhật Dương không khỏi phì cười, hắn vỗ vai Vũ Ngọc Bình: “Được rồi, đừng quậy phá nữa. Chúng ta cũng đi xem sao.”
“Đợi đã. Hai người hòa giải thật à?” Vũ Ngọc Bình giữ Hà Nhật Dương lại: “Sao cô ấy có thể tha thứ cho cậu dễ dàng như thế được?”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương u ám hẳn, giọng điệu cũng có vẻ bất đắc dĩ: “Chỉ là tha thứ tạm thời thôi. Nhưng vấn đề giữa chúng tôi vẫn còn tồn tại, chỉ cần chưa giải quyết được, e rằng không thể nào tha thứ hẳn được đâu.”
“Vậy cậu định làm thế nào?” Vũ Ngọc Bình cũng nghiêm túc hẳn lên: “Định bắt tay với lão phu nhân à?”
“Ừm. Bắt tay với bà nội là cách trực tiếp và hiệu quả nhất, nhưng cách này hiển nhiên chỉ giải quyết được khó khăn trước mắt. Nếu như bố mẹ tôi biết được chuyện tôi đứng cùng chiến tuyến với bà nội để chống lại họ, chắc thái độ của họ với Thanh Thanh còn tệ hơn.” Hà Nhật Dương cười khổ: “Nhưng mà bây giờ, ngoài bà nội có thể trấn áp nổi bố mẹ tôi ra thì không còn ai ngăn cản được họ nữa.”
“Tôi cứ cảm thấy như thế không phải cách hay.” Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng: “Nhật Dương, tôi cảm giác đây là phút yên bình trước giông bão.”
Hà Nhật Dương gật đầu tán thành: “Đến đâu hay đến đó vậy. Bây giờ bà nội tôi ngầm đồng ý để tôi thêm vốn cho Thanh Thanh, chỉ cần Thanh Thanh có chỗ đứng vững chắc ở nhà họ Hà, bố mẹ tôi cũng không làm gì được nữa.”
Vũ Ngọc Bình vỗ vai Hà Nhật Dương: “Tặng thêm cho cậu một tin tức này. Ban nãy vé máy bay của Thanh Thanh và Lưu Nghĩa được đặt rồi, chuyến bay của China Eastern Airlines, có muốn đi không?”
Khóe mắt Hà Nhật Dương thoáng ý cười: “Thực ra là cậu muốn đi chứ gì?”
“Hầy...” Vũ Ngọc Bình bỗng nhướn mày: “Cậu không cảm kích thì thôi!”
“Đi nào đi nào, các cô ấy đi xa lắm rồi!” Hà Nhật Dương cười ha hả, đẩy Vũ Ngọc Bình đi về phía trước.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa chạy tới phố ăn vặt, vừa đi vừa ăn theo đúng nghĩa.
Đang lúc ăn ngon miệng thì điện thoại của Tống Thanh kêu lên.
Có một email.
Khoảnh khắc mở email kia ra, toàn bộ chú ý của Tống Thanh đổ dồn vào nội dung của email đó!
Email đó do cô Ella gửi đến.
Ella báo với Tống Thanh rằng, mấy ngày nay cô ấy đã nghe ngóng được tin tức của Tống Tử Dao!
Những năm gần đây Tống Tử Dao sống ở một thị trấn nhỏ của nước Áo, mấy ngày trước mới về nước!
Ella còn gửi kèm một tấm ảnh của Tống Tử Dao, ảnh rất mờ, được chụp từ một trang báo giấy.
Tống Tử Dao trong ảnh vẫn trẻ trung và xinh đẹp, tay cầm một cái cúp, hẳn là một tác phẩm nào đó đã đạt giải.
Tuy rằng không biết mẹ cô ở đâu, nhưng ít nhất cô đã biết được, bà về nước rồi!
Mẹ cô đang ở Trong nước.
Đọc xong email đó, Tống Thanh phải đưa tay bịt miệng để ngăn mình bật khóc.
“'Thanh Thanh, cậu...” Lưu Nghĩa thấy Tống Thanh ban nãy còn vui vẻ, đột nhiên đọc được email thì khóc, bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt: “Cậu không sao chứ?”
Tống Thanh cắn chặt môi mình, nhìn Lưu Nghĩa mà nghẹn ngào: “Tiểu Nghĩa, có tin tức về mẹ tớ rồi! Cô báo với tớ, mẹ tớ về nước rồi! Bây giờ mẹ tớ đang ở trong nước!”
Lưu Nghĩa cũng thấy vui cho Tống Thanh: “Tuy rằng Trung Quốc rất rộng lớn, nhưng dù sao phạm vi cũng đã nhỏ lại rồi! Thanh Thanh, ông trời nhất định không để hai mẹ con cậu chia cắt quá lâu đâu! Cậu nhất định sẽ tìm được mẹ!”
Tống Thanh gật đầu như bổ củi, nước mắt trào ra: “Ừm, tớ cũng tin như vậy, tớ nhất định sẽ tìm được mẹ!”
Tống Thanh vừa lau nước mắt vừa trả lời email của Ella.
Tống Thanh gửi email chưa được bao lâu thì Ella đã hồi đáp bằng một email khác: “Cô cũng sắp về Trong nước. Cô đã xin nghỉ công việc ở nước ngoài rồi, lá rụng về cội, dù sao cô cũng là người Trong nước, vẫn phải về nước thôi. Cô đã đồng ý với lời mời của đại học H, đảm nhiệm vai trò giáo viên hướng dẫn chuyên ngành khảo cổ của bên nghiên cứu sinh. Thanh Thanh, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp nhau thôi.”
Đọc được email đó, Tống Thanh mừng đến phát điên!
Tốt quá rồi!
Cô cũng sắp về nước rồi!
Người thân của mình quay lại cả rồi!
Vui quá!
Lần thi đấu thất bại và phải rút lui này đã không còn đáng kể nữa!
Lưu Nghĩa ôm Tống Thanh: “Mười tám năm qua cậu khổ quá rồi, bây giờ không sao nữa, khổ tận cam lai rồi!”
Tống Thanh lại gật đầu như giã tỏi.
Lưu Nghĩa kêu lên: “Tớ gọi điện cho mẹ tớ đã, để mẹ tớ chuẩn bị trước!”
Nói rồi, không đợi Tống Thanh lên tiếng, cô đã lôi điện thoại ra gọi cho Từ Vân Khê: “Mẹ, con với Thanh Thanh ngày mai bay về đó! Mẹ đừng làm con mất mặt nha!”
Từ Vân Khê cười cười mắng yêu một câu: “Biết rồi! Đồ oan gia ạ! Thanh Thanh mảnh mai như thế, con phải bảo vệ người ta cho cẩn thận, đừng có huỳnh huỵch đấy nhé!”
Lưu Nghĩa cười hì hì: “Mẹ yên tâm, nhất định sẽ mang cô ấy về nguyên đai nguyên kiện!”
Từ Vân Khê than thở: “Rõ ràng mình sinh con gái cơ mà, sao cứ có cảm giác như con trai dẫn bạn gái về nhà thế nhỉ?”
Lưu Nghĩa cười ầm lên.
Đúng vào lúc này, trong điện thoại vang lên tiếng phát thanh rất dịu dàng ở sân bay: “Chuyến bay từ Milan sắp hạ cánh...”
Lưu Nghĩa lập tức hỏi: “Mẹ, mẹ đang ở sân bay à?”
“Ừm, mẹ nuôi của con về nước rồi, mẹ đang đợi đón cô ấy đây.” Từ Vân Khê cười ha hả: “Lần trước lúc con gọi đến, mẹ đã đặt sẵn đồ dùng gia đình trên trang wed cho cô ấy rồi, cô ấy nói lần này về nước sẽ ở lại lâu.”
Lưu Nghĩa tiếp tục bẻ các đốt ngón tay: “Bây giờ anh đã quyết định theo họ Lưu chưa?”
Vũ Ngọc Bình: “...”
Lúc ấy, quản lý đại sảnh của khách sạn nghe được động tĩnh bèn vội vàng chạy tới, vừa tới đã thấy Lưu Nghĩa hằm hằm hè hè chuẩn bị đánh người và Vũ Ngọc Bình đang nằm trên nền đất giả chết.
Quản lý đại sảnh biết Vũ Ngọc Bình nên khi nhìn thấy hắn như vậy, bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Đôi tình nhân người nước ngoài hoàn toàn vô tội kia cũng bị hù một trận kinh hồn bạt vía.
Hai người nhìn thấy Vũ Ngọc Bình nằm trên sàn nhà, hắn nói được hai câu rồi không nhúc nhích gì nữa, họ cứ tưởng đã xảy ra án mạng, phun tiếng mẹ đẻ loạn xạ, không ngừng giải thích chuyện vừa xảy ra với quản lý đại sảnh.
Nhưng mà... người quản lý không biết tiếng Pháp, hiểu không?
Vì thế, đôi tình nhân kia và quản lý đại sảnh cứ ông nói gà bà nói vịt một thôi một hồi, Vũ Ngọc Bình cuối cùng cũng lồm cồm bò dậy, hắn nói với Lưu Nghĩa đang đứng một bên: “Sẽ có một ngày, tôi sẽ bắt cô phải theo họ của tôi!”
Lưu Nghĩa khinh thường nhướn mày: “Bà đây sống không thay tên, chết không đổi họ. Cả đời này, trừ việc anh theo họ tôi ra, anh đừng mong chờ gì nữa!”
Đúng lúc này, đôi tình nhân người Pháp kia cuối cùng cũng hoàn hồn, không phun tiếng mẹ đẻ nữa mà bập bẹ bằng tiếng Trung: “À, tôi biết rồi! Người Trung Quốc chỉ có vợ chồng mới đổi họ! Hóa ra hai người vốn là vợ chồng à!”
“Xí, ai thèm vợ chồng gì với anh ta/cô ta!” Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cùng đồng thanh.
“Ồ, ăn ý thế nhỉ.” Đôi vợ chồng kia anh nhìn em, em nhìn anh rồi cùng nhau quay người rời đi.
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa trợn mắt trừng trừng nhìn đối phương, quay đầu đi cùng lúc: “Hừ!”
“Đàn ông không đấu cùng phụ nữ!”' Vũ Ngọc Bình nghiến lợi.
“Chị em bạn dì không nhường cánh mày râu!” Lưu Nghĩa nghiến răng.
“Hừ!” Hai người lại cùng quay đầu đi, không ai để ý đến ai!
Hai người giữ tư thế quay đầu này trong một thời gian rất lâu.
Không ai chịu thua, không ai chịu đổi tư thế khác.
Vì thế... hai người lại biến thành một bức tranh phong cảnh bày trong khách sạn.
Một bé gái năm tuổi xinh xắn nhìn thấy họ mà khiếp hãi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, hai anh đẹp trai kia đang đóng giả bức tượng ạ?”
Mẹ của bé gái rất lúng túng: “Không phải đâu, là một anh và một chị đấy!”
“Oa, hóa ra không phải là hai anh trai ạ? Nhưng mà đẹp trai quá!” Bé gái reo ầm lên.
Giọng nói non nớt của con trẻ khiến cả sảnh lớn nhìn về phía Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa.
Thực ra nội tâm của Vũ Ngọc Bình là thế này: Trời ạ, ai qua cứu tôi với? Ban nãy xoay đầu mạnh quá căng cơ rồi!
Mà nội tâm của Lưu Nghĩa thì là thế này: A, khổ quá trời, cổ của tôi mỏi chết đi được, muốn quay đầu lại cũng không quay được nữa rồi!
Vì thế, khi Tống Thanh và Hà Nhật Dương bước xuống, họ nhìn ngay thấy cảnh tượng kì lạ này.
Tống Thanh chạy tới trước mặt Lưu Nghĩa, giơ tay lên xoay đầu Lưu Nghĩa cho thẳng lại: “Tiểu Nghĩa, cậu bị sao thế? Sái cổ à?”
Lưu Nghĩa suýt nữa khóc nguyên một dòng sông trong lòng.
Thanh Thanh, có cậu tốt với tớ thôi!
Cậu mà không xoay đầu tớ lại chắc tớ không quay nổi đầu mình mất!
Mà Hà Nhật Dương đứng bên cạnh, đút tay vào túi quần, tán gẫu với Vũ Ngọc Bình: “Ôi, Ngọc Bình à, cậu nhìn em hotgirl nào mà nhìn chăm chú thế, người ta đi mất tăm từ bao giờ rồi mà cậu vẫn còn nhìn theo à?”
Vũ Ngọc Bình nháy mắt với Hà Nhật Dương: “Cậu xoay đầu lại giúp tôi với!”
Hà Nhật Dương vờ như không hiểu gì: “Ối? Em hotgirl nào đấy đi mất tiêu rồi, cậu còn nháy mắt với tôi làm gì?”
Vũ Ngọc Bình cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: “Nhật Dương, tôi sai rồi! Tôi sai thật rồi, tôi không nên trêu cậu với Thanh Thanh!”
Bấy giờ Hà Nhật Dương mới vừa lòng, đưa tay xoay đầu Vũ Ngọc Bình lại một cách chậm rãi: “Chậc chậc chậc, hai người làm cái gì thế?”
Vũ Ngọc Bình lắc lắc đầu mấy cái mới từ từ tìm được chút cảm giác.
Mẹ kiếp, tê cứng luôn!
“Cậu hỏi cô ta xem! Một người phụ nữ, không ra dáng phụ nữ gì hết.” Vũ Ngọc Bình không muốn thừa nhận, hắn lại dính một đòn quật qua vai.
Lưu Nghĩa lắc lắc cổ một hồi lâu, cuối cùng cũng khôi phục trạng thái bình thường. Khi nghe Vũ Ngọc Bình nói vậy, hai hàng lông mày của cô bỗng chốc nhíu chặt, suýt nữa đã xông tới quật hắn thêm lần nữa.
Tống Thanh vội kéo Lưu Nghĩa lại: “Tiểu Nghĩa, cậu bảo tối nay đến phố ăn vặt mà? Chúng ta mau đi thôi! Đến muộn là không ổn đâu!”
Có Tống Thanh chen vào, Lưu Nghĩa mới thôi xắn tay áo động thủ với Vũ Ngọc Bình.
“Được rồi, nể mặt cậu đấy, chúng ta đi thôi!” Lưu Nghĩa kéo Tống Thanh đi ra ngoài.
Tống Thanh chỉ kịp quay đầu lại nhìn Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình một cái đã bị Lưu Nghĩa lôi thẳng ra ngoài.
Đợi Tống Thanh và Lưu Nghĩa đi rồi, Vũ Ngọc Bình mới quay đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Thế nào? Giải thích rõ ràng rồi à?”
Hà Nhật Dương ung dung cười, trông rất thỏa mãn: “Tất nhiên rồi.”
“Hừ, cậu thì vừa lòng rồi, tôi suýt nữa bị cô gái y như đàn ông kia củ hành đến chết!” Vũ Ngọc Bình rất bất mãn: “Không được, cậu phải bồi thường cho tôi!”
“Sao cô ấy lại hành hạ cậu? Với cả, ít nhiều gì cậu cũng là đàn ông, sao lại bị cô ấy quật những hai lần thế?” Hà Nhật Dương rõ ràng đang phá đám!
“Này, cậu biết không? Sức lực của cô ta ngang với mười cô gái bình thường!” Vũ Ngọc Bình kêu lên một cách khoa trương, xoa xoa bả vai bị quật, hoàn toàn không còn vẻ phóng khoáng của một chàng công tử hào hoa nữa, hắn căm giận kêu lên: “Tôi nói cho cậu nghe, tôi xem qua đoạn ghi hình cô ta thi đấu quyền anh rồi, đấm một phát là đánh bại được người đàn ông vạm vỡ cao một mét tám!”
Hà Nhật Dương không khỏi phì cười, hắn vỗ vai Vũ Ngọc Bình: “Được rồi, đừng quậy phá nữa. Chúng ta cũng đi xem sao.”
“Đợi đã. Hai người hòa giải thật à?” Vũ Ngọc Bình giữ Hà Nhật Dương lại: “Sao cô ấy có thể tha thứ cho cậu dễ dàng như thế được?”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương u ám hẳn, giọng điệu cũng có vẻ bất đắc dĩ: “Chỉ là tha thứ tạm thời thôi. Nhưng vấn đề giữa chúng tôi vẫn còn tồn tại, chỉ cần chưa giải quyết được, e rằng không thể nào tha thứ hẳn được đâu.”
“Vậy cậu định làm thế nào?” Vũ Ngọc Bình cũng nghiêm túc hẳn lên: “Định bắt tay với lão phu nhân à?”
“Ừm. Bắt tay với bà nội là cách trực tiếp và hiệu quả nhất, nhưng cách này hiển nhiên chỉ giải quyết được khó khăn trước mắt. Nếu như bố mẹ tôi biết được chuyện tôi đứng cùng chiến tuyến với bà nội để chống lại họ, chắc thái độ của họ với Thanh Thanh còn tệ hơn.” Hà Nhật Dương cười khổ: “Nhưng mà bây giờ, ngoài bà nội có thể trấn áp nổi bố mẹ tôi ra thì không còn ai ngăn cản được họ nữa.”
“Tôi cứ cảm thấy như thế không phải cách hay.” Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng: “Nhật Dương, tôi cảm giác đây là phút yên bình trước giông bão.”
Hà Nhật Dương gật đầu tán thành: “Đến đâu hay đến đó vậy. Bây giờ bà nội tôi ngầm đồng ý để tôi thêm vốn cho Thanh Thanh, chỉ cần Thanh Thanh có chỗ đứng vững chắc ở nhà họ Hà, bố mẹ tôi cũng không làm gì được nữa.”
Vũ Ngọc Bình vỗ vai Hà Nhật Dương: “Tặng thêm cho cậu một tin tức này. Ban nãy vé máy bay của Thanh Thanh và Lưu Nghĩa được đặt rồi, chuyến bay của China Eastern Airlines, có muốn đi không?”
Khóe mắt Hà Nhật Dương thoáng ý cười: “Thực ra là cậu muốn đi chứ gì?”
“Hầy...” Vũ Ngọc Bình bỗng nhướn mày: “Cậu không cảm kích thì thôi!”
“Đi nào đi nào, các cô ấy đi xa lắm rồi!” Hà Nhật Dương cười ha hả, đẩy Vũ Ngọc Bình đi về phía trước.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa chạy tới phố ăn vặt, vừa đi vừa ăn theo đúng nghĩa.
Đang lúc ăn ngon miệng thì điện thoại của Tống Thanh kêu lên.
Có một email.
Khoảnh khắc mở email kia ra, toàn bộ chú ý của Tống Thanh đổ dồn vào nội dung của email đó!
Email đó do cô Ella gửi đến.
Ella báo với Tống Thanh rằng, mấy ngày nay cô ấy đã nghe ngóng được tin tức của Tống Tử Dao!
Những năm gần đây Tống Tử Dao sống ở một thị trấn nhỏ của nước Áo, mấy ngày trước mới về nước!
Ella còn gửi kèm một tấm ảnh của Tống Tử Dao, ảnh rất mờ, được chụp từ một trang báo giấy.
Tống Tử Dao trong ảnh vẫn trẻ trung và xinh đẹp, tay cầm một cái cúp, hẳn là một tác phẩm nào đó đã đạt giải.
Tuy rằng không biết mẹ cô ở đâu, nhưng ít nhất cô đã biết được, bà về nước rồi!
Mẹ cô đang ở Trong nước.
Đọc xong email đó, Tống Thanh phải đưa tay bịt miệng để ngăn mình bật khóc.
“'Thanh Thanh, cậu...” Lưu Nghĩa thấy Tống Thanh ban nãy còn vui vẻ, đột nhiên đọc được email thì khóc, bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt: “Cậu không sao chứ?”
Tống Thanh cắn chặt môi mình, nhìn Lưu Nghĩa mà nghẹn ngào: “Tiểu Nghĩa, có tin tức về mẹ tớ rồi! Cô báo với tớ, mẹ tớ về nước rồi! Bây giờ mẹ tớ đang ở trong nước!”
Lưu Nghĩa cũng thấy vui cho Tống Thanh: “Tuy rằng Trung Quốc rất rộng lớn, nhưng dù sao phạm vi cũng đã nhỏ lại rồi! Thanh Thanh, ông trời nhất định không để hai mẹ con cậu chia cắt quá lâu đâu! Cậu nhất định sẽ tìm được mẹ!”
Tống Thanh gật đầu như bổ củi, nước mắt trào ra: “Ừm, tớ cũng tin như vậy, tớ nhất định sẽ tìm được mẹ!”
Tống Thanh vừa lau nước mắt vừa trả lời email của Ella.
Tống Thanh gửi email chưa được bao lâu thì Ella đã hồi đáp bằng một email khác: “Cô cũng sắp về Trong nước. Cô đã xin nghỉ công việc ở nước ngoài rồi, lá rụng về cội, dù sao cô cũng là người Trong nước, vẫn phải về nước thôi. Cô đã đồng ý với lời mời của đại học H, đảm nhiệm vai trò giáo viên hướng dẫn chuyên ngành khảo cổ của bên nghiên cứu sinh. Thanh Thanh, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp nhau thôi.”
Đọc được email đó, Tống Thanh mừng đến phát điên!
Tốt quá rồi!
Cô cũng sắp về nước rồi!
Người thân của mình quay lại cả rồi!
Vui quá!
Lần thi đấu thất bại và phải rút lui này đã không còn đáng kể nữa!
Lưu Nghĩa ôm Tống Thanh: “Mười tám năm qua cậu khổ quá rồi, bây giờ không sao nữa, khổ tận cam lai rồi!”
Tống Thanh lại gật đầu như giã tỏi.
Lưu Nghĩa kêu lên: “Tớ gọi điện cho mẹ tớ đã, để mẹ tớ chuẩn bị trước!”
Nói rồi, không đợi Tống Thanh lên tiếng, cô đã lôi điện thoại ra gọi cho Từ Vân Khê: “Mẹ, con với Thanh Thanh ngày mai bay về đó! Mẹ đừng làm con mất mặt nha!”
Từ Vân Khê cười cười mắng yêu một câu: “Biết rồi! Đồ oan gia ạ! Thanh Thanh mảnh mai như thế, con phải bảo vệ người ta cho cẩn thận, đừng có huỳnh huỵch đấy nhé!”
Lưu Nghĩa cười hì hì: “Mẹ yên tâm, nhất định sẽ mang cô ấy về nguyên đai nguyên kiện!”
Từ Vân Khê than thở: “Rõ ràng mình sinh con gái cơ mà, sao cứ có cảm giác như con trai dẫn bạn gái về nhà thế nhỉ?”
Lưu Nghĩa cười ầm lên.
Đúng vào lúc này, trong điện thoại vang lên tiếng phát thanh rất dịu dàng ở sân bay: “Chuyến bay từ Milan sắp hạ cánh...”
Lưu Nghĩa lập tức hỏi: “Mẹ, mẹ đang ở sân bay à?”
“Ừm, mẹ nuôi của con về nước rồi, mẹ đang đợi đón cô ấy đây.” Từ Vân Khê cười ha hả: “Lần trước lúc con gọi đến, mẹ đã đặt sẵn đồ dùng gia đình trên trang wed cho cô ấy rồi, cô ấy nói lần này về nước sẽ ở lại lâu.”