Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-216
CHƯƠNG 216: CẦN GIẢI THÍCH HAY CẦN NGỦ
Nhất là khi nhìn thấy tầm mắt của mọi người xung quanh đồng loạt phóng tới đây, Tống Thanh đành trốn vào lồng ngực Hà Nhật Dương theo bản năng.
Xong rồi, xấu hổ chết đi được.
Phòng của Hà Nhật Dương nằm trên tầng cao nhất. Vừa vào tới phòng, Hà Nhật Dương liền ném Tống Thanh trên chiếc giường lớn rồi đè cả cơ thể mình lên.
Tống Thanh muốn chống cự, nhưng trong nháy mắt cổ tay đã bị Hà Nhật Dương nắm chặt, đè mạnh bên gối.
“Hà Nhật Dương, rốt cuộc anh muốn gì?” Tống Thanh thực sự tức giận: “Tôi đã nhượng bộ nhường nhịn đủ rồi, anh còn muốn tôi làm sao nữa? Lúc trận đấu mới bắt đầu tôi đã nói rồi. Nếu anh muốn ly hôn thì lúc nào cũng được. Trong thời gian thi đấu, tôi không thể bỏ đi thế nên tôi chưa nói hết. Nếu anh khăng khăng muốn đi làm thủ tục vào lúc này, tôi có thể phối hợp... Ưm ưm ưm...”
Lời nói của cô, lại lần nữa bị nụ hôn mạnh mẽ của Hà Nhật Dương cưỡng chế nuốt vào bụng.
Quả thực Tống Thanh muốn phát điên rồi.
Vì sao mỗi lần nói chuyện, đối phương không đợi cô dứt câu đã cưỡng hôn!
Vì sao lần nào một câu không vừa ý là lại cưỡng hôn!
“Anh cũng từng nói với em, em phải cho anh một cơ hội giải thích, nhưng em không cho.” Cuối cùng thì Hà Nhật Dương cũng buông Tống Thanh ra trong lưu luyến, trả lời mạnh mẽ: “Vào thời gian thi đấu, anh không thể tiếp xúc với em quá nhiều. Một là sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của em, hai là thời điểm không thích hợp. Mà bây giờ, anh có thể giải thích rõ ràng sự việc khi đó!”
Sự việc khi đó?
Là nói tới sự việc xảy ra giữa anh ta và Thôi Nguyệt Lam ở phòng khách sạn?
Còn cần phải giải thích sao?
Tất cả đã rõ ràng rành mạch như vậy rồi.
Dấu hôn của hai người, ảnh chụp chung thân mật... Chẳng lẽ vẫn chưa đủ nói rõ ràng mọi chuyện?
Nếu như chỉ có dấu hôn thì còn có thể nói là trùng hợp.
Nhưng mà ảnh chụp chung thân mật của hai người, nếu không có người phối hợp thì chụp bằng niềm tin à?
Ánh mắt quật cường của Tống Thanh rơi vào đáy mắt Hà Nhật Dương khiến cho hắn không kiềm được mà than thở một tiếng, giơ tay lên hung hăng búng một phát vào trán Tống Thanh.
“Đau!” Tống Thanh lên án một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Hà Nhật Dương.
“Nhìn ánh mắt là biết em đang nghĩ ngợi vớ vẩn rồi.” Hà Nhật Dương giải thích: “Đúng, ngày hôm đó em hỏi anh ba vấn đề, anh đều không phủ nhận.”
Đáy lòng Tống Thanh lại bắt đầu dâng lên cảm xúc buồn bã. Cô quay mặt đi, không nhìn Hà Nhật Dương: “Vậy còn muốn giải thích gì nữa?”
“Chính bởi vì ba vấn đề này đều không hỏi tới chuyện chính, cho nên mới phải giải thích.” Hà Nhật Dương trả lời nghiêm túc: “Ngày hôm đó, cô ấy cắn anh một cái là thật, ngày hôm đó trong phòng khách sạn của cô ấy xảy ra chuyện cũng là thật, ảnh chụp chung của anh và cô ấy cũng là thật. Nhưng mà, giữa anh và cô ấy không có chuyện gì! Tống Thanh, em nghe này. Giường của Hà Nhật Dương anh không trèo lên dễ như vậy. Nếu đã lên giường của anh, muốn xuống, cũng phải hỏi thử ý của anh đã!”
“Nhưng mà...” Tống Thanh chen miệng vào trong oán hận. Thế nhưng cô cũng chỉ có thể nói ra hai từ, những câu tiếp theo lại bị Hà Nhật Dương cắt ngang lần nữa.
“Không có nhưng mà! Trước kia anh và Thôi Nguyệt Lam là anh em, hiện tại là anh em, tương lai cũng chỉ là anh em! Anh còn chưa cặn bã đến mức thích em gái mình đâu!” Hà Nhật Dương quyết liệt nói tiếp: “Anh lại ra tay tới em gái mình? Anh còn là người sao?”
“Nhưng mà hai người căn bản không có quan hệ huyết thống. Ba mẹ anh còn rất thích cô ấy, muốn cô ấy làm vợ của anh.” Giọt nước mắt tủi thân của Tống Thanh chậm rãi chảy dọc theo khóe mắt: “Gia quy của Nhà họ Hà là hiếu thuận, anh sẽ từ chối lời cha mẹ mình sao?”
“Sẽ.” Hà Nhật Dương trả lời không chút do dự: “Nếu năm đó ba anh vì theo đuổi mẹ anh mà từ bỏ quyền thừa kế Nhà họ Hà thì vì sao anh lại không thể học theo ông ấy?”
Tống Thanh sững sờ trong giây lát.
Hắn… hắn đang nói gì vậy?
“Sở dĩ vài ngày trước, anh không giải thích với em cũng bởi vì muốn nhìn rõ ràng một số chuyện.” Hà Nhật Dương kiên định nói: “Nhưng mà có một việc, anh chưa bao giờ kiên định đến vậy.”
Tống Thanh ngước mắt lên nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương chăm chú nhìn Tống Thanh, hắn chậm rãi nói từng chữ, từng chữ một: “Đời này, anh nhất định không phụ bạc em.”
Trong thoáng chốc, đôi mắt Tống Thanh chợt trừng to.
Hắn biết bản thân vừa mới nói điều gì không?
Hắn đang bày tỏ với cô sao?
“Thanh Thanh, Anh biết em đang băn khoăn điều gì. Khoảng thời gian này anh cũng tự suy nghĩ về vấn đề này. Rốt cuộc giữa anh và em là gì đây?” Giọng nói Hà Nhật Dương trầm thấp, mỗi một câu đều nói rõ ràng mạch lạc, đánh trực tiếp vào đáy lòng Tống Thanh.
“Đúng vậy, hiểu nhầm xảy ra giữa chúng ta quá nhiều. Nhưng mà, tất cả những điều ấy cũng không chống lại được sự an bài của duyên phận. Em thuộc về anh, kết quả này đã được định rõ từ trước kia rất lâu rồi.” Hà Nhật Dương nói nghiêm túc: “Đời này của anh có thể lấy em làm vợ, là may mắn của anh, là thành quả lớn nhất anh đạt được. Đàn ông nhà họ Hà chúng ta có một truyền thống, đó là một lòng một dạ, cả đời chỉ yêu thương một người phụ nữ, một khi đã yêu cả đời không đổi. Ông nội của anh như vậy, cha anh như vậy, và anh cũng không ngoại lệ.”
Tống Thanh không tiếp tục giãy giụa nữa, cứ nằm yên trên giường nhìn Hà Nhật Dương như vậy.
Cô không phủ nhận, khi nghe thấy những lời nói này của Hà Nhật Dương, trong lòng cô đã nổi lên giông tố cuồn cuộn.
“Năm đó, ba anh vì theo đuổi mẹ mà chấp nhận đeo trên lưng tiếng xấu bất hiếu, quỳ gối suốt một ngày một đêm trước cửa. Vì mẹ, ba vứt bỏ tất cả vinh hoa, chạy tới Châu Phi làm thủ lĩnh lính đánh thuê. Anh không dám nói sẽ vượt qua ba, nhưng anh có thể bảo đảm rằng, anh đối với em là thật lòng nghiêm túc.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Kế tiếp, anh muốn giải thích một chút sự việc đã xảy ra ngày hôm đó.”
Ánh mắt Tống Thanh lấp lánh, không biết nên nói điều gì cho phải.
“Ngày đó, anh đi tới phòng của Thôi Nguyệt Lam là do mẹ ép buộc. Người anh muốn đi tìm, vốn dĩ là em. Nửa đường lại đi tìm Thôi Nguyệt Lam, điều này là anh sai. Thanh Thanh, anh xin lỗi em.” Hà Nhật Dương nói lời chân thành: “Nhưng mà, anh chỉ tới chỗ cô ấy ngồi một lát. Cô ấy khăng khăng muốn chụp ảnh gửi cho mẹ anh xem, chứng minh anh có tới đây. Anh cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì trước đó bọn anh cũng thường chụp ảnh chung. Cô ấy cắn anh một cái, anh rất bất ngờ.”
“Bởi vì khi cô ấy còn nhỏ, từng cùng anh đùa giỡn như vậy, thế nên anh cũng không để ý tới sự thật rằng bọn anh đều đã trưởng thành. Đây là sai lầm của anh. Anh bằng lòng xin lỗi em lần nữa.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Nhưng ngoại trừ lần đó, giữa bọn anh không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì. Anh không biết cô ấy âm thầm bóng gió thế nào với em, khiến em đau lòng như vậy. Nhưng mà Thanh Thanh, em có biết không? Ngày hôm đó, sự mất tin tưởng nơi em giống như con dao đâm vào ngực anh vậy.”
Tống Thanh nói lúng túng: “Ai bảo anh với cô ta...”
“Nhưng ngay cả cơ hội giải thích em cũng không cho anh, nói đi là đi. Thanh Thanh, trong lòng em, anh rốt cuộc là gì?” Câu hỏi ngược lại của Hà Nhật Dương khiến cho Tống Thanh bỗng hoảng hốt.
Đúng vậy, rốt cuộc ở trong lòng, mình coi hắn là gì?
Tình cảm của bản thân dành cho hắn là gì?
Tống Thanh bỗng trầm mặc.
Đầu tiên, hắn là chồng cô.
Rồi sau đó, là bản thân cô yêu hắn.
Hà Nhật Dương nói đời này hắn sẽ không tái hôn, bản thân cô cũng đâu chấp nhận tái hôn chứ?
Điều này chẳng phải do bị ép buộc sao?
Hà Nhật Dương vươn tay vuốt ve mái tóc của Tống Thanh một hồi, nhẹ nhàng nói: “Thanh Thanh à, rốt cuộc anh phải làm thế nào thì em mới hiểu được vị trí của em trong lòng anh chứ?”
Hốc mắt của Tống Thanh hơi ướt, tình cảm bị cô đè nén gần một tháng đã phun trào ra trong nháy mắt: “Điều này còn phải nói sao? Ở trong lòng em, anh là người không thể thay thế được.”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương sáng ngời: “Thật sao?”
Tống Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
“Quan trọng bao nhiêu?” Hà Nhật Dương truy hỏi, đôi mắt phượng nhìn Tống Thanh một cách bình tĩnh.
“Ngoại trừ anh trai ra, anh là quan trọng nhất.” Mang tai Tống Thanh ửng đỏ, di chuyển ánh mắt đi trong xấu hổ.
Nhưng mà Hà Nhật Dương lập tức tiến sát lại, nhìn thằng vào đôi mắt của Tống Thanh: “Anh tin em.”
Vì ba chữ kia, phòng tuyến trong lòng Tống Thanh đã bị phá tan tành trong nháy mắt.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương đầy xúc động, không biết nên nói gì cho phải.
“Thanh Thanh, anh muốn em...” Hà Nhật Dương cúi đầu hôn lên bờ môi Tống Thanh, hắn đã đè nén rất lâu rồi.
Hắn kiềm chế muốn điên rồi.
Tống Thanh tiếp nhận nụ hôn tràn ngập khát vọng của Hà Nhật Dương trong bị động, đầu óc như đắm như chìm. Tựa hồ có một vài vấn đề cô vẫn chưa được rõ ràng.
Ví dụ như, bản thân mình ở trong lòng Hà Nhật Dương cũng quan trọng giống như vị trí của hắn trong lòng cô chứ?
Vậy, so sánh giữa cô và Thôi Nguyệt Lam?
Người nào quan trọng hơn?
Vậy, cô và người trong ký ức hồi nhỏ mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, người nào quan trọng hơn?
Đáng tiếc Tống Thanh không kịp hỏi hai vấn đề này.
Bởi vì, chiếc giường lớn giờ đã bị làm cho hỗn độn mất rồi.
Trong lúc Hà Nhật Dương và Tống Thanh ở trong phòng giải thích, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đứng ở đại sảnh của khách sạn. Cả hai sừng sững như hai cây giáo dài, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Trong lúc mọi người xung quanh đi qua đi lại, ai ai cũng liếc mắt về phía bọn họ.
Cuối cùng Vũ Ngọc Bình không chịu nổi nữa, nói: “Hay là chúng ta sang khu nghỉ ngơi bên cạnh đợi bọn họ?”
Lưu Nghĩa cũng không chịu được cảnh bị mọi người vây xem, vì thế lẳng lặng gật đầu đồng ý.
Hai người kéo theo vali đi về phía khu nghỉ ngơi, chọn lấy chiếc ghế sofa cách xa xa một chút rồi ngồi xuống.
Hai người liếc mắt nhìn đối phương đầy ghét bỏ, ngồi cách xa nhau, không ai để ý tới ai.
Vũ Ngọc Bình đợi Hà Nhật Dương, Lưu Nghĩa đợi Tống Thanh.
Nhưng đợi dài cổ mà vẫn không thấy hai người kia người xuống.
Lúc này, có một cặp đôi người nước ngoài đi tới, nhìn trái nhìn phải chẳng có chỗ ngồi, lại thấy ở giữa Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa có một khoảng trống lớn. Cặp đôi này ngồi vào giữa hai người không chút khách khí.
Đôi này vừa ngồi xuống là bắt đầu diễn trò tình cảm.
Người đàn ông ôm lấy cô người yêu bắt đầu ôm hôn đủ kiểu, hôn ngón tay, hôn cánh tay, hôn gò má.
Bọn họ đang đắm chìm trong tình yêu nồng nhiệt, có thể hiểu được!
Nhưng chúng tôi có nói là muốn làm bóng đèn hả? Hả?
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đứng vụt lên, xoay người rời đi vô cùng đều!
“Ê, anh đi theo tôi làm gì?” Lưu Nghĩa nhíu mày nhìn Vũ Ngọc Bình.
“Ai đi theo cô? Tôi ra ngoài hít thở không khí!” Vũ Ngọc Bình nhấn mạnh lý do.
“Ha ha” Lưu Nghĩa nhìn Vũ Ngọc Bình khinh miệt: “Không phải anh đi theo cô em hotgirl sao?”
“Ha, ôi cái tính nóng nảy của tôi.” Vũ Ngọc Bình lập tức tiến sát lại gần: “Cô dám cười nhạo tôi?”
“Không phục?” Lưu Nghĩa hất cằm đầy khí phách.
“Nếu tôi phục cô, tôi liền theo họ cô...” Lời nói của Vũ Ngọc Bình còn chưa rơi xuống đất, Lưu Nghĩa đã xoay người, bắt lấy cánh tay Vũ Ngọc Bình, thắt lưng hơi cong.
Rầm!
Vũ Ngọc Bình lại bị Lưu Nghĩa quật qua vai lần nữa!
Vũ Ngọc Bình nằm trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin nổi, trừng mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cảm thấy cuộc đời hết hi vọng rồi.
Không ngờ trước mặt quần chúng nhân dân, hắn lại bị Lưu Nghĩa quẳng qua vai!
“Lưu Nghĩa.” Vũ Ngọc Bình nằm trên mặt đất, bình tĩnh mở miệng.
“Hửm.” Lưu Nghĩa hoạt động cánh tay một chút, cảm giác được đánh người rất sảng khoái nha!
“Không phải cô luyện quyền anh sao? Vì sao lại thích quật qua vai như thế chứ?” Vũ Ngọc Bình hỏi đầy tuyệt vọng.
“À, là cái này sao. Vô cùng bình thường thôi, trước khi luyện quyền anh thì tôi học Judo.” Lưu Nghĩa nghiêm túc trả lời vấn đề này.
Nhất là khi nhìn thấy tầm mắt của mọi người xung quanh đồng loạt phóng tới đây, Tống Thanh đành trốn vào lồng ngực Hà Nhật Dương theo bản năng.
Xong rồi, xấu hổ chết đi được.
Phòng của Hà Nhật Dương nằm trên tầng cao nhất. Vừa vào tới phòng, Hà Nhật Dương liền ném Tống Thanh trên chiếc giường lớn rồi đè cả cơ thể mình lên.
Tống Thanh muốn chống cự, nhưng trong nháy mắt cổ tay đã bị Hà Nhật Dương nắm chặt, đè mạnh bên gối.
“Hà Nhật Dương, rốt cuộc anh muốn gì?” Tống Thanh thực sự tức giận: “Tôi đã nhượng bộ nhường nhịn đủ rồi, anh còn muốn tôi làm sao nữa? Lúc trận đấu mới bắt đầu tôi đã nói rồi. Nếu anh muốn ly hôn thì lúc nào cũng được. Trong thời gian thi đấu, tôi không thể bỏ đi thế nên tôi chưa nói hết. Nếu anh khăng khăng muốn đi làm thủ tục vào lúc này, tôi có thể phối hợp... Ưm ưm ưm...”
Lời nói của cô, lại lần nữa bị nụ hôn mạnh mẽ của Hà Nhật Dương cưỡng chế nuốt vào bụng.
Quả thực Tống Thanh muốn phát điên rồi.
Vì sao mỗi lần nói chuyện, đối phương không đợi cô dứt câu đã cưỡng hôn!
Vì sao lần nào một câu không vừa ý là lại cưỡng hôn!
“Anh cũng từng nói với em, em phải cho anh một cơ hội giải thích, nhưng em không cho.” Cuối cùng thì Hà Nhật Dương cũng buông Tống Thanh ra trong lưu luyến, trả lời mạnh mẽ: “Vào thời gian thi đấu, anh không thể tiếp xúc với em quá nhiều. Một là sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của em, hai là thời điểm không thích hợp. Mà bây giờ, anh có thể giải thích rõ ràng sự việc khi đó!”
Sự việc khi đó?
Là nói tới sự việc xảy ra giữa anh ta và Thôi Nguyệt Lam ở phòng khách sạn?
Còn cần phải giải thích sao?
Tất cả đã rõ ràng rành mạch như vậy rồi.
Dấu hôn của hai người, ảnh chụp chung thân mật... Chẳng lẽ vẫn chưa đủ nói rõ ràng mọi chuyện?
Nếu như chỉ có dấu hôn thì còn có thể nói là trùng hợp.
Nhưng mà ảnh chụp chung thân mật của hai người, nếu không có người phối hợp thì chụp bằng niềm tin à?
Ánh mắt quật cường của Tống Thanh rơi vào đáy mắt Hà Nhật Dương khiến cho hắn không kiềm được mà than thở một tiếng, giơ tay lên hung hăng búng một phát vào trán Tống Thanh.
“Đau!” Tống Thanh lên án một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Hà Nhật Dương.
“Nhìn ánh mắt là biết em đang nghĩ ngợi vớ vẩn rồi.” Hà Nhật Dương giải thích: “Đúng, ngày hôm đó em hỏi anh ba vấn đề, anh đều không phủ nhận.”
Đáy lòng Tống Thanh lại bắt đầu dâng lên cảm xúc buồn bã. Cô quay mặt đi, không nhìn Hà Nhật Dương: “Vậy còn muốn giải thích gì nữa?”
“Chính bởi vì ba vấn đề này đều không hỏi tới chuyện chính, cho nên mới phải giải thích.” Hà Nhật Dương trả lời nghiêm túc: “Ngày hôm đó, cô ấy cắn anh một cái là thật, ngày hôm đó trong phòng khách sạn của cô ấy xảy ra chuyện cũng là thật, ảnh chụp chung của anh và cô ấy cũng là thật. Nhưng mà, giữa anh và cô ấy không có chuyện gì! Tống Thanh, em nghe này. Giường của Hà Nhật Dương anh không trèo lên dễ như vậy. Nếu đã lên giường của anh, muốn xuống, cũng phải hỏi thử ý của anh đã!”
“Nhưng mà...” Tống Thanh chen miệng vào trong oán hận. Thế nhưng cô cũng chỉ có thể nói ra hai từ, những câu tiếp theo lại bị Hà Nhật Dương cắt ngang lần nữa.
“Không có nhưng mà! Trước kia anh và Thôi Nguyệt Lam là anh em, hiện tại là anh em, tương lai cũng chỉ là anh em! Anh còn chưa cặn bã đến mức thích em gái mình đâu!” Hà Nhật Dương quyết liệt nói tiếp: “Anh lại ra tay tới em gái mình? Anh còn là người sao?”
“Nhưng mà hai người căn bản không có quan hệ huyết thống. Ba mẹ anh còn rất thích cô ấy, muốn cô ấy làm vợ của anh.” Giọt nước mắt tủi thân của Tống Thanh chậm rãi chảy dọc theo khóe mắt: “Gia quy của Nhà họ Hà là hiếu thuận, anh sẽ từ chối lời cha mẹ mình sao?”
“Sẽ.” Hà Nhật Dương trả lời không chút do dự: “Nếu năm đó ba anh vì theo đuổi mẹ anh mà từ bỏ quyền thừa kế Nhà họ Hà thì vì sao anh lại không thể học theo ông ấy?”
Tống Thanh sững sờ trong giây lát.
Hắn… hắn đang nói gì vậy?
“Sở dĩ vài ngày trước, anh không giải thích với em cũng bởi vì muốn nhìn rõ ràng một số chuyện.” Hà Nhật Dương kiên định nói: “Nhưng mà có một việc, anh chưa bao giờ kiên định đến vậy.”
Tống Thanh ngước mắt lên nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương chăm chú nhìn Tống Thanh, hắn chậm rãi nói từng chữ, từng chữ một: “Đời này, anh nhất định không phụ bạc em.”
Trong thoáng chốc, đôi mắt Tống Thanh chợt trừng to.
Hắn biết bản thân vừa mới nói điều gì không?
Hắn đang bày tỏ với cô sao?
“Thanh Thanh, Anh biết em đang băn khoăn điều gì. Khoảng thời gian này anh cũng tự suy nghĩ về vấn đề này. Rốt cuộc giữa anh và em là gì đây?” Giọng nói Hà Nhật Dương trầm thấp, mỗi một câu đều nói rõ ràng mạch lạc, đánh trực tiếp vào đáy lòng Tống Thanh.
“Đúng vậy, hiểu nhầm xảy ra giữa chúng ta quá nhiều. Nhưng mà, tất cả những điều ấy cũng không chống lại được sự an bài của duyên phận. Em thuộc về anh, kết quả này đã được định rõ từ trước kia rất lâu rồi.” Hà Nhật Dương nói nghiêm túc: “Đời này của anh có thể lấy em làm vợ, là may mắn của anh, là thành quả lớn nhất anh đạt được. Đàn ông nhà họ Hà chúng ta có một truyền thống, đó là một lòng một dạ, cả đời chỉ yêu thương một người phụ nữ, một khi đã yêu cả đời không đổi. Ông nội của anh như vậy, cha anh như vậy, và anh cũng không ngoại lệ.”
Tống Thanh không tiếp tục giãy giụa nữa, cứ nằm yên trên giường nhìn Hà Nhật Dương như vậy.
Cô không phủ nhận, khi nghe thấy những lời nói này của Hà Nhật Dương, trong lòng cô đã nổi lên giông tố cuồn cuộn.
“Năm đó, ba anh vì theo đuổi mẹ mà chấp nhận đeo trên lưng tiếng xấu bất hiếu, quỳ gối suốt một ngày một đêm trước cửa. Vì mẹ, ba vứt bỏ tất cả vinh hoa, chạy tới Châu Phi làm thủ lĩnh lính đánh thuê. Anh không dám nói sẽ vượt qua ba, nhưng anh có thể bảo đảm rằng, anh đối với em là thật lòng nghiêm túc.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Kế tiếp, anh muốn giải thích một chút sự việc đã xảy ra ngày hôm đó.”
Ánh mắt Tống Thanh lấp lánh, không biết nên nói điều gì cho phải.
“Ngày đó, anh đi tới phòng của Thôi Nguyệt Lam là do mẹ ép buộc. Người anh muốn đi tìm, vốn dĩ là em. Nửa đường lại đi tìm Thôi Nguyệt Lam, điều này là anh sai. Thanh Thanh, anh xin lỗi em.” Hà Nhật Dương nói lời chân thành: “Nhưng mà, anh chỉ tới chỗ cô ấy ngồi một lát. Cô ấy khăng khăng muốn chụp ảnh gửi cho mẹ anh xem, chứng minh anh có tới đây. Anh cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì trước đó bọn anh cũng thường chụp ảnh chung. Cô ấy cắn anh một cái, anh rất bất ngờ.”
“Bởi vì khi cô ấy còn nhỏ, từng cùng anh đùa giỡn như vậy, thế nên anh cũng không để ý tới sự thật rằng bọn anh đều đã trưởng thành. Đây là sai lầm của anh. Anh bằng lòng xin lỗi em lần nữa.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Nhưng ngoại trừ lần đó, giữa bọn anh không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì. Anh không biết cô ấy âm thầm bóng gió thế nào với em, khiến em đau lòng như vậy. Nhưng mà Thanh Thanh, em có biết không? Ngày hôm đó, sự mất tin tưởng nơi em giống như con dao đâm vào ngực anh vậy.”
Tống Thanh nói lúng túng: “Ai bảo anh với cô ta...”
“Nhưng ngay cả cơ hội giải thích em cũng không cho anh, nói đi là đi. Thanh Thanh, trong lòng em, anh rốt cuộc là gì?” Câu hỏi ngược lại của Hà Nhật Dương khiến cho Tống Thanh bỗng hoảng hốt.
Đúng vậy, rốt cuộc ở trong lòng, mình coi hắn là gì?
Tình cảm của bản thân dành cho hắn là gì?
Tống Thanh bỗng trầm mặc.
Đầu tiên, hắn là chồng cô.
Rồi sau đó, là bản thân cô yêu hắn.
Hà Nhật Dương nói đời này hắn sẽ không tái hôn, bản thân cô cũng đâu chấp nhận tái hôn chứ?
Điều này chẳng phải do bị ép buộc sao?
Hà Nhật Dương vươn tay vuốt ve mái tóc của Tống Thanh một hồi, nhẹ nhàng nói: “Thanh Thanh à, rốt cuộc anh phải làm thế nào thì em mới hiểu được vị trí của em trong lòng anh chứ?”
Hốc mắt của Tống Thanh hơi ướt, tình cảm bị cô đè nén gần một tháng đã phun trào ra trong nháy mắt: “Điều này còn phải nói sao? Ở trong lòng em, anh là người không thể thay thế được.”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương sáng ngời: “Thật sao?”
Tống Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
“Quan trọng bao nhiêu?” Hà Nhật Dương truy hỏi, đôi mắt phượng nhìn Tống Thanh một cách bình tĩnh.
“Ngoại trừ anh trai ra, anh là quan trọng nhất.” Mang tai Tống Thanh ửng đỏ, di chuyển ánh mắt đi trong xấu hổ.
Nhưng mà Hà Nhật Dương lập tức tiến sát lại, nhìn thằng vào đôi mắt của Tống Thanh: “Anh tin em.”
Vì ba chữ kia, phòng tuyến trong lòng Tống Thanh đã bị phá tan tành trong nháy mắt.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương đầy xúc động, không biết nên nói gì cho phải.
“Thanh Thanh, anh muốn em...” Hà Nhật Dương cúi đầu hôn lên bờ môi Tống Thanh, hắn đã đè nén rất lâu rồi.
Hắn kiềm chế muốn điên rồi.
Tống Thanh tiếp nhận nụ hôn tràn ngập khát vọng của Hà Nhật Dương trong bị động, đầu óc như đắm như chìm. Tựa hồ có một vài vấn đề cô vẫn chưa được rõ ràng.
Ví dụ như, bản thân mình ở trong lòng Hà Nhật Dương cũng quan trọng giống như vị trí của hắn trong lòng cô chứ?
Vậy, so sánh giữa cô và Thôi Nguyệt Lam?
Người nào quan trọng hơn?
Vậy, cô và người trong ký ức hồi nhỏ mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, người nào quan trọng hơn?
Đáng tiếc Tống Thanh không kịp hỏi hai vấn đề này.
Bởi vì, chiếc giường lớn giờ đã bị làm cho hỗn độn mất rồi.
Trong lúc Hà Nhật Dương và Tống Thanh ở trong phòng giải thích, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đứng ở đại sảnh của khách sạn. Cả hai sừng sững như hai cây giáo dài, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Trong lúc mọi người xung quanh đi qua đi lại, ai ai cũng liếc mắt về phía bọn họ.
Cuối cùng Vũ Ngọc Bình không chịu nổi nữa, nói: “Hay là chúng ta sang khu nghỉ ngơi bên cạnh đợi bọn họ?”
Lưu Nghĩa cũng không chịu được cảnh bị mọi người vây xem, vì thế lẳng lặng gật đầu đồng ý.
Hai người kéo theo vali đi về phía khu nghỉ ngơi, chọn lấy chiếc ghế sofa cách xa xa một chút rồi ngồi xuống.
Hai người liếc mắt nhìn đối phương đầy ghét bỏ, ngồi cách xa nhau, không ai để ý tới ai.
Vũ Ngọc Bình đợi Hà Nhật Dương, Lưu Nghĩa đợi Tống Thanh.
Nhưng đợi dài cổ mà vẫn không thấy hai người kia người xuống.
Lúc này, có một cặp đôi người nước ngoài đi tới, nhìn trái nhìn phải chẳng có chỗ ngồi, lại thấy ở giữa Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa có một khoảng trống lớn. Cặp đôi này ngồi vào giữa hai người không chút khách khí.
Đôi này vừa ngồi xuống là bắt đầu diễn trò tình cảm.
Người đàn ông ôm lấy cô người yêu bắt đầu ôm hôn đủ kiểu, hôn ngón tay, hôn cánh tay, hôn gò má.
Bọn họ đang đắm chìm trong tình yêu nồng nhiệt, có thể hiểu được!
Nhưng chúng tôi có nói là muốn làm bóng đèn hả? Hả?
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đứng vụt lên, xoay người rời đi vô cùng đều!
“Ê, anh đi theo tôi làm gì?” Lưu Nghĩa nhíu mày nhìn Vũ Ngọc Bình.
“Ai đi theo cô? Tôi ra ngoài hít thở không khí!” Vũ Ngọc Bình nhấn mạnh lý do.
“Ha ha” Lưu Nghĩa nhìn Vũ Ngọc Bình khinh miệt: “Không phải anh đi theo cô em hotgirl sao?”
“Ha, ôi cái tính nóng nảy của tôi.” Vũ Ngọc Bình lập tức tiến sát lại gần: “Cô dám cười nhạo tôi?”
“Không phục?” Lưu Nghĩa hất cằm đầy khí phách.
“Nếu tôi phục cô, tôi liền theo họ cô...” Lời nói của Vũ Ngọc Bình còn chưa rơi xuống đất, Lưu Nghĩa đã xoay người, bắt lấy cánh tay Vũ Ngọc Bình, thắt lưng hơi cong.
Rầm!
Vũ Ngọc Bình lại bị Lưu Nghĩa quật qua vai lần nữa!
Vũ Ngọc Bình nằm trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin nổi, trừng mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cảm thấy cuộc đời hết hi vọng rồi.
Không ngờ trước mặt quần chúng nhân dân, hắn lại bị Lưu Nghĩa quẳng qua vai!
“Lưu Nghĩa.” Vũ Ngọc Bình nằm trên mặt đất, bình tĩnh mở miệng.
“Hửm.” Lưu Nghĩa hoạt động cánh tay một chút, cảm giác được đánh người rất sảng khoái nha!
“Không phải cô luyện quyền anh sao? Vì sao lại thích quật qua vai như thế chứ?” Vũ Ngọc Bình hỏi đầy tuyệt vọng.
“À, là cái này sao. Vô cùng bình thường thôi, trước khi luyện quyền anh thì tôi học Judo.” Lưu Nghĩa nghiêm túc trả lời vấn đề này.