Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-213
CHƯƠNG 213: THAY ĐỔI BẤT NGỜ
“Tôi...” Tống Thanh như bị sét đánh ngang tai, cô hoảng hốt tại chỗ.
Mặc dù điện thoại quả thực không phải của cô, nhưng cô lại không thể đưa ra chứng cứ được!
Bỗng nhiên Tống Thanh phát hiện ra rằng cô lại không có gì để nói cả!
Lưu Nghĩa lo lắng vô cùng, nhưng mà cô cũng không biết giải thích thế nào cả.
Lưu Nghĩa nhìn hết xung quanh, đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên người một nhân viên.
Lưu Nghĩa đột nhiên chỉ vào người đó mà kêu lên: “Lúc nãy ở trên xe, thì người kia ngã xuống, Tống Thanh chạy lại đỡ cô ấy dậy!”
Nhân viên kia liền dùng vẻ mặt không hiểu gì gào lên: “Đúng thế, lúc này tôi bị ngã, đúng là Tống Thanh đã đến đỡ tôi dậy, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Lưu Nghĩa vội vàng nói: “Mấy ngày nay chúng tôi chưa hề tiếp xúc với người ngoài, chỉ có cô là tới gần Tống Thanh mà thôi.”
Nhân viên kia dang hai tay ra: “Sau đó thì sao? Cô định đổ hết chuyện liên quan đến chiếc điện thoại này lên đầu tôi ư? Chỉ vì tôi bị ngã? Trách tôi à?”
Tống Thanh kéo Lưu Nghĩa lại: “Đừng nói nữa! Có người muốn hãm hại tớ nên đã sắp xếp hết cả rồi. Lần trước không thành công cho nên lần này đương nhiên sẽ không để lại bất cứ sơ hở gì! Đối phương đã dùng trăm phương ngàn kế để hãm hại tớ như thế thì làm sao có thể để cho chúng ta có cơ hội chứng minh mình trong sạch được chứ? Tớ chưa bao giờ chạm vào chiếc điện thoại này cho nên tớ đề nghị niêm phong nó lại rồi mang đi kiểm tra một chút, để xem trên đó có dấu vân tay của ai! Có dấu vân tay thì mới càng có điểm tình nghi, đúng không?”
Mọi người đứng xung quanh nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Tống Thanh.
Thôi Nguyệt Lam lại nói: “Ha ha, nếu như cô đã chủ động nói đến dấu vân tay thì ai dám chắc sau khi dùng xong cô lau sạch đi rồi mới cất chứ, sau đó nhân cơ hội cuộc thi này mà vứt công cụ gây án đi một cách thần không biết quỷ không hay như vậy?”
“Cô...” Tống Thanh cảm thấy hôm nay cô đã bị Thôi Nguyệt Lam chọc đến tức điên lên rồi.
Lúc này, trong đám người có một thi sinh đột nhiên mở miệng nói: “Mặc dù chiếc điện thoại này được phát hiện trong túi của Tống Thanh, nhưng không có bằng chứng chứng minh rằng chiếc điện thoại này là của cô ấy. Tôi đề nghị, tất cả chúng ta hãy tự kiểm tra túi của mình, không thể chắc chắn rằng không có ai cố ý đổ oan để hãm hại Tống Thanh. Để chứng minh sự trong sạch của mình, tôi xin được kiểm tra trước!”
Nói xong, thi sinh kia liền mở túi của mình ra, đổ ào toàn bộ đồ bên trong xuống đất.
Vì chứng minh sự trong sạch của bản thân mà những người khác cũng mở túi ra, đổ toàn bộ đồ bên trong xuống đất.
Thôi Nguyệt Lam liếc mắt nhìn những người khác với ánh mắt khinh thường, cô ta nói: “Đúng là ngây thơ! Được rồi, nếu như các người đã muốn kiểm tra thì tôi cũng sẽ phối hợp một chút!”
Thôi Nguyệt Lam mở khóa ra, sau đó tự tay đổ xuống, một đống đồ ào ào rơi xuống chồng chất lên nhau.
Đúng lúc này, thí sinh đầu tiên đề nghị kiểm tra toàn bộ túi xách của mọi người đột nhiên nhanh mắt chỉ vào một đồ vật màu trắng mà nói: “A? Sao trong túi của cô cũng có một chiếc điện thoại?”
Xoạt xoạt xoạt... Ánh mắt của tất cả mọi người tại hiện trường đều đồng loạt nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam!
Tống Thanh ngẩn ngơ.
Sự đảo lộn của nội dung vở kịch hơi... quá mức kỳ diệu rồi!
Thôi Nguyệt Lam cũng ngẩn cả người, sau đó cô ta ngồi xổm xuống, đảo hết đồ đạc của mình lên, có một chiếc smartphone màu trắng xinh xắn đang nằm yên tĩnh ở đó.
Cả người Thôi Nguyệt Lam ngây ra như phỗng.
“Không, không thể nào! Tại sao lại có thứ này chứ?” Lời nói của Thôi Nguyệt Lam không còn mạch lạc nữa: “Cái này, không thể nào có chuyện này được! Chiếc điện thoại này không phải là của tôi! Thực sự không phải là của tôi!”
Vở kịch này xuất hiện chuyển biến mới rồi.
Người liên tục giải thích lúc này đổi từ Tống Thanh thành Thôi Nguyệt Lam rồi.
Tống Thanh đứng yên tại chỗ, cô thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Bởi vì, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tình huống này.
Lúc này, chiếc điện thoại màu trắng đột nhiên rung lên.
Đây là một chiếc điện thoại có sim!
Thí sinh chủ động đỡ lời thay cho Tống Thanh đột nhiên từ xa lao tới, không chờ Thôi Nguyệt Lam kịp phản ứng thì cô ấy đã cướp lấy điện thoại, mở loa ngoài ra, một giọng nói thần bí lập tức truyền tới: “Thôi tiểu thư, nhưng chuyện mà cô bảo tôi làm, tôi đã làm xong cả rồi, lúc nào thì cô định trả nốt số tiền còn lại cho tôi?”
Thôi Nguyệt Lam nghe thấy giọng nói quái lạ thì liền hét lên: “Anh là ai? Khoản tiền còn lại gì? Làm việc gì? Tôi hoàn toàn không hề tìm anh! Anh nói cái gì thế! Chiếc điện thoại này không phải là của tôi!”
Giám khảo và người phụ trách của ban tổ chức cũng các tuyển thí sinh khác đều nhìn chằm chằm Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam gào lên: “Sao mấy người lại nhìn tôi như vậy? Tôi chưa từng chạm vào chiếc điện thoại này! Các người có thể mang đi kiểm tra dấu vân tay, trên chiếc điện thoại này không hề có dấu vân tay của tôi!”
Người phụ trách của ban tổ chức trầm giọng nói: “Nhưng mà Thôi tiểu thư này, lúc nãy cô cũng nói rồi. Dấu vân tay thì có thể lau sạch, còn điện thoại thì có thể vứt đi!”
Thôi Nguyệt Lam nghẹn cứng họng.
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông?
Cái gì gọi là tự nếm quả đắng?
Hôm nay xem như Thôi Nguyệt Lam được lĩnh giáo cả rồi!
Lúc này, người vốn dĩ bị tình nghi nhiều nhất là Tống Thanh lại đứng yên tại chỗ, cô giống như bị bỏ quên vậy.
Cuộc điện thoại này đã gián tiếp nói Thôi Nguyệt Lam vi phạm quy tắc.
Thôi Nguyệt Lam nhìn về phía người nhân viên kia theo bản năng, ánh mắt vừa hung dữ lại vừa lãnh đạm.
Người nhân viên kia không ngừng lắc đầu, sắc mặt hơi biến đổi nhưng cô ta lại không nói gì cả.
Thôi Nguyệt Lam cắn chặt môi, có những lời không thể hé miệng ở đây được.
Có chết cũng không thể nói được!
Thôi Nguyệt lập tức giơ ngón tay chỉ vào Tống Thanh hung dữ nói: “Cô ta thì sao? Chẳng phải cô ta cũng có một chiếc điện thoại à? Vì sao các người chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không phải cô ta?”
Tống Thanh đứng ở đó một cách thản nhiên, cô bình tĩnh nói: “Tôi vô tội. Điện thoại này quả thực không phải của tôi. Điện thoại của tôi là thiết kế đặc biệt của Hanmac. Loại điện thoại này trừ Hà Nhật Dương ra thì không có ai dùng nữa. Hà Nhật Dương có thể làm chứng.”
Tống Thanh vừa nói xong thì toàn bộ hiện trường chấn động trong nháy mắt!
Thiết kế đặc biệt của Hanmac!
Có thể dùng một chiếc điện thoại có thiết kế đặc biệt thì tuyệt đối không phải là người thường!
Nhưng mà, ai dám đi tìm Hà Nhật Dương để chứng thực chứ?
Hà Nhật Dương là ai chứ?
Những người này muốn gặp là có thể gặp ư?
Thôi Nguyệt Lam quả nhiên không bỏ qua cơ hội để chà đạp Tống Thanh, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô nói thế nào thì là thế đấy à! Mặc đù điện thoại của cô là thiết kế đặc biệt của Hanmac, nhưng cô cũng có thể dùng một chiếc điện thoại của hãng khác mà? Dù sao cũng chỉ dùng một hai lần rồi vứt đi, nên đương nhiên sẽ chọn một chiếc điện thoại của những hãng bình thường rồi!”
Tống Thanh liếc mắt nhìn Thôi Nguyệt Lam: “Thôi tiểu thư không hề đến xem chiếc điện thoại này, làm sao mà cô biết chiếc điện thoại này của một hãng bình thường chứ?”
Thôi Nguyệt Lam lập tức nghẹn họng!
“Tôi... Tôi chỉ đoán thôi!” Ánh mắt của Thôi Nguyệt Lam hơi hoảng hốt, cô ta nói: “Tôi không biết gì cả! Lẽ nào chiếc điện thoại này của cô không phải là một chiếc điện thoại của hãng bình thường mà là thiết kế đặc biệt của Hanmac à?”
Tống Thanh nhìn Thôi Nguyệt Lam một cách thâm thúy: “Tôi nghĩ, Thôi tiểu thư chắc đã thấy thiết kế đặc biệt của Hanmac rồi, nếu không, sao cô lại chắc chắn đây là không phải là chiếc Hanmac kia chứ?”
Thôi Nguyệt Lam có cảm giác bị Tống Thanh xoay vòng vòng, cô ta buột miệng nói: “Chuyện này còn cần phải nói à? Chiếc Hanmac đó không phải ai muốn cũng có được, chiếc điện thoại này là do Hà Nhật Dương và công ty Hanmac bàn bạc tỉm mỉ để làm ra, chiếc điện thoại quý giá như thế cô nỡ vứt đi à? Đương nhiên cô chỉ có thể chọn một chiếc điện thoại bình thường rồi!”
Lúc này, thí sinh đứng ra đỡ lời cho Tống Thanh mới tới đổ thêm dầu vào lửa: “Thôi tiểu thư, nếu như cô cứ khăng khăng cho rằng chiếc điện thoại này là một chiếc điện thoại bình thường chứ không phải là chiếc Hanmac kia, vậy cô thử nói xem chiếc điện thoại này hãng gì?”
“Là điện thoại Oppo, đương nhiên không phải là thiết kế đặc biệt của Hanmac rồi.” Thôi Nguyệt Lam bị Tống Thanh và thí sinh kia thay nhau chèn ép nên buột miệng thốt ra.
“Vậy thì, trong trường hợp đứng xa như vậy thì làm sao Thôi tiểu thư thấy rõ ràng nó là điện thoại Oppo được chứ?” Đối phương lại đánh thêm một đòn chí mạng.
“Tôi...” Thôi Nguyệt Lam lập tức nghẹn họng.
Cô ta không còn cách nào để tự bào chữa nữa.
Lúc này, người phụ trách của ban tổ chức cầm chiếc điện thoại trong tay của Tống Thanh lên, đúng là một chiếc điện thoại Oppo.
Sắc mặt của Thôi Nguyệt Lam đột nhiên trắng bệch.
Hình như lần này cô ta lại tính sai điều gì rồi.
Thôi Nguyệt Lam quay lại trừng mắt nhìn thí sinh nói đỡ thay cho Tống Thanh.
Đối phương nhếch miệng cười, sau đó cô ta quay đầu lại nói với người phụ trách của ban tổ chức: “Tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, đây chỉ là sự hãm hại đối với Tống Thanh, mà người hãm hại không ai khác chính là Thôi Nguyệt Lam! Hy vọng ban tổ chức có thể xử lý chuyện này một cách công bằng, đồng thời ngăn chặn những chuyện thế này xảy ra lần nữa!”
Những tuyển thủ khác cũng nhao nhao phụ họa.
Hôm nay có thể hãm hại Tống Thanh thì ngày mai sẽ có thể hãm hại những người khác nữa!
Máu chảy ruột mềm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Tống Thanh thật đen đủi!
Khó khăn lắm mới tham gia cuộc thi này, vậy mà lại bị người khác hãm hại hai lần liên tục.
Không phải xui xẻo thì còn là gì nữa?
Thôi Nguyệt Lam thấy mọi người đều đứng về phía Tống Thanh thì bỗng nhiên hơi hoảng sợ, cô ta gào lên: “Được rồi, cứ coi tôi có lỗi, nhưng Tống Thanh vô tội à? Phải nghiêm phạt cùng nhau, nếu không thì tôi cũng không phục!”
Thôi Nguyệt Lam vừa dứt lời thì đúng lúc có một nhân viên vác máy quay chạy tới, vừa chạy vừa nói: “Ơ kìa, không được rồi! Lúc nãy tôi quên máy quay ở trên xe! Suốt dọc đường máy đều mở nên pin hao rất nhanh! Chắc là không đủ dùng nữa rồi! Tôi phải đi sạc điện cái đã!”
Người phụ trách của ban tổ chức vừa nghe thấy lập tức kêu lên: “Khoan đã! Cậu vừa nói cái gì? Chiếc máy quay này vẫn luôn được mở ở trên xe à?”
Đối phương mơ hồ gật đầu: “Đúng thế! Tôi nhớ rõ ràng là tôi đã tắt máy rồi mà! Sao máy vẫn mở suốt dọc đường nhỉ?”
Người phụ trách của ban tổ chức vội vàng khoát tay: “Mang qua đây, nếu như máy vẫn mở suốt dọc đường thì chúng ta xem nó đã ghi lại được gì?”
Lời vừa dứt thì sắc mặt của người nhân viên được Tống Thanh đỡ dậy chợt thay đổi, cô ta nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam theo phản xạ.
Sắc mặt của Thôi Nguyệt Lam cũng tái nhợt đi.
Người nhân viên lập tức mở máy quay ra, bắt đầu tua lại thời gian.
Tua được một lúc thì trên màn hình quả nhiên xuất hiện cảnh Lưu Nghĩa vừa mới nói xong.
Một nhân viên đang đi không cẩn thận bị ngã xuống đất, Tống Thanh nhìn thấy liền vội vàng đi đến đỡ đối phương.
Bởi vì đối phương bị trật chân nên không thể đi được, do đó Tống Thanh chỉ có thể khoác tay đối phương lên vai mình rồi chầm chậm đỡ về phía sô pha.
Trên màn hình xuất hiện cảnh người nhân viên lặng lẽ móc chiếc điện thoại màu đỏ ra rồi lặng lẽ nhét vào trong túi của Tống Thanh.
Mà Tống Thanh thì không hề hay biết chuyện gì.
Xem đến đây thì toàn bộ chân tướng đã lộ rõ!
Nỗi oan ức của Tống Thanh được rửa sạch trong chốc lát!
Còn Thôi Nguyệt Lam...
Cô ta không thể tìm được bất cứ chứng cứ gì để rửa oan cho mình.
“Tôi...” Tống Thanh như bị sét đánh ngang tai, cô hoảng hốt tại chỗ.
Mặc dù điện thoại quả thực không phải của cô, nhưng cô lại không thể đưa ra chứng cứ được!
Bỗng nhiên Tống Thanh phát hiện ra rằng cô lại không có gì để nói cả!
Lưu Nghĩa lo lắng vô cùng, nhưng mà cô cũng không biết giải thích thế nào cả.
Lưu Nghĩa nhìn hết xung quanh, đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên người một nhân viên.
Lưu Nghĩa đột nhiên chỉ vào người đó mà kêu lên: “Lúc nãy ở trên xe, thì người kia ngã xuống, Tống Thanh chạy lại đỡ cô ấy dậy!”
Nhân viên kia liền dùng vẻ mặt không hiểu gì gào lên: “Đúng thế, lúc này tôi bị ngã, đúng là Tống Thanh đã đến đỡ tôi dậy, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Lưu Nghĩa vội vàng nói: “Mấy ngày nay chúng tôi chưa hề tiếp xúc với người ngoài, chỉ có cô là tới gần Tống Thanh mà thôi.”
Nhân viên kia dang hai tay ra: “Sau đó thì sao? Cô định đổ hết chuyện liên quan đến chiếc điện thoại này lên đầu tôi ư? Chỉ vì tôi bị ngã? Trách tôi à?”
Tống Thanh kéo Lưu Nghĩa lại: “Đừng nói nữa! Có người muốn hãm hại tớ nên đã sắp xếp hết cả rồi. Lần trước không thành công cho nên lần này đương nhiên sẽ không để lại bất cứ sơ hở gì! Đối phương đã dùng trăm phương ngàn kế để hãm hại tớ như thế thì làm sao có thể để cho chúng ta có cơ hội chứng minh mình trong sạch được chứ? Tớ chưa bao giờ chạm vào chiếc điện thoại này cho nên tớ đề nghị niêm phong nó lại rồi mang đi kiểm tra một chút, để xem trên đó có dấu vân tay của ai! Có dấu vân tay thì mới càng có điểm tình nghi, đúng không?”
Mọi người đứng xung quanh nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Tống Thanh.
Thôi Nguyệt Lam lại nói: “Ha ha, nếu như cô đã chủ động nói đến dấu vân tay thì ai dám chắc sau khi dùng xong cô lau sạch đi rồi mới cất chứ, sau đó nhân cơ hội cuộc thi này mà vứt công cụ gây án đi một cách thần không biết quỷ không hay như vậy?”
“Cô...” Tống Thanh cảm thấy hôm nay cô đã bị Thôi Nguyệt Lam chọc đến tức điên lên rồi.
Lúc này, trong đám người có một thi sinh đột nhiên mở miệng nói: “Mặc dù chiếc điện thoại này được phát hiện trong túi của Tống Thanh, nhưng không có bằng chứng chứng minh rằng chiếc điện thoại này là của cô ấy. Tôi đề nghị, tất cả chúng ta hãy tự kiểm tra túi của mình, không thể chắc chắn rằng không có ai cố ý đổ oan để hãm hại Tống Thanh. Để chứng minh sự trong sạch của mình, tôi xin được kiểm tra trước!”
Nói xong, thi sinh kia liền mở túi của mình ra, đổ ào toàn bộ đồ bên trong xuống đất.
Vì chứng minh sự trong sạch của bản thân mà những người khác cũng mở túi ra, đổ toàn bộ đồ bên trong xuống đất.
Thôi Nguyệt Lam liếc mắt nhìn những người khác với ánh mắt khinh thường, cô ta nói: “Đúng là ngây thơ! Được rồi, nếu như các người đã muốn kiểm tra thì tôi cũng sẽ phối hợp một chút!”
Thôi Nguyệt Lam mở khóa ra, sau đó tự tay đổ xuống, một đống đồ ào ào rơi xuống chồng chất lên nhau.
Đúng lúc này, thí sinh đầu tiên đề nghị kiểm tra toàn bộ túi xách của mọi người đột nhiên nhanh mắt chỉ vào một đồ vật màu trắng mà nói: “A? Sao trong túi của cô cũng có một chiếc điện thoại?”
Xoạt xoạt xoạt... Ánh mắt của tất cả mọi người tại hiện trường đều đồng loạt nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam!
Tống Thanh ngẩn ngơ.
Sự đảo lộn của nội dung vở kịch hơi... quá mức kỳ diệu rồi!
Thôi Nguyệt Lam cũng ngẩn cả người, sau đó cô ta ngồi xổm xuống, đảo hết đồ đạc của mình lên, có một chiếc smartphone màu trắng xinh xắn đang nằm yên tĩnh ở đó.
Cả người Thôi Nguyệt Lam ngây ra như phỗng.
“Không, không thể nào! Tại sao lại có thứ này chứ?” Lời nói của Thôi Nguyệt Lam không còn mạch lạc nữa: “Cái này, không thể nào có chuyện này được! Chiếc điện thoại này không phải là của tôi! Thực sự không phải là của tôi!”
Vở kịch này xuất hiện chuyển biến mới rồi.
Người liên tục giải thích lúc này đổi từ Tống Thanh thành Thôi Nguyệt Lam rồi.
Tống Thanh đứng yên tại chỗ, cô thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Bởi vì, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tình huống này.
Lúc này, chiếc điện thoại màu trắng đột nhiên rung lên.
Đây là một chiếc điện thoại có sim!
Thí sinh chủ động đỡ lời thay cho Tống Thanh đột nhiên từ xa lao tới, không chờ Thôi Nguyệt Lam kịp phản ứng thì cô ấy đã cướp lấy điện thoại, mở loa ngoài ra, một giọng nói thần bí lập tức truyền tới: “Thôi tiểu thư, nhưng chuyện mà cô bảo tôi làm, tôi đã làm xong cả rồi, lúc nào thì cô định trả nốt số tiền còn lại cho tôi?”
Thôi Nguyệt Lam nghe thấy giọng nói quái lạ thì liền hét lên: “Anh là ai? Khoản tiền còn lại gì? Làm việc gì? Tôi hoàn toàn không hề tìm anh! Anh nói cái gì thế! Chiếc điện thoại này không phải là của tôi!”
Giám khảo và người phụ trách của ban tổ chức cũng các tuyển thí sinh khác đều nhìn chằm chằm Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam gào lên: “Sao mấy người lại nhìn tôi như vậy? Tôi chưa từng chạm vào chiếc điện thoại này! Các người có thể mang đi kiểm tra dấu vân tay, trên chiếc điện thoại này không hề có dấu vân tay của tôi!”
Người phụ trách của ban tổ chức trầm giọng nói: “Nhưng mà Thôi tiểu thư này, lúc nãy cô cũng nói rồi. Dấu vân tay thì có thể lau sạch, còn điện thoại thì có thể vứt đi!”
Thôi Nguyệt Lam nghẹn cứng họng.
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông?
Cái gì gọi là tự nếm quả đắng?
Hôm nay xem như Thôi Nguyệt Lam được lĩnh giáo cả rồi!
Lúc này, người vốn dĩ bị tình nghi nhiều nhất là Tống Thanh lại đứng yên tại chỗ, cô giống như bị bỏ quên vậy.
Cuộc điện thoại này đã gián tiếp nói Thôi Nguyệt Lam vi phạm quy tắc.
Thôi Nguyệt Lam nhìn về phía người nhân viên kia theo bản năng, ánh mắt vừa hung dữ lại vừa lãnh đạm.
Người nhân viên kia không ngừng lắc đầu, sắc mặt hơi biến đổi nhưng cô ta lại không nói gì cả.
Thôi Nguyệt Lam cắn chặt môi, có những lời không thể hé miệng ở đây được.
Có chết cũng không thể nói được!
Thôi Nguyệt lập tức giơ ngón tay chỉ vào Tống Thanh hung dữ nói: “Cô ta thì sao? Chẳng phải cô ta cũng có một chiếc điện thoại à? Vì sao các người chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không phải cô ta?”
Tống Thanh đứng ở đó một cách thản nhiên, cô bình tĩnh nói: “Tôi vô tội. Điện thoại này quả thực không phải của tôi. Điện thoại của tôi là thiết kế đặc biệt của Hanmac. Loại điện thoại này trừ Hà Nhật Dương ra thì không có ai dùng nữa. Hà Nhật Dương có thể làm chứng.”
Tống Thanh vừa nói xong thì toàn bộ hiện trường chấn động trong nháy mắt!
Thiết kế đặc biệt của Hanmac!
Có thể dùng một chiếc điện thoại có thiết kế đặc biệt thì tuyệt đối không phải là người thường!
Nhưng mà, ai dám đi tìm Hà Nhật Dương để chứng thực chứ?
Hà Nhật Dương là ai chứ?
Những người này muốn gặp là có thể gặp ư?
Thôi Nguyệt Lam quả nhiên không bỏ qua cơ hội để chà đạp Tống Thanh, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô nói thế nào thì là thế đấy à! Mặc đù điện thoại của cô là thiết kế đặc biệt của Hanmac, nhưng cô cũng có thể dùng một chiếc điện thoại của hãng khác mà? Dù sao cũng chỉ dùng một hai lần rồi vứt đi, nên đương nhiên sẽ chọn một chiếc điện thoại của những hãng bình thường rồi!”
Tống Thanh liếc mắt nhìn Thôi Nguyệt Lam: “Thôi tiểu thư không hề đến xem chiếc điện thoại này, làm sao mà cô biết chiếc điện thoại này của một hãng bình thường chứ?”
Thôi Nguyệt Lam lập tức nghẹn họng!
“Tôi... Tôi chỉ đoán thôi!” Ánh mắt của Thôi Nguyệt Lam hơi hoảng hốt, cô ta nói: “Tôi không biết gì cả! Lẽ nào chiếc điện thoại này của cô không phải là một chiếc điện thoại của hãng bình thường mà là thiết kế đặc biệt của Hanmac à?”
Tống Thanh nhìn Thôi Nguyệt Lam một cách thâm thúy: “Tôi nghĩ, Thôi tiểu thư chắc đã thấy thiết kế đặc biệt của Hanmac rồi, nếu không, sao cô lại chắc chắn đây là không phải là chiếc Hanmac kia chứ?”
Thôi Nguyệt Lam có cảm giác bị Tống Thanh xoay vòng vòng, cô ta buột miệng nói: “Chuyện này còn cần phải nói à? Chiếc Hanmac đó không phải ai muốn cũng có được, chiếc điện thoại này là do Hà Nhật Dương và công ty Hanmac bàn bạc tỉm mỉ để làm ra, chiếc điện thoại quý giá như thế cô nỡ vứt đi à? Đương nhiên cô chỉ có thể chọn một chiếc điện thoại bình thường rồi!”
Lúc này, thí sinh đứng ra đỡ lời cho Tống Thanh mới tới đổ thêm dầu vào lửa: “Thôi tiểu thư, nếu như cô cứ khăng khăng cho rằng chiếc điện thoại này là một chiếc điện thoại bình thường chứ không phải là chiếc Hanmac kia, vậy cô thử nói xem chiếc điện thoại này hãng gì?”
“Là điện thoại Oppo, đương nhiên không phải là thiết kế đặc biệt của Hanmac rồi.” Thôi Nguyệt Lam bị Tống Thanh và thí sinh kia thay nhau chèn ép nên buột miệng thốt ra.
“Vậy thì, trong trường hợp đứng xa như vậy thì làm sao Thôi tiểu thư thấy rõ ràng nó là điện thoại Oppo được chứ?” Đối phương lại đánh thêm một đòn chí mạng.
“Tôi...” Thôi Nguyệt Lam lập tức nghẹn họng.
Cô ta không còn cách nào để tự bào chữa nữa.
Lúc này, người phụ trách của ban tổ chức cầm chiếc điện thoại trong tay của Tống Thanh lên, đúng là một chiếc điện thoại Oppo.
Sắc mặt của Thôi Nguyệt Lam đột nhiên trắng bệch.
Hình như lần này cô ta lại tính sai điều gì rồi.
Thôi Nguyệt Lam quay lại trừng mắt nhìn thí sinh nói đỡ thay cho Tống Thanh.
Đối phương nhếch miệng cười, sau đó cô ta quay đầu lại nói với người phụ trách của ban tổ chức: “Tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, đây chỉ là sự hãm hại đối với Tống Thanh, mà người hãm hại không ai khác chính là Thôi Nguyệt Lam! Hy vọng ban tổ chức có thể xử lý chuyện này một cách công bằng, đồng thời ngăn chặn những chuyện thế này xảy ra lần nữa!”
Những tuyển thủ khác cũng nhao nhao phụ họa.
Hôm nay có thể hãm hại Tống Thanh thì ngày mai sẽ có thể hãm hại những người khác nữa!
Máu chảy ruột mềm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Tống Thanh thật đen đủi!
Khó khăn lắm mới tham gia cuộc thi này, vậy mà lại bị người khác hãm hại hai lần liên tục.
Không phải xui xẻo thì còn là gì nữa?
Thôi Nguyệt Lam thấy mọi người đều đứng về phía Tống Thanh thì bỗng nhiên hơi hoảng sợ, cô ta gào lên: “Được rồi, cứ coi tôi có lỗi, nhưng Tống Thanh vô tội à? Phải nghiêm phạt cùng nhau, nếu không thì tôi cũng không phục!”
Thôi Nguyệt Lam vừa dứt lời thì đúng lúc có một nhân viên vác máy quay chạy tới, vừa chạy vừa nói: “Ơ kìa, không được rồi! Lúc nãy tôi quên máy quay ở trên xe! Suốt dọc đường máy đều mở nên pin hao rất nhanh! Chắc là không đủ dùng nữa rồi! Tôi phải đi sạc điện cái đã!”
Người phụ trách của ban tổ chức vừa nghe thấy lập tức kêu lên: “Khoan đã! Cậu vừa nói cái gì? Chiếc máy quay này vẫn luôn được mở ở trên xe à?”
Đối phương mơ hồ gật đầu: “Đúng thế! Tôi nhớ rõ ràng là tôi đã tắt máy rồi mà! Sao máy vẫn mở suốt dọc đường nhỉ?”
Người phụ trách của ban tổ chức vội vàng khoát tay: “Mang qua đây, nếu như máy vẫn mở suốt dọc đường thì chúng ta xem nó đã ghi lại được gì?”
Lời vừa dứt thì sắc mặt của người nhân viên được Tống Thanh đỡ dậy chợt thay đổi, cô ta nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam theo phản xạ.
Sắc mặt của Thôi Nguyệt Lam cũng tái nhợt đi.
Người nhân viên lập tức mở máy quay ra, bắt đầu tua lại thời gian.
Tua được một lúc thì trên màn hình quả nhiên xuất hiện cảnh Lưu Nghĩa vừa mới nói xong.
Một nhân viên đang đi không cẩn thận bị ngã xuống đất, Tống Thanh nhìn thấy liền vội vàng đi đến đỡ đối phương.
Bởi vì đối phương bị trật chân nên không thể đi được, do đó Tống Thanh chỉ có thể khoác tay đối phương lên vai mình rồi chầm chậm đỡ về phía sô pha.
Trên màn hình xuất hiện cảnh người nhân viên lặng lẽ móc chiếc điện thoại màu đỏ ra rồi lặng lẽ nhét vào trong túi của Tống Thanh.
Mà Tống Thanh thì không hề hay biết chuyện gì.
Xem đến đây thì toàn bộ chân tướng đã lộ rõ!
Nỗi oan ức của Tống Thanh được rửa sạch trong chốc lát!
Còn Thôi Nguyệt Lam...
Cô ta không thể tìm được bất cứ chứng cứ gì để rửa oan cho mình.