Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-210
CHƯƠNG 210: CÚC ÁO TRANH PHONG
Đái Duy cùng với các vị ban giám khảo khác đều gật đầu.
Những người tham gia khác cũng khẽ bàn với nhau.
Lưu Nghĩa dùng ánh mắt khích lệ Tống Thanh.
Thôi Nguyệt Lam hừ nhẹ một tiếng, không có biểu cảm gì thêm.
“Cho nên, tôi muốn mọi người trên thế giới này, có thể sống trong cuộc sống tinh tế, mà không phải cuộc sống mù quáng.” Tống Thanh nói tiếp: “Cúc áo tuy nhỏ, nhưng nhiệm vụ của nó là cả một giang sơn. Nên tôi hôm nay đặt tên cho bộ thiết kế này là giang sơn mỹ. Mấy chiếc cúc này được dùng thủy tinh thượng hạn đánh bóng, có thể dựa vào màu sắc khác nhau của từng trang phục mà phối màu. Dưới đáy thủy tinh là lớp bạc nguyên chất cũ, có nét đẹp cổ kín. Quan trọng là nó nhấn mạnh được vẻ đẹp đoan trang và trầm ổn. ”
Đái Duy cười nói: “tôi cảm thấy nên gọi là giang sơn mối tốt hơn, giang sơn làm mối, thành ý làm sính. Hàng loạt các cúc áo này rất thích hợp với các trang phục chính thức, vừa có thể sử dụng trong các trường hợp long trọng như hôn lễ, cũng có thể áp đảo được các tiệc tùng kiểu ta.”
Tống Thanh cười gật đầu: “Thầy Đái Duy nói cũng có lý.”
Sau khi giới thiệu xong dòng hiết kế cúc áo này, Tống Thanh lại lấy dòng cúc áo khác giới thiệu: “dòng cúc áo vừa rồi chủ yếu dành cho những người châu Á phương đông, còn dòng thiết kế này có tên là nữ thần trong mơ, chủ yếu thiết kế dành cho các trang phục Tây Âu để dự yến tiệc, cho nên chất liệu có phần tráng lệ, sử dụng kim loại quý và đá quý làm nguyên liệu.”
Tống Thanh cầm lên dòng thiết kế cuối cùng, giới thiệu nói: “thiết kế này chủ yếu dành cho trẻ em, trên bề mặt có chiếc nơ, hơn nữa còn có cả vị kẹo. Màu hồng là màu công chúa, cho nên dòng thiết kế này phô trương nhất và cũng ngọt ngào nhất. Tôi đặt tên nó là ước mơ ngọt ngào.”
Đái Duy gật đầu, với vẻ tán đồng.
Những vị giám khảo khác cũng thì thầm bán tán, trao đổi cách nhìn của nhau.
Sau khi Tống Thanh giới thiệu xong tác phẩm của mình, dưới sự chấp thuận của Đái Duy, thấp thỏm lo âu trở về vị trí của mình, chờ đánh giá cho điểm sau cùng của Đái Duy.
Tại căn phòng khác, màn hình lớn phát trực tiếp toàn cảnh trường quay.
Hà Nhật Dương nắm chặt ly rượu, nhẹ nhằng lắc lư, rượu trong suốt trong ly cứ quay đều.
“Giang sơn làm mối, thành ý làm sính.” Khóe miệng Hà Nhật Dương khẽ nhếch: “không biết tấm lòng của anh, tới khi nào em mới chấp nhận.”
Tống Thanh vừa ngồi xuống, Lưu Nghĩa liền đưa ngón tay cái lên: “Thanh Thanh, giỏi lắm!”
Tống Thanh hít một hơi sau: “Tớ không nói sai gì chứ?”
“Không có! Nói rất hay!” Lưu Nghĩa cười híp mắt trả lời: “điểm số của cậu chắc chắn rất cao! Cậu xem Đái Duy đối với phần trình bày của cậu rất hài lòng đấy.”
“Mong là như thế.” Tống Thanh gật đầu: “Căng thẳng chết mất!”
Đái Duy cùng với các vị giám khảo nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cho ra điểm số: 8 điểm
Thấy điểm số này, Tống Thanh thở phào nhẹ nhỏm.
Bởi vì những người phía tước, có thể đạt được 8 điểm cũng chẳng mấy người.
Nói như thế, bản thân mình được vào vòng chung kết, vẫn còn có hy vọng!
Sau khi đánh giá xong tác phẩm của Tống Thanh, lại tiếp tục đánh giá tác phẩm những người tham gia khác.
Có lẽ do có hòn ngọc sáng như Tống Thanh ở trước, nên tác phẩm của những người còn lại không được sáng mắt lắm.
Do đó Đái Duy cho điểm cũng không cao lắm.
Cách chấm bài tại chỗ thế này, thật sự khiến người ta có cảm giác dầu sôi lửa bỏng.
Có người vui có kẻ buồn.
Cuối cùng cũng đến phần đánh giá tác phẩm của Thôi Nguyệt Lam, tâm trí Tống Thanh cũng bị chấn động nhẹ, tự nhiên quay đầu nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam.
Biểu cảm của Thôi Nguyệt Lam có phần nguy hiểm nhìn về phía Đái Duy.
Đái Duy cũng nhanh chóng tìm thấy Thôi Nguyệt Lam, nhìn cô ấy một lát.
Hai ánh nhìn giao nhau rất nhanh, liền biến mất.
Đái Duy đánh giá tác phẩm của Thôi Nguyệt Lam khá là chung chung, không lộ vẻ có sự thiên vị nào, nhưng điểm số không thấp, chỉ cao hơn Tống Thanh 0.2 điểm.
Điểm số sau khi ra, trên mặt Thôi Nguyệt Lam không biểu cảm gì.
Lưu Nghĩa hạ thấp giọng nói: “xem ra lần này những người thao túng cuộc thi ít đi rất nhiều, Đái Duy cho điểm cũng khá là công bằng.”
Tống Thanh gật đầu.
Đúng là như thế.
Tống Thanh cũng không thể không thừa nhận rằng Thôi Nguyệt Lam thật sự cũng rất giỏi.
Hoặc nói là, cô ta lăn lộn trong giới thiết kế lâu hơn so với Tống Thanh, kinh nghiệm của cô ấy nhiều hơn Tống Thanh.
Chỉ với điểm này, cao hơn Tống Thanh 0.2 điểm có thể hiểu được.
Tống Thanh không có vì Thẩm Nguyệt Lam dùng thành tích đè ép mình mà có sinh ra bất mãn.
Cuộc thi lần này, là từ 65 người tìm ra 20 người xuất sắc nhất.
Điểm số quan trọng mà cũng không quan trọng.
Chỉ xem điểm số của những người còn lại là bao nhiêu.
Từ người sau cùng loại bỏ 45 người là đúng.
Điểm số của Lưu Nghiã cũng rất nhanh ra lò, điểm số cô ấy thấp hơn Tống Thanh một chút, 7.9 điểm.
Thế nhưng, Lưu Nghĩa bày tỏ cô ấy rất hài lòng!
“Thanh Thanh, cám ơn cậu đã nhắc nhở tớ, để tớ có ý nghĩ mới. Nếu như tớ có thể vào vòng trong, thì công lao của cậu một nửa.’ Lưu Nghĩa đưa tay vỗ nhẹ vai Tống Thanh, nói: “nghe nói sau khi kết thúc vòng bán kết, chúng ta có một lần cơ hội liên hệ với bên ngoài. Cậu có nghĩ qua gọi điện cho ai chưa?”
Tống Thanh lắc đầu: “cơ hội của tớ nhường cho cậu luôn đó, không có đi đến cùng, tớ không nói với Nhà họ Hà về thành tích của tớ, còn anh trai tớ giờ đang ở Đức trị liệu, cũng không có cách nào gọi được. Hà Nhật Dương cùng với thầy của tớ có lẽ biết kết quả sớm hơn cả tớ, cho nên, tớ không có ai để nói cả.”
Lưu Nghĩa nghe Tống Thanh nói thế, liền nựng má Tống Thanh nói: “nghe kìa, em gái đáng thương tội nghiệp thật khiến người thấy đau long. Lát nữa nếu mà được vào vòng trong, cậu đi chung gọi điện với tớ nhé, cho dù cậu không gọi, đứng cạnh tớ, giả vờ như cậu đã gọi qua là được.”
Tống Thanh bị trêu đùa bực cười.
Lại có cả kiểu giả vờ đã gọi qua điện thoại?
Hai người khẽ nói vài câu, lại làm cho bầu không khí căng thẳng của vòng bán kết vơi đi không ít.
Sau khi Đái Duy cho ra hết điểm số, điểm số mọi người trong chốc lát liền hiện trên màn hình lớn.
Dựa vào điểm số cao thấp tiến hành xếp hạn.
Xẹt xẹt xẹt.
Ảnh và tên của những người trong top 20, trong chốc lát hiện lên trên màn hình lớn.
Tống Thanh và Lưu Nghiã thấy ảnh của mình, liền mừng tới phát khóc, ôm chầm lấy nhau!
Tốt quá rồi, tốt quá rồi!
Lại lần nữa được vào vòng trong!
Những người được vào vòng trong, ai nấy đều kích động hơn bao giờ hết.
Những người bị loại đều một vẻ u sầu.
20 người vào vòng trong, có nghĩa là họ đều được ban quản trị và các nhà thiết kế nổi tiếng của các thương hiệu lớn nhỏ chú ý.
Chỉ cần có thể vào được các công ty này, học thêm một ít kiến thức, lại có sân khấu cho họ thi triển tài hoa của mình, thì thành đạt chỉ là chuyện nay mai!
Tống Thanh cũng để ý đến Thôi Nguyệt Lam cũng thuận lợi vào vòng trong, cũng đúng, mình đã vào vòng trong, điểm số cao hơn mình như Thôi Nguyệt Lam làm sao mà bị loại được.
Thôi Nguyệt Lam sau khi thấy kết qủa, cái gì cũng không nói, xoay người rời khỏi phòng họp.
Những người bị loại phóng khoáng ra về, ôm chào tạm biệt với những người họ quen biết.
Tống Thanh cũng ôm chào tạm biệt với mấy người không may bị loại, mọi người dặn dò lẫn nhau, chúc những người ở lại may mắn hơn nữa, an ủi rời khỏi sau này sẽ đến tham gia tiếp!”
Danh sách chung kết vừa công bố, đãi ngộ của 20 người còn lại liền thay đổi hẳn.
Không chỉ phòng ở được nâng cấp, mỗi người đều nhận được ưu đãi, có thể đến phòng mà ban tổ chức chuẩn bị trước gọi nửa tiếng điện thoại.
Tống Thanh bị Lưu Nghĩa kéo tới phòng thông tin, trực tiếp vào một phòng cách âm.
Tống Thanh mới phát hiện, điện thoại ở đây là điện thoại vệ tinh máy quay video.
Mọi người đi đến hôm nay, tâm lý cũng gánh chịu đến mức giới hạn, nếu như không có sự an ủi và khích lệ cảu người nhà nữa, chỉ sợ là không mấy người trụ nổi?
Lưu Nghĩa thành thạo gọi cho một số điện thoại, điện thoại reo khá lâu mới bắt máy.
Tống Thanh thấy một người xinh đẹp vóc dáng thon thả đang đắp mặt nạ đi qua, nghe giọng nói từ trong micro vang ra: “cuộc thi kết thúc rồi? thua rồi?”
Lưu Nghĩa đầu đầy mây đen: “Mẹ, có ai như mẹ nguyền rủa con gái vậy không?”
Mẹ? người phụ xinh đẹp trẻ trung như thế, Tiểu Nghĩa lại kêu bằng mẹ? cô ấy cùng lắm cũng chỉ 30 chứ mấy?
Con mắt Tống Thanh sắp rớt ra!
Chẳng trách Tiểu Nghĩa nói, cậu ấy đi chung với mẹ, người ta luôn nghĩ là người yêu của nhau!
“Hửm, cô bé xinh đẹp này là ai đây?” Mẹ Lưu Nghĩa không quan tâm nhóc con nhà mình, mà xoay sang đầy vẻ hứng thú nói với Tống Thanh: “cô bé xinh đẹp, đừng bị dụ nhé, con gái Lưu Di nhà dì không phải con trai đâu nhé!”
Tống Thanh ngơ ngác.
Lưu Di? Lưu Nghĩa? Di hay Nghĩa?
Tiếng phổ thông của mẹ Tiểu Nghĩa khá chuẩn nhé, không thể nào phát sai âm tên con gái mình?
Thấy biểu cảm ngơ ngác của Tống Thanh, mẹ Lưu Nghĩa phản ứng lại, cười nói: “Tiểu Di có phải nói với con, nó tên Lưu Nghĩa, hơn nữa là Nghĩa trong đạo nghĩa.”
Tống Thanh gật đầu, chính xác là thế mà.
Mẹ Tiểu Nghĩa thở nhẹ, nói: “thật ra tên nó là Lưu Di, nó không thích tên Di này, cho nên tự chạy đi kiếm cha nó, bám sống bám chết nên sửa thành Nghĩa. Nhưng mà, ở chỗ của cô, nó chỉ có thể là Tiểu Di”.
Lưu Nghĩa ôm mặt: “mẹ, trước mặt bạn con, cho con chút sỉ diện được không?”
Tống Thanh bụm miệng cười, đôi mắt cong cong.
“Chính thức giới thiệu cho hai người làm quen. Mẹ, đây là Tống Thanh, bạn tốt con mới quen, cậu ấy thuộc tuýp người mà mẹ thích đấy!” Lưu Nghĩa giới thiệu với mẹ trên màn hình nói: “Thanh Thanh, đây là mẹ tớ, Từ Vân Khê, đã hơn 40 tuổi, vẫn cố tỏ ra non nớt giả mạo thiếu nữ chưa chồng, cậu đừng quan tâm cô ấy.”
Tống Thanh không nhịn nổi bực cười.
Cặp mẹ con này thật sự quá thú vị!
Từ Vân Khê không chịu thua nên lột mặt nạ xuống, đưa gần ống kính, nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh à, con thấy dì xinh đẹp không?”
Tống Thanh gật đầu: “Dạ dì bảo dưỡng thật tốt! như chị con vậy! thật xinh đẹp!”
Từ Vân Khê cuối cùng cũng được như ý, nói: “khi nào thì kết thúc cuộc thi? Cùng với Tiểu Di qua nhà dì chơi! Dì thích những đứa con gái vừa tinh tế vừa dễ thương lại hiểu chuyện như con, so với con gái cô thì con tốt hơn nhiều!”
Thanh Thanh chưa trả lời, Lưu Nghĩa giành trả lời rồi: “mẹ, đó là mẹ nói nhé! Mấy hôm trước con có mời Thanh Thanh qua nhà chơi! Mẹ tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, đừng để mất mặt”
“Hey, con là con gái của ta hay là oan gia!” Từ Vân Khê nhìn chằm chằm, sau đó liền quay đầu sang cưới híp mắt nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, con thích ăn gì? Chỗ dì có rất nhiều món ngon đấy!”
Đái Duy cùng với các vị ban giám khảo khác đều gật đầu.
Những người tham gia khác cũng khẽ bàn với nhau.
Lưu Nghĩa dùng ánh mắt khích lệ Tống Thanh.
Thôi Nguyệt Lam hừ nhẹ một tiếng, không có biểu cảm gì thêm.
“Cho nên, tôi muốn mọi người trên thế giới này, có thể sống trong cuộc sống tinh tế, mà không phải cuộc sống mù quáng.” Tống Thanh nói tiếp: “Cúc áo tuy nhỏ, nhưng nhiệm vụ của nó là cả một giang sơn. Nên tôi hôm nay đặt tên cho bộ thiết kế này là giang sơn mỹ. Mấy chiếc cúc này được dùng thủy tinh thượng hạn đánh bóng, có thể dựa vào màu sắc khác nhau của từng trang phục mà phối màu. Dưới đáy thủy tinh là lớp bạc nguyên chất cũ, có nét đẹp cổ kín. Quan trọng là nó nhấn mạnh được vẻ đẹp đoan trang và trầm ổn. ”
Đái Duy cười nói: “tôi cảm thấy nên gọi là giang sơn mối tốt hơn, giang sơn làm mối, thành ý làm sính. Hàng loạt các cúc áo này rất thích hợp với các trang phục chính thức, vừa có thể sử dụng trong các trường hợp long trọng như hôn lễ, cũng có thể áp đảo được các tiệc tùng kiểu ta.”
Tống Thanh cười gật đầu: “Thầy Đái Duy nói cũng có lý.”
Sau khi giới thiệu xong dòng hiết kế cúc áo này, Tống Thanh lại lấy dòng cúc áo khác giới thiệu: “dòng cúc áo vừa rồi chủ yếu dành cho những người châu Á phương đông, còn dòng thiết kế này có tên là nữ thần trong mơ, chủ yếu thiết kế dành cho các trang phục Tây Âu để dự yến tiệc, cho nên chất liệu có phần tráng lệ, sử dụng kim loại quý và đá quý làm nguyên liệu.”
Tống Thanh cầm lên dòng thiết kế cuối cùng, giới thiệu nói: “thiết kế này chủ yếu dành cho trẻ em, trên bề mặt có chiếc nơ, hơn nữa còn có cả vị kẹo. Màu hồng là màu công chúa, cho nên dòng thiết kế này phô trương nhất và cũng ngọt ngào nhất. Tôi đặt tên nó là ước mơ ngọt ngào.”
Đái Duy gật đầu, với vẻ tán đồng.
Những vị giám khảo khác cũng thì thầm bán tán, trao đổi cách nhìn của nhau.
Sau khi Tống Thanh giới thiệu xong tác phẩm của mình, dưới sự chấp thuận của Đái Duy, thấp thỏm lo âu trở về vị trí của mình, chờ đánh giá cho điểm sau cùng của Đái Duy.
Tại căn phòng khác, màn hình lớn phát trực tiếp toàn cảnh trường quay.
Hà Nhật Dương nắm chặt ly rượu, nhẹ nhằng lắc lư, rượu trong suốt trong ly cứ quay đều.
“Giang sơn làm mối, thành ý làm sính.” Khóe miệng Hà Nhật Dương khẽ nhếch: “không biết tấm lòng của anh, tới khi nào em mới chấp nhận.”
Tống Thanh vừa ngồi xuống, Lưu Nghĩa liền đưa ngón tay cái lên: “Thanh Thanh, giỏi lắm!”
Tống Thanh hít một hơi sau: “Tớ không nói sai gì chứ?”
“Không có! Nói rất hay!” Lưu Nghĩa cười híp mắt trả lời: “điểm số của cậu chắc chắn rất cao! Cậu xem Đái Duy đối với phần trình bày của cậu rất hài lòng đấy.”
“Mong là như thế.” Tống Thanh gật đầu: “Căng thẳng chết mất!”
Đái Duy cùng với các vị giám khảo nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cho ra điểm số: 8 điểm
Thấy điểm số này, Tống Thanh thở phào nhẹ nhỏm.
Bởi vì những người phía tước, có thể đạt được 8 điểm cũng chẳng mấy người.
Nói như thế, bản thân mình được vào vòng chung kết, vẫn còn có hy vọng!
Sau khi đánh giá xong tác phẩm của Tống Thanh, lại tiếp tục đánh giá tác phẩm những người tham gia khác.
Có lẽ do có hòn ngọc sáng như Tống Thanh ở trước, nên tác phẩm của những người còn lại không được sáng mắt lắm.
Do đó Đái Duy cho điểm cũng không cao lắm.
Cách chấm bài tại chỗ thế này, thật sự khiến người ta có cảm giác dầu sôi lửa bỏng.
Có người vui có kẻ buồn.
Cuối cùng cũng đến phần đánh giá tác phẩm của Thôi Nguyệt Lam, tâm trí Tống Thanh cũng bị chấn động nhẹ, tự nhiên quay đầu nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam.
Biểu cảm của Thôi Nguyệt Lam có phần nguy hiểm nhìn về phía Đái Duy.
Đái Duy cũng nhanh chóng tìm thấy Thôi Nguyệt Lam, nhìn cô ấy một lát.
Hai ánh nhìn giao nhau rất nhanh, liền biến mất.
Đái Duy đánh giá tác phẩm của Thôi Nguyệt Lam khá là chung chung, không lộ vẻ có sự thiên vị nào, nhưng điểm số không thấp, chỉ cao hơn Tống Thanh 0.2 điểm.
Điểm số sau khi ra, trên mặt Thôi Nguyệt Lam không biểu cảm gì.
Lưu Nghĩa hạ thấp giọng nói: “xem ra lần này những người thao túng cuộc thi ít đi rất nhiều, Đái Duy cho điểm cũng khá là công bằng.”
Tống Thanh gật đầu.
Đúng là như thế.
Tống Thanh cũng không thể không thừa nhận rằng Thôi Nguyệt Lam thật sự cũng rất giỏi.
Hoặc nói là, cô ta lăn lộn trong giới thiết kế lâu hơn so với Tống Thanh, kinh nghiệm của cô ấy nhiều hơn Tống Thanh.
Chỉ với điểm này, cao hơn Tống Thanh 0.2 điểm có thể hiểu được.
Tống Thanh không có vì Thẩm Nguyệt Lam dùng thành tích đè ép mình mà có sinh ra bất mãn.
Cuộc thi lần này, là từ 65 người tìm ra 20 người xuất sắc nhất.
Điểm số quan trọng mà cũng không quan trọng.
Chỉ xem điểm số của những người còn lại là bao nhiêu.
Từ người sau cùng loại bỏ 45 người là đúng.
Điểm số của Lưu Nghiã cũng rất nhanh ra lò, điểm số cô ấy thấp hơn Tống Thanh một chút, 7.9 điểm.
Thế nhưng, Lưu Nghĩa bày tỏ cô ấy rất hài lòng!
“Thanh Thanh, cám ơn cậu đã nhắc nhở tớ, để tớ có ý nghĩ mới. Nếu như tớ có thể vào vòng trong, thì công lao của cậu một nửa.’ Lưu Nghĩa đưa tay vỗ nhẹ vai Tống Thanh, nói: “nghe nói sau khi kết thúc vòng bán kết, chúng ta có một lần cơ hội liên hệ với bên ngoài. Cậu có nghĩ qua gọi điện cho ai chưa?”
Tống Thanh lắc đầu: “cơ hội của tớ nhường cho cậu luôn đó, không có đi đến cùng, tớ không nói với Nhà họ Hà về thành tích của tớ, còn anh trai tớ giờ đang ở Đức trị liệu, cũng không có cách nào gọi được. Hà Nhật Dương cùng với thầy của tớ có lẽ biết kết quả sớm hơn cả tớ, cho nên, tớ không có ai để nói cả.”
Lưu Nghĩa nghe Tống Thanh nói thế, liền nựng má Tống Thanh nói: “nghe kìa, em gái đáng thương tội nghiệp thật khiến người thấy đau long. Lát nữa nếu mà được vào vòng trong, cậu đi chung gọi điện với tớ nhé, cho dù cậu không gọi, đứng cạnh tớ, giả vờ như cậu đã gọi qua là được.”
Tống Thanh bị trêu đùa bực cười.
Lại có cả kiểu giả vờ đã gọi qua điện thoại?
Hai người khẽ nói vài câu, lại làm cho bầu không khí căng thẳng của vòng bán kết vơi đi không ít.
Sau khi Đái Duy cho ra hết điểm số, điểm số mọi người trong chốc lát liền hiện trên màn hình lớn.
Dựa vào điểm số cao thấp tiến hành xếp hạn.
Xẹt xẹt xẹt.
Ảnh và tên của những người trong top 20, trong chốc lát hiện lên trên màn hình lớn.
Tống Thanh và Lưu Nghiã thấy ảnh của mình, liền mừng tới phát khóc, ôm chầm lấy nhau!
Tốt quá rồi, tốt quá rồi!
Lại lần nữa được vào vòng trong!
Những người được vào vòng trong, ai nấy đều kích động hơn bao giờ hết.
Những người bị loại đều một vẻ u sầu.
20 người vào vòng trong, có nghĩa là họ đều được ban quản trị và các nhà thiết kế nổi tiếng của các thương hiệu lớn nhỏ chú ý.
Chỉ cần có thể vào được các công ty này, học thêm một ít kiến thức, lại có sân khấu cho họ thi triển tài hoa của mình, thì thành đạt chỉ là chuyện nay mai!
Tống Thanh cũng để ý đến Thôi Nguyệt Lam cũng thuận lợi vào vòng trong, cũng đúng, mình đã vào vòng trong, điểm số cao hơn mình như Thôi Nguyệt Lam làm sao mà bị loại được.
Thôi Nguyệt Lam sau khi thấy kết qủa, cái gì cũng không nói, xoay người rời khỏi phòng họp.
Những người bị loại phóng khoáng ra về, ôm chào tạm biệt với những người họ quen biết.
Tống Thanh cũng ôm chào tạm biệt với mấy người không may bị loại, mọi người dặn dò lẫn nhau, chúc những người ở lại may mắn hơn nữa, an ủi rời khỏi sau này sẽ đến tham gia tiếp!”
Danh sách chung kết vừa công bố, đãi ngộ của 20 người còn lại liền thay đổi hẳn.
Không chỉ phòng ở được nâng cấp, mỗi người đều nhận được ưu đãi, có thể đến phòng mà ban tổ chức chuẩn bị trước gọi nửa tiếng điện thoại.
Tống Thanh bị Lưu Nghĩa kéo tới phòng thông tin, trực tiếp vào một phòng cách âm.
Tống Thanh mới phát hiện, điện thoại ở đây là điện thoại vệ tinh máy quay video.
Mọi người đi đến hôm nay, tâm lý cũng gánh chịu đến mức giới hạn, nếu như không có sự an ủi và khích lệ cảu người nhà nữa, chỉ sợ là không mấy người trụ nổi?
Lưu Nghĩa thành thạo gọi cho một số điện thoại, điện thoại reo khá lâu mới bắt máy.
Tống Thanh thấy một người xinh đẹp vóc dáng thon thả đang đắp mặt nạ đi qua, nghe giọng nói từ trong micro vang ra: “cuộc thi kết thúc rồi? thua rồi?”
Lưu Nghĩa đầu đầy mây đen: “Mẹ, có ai như mẹ nguyền rủa con gái vậy không?”
Mẹ? người phụ xinh đẹp trẻ trung như thế, Tiểu Nghĩa lại kêu bằng mẹ? cô ấy cùng lắm cũng chỉ 30 chứ mấy?
Con mắt Tống Thanh sắp rớt ra!
Chẳng trách Tiểu Nghĩa nói, cậu ấy đi chung với mẹ, người ta luôn nghĩ là người yêu của nhau!
“Hửm, cô bé xinh đẹp này là ai đây?” Mẹ Lưu Nghĩa không quan tâm nhóc con nhà mình, mà xoay sang đầy vẻ hứng thú nói với Tống Thanh: “cô bé xinh đẹp, đừng bị dụ nhé, con gái Lưu Di nhà dì không phải con trai đâu nhé!”
Tống Thanh ngơ ngác.
Lưu Di? Lưu Nghĩa? Di hay Nghĩa?
Tiếng phổ thông của mẹ Tiểu Nghĩa khá chuẩn nhé, không thể nào phát sai âm tên con gái mình?
Thấy biểu cảm ngơ ngác của Tống Thanh, mẹ Lưu Nghĩa phản ứng lại, cười nói: “Tiểu Di có phải nói với con, nó tên Lưu Nghĩa, hơn nữa là Nghĩa trong đạo nghĩa.”
Tống Thanh gật đầu, chính xác là thế mà.
Mẹ Tiểu Nghĩa thở nhẹ, nói: “thật ra tên nó là Lưu Di, nó không thích tên Di này, cho nên tự chạy đi kiếm cha nó, bám sống bám chết nên sửa thành Nghĩa. Nhưng mà, ở chỗ của cô, nó chỉ có thể là Tiểu Di”.
Lưu Nghĩa ôm mặt: “mẹ, trước mặt bạn con, cho con chút sỉ diện được không?”
Tống Thanh bụm miệng cười, đôi mắt cong cong.
“Chính thức giới thiệu cho hai người làm quen. Mẹ, đây là Tống Thanh, bạn tốt con mới quen, cậu ấy thuộc tuýp người mà mẹ thích đấy!” Lưu Nghĩa giới thiệu với mẹ trên màn hình nói: “Thanh Thanh, đây là mẹ tớ, Từ Vân Khê, đã hơn 40 tuổi, vẫn cố tỏ ra non nớt giả mạo thiếu nữ chưa chồng, cậu đừng quan tâm cô ấy.”
Tống Thanh không nhịn nổi bực cười.
Cặp mẹ con này thật sự quá thú vị!
Từ Vân Khê không chịu thua nên lột mặt nạ xuống, đưa gần ống kính, nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh à, con thấy dì xinh đẹp không?”
Tống Thanh gật đầu: “Dạ dì bảo dưỡng thật tốt! như chị con vậy! thật xinh đẹp!”
Từ Vân Khê cuối cùng cũng được như ý, nói: “khi nào thì kết thúc cuộc thi? Cùng với Tiểu Di qua nhà dì chơi! Dì thích những đứa con gái vừa tinh tế vừa dễ thương lại hiểu chuyện như con, so với con gái cô thì con tốt hơn nhiều!”
Thanh Thanh chưa trả lời, Lưu Nghĩa giành trả lời rồi: “mẹ, đó là mẹ nói nhé! Mấy hôm trước con có mời Thanh Thanh qua nhà chơi! Mẹ tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, đừng để mất mặt”
“Hey, con là con gái của ta hay là oan gia!” Từ Vân Khê nhìn chằm chằm, sau đó liền quay đầu sang cưới híp mắt nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, con thích ăn gì? Chỗ dì có rất nhiều món ngon đấy!”