Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-202
CHƯƠNG 202: RỐT CUỘC LÀ AI LẤY CẮP
Khương Tiểu Khương vừa định nói tiếp, trong lúc này người phụ trách ban Tổ chức nhận được cuộc gọi bí ẩn: “Thôi được rồi, không tranh cãi nữa. Lần này chuyện to rồi, lát nữa CEO và nhà thiết kế chính của các hãng lớn đều sẽ qua đây. Việc hôm nay nhất định sẽ phải điều tra cho rõ! Cấp trên đã dặn rồi, sau khi sự việc hôm nay sáng tỏ, sẽ không tha cho người tung tin đồn, người ăn cắp cũng sẽ không tha. Phẩm chất không đoan chính, kỹ thuật có giỏi đến mấy, cũng không thể nhận.
Hai câu nói của ban Tổ chức, khiến tất cả mọi người trong đó lập tức im lặng.
Mấy người con gái vừa nói giúp cho Khương Tiểu Khương, khuôn mặt đột nhiên thay đổi chóng vánh.
Làm kinh động đến CEO và các nhà thiết kế rồi sao?
Trời, lần này gây họa lớn rồi!
Nét mặt Tống Thanh không hề thay đổi vẫn bình thường như không.
Dù cho là ai đến đi nữa, cô vẫn cảm thấy mình ngay thẳng và có lý.
Quả nhiên, một lúc sau, từ xa một đám người đi đến rất nhanh.
Người dẫn đầu là Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình, còn có CEO và nhà thiết kế các hãng lớn khác nữa.
Đến người chưa bao giờ xuất hiện như Phương Mạn Luân, cũng có mặt.
Tống Thanh giật mình, họ đến thật là đông đủ.
Hà Nhật Dương mặc một cây lụa đen quần dài và áo sơ mi, càng làm cho anh ta đẹp ma mị.
Đôi mắt bồ câu nhìn qua đám đông, và tìm ngay đến Tống Thanh.
Nhìn thấy Tống Thanh đứng giữa đám đông, bị mọi người thẩm vấn, cơn tức giận trong lòng anh rực cháy lên ngay lập tức.
Người con gái của anh, lại để cho những việc vặt này làm sỉ nhục thế sao.
Dám vu khống Thanh Thanh của anh ta, hãy ở đấy chờ xử lý đi.
Vũ Ngọc Bình liếc qua Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa luôn trong tư thế sẵn sàng bảo vệ Tống Thanh.
Vũ Ngọc Bình hơi cong đôi mắt đào hoa.
Hay đấy, chuyện này vui rồi.
Ánh mắt Phương Mạn Luân cũng nhìn vào người Tống Thanh, nhưng lập tức lại di chuyển ngay sang Thôi Nguyệt Lam, anh chớp nhẹ đôi mắt.
Người phụ trách ban Tổ chức thấy các sếp đến đông đủ, lập tức chạy qua xin ý kiến: “bây giờ ta phải làm sao đây?”
CEO các hãng khác đều quay sang nhìn Hà Nhật Dương.
Trong đám người này Hà Nhật Dương luôn là người đứng đầu.
Hà Nhật Dương khẽ nhếc môi, mắt hơi liếc, giọng nói tuy không to, nhưng ẩn chứa đầy sự uy nghiêm và khí thế: “xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên phải điều tra rồi, phải điều tra cho rõ ngọn ngành. Không chỉ như vậy, sau khi điều tra ra, còn phải thực hiện các chế tài. Nếu Khương Tiểu Khương là vộ tội, sẽ tước bỏ tư cách của Tống Thanh và Lưu Nghĩa. Ngược lại, Khương Tiểu Khương vu khống, cả những người nói giúp cho cô ta vừa rồi, cả cuộc đời này đừng mơ đến việc làm nhà thiết kế nữa.
Mấy người nói giúp vừa rồi không phục, vừa định phản bác.
Đôi mắt bồ câu của Hà Nhật Dương nhìn qua, tất cả họ đều rùng mình và sợ hãi, không ai hé được một lời nào.
Đây chính là cái uy của bậc Đế Vương.
Tống Thanh vẫn đứng ở chỗ đó, lưng cô luôn thẳng tắp, cô nhất quyết không cúi đầu trước kẻ địch.
Vừa rồi chính là niềm tin này đã cho cô thêm vững vàng, giờ nghe những lời nói của Hà Nhật Dương, tự nhiên cô muốn khóc lên.
Uất ức, thật là quá uất ức.
Bị người khác vu khống một cách vô cớ, ngoài sự uất ức ra, còn có cả sự xỉ nhục lớn nữa.
Từ bé đến lớn, cô chưa bao giờ bị ai hãm hại như thế.
Nếu hôm nay cô không rửa được nỗi oan, suốt cuộc đời này sẽ sống trong nỗi ám ảnh.
Khương Tiểu Khương cố gượng đáp: “Được, tôi đồng ý!”
Tống Thanh gật đầu nhẹ: “Tôi cũng đồng ý. Nếu có nhân chứng, thì thật là tốt quá!”
Ban Tổ chức thấy Tống Thanh không ý kiến, lập tức chỉ đạo: “Lục soát thật kỹ phòng của tất cả các thí sinh! Thành viên ban Tổ chức phụ trách giám sát việc lục soát.
Sau khi ra lệnh, sắc mặt tất cả mọi người đều tối sầm xuống.
Những người vừa rồi kêu kiểm tra phòng thì có sao đâu, sắc mặt càng khó coi.
Một số người là vậy.
Chỉ cần những việc đó không liên quan đến họ, khi thấy người khác gặp xui xẻo họ càng vui mừng.
Nhưng khi chuyện này liên quan đến họ, ai lại có thể đứng yên được nữa.
Dù sao, thì việc bị lục soát phòng, cũng là điều rất đáng xấu hổ.
Cho dù có tìm thấy hay không tìm thấy đi nữa, đều đồng nghĩa với việc mình đã từng là kẻ tình nghi.
Cảm giác này, không ai thích cả.
Sao vừa rồi lúc ủng hộ người khác thì nhiệt tình thế.
Nếu đã ủng hộ, thì đừng có ủng hộ xuông, tất cả đều hành động hết đi!
Người phụ trách của ban Tổ chức lập tức chia nhau ra lục soát.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa vẫn đứng im tại chỗ, không chạy lên chào hỏi Hà Nhật Dương và những người khác.
Những người xung quanh sắc mặt đều rất khó coi, đặc biệt là mấy người đã ủng hộ cho Khương Tiểu Khương, mặt đen như đít nồi.
Nếu sớm biết ủng hộ Khương Tiểu Khương sẽ có kết quả như vậy, họ sẽ không xen vào chuyện này làm gì.
Những giờ đã quá muộn rồi.
Nếu Tống Thanh được xác nhận vô tội, chắc chắn họ cũng sẽ gặp rắc rối.
Lưu Nghĩa kéo tay Tống Thanh, dẫn cô đến trước ghế, ấn cô ngồi xuống, nói: “Thanh Thanh, chúng ta cứ chờ ở đây! Để xem họ lục được ra thứ gì!”
Tống Thanh gật đầu.
Cho dù kết quả điều tra ra sao, trong những người có mặt hôm nay, chắn sẽ có người gặp rắc rối.
Hà Nhật Dương liếc đôi mắt bồ câu sang nhìn Tống Thanh, híp mắt cười nhẹ.
Thật ra anh rất muốn đi về phía cô, nói với cô rằng đừng lo lắng.
Nhưng anh lại không muốn để Tống Thanh biết anh đang nhìn cô.
Tự nhiên Hà Nhật Dương đứng im tại chỗ trong lòng rất mâu thuẫn, suy nghĩ nên tiến hay lui.
Lý Xuân rất khéo léo sang nói: “mời các sếp và các vị nhà thiết kế, hay chúng ta ngồi xuống để chờ kết quả? Chỉ có mấy phòng thôi, chắc sẽ xong rất nhanh.”
Hà Nhật Dương lập tức nhìn Lý Xuân với ánh mắt khen ngợi, nói với những người khác: “vậy chúng ta ngồi xuống chờ kết quả.”
Nói xong câu này, Hà Nhật Dương đi về phía Tống Thanh.
Tốc độ của Phương Mạn Luân cũng không chậm, khi Hà Nhật Dương vừa ngồi xuống, anh cũng ngồi luôn ngay vị trí bên cạnh.
Các CEO cùng nhà thiết kế khác thấy vậy, cũng đều tìm chỗ ngồi xuống.
Vừa rồi Tống Thanh là mục tiêu bị mọi người công kích.
Giờ thì ngồi giữa các CEO và các nhà thiết kế, cảm giác như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh vậy.
Hà Nhật Dương chớp chớp mắt, đôi lông mày nhấc lên nhấc xuống, nửa muốn mở lời lại không nói ra, Tống Thanh thấy anh vậy không chịu được nữa
“Anh muốn nói với em điều gì vậy?” Cô hỏi
Hà Nhật Dương than nhẹ, lấy tay xoa lên đỉnh đầu cô, nói: “Chờ sau khi em kết thúc cuộc thi, anh sẽ nói với em nhé.”
Tống Thanh hơi nghiêng nhẹ đầu.
Ngón tay Hà Nhật Dương trượt xuống từ đỉnh đầu Tống Thanh.
Những ngón tay dài và mạnh mẽ, chợt run nhẹ, lập tức thu về.
Giọng Hà Nhật Dương không biểu hiện một cảm xúc gì, anh nói bình thản: “Chuyện của hôm nay, em đừng lo.”
“Vâng.” Tống Thanh khẽ trả lời
Chuyện tối nay, rõ ràng là Thôi Nguyện Lam đang hãm hại cô.
Vậy Hà Nhật Dương sẽ chọn tin ai đây.
Anh ta sẽ tin ai hơn?
Là Thôi Nguyệt Lam?
Hay là mình?
Tống Thanh mắt nhìn xuống dưới, không nhìn sang Hà Nhật Dương, tất nhiên cô sẽ không nhìn thấy sự giằng xé và lăn tăn trong đôi mắt anh, cô cũng sẽ không nhìn thấy sự bất lực và thương xót trên nét mặt anh.
“Không ai có thể làm tổn thương em. Bất kỳ ai... làm tổn thương em, anh đều sẽ không tha cho họ.” Hà Nhật Dương khẽ nói.
“Nếu người làm tổn thương em, là Thôi Nguyệt Lam thì sao?” Tống Thanh vẫn cúi đầu, tiếp tục hỏi anh.
Mắt Hà Nhật Dương đột nhiên sâu lặng, anh trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ: “anh cũng sẽ không tha cho cô ta!”
“Nếu, người làm tổn thương em là... bố mẹ anh thì sao?” Tống Thanh lại hỏi tiếp.
Nét mặt Hà Nhật Dương nặng trĩu.
“Xin lỗi, em không nên nói quá như vậy.” Tống Thanh nhanh chóng ngẩng mặt lên, nhìn về Hà Nhật Dương: “là em đã đi quá giới hạn, em xin rút lại câu nói vừa rồi.”
Hà Nhật Dương nhận thấy sự xa lánh trong cảm xúc của Tống Thanh, anh đưa tay ra kéo lấy ngón tay của cô: “Thanh Thanh...”
Tống Thanh lặng lẽ rút ngón tay mình ra: “Giám đốc Hà, giờ này không còn Thanh Thanh nữa, người ngồi trước mặt anh hôm nay là thí sinh đã lọt vào bán kết.”
Lời nói của Tống Thanh, như một cú đấm thật nặng, đấm chúng ngay vào tận sâu thẳm trong tim anh.
Trong lúc này, ngoài nhà hàng có tiếng kêu: “tìm được dây chuyền rồi!”
Soạt soạt soạt, tất cả các ánh mắt đều hướng về một phía.
Chỉ có Khương Tiểu Khương và Thôi Nguyệt Lam đắc ý nhìn về phía Tống Thanh.
Tống Thanh bình tĩnh nhìn Khương Tiểu Khương và Thôi Nguyệt Lam, từ từ đứng dậy, đi thẳng về phía người đó, giọng đanh thép rõ ràng hỏi: “Vậy, sợi dây chuyền được tìm thấy trong phòng tôi sao?”
“Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là tìm được trong phòng của cô rồi! Chả nhẽ lại tìm được trong phòng của tôi sao?” Khương Tiểu Khương liền đắc ý đáp.
Hành động của cô ta, có thể nói là rất rất không lịch sự.
Nhưng lúc này do Khương Tiểu Khương quá đắc ý, cô ta đã quên mất một một điều.
Tống Thanh mặc kệ Khương Tiểu Khương, hỏi thẳng người phụ trách, thêm một lần nữa: “đúng thật là tìm được trong phòng của tôi sao?
Hà Nhật Dương cười nhẹ.
Cô gái bé nhỏ của anh, đúng là rất hay tưởng thật.
Nếu không phải anh luôn theo sát cô, chắc chắn cô sẽ chịu thiệt không ít đấy.
Tất nhiên, có anh ở đây, không ai có thể khiến cô gái bé nhỏ của anh phải chịu thiệt.
Ban Tổ chức nghe thấy những câu hỏi của Tống Thanh, xoa xoa tay, mặt hơi ngượng liền trả lời: “không phải, không phải tìm thấy ở trong phòng của cô đâu.”
Ban Tổ chức vừa dứt lời, Khương Tiểu Khương liền kêu gào lên: “Sao cơ? Không phải ở trong phòng của Tống Thanh? Không, không thể như thế được.”
Tống Thanh đột nhiên quay người lại, hỏi dồn dập Khương Tiểu Khương: “Vậy, sao cô lại dám khẳng định thế, sao dây truyền này chắc chắn sẽ ở trong phòng tôi? Cô có bằng chứng gì chứng minh, dây truyền này chắc chắn là ở trong phòng tôi?”
“Tôi... Tôi...” Khương Tiêu Khương bắt đầu hoảng sợ.
Khương Tiểu Khương nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam lập tức lườm lại Khương Tiểu Khương bằng ánh mắt cảnh cáo, làm cô ta sợ mặt tái như màu đất.
Trong khán phòng lại bắt đầu sôi nổi.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ban Tổ chức đầy kỳ vọng.
Giọng Tống Thanh đanh thép nói từng chữ: “giờ nỗi oan của tôi đã được rửa sạch, vậy tôi yêu cầu công bố danh sách những người thật sự đã ăn cắp chiếc dây chuyền. Tống Thanh tôi, chưa bao giờ phải chịu nỗi oan như vậy!”
“Nói hay lắm, tôi ủng hộ!” Lưu Nghĩa đứng dậy, nói to: “chúng tôi kiên quyết tẩy chay những thí sinh đã cạnh tranh hãm hại bằng những thủ đoạn bỉ ổi!”
“Đúng, chúng tôi tẩy chay tất cả các thủ đoạn hãm hãi!”
“Đúng rồi, Ngày hôm nay cô ta có thể hãm hại Tống Thanh! Ngày mai cô ta cũng sẽ hãm hại chúng ta! Con người như vậy, không xứng đáng làm nhà thiết kế!”...
Mọi người xung quanh đều nhận thấy tính chất của sự việc, bắt đầu quay ra ủng hộ Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Đại diện ban Tổ chức nhìn ngay sang Hà Nhật Dương, do dự một chút nói: “cái này...”
Khương Tiểu Khương vừa định nói tiếp, trong lúc này người phụ trách ban Tổ chức nhận được cuộc gọi bí ẩn: “Thôi được rồi, không tranh cãi nữa. Lần này chuyện to rồi, lát nữa CEO và nhà thiết kế chính của các hãng lớn đều sẽ qua đây. Việc hôm nay nhất định sẽ phải điều tra cho rõ! Cấp trên đã dặn rồi, sau khi sự việc hôm nay sáng tỏ, sẽ không tha cho người tung tin đồn, người ăn cắp cũng sẽ không tha. Phẩm chất không đoan chính, kỹ thuật có giỏi đến mấy, cũng không thể nhận.
Hai câu nói của ban Tổ chức, khiến tất cả mọi người trong đó lập tức im lặng.
Mấy người con gái vừa nói giúp cho Khương Tiểu Khương, khuôn mặt đột nhiên thay đổi chóng vánh.
Làm kinh động đến CEO và các nhà thiết kế rồi sao?
Trời, lần này gây họa lớn rồi!
Nét mặt Tống Thanh không hề thay đổi vẫn bình thường như không.
Dù cho là ai đến đi nữa, cô vẫn cảm thấy mình ngay thẳng và có lý.
Quả nhiên, một lúc sau, từ xa một đám người đi đến rất nhanh.
Người dẫn đầu là Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình, còn có CEO và nhà thiết kế các hãng lớn khác nữa.
Đến người chưa bao giờ xuất hiện như Phương Mạn Luân, cũng có mặt.
Tống Thanh giật mình, họ đến thật là đông đủ.
Hà Nhật Dương mặc một cây lụa đen quần dài và áo sơ mi, càng làm cho anh ta đẹp ma mị.
Đôi mắt bồ câu nhìn qua đám đông, và tìm ngay đến Tống Thanh.
Nhìn thấy Tống Thanh đứng giữa đám đông, bị mọi người thẩm vấn, cơn tức giận trong lòng anh rực cháy lên ngay lập tức.
Người con gái của anh, lại để cho những việc vặt này làm sỉ nhục thế sao.
Dám vu khống Thanh Thanh của anh ta, hãy ở đấy chờ xử lý đi.
Vũ Ngọc Bình liếc qua Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa luôn trong tư thế sẵn sàng bảo vệ Tống Thanh.
Vũ Ngọc Bình hơi cong đôi mắt đào hoa.
Hay đấy, chuyện này vui rồi.
Ánh mắt Phương Mạn Luân cũng nhìn vào người Tống Thanh, nhưng lập tức lại di chuyển ngay sang Thôi Nguyệt Lam, anh chớp nhẹ đôi mắt.
Người phụ trách ban Tổ chức thấy các sếp đến đông đủ, lập tức chạy qua xin ý kiến: “bây giờ ta phải làm sao đây?”
CEO các hãng khác đều quay sang nhìn Hà Nhật Dương.
Trong đám người này Hà Nhật Dương luôn là người đứng đầu.
Hà Nhật Dương khẽ nhếc môi, mắt hơi liếc, giọng nói tuy không to, nhưng ẩn chứa đầy sự uy nghiêm và khí thế: “xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên phải điều tra rồi, phải điều tra cho rõ ngọn ngành. Không chỉ như vậy, sau khi điều tra ra, còn phải thực hiện các chế tài. Nếu Khương Tiểu Khương là vộ tội, sẽ tước bỏ tư cách của Tống Thanh và Lưu Nghĩa. Ngược lại, Khương Tiểu Khương vu khống, cả những người nói giúp cho cô ta vừa rồi, cả cuộc đời này đừng mơ đến việc làm nhà thiết kế nữa.
Mấy người nói giúp vừa rồi không phục, vừa định phản bác.
Đôi mắt bồ câu của Hà Nhật Dương nhìn qua, tất cả họ đều rùng mình và sợ hãi, không ai hé được một lời nào.
Đây chính là cái uy của bậc Đế Vương.
Tống Thanh vẫn đứng ở chỗ đó, lưng cô luôn thẳng tắp, cô nhất quyết không cúi đầu trước kẻ địch.
Vừa rồi chính là niềm tin này đã cho cô thêm vững vàng, giờ nghe những lời nói của Hà Nhật Dương, tự nhiên cô muốn khóc lên.
Uất ức, thật là quá uất ức.
Bị người khác vu khống một cách vô cớ, ngoài sự uất ức ra, còn có cả sự xỉ nhục lớn nữa.
Từ bé đến lớn, cô chưa bao giờ bị ai hãm hại như thế.
Nếu hôm nay cô không rửa được nỗi oan, suốt cuộc đời này sẽ sống trong nỗi ám ảnh.
Khương Tiểu Khương cố gượng đáp: “Được, tôi đồng ý!”
Tống Thanh gật đầu nhẹ: “Tôi cũng đồng ý. Nếu có nhân chứng, thì thật là tốt quá!”
Ban Tổ chức thấy Tống Thanh không ý kiến, lập tức chỉ đạo: “Lục soát thật kỹ phòng của tất cả các thí sinh! Thành viên ban Tổ chức phụ trách giám sát việc lục soát.
Sau khi ra lệnh, sắc mặt tất cả mọi người đều tối sầm xuống.
Những người vừa rồi kêu kiểm tra phòng thì có sao đâu, sắc mặt càng khó coi.
Một số người là vậy.
Chỉ cần những việc đó không liên quan đến họ, khi thấy người khác gặp xui xẻo họ càng vui mừng.
Nhưng khi chuyện này liên quan đến họ, ai lại có thể đứng yên được nữa.
Dù sao, thì việc bị lục soát phòng, cũng là điều rất đáng xấu hổ.
Cho dù có tìm thấy hay không tìm thấy đi nữa, đều đồng nghĩa với việc mình đã từng là kẻ tình nghi.
Cảm giác này, không ai thích cả.
Sao vừa rồi lúc ủng hộ người khác thì nhiệt tình thế.
Nếu đã ủng hộ, thì đừng có ủng hộ xuông, tất cả đều hành động hết đi!
Người phụ trách của ban Tổ chức lập tức chia nhau ra lục soát.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa vẫn đứng im tại chỗ, không chạy lên chào hỏi Hà Nhật Dương và những người khác.
Những người xung quanh sắc mặt đều rất khó coi, đặc biệt là mấy người đã ủng hộ cho Khương Tiểu Khương, mặt đen như đít nồi.
Nếu sớm biết ủng hộ Khương Tiểu Khương sẽ có kết quả như vậy, họ sẽ không xen vào chuyện này làm gì.
Những giờ đã quá muộn rồi.
Nếu Tống Thanh được xác nhận vô tội, chắc chắn họ cũng sẽ gặp rắc rối.
Lưu Nghĩa kéo tay Tống Thanh, dẫn cô đến trước ghế, ấn cô ngồi xuống, nói: “Thanh Thanh, chúng ta cứ chờ ở đây! Để xem họ lục được ra thứ gì!”
Tống Thanh gật đầu.
Cho dù kết quả điều tra ra sao, trong những người có mặt hôm nay, chắn sẽ có người gặp rắc rối.
Hà Nhật Dương liếc đôi mắt bồ câu sang nhìn Tống Thanh, híp mắt cười nhẹ.
Thật ra anh rất muốn đi về phía cô, nói với cô rằng đừng lo lắng.
Nhưng anh lại không muốn để Tống Thanh biết anh đang nhìn cô.
Tự nhiên Hà Nhật Dương đứng im tại chỗ trong lòng rất mâu thuẫn, suy nghĩ nên tiến hay lui.
Lý Xuân rất khéo léo sang nói: “mời các sếp và các vị nhà thiết kế, hay chúng ta ngồi xuống để chờ kết quả? Chỉ có mấy phòng thôi, chắc sẽ xong rất nhanh.”
Hà Nhật Dương lập tức nhìn Lý Xuân với ánh mắt khen ngợi, nói với những người khác: “vậy chúng ta ngồi xuống chờ kết quả.”
Nói xong câu này, Hà Nhật Dương đi về phía Tống Thanh.
Tốc độ của Phương Mạn Luân cũng không chậm, khi Hà Nhật Dương vừa ngồi xuống, anh cũng ngồi luôn ngay vị trí bên cạnh.
Các CEO cùng nhà thiết kế khác thấy vậy, cũng đều tìm chỗ ngồi xuống.
Vừa rồi Tống Thanh là mục tiêu bị mọi người công kích.
Giờ thì ngồi giữa các CEO và các nhà thiết kế, cảm giác như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh vậy.
Hà Nhật Dương chớp chớp mắt, đôi lông mày nhấc lên nhấc xuống, nửa muốn mở lời lại không nói ra, Tống Thanh thấy anh vậy không chịu được nữa
“Anh muốn nói với em điều gì vậy?” Cô hỏi
Hà Nhật Dương than nhẹ, lấy tay xoa lên đỉnh đầu cô, nói: “Chờ sau khi em kết thúc cuộc thi, anh sẽ nói với em nhé.”
Tống Thanh hơi nghiêng nhẹ đầu.
Ngón tay Hà Nhật Dương trượt xuống từ đỉnh đầu Tống Thanh.
Những ngón tay dài và mạnh mẽ, chợt run nhẹ, lập tức thu về.
Giọng Hà Nhật Dương không biểu hiện một cảm xúc gì, anh nói bình thản: “Chuyện của hôm nay, em đừng lo.”
“Vâng.” Tống Thanh khẽ trả lời
Chuyện tối nay, rõ ràng là Thôi Nguyện Lam đang hãm hại cô.
Vậy Hà Nhật Dương sẽ chọn tin ai đây.
Anh ta sẽ tin ai hơn?
Là Thôi Nguyệt Lam?
Hay là mình?
Tống Thanh mắt nhìn xuống dưới, không nhìn sang Hà Nhật Dương, tất nhiên cô sẽ không nhìn thấy sự giằng xé và lăn tăn trong đôi mắt anh, cô cũng sẽ không nhìn thấy sự bất lực và thương xót trên nét mặt anh.
“Không ai có thể làm tổn thương em. Bất kỳ ai... làm tổn thương em, anh đều sẽ không tha cho họ.” Hà Nhật Dương khẽ nói.
“Nếu người làm tổn thương em, là Thôi Nguyệt Lam thì sao?” Tống Thanh vẫn cúi đầu, tiếp tục hỏi anh.
Mắt Hà Nhật Dương đột nhiên sâu lặng, anh trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ: “anh cũng sẽ không tha cho cô ta!”
“Nếu, người làm tổn thương em là... bố mẹ anh thì sao?” Tống Thanh lại hỏi tiếp.
Nét mặt Hà Nhật Dương nặng trĩu.
“Xin lỗi, em không nên nói quá như vậy.” Tống Thanh nhanh chóng ngẩng mặt lên, nhìn về Hà Nhật Dương: “là em đã đi quá giới hạn, em xin rút lại câu nói vừa rồi.”
Hà Nhật Dương nhận thấy sự xa lánh trong cảm xúc của Tống Thanh, anh đưa tay ra kéo lấy ngón tay của cô: “Thanh Thanh...”
Tống Thanh lặng lẽ rút ngón tay mình ra: “Giám đốc Hà, giờ này không còn Thanh Thanh nữa, người ngồi trước mặt anh hôm nay là thí sinh đã lọt vào bán kết.”
Lời nói của Tống Thanh, như một cú đấm thật nặng, đấm chúng ngay vào tận sâu thẳm trong tim anh.
Trong lúc này, ngoài nhà hàng có tiếng kêu: “tìm được dây chuyền rồi!”
Soạt soạt soạt, tất cả các ánh mắt đều hướng về một phía.
Chỉ có Khương Tiểu Khương và Thôi Nguyệt Lam đắc ý nhìn về phía Tống Thanh.
Tống Thanh bình tĩnh nhìn Khương Tiểu Khương và Thôi Nguyệt Lam, từ từ đứng dậy, đi thẳng về phía người đó, giọng đanh thép rõ ràng hỏi: “Vậy, sợi dây chuyền được tìm thấy trong phòng tôi sao?”
“Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là tìm được trong phòng của cô rồi! Chả nhẽ lại tìm được trong phòng của tôi sao?” Khương Tiểu Khương liền đắc ý đáp.
Hành động của cô ta, có thể nói là rất rất không lịch sự.
Nhưng lúc này do Khương Tiểu Khương quá đắc ý, cô ta đã quên mất một một điều.
Tống Thanh mặc kệ Khương Tiểu Khương, hỏi thẳng người phụ trách, thêm một lần nữa: “đúng thật là tìm được trong phòng của tôi sao?
Hà Nhật Dương cười nhẹ.
Cô gái bé nhỏ của anh, đúng là rất hay tưởng thật.
Nếu không phải anh luôn theo sát cô, chắc chắn cô sẽ chịu thiệt không ít đấy.
Tất nhiên, có anh ở đây, không ai có thể khiến cô gái bé nhỏ của anh phải chịu thiệt.
Ban Tổ chức nghe thấy những câu hỏi của Tống Thanh, xoa xoa tay, mặt hơi ngượng liền trả lời: “không phải, không phải tìm thấy ở trong phòng của cô đâu.”
Ban Tổ chức vừa dứt lời, Khương Tiểu Khương liền kêu gào lên: “Sao cơ? Không phải ở trong phòng của Tống Thanh? Không, không thể như thế được.”
Tống Thanh đột nhiên quay người lại, hỏi dồn dập Khương Tiểu Khương: “Vậy, sao cô lại dám khẳng định thế, sao dây truyền này chắc chắn sẽ ở trong phòng tôi? Cô có bằng chứng gì chứng minh, dây truyền này chắc chắn là ở trong phòng tôi?”
“Tôi... Tôi...” Khương Tiêu Khương bắt đầu hoảng sợ.
Khương Tiểu Khương nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam lập tức lườm lại Khương Tiểu Khương bằng ánh mắt cảnh cáo, làm cô ta sợ mặt tái như màu đất.
Trong khán phòng lại bắt đầu sôi nổi.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ban Tổ chức đầy kỳ vọng.
Giọng Tống Thanh đanh thép nói từng chữ: “giờ nỗi oan của tôi đã được rửa sạch, vậy tôi yêu cầu công bố danh sách những người thật sự đã ăn cắp chiếc dây chuyền. Tống Thanh tôi, chưa bao giờ phải chịu nỗi oan như vậy!”
“Nói hay lắm, tôi ủng hộ!” Lưu Nghĩa đứng dậy, nói to: “chúng tôi kiên quyết tẩy chay những thí sinh đã cạnh tranh hãm hại bằng những thủ đoạn bỉ ổi!”
“Đúng, chúng tôi tẩy chay tất cả các thủ đoạn hãm hãi!”
“Đúng rồi, Ngày hôm nay cô ta có thể hãm hại Tống Thanh! Ngày mai cô ta cũng sẽ hãm hại chúng ta! Con người như vậy, không xứng đáng làm nhà thiết kế!”...
Mọi người xung quanh đều nhận thấy tính chất của sự việc, bắt đầu quay ra ủng hộ Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Đại diện ban Tổ chức nhìn ngay sang Hà Nhật Dương, do dự một chút nói: “cái này...”